Thì Ra Anh Cũng Thích Em
-
Chương 9
Trở về từ trên núi, Phó Học Nham gửi ảnh mặt trời mọc anh giúp hắn chụp sang điện thoại của mình, hắn ngồi trong văn phòng sờ cá một hồi, lại nhìn mấy lần video hình ảnh, tâm trạng hiện tại của hắn hơi phức tạp.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Lâm hắn đã cảm thấy rất đáng yêu, dần dần nhận ra, anh nhìn thấy mình sẽ còn đỏ mặt. Thỉnh thoảng nói chuyện còn lắp bắp, hắn cảm thấy Thẩm Lâm hẳn là thích mình. Từ nhỏ hắn đã nhận được yêu thương nhiều vô kể, cảm giác không tệ cũng sẽ thử quen nhau. Nhưng hôm nay Thẩm Lâm cõng ánh mặt trời đối diện với hắn, tia sáng hài hòa rõ ràng không cảm thấy chói mắt, nhưng hắn lại bị ánh sáng làm cho hơi choáng váng, thời gian vẻn vẹn hơn một tháng, đã có thể khiến anh thích mình như vậy sao? Phó Học Nham không phải người ngu, loại yêu thích sâu đậm trong mắt anh kia, căn bản không che giấu được.
Phó Học Nham thừa nhận hắn có một chút cảm tình với Thẩm Lâm, nhưng so sánh cảm tình của hắn với thích của Thẩm Lâm, quá nhỏ không đáng nói đến, Phó Học Nham là người thực tế, không quan tâm đối với một đoạn tình cảm đều là bình đẳng bỏ ra, bạn thích tôi, vậy tôi đáp lại cái thích ngang bằng cho bạn.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt thế này, giống như muôn nâng toàn bộ thế giới trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt hắn, loại tình cảm sắp muốn tràn ra ngoài này, khiến hắn trong nhất thời không biết đối mặt ra sao.
Trước đó lúc công việc bận rộn hắn còn tranh thủ gửi tin nhắn cho Thẩm Lâm, mà hai ngày nay cũng không bận lắm, nhưng hắn vẫn không đi tìm Thẩm Lâm, Lưu Trí cầm một lá thư đi vào, duỗi tay quơ hai lần trước mặt hắn: “Phó Học Nham?”
Phó Học Nham nghe tiếng ngẩng đầu: “Sao thế?”
“Cậu làm gì đó, vừa vào đã thấy cậu đang thất thần.”
“À, không sao.”
“Thư của cậu.”
Phó Học Nham nói tiếng cảm ơn nhận thư, mở ra ngay trước mặt Lưu Trí, bên trong là một thư mời.
Lưu Trí nhìn lướt qua: “Thư mời kỉ niệm hai mươi năm thành lập trung học Tam Thanh? Đúng là chỗ nào kỉ niệm ngày thành lập trường đều mời cậu.”
Phó Học Nham cười tự châm chọc: “Chói mắt quá hết cách rồi.”
Hai ngày này trong lòng Thẩm Lâm hơi dày vò, xuống khỏi núi, đã ba ngày Phó Học Nham không liên lạc với mình, anh nghĩ có phải anh biểu hiện rõ ràng quá không? Có phải tâm tư của anh đối với Phó Học Nham bị lộ rồi? Nhưng lúc Phó Học Nham nói muốn ngắm mặt trời mọc, một khắc đó anh chỉ muốn chụp ảnh mặt trời mọc cho hắn nhìn.
Là anh làm quá mức rồi sao? Tâm tư xấu xa của mình bị phá hiện rồi sao?
Chỉ muốn làm Phó Học Nham vui vẻ thôi, là anh hi vọng xa vời nhiều lắm à?
Đợi một ngày Phó Học Nham cũng không liên lạc với mình, ngón tay anh mấy lầm kéo đến tên Phó Học Nham, nhưng cuối cùng vẫn không nhấn xuống.
Chừng bảy giờ tối anh đóng cửa quán về nhà một mình, cũng không hiểu sao lại đến phố chợ đêm hai người cùng đi qua, anh tản bộ không mục đích, đi mãi đi mãi thì dừng lại trước mặt một nghệ sĩ lang thang, y đang ôm ghi-ta hát, một bài hát rất buồn, Thẩm Lâm lẳng lặng đứng một bên nghe y hát, trong đầu đột nhiên nhớ đến Phó Học Nham thời học sinh.
Phó Học Nham thật sự rất lợi hại, hắn chơi bóng rổ rất tốt, giỏi chạy nhanh, hát hay, đánh ghi-ta cũng không tệ.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Phó Học Nham hát là trên sân khẩu trong buổi lễ tròn một năm thành lập trường, Phó Học Nham ôm ghi-ta lên sân khấu, tiếng vỗ tay dưới khán đài vang đến mức muốn lật tung nóc nhà, anh ngồi trong đám người, nghe hắn thử dây đàn, từng tiếng từng tiếng như đang gảy vào lòng anh, anh ngẩng đầu nhìn Phó Học Nham, tự động xóa đi tất cả mọi người, anh giả vờ bài hát này hát cho mình nghe.
Anh nhìn nghệ sĩ lang thang đến nỗi xuất thần, trong thoáng chốc vậy mà nhìn thấy Phó Học Nham đi về phía mình, anh cho rằng mình xuất hiện ảo giác, ngẫm lại cảm thấy tốt vô cùng, ảo giác cũng rất tốt mà, ba ngày không liên lạc đã cảm thấy nhớ, trước đó dài đằng đẵng nhiều năm như thế bản thân mình làm thế nào mà đi qua, anh không dám cười trước mặt Phó Học Nham, thế nhưng anh muốn cười một cái với ảo giác của mình, bị xem như đồ ngu cũng được.
Anh lẳng lặng nhìn Phó Học Nham trong tưởng tượng, khóe miệng từ từ cong lên, nhưng trong lòng anh lại càng ngày càng cảm thấy khổ sở, anh nghĩ, phần tâm tư xấu xa kia, nhất định bị phát hiện rồi.
Phó Học Nham ở xa nhìn Thẩm Lâm ngơ ngác cười với hắn, loại đau lòng chưa bao giờ có nháy mắt trào lên, cái đồ đần này, thật sự thích mình đến thế sao? Đừng cười mà, cười sắp chảy cả nước mắt rồi.
Tâm tư xoắn xuýt mấy ngày nay của hắn giống như nháy mắt đã tiêu tan, tình cảm vĩnh viễn bình đẳng loại chuyện này từ đâu đến? Có cảm tình chính là bắt đầu thích, nếu như không có bắt đầu, càng thích hơn đến từ đâu?
Hắn muốn cho bản thân một thời gian để thích Thẩm Lâm hơn, cũng muốn cho đồ đần sắp khóc kia một cơ hội.
Hắn vắt áo vest lên tay, bước nhanh đến cạnh Thẩm Lâm, Thẩm Lâm nhìn hắn xuất thần, hắn duỗi ra một tay huơ huơ trước mắt Thẩm Lâm: “Đang làm gì đây?”
Thẩm Lâm không ngờ ảo giác biết nói chuyện, hai mắt anh chợt lóe phản ứng một lát, mới phát hiện Phó Học Nham này là thật, anh lập tức sợ đến mức đỏ bừng cả mặt, vội vàng mở miệng: “Nghe… nghe hát.”
Phó Học Nham nhướng đuôi lông mày nhìn thoáng qua nghệ sĩ lang thang gảy ghi-ta: “Hay không?”
“Hay…”
Phó Học Nham đưa áo vest cho anh, sau đó nháy mắt với anh: “Cho cậu nghe cái hay hơn.”
Nói rồi quay người đi thương lượng với nghệ sĩ lang thang, Thẩm Lâm nắm chặt áo khoác hắn căng thẳng đến nỗi run cả người, Phó Học Nham muốn làm gì đây? Là cái anh đang nghĩ sao?
Thương lượng xong, Phó Học Nham cầm ghi-ta, hắn đứng giữa đường phố, áo sơ mi quần tây, anh tuấn soái khí khiến người ta không dời mắt nổi, hắn chỉnh âm đơn giản, sau đó cong mắt cười với Thẩm Lâm, hát lên: “Quên mất bắt đầu như thế nào, có lẽ chính là có một loại cảm giác đối với em, đột nhiên nhận ra mình đã yêu em sâu đậm, thật sự rất giản đơn…”
Thẩm Lâm yên lặng nghe Phó Học Nham hát cho mình, trong dòng người qua lại không ngừng phảng phất như chỉ có anh và Phó Học Nhan đứng im, anh nhớ lại nhiều năm như thế, anh mang một trái tim bản thân mình cũng không khống chế nổi không sợ hãi thích Phó Học Nham, anh nghĩ cả đời này của anh cũng vẫn không thể rời khỏi Phó Học Nham, anh bắt đầu tham lam, bắt đầu không thấy đủ.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Lâm hắn đã cảm thấy rất đáng yêu, dần dần nhận ra, anh nhìn thấy mình sẽ còn đỏ mặt. Thỉnh thoảng nói chuyện còn lắp bắp, hắn cảm thấy Thẩm Lâm hẳn là thích mình. Từ nhỏ hắn đã nhận được yêu thương nhiều vô kể, cảm giác không tệ cũng sẽ thử quen nhau. Nhưng hôm nay Thẩm Lâm cõng ánh mặt trời đối diện với hắn, tia sáng hài hòa rõ ràng không cảm thấy chói mắt, nhưng hắn lại bị ánh sáng làm cho hơi choáng váng, thời gian vẻn vẹn hơn một tháng, đã có thể khiến anh thích mình như vậy sao? Phó Học Nham không phải người ngu, loại yêu thích sâu đậm trong mắt anh kia, căn bản không che giấu được.
Phó Học Nham thừa nhận hắn có một chút cảm tình với Thẩm Lâm, nhưng so sánh cảm tình của hắn với thích của Thẩm Lâm, quá nhỏ không đáng nói đến, Phó Học Nham là người thực tế, không quan tâm đối với một đoạn tình cảm đều là bình đẳng bỏ ra, bạn thích tôi, vậy tôi đáp lại cái thích ngang bằng cho bạn.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt thế này, giống như muôn nâng toàn bộ thế giới trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt hắn, loại tình cảm sắp muốn tràn ra ngoài này, khiến hắn trong nhất thời không biết đối mặt ra sao.
Trước đó lúc công việc bận rộn hắn còn tranh thủ gửi tin nhắn cho Thẩm Lâm, mà hai ngày nay cũng không bận lắm, nhưng hắn vẫn không đi tìm Thẩm Lâm, Lưu Trí cầm một lá thư đi vào, duỗi tay quơ hai lần trước mặt hắn: “Phó Học Nham?”
Phó Học Nham nghe tiếng ngẩng đầu: “Sao thế?”
“Cậu làm gì đó, vừa vào đã thấy cậu đang thất thần.”
“À, không sao.”
“Thư của cậu.”
Phó Học Nham nói tiếng cảm ơn nhận thư, mở ra ngay trước mặt Lưu Trí, bên trong là một thư mời.
Lưu Trí nhìn lướt qua: “Thư mời kỉ niệm hai mươi năm thành lập trung học Tam Thanh? Đúng là chỗ nào kỉ niệm ngày thành lập trường đều mời cậu.”
Phó Học Nham cười tự châm chọc: “Chói mắt quá hết cách rồi.”
Hai ngày này trong lòng Thẩm Lâm hơi dày vò, xuống khỏi núi, đã ba ngày Phó Học Nham không liên lạc với mình, anh nghĩ có phải anh biểu hiện rõ ràng quá không? Có phải tâm tư của anh đối với Phó Học Nham bị lộ rồi? Nhưng lúc Phó Học Nham nói muốn ngắm mặt trời mọc, một khắc đó anh chỉ muốn chụp ảnh mặt trời mọc cho hắn nhìn.
Là anh làm quá mức rồi sao? Tâm tư xấu xa của mình bị phá hiện rồi sao?
Chỉ muốn làm Phó Học Nham vui vẻ thôi, là anh hi vọng xa vời nhiều lắm à?
Đợi một ngày Phó Học Nham cũng không liên lạc với mình, ngón tay anh mấy lầm kéo đến tên Phó Học Nham, nhưng cuối cùng vẫn không nhấn xuống.
Chừng bảy giờ tối anh đóng cửa quán về nhà một mình, cũng không hiểu sao lại đến phố chợ đêm hai người cùng đi qua, anh tản bộ không mục đích, đi mãi đi mãi thì dừng lại trước mặt một nghệ sĩ lang thang, y đang ôm ghi-ta hát, một bài hát rất buồn, Thẩm Lâm lẳng lặng đứng một bên nghe y hát, trong đầu đột nhiên nhớ đến Phó Học Nham thời học sinh.
Phó Học Nham thật sự rất lợi hại, hắn chơi bóng rổ rất tốt, giỏi chạy nhanh, hát hay, đánh ghi-ta cũng không tệ.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Phó Học Nham hát là trên sân khẩu trong buổi lễ tròn một năm thành lập trường, Phó Học Nham ôm ghi-ta lên sân khấu, tiếng vỗ tay dưới khán đài vang đến mức muốn lật tung nóc nhà, anh ngồi trong đám người, nghe hắn thử dây đàn, từng tiếng từng tiếng như đang gảy vào lòng anh, anh ngẩng đầu nhìn Phó Học Nham, tự động xóa đi tất cả mọi người, anh giả vờ bài hát này hát cho mình nghe.
Anh nhìn nghệ sĩ lang thang đến nỗi xuất thần, trong thoáng chốc vậy mà nhìn thấy Phó Học Nham đi về phía mình, anh cho rằng mình xuất hiện ảo giác, ngẫm lại cảm thấy tốt vô cùng, ảo giác cũng rất tốt mà, ba ngày không liên lạc đã cảm thấy nhớ, trước đó dài đằng đẵng nhiều năm như thế bản thân mình làm thế nào mà đi qua, anh không dám cười trước mặt Phó Học Nham, thế nhưng anh muốn cười một cái với ảo giác của mình, bị xem như đồ ngu cũng được.
Anh lẳng lặng nhìn Phó Học Nham trong tưởng tượng, khóe miệng từ từ cong lên, nhưng trong lòng anh lại càng ngày càng cảm thấy khổ sở, anh nghĩ, phần tâm tư xấu xa kia, nhất định bị phát hiện rồi.
Phó Học Nham ở xa nhìn Thẩm Lâm ngơ ngác cười với hắn, loại đau lòng chưa bao giờ có nháy mắt trào lên, cái đồ đần này, thật sự thích mình đến thế sao? Đừng cười mà, cười sắp chảy cả nước mắt rồi.
Tâm tư xoắn xuýt mấy ngày nay của hắn giống như nháy mắt đã tiêu tan, tình cảm vĩnh viễn bình đẳng loại chuyện này từ đâu đến? Có cảm tình chính là bắt đầu thích, nếu như không có bắt đầu, càng thích hơn đến từ đâu?
Hắn muốn cho bản thân một thời gian để thích Thẩm Lâm hơn, cũng muốn cho đồ đần sắp khóc kia một cơ hội.
Hắn vắt áo vest lên tay, bước nhanh đến cạnh Thẩm Lâm, Thẩm Lâm nhìn hắn xuất thần, hắn duỗi ra một tay huơ huơ trước mắt Thẩm Lâm: “Đang làm gì đây?”
Thẩm Lâm không ngờ ảo giác biết nói chuyện, hai mắt anh chợt lóe phản ứng một lát, mới phát hiện Phó Học Nham này là thật, anh lập tức sợ đến mức đỏ bừng cả mặt, vội vàng mở miệng: “Nghe… nghe hát.”
Phó Học Nham nhướng đuôi lông mày nhìn thoáng qua nghệ sĩ lang thang gảy ghi-ta: “Hay không?”
“Hay…”
Phó Học Nham đưa áo vest cho anh, sau đó nháy mắt với anh: “Cho cậu nghe cái hay hơn.”
Nói rồi quay người đi thương lượng với nghệ sĩ lang thang, Thẩm Lâm nắm chặt áo khoác hắn căng thẳng đến nỗi run cả người, Phó Học Nham muốn làm gì đây? Là cái anh đang nghĩ sao?
Thương lượng xong, Phó Học Nham cầm ghi-ta, hắn đứng giữa đường phố, áo sơ mi quần tây, anh tuấn soái khí khiến người ta không dời mắt nổi, hắn chỉnh âm đơn giản, sau đó cong mắt cười với Thẩm Lâm, hát lên: “Quên mất bắt đầu như thế nào, có lẽ chính là có một loại cảm giác đối với em, đột nhiên nhận ra mình đã yêu em sâu đậm, thật sự rất giản đơn…”
Thẩm Lâm yên lặng nghe Phó Học Nham hát cho mình, trong dòng người qua lại không ngừng phảng phất như chỉ có anh và Phó Học Nhan đứng im, anh nhớ lại nhiều năm như thế, anh mang một trái tim bản thân mình cũng không khống chế nổi không sợ hãi thích Phó Học Nham, anh nghĩ cả đời này của anh cũng vẫn không thể rời khỏi Phó Học Nham, anh bắt đầu tham lam, bắt đầu không thấy đủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook