Beth nhìn chằm chằm vào thám tử Fellows, nhận ra đây không phải lời nói đùa. “Xin ông nhắc lại?”

“Cưới tôi, cô Ackerley,” Fellows lặp lại. “Tôi là một người đàn ông nghiêm túc, có công việc và thu nhập mặc dù tôi biết cô không cần lo lắng về chuyện tiền bạc. Nhưng cô đang chìm sâu trong nước, ở quá sâu không tốt cho cô.”

“Và ông sợ rằng tôi sẽ chết chìm?”

Fellows nắm khửu tay cô. Ngón tay hắn rất khoẻ, giống như của Ian. “Nhà Mackenzie sẽ kéo cô xuống. Hãy nhìn những gì họ làm với tiểu thư Isabella. Cô ấy là một quý cô ngây thơ khi ra mắt lần đầu tiên và bây giờ cô ấy không được chính gia đình mình thừa nhận. Cô có địa vị xã hội thấp hơn cô ấy nhiều và khi cô mất đi mối quan hệ với xã hội, cô sẽ chẳng còn gì. Tiền của cô sẽ không còn quan trọng.” Lời Fellows nói nghe khá chân thành. Nhưng có điều gì đó ẩn sau sự chân thành đó. Dù quan sát kỹ nhưng cô hoàn toàn không phát hiện được điều gì.

“Đây là lời đề nghị tốt nhất mà cô nên nhận,” hắn nói. “Tôi đã thấy những tên săn gái bám theo cô, khao khát khối tài sản của cô. Chúng sẽ huỷ hoại cô. Tôi không quan tâm đến tiền của cô - tôi hài lòng khi là một thám tử và tôi sẽ còn tiếp tục thăng tiến ở Scotland Yard.”

Beth nắm chặt cán ô đến mức những khớp tay đau nhức. “Ông làm tôi quá ngạc nhiên. Tại sao ông lại lo lắng nhiều đến danh tiếng của tôi như vậy?”

Cơn giận dữ thật sự bùng cháy trong đôi mắt màu hạt dẻ của hắn. “Bởi vì nhà Mackenzie phá huỷ mọi thứ họ chạm vào. Bất kỳ cô gái nào lại gần gia đình này đều gặp tai hoạ. Tôi muốn ít nhất cũng cứu được một người.”

“Một người?” cô đột ngột hỏi. “Còn có những người khác?”

“Cô không biết mấy chuyện này sao?”

Mắt Fellows sáng lên. Hiển nhiên là hắn muốn kể cho cô và Beth thì lại khổ sở muốn nghe. Cô quan sát sự đổ nát thê thảm của cung điện, người dân Pari đã bắt đầu tiến hành dỡ bỏ nó. Xoá bỏ quá khứ, thoát khỏi bóng ma của chính nó.

“Hãy kể cho tôi, ông thám tử,” cô nói “Đằng nào thì ông cũng sẽ kể thôi.”

“Tôi đang kể về những người vợ của Hart và Cameron Mackenzie. Hart cưới một cô gái gầy yếu, con gái của một hầu tước. Chuyện này xảy ra sau khi anh ta bị một cô gái trẻ khác bỏ rơi - một cô gái khá tỉnh táo. Theo đánh giá chung, đáng thương là cô vợ duyên dáng mới cưới khiếp sợ anh ta. Anh ta nhốt cô trong căn nhà ở Scotland và không bao giờ cho cô ra ngoài. Cô ấy đã chết khi đang cố sinh cho anh ta một người thừa kế anh ta muốn. Mọi người nói anh ta chỉ dành năm phút có mặt khi chôn cất cô ấy trong khu mộ gia đình, sau đó quay trở lại căn nhà đầy những người phụ nữ ngon lành của anh ta.”

“Ngài có vẻ rất chắc chắn về những thông tin này.”

“Tôi có những nguồn tin riêng. Ngài công tước hiện giờ sẽ không nói về vợ anh ta và từ chối đề cập đến cái tên này.”

“Có lẽ ngài ấy đã quá đau buồn.”

Fellows cười hô hố. “Không phải thế đâu. Cô có cấm mọi người nhắc đến tên chồng cô khi anh ta đã qua đời không, cô Ackerley?”

“Không.” Cô nhớ đến cuộc sống trống trải của mình sau khi Thomas ra đi. “Ông nói đúng. Tôi không muốn mọi người lãng quên anh ấy. Tôi muốn tên anh ấy được nhắc đến khắp nơi. Thomas Ackerley là một người đàn ông tốt.”

“Cô thấy chưa? Vợ của Lord Cameron chết mới thực sự là bi kịch, mặc dù cô ta là một phụ nữ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cô ta gây thù hằn với gia đình mình đến mức không thể hoà giải. Ngay sau khi cô ta sinh con trai, cô ta trở nên điên dại, định dùng dao giết đứa trẻ và Lord Cameron. Không ai thực sự biết điều đã xảy ra trong phòng nhưng khi Lord Cameron ra ngoài, mặt anh ta có một vết cắt và người vợ nằm chết trên sàn.”

Beth lùi lại. “Thật khủng khiếp,” cô đã nhìn thấy vết sẹo trên mặt của Cameron, một vết cắt sâu ở bên má. “Đúng thế,” Fellows đồng tình. “Nếu họ không liên quan đến những người phụ nữ đó, họ có lẽ vẫn sống đến ngày hôm nay.”

“Có ai trong số đó là bạn của ông không?” Beth hỏi hắn. “Ngài đang quấy rầy gia đình này để báo thù cho những cái chết của họ?”

Fellows ngạc nhiên. “Không, tôi chưa bao giờ quen biết họ. Những quý cô đó ở tầng lớp trên so với tôi.”

“Nhưng có người nào đó mà ông quan tâm đã bị nhà Mackenzie gây tổn thương.”

Cái cách hắn nhìn cô cho thấy cô đã đúng. “Tôi nghi ngờ liệu họ có còn nhớ việc đã làm tổn thương rất nhiều người.”

“Và cho dù có chuyện gì dù là nhỏ nhất, ông đều muốn buộc tội cho Ian là tên giết người ở High Holborn.”

Fellows vươn tay và nắm chặt lấy khửu tay của Beth. “Ian đã giết cô ta, cô Ackerley. Cô nhớ kỹ lời tôi. Anh ta không được phép bước vào thế giới này - anh ta hoàn toàn điên rồ và tôi sẽ chứng minh điều đó. Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì để chứng minh anh ta đã giết Sally Tate và Lily Martin, và tôi sẽ nhốt hắn lại mãi mãi. Hắn xứng đáng bị như vậy.”

Khuôn mặt hắn đỏ bừng vì giận giữ, miệng thì giật giật. Sự giận dữ đã quá ăn sâu, ấp ủ trong nhiều năm và Beth đột nhiên cảm thấy tò mò. Nhà Mackenzie đã làm gì khiến cho một thanh tra cảnh sát trở nên quyết tâm phá huỷ họ như vậy?

Cô nghe thấy tiếng hét và quay lại thì thấy thân hình cao lớn của Ian Mackenzie đang lao về phía họ. Anh cầm một cây ba-toong trong tay với cơn thịnh nộ bùng phát theo từng bước chân. Gió thổi bay mũ của Ian xuống đất lúc anh vứt cây gậy và đẩy mạnh Fellows ra khỏi Beth.

“Tao đã nói mày tránh xa cô ấy ra.”

“Ian, không.”

Lần trước, Ian đã nhấc hắn lên và đẩy hắn ngã. Lần này, cánh tay khỏe của anh nắm chặt lấy cổ họng hắn và không thả ra. “Hãy để cô ấy yên, hoặc tao sẽ giết mày.”

“Tao đang cố cứu cô ấy thoát khỏi mày, thằng rác rưởi.”

Ian gầm lên, sự tức giận của anh quá khủng khiếp khiến Beth phải bước lùi lại. “Ian.” Mac Mackenzie chạy hết sức vượt qua bãi cỏ và túm lấy tay em trai. “Curry, giúp tôi, chết tiệt cậu đi.” Một người đàn ông gầy nhưng dẻo dai quàng hai bàn tay quanh cánh tay to lớn của Ian, nhưng nó chỉ giống như con chó nhỏ đang kéo lê một cái cây. Mac hét vào tai Ian nhưng Ian lờ đi. Đám đông bắt đầu vây quanh họ. Một số quý tộc Pari đang ra ngoài tản bộ vào buổi sáng, những cô vú em đi cùng những đứa trẻ, và những kẻ ăn mày thích thú tiến lại để chứng kiến những gã người Anh điền rồ đang đánh nhau ầm ĩ ở giữa công viên.

Mac tuôn ra một tràng những câu thô tục khi anh thọc mạnh vào tay của Ian để kéo chúng ra khỏi cổ Fellows. Được giải thoát, Fellows ngã quỵ xuống nhưng lại cố gắng đứng lên, cỏ ướt làm vấy bẩn quần hắn. Cổ họng hắn ửng đỏ còn cổ áo rách toạc.

“Tao sẽ tóm được mày,” Fellows gầm gừ. “Vì Chúa, tao sẽ đưa mày lên giá treo cổ trước khi mày biết mày đang ở đâu.” Bọt mép lốm đốm trên môi hắn. “Tao sẽ hủy hoại mày và tao sẽ đặt gót lên mặt anh mày khi hắn cầu xin tao rủ lòng thương.”

“Mẹ kiếp,” Ian hét lên.

Beth đưa hai tay lên che mặt. Katie nhìn chằm chằm, há hốc mồm khi Curry và Mac quấn cánh tay họ quanh người Ian và kéo anh tránh xa Fellows. Mặt Ian đỏ tía, nước mắt thành vệt trên má. Anh khạc ho vì bị Curry thúc một nắm đấm vào ngực anh. “Ngài phải dừng lại, thưa ngài,” Curry nói nhanh. “Ngài phải dừng ngay lại hoặc ngài sẽ không còn được hít thở không khí. Ngài sẽ trở lại cái hố địa ngục đó và ngài sẽ không bao giờ còn gặp lại anh em mình nữa. Điều tồi tệ nhất là tôi sẽ mắc kẹt ở đó cùng với ngài.”

Ian lại ho sặc sụa, nhưng vẫn vùng vẫy, giống như một con thú không hiểu nó đã bị bắt. Mac bước lên trước và giữ lấy mặt anh.

“Ian, hãy nhìn anh.”

Ian cố gắng giật ra, làm bất kỳ điều gì để không phải nhìn thẳng vào mắt anh trai.

“Chết tiệt, hãy nhìn anh.”

Anh xoay đầu Ian, luộc Ian phải mở mắt cho đến khi mắt hai họ chạm nhau.

Ian dừng lại. Anh thở hổn hển, nước mắt lấp lánh trên mặt nhưng anh vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm như bị đôi mắt của Mac thôi miên. Mac hơi nới lỏng tay và Beth nhìn thấy mắt của Mac ướt đẫm. “Thôi nào. Em ổn rồi.” Cánh tay của Mac đang kẹp chặt trên má Ian trở thành sự vuốt ve, và sau đó Mac vươn người để hôn lên trán Ian.

Hơi thở của Ian khàn khàn và nghe thật rõ. Anh nhìn xuống và hướng về phía công viên, dường như chẳng nhìn ai. Curry vẫn ôm cánh tay anh. Ian giật ra, sau đó anh quay lại và bắt đầu đi về phía chiếc xe ngựa đang đỗ bên đường.

Người đánh xe vẫn đứng nguyên tại chỗ, giữ con ngựa và nhìn bối rối. Beth đoán Ian và Mac đang đi cùng nhau và Ian nhảy ra khỏi xe ngựa khi anh nhìn thấy Beth đi cùng Fellows.

Cô nhận ra cả Mac và Ian đều mặc bộ quần áo nhàu nát dành cho buổi tối, và Ian vẫn mặc nguyên bộ quần áo anh đã mặc tối hôm trước. Họ không dậy sớm; họ đang trên đường về sau một đêm vui chơi say sưa.

Ian không bao giờ nhìn thẳng vào Beth. Curry nhặt mũ của Ian rơi trên đất, phủi bụi và bước theo anh. Mac quay về phía Fellows, đôi mắt anh có màu đồng lạnh lẽo. “Cút về London. Nếu tao còn gặp lại mày, tao sẽ đập mày đến khi mày không thể đứng nổi.”

Fellows vẫn còn đang thở khó khăn, xoa cổ họng, nhưng không chút sợ hãi. “Mày có thể che giấu Lord Ian đằng sau ngài công tước nếu mày muốn, nhưng cuối cùng tao sẽ tóm hắn. Điều này làm mày sợ hãi phải không?”

Mac gầm gừ. Beth hình dung ra một vụ bạo lực bột phát trong công viên yên tĩnh, đầy nắng và cô đứng giữa họ. " Hãy làm như Mac cho nói," cô cầu xin Fellows " Anh chưa gây ra đủ rắc rối hay sao?"

Fellows quay đôi mắt màu hạt dẻ dữ tợn về phía cô. “Lần cảnh báo cuối cùng, cô Ackerley. Đừng gắn số mệnh của cô vào cùng với họ. Nếu cô làm thế, tôi sẽ không thương xót cô.”

“Ông không thấy cô ấy nói gì sao?” Katie nói, đặt hai tay chống hông. “Đi đi hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát bắt ông. Điều này không đáng cười hay sao? Một thám tử của Scotland Yard bị cảnh sát Pháp bắt giữ?” Mac đặt tay lên vai Katie và đẩy cô về phía Beth. “Đưa cô chủ của cô về nhà và giữ cô Ackerley ở nguyên đấy. Nói với vợ..., nói với cô kia rằng cô ấy nên trông nom cô Ackerley tốt hơn.”

Katie mở miệng định cãi lại Mac nhưng khi cô nhìn vào mắt Mac, cô im lặng. “Ngài đây nói đúng, cô A,” cô nhún nhường nói. “Tốt nhất chúng ta nên về nhà.”

Beth nhìn lần cuối cái lưng đang lẩn trốn của Ian, sau đó nhìn vào Mac. “Tôi xin lỗi,” cô nói, cổ họng như bị xiết lại. Mac không nói gì. Beth phớt lờ Fellows và để Katie xoay người cô hướng về con đường nhỏ dẫn tới Rue de Rivoli. Cô cảm thấy đôi mắt Mac dõi theo cô suốt quãng đường đi, nhưng khi cô quay lại, Ian đã vào trong xe ngựa và ngồi ngược hướng nhìn với cô. Anh chưa lần nào nhìn cô và cô đi tiếp cùng với Katie. Khu vườn rực rỡ mờ đi vì nước mắt.

“Em đã mất cô ấy rồi, đúng không anh?” Ian nghiến răng.

Sau khi giật tung cánh cửa rồi sập mạnh, Mac lên ngồi cạnh anh trong chiếc xe ngựa.

“Em chưa bao giờ có cô ấy, Ian.”

Ian để sự tê cóng quen thuộc ùa tới khi chiếc xe bắt đầu chuyển động. Anh xoa thái dương, cơn tức giận lại khiến anh đau đầu.

Khốn kiếp cái con quái vật bên trong anh. Khi nhìn thấy Fellows vươn tay chạm vào Beth - và tồi tệ hơn, Beth chẳng làm gì để ngăn hắn lại - con quái vật đã bị tháo xích. Lúc đó, tất cả điều anh muốn là quàng tay qua cổ họng Fellows và lắc hắn. Cũng giống như cha anh -

Mac thở dài, cắt ngang suy tưởng của anh. “Chúng ta là người nhà Mackenzie. Chúng ta sẽ không có kết thúc hạnh phúc.” Ian dùng mu bàn tay chùi nước mắt và không trả lời.

Mac quan sát anh trong một lúc. “Anh xin lỗi. Anh lẽ ra đã nên gửi thằng con hoang đó về nước ngay khi em nói với anh hắn ở Pari.”

Ian vẫn ngồi quay lưng lại, không nói chuyện, nhưng tâm trí mệt mỏi, những lời nói lộn xộn đan xen nhau khiến anh phải im lặng. Anh nhìn qua cửa sổ, nhưng thay vì nhìn thấy những con phố lướt qua, anh chỉ nhìn thấy hình ảnh Beth phản chiếu qua tấm kính, bàn tay trắng nõn của cô che lấy khuôn mặt xinh đẹp.

“Anh xin lỗi,” Mac mệt mỏi nói lại. “Thật khốn khiếp, Ian, anh rất xin lỗi.”

Vẫn còn nắm chặt cánh tay của Ian, Mac đặt trán lên bờ vai rộng của Ian. Ian cảm thấy sự mệt mỏi của Mac nhưng anh không thể chuyển động hay nói gì để xoa dịu.

******

Xưởng vẽ của Mac không giống như Beth nghĩ. Anh thuê một căn hộ tồi tàn trong khu vực Montmartre, tầng một có hai phòng dùng để ở và xưởng vẽ ở trên tầng trên cùng. Quá khác so với điều cô tưởng tượng về nơi ở của một quý tộc Anh giàu có.

Một người đàn ông sừng sững như một võ sỹ quyền anh với mái tóc màu xám và đôi mắt nâu lạnh lẽo đi ra mở cửa. Beth giật mình lùi lại, đặt túi xách lên trên ngực. Đây là một người đàn ông có thể tìm thấy trong một trận đấu vật hoặc một cuộc cãi nhau trong quán rượu, không phải làm nhiệm vụ mở cửa ở thành phố Pari này.

Nhưng không, anh ta hình như là người hầu của Mac. Isabella đã kể cho cô biết bốn anh trai họ đều nhặt được những người hầu khác thường từ đường phố, và vì thế đã tiết kiệm được thời gian và chi phí trung gian. Curry là kẻ móc túi, Bellamy là một võ sĩ quyền Anh, người hầu của Cameron là người Gypsy (*) và của Hart là một công chức mất việc làm cho một tài phiệt người Anh.

(*) Người Di-gan (Rom, Rrom, hay Rroma) là một dân tộc với dân số khoảng 15 triệu người, sống thành nhiều cộng đồng trên khắp thế giới. Trong văn học hiện đại và dân gian, người Di-gan vẫn được cho là các bộ lạc du mục. Tuy nhiên, ngày nay đa số họ đang sống định cư. Các cộng đồng người Di-gan sinh sống nhiều không những tại các vùng đất lịch sử của họ tại Nam u và Đông u, mà còn tại châu Mỹ và Trung Đông.

Trong tiếng Anh, tên gọi chính thức của dân tộc này là Romani people. Các từ tiếng Anh Gypsy (hay Gipsy) bắt nguồn từ từ Hy Lạp Αιγύπτοι (Aigyptoi), tiếng Hy Lạp hiện đại là γύφτοι (gyphtoi), do niềm tin sai lầm rằng người Di-gan bắt nguồn từ Ai Cập (Egypt), và đã bị đày biệt xứ vì tội đã che dấu Jesus thời bé. [1] Tên gọi này nên được viết hoa nhấn mạnh đây là một sắc dân. [2] Theo miêu tả trong tiểu thuyết Nhà thờ Đức Bà Paris của Victor Hugo, tiếng Pháp thời Trung Cổ gọi người Di-gan là "người Ai Cập". Tên gọi này không được người Di-gan sử dụng và được coi là có ý xấu (cũng như "gyp" với nghĩa "lừa đảo" chỉ đến sự nghi ngờ đối với người Di-gan). Tuy nhiên, việc sử dụng từ "Gypsy" trong tiếng Anh hiện nay đã rộng rãi đến mức nhiều tổ chức người Di-gan dùng từ này trong tên của mình. Tại Bắc Mỹ, từ "Gypsy" thường được dùng để chỉ phong cách sống hay phong cách thời trang chứ không dùng để chỉ người Di-gan. Các từ gitano trong tiếng Tây Ban Nha và gitan trong tiếng Pháp có thể cũng có nguồn gốc này.

Khuôn mặt trông như kẻ côn đồ của Bellamy mất đi cái kiểu khinh khỉnh ngay khi Beth nói cô là ai. Trông khá là lịch sự, anh ta dẫn cô lên ba tầng gác để tới một căn phòng ở trên cùng.

Xưởng vẽ chiếm toàn bộ tầng với hai cửa sổ mái khổng lồ cho phép nhìn rõ bầu trời xám xịt của Pari. Tuy nhiên, phong cảnh quả là ngoạn mục. Beth nhìn qua mái nhà thấy những ngọn đồi dốc đến những vùng đất bằng phẳng của Pari và những ngọn đồi lởn vởn mây trắng ở đằng xa.

Mac ngồi trên chiếc thang phía trước một bức vẽ khổng lồ, mái tóc được quấn bằng một cái khăn chùm đầu màu đỏ làm anh trông giống như một người Gypsy. Anh cầm một cây cọ dài và nhìn cau có vì thất vọng với bức tranh. Màu vẽ rơi lốm đốm trên tay, trên áo choàng mặc khi vẽ và trên sàn nhà quanh đó.

Trên bức vẽ cao 8 foot (khoảng 2.4m) dựng đứng trước mặt anh, hình dáng của một cái cột và một phụ nữ khoả thân mập mạp đã được vẽ phác thảo. Mac đang tập trung vẽ những nếp gấp của tấm rèm như muốn trượt ra khỏi những bộ phận kín đáo của người phụ nữ, nhưng cô người mẫu lại muốn cố kéo lại.

“Đừng ngọ nguậy, được không?”

Cô người mẫu nhìn thấy Beth và dừng việc vặn vẹo. Mac ngoái lại qua vai anh và cũng sững lại.

Ian đi ra khỏi chỗ khuất. Tóc anh rối bù như thể anh đang dùng tay vò nó, đang xoa bóp một bên thái dương như anh vẫn thường làm. Cái nhìn của anh bắn qua Beth và sau đó từ từ nhìn quay ra ngoài cửa sổ.

Beth nuốt xuống. “Người giữ cổng ở khách sạn nói rằng ngài đến đây,” cô nói với Ian. Anh vẫn đang xoay lưng về phía cô.

Ian không quay lại.

“Cybele,” Mac ngắt lời, “Xuống tầng và nói Bellamy lấy trà để cô mang lên.”

Cybele kêu lên the thé và nói bằng thứ trọng âm nặng. “Tôi sẽ không lại gần Bellamy. Hắn làm tôi chết khiếp. Hắn nhìn tôi như muốn khoá hai tay quanh cổ tôi.”

“Không thể tưởng tượng tại sao lại như vậy,” Mac lẩm bẩm, nhưng Beth đã cắt ngang.

“Không sao. Cái đó không quan trọng. Tôi chỉ đến đây để nói lời xin lỗi. Với cả hai ngài.”

“Vì cái quái gì mà cô phải xin lỗi?” Mac nói. “Lỗi là do Fellows, một kẻ phá hoại. Hắn đã được cảnh báo phải tránh xa chúng tôi.”

Beth đi về phía cửa sổ, những ngón tay đi găng của cô nắm chặt quai túi. Cô nhìn Ian phản chiếu qua cửa kính, khuôn mặt anh hoàn toàn bất động.

“Ngài hoàn toàn đúng, Ian” cô nói nhỏ. “Tôi nên cự tuyệt dứt khoát để buộc ngài thám tử phải bỏ đi. Nhưng tôi đã không làm bởi vì tôi tò mò về những chuyện không liên quan đến mình. Bà Barrington luôn nói tính tò mò đầy tội lỗi đã ám lấy tôi và bà ấy đã đúng. Tôi không nên tọc mạch hỏi về chuyện cũ của gia đình ngài và vì thế tôi muốn nói câu xin lỗi.”

“Thật là đáng yêu,” Cybele cười chế nhạo.

Mac nhảy xuống chiếc thang, quẳng chiếc áo khoác dài lên người Cybele, túm lấy tay cô ta và kéo cô ta cùng ra khỏi phòng. Cybele hét lên và chửi thề bằng tiếng Pháp. Tiếng cửa đóng mạnh làm rung chuyển những bức tường và sau đó mọi thứ trở nên yên lặng trong khi Beth ngắm bức vẽ dang dở để trấn tĩnh lại. Người phụ nữ được vẽ đang nhìn vào chậu nước dưới chân. Những vệt nước cho thấy cô ta vừa bước từ đó. Cô ta quàng một chiếc khăn choàng mỏng qua vai để lau khô.

Đó là một bức tranh gợi cảm, giống như bức Isabella đã chỉ cho cô, nhưng Beth hiểu ngay có sự khác biệt ở đây. Người phụ nữ trong bức tranh chỉ là một đồ vật, với đường cong xác thịt được tô màu. Cô ta cũng chẳng mang tính người hơn là cái chậu tắm dưới chân cô ta hay là cái cột phía sau cô ta.

Người phụ nữ trong bức tranh của Isabella chính là Isabella. Mac đã vẽ vợ mình. Mỗi nét vẽ được đặt xuống đầy yêu thương, mỗi bóng tối được tạo hình cẩn thận. Bất kỳ người phụ nữ nào đều có thể làm mẫu cho bức tranh cô gái đang tắm - chỉ có Isabella mới có thể là người phụ nữ duy nhất trong bức tranh của chính cô.

Beth xoay người ra khỏi khung vẽ và đối mặt với bức tường sừng sững là Ian. “Em mang cho ngài một món quà” anh vẫn không động đậy. Beth mở nắm túi xách và lấy ra một cái hộp nhỏ.

“Em nhìn thấy nó trong khi đi mua sắm với Isabella. Em muốn dành nó cho ngài.”

Ian vẫn tránh nhìn cô, bóng bờ vai rộng lớn của anh phản chiếu trên những khung cửa sổ bụi bặm. Beth đặt cái hộp lên bậu cửa và quay đi. Nếu như anh không muốn nói chuyện với cô, cô chẳng còn gì để làm.

Ian đặt bàn tay lên ô kính cửa sổ, vẫn không nhìn cô. “Sao em có thể đổ lỗi cho mình?” Beth làm rơi chiếc áo khoác đang cầm khi chuẩn bị rời đi.

“Bởi vì nếu hôm qua tại công viên, em từ chối nói chuyện với thám tử Fellows, ngài sẽ không bao giờ gặp anh ta. Em nên đuổi anh ta đi khi anh ta đến nhà Isabella và bắt đầu những lời buộc tội khủng khiếp, nhưng em đã tò mò một cách quá đáng. Cả hai lần, em đều muốn nghe điều anh ta muốn nói.”

Cuối cùng Ian cũng quay mặt về phía cô, vẫn đặt tay lên cửa sổ. “Đừng bảo vệ tôi. Họ đều cố gắng bảo vệ tôi.” Beth đi về phía anh. “Làm sao em có thể bảo vệ ngài? Em đã rất sai khi soi mói và tọc mạch, nhưng em hoàn toàn thừa nhận em muốn nói chuyện với Fellows để tìm hiểu mọi chuyện về ngài. Dù là lời nói dối.”

“Chúng không phải là lời nói dối. Chúng tôi là như thế.”

“Vậy thì đó là cách điễn đạt sự thật của Fellows.” Một tay anh đấm lên bậu cửa sổ. “Kể cho tôi hắn đã nói gì với em. Mọi thứ.” Cái nhìn của anh dừng lại trên môi cô khi anh đợi cô nói.

Cô kể cho anh những điều Fellows đã nói với cô, kể cả việc người đàn ông này đột ngột cầu hôn với cô.

Cô giữ lại những điều tra của Fellows về cha mình, điều cô sẽ phải giải thích cho Ian một ngày nào đó, nhưng không phải bây giờ.

Khi Beth nói đến lời cầu hôn, Ian lại quay về phía cửa sổ. “Em đồng ý?”

“Tất nhiên là không. Giữa bao nhiêu người tại sao em lại muốn cưới thám tử Fellows?”

“Bởi vì hắn sẽ huỷ hoại em nếu em không làm thế.”

“Cứ để hắn thử xem.” Beth giận dữ thách thức. “Em không phải là bông hoa trong lồng kính cần được che chở; em biết vài thứ về thế giới này. Của cải mới có của em và sự chấp thuận của bà Barrington - đều đã ảnh hưởng lớn đến vị trí của em - em không còn là cô gái đến từ trại tế bần, hoặc thậm chí là bà quả phụ của một giáo chức nghèo khổ. Sự giàu có cuốn trôi nhiều thứ. Điều này thực sự phẫn nộ.”

Cô nhận ra, trong khi cô không kịp thở, thì Ian chẳng để tâm đến một từ nào. “Em xin lỗi. Đôi lúc em nói quá nhiều, đặc biệt khi em bối rối. Bà Barrington thường nhận xét như thế.”

“Vì cái quái gì mà em kéo bà Barrington vào mọi cuộc đối thoại?”

Beth chớp mắt. Anh nói chuyện có vẻ đã bình thường hơn. “Em không biết. Em đoán bà ấy có ảnh hưởng lớn đến em. Và bà có các quan điểm khác nhau. Rất rất nhiều quan điểm.”

Ian không trả lời. Anh với tới bậu cửa và cầm lấy gói quà, những ngón anh mạnh mẽ của anh gỡ những tờ giấy gói. Anh mở chiếc hộp gỗ và nhìn chăm chú vào đó, rồi nhấc lên một chiếc kẹp bằng vàng được khắc nổi với những vòng xoắn trang trí cách điệu.

“Nó dành cho ve áo của ngài,” Beth nói. “Em chắc ngài có hàng tá, nhưng em nghĩ cái này rất đẹp.”

Ian tiếp tục nhìn chằm chằm vào món quà như thể anh chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như vậy.

“Em đã khắc chữ lên đó, ở phía sau.”

Ian lật chiếc kẹp lại, đôi mắt lấp lánh khi anh đọc những câu chữ mà Beth đã phải nghiền ngẫm rất lâu trong cửa hàng.

Dành cho Ian.Với tình bạn. B.

“Cài nó cho tôi,” anh nói.

Bằng bàn tay run rẩy, Beth cài cái kẹp lên lớp vải len. Cơ thể anh mạnh mẽ ẩn dưới chiếc áo khoác và cô đặt những ngón tay lên ngực anh.

“Ngài tha thứ cho em nhé?” cô hỏi.

“Không.”

Trái tim cô đập nhanh hơn. “Em cho rằng em không nên mong đợi quá nhiều.”

“Chẳng có gì để mà tha thứ.” Ian dữ dội nắm lấy bàn tay cô. “Tôi nghĩ em sẽ rời khỏi Pari sau khi em nhìn thấy tôi ở công viên.”

“Em không thể làm thế. Anh trai ngài còn chưa dạy em vẽ.”

Trán anh dường như nhăn lại. Beth nhanh chóng sửa lại, “Em chỉ đang nói đùa.”

Anh lại càng cau mày. “Tại sao em ở lại.” Cái nhìn của Ian lại tránh cô. “Em đã nhìn thấy rồi đấy.”

Beth nhớ lại khuôn mặt gần như tím tái của anh, những câu chửi hoang dại, bàn tay nắm thành nắm đấm, và hình ảnh anh trai và Curry đang kéo anh.

“Hầu như nó không hay xảy ra. Nhưng khi tôi nhìn thấy hắn chạm vào em, Beth của tôi, nó bùng lên thành ngọn lửa. Tôi đã làm em sợ.”

“Đúng thế thật.” Nhưng không phải theo cách anh nghĩ. Cha của Beth rất dễ nổi khùng và quá khích khi say rượu. Cô tránh xa ông và ngồi thu mình lại phía sau bất kỳ thứ gì có thể che giấu cơ thể bé nhỏ của cô cho đến khi ông đóng sầm cửa lao ra khỏi nhà.

Với Ian, cô không muốn chạy trốn. Cô không nghi ngờ việc anh có thể làm Fellows bị thương, nhưng cô không lo Ian sẽ làm đau cô. Cô biết anh sẽ không. Điều khiến cô sợ hơn là việc anh sẽ làm đau chính bản thân mình hoặc một cảnh sát qua đường có thể quyết định bắt anh.

Cô dựa cằm lên lớp vải trắng được hồ cứng trước ngực anh. “Ngài bảo em không cần phải bảo vệ ngài, nhưng em không muốn chuyện gì xảy ra với ngài.”

“Tôi không muốn em nói dối vì tôi.” Giọng anh ầm ầm bên tai cô, át cả tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh. “Hart nói dối vì tôi. Mac và Cam nói dối; Curry nói dối.”

“Nghe như một tổ hợp từ ngữ. Tôi nói dối, bạn nói dối; anh, chị, nó nói dối...”

Ian đột nhiên im lặng, và cô ngẩng lên nhìn. “Em là một người rất thành thật, Ian. Em hứa.”

Anh đưa mu bàn tay vuốt má cô. Beth cảm thấy có nhu cầu điên cuồng tiếp tục nói.

“Mây đã dày đặc. Trời có lẽ sẽ mưa.”

“Tốt. Khi đó trời sẽ quá tối nên không thể vẽ tiếp, và Mac sẽ bắt cái cô kinh khủng kia về nhà.”

“Anh ấy không phải là người yêu của cô ấy ư?” Beth đưa chiếc nhẫn lên chặn môi. “Ôi, em không thể kìm lại câu hỏi. Ngài không phải trả lời đâu.”

“Cô ta không phải người yêu của anh ấy.”

“Tốt.” Cô lưỡng lự. “Chúng ta có là những người yêu nhau không?”

“Chiếc kẹp viết ‘với tình bạn.’”

“Chỉ tại người bán hàng cứ khuyên em để anh ta khắc chữ “dành cho tình yêu của em.” Hơn nữa, Isabella lại đang đứng ngay bên cạnh em.”

Ian im lặng một lúc lâu, nhìn cô rồi lại tránh đi ngay lập tức. Cô nhìn thấy mắt anh đảo đi đảo lại, không ngừng, chưa bao giờ muốn dừng lại. “Tôi đã nói với em tôi không thể biết yêu,’ anh nói. “Nhưng em có thể.”

Tim cô đập mạnh. “Em ư?”

“Với chồng em.”

Có rất nhiều người muốn nói về Thosmas Ackerley.

“Đúng vậy. Em yêu anh ấy rất nhiều.”

“Nó giống như thế nào?” Những từ anh nói quá chậm làm cô thực sự khó nắm bắt. “Hãy giải thích cho tôi, tình yêu nó như thế nào, Beth. Tôi muốn hiểu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương