Thâu Hương Cao Thủ (Quyển 2) (cải biên)
-
Chương 276
Triệu Mẫn rất nhanh chú ý tới Chu Chỉ Nhược dị thường, có chút suy đoán, liền biết Chu Chỉ Nhược phiền muộn về chuyện gì, liền chuyển tới, cười híp mắt nói:
– Chỉ Nhược muội muội, có muốn ta chỉ cho biện pháp làm cho đôi bầu vú sung mãn không?
– Không cần…
Chu Chỉ Nhược cự tuyệt gọn gàng, sắc mặt càng thêm đen, nàng cùng Triệu Mẫn ở chung nhiều năm như vậy, há lại không biết tính tình của đối phương là cái gì.
Triệu Mẫn liếc nhìn trước ngực của Chu Chỉ Nhược, trên mặt giống như cười mà không phải cười:
– Nghe người nói nữ tử sau khi thành gia lập thất, cái chỗ đó càng trở nên thêm đầy đặn, xem ra lời đồn đại này, không thể tin hết a.
Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên đứng dậy, cả giận nói:
– Họ Triệu kia, ngươi đã nói xong chưa?
– Ai ui…
Triệu Mẫn vỗ vỗ bộ ngực của mình, làm như rất sợ hãi, vội vàng lẩn trốn sau lưng của Lam Phượng Hoàng…
– Thì thôi… cái gì ta cũng không nói, ngươi làm mà tức giận như thế chứ?
Triệu Mẫn công phu ngấm ngầm hại người thật sự là rất lợi hại, biết rõ là Triệu Mẫn nói đến mình, Chu Chỉ Nhược tuy là lửa giận nhưng lại không biết làm như thế nào, trong nội tâm có thể nói khó chịu đến cực điểm.
– Quận chúa, các ngươi là nữ nhân trên thảo nguyên từ nhỏ ăn thịt bò uống sữa ngựa lớn lên, thân thể chắc chắn là được dưỡng chất tốt nên bầu vú mới no tròn, Chu muội muội là người Hán, quy mô của hai bầu vú như vậy đã là không tệ, với lại hình dáng bầu vú của nàng thì quá xinh đẹp rồi…
Lam Phượng Hoàng liền mở miệng hòa hoãn giữa hai người đang giương cung bạt kiếm, lúc này sắc mặt Chu Chỉ Nhược mới dần dần chậm rãi trở về bình thường.
Triệu Mẫn biết rõ trêu đùa hí lộng Chu Chỉ Nhược đến đây là đủ rồi, nếu là quá phận làm cho Chu Chỉ Nhược phát bực nổi nóng lên, mình thì võ công đánh không lại nàng:
– Lam giáo chủ, còn ngươi chắc là không có ăn thịt bò uống sữa ngựa, tại sao… lại sung mãn như vậy?
Nghe được nghi vấn của nàng, một bên Chu Chỉ Nhược cũng dựng lên lỗ tai hóng, ưu thế chủng tộc Mông Cổ của Triệu Mẫn thì nàng không bắt chước theo được, ngược lại thì vấn đề ăn uống của Lam Phượng Hoàng thì cùng giống mình, cũng có thể hỏi hỏi một chút…
Đối mặt vấn đề nhạy cảm như vậy, trên mặt Lam Phượng Hoàng luôn luôn vũ mị xinh tươi cũng lộ ra có chút ngượng ngùng:
– Kỳ thật ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, tựa hồ… tựa hồ trời sinh cho ta có được bầu vú sung mãn như vậy…
ang ở một bên chờ đợi lắng nghe kinh nghiệm, Chu Chỉ Nhược thiếu chút nữa muốn sặc khí, những lời này của Lam Phượng Hoàng đối với nàng quả thực tạo thành điểm bạo kích với nàng.
Nàng cảm thấy cứ tiếp tục cùng chung một chỗ với hai nữ nhân này, mình tuyệt đối sẽ phát điên lên, vì vậy vội vàng lau lau bên dưới hạ thân, liền đứng dậy mặc lại y phục rồi bước qua ngồi ở một bên.
Chú ý tới phản ứng của nàng, Triệu Mẫn ánh mắt lộ ra đắc ý, cố ý kéo Lam Phượng Hoàng thảo luận về chủ đề bầu vú, Lam Phượng Hoàng thì không có ý thức được là Triệu Mẫn cố ý nói cho Chu Chỉ Nhược nghe, nên không hề phòng bị cùng nàng thảo luận ầm ỉ.
Chu Chỉ Nhược mặt bao phủ một tầng sương lạnh, đứng dậy muốn đi ra ngoài, để cho mắt không thấy tâm không phiền, lúc đôi mắt nàng nhìn quét qua đến thân thể Triệu Mẫn trần trụi với làn da trong suốt như ngọc, ánh mắt nhanh như chớp chuyển động, trong lòng có suy tính, lại lần nữa quay lại ngồi xuống…
Triệu Mẫn vốn chứng kiến Chu Chỉ Nhược vẻ mặt tựa như nuốt phải con ruồi, trong nội tâm cực kỳ thích ý, nào ngờ bỗng nhiên thấy đối phương khôi phục lại bình tĩnh, bất luận mình và Lam Phượng Hoàng nói cái gì, nàng đều lơ đãng, khóe miệng lại hơi hơi cong lên, tựa hồ nghĩ đến sự tình gì đó vui vẻ vậy…
Triệu Mẫn chốc sau thì chợt cảm thấy vô vị, nên cùng Lam Phượng Hoàng tùy ý hàn huyên vài câu, liền từ trong thùng tắm bước ra, thời điểm đang chuẩn bị đi lấy y phục, thì Chu Chỉ Nhược chờ đúng lúc liền đem ném tới một miếng đậu tắm (một loại tẩy rửa thời xưa làm bằng tụy heo và đậu tương pha lẫn hương thơm…)
Lấy võ công Chu Chỉ Nhược ném ám khí thì rất chuẩn, huống chi chính là một miếng đậu tắm thơm? Miếng đậu tắm thơm vừa vặn xuất hiện trên sàn nhà nơi Triệu Mẫn bước đến, thật vừa đúng lúc vừa vặn bị nàng đạp lên.
Triệu Mẫn không hề có phòng bị, sợ tới mức hét lên, trong nháy mắt mất đi trọng tâm, toàn thân người nặng nề té ngã ngửa trên mặt sàn nhà, bởi vì không có mặc y phục, lúc thân thể tiếp xúc sàn nhà, đau đến mức nước mắt nàng chảy ra, nhịn không được rên rỉ…
Chu Chỉ Nhược nghẹn lấy tức giận rốt cuộc cũng đã được phóng thích, hận không thể nhảy dựng lên vỗ tay reo vui…
Lam Phượng Hoàng cũng theo trong thùng tắm đứng lên dò xét, vẻ mặt ân cần hỏi thăm:
– Quận chúa sao rồi?
Triệu Mẫn còn chưa kịp ngồi dậy trả lời, thì cửa phòng bỗng nhiên bị người phá mở, Tống Thanh Thư như một cơn gió vọt vào:
– Xảy ra… chuyện gì?
Khi thấy rõ tình cảnh trong phòng, hắn không khỏi trợn mắt há mồm.
Triệu Mẫn lõa thể té trên mặt đất, trên thân mỗi một tấc da thịt không hề giữ lại đều triển hiện ở trước mặt hắn, da thịt trong suốt như ngọc, bởi vì vừa tắm xong, trên da thịt còn đọng lại từng chấm giọt nước, giữa ánh sáng ứng xuống, giống như lưu quang tràn ngập đẹp đến kinh tâm động phách, khuôn mặt, vòng eo, bụng trơn nhẵn, cái âm hộ hơi gồ lên với làn cỏ thơm tươi tốt từ dưới bụng nhỏ bắt đầu sinh trưởng lan tràn rất đều đặn xuống dưới, cái khe nứt âm hộ kia lại càng xinh đẹp, bởi vì tư thế té, hai chân Triệu Mẫn có chút dạng ra, một đường khe đỏ hồng ướt át sáng bóng lóng lánh động lòng người, có lẽ là bởi vì ngã đau, Triệu Mẫn lúc này đôi mi thanh tú cau lại, làm cho người ta sinh ra một loại thương tiếc…
Bên cạnh Lam Phượng Hoàng cả người lộ ra bên ngoài thùng tắm, trắng bóng làm cho người ta hoa mắt thần trì, hai bầu vú so cùng Triệu Mẫn thì tròn lớn hơn, đầu vú nhọn vểnh lên run rẩy một đôi, loại hình dạng bầu vú này cũng đúng là trong cực phẩm, xúc cảm tuy không kịp bằng hình dáng bầu vú trắng tròn, nhưng lại đánh sâu vào thị giác, nhất là đầu núm vú cao nhọn nhếch lên đường vòng cung, làm cho người yêu thích không muốn buông tay, Tống Thanh Thư, mở rộng tầm mắt, tâm ngứa gian nan hận không thể hiện tại đem đôi bầu vú ngạo nghễ ưỡn lên nắm ở trong tay vuốt ve xoa bóp một phen…
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy chóp mũi nóng rực lên, tận lực áp chế máu mũi trào ra…
Trong phòng ba nàng lập tức trợn tròn mắt, Chu Chỉ Nhược vốn chỉ muốn làm cho Triệu Mẫn bị trượt chân một cái để tuôn ra trong lòng ác khí, nào ngờ tới nàng lại ngã ngửa xuống với đôi chân dạng ra làm cho khoa trương như vậy, Tống Thanh Thư đang canh giữ ở ngoài phòng, nghe tiếng rên la tưởng rằng trong phòng xảy ra chuyện rồi, vội vã xông vào.
Cho dù biểu hiện mà nói, Triệu Mẫn cảnh xuân chợt trút là nàng bị thua thiệt, nhưng trong nội tâm Chu Chỉ Nhược lại có cảm giác ê ẩm, tựa hồ người chịu thiệt chính là mình mới đúng.
Triệu Mẫn kinh ngạc nhìn qua lấy nam nhân ở trước mắt mình, trong đầu trống rỗng, phải biết rằng lúc trước nàng cùng Tống Thanh Thư tuy rằng có quan hệ mập mờ, không thiếu các lần bị hắn sờ soạng tiếp xúc, nhưng làm gì giống như bây giờ, ngay cả hạ thể của mình cũng không đề phòng mà hiện ra toàn bộ ở trước mặt đối phương?
Nàng vô thức muốn thét lên, thế nhưng là rất nhanh nghĩ đến thét lên thì có thể đền bù được cái gì? Bởi vì nàng quá mức thông minh, giờ khắc này trong đầu đã tuôn ra vô số ý niệm trong đầu, một loại cảm giác phức tạp tràn ngập toàn thân, toàn thân người cứ như vậy thất hồn lạc phách mà trần truồng nằm tại chỗ.
Còn Lam Phượng Hoàng đã từng trải qua sóng to gió lớn, tuy rằng toàn thân cũng cơ hồ bị hắn thấy hết, nhưng vừa rồi qua ngay kinh ngạc liền bụm giữ lấy hạ thể, một tay che chắn bầu vú, liền rụt về trong thùng nước, nàng rất nhanh bình phục tâm tình, lúc này mới chú ý tới Tống Thanh Thư cùng Triệu Mẫn đang mắt to đối với mắt nhỏ, không khỏi cười khúc khích:
– Tống công tử, đẹp mắt như vậy, nên cứ trợn tròn mắt nhìn xem lâu như vậy?
Tống Thanh Thư bây giờ mới tỉnh lại, ngượng ngùng nói:
– Ta nếu như nói không phải là cố ý, các người có tin không?
Lam Phượng Hoàng cười nói:
– Công tử nói thì là đúng rồi.
Chu Chỉ Nhược mặt đen lên hừ một tiếng, bất quá cũng hiểu rõ chuyện này trách không được trượng phu, trong lòng cuống quýt hối hận, sớm biết như vậy như vậy không nên đùa giỡn với Triệu Mẫn kia…
Triệu Mẫn cuối cùng từ trong trạng thái thất hồn lạc phách khôi phục lại, nàng lại không có chút nào có ý lảng tránh, vừa thẹn vừa giận mắng:
– Ngươi dâm tặc, này thối dâm tặc, bây giờ vẫn còn đứng đó nhìn xem?
Tống Thanh Thư thản nhiên cười cười:
– Dù sao cũng nhìn thấy rồi, liếc mắt nhìn ít hoặc nhiều hơn, có cái gì khác nhau đâu chứ?
Triệu Mẫn suýt chút nữa tức giận đến ngất đi, nghĩ thầm trên đời tại sao có thể lại có loại người vô liêm sỉ như thế, nàng tuy rằng đã cùng Tống Thanh Thư có mối quan hệ không minh bạch, thế nhưng còn chưa tới tình trạng chân thành đối đãi hết tất cả…
Giãy giụa định đứng lên mới nhớ tới, vừa rồi cú té ngã thật sự quá độc ác, toàn thân xương cốt dường như tan rã, thử ngồi mấy lần cũng không thể đứng lên.
Chú ý tới trên mặt đất miếng đậu tắm thơm, còn Chu Chỉ Nhược thì đang nhìn xem một bên, Tống Thanh Thư cũng đoán được vừa rồi trong phòng đã phát sinh cái gì, cười khổ rồi vẫy tay đem cái chăn trên giường hút tới trong tay, ôn nhu trùm lên trên người nàng:
– Đừng kích động, để ta giúp quận chúa…
Vừa dứt lời liền đem nàng xoay ngang bế lên.
Triệu Mẫn không có ngờ tới hắn lại dám bế mình ôm vào trong ngực tại trước mặt hai nữ nhân kia, nhất là có một người trong đó chính là Chu Chỉ Nhược, cảm thụ được khí tức đậm đặc dương cương, nàng bối rối dù cho thường ngày bách xuất trí kế, giây khắc này trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nghe được từng đợt thình thịch tim đập, nàng cũng không phân rõ đây là nhịp đập của hắn hay là của mình.
Mắt thấy trước mắt phát sinh hết thảy, Lam Phượng Hoàng cặp môi đỏ mọng mở lớn đủ để nhét vào quả trứng gà, lại nhìn qua Chu Chỉ Nhược đang một bên, lại nhìn nhìn Tống Thanh Thư, không khỏi bội phục hắn sát đất.
Chu Chỉ Nhược rốt cuộc chịu không được, đứng dậy:
– Thanh Thư… ngươi làm cái gì vậy?
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Còn không phải thay muội giải quyết hậu quả sao?
Vừa nói xong, vừa ra hiệu phương hướng cửa ra vào, nguyên lai phụ cận khách nhân kinh động nghe được động tĩnh bên này, đã có người thò đầu ra nhìn, ý xem trong phòng đã phát sinh cái gì, Tống Thanh Thư đương nhiên không thể để cho thân thể hoàn mỹ của Triệu Mẫn bị những người khác nhìn thấy…
Chu Chỉ Nhược cắn môi, thân hình lóe lên liền xuất hiện chắn ở ngay cửa ra vào, đôi mắt đẹp trừng mắt liếc người phụ cận:
– Đều cút hết cho ta…
Nàng lúc này trong lòng phiền muộn đến cực điểm, đã tự đem đá nện chân của mình, thống khổ mà không có cách nào kể rõ ra, chỉ có thể chuyển hóa thành Cửu Âm Bạch Cốt Trảo ác độc, đem cây cột bấu vào hiện ra dấu vết lỗ năm ngón tay thật sâu, để thổ lộ trong lòng buồn khổ.
Bị nàng dùng một chiêu này hù dọa đến i, bên ngoài những người vây xem đâu còn dám lưu lại, nhao nhao thất hồn mất vía bỏ chạy trốn…
Lúc này trong phòng Tống Thanh Thư đã đem Triệu Mẫn ôm để vào trên giường, khó có khi được chứng kiến đối phương lộ ra thần thái loại điềm đạm đáng yêu này, trong lòng của hắn khẽ động đưa miệng đến trên môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng nhẹ khẽ hôn lên.
Triệu Mẫn đôi mắt hạnh trợn lên thật lớn, đưa tay che miệng lại, vẻ mặt không thể tin, hạ giọng nói ra:
– Ngươi điên rồi à? – Nàng theo bản năng hướng ra phía cửa ra vào nhìn thoáng qua, thấy được ánh mắt của hai nàng kia đều bị thân hình Tống Thanh Thư ngăn trở, không thấy được bên này đã xuất hiện tình huống gì, mơi hơi chút thở dài một hơi.
– Đúng vậy, ta chính là điên rồi.
Tống Thanh Thư nhoẻn miệng cười, lại cúi đầu hôn lên.
Triệu Mẫn trợn mắt há hốc mồm nhìn trước mắt hết thảy, thẳng đến khi đầu lưỡi đối phương gảy mở hàm răng ngọc của nàng, nàng rốt cuộc tỉnh táo lại, nổi giận dùng hàm răng hung hăng cắn đầu lưỡi của hắn…
Tống Thanh Thư dường như sớm đoán được nàng sẽ có một chiêu như vậy, kịp thời rút lưỡi ra, mỉm cười nhìn qua nàng.
Triệu Mẫn mặt đỏ ửng, oán hận nói:
– Họ Tống kia, ngươi càng ngày càng khốn kiếp.
– Các ngươi đang nói cái gì vậy?
Chu Chỉ Nhược trong một chốc lát này cũng đã đi tới.
Tống Thanh Thư kịp lúc ngồi thẳng người, kéo ra một khoảng cách cùng với Triệu Mẫn, mặt không đổi sắc nói:
– À… quận chúa đang cảm tạ ta đã xuất thủ tương trợ đây…
– Thật sao?
Chu Chỉ Nhược hồ nghi liếc nhìn hai người.
Triệu Mẫn có chút chột dạ dời đi ánh mắt:
– Đa… tạ…
Ngữ khí của nàng thập phần cổ quái, dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra…
Thấy nàng không có vạch trần mình, Tống Thanh Thư trong lòng mừng rỡ, lặng lẽ nói với nàng:
– Nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi ra ngoài trước, các ngươi nghỉ ngơi thật tốt dưỡng sức, sáng mai chúng ta sẽ phải gấp rút lên đường rồi.
Nhìn qua bóng lưng Tống Thanh Thư rời đi, Triệu Mẫn khẽ mím môi, nàng cũng không hiểu vì sao mình không vạch trần hắn, ngược lại còn che lấp cho hắn, giống như là đang mập mờ vụng trộm bị chính thất xuất hiện làm đứt gãy vậy.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ này, Triệu Mẫn liền ác hàn, vội vàng lắc đầu xua tán đi nhưng suy nghĩ lung tung, bất quá là vì người tâm trí người thông minh không chịu ngồi yên, không đầy một lát, không biết nghĩ đến cái gì, nàng lại trở nên cực kỳ phiền muộn.
Chu Chỉ Nhược vốn cho rằng Triệu Mẫn sẽ tìm đến mình tính sổ sau khi Tống Thanh Thư rời đi, nào ngờ Triệu Mẫn chỉ im lặng nằm ở trong chăn không nói một lời, tuyệt không giống như quận chúa Mông Cổ cao cao tại thượng thường ngày kia, càng giống như một nữ tử tràn ngập khuê oán Giang Nam.
Lam Phượng Hoàng cũng theo từ trong thùng tắm đi ra, sau khi lau khô thân thể thay xong y phục, tâm tình cũng là phiền muộn:
“Ta cũng là người bị hại, toàn bộ thân thể cũng bị tên hỗn đản nhìn thấy hết, như thế nào không có ai chú ý đến tâm tình của ta vậy?”
Ba nữ nhân ai cũng có tâm sự, rồi rất nhanh thiếp ngủ đi.
Sát vách Tống Thanh Thư thì lại lăn lộn khó ngủ, mấy lần hắn đứng dậy muốn qua gian phòng sát vách, thế nhưng cuối cùng vẫn lui lại, cảm xúc thật lâu:
“Quả nhiên là lắm mối, tối nằm không a…”
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, vừa rạng sáng hôm sau, một đoàn người vội vàng cưỡi ngựa rời khỏi tửu điếm, hướng đến chiến trường phương bắc chạy đi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook