Triệu Mẫn nghe vậy thì khiếp sợ bởi vì lúc trước cũng đã xảy ra chuyện, hơn nữa bởi vì Tống Thanh Thư vừa rồi sờ soạng nàng, dẫn đến phản ứng của nàng so với bình thường chậm hơn vài phần, giờ nghe được Chu Chỉ Nhược nói như vậy, trong nháy mắt nàng liền ý thức được mình đang lâm vào hiểm cảnh thật lớn.

Tống Thanh Thư nếu như giả mạo làm Cổ Bảo Ngọc, thì hiển nhiên Cổ Bảo Ngọc thật sự đã chết, một khi sự tình giả mạo này bại lộ, Cổ Tự Đạo cùng hắn chắc chắn sẽ là một chết một sống, Cổ Tự Đạo dù sao cũng là đệ nhất nhân của quân Nam Tống, Tống Thanh Thư tuy rằng nắm giữ Kim Xà doanh phồn vinh mạnh mẽ, nhưng dù sao căn cơ còn thấp, không có cách nào cùng với một Nam Tống mà chống lại, huống chi hiện nay đang cùng Giang Nam Lục Doanh của Lý Khả Tú đánh nhau túi bụi, Nam Tống một khi chính thức tham chiến, Kim Xà doanh chỉ có một đường bại vong.

Bất quá đây cũng không phải vấn đề mấu chốt nhất, nếu chỉ là giả mạo Cổ Bảo Ngọc mà nói, Triệu Mẫn xác định lấy giao tình của hai người, Tống Thanh Thư chưa hẳn đối với nàng làm cái gì, thế nhưng bởi vì Tống Thanh Thư giả mạo Cổ Bảo Ngọc, không chỉ lừa gạt mình nàng, mà còn lừa gạt toàn bộ người Lâm An, ngay cả Cổ Tự Đạo cũng không phát hiện nhi tử của mình đã bị người thay mận đổi đào, bực thuật dịch dung này nào có thua kém tài nghệ của ma quỷ…

Lần trước tại Kim quốc chứng kiến hắn dịch dung thành Đường Quát Biện khi ấy nàng còn cho là trùng hợp, dù sao Đường Quát Biện có mặt râu quai nón, đặc thù quá rõ ràng, tương đối dễ dàng cải trang, nhưng lần này Cổ Bảo Ngọc là một công tử hoàn khố mặt mày tô son trát phấn, trên mặt râu ria cũng không có một sợi…

Không có râu quai nón che đậy, trên mặt hắn mỗi một tấc da thịt đều bị người quen nhận diện, vậy mà vẫn không có người phát hiện ra, đã chứng minh Tống Thanh Thư có năng lực có thể dịch dung thành bất luận kẻ nào…

Nếu cái năng lực này mà thế nhân biết được, thì sẽ có không biết bao nhiêu kẻ quyền quý có thể an tâm được, lại càng dễ trở thành kẻ địch của các nam nhân khắp thiên hạ công địch, bởi vì không có nam nhân nào mà muốn nam nhân khác cải trang dịch dung thành bộ dáng của mình để cùng thê tử của mình giao hoan…

Liên hệ lúc trước Đường Quát Biện tại Kim quốc, Triệu Mẫn lại nghĩ đến Tống Thanh Thư lúc trước ám sát Khang Hy của Thanh quốc, lúc trước nàng đã cảm thấy toàn bộ sự tình lộ ra kỳ quái, nàng đối với Tống Thanh Thư rất hiểu rõ, chẳng lẽ Tống Thanh Thư há lại lỗ mãng làm cái việc như thế…

Gặp Triệu Mẫn sắc mặt thay đổi mấy lần, Tống Thanh Thư cười nói:

– Xem ra quận chúa đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện rồi.

Triệu Mẫn nở nụ cười khổ:

– Thời điểm này ta đột nhiên muốn mình không có được thông minh như vậy thì tốt rồi.

Tống Thanh Thư cũng là thở dài:

– Nếu là những chuyện khác, ta cũng có thể thả quận chúa, nhưng chuyện này có liên lụy quá lớn, liên quan hệ đến vô số tính mạng thân gia, ta phải đem bất cứ sự nguy hiểm thế nào bóp chết từ trong trứng nước.

Triệu Mẫn sắc mặt tái nhợt, thì thầm đáp:

– Ta hiểu, nếu như đổi lại là ta, ta cũng đành phải lựa chọn giống như ngươi.

Thấy hai người cứ dây dưa không rõ, Chu Chỉ Nhược khẽ nói:

– Có làm được hay không? Nếu như ngươi không hạ thủ được, thì hãy để cho ta…

Nói xong nàng bước qua lấy thanh Ỷ Thiên Kiếm từ trong tay Tống Thanh Thư.

Thật ra nếu là những nữ nhân khác, Chu Chỉ Nhược cũng không thất thố như thế, bởi vì mỗi lần nhìn thấy Triệu Mẫn kiều diễm như hoa, hai đầu lông mày toát ra vẻ thần sắc kiêu ngạo, trong nội tâm nàng liền không có an tâm…

Triệu Mẫn hé miệng cười cười:

– Ngươi cứ như vậy muốn giết chết ta chư?

Chu Chỉ Nhược quay mặt qua chỗ khác, hừ một tiếng:

– Miễn cho hồ ly tinh ngươi lại đi gieo rắc tai họa cho người.

Triệu Mẫn cười đến càng vui vẻ hơn:

– Ngươi hận ta như vậy, rút cuộc là bởi vì Trương Vô Kỵ hay là sợ ta lần nữa đã đoạt lấy nam nhân của ngươi a…

– Ngươi…

Chu Chỉ Nhược nghẹn lời, mặt đỏ lên, nàng không biết nên như thế nào để đáp trả đối phương, chẳng lẽ đang tại trước mặt trượng phu mà nói là đúng như vậy, nàng không đến mức ngu đến thế, nhưng phải thừa nhận đằng sau còn có một nguyên nhân khác, đó là tự nhận mị lực của mình so ra kém đối phương, chỉ là không thể đối với trước mặt Triệu Mẫn mà mình nhận thua kém được.

“Hừ, hồ ly tinh này, kiếp trước ta không biết thiếu nợ nàng cái gì, đến bây giờ sắp chết cũng còn muốn tranh giành nam nhân với ta…”

Chu Chỉ Nhược tức giận bất bình thầm nghĩ.

Tống Thanh Thư không có đưa kiếm cho Chu Chỉ Nhược, mà là giơ lên chống mũi kiếm tại trên cổ trắng nõn như ngọc của Triệu Mẫn, hàn khí mũi kiếm Ỷ Thiên Kiếm loang ra làm cho trên làn da Triệu Mẫn nổi lên một tầng gai gai khó chịu, nàng thật sâu nhìn nam nhân ở trước mắt, sau đó nhắm mắt lại.

Lấy thông minh cơ trí của Triệu Mẫn, biết nếu mình mềm giọng cầu xin, sự tình nói không chừng sẽ có chuyển biến, thế nhưng nếu nàng như làm như vậy, chẳng phải là cả đời tại trước mặt Chu Chỉ Nhược sẽ không ngẩng đầu lên được, bất quá điều làm cho nàng mất hết hứng thú, chính là nàng đã nhìn thấy Tống Thanh Thư đã động sát tâm đối với nàng, nàng đột nhiên cảm thấy sinh mệnh của mình tựa hồ không còn cái gì ý nghĩa gì nữa…

Nhìn xem Triệu Mẫn giơ lên cái cằm, trên khuôn mặt mơ hồ để lộ ra một loại lặng yên kiêu ngạo, Tống Thanh Thư cau mày, một kiếm này như thế nào cũng không thể đâm được…

Đang lúc do dự, Hạc Bút Ông một bên kêu lên:

– Họ Tống kia, ngươi thật muốn giết quận chúa à, ngươi có còn lương tâm hay không, ngươi có biết là khi quận chúa nghe được ngươi gặp chuyện không may, nàng liền lập tức từ xa ngàn dặm đi đến Giang Nam, còn giả truyền ý chỉ của Đại Hãn để tạo áp lực đối với triều đình Nam Tống…

– Câm miệng…

Hạc Bút Ông còn chưa nói xong, Triệu Mẫn chợt mở to mắt, hung hăng trừng mắt lão…

– Người Mông Cổ chúng ta chỉ có anh hùng chết trận, không có loại người nhu nhược cầu xin tha thứ…

– Quận chúa… ta không phải là người Mông Cổ…

Thấy Tống Thanh Thư tựa hồ thật sự động sát tâm, Kim Cương môn chủ cũng ngồi không yên, gấp gáp nói…

– Tống công tử, lấy mối nhà quan hệ của nhà quận chúa chúng ta cùng ngươi, sớm muộn gì cũng là người một nhà, có cừu oán gì mà không giải được chứ, không phải chỉ là giả mạo Cổ Bảo Ngọc này mà thôi, chúng ta đối với bất kỳ những người khác không nói, thì làm gì mà khiến cho tình hình nghiêm trọng như vậy…

Lão giải thích như vậy cũng không phải đặt Triệu Mẫn làm chủ, chủ yếu vẫn là xuất phát từ bản thân mình mà cân nhắc, bởi vì một khi Triệu Mẫn bị giết, thì bọn họ làm gì mà còn có đường sống đây?

Chỉ tiếc là bọn họ không có thông minh như là Triệu Mẫn, vẫn chưa có nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

– Im ngay…

Không nghĩ tới đám thủ hạ của mình liên tiếp phá bĩnh, Triệu Mẫn vừa thẹn vừa giận, hận không thể cầm lấy kim chỉ may vá lại khe hở miệng của những tên này, ánh mắt liếc qua liếc Tống Thanh Thư đang nhìn đám người kia biểu lộ…

Tống Thanh Thư thu hồi Ỷ Thiên Kiếm, đám người Kim Cương môn chủ vừa thở phào nhẹ nhỏm, kết quả Ỷ Thiên Kiếm lại trong nháy mắt xuất hiện ở trên cổ họng bọn họ:

– Các ngươi đã nói giúp cho chủ nhân của mình như vậy, thế thì ta giết các ngươi trước đi, để các ngươi trên đường xuống hoàng tuyền thay cho chủ nhân tìm kiếm đường tốt.

Cảm nhận được sát khí trên mũi kiếm, Kim Cương môn chủ trong nháy mắt mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm:

– Tống công tử… ta trước kia đúng là có đắc tội với ngươi, nhưng ngươi là người đại nhân đại lượng, không nhìn mặt tăng thì cũng xem mặt phật, nể mặt quận chúa tha cho chúng ta đi.

Lão mặc dù là một đại tông sư, bất quá trà trộn trong Tây Vực, tuân theo hành vi chuẩn tắc là cường giả vi tôn, cầu xin tha thứ cũng không chần chừ…

Triệu Mẫn xấu hổ nói:

– Ngươi muốn cầu xin tha thứ thì cứ cầu, còn kéo ta vào vũng bùn này làm gì chứ?

Bất quá nàng trên miệng tuy rằng nói như vậy, vẫn là giang ra hai tay bảo vệ tại trước mặt bọn họ, nói với Tống Thanh Thư:

– Họ là thủ hạ của ta, ngươi muốn giết bọn họ thì trước hãy giết ta đi…

Tống Thanh Thư lạnh giọng nói ra:

– Chẳng lẽ quận chúa thật sự cho là ta không dám giết sao?

Triệu Mẫn cắn bờ môi, nhàn nhạt nói:

– Ngươi là đại anh hùng, thiên hạ này có ai mà ngươi không dám giết chứ…

Tống Thanh Thư trầm mặc một lúc, mới mở miệng nói ra:

– Bọn họ thì toàn bộ sự tình không hiểu được rõ ràng lắm, ta tại sao phải giết, chỉ có mình quận chúa là thông suốt tất cả, vì thế ta không thể buông tha cho quận chúa được…

– Ta biết rõ.

Triệu Mẫn mặt không biểu lộ.

Kim Cương môn chủ và Huyền Minh nhị lão lúc này mới ý thức là Tống Thanh Thư thật sự động sát tâm, chứ không phải là mâu thuẫn nháo nhào tình lữ giữa bọn họ, liền hoảng hốt.

– Tống công tử, có chuyện gì thì từ từ nói, chỉ cần ngươi buông tha chúng ta, từ nay về sau chúng ta có thể thay ngươi làm việc, mặc dù võ công chúng ta xa không bằng ngươi, nhưng trên chốn giang hồ vẫn là dùng được…

Huyền Minh nhị lão nói.

Nhìn thấy hai người khúm núm luồn cúi, Triệu Mẫn đối với phẩm tính của bọn họ thì biết quá tường tận rồi, nên cũng không có gì bất ngờ, nàng chỉ nghiêm mặt không nói một lời.

– Đáng tiếc ta không tin được các ngươi.

Tống Thanh Thư lạnh giọng nói ra.

Nghe ngữ khí hắn có chút buông lỏng, Huyền Minh nhị lão không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng:

– Không biết Tống công tử như thế nào mới tin tưởng được huynh đệ chúng ta…

Tống Thanh Thư xuất ra hai viên đan dược đỏ rực đưa vào trước mặt bọn họ:

– Lấy hiểu biết của nhị vị, chắc hẳn nghe qua danh tiếng của Tam Thi Não Thần Đan, nuốt nó vào đi, có lẽ ta sẽ tha các ngươi một mạng.

Huyền Minh nhị lão liếc nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt sợ hãi, bọn họ trà trộn trong giang hồ nhiều năm, lại há lại không biết Tam Thi Não Thần Đan là vật gì, loại độc dược này ngoại trừ kẻ hạ độc mới có thể giải được, ngoài ra không có cách nào tiêu trừ, ngay cả Triệu Mẫn đường đường quận chúa, dốc hết toàn bộ lực lượng Nhữ Dương Vương Phủ truy tìm cũng không tìm được giải dược.

Một khi nuốt vào Tam Thi Não Thần Đan, về sau chỉ có thể bị Tống Thanh Thư nói gì nghe nấy, bằng không thì hắn không cho giải dược, Thi Trùng phát tác gặm ăn vào não tương, thì thật đúng là sống không bằng chết.

Nhưng bọn họ đã không còn cách lựa chọn khác, vẻ mặt đau khổ đành đem độc hoàn nuốt vào.

– Rất tốt…

Tống Thanh Thư thỏa mãn gật đầu, nhìn xem ánh mắt của ta.

Huyền Minh nhị lão vô thức ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trước mắt chìm vào một mảnh hắc ám. Để cho bọn họ nuốt vào Tam Thi Não Thần Đan xong, Tống Thanh Thư vẫn còn lo lắng, vì vậy tiếp tục lưu vào tâm trí của bọn họ dấu ấn, để cho trong tiềm thức bọn họ không dám phản bội mình…

– Di Hồn Đại Pháp?

Lấy tu vi của Kim Cương môn chủ, đương nhiên cũng nghe qua Di Hồn Đại Pháp, thấy Tống Thanh Thư nhẹ nhàng dùng Di Hồn Đại Pháp chuyển dời hai đại cao thủ, vừa kinh vừa sợ…

Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói:

– Môn chủ cũng có hai con đường, một là lập tức bị giết chết, hai là phóng khai tâm thần cùng bọn họ giống nhau.

Kim Cương môn chủ một thân công lực vượt xa Huyền Minh nhị lão, bây giờ lão đã thấy qua Di Hồn Đại Pháp thì có lòng phòng bị, cho nên Tống Thanh Thư không dám mạo hiểm thi triển Di Hồn Đại Pháp đối với Kim Cương môn chủ, đương nhiên Tống Thanh Thư không có sợ bị cắn trả, bất quá bởi vì e ngại Kim Cương môn chủ phản kháng, dẫn đến ý thức của Kim Cương môn chủ triệt bị để bị phá hủy, Tống Thanh Thư không muốn Kim Cương môn chủ ngu ngốc chết dưới tay của mình như vậy…

Kim Cương môn chủ sắc mặt âm tinh biến hóa, tự ngạo làm cho lão không cam lòng từ nay về sau bị người khống chế như vậy, thế nhưng đối với thế gian thì vẫn còn quyến luyến, cho nên lại không cam lòng cứ như vậy chết đi, thật lâu sau đó lão rốt cuộc phun ra trọc khí:

– Ngươi tới đi…

Thấy lão vẻ mặt bi phẫn, Tống Thanh Thư im lặng, cố nén ác tâm, đối với lão thi triển Di Hồn Đại Pháp.

Có lẽ cũng đã thấy Tống Thanh Thư trong nháy mắt giết chết mười tám cao thủ đứng đầu kia, Kim Cương môn chủ rất thức thời, một chút phản kháng cũng không có, toàn bộ quá trình tiến hành vô cùng thuận lợi.

Tống Thanh Thư đem Tam Thi não Thần đan cho lão nuốt xong, mới đối với bọn họ nói ra:

– Các ngươi về Mông Cổ trước đi, cứ báo cáo lại kết quả như lời ta dặn dò vừa rồi, về sau lúc thời điểm cần, ta sẽ thông báo cho các ngươi.

Ba người bọn họ nhìn nhau, cảm giác toàn thân tựa hồ cũng không có thay đổi gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy trong đầu có chút hơi nặng nề, liếc nhìn Triệu Mẫn, sau đó mặt xám xịt xoay người rời đi.

– Đang tại trước mặt của ta đào góc tường, vậy ngươi có suy nghĩ qua tâm tình của ta là chủ tử của bọn họ không vậy?

Triệu Mẫn toàn bộ sự việc thờ ơ lạnh nhạt, cho tới bây giờ mới mở miệng nói ra.

Tống Thanh Thư mỉm cười:

– Quận chúa vẫn có thể ra lệnh cho bọn họ như bình thường vậy, bất quá sau này bọn họ cũng nghe lời của ta.

Triệu Mẫn biến sắc:

– Ta khuyên ngươi hãy giết ta đi, muốn khống chế ta như bọn hắn vậy, đừng có nằm mơ…

Nói xong nàng liền kiên quyết hướng đến mũi thanh Ỷ Thiên Kiếm trong tay hắn lao tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương