Thất Ngược Khí Phi
-
Chương 13: Nằm trong dự liệu
********
Trong đại lao âm u, Khinh Vân Nhiễm ngồi xổm tựa vào góc tường, người vẫn đang bất tỉnh mê man không dậy nổi.
Đột nhiên nàng cảm thấy có một người nào đó tàn nhẫn kéo tóc, đau đớn làm bừng tỉnh, trong phòng giam âm u, đối phương mặc đồ đen nhìn không rõ hình dáng.
-Người nào?
Nàng khẽ kêu một tiếng, tâm lý đã có bảy, tám phần rõ ràng, Tiêu Thần Hiên chưa định tội nàng thì hung thủ đã có chút nóng nảy.
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi nếm tư vị oan uổng thấy thế nào?
Tiếng nói của đối phương có chút khàn khàn mất tự nhiên, lờ mờ có thể nhận ra đó là phụ nữ.
-Ngươi đến đại lao cũng không phải chỉ để nói điều này với ta rồi đi?
Khinh Vân Nhiễm cau mày, con ngươi phát sáng, trên đầu truyền đến đau đớn:
-Tâm nhi?!
Lục đạo trên tay bỗng gia tăng, Tâm nhi khôi phục lại thanh âm, lạnh lùng kêu lên:
-Làm sao ngươi biết là ta?
Khinh Vân Nhiễm không nói, cái mũi của nàng so với người bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều, mùi trên người Tâm nhi nàng nhận ra.
Tâm nhi trong mắt bắn ra một đạo hàn ý, lạnh lùng cười:
-Không nói cũng được! Vậy ngươi xem xem kế tiếp ta muốn làm gì?
-Giết ta hay cứu ta? Vế sau chiếm đa số.
Khinh Vân Nhiễm thản nhiên nói.
-Như vậy tội danh hạ độc nhất định sẽ do ta gánh chịu, mặc dù không phải do ta gây nên nhưng người khác cũng không tin tưởng.
-Là ta xem thường ngươi rồi.
Tâm nhi lạnh lùng nói, ngữ khí lạnh lẽo.
Khinh Vân Nhiễm đoán không sai, Tâm nhi chỉ là quân cờ, người đứng phía sau còn chưa lộ mặt hoặc là muốn Tâm nhi chịu tội thay người khác, làm cho Tâm nhi tới cứu nàng, cho dù có bị bắt cũng có thể giải thích là do sốt ruột muốn cứu chủ ra ngoài, chỉ cần Tâm nhi một mực chắc chắn rằng chuyện đó là do nàng làm, tất cả tội danh đều sẽ đổ hết lên đầu nàng.
Tâm nhi điểm huyệt đạo của Khinh Vân Nhiễm, nàng nhất thời không thể động đậy cũng không thể nói chuyện, Tâm nhi nâng Khinh Vân Nhiễm lên, đang chuẩn bị thi triển khinh công bay ra ngoài thì đúng lúc đó cửa đại lao mở ra, mấy tên thị vệ cầm đuốc đứng bao vây ở cửa, thân ảnh cao lớn đứng ở cửa, bóng dáng bị ánh lửa chiếu xuống mặt đất chập chờn.
Tâm nhi cả kinh, thị vệ bên ngoài không phải đã bị nàng đánh thuốc mê rồi?
Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên cùng thanh âm lạnh lùng làm cho người ta run rẩy:
-Buông nàng ra!
Trong đại lao âm u, Khinh Vân Nhiễm ngồi xổm tựa vào góc tường, người vẫn đang bất tỉnh mê man không dậy nổi.
Đột nhiên nàng cảm thấy có một người nào đó tàn nhẫn kéo tóc, đau đớn làm bừng tỉnh, trong phòng giam âm u, đối phương mặc đồ đen nhìn không rõ hình dáng.
-Người nào?
Nàng khẽ kêu một tiếng, tâm lý đã có bảy, tám phần rõ ràng, Tiêu Thần Hiên chưa định tội nàng thì hung thủ đã có chút nóng nảy.
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi nếm tư vị oan uổng thấy thế nào?
Tiếng nói của đối phương có chút khàn khàn mất tự nhiên, lờ mờ có thể nhận ra đó là phụ nữ.
-Ngươi đến đại lao cũng không phải chỉ để nói điều này với ta rồi đi?
Khinh Vân Nhiễm cau mày, con ngươi phát sáng, trên đầu truyền đến đau đớn:
-Tâm nhi?!
Lục đạo trên tay bỗng gia tăng, Tâm nhi khôi phục lại thanh âm, lạnh lùng kêu lên:
-Làm sao ngươi biết là ta?
Khinh Vân Nhiễm không nói, cái mũi của nàng so với người bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều, mùi trên người Tâm nhi nàng nhận ra.
Tâm nhi trong mắt bắn ra một đạo hàn ý, lạnh lùng cười:
-Không nói cũng được! Vậy ngươi xem xem kế tiếp ta muốn làm gì?
-Giết ta hay cứu ta? Vế sau chiếm đa số.
Khinh Vân Nhiễm thản nhiên nói.
-Như vậy tội danh hạ độc nhất định sẽ do ta gánh chịu, mặc dù không phải do ta gây nên nhưng người khác cũng không tin tưởng.
-Là ta xem thường ngươi rồi.
Tâm nhi lạnh lùng nói, ngữ khí lạnh lẽo.
Khinh Vân Nhiễm đoán không sai, Tâm nhi chỉ là quân cờ, người đứng phía sau còn chưa lộ mặt hoặc là muốn Tâm nhi chịu tội thay người khác, làm cho Tâm nhi tới cứu nàng, cho dù có bị bắt cũng có thể giải thích là do sốt ruột muốn cứu chủ ra ngoài, chỉ cần Tâm nhi một mực chắc chắn rằng chuyện đó là do nàng làm, tất cả tội danh đều sẽ đổ hết lên đầu nàng.
Tâm nhi điểm huyệt đạo của Khinh Vân Nhiễm, nàng nhất thời không thể động đậy cũng không thể nói chuyện, Tâm nhi nâng Khinh Vân Nhiễm lên, đang chuẩn bị thi triển khinh công bay ra ngoài thì đúng lúc đó cửa đại lao mở ra, mấy tên thị vệ cầm đuốc đứng bao vây ở cửa, thân ảnh cao lớn đứng ở cửa, bóng dáng bị ánh lửa chiếu xuống mặt đất chập chờn.
Tâm nhi cả kinh, thị vệ bên ngoài không phải đã bị nàng đánh thuốc mê rồi?
Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên cùng thanh âm lạnh lùng làm cho người ta run rẩy:
-Buông nàng ra!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook