Thất Ngược Khí Phi
-
Chương 10: Có sẵn hiềm nghi
*********
Phía trong Nghê Mộng các, một nữ tử sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, sắc môi xanh tím, hô hấp yếu ớt, hai nha hoàn yên tĩnh đưng hai bên, đôi mi thanh tú vắt chặt, trên người mơ hồ như đổ mồ hôi lạnh.
Thị nữ thân cận của Nghê Thường sắc mặt bối rối, tính mạng của chủ tử nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì người trong cái viện này cũng không tránh khỏi liên quan.
Bên cạnh giường có một vị nam tử tuấn tú thân bạch y đang ngồi, hắn cau mày, bóp cổ tay nữ tử dò xét mạch tượng, cảm giác được mạch tượng lúc mạnh lúc yếu, hết sức rối loạn, là điển hình của chứng trúng độc, hơn nữa độc trong người nàng tựa hồ không phải là của Đông y.
Duẫn Mặc Băng vạch mí mắt nàng ra, phát hiện đồng tử nàng thu nhỏ lại, tầm mắt dời xuống phía dưới, nhìn thấy đầu ngón tay nàng biến thành màu đen, khóe miệng không khỏi cười yếu ớt.
Lúc này, Thiến nhi lo lắng hỏi:
-Duẫn đại phu, chủ tử có thể cứu được không?
Duẫn Mặc Băng cúi đầu không nói gì, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, đứng dậy đi tới bàn, lấy từ trong người một cái lọ, đổ ra một viên thuốc đưa cho Thiến nhi, nói:
-Trước tiên đem thuốc giải độc này cho nàng ăn.
Khóe miệng Thiến nhi vừa động, lộ ra chút vui sướng, tiếp nhận viên thuốc, vội vang mang cho chủ tử ăn.
Lúc này cửa lớn bị đẩy ra, bọn nha hoàn nhìn thấy người liền sợ hãi, vội vàng cúi đầu, quỳ xuống nói:
-Nô tỳ xin thỉnh an Vương gia.
Con mắt lãnh đạm của Tiêu Thần Hiên liếc qua một cái, thấy Duẫn Mặc Băng ngồi ở một bên, bộ dáng nhàn nhã tự tại, không nhịn được nhăn mày hỏi:
-Mặc Băng, thế nào rồi?
Ngón tay Duẫn Mặc Băng nhẹ gõ lên mặt bàn, lãnh đạm cười trêu chọc:
-Thần Hiên, vương phủ này của ngươi đều thành nấm mộ hồng nhan rồi!
Con mắt của Tiêu Thần Hiên sắc đến rùng mình, khuôn mặt nghiêm trọng kêu lên:
-Ngươi mà nói loạn nữa ta lập tức đem y quán của ngươi san bằng.
Duẫn Mặc Băng nâng đầu, hé miệng cười khẽ:
-Hay, tính tình nóng như lửa vậy.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Thần Hiên hiện lên phẫn nộ:
-DUẪN MẶC BĂNG.
Duẫn Mặc băng kéo kéo tai.
-Gọi lớn tiếng như vậy làm gì? Ta không có bị điếc.
Tiêu Thần Hiên vắt mi, mặt âm trầm ngồi xuống, thanh âm lạnh lùng nói:
-Nói việc chính đi, nàng bị trúng độc gì?
Duẫn Mặc băng liền ngưng cười, trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang.
-Nàng trúng loại độc rất hiếm gặp, ta cũng chưa xác định được là loại độc gì?
Tiêu Thần Hiên mi lạnh khẽ nhíu, trong mắt bắn ra hàn khí âm lãnh, ngữ khí vô cùng bực mình.
-Đến ngươi mà cũng không biết đây là loại độc gì?
-Này! Ánh mắt ngươi như vậy là không tin ta sao?
Mày rậm của Duẫn Mặc Băng vắt thành một đường, con ngươi đen lạnh lùng, nói:
-Tìm ra hung thủ hạ độc là việc của ngươi.
-Hung thủ Bổn vương sẽ không bỏ qua.
Tiêu Thần Hiên hừ lạnh, trên trán nhíu chặt, dám tại Vương phủ của hắn gây chuyện, hắn tuyệt đối không tha.
-Ta đã kiểm tra qua đồ ăn buổi tối cùng với nước trà, không phát hiện thấy điểm khác thường.
Duẫn Mặc băng nâng đầu lên thản nhiên nói:
-Độc phát tác trong thời gian dài, thời gian nàng trúng độc hẳn là trong vòng hai canh giờ.
-Mặc Băng, ngươi có phải đang giấu ta điều gì không?
Tiêu Thần Hiên ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm hai tròng mắt Duẫn Mặc Băng hồi lâu.
-Thần Hiên, ngươi biết rõ tính ta, khi không nắm chắc chuyện gì ta sẽ không nói, không xác định được chuyện gì ta lại càng không nói.
Duẫn Mặc Băng hừ nhẹ, cười lãnh đạm như lúc ban đầu.
Tiêu Thần Hiên hé mắt, sắc mặt dần dần hòa hoãn. Duẫn Mặc băng nhún vai cười:
-Bị Vương gia vô tình như ngươi kéo đến đây đúng lúc ta đang trong chăn ấm nệm êm, đúng là vô nhân đạo.
-Ngươi có thể đi!
Tiêu Thần Hiên cười hừ một tiếng, vốn là bạn tốt cũng không thể chịu nổi tính tình tùy ý của hắn.
-Nhớ đem tiền công chữa bệnh đến y quán của tại hạ.
Duẫn Mặc Băng mỉm cười đứng dậy, lưng ưỡn thẳng, nghiêm mặt nói:
-Thần Hiên, chuyện này không nên kết luận vội vàng.
-Ngươi….
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên trở nên âm lãnh.
-Có phải ngươi đã phát hiện ra chuyện gì?
-Chỉ là trực giác, có lẽ chuyện cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi.
Duẫn Mặc Băng vỗ vỗ vai hắn, ưu nhã tiêu sái đi ra ngoài.
Duẫn Mặc Băng vừa đi khỏi, không khí trong phòng như ngưng trệ, hai nha hoàn run run quỳ xuống mặt đất, không được lệnh của Vương gia, cho dù có cho các nàng đến một trăm lá gan, các nàng cũng không dám tùy tiện đứng dậy.
Tiêu Thần Hiên cúi đầu, khí thế cao cao đè người, hắn đứng trước mặt các nàng, lạnh giọng hỏi:
-Hôm nay là nha hoàn nào hầu hạ chủ tử các ngươi?
Thiến nhi dập đầu trên mặt đất, nghe được câu hỏi của hắn, thân thể chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu lúng túng nói:
-Bẩm Vương gia, là nô tỳ ạ.
Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên nheo lại, trầm giọng nói:
-Nàng đã đi qua nơi nào, gặp những ai? Mau mau thành thật bẩm báo cho ta.
Thiến nhi nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ nói:
-Thưa vương gia, chủ tử lúc xế chiều có đi bái kiến Vương phi, ngồi tại đó trong chốc lát, uống chút nước trà. Trừ lần đó ra thì chủ tử vẫn ở tại Nghê Mộng các.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên trở nên u ám, nhìn chằm chằm nàng hỏi:
-Còn gì nữa?
-Vâng, Vương gia! Nô tỳ không dám kết luận việc này là do Vương phi gây nên nhưng Vương phi lại là người đáng nghi nhất, nô tỳ cả gan nói thẳng, xin Vương gia chu trì công đạo cho chủ tử.
Thiến nhi nói xong, sống lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
-Ngươi phải nghĩ cho rõ ràng, nói xấu chủ tử vốn là tội lớn.
Tiêu Thần Hiên hừ lạnh, sắc mặt lạnh lùng.
-Những lời nói của nô tỳ đều là thật, xin Vương gia minh giám.
Thiến nhi toát mồ hôi như mưa mùa hạ, đáp lời như vậy, hẳn là chủ tử sẽ không trách mắng nàng.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên đảo qua nhìn Thiến nhi, như nghĩ tới điều gì, trước tiên phải đi Minh Hiên uyển điều tra một phen, sau đó kết luận cũng không muộn.
Phía trong Nghê Mộng các, một nữ tử sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, sắc môi xanh tím, hô hấp yếu ớt, hai nha hoàn yên tĩnh đưng hai bên, đôi mi thanh tú vắt chặt, trên người mơ hồ như đổ mồ hôi lạnh.
Thị nữ thân cận của Nghê Thường sắc mặt bối rối, tính mạng của chủ tử nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì người trong cái viện này cũng không tránh khỏi liên quan.
Bên cạnh giường có một vị nam tử tuấn tú thân bạch y đang ngồi, hắn cau mày, bóp cổ tay nữ tử dò xét mạch tượng, cảm giác được mạch tượng lúc mạnh lúc yếu, hết sức rối loạn, là điển hình của chứng trúng độc, hơn nữa độc trong người nàng tựa hồ không phải là của Đông y.
Duẫn Mặc Băng vạch mí mắt nàng ra, phát hiện đồng tử nàng thu nhỏ lại, tầm mắt dời xuống phía dưới, nhìn thấy đầu ngón tay nàng biến thành màu đen, khóe miệng không khỏi cười yếu ớt.
Lúc này, Thiến nhi lo lắng hỏi:
-Duẫn đại phu, chủ tử có thể cứu được không?
Duẫn Mặc Băng cúi đầu không nói gì, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, đứng dậy đi tới bàn, lấy từ trong người một cái lọ, đổ ra một viên thuốc đưa cho Thiến nhi, nói:
-Trước tiên đem thuốc giải độc này cho nàng ăn.
Khóe miệng Thiến nhi vừa động, lộ ra chút vui sướng, tiếp nhận viên thuốc, vội vang mang cho chủ tử ăn.
Lúc này cửa lớn bị đẩy ra, bọn nha hoàn nhìn thấy người liền sợ hãi, vội vàng cúi đầu, quỳ xuống nói:
-Nô tỳ xin thỉnh an Vương gia.
Con mắt lãnh đạm của Tiêu Thần Hiên liếc qua một cái, thấy Duẫn Mặc Băng ngồi ở một bên, bộ dáng nhàn nhã tự tại, không nhịn được nhăn mày hỏi:
-Mặc Băng, thế nào rồi?
Ngón tay Duẫn Mặc Băng nhẹ gõ lên mặt bàn, lãnh đạm cười trêu chọc:
-Thần Hiên, vương phủ này của ngươi đều thành nấm mộ hồng nhan rồi!
Con mắt của Tiêu Thần Hiên sắc đến rùng mình, khuôn mặt nghiêm trọng kêu lên:
-Ngươi mà nói loạn nữa ta lập tức đem y quán của ngươi san bằng.
Duẫn Mặc Băng nâng đầu, hé miệng cười khẽ:
-Hay, tính tình nóng như lửa vậy.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Thần Hiên hiện lên phẫn nộ:
-DUẪN MẶC BĂNG.
Duẫn Mặc băng kéo kéo tai.
-Gọi lớn tiếng như vậy làm gì? Ta không có bị điếc.
Tiêu Thần Hiên vắt mi, mặt âm trầm ngồi xuống, thanh âm lạnh lùng nói:
-Nói việc chính đi, nàng bị trúng độc gì?
Duẫn Mặc băng liền ngưng cười, trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang.
-Nàng trúng loại độc rất hiếm gặp, ta cũng chưa xác định được là loại độc gì?
Tiêu Thần Hiên mi lạnh khẽ nhíu, trong mắt bắn ra hàn khí âm lãnh, ngữ khí vô cùng bực mình.
-Đến ngươi mà cũng không biết đây là loại độc gì?
-Này! Ánh mắt ngươi như vậy là không tin ta sao?
Mày rậm của Duẫn Mặc Băng vắt thành một đường, con ngươi đen lạnh lùng, nói:
-Tìm ra hung thủ hạ độc là việc của ngươi.
-Hung thủ Bổn vương sẽ không bỏ qua.
Tiêu Thần Hiên hừ lạnh, trên trán nhíu chặt, dám tại Vương phủ của hắn gây chuyện, hắn tuyệt đối không tha.
-Ta đã kiểm tra qua đồ ăn buổi tối cùng với nước trà, không phát hiện thấy điểm khác thường.
Duẫn Mặc băng nâng đầu lên thản nhiên nói:
-Độc phát tác trong thời gian dài, thời gian nàng trúng độc hẳn là trong vòng hai canh giờ.
-Mặc Băng, ngươi có phải đang giấu ta điều gì không?
Tiêu Thần Hiên ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm hai tròng mắt Duẫn Mặc Băng hồi lâu.
-Thần Hiên, ngươi biết rõ tính ta, khi không nắm chắc chuyện gì ta sẽ không nói, không xác định được chuyện gì ta lại càng không nói.
Duẫn Mặc Băng hừ nhẹ, cười lãnh đạm như lúc ban đầu.
Tiêu Thần Hiên hé mắt, sắc mặt dần dần hòa hoãn. Duẫn Mặc băng nhún vai cười:
-Bị Vương gia vô tình như ngươi kéo đến đây đúng lúc ta đang trong chăn ấm nệm êm, đúng là vô nhân đạo.
-Ngươi có thể đi!
Tiêu Thần Hiên cười hừ một tiếng, vốn là bạn tốt cũng không thể chịu nổi tính tình tùy ý của hắn.
-Nhớ đem tiền công chữa bệnh đến y quán của tại hạ.
Duẫn Mặc Băng mỉm cười đứng dậy, lưng ưỡn thẳng, nghiêm mặt nói:
-Thần Hiên, chuyện này không nên kết luận vội vàng.
-Ngươi….
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên trở nên âm lãnh.
-Có phải ngươi đã phát hiện ra chuyện gì?
-Chỉ là trực giác, có lẽ chuyện cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi.
Duẫn Mặc Băng vỗ vỗ vai hắn, ưu nhã tiêu sái đi ra ngoài.
Duẫn Mặc Băng vừa đi khỏi, không khí trong phòng như ngưng trệ, hai nha hoàn run run quỳ xuống mặt đất, không được lệnh của Vương gia, cho dù có cho các nàng đến một trăm lá gan, các nàng cũng không dám tùy tiện đứng dậy.
Tiêu Thần Hiên cúi đầu, khí thế cao cao đè người, hắn đứng trước mặt các nàng, lạnh giọng hỏi:
-Hôm nay là nha hoàn nào hầu hạ chủ tử các ngươi?
Thiến nhi dập đầu trên mặt đất, nghe được câu hỏi của hắn, thân thể chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu lúng túng nói:
-Bẩm Vương gia, là nô tỳ ạ.
Con ngươi đen của Tiêu Thần Hiên nheo lại, trầm giọng nói:
-Nàng đã đi qua nơi nào, gặp những ai? Mau mau thành thật bẩm báo cho ta.
Thiến nhi nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ nói:
-Thưa vương gia, chủ tử lúc xế chiều có đi bái kiến Vương phi, ngồi tại đó trong chốc lát, uống chút nước trà. Trừ lần đó ra thì chủ tử vẫn ở tại Nghê Mộng các.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên trở nên u ám, nhìn chằm chằm nàng hỏi:
-Còn gì nữa?
-Vâng, Vương gia! Nô tỳ không dám kết luận việc này là do Vương phi gây nên nhưng Vương phi lại là người đáng nghi nhất, nô tỳ cả gan nói thẳng, xin Vương gia chu trì công đạo cho chủ tử.
Thiến nhi nói xong, sống lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
-Ngươi phải nghĩ cho rõ ràng, nói xấu chủ tử vốn là tội lớn.
Tiêu Thần Hiên hừ lạnh, sắc mặt lạnh lùng.
-Những lời nói của nô tỳ đều là thật, xin Vương gia minh giám.
Thiến nhi toát mồ hôi như mưa mùa hạ, đáp lời như vậy, hẳn là chủ tử sẽ không trách mắng nàng.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên đảo qua nhìn Thiến nhi, như nghĩ tới điều gì, trước tiên phải đi Minh Hiên uyển điều tra một phen, sau đó kết luận cũng không muộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook