Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
-
Chương 363:
Sau khi Phó Linh nghe nói thì cũng phản ứng lạnh nhạt: “Nếu cậu ấy thật sự không muốn em xảy ra chuyện thì sẽ không để đến khi đó mới gọi điện thoại cho chị, còn nói lập lờ nước đôi như thế. Cậu ấy làm vậy cũng chỉ vì không muốn sống day dứt mà thôi.”
Từ khi biết được tất cả, Phó Linh vốn trầm tính lại càng an tĩnh, một ngày có khi ngẩn người cả buổi.
Cô ấy lại rất phối hợp trị liệu, ngoan ngoãn ăn cơm, uống thuốc, tiêm, một chút không để ai nhọc lòng, có điều trước sau vẫn không có tinh thần.
Giờ phút này nghe cô ấy nói như vậy, Tạ Miêu không khỏi đi đến nói thầm với Cố Hàm Giang: “Có phải lúc trước em nên nói vài câu đánh tỉnh con bé không?”
“Em biết bọn họ muốn làm gì sao?” Cố Hàm Giang hỏi lại.
Tạ Miêu lắc đầu.
Ngay cả người nhà họ Kiều mấy tháng gần đây mới biết người phụ nữ kia muốn thay mận đổi đào cho Kiều Hựu An, sao cô có thể biết trước chứ?
“Vậy em muốn nói với con bé như thế nào? Cho dù em nhắc nhở, không phải còn có khổ nhục kế sao?”
Cố Hàm Giang vỗ vỗ đỉnh đầu cô, mệt mỏi xoa mày: “Được rồi, lần này coi như dạy dỗ con bé một trận, sau này gặp chuyện thì phải nghĩ cẩn thận.”
Trải qua chuyện này, năng lực suy luận của Phó Linh đã tăng thêm rất nhiều, rất nhanh cũng trở lại bình thường.
Người nhà họ Kiều giống như bị nhổ tận gốc trong một đêm, hoàn toàn biến mất không thấy, bao gồm cả bố Kiều đang ngồi tù.
Tiếp theo toàn bộ tỉnh Băng bắt đầu quét sạch gián điệp trên quy mô lớn, thỉnh thoảng có người bị lặng lẽ mang đi, thậm chí còn liên lụy đến một ít quan viên.
Chuyện sau đó đều thuộc về cơ mật quốc gia, không chỉ có Tạ Miêu, Cố Hàm Giang cũng không có quyền biết.
Tạ Miêu còn tưởng rằng, từ khi đó Kiều Hựu An sẽ cùng cốt truyện trong sách biến mất khỏi thế giới của cô. Không ngờ cách không tới ba tháng sau, cô lại nghe thấy tên của cô ta từ trong miệng Cố Hàm Giang.
Lúc ấy đã sắp 11 giờ tối, cô đang mơ màng sắp ngủ trong ngực Cố Hàm Giang, trên mặt còn chưa hết ửng hồng.
Đột nhiên có người gõ cửa, tiếng gõ rất có quy luật, lại bám riết không tha, đánh thức cô dây.
Cố Hàm Giang mặc quần áo đi mở cửa, nói chuyện với đối phương vài câu, trở về liền nói muốn ra ngoài một chuyến.
“Khuya như vậy rồi, xảy ra chuyện gì à?” Cơn buồn ngủ của Tạ Miêu cũng chạy hơn phân nửa.
Cố Hàm Giang không giấu cô, cúi đầu hôn xuống trán Tạ Miêu: “Kiều Hựu An điên rồi, nói cô ta biết tương lai mười năm sẽ xảy ra chuyện này. Cô ta ồn ào muốn gặp anh, chỉ nhìn thấy anh mới bằng lòng nói hết những gì cô ta biết.”
“Biết tương lai?”
Nửa cơn buồn ngủ của Tạ Miêu cũng chạy mất: “Không phải cô ta lên cơn nghiện nên xuất hiện ảo giác chứ?”
Nói là nói như vậy, nhưng cô vẫn hoài nghi, có phải Kiều Hựu An cũng biết cốt truyện trong sách chứ.
Không thể không nói, lập tức Tạ Miêu hoảng loạn nhưng rất nhanh cô cũng lấy lại bình tĩnh.
Cô có hôm nay, chưa bao giờ dựa vào chuyện biết trước tương lai trong sách mà là dựa vào sự nỗ lực không ngừng của mình.
Việc học như thế, tình yêu cũng như vậy.
Cho dù Kiều Hựu An biết cốt truyện trong sách thì thế nào, cô ta thích nói cái gì thì có cái gì phỉ sợ?
Tạ Miêu kéo chăn mỏng che đầu vai trần trụi của mình: “Anh chú ý an toàn, cẩn thận cô ta phát điên làm anh bị thương”
“Ừ, em ngủ trước đi, anh sẽ mau chóng trở về.”
Cố Hàm Giang vừa đi, mãi đến khi chân trời hiện lên vệt trắng thì mới trở về.
Anh đã hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức Tạ Miêu vốn đang ngủ sâu.
Cô trở mình, mơ mơ màng màng mở một con mắt đào hoa: “Anh trở lại rồi à?”
“Ừa.”
Cố Hàm Giang cởi quần áo, lần nữa chui vào ổ chăn, vỗ vỗ cô: “Còn sớm, ngủ tiếp lát nữa đi.”
Tạ Miêu nghe vậy, theo thói quen chui vào lòng ngực anh, tìm một tư thế thoải mái: “Cô ta nói cái gì?”
“Không có gì, chính là chút chuyện chính trị, quân sự và tình hình quốc tế, em ngủ trước đi, ban ngày anh sẽ nói với em.”
Cố Hàm Giang ôm eo cô, ôn hương nhuyễn ngọc vừa vào lòng, trái tim vừa mới hỗn loạn cũng bình tĩnh trở lại.
Vốn cơ thể của Kiều Hựu An đã có thuốc nghiện, bởi vì cảm xúc thay đổi lớn, hoàn toàn không có cách nào tự khống chế, cách một thời gian thì phát tác một lần, qua hơn hai tháng cũng có chút không bình thường.
Lần này không biết bị đụng đầu vào đâu, tỉnh lại, cô ta càng điên, trong miệng đều mê sảng những gì chút người khác nghe không hiểu. Nếu không phải vừa vặn nói trúng hai chuyện xảy ra sau khi cô ta bị bắt thì cũng không ai tin cô ta, càng không thể cho cô ta gặp Cố Hàm Giang.
Trước khi đi Cố Hàm Giang đã báo với Cố Định Sơn, nhờ ông phối hợp với Kiều Hựu An, khách sáo hết lời.
Nhưng cô ta nói rất nhiều, những gì có tác dụng như chính trị, quân sự, tình hình quốc tế thì lại không có mấy câu.
Cô ta nói anh không nên học Bắc Đại mà nên đến trường quân đội, sau đó trở thành quan quân cao cấp trẻ tuổi nhờ vào chiến công.
Cô ta nói Tạ Miêu không phải như anh thấy, cô rõ ràng vừa ngu ngốc vừa không ra gì.
Cô ta nói anh mới vừa đến 25 tuổi, ngay lúc quan trọng để lên chức quan thì Tạ Miêu bày mưu quần áo không ra gì nằm trên giường với anh, bị lãnh đạo quân đội nhìn thấy. Vì thanh danh và tiền đồ, anh bị bắt cưới Tạ Miêu.
Cô ta nói Tạ Miêu tiết lộ cơ mật quan trọng, hại quân đội xém chút bị tổn thất lớn, không giống cô ta.
Tuy cô ta bị người sắp xếp để tiếp cận anh nhưng cô ta thật lòng yêu anh, trước nay cũng chưa tiết lộ tin tức quan trọng ra ngoài. Vì anh mà cô ta đánh vào bên trong đặc vụ của địch, lập công lớn, còn giúp anh tìm được em gái.
Những lời này rất lộn xộn, rõ ràng chỉ là phán đoán của một kẻ điên nhưng lại miêu tả vô cùng chân thật.
Anh nghe, nhịn không được mà hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó Tạ Miêu thế nào?”
“Cô ta à.”
Kiều Hựu An cười khanh khách: “Cô ta gây chuyện lớn như vậy, anh tốn bao nhiêu công sức mới giải quyết được, đương nhiên chỉ có thể ly hôn với anh. Nhưng cô ta lại ngu ngốc, ly hôn rồi còn tới dây dưa với anh, một hai phải giải thích với anh, cuối cùng lại bị diệt khẩu.”
Diệt khẩu?
Lúc ấy trong lòng hắn căng thẳng: “Có phải là dì Viên hay không?”
“Anh cũng biết sao?”
Từ khi biết được tất cả, Phó Linh vốn trầm tính lại càng an tĩnh, một ngày có khi ngẩn người cả buổi.
Cô ấy lại rất phối hợp trị liệu, ngoan ngoãn ăn cơm, uống thuốc, tiêm, một chút không để ai nhọc lòng, có điều trước sau vẫn không có tinh thần.
Giờ phút này nghe cô ấy nói như vậy, Tạ Miêu không khỏi đi đến nói thầm với Cố Hàm Giang: “Có phải lúc trước em nên nói vài câu đánh tỉnh con bé không?”
“Em biết bọn họ muốn làm gì sao?” Cố Hàm Giang hỏi lại.
Tạ Miêu lắc đầu.
Ngay cả người nhà họ Kiều mấy tháng gần đây mới biết người phụ nữ kia muốn thay mận đổi đào cho Kiều Hựu An, sao cô có thể biết trước chứ?
“Vậy em muốn nói với con bé như thế nào? Cho dù em nhắc nhở, không phải còn có khổ nhục kế sao?”
Cố Hàm Giang vỗ vỗ đỉnh đầu cô, mệt mỏi xoa mày: “Được rồi, lần này coi như dạy dỗ con bé một trận, sau này gặp chuyện thì phải nghĩ cẩn thận.”
Trải qua chuyện này, năng lực suy luận của Phó Linh đã tăng thêm rất nhiều, rất nhanh cũng trở lại bình thường.
Người nhà họ Kiều giống như bị nhổ tận gốc trong một đêm, hoàn toàn biến mất không thấy, bao gồm cả bố Kiều đang ngồi tù.
Tiếp theo toàn bộ tỉnh Băng bắt đầu quét sạch gián điệp trên quy mô lớn, thỉnh thoảng có người bị lặng lẽ mang đi, thậm chí còn liên lụy đến một ít quan viên.
Chuyện sau đó đều thuộc về cơ mật quốc gia, không chỉ có Tạ Miêu, Cố Hàm Giang cũng không có quyền biết.
Tạ Miêu còn tưởng rằng, từ khi đó Kiều Hựu An sẽ cùng cốt truyện trong sách biến mất khỏi thế giới của cô. Không ngờ cách không tới ba tháng sau, cô lại nghe thấy tên của cô ta từ trong miệng Cố Hàm Giang.
Lúc ấy đã sắp 11 giờ tối, cô đang mơ màng sắp ngủ trong ngực Cố Hàm Giang, trên mặt còn chưa hết ửng hồng.
Đột nhiên có người gõ cửa, tiếng gõ rất có quy luật, lại bám riết không tha, đánh thức cô dây.
Cố Hàm Giang mặc quần áo đi mở cửa, nói chuyện với đối phương vài câu, trở về liền nói muốn ra ngoài một chuyến.
“Khuya như vậy rồi, xảy ra chuyện gì à?” Cơn buồn ngủ của Tạ Miêu cũng chạy hơn phân nửa.
Cố Hàm Giang không giấu cô, cúi đầu hôn xuống trán Tạ Miêu: “Kiều Hựu An điên rồi, nói cô ta biết tương lai mười năm sẽ xảy ra chuyện này. Cô ta ồn ào muốn gặp anh, chỉ nhìn thấy anh mới bằng lòng nói hết những gì cô ta biết.”
“Biết tương lai?”
Nửa cơn buồn ngủ của Tạ Miêu cũng chạy mất: “Không phải cô ta lên cơn nghiện nên xuất hiện ảo giác chứ?”
Nói là nói như vậy, nhưng cô vẫn hoài nghi, có phải Kiều Hựu An cũng biết cốt truyện trong sách chứ.
Không thể không nói, lập tức Tạ Miêu hoảng loạn nhưng rất nhanh cô cũng lấy lại bình tĩnh.
Cô có hôm nay, chưa bao giờ dựa vào chuyện biết trước tương lai trong sách mà là dựa vào sự nỗ lực không ngừng của mình.
Việc học như thế, tình yêu cũng như vậy.
Cho dù Kiều Hựu An biết cốt truyện trong sách thì thế nào, cô ta thích nói cái gì thì có cái gì phỉ sợ?
Tạ Miêu kéo chăn mỏng che đầu vai trần trụi của mình: “Anh chú ý an toàn, cẩn thận cô ta phát điên làm anh bị thương”
“Ừ, em ngủ trước đi, anh sẽ mau chóng trở về.”
Cố Hàm Giang vừa đi, mãi đến khi chân trời hiện lên vệt trắng thì mới trở về.
Anh đã hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức Tạ Miêu vốn đang ngủ sâu.
Cô trở mình, mơ mơ màng màng mở một con mắt đào hoa: “Anh trở lại rồi à?”
“Ừa.”
Cố Hàm Giang cởi quần áo, lần nữa chui vào ổ chăn, vỗ vỗ cô: “Còn sớm, ngủ tiếp lát nữa đi.”
Tạ Miêu nghe vậy, theo thói quen chui vào lòng ngực anh, tìm một tư thế thoải mái: “Cô ta nói cái gì?”
“Không có gì, chính là chút chuyện chính trị, quân sự và tình hình quốc tế, em ngủ trước đi, ban ngày anh sẽ nói với em.”
Cố Hàm Giang ôm eo cô, ôn hương nhuyễn ngọc vừa vào lòng, trái tim vừa mới hỗn loạn cũng bình tĩnh trở lại.
Vốn cơ thể của Kiều Hựu An đã có thuốc nghiện, bởi vì cảm xúc thay đổi lớn, hoàn toàn không có cách nào tự khống chế, cách một thời gian thì phát tác một lần, qua hơn hai tháng cũng có chút không bình thường.
Lần này không biết bị đụng đầu vào đâu, tỉnh lại, cô ta càng điên, trong miệng đều mê sảng những gì chút người khác nghe không hiểu. Nếu không phải vừa vặn nói trúng hai chuyện xảy ra sau khi cô ta bị bắt thì cũng không ai tin cô ta, càng không thể cho cô ta gặp Cố Hàm Giang.
Trước khi đi Cố Hàm Giang đã báo với Cố Định Sơn, nhờ ông phối hợp với Kiều Hựu An, khách sáo hết lời.
Nhưng cô ta nói rất nhiều, những gì có tác dụng như chính trị, quân sự, tình hình quốc tế thì lại không có mấy câu.
Cô ta nói anh không nên học Bắc Đại mà nên đến trường quân đội, sau đó trở thành quan quân cao cấp trẻ tuổi nhờ vào chiến công.
Cô ta nói Tạ Miêu không phải như anh thấy, cô rõ ràng vừa ngu ngốc vừa không ra gì.
Cô ta nói anh mới vừa đến 25 tuổi, ngay lúc quan trọng để lên chức quan thì Tạ Miêu bày mưu quần áo không ra gì nằm trên giường với anh, bị lãnh đạo quân đội nhìn thấy. Vì thanh danh và tiền đồ, anh bị bắt cưới Tạ Miêu.
Cô ta nói Tạ Miêu tiết lộ cơ mật quan trọng, hại quân đội xém chút bị tổn thất lớn, không giống cô ta.
Tuy cô ta bị người sắp xếp để tiếp cận anh nhưng cô ta thật lòng yêu anh, trước nay cũng chưa tiết lộ tin tức quan trọng ra ngoài. Vì anh mà cô ta đánh vào bên trong đặc vụ của địch, lập công lớn, còn giúp anh tìm được em gái.
Những lời này rất lộn xộn, rõ ràng chỉ là phán đoán của một kẻ điên nhưng lại miêu tả vô cùng chân thật.
Anh nghe, nhịn không được mà hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó Tạ Miêu thế nào?”
“Cô ta à.”
Kiều Hựu An cười khanh khách: “Cô ta gây chuyện lớn như vậy, anh tốn bao nhiêu công sức mới giải quyết được, đương nhiên chỉ có thể ly hôn với anh. Nhưng cô ta lại ngu ngốc, ly hôn rồi còn tới dây dưa với anh, một hai phải giải thích với anh, cuối cùng lại bị diệt khẩu.”
Diệt khẩu?
Lúc ấy trong lòng hắn căng thẳng: “Có phải là dì Viên hay không?”
“Anh cũng biết sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook