Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
-
Chương 347:
Từ khi Tạ Miêu và Triển Bằng có thành tích vượt trội trong bảng thi đua của cả nước, Tạ Miêu lại trở thành Trạng Nguyên của năm thi đại học đó thì trường trung học số hai thành phố không chỉ giữ vững vị trí trường trung học tốt nhất thành phố, danh tiếng còn cao hơn trước một tầng.
Mùa thu tuyển sinh năm đó, không cần bọn họ phải tìm người cũng có không ít học sinh thi được thành tích nổi bật nhất kỳ thi cấp ba tự đưa tới cửa.
Mà thầy Cao dạy được hai người đứng đầu quốc gia càng có danh tiếng hơn nữa, rất nhiều người muốn chen vào lớp ông dạt. Nếu không phải lực lượng giáo viên có hạn, trường học lại gấp rút cần người thì trường trung học số hai thành phố còn muốn cho ông dừng việc dạy thường lại để dạy lớp chuyên.
Nhưng thầy Cao cũng hiểu rõ, vì không làm mất kỳ vọng của học sinh và người nhà, ông cũng đang nỗ lực học tập, hoàn thiện bản thân.
Hôm nay, sau khi tan tầm thì ông có thói quen vào hiệu sách: “Sách bài tập thi đua toán lúc trước thầy đặt tới rồi chứ?”
“Tới rồi.”
Hiệu sách nhân viên công tác đang vội vàng dọn dẹp sách mới đến, nghe vậy thì vội vàng đáp lời: “Thầy đợi một lát, tôi sắp xếp một chút rồi lấy cho thầy.”
“Không sao, thầy không vội.”
Thầy Cao nói, nhìn lướt qua bìa của những quyển ở trên, phát hiện có quyển “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học”.
Nhìn thấy mấy chữ Trạng Nguyên thi đại học, ông bất giác nghĩ ngay tới Tạ Miêu.
Tuy rằng ông không dẫn dắt Tạ Miêu ở lớp (2), từ đầu tới đuôi cũng chỉ dạy Tạ Miêu nửa năm nhưng Tạ Miêu lại là học sinh ông tự hào nhất trong suốt hai mươi năm làm giáo viên của mình.
Năm nay lớp thi đua được ông dẫn dắt nhưng rõ ràng chất lượng lại không bằng Tạ Miêu và Triển Bằng, khả năng có thể đạt được giải quốc gia không lớn.
Nghĩ như vậy, ông lấy một quyển mới dọn xong từ trên kệ sách: “Đây là sách mới sao?” “Vâng.”
Nhân viên công tác đáp, lại mang lên mấy quyển vật lý: “Là giáo sư ở Bắc Đại kết hợp với thủ khoa đại học năm trước viết ra.”
Thủ khoa đại học năm trước sao?
Thầy Cao giật mình, nhân viên công tác kia cũng nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, thủ khoa đại học năm trước không phải là trường trung học số hai của thầy sao?”
“Đúng vậy.”
Thầy Cao thấy được cái tên quen thuộc trên bìa, vẻ mặt bất ngờ, tự hào, cuối cùng lại hóa thành vui mừng.
Ông cười rất tự hào: “Thầy có quen thủ khoa đại học này, còn từng dạy nữa.”
“Thầy từng dạy sao?” Nhân viên công tác thấy hứng thú: “Tạ Miêu này có thể thủ khoa đại học mà còn ra sách, có phải rất thông minh hay không?”
“Thông minh có nhưng con bé có thể thi tốt như vậy thì cũng không thể thiếu phương pháp học tập và sự nỗ lực.” Thầy Cao nói đúng vào điểm chính.
“Theo như thầy nó thì tôi cũng phải đề cử với người khác rồi. Thủ khoa đại học ở thành phố chúng ta viết sách, dù sao cũng phải tuyên truyền một chút.”
“Được, lấy một bộ cho thầy trước, thầy mang về cho các thầy cô xem.”
Ngày hôm sau, các khối trong trường trung học số hai thành phố đều biết Tạ Miêu viết sách với các giáo sư ở Bắc Đại, ra một quyển “Ghi chép của thủ khoa thi đại học”.
Có giáo viên mượn của thầy Cao xem thì cũng thấy hay: “Nếu không, lúc chúng ta dạy thì nhắc một tiếng, cho các bạn học có thời gian thì đến hiệu sách xem thử? Chỉ đề cử một chút thôi, mua hay không thì là tự nguyện.”
“Đề cử một tiếng là được, đừng nói quá nhiều, chẳng may người nhà học sinh còn cho rằng chúng ta giúp bán sách nữa.” chủ nhiệm Thường khá cẩn thận.
Nhưng sau đó, ông tươi cười đầy mặt mà nói với hiệu trưởng.
Sau đó các bạn học phát hiện, lý lịch xinh đẹp của đàn chị đứng đầu bảng vinh dự, dưới tóm tắt lại thêm một cụm “Hợp tác với các giáo sư Bắc Đại xuất bản “Ghi chép của thủ khoa thi đại học”, bán chạy cả nước.”
Người thấy đã bất ngờ, sau đó một truyền mười mười truyền trăm, trước bảng vinh dự có rất nhiều học sinh chen lấn xem thử.
“Mẹ nó! Mới năm nhất đã ra sách rồi, đàn chị này trâu bò quá!”
“Bán chạy cả nước? Thật ư? Vậy chẳng phải trường chúng ta đã đào tạo ra danh nhân rồi sao?”
“Ha ha ha, về sau ai hỏi tôi đọc sách gì ở cấp ba, tối sẽ nói tôi và tác giả của “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học” là bạn cùng trường.” Không cần các thầy cô tuyên truyền, các bạn học có đến hiệu sách mua sách, nhớ tới chuyện này cũng sẽ tò mò lật xem một chút. Sau khi xem thấy hay thì số người mua một hai quyển cũng không ít.
Tóm lại, có cái danh thủ khoa đại học thì loạt sách đầu tiên đưa đến thành phố Vọng Sơn hết rất nhanh.
Hiệu sách vốn không ngờ một quyển mới ra lại có thể bán tốt như vậy, hớt hải gọi điện thoại cho tổng cửa hàng ở tỉnh, yêu cầu chuyển thêm một đợt hàng nữa.
Mà những quyển “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học” được đưa ra thị trường ở những nơi khác cũng lặng lẽ được mua hết, dần dần có danh tiếng.
Giữa trưa, Tạ Kiến Trung ăn cơm trưa, đang căng da đầu ôn tập với Tạ Kiến Quân, trong lớp có bạn học hưng phấn chạy vào: “Tôi cướp được rồi, tôi cướp được “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học” rồi!”
“Thật ư?” Lập tức có người thò qua xem.
“Thật.”
Người nọ cho mọi người xem quyển sách mới mua trong tay, vô cùng đắc ý: “Nếu không phải tôi nhanh tay thì hai quyển cuối cùng đã bị Hạ Đan lớp (5) mua mất rồi.”
Nghe nói còn phải đoạt, các bạn học càng thấy hứng thú: “Sách này thực sự hay vậy à?”
“Chắc chắn có! Tôi đọc rồi, chỉnh sửa kiến thức rất đúng chỗ, lại rõ ràng, vô cùng dễ nhớ.”
Mùa thu tuyển sinh năm đó, không cần bọn họ phải tìm người cũng có không ít học sinh thi được thành tích nổi bật nhất kỳ thi cấp ba tự đưa tới cửa.
Mà thầy Cao dạy được hai người đứng đầu quốc gia càng có danh tiếng hơn nữa, rất nhiều người muốn chen vào lớp ông dạt. Nếu không phải lực lượng giáo viên có hạn, trường học lại gấp rút cần người thì trường trung học số hai thành phố còn muốn cho ông dừng việc dạy thường lại để dạy lớp chuyên.
Nhưng thầy Cao cũng hiểu rõ, vì không làm mất kỳ vọng của học sinh và người nhà, ông cũng đang nỗ lực học tập, hoàn thiện bản thân.
Hôm nay, sau khi tan tầm thì ông có thói quen vào hiệu sách: “Sách bài tập thi đua toán lúc trước thầy đặt tới rồi chứ?”
“Tới rồi.”
Hiệu sách nhân viên công tác đang vội vàng dọn dẹp sách mới đến, nghe vậy thì vội vàng đáp lời: “Thầy đợi một lát, tôi sắp xếp một chút rồi lấy cho thầy.”
“Không sao, thầy không vội.”
Thầy Cao nói, nhìn lướt qua bìa của những quyển ở trên, phát hiện có quyển “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học”.
Nhìn thấy mấy chữ Trạng Nguyên thi đại học, ông bất giác nghĩ ngay tới Tạ Miêu.
Tuy rằng ông không dẫn dắt Tạ Miêu ở lớp (2), từ đầu tới đuôi cũng chỉ dạy Tạ Miêu nửa năm nhưng Tạ Miêu lại là học sinh ông tự hào nhất trong suốt hai mươi năm làm giáo viên của mình.
Năm nay lớp thi đua được ông dẫn dắt nhưng rõ ràng chất lượng lại không bằng Tạ Miêu và Triển Bằng, khả năng có thể đạt được giải quốc gia không lớn.
Nghĩ như vậy, ông lấy một quyển mới dọn xong từ trên kệ sách: “Đây là sách mới sao?” “Vâng.”
Nhân viên công tác đáp, lại mang lên mấy quyển vật lý: “Là giáo sư ở Bắc Đại kết hợp với thủ khoa đại học năm trước viết ra.”
Thủ khoa đại học năm trước sao?
Thầy Cao giật mình, nhân viên công tác kia cũng nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, thủ khoa đại học năm trước không phải là trường trung học số hai của thầy sao?”
“Đúng vậy.”
Thầy Cao thấy được cái tên quen thuộc trên bìa, vẻ mặt bất ngờ, tự hào, cuối cùng lại hóa thành vui mừng.
Ông cười rất tự hào: “Thầy có quen thủ khoa đại học này, còn từng dạy nữa.”
“Thầy từng dạy sao?” Nhân viên công tác thấy hứng thú: “Tạ Miêu này có thể thủ khoa đại học mà còn ra sách, có phải rất thông minh hay không?”
“Thông minh có nhưng con bé có thể thi tốt như vậy thì cũng không thể thiếu phương pháp học tập và sự nỗ lực.” Thầy Cao nói đúng vào điểm chính.
“Theo như thầy nó thì tôi cũng phải đề cử với người khác rồi. Thủ khoa đại học ở thành phố chúng ta viết sách, dù sao cũng phải tuyên truyền một chút.”
“Được, lấy một bộ cho thầy trước, thầy mang về cho các thầy cô xem.”
Ngày hôm sau, các khối trong trường trung học số hai thành phố đều biết Tạ Miêu viết sách với các giáo sư ở Bắc Đại, ra một quyển “Ghi chép của thủ khoa thi đại học”.
Có giáo viên mượn của thầy Cao xem thì cũng thấy hay: “Nếu không, lúc chúng ta dạy thì nhắc một tiếng, cho các bạn học có thời gian thì đến hiệu sách xem thử? Chỉ đề cử một chút thôi, mua hay không thì là tự nguyện.”
“Đề cử một tiếng là được, đừng nói quá nhiều, chẳng may người nhà học sinh còn cho rằng chúng ta giúp bán sách nữa.” chủ nhiệm Thường khá cẩn thận.
Nhưng sau đó, ông tươi cười đầy mặt mà nói với hiệu trưởng.
Sau đó các bạn học phát hiện, lý lịch xinh đẹp của đàn chị đứng đầu bảng vinh dự, dưới tóm tắt lại thêm một cụm “Hợp tác với các giáo sư Bắc Đại xuất bản “Ghi chép của thủ khoa thi đại học”, bán chạy cả nước.”
Người thấy đã bất ngờ, sau đó một truyền mười mười truyền trăm, trước bảng vinh dự có rất nhiều học sinh chen lấn xem thử.
“Mẹ nó! Mới năm nhất đã ra sách rồi, đàn chị này trâu bò quá!”
“Bán chạy cả nước? Thật ư? Vậy chẳng phải trường chúng ta đã đào tạo ra danh nhân rồi sao?”
“Ha ha ha, về sau ai hỏi tôi đọc sách gì ở cấp ba, tối sẽ nói tôi và tác giả của “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học” là bạn cùng trường.” Không cần các thầy cô tuyên truyền, các bạn học có đến hiệu sách mua sách, nhớ tới chuyện này cũng sẽ tò mò lật xem một chút. Sau khi xem thấy hay thì số người mua một hai quyển cũng không ít.
Tóm lại, có cái danh thủ khoa đại học thì loạt sách đầu tiên đưa đến thành phố Vọng Sơn hết rất nhanh.
Hiệu sách vốn không ngờ một quyển mới ra lại có thể bán tốt như vậy, hớt hải gọi điện thoại cho tổng cửa hàng ở tỉnh, yêu cầu chuyển thêm một đợt hàng nữa.
Mà những quyển “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học” được đưa ra thị trường ở những nơi khác cũng lặng lẽ được mua hết, dần dần có danh tiếng.
Giữa trưa, Tạ Kiến Trung ăn cơm trưa, đang căng da đầu ôn tập với Tạ Kiến Quân, trong lớp có bạn học hưng phấn chạy vào: “Tôi cướp được rồi, tôi cướp được “Ghi chép của thủ khoa cho kỳ thi tuyển sinh đại học” rồi!”
“Thật ư?” Lập tức có người thò qua xem.
“Thật.”
Người nọ cho mọi người xem quyển sách mới mua trong tay, vô cùng đắc ý: “Nếu không phải tôi nhanh tay thì hai quyển cuối cùng đã bị Hạ Đan lớp (5) mua mất rồi.”
Nghe nói còn phải đoạt, các bạn học càng thấy hứng thú: “Sách này thực sự hay vậy à?”
“Chắc chắn có! Tôi đọc rồi, chỉnh sửa kiến thức rất đúng chỗ, lại rõ ràng, vô cùng dễ nhớ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook