[Thập Niên 70] Phúc Bảo
-
Chương 43: Tuyết lở (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố tình lúc này vợ Nhiếp Lão Tam đi tới, cười khúc khích nói: "Ôi dào ơi, bà Cố ơi là bà Cố. Lần này bà phải hỏi tôi nha, vừa rồi tôi đi đưa cơm cho nhà tôi, tôi xem từ đầu đến cuối đấy."
Miêu Tú Cúc đang khó chịu đây, thấy vợ Nhiếp Lão Tam vui sướng khi người gặp họa thì tức không chịu nổi: "Liên quan rắm gì nhà cô?"
Vợ Nhiếp Lão Tam lần trước bị Miêu Tú Cúc chửi từ ngoài về đến cửa nhà, nghẹn khuất vô cùng. Giờ cảm thấy chính mình đủ vênh mặt rồi, đứng tại chỗ cười đắc ý: "Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng không phải bà đang không biết sao cô con dâu câm nhà bà không đi kiếm hai điểm công kia về cho bà à? Cô ta không nói được, tôi nói bà nghe!"
Miêu Tú Cúc ngang ngạnh đáp: "Xí, tôi cần cô nói cho tôi à!"
Mà mấy bà cụ đứng gần đấy thì buồn bực: "Vợ Nhiếp Lão Tam, cô đừng úp mở nữa. Rốt cuộc là chuyện thế nào? Sao Quế Chi lại không đi?"
Vợ Nhiếp Lão Tam đắc ý dào dạt: "Còn phải nói từ cô cháu gái ngoan của bà đấy. Phúc Bảo kéo chặt con dâu câm nhà bà, nằng nặc không cho cô ta đi. Trưởng đội sản xuất đến giờ cần dẫn người đi rồi mà cháu gái bà cứ lôi kéo, con dâu câm nhà bà không thể đi, hai điểm công một ngày cứ thế bay mất tiêu."
Cô ta nói đến chữ 'bay' thì vừa đắc ý lại ngông nghênh, vẻ mặt sảng khoái vì báo xong thù lớn.
Vốn Miêu Tú Cúc còn rất chí khí, thà đánh chết cũng không nghe, mà lời này lọt vào tai lại làm bà sợ ngây ra, không dám tin nhìn sang Lưu Quế Chi và Phúc Bảo.
Bà còn đang hi vọng một chút, ví như là do Trần Hữu Phúc không cho con dâu nhà mình đi. Thế thì bà sẽ chạy qua làm ầm lên với Trần Hữu Phúc. Lại ví như có người gây sự không cho con dâu đi, dù gì bà cũng sẽ làm ầm lên, để nhà người ta bù lại cho nhà mình.
Mà bây giờ khi bà hi vọng nhìn về phía Lưu Quế Chi và Phúc Bảo, lại bắt gặp ánh mắt tránh né áy náy của con dâu và dáng vẻ Phúc Bảo cắn môi không biết làm sao cho phải.
Đầu bà như bị người gõ mạnh, cảm thấy bầu trời cũng tối sầm xuống.
Sao lại như vậy? Sao có thể không hiểu chuyện thế chứ? Phúc Bảo không muốn nó đi thì nó không đi à? Có con dâu không hiểu chuyện như vậy hay sao? Một ngày hai điểm công đấy! Hai điểm công!
Miêu Tú Cúc nhìn dáng vẻ ngông nghênh của vợ Nhiếp Lão Tam thì hận nghiến răng, mặt già cũng đỏ bừng, cuối cùng nghẹn khuất mắng: "Còn không mau về làm việc đi! Đứng đờ ra đấy làm gì?"
Lưu Quế Chi sợ run cả người, vội nắm tay Phúc Bảo về nhà.
Miêu Tú Cúc liếc thấy bánh bột ngô trong lòng ngực Lưu Quế Chi thì cười mỉa: "Đưa đây, không phải cho cô ăn đâu!"
Nói xong, bà phất tay áo chạy lấy người!
Lưu Quế Chi xấu hổ cúi gằm, không nói không rằng ngồi xổm xuống, thấy được trong mắt Phúc Bảo đong đầy thấp thỏm.
Phúc Bảo là đứa nhỏ tâm sự rất nặng, bé luôn lo sợ mình bị nhà họ Cố vứt bỏ.
Lưu Quế Chi nắm hai vai Phúc Bảo, gắng sức nặn ra một nụ cười.
Cô không nói được, lại mấp máy dùng môi ngữ nói với Phúc Bảo: 'Không sao đâu, mẹ sẽ không giận con.'
Vợ Nhiếp Lão Tam hờ hững đứng nhìn, cười muốn chết tại chỗ, chế nhạo Lưu Quế Chi: "Đã sớm bảo với cô rồi, con bé này là đồ sao chổi. Người câm có khác, coi sao chổi thành báu vật không bằng!"
Mấy người lớn tuổi trong đại đội sản xuất thấy vậy đều không đành lòng. Phúc Bảo rất đáng thương, không ba không mẹ. Lưu Quế Chi lại là cô gái tốt, bọn họ quay sang khuyên Lưu Quế Chi, bảo cô đừng quá để trong lòng: "Mẹ cháu là kiểu mồm miệng đanh đá nhưng lại mềm lòng, cháu về dỗ dành bà ấy mấy câu là được rồi..."
Nói đến một nửa mới nhớ ra Lưu Quế Chi không nói được, dỗ thế nào nha, thế là lại quay sang dặn Phúc Bảo dỗ.
Đáy lòng Lưu Quế Chi cảm thấy mình là tội nhân, cô có lỗi với mẹ chồng, có lỗi với chồng, có lỗi với cả gia đình họ Cố. Cô lại đánh mất hai điểm công như vậy.
Nhưng cô cũng không thất lạc nhiều lắm, sợ Phúc Bảo nhìn thấy lại lo lắng khó chịu.
Phúc Bảo là trẻ con, có lẽ bé không hiểu chuyện, nhưng cô không muốn trách bé. Lúc ấy cũng không biết vì sao cô lại thuận theo ý của bé.
Lưu Quế Chi dẫn Phúc Bảo về đến nhà, vào đến nơi thì người trong nhà cũng đều biết chuyện rồi. Thẩm Hồng Anh là người đầu tiên đứng lên chỉ trích cô: "Cơ hội tốt như vậy mà cô không chịu đi. Không muốn đi thì phải nói sớm chứ? Chắc không phải cô sợ mệt nên cố ý không đi đấy chứ?"
Cố tình lúc này vợ Nhiếp Lão Tam đi tới, cười khúc khích nói: "Ôi dào ơi, bà Cố ơi là bà Cố. Lần này bà phải hỏi tôi nha, vừa rồi tôi đi đưa cơm cho nhà tôi, tôi xem từ đầu đến cuối đấy."
Miêu Tú Cúc đang khó chịu đây, thấy vợ Nhiếp Lão Tam vui sướng khi người gặp họa thì tức không chịu nổi: "Liên quan rắm gì nhà cô?"
Vợ Nhiếp Lão Tam lần trước bị Miêu Tú Cúc chửi từ ngoài về đến cửa nhà, nghẹn khuất vô cùng. Giờ cảm thấy chính mình đủ vênh mặt rồi, đứng tại chỗ cười đắc ý: "Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng không phải bà đang không biết sao cô con dâu câm nhà bà không đi kiếm hai điểm công kia về cho bà à? Cô ta không nói được, tôi nói bà nghe!"
Miêu Tú Cúc ngang ngạnh đáp: "Xí, tôi cần cô nói cho tôi à!"
Mà mấy bà cụ đứng gần đấy thì buồn bực: "Vợ Nhiếp Lão Tam, cô đừng úp mở nữa. Rốt cuộc là chuyện thế nào? Sao Quế Chi lại không đi?"
Vợ Nhiếp Lão Tam đắc ý dào dạt: "Còn phải nói từ cô cháu gái ngoan của bà đấy. Phúc Bảo kéo chặt con dâu câm nhà bà, nằng nặc không cho cô ta đi. Trưởng đội sản xuất đến giờ cần dẫn người đi rồi mà cháu gái bà cứ lôi kéo, con dâu câm nhà bà không thể đi, hai điểm công một ngày cứ thế bay mất tiêu."
Cô ta nói đến chữ 'bay' thì vừa đắc ý lại ngông nghênh, vẻ mặt sảng khoái vì báo xong thù lớn.
Vốn Miêu Tú Cúc còn rất chí khí, thà đánh chết cũng không nghe, mà lời này lọt vào tai lại làm bà sợ ngây ra, không dám tin nhìn sang Lưu Quế Chi và Phúc Bảo.
Bà còn đang hi vọng một chút, ví như là do Trần Hữu Phúc không cho con dâu nhà mình đi. Thế thì bà sẽ chạy qua làm ầm lên với Trần Hữu Phúc. Lại ví như có người gây sự không cho con dâu đi, dù gì bà cũng sẽ làm ầm lên, để nhà người ta bù lại cho nhà mình.
Mà bây giờ khi bà hi vọng nhìn về phía Lưu Quế Chi và Phúc Bảo, lại bắt gặp ánh mắt tránh né áy náy của con dâu và dáng vẻ Phúc Bảo cắn môi không biết làm sao cho phải.
Đầu bà như bị người gõ mạnh, cảm thấy bầu trời cũng tối sầm xuống.
Sao lại như vậy? Sao có thể không hiểu chuyện thế chứ? Phúc Bảo không muốn nó đi thì nó không đi à? Có con dâu không hiểu chuyện như vậy hay sao? Một ngày hai điểm công đấy! Hai điểm công!
Miêu Tú Cúc nhìn dáng vẻ ngông nghênh của vợ Nhiếp Lão Tam thì hận nghiến răng, mặt già cũng đỏ bừng, cuối cùng nghẹn khuất mắng: "Còn không mau về làm việc đi! Đứng đờ ra đấy làm gì?"
Lưu Quế Chi sợ run cả người, vội nắm tay Phúc Bảo về nhà.
Miêu Tú Cúc liếc thấy bánh bột ngô trong lòng ngực Lưu Quế Chi thì cười mỉa: "Đưa đây, không phải cho cô ăn đâu!"
Nói xong, bà phất tay áo chạy lấy người!
Lưu Quế Chi xấu hổ cúi gằm, không nói không rằng ngồi xổm xuống, thấy được trong mắt Phúc Bảo đong đầy thấp thỏm.
Phúc Bảo là đứa nhỏ tâm sự rất nặng, bé luôn lo sợ mình bị nhà họ Cố vứt bỏ.
Lưu Quế Chi nắm hai vai Phúc Bảo, gắng sức nặn ra một nụ cười.
Cô không nói được, lại mấp máy dùng môi ngữ nói với Phúc Bảo: 'Không sao đâu, mẹ sẽ không giận con.'
Vợ Nhiếp Lão Tam hờ hững đứng nhìn, cười muốn chết tại chỗ, chế nhạo Lưu Quế Chi: "Đã sớm bảo với cô rồi, con bé này là đồ sao chổi. Người câm có khác, coi sao chổi thành báu vật không bằng!"
Mấy người lớn tuổi trong đại đội sản xuất thấy vậy đều không đành lòng. Phúc Bảo rất đáng thương, không ba không mẹ. Lưu Quế Chi lại là cô gái tốt, bọn họ quay sang khuyên Lưu Quế Chi, bảo cô đừng quá để trong lòng: "Mẹ cháu là kiểu mồm miệng đanh đá nhưng lại mềm lòng, cháu về dỗ dành bà ấy mấy câu là được rồi..."
Nói đến một nửa mới nhớ ra Lưu Quế Chi không nói được, dỗ thế nào nha, thế là lại quay sang dặn Phúc Bảo dỗ.
Đáy lòng Lưu Quế Chi cảm thấy mình là tội nhân, cô có lỗi với mẹ chồng, có lỗi với chồng, có lỗi với cả gia đình họ Cố. Cô lại đánh mất hai điểm công như vậy.
Nhưng cô cũng không thất lạc nhiều lắm, sợ Phúc Bảo nhìn thấy lại lo lắng khó chịu.
Phúc Bảo là trẻ con, có lẽ bé không hiểu chuyện, nhưng cô không muốn trách bé. Lúc ấy cũng không biết vì sao cô lại thuận theo ý của bé.
Lưu Quế Chi dẫn Phúc Bảo về đến nhà, vào đến nơi thì người trong nhà cũng đều biết chuyện rồi. Thẩm Hồng Anh là người đầu tiên đứng lên chỉ trích cô: "Cơ hội tốt như vậy mà cô không chịu đi. Không muốn đi thì phải nói sớm chứ? Chắc không phải cô sợ mệt nên cố ý không đi đấy chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook