[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
-
Chương 49: Hoa Hồng Nhỏ. (8)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi bộ phim sắp kết thúc, Trân Trân cũng vừa lúc củng cố xong nội dung mình học.
Trong lòng cô có chút lo lắng, nói với Thị Hoài Minh: “Anh ba, em thuộc hết rồi.”
Nghe nói như thế, Thị Hoài Minh để sách trong tay xuống.
Trước tiên anh để cho Trân Trân viết chữ cái và bảng cửu chương trước mặt anh một lần, sau đó liền tự mình báo tùy ý chữ cái, bảo Trân Trân viết lên tập. Còn lại bảng cửu chương thuận miệng ra đề, để cho cô trả lời bằng miệng.
Những thứ này đều đơn giản nhất nền tảng nhất, Trân Trân không sai một cái.
Thị Hoài Minh cũng tương đối hài lòng với kết quả học tập của cô mấy ngày này, đưa tay đến ống đựng bút lấy một bút máy hút mực nước màu đỏ, sau đó viết trang sau cùng của Trân Trân, vẽ một hoa nhỏ bốn cánh màu đỏ, tô đầy.
Vẽ xong viết một chữ “Thị” bên cạnh, cũng viết ngày lên.
Viết xong giơ tay lên, anh nói với Trân Trân: “Giỏi, thưởng cho em một bông hoa nhỏ màu đỏ.”
Gặp bất ngờ, Trân Trân nhìn hoa đỏ nhỏ trên tập, khóe miệng không nhịn được giương lên.
Mím môi muốn che đậy, lại hoàn toàn không che giấu được.
Mở cờ trong bụng, phun mật ra.
Quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh, mặt mày khóe miệng cô sáng ngời tất cả đều là ý cười ngọt, lên tiếng trong trẻo: “Em nhất định có thể học giỏi.”
Thị Hoài Minh quay đầu chạm ánh mắt của cô, tiềm thức hơi sửng sốt một chút.
Anh rất nhanh thu hòi tầm mắt đậy nắp bút máy, bỏ lại vào ống đựng bút nói: “Ừ, cố gắng lên đi.”
Hôm nay cũng đến đây.
Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: “Không còn sớm, tắm rồi chuẩn bị đi ngủ đi.”
Trong lòng Trân Trân vui sướng gật đầu, lúc đứng dậy đóng tập của cô lại cầm trong tay.
Cô nói với Thị Hoài Minh: “Trước khi em ngủ sẽ củng cố lại.”
Nhưng thực ra là muốn nhìn lại đóa hoa nhỏ màu đỏ.
“Đi ngủ sớm chút.” Thị Hoài Minh lại dặn cô một câu.
Trân Trân đáp lại, ôm tập mình trở về phòng của mình, đặt ở đầu giường cạnh chăn.
Thấy chân bìa ngoài giấy có chút vểnh, cô còn dùng ngón tay đè xuống mấy cái.
Rửa mặt xong lên giường tựa trên đầu giường nằm, Trân Trân không có lập tức tắt đèn ngủ.
Cô cầm lấy mở tập ra, lật tới trang viết chính tả đêm nay, vuốt tóc cười nhìn đóa hoa đỏ nhỏ Thị Hoài Minh vẽ cho cô.
Bốn cánh hoa đơn giản đỏ thắm, tựa như nở ra trong lòng của cô.
***
Sáng sớm theo thói quen.
Mặc dù là chủ nhật, Trân Trân cũng không ngủ nhiều.
Lúc Thị Hoài Minh đi huấn luyện sáng sớm, cô ở nhà làm xong điểm tâm, đồng thời sử dụng bột trộn với bột nở Lý Sảng cho cô.
Chỉ suy nghĩ sắp xếp hôm nay, đã cảm thấy sẽ là ngày phong phú thỏa mãn.
Thị Hoài Minh huấn luyện xong trở về, hai người ngồi xuống ăn điểm tâm.
Thị Hoài Minh đang ăn cơm nói với Trân Trân: “Hôm nay có thêm một người nữa cũng muốn tới dùng cơm, cũng là bạn học kiêm chiến hữu của anh, em đã gặp, lão Chu, cho nên có thể làm thêm hai món nữa, em nghĩ làm chút món gì chưa?”
Nhiều hơn một hai người cũng không có ảnh hưởng gì.
Trân Trân nghĩ rồi nói: “Vậy làm tám món, em cũng không biết có thể mua được chút gì, đến chợ nhìn xem có cái gì để mua, mua về rồi kết hợp nấu, gom đủ tám món mặn là được.”
Thị Hoài Minh không quan tâm ăn uống lắm.
Việc này anh giao cho Trân Trân định: “Em quyết định thì tốt rồi.”
Vốn chính là cô quyết định, muốn đích thân làm mời Lý Sảng.
Cơm nước xong Trân Trân theo Thị Hoài Minh ra ngoài.
Hôm nay của người cô mặc quần áo mới tốt nhất của mình, cũng đeo khăn đỏ Thị Hoài Minh mua cho cô.
Tóc được buộc bằng vải đỏ, giống như hai cánh bướm bay ở trên đuôi tóc.
Thị Hoài Minh đẩy xe đạp tới ngoài cửa lớn trường học, Trân Trân leo lên ngồi phía sau xe đạp.
“Ngồi vững vàng.” Thị Hoài Minh dùng chân gạc bàn đạp dưới chân, hai tay cầm ghi đông xe đạp vững vàng, đạp bàn đạp chạy xe đi.
Gió buổi sáng có hơi lạnh, Trân Trân được cả người to lớn của anh chặn lại, ngược lại cũng không thổi được gì.
Đây cũng là lần đầu tiên Trân Trân ngồi xe đạp, trong lòng không nhịn được khẩn trương, đưa tay cầm lấy quần áo bên hông Thị Hoài Minh.
Cứ như vậy vẫn còn cảm thấy choáng váng, giống như lúc mới ngồi xe tới đây vậy.
Thị Hoài Minh cũng không chạy xe rất nhanh, là tốc độ vừa phải nhất.
Nhưng đôi khi trên đường lại đột nhiên xuất hiện người, anh thường sẽ bóp thắng giảm tốc độ.
Mà mỗi lần anh bóp thắng giảm tốc độ, thân thể Trân Trân không tự chủ nhào về phía trước.
Khuôn mặt đụng vào sau lưng cứng rắn của anh, có đôi khi đụng phải khá nhẹ, có đôi khi đụng phải nặng.
Trân Trân ngượng ngùng, giải thích với anh: “Em không cố ý.”
Thị Hoài Minh cũng không suy nghĩ cùng phạm vi với cô, tiếp lời nói: “Ừ, là quán tính.”
Trân Trân nghe không hiểu: “Quán tính?”
Khi bộ phim sắp kết thúc, Trân Trân cũng vừa lúc củng cố xong nội dung mình học.
Trong lòng cô có chút lo lắng, nói với Thị Hoài Minh: “Anh ba, em thuộc hết rồi.”
Nghe nói như thế, Thị Hoài Minh để sách trong tay xuống.
Trước tiên anh để cho Trân Trân viết chữ cái và bảng cửu chương trước mặt anh một lần, sau đó liền tự mình báo tùy ý chữ cái, bảo Trân Trân viết lên tập. Còn lại bảng cửu chương thuận miệng ra đề, để cho cô trả lời bằng miệng.
Những thứ này đều đơn giản nhất nền tảng nhất, Trân Trân không sai một cái.
Thị Hoài Minh cũng tương đối hài lòng với kết quả học tập của cô mấy ngày này, đưa tay đến ống đựng bút lấy một bút máy hút mực nước màu đỏ, sau đó viết trang sau cùng của Trân Trân, vẽ một hoa nhỏ bốn cánh màu đỏ, tô đầy.
Vẽ xong viết một chữ “Thị” bên cạnh, cũng viết ngày lên.
Viết xong giơ tay lên, anh nói với Trân Trân: “Giỏi, thưởng cho em một bông hoa nhỏ màu đỏ.”
Gặp bất ngờ, Trân Trân nhìn hoa đỏ nhỏ trên tập, khóe miệng không nhịn được giương lên.
Mím môi muốn che đậy, lại hoàn toàn không che giấu được.
Mở cờ trong bụng, phun mật ra.
Quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh, mặt mày khóe miệng cô sáng ngời tất cả đều là ý cười ngọt, lên tiếng trong trẻo: “Em nhất định có thể học giỏi.”
Thị Hoài Minh quay đầu chạm ánh mắt của cô, tiềm thức hơi sửng sốt một chút.
Anh rất nhanh thu hòi tầm mắt đậy nắp bút máy, bỏ lại vào ống đựng bút nói: “Ừ, cố gắng lên đi.”
Hôm nay cũng đến đây.
Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: “Không còn sớm, tắm rồi chuẩn bị đi ngủ đi.”
Trong lòng Trân Trân vui sướng gật đầu, lúc đứng dậy đóng tập của cô lại cầm trong tay.
Cô nói với Thị Hoài Minh: “Trước khi em ngủ sẽ củng cố lại.”
Nhưng thực ra là muốn nhìn lại đóa hoa nhỏ màu đỏ.
“Đi ngủ sớm chút.” Thị Hoài Minh lại dặn cô một câu.
Trân Trân đáp lại, ôm tập mình trở về phòng của mình, đặt ở đầu giường cạnh chăn.
Thấy chân bìa ngoài giấy có chút vểnh, cô còn dùng ngón tay đè xuống mấy cái.
Rửa mặt xong lên giường tựa trên đầu giường nằm, Trân Trân không có lập tức tắt đèn ngủ.
Cô cầm lấy mở tập ra, lật tới trang viết chính tả đêm nay, vuốt tóc cười nhìn đóa hoa đỏ nhỏ Thị Hoài Minh vẽ cho cô.
Bốn cánh hoa đơn giản đỏ thắm, tựa như nở ra trong lòng của cô.
***
Sáng sớm theo thói quen.
Mặc dù là chủ nhật, Trân Trân cũng không ngủ nhiều.
Lúc Thị Hoài Minh đi huấn luyện sáng sớm, cô ở nhà làm xong điểm tâm, đồng thời sử dụng bột trộn với bột nở Lý Sảng cho cô.
Chỉ suy nghĩ sắp xếp hôm nay, đã cảm thấy sẽ là ngày phong phú thỏa mãn.
Thị Hoài Minh huấn luyện xong trở về, hai người ngồi xuống ăn điểm tâm.
Thị Hoài Minh đang ăn cơm nói với Trân Trân: “Hôm nay có thêm một người nữa cũng muốn tới dùng cơm, cũng là bạn học kiêm chiến hữu của anh, em đã gặp, lão Chu, cho nên có thể làm thêm hai món nữa, em nghĩ làm chút món gì chưa?”
Nhiều hơn một hai người cũng không có ảnh hưởng gì.
Trân Trân nghĩ rồi nói: “Vậy làm tám món, em cũng không biết có thể mua được chút gì, đến chợ nhìn xem có cái gì để mua, mua về rồi kết hợp nấu, gom đủ tám món mặn là được.”
Thị Hoài Minh không quan tâm ăn uống lắm.
Việc này anh giao cho Trân Trân định: “Em quyết định thì tốt rồi.”
Vốn chính là cô quyết định, muốn đích thân làm mời Lý Sảng.
Cơm nước xong Trân Trân theo Thị Hoài Minh ra ngoài.
Hôm nay của người cô mặc quần áo mới tốt nhất của mình, cũng đeo khăn đỏ Thị Hoài Minh mua cho cô.
Tóc được buộc bằng vải đỏ, giống như hai cánh bướm bay ở trên đuôi tóc.
Thị Hoài Minh đẩy xe đạp tới ngoài cửa lớn trường học, Trân Trân leo lên ngồi phía sau xe đạp.
“Ngồi vững vàng.” Thị Hoài Minh dùng chân gạc bàn đạp dưới chân, hai tay cầm ghi đông xe đạp vững vàng, đạp bàn đạp chạy xe đi.
Gió buổi sáng có hơi lạnh, Trân Trân được cả người to lớn của anh chặn lại, ngược lại cũng không thổi được gì.
Đây cũng là lần đầu tiên Trân Trân ngồi xe đạp, trong lòng không nhịn được khẩn trương, đưa tay cầm lấy quần áo bên hông Thị Hoài Minh.
Cứ như vậy vẫn còn cảm thấy choáng váng, giống như lúc mới ngồi xe tới đây vậy.
Thị Hoài Minh cũng không chạy xe rất nhanh, là tốc độ vừa phải nhất.
Nhưng đôi khi trên đường lại đột nhiên xuất hiện người, anh thường sẽ bóp thắng giảm tốc độ.
Mà mỗi lần anh bóp thắng giảm tốc độ, thân thể Trân Trân không tự chủ nhào về phía trước.
Khuôn mặt đụng vào sau lưng cứng rắn của anh, có đôi khi đụng phải khá nhẹ, có đôi khi đụng phải nặng.
Trân Trân ngượng ngùng, giải thích với anh: “Em không cố ý.”
Thị Hoài Minh cũng không suy nghĩ cùng phạm vi với cô, tiếp lời nói: “Ừ, là quán tính.”
Trân Trân nghe không hiểu: “Quán tính?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook