“Có!” Xương Bồ trả lời chắc nịch, chỉ cần không bắt cô đảm bảo chữa khỏi đột quỵ của Lý công thì không có vấn đề gì.

Trong mắt Mạnh Kim Chương hiện lên nét cười: “Rất tốt.”

Sau khi bị chỉ huy bộ gọi đi, mọi người trong đội nấu ăn bàn tán vài câu rồi cũng thôi, Xương Bồ trở về tiếp tục công việc, không ai hỏi han gì thêm.

Nơi này là vậy, có thể tò mò nhưng không nên quá mức, những gì cần biết rồi sẽ biết, những gì không cần biết thì ít hỏi han.

Hỏi han chưa chắc đã biết, có khi còn nghe phải điều không nên biết và bị kỷ luật.

Xương Bồ cũng sẽ không chủ động nói về việc mình có thể thay đổi công tác, dù sao cũng chưa đi kiểm tra, các thủ trưởng có tiêu chuẩn gì cô cũng không rõ, trong lòng cũng không chắc chắn.


Sáng hôm sau, lính hầu của chỉ huy bộ đến thông báo cô đi thêm một chuyến.

Xương Bồ biết, đây là đi bệnh viện huyện.

Vẫn ngồi xe của hậu cần bộ, thùng xe có lót cỏ khô, Tống An Hoa bảo cô ngồi trong buồng lái, Xương Bồ từ chối: “Tôi ngồi trong thùng xe là được rồi.”

Nói xong, cô nắm lấy thành xe linh hoạt leo vào, khiến Tống An Hoa đứng dưới nhìn theo vài lần, cô gái này dường như không chỉ biết y học thôi đâu? Trung nông từ đội sản xuất bên dưới mà lợi hại vậy? Thú vị đấy!

Xương Bồ không để ý đến ánh mắt phía sau, lên xe chào mọi người trong thùng xe: “Trưởng ban Hoàng, phó đoàn Mạnh.”

Mạnh Kim Chương nhẹ gật đầu coi như đáp lại, Hoàng Diệu Tông nói: “Đồng chí Xương Bồ phải cố gắng lên, hy vọng không lâu nữa sẽ gọi cô là bác sĩ Xương Bồ.”


Xương Bồ cười ngồi tựa vào thành xe: “Nhờ lời chúc của ngài, tôi nhất định sẽ cố gắng.” Cơ hội ngay trước mắt, có được hay không thì phải thử mới biết.

Sợ à? Chắc chắn là không rồi.

Đường núi gập ghềnh, đặc biệt là đoạn đường mới mở, không có kỹ thuật thật tốt thì khó mà lái được.

Người trong xe bị xóc nảy, không thoải mái chút nào, chỉ có Xương Bồ là không hề hấn gì, thậm chí còn đứng lên nắm thành xe nhìn phong cảnh bên ngoài khi thấy xóc quá.

Đây là lần thứ hai cô đến bệnh viện huyện, mấy thủ trưởng đến thăm Lý công trước.

Lý công tên thật là Lý Tiên Phong, chỉ cần nghe tên là biết ông là người không bao giờ lùi bước.

Người lính hầu chăm sóc ông thấy Mạnh Kim Chương và mọi người đến thì mắt sáng lên, cứu tinh đây rồi.

Trời biết mấy hôm nay anh ta sống thế nào, vị tiền bối này một ngày làm loạn mấy lần đòi về căn cứ, anh ta chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương