Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con
Chương 231: Thật bất ngờ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 231: Thật bất ngờ

Cha mẹ chồng đã nói vậy, Lâm Thanh Hòa cũng không khách khí, ra chuồng bắt một con gà béo về hầm tẩm bổ Đại Oa, tiện thể tẩm bổ cho mình luôn.

Đã có quyết định khôi phục thi đại học nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn tiếp tục đi dạy như bình thường, thậm chí không một ai biết sắp tới cô sẽ tham gia thi tuyển đại học.

Mãi cho tới hôm Lâm Thanh Hoà xin nghỉ đưa Đại Oa đi thi, tất cả mọi người chỉ nghĩ đơn giản là cô đưa con trai đi thi mà thôi chứ tuyệt nhiên không ai tưởng tượng được chính cô cũng dự thi.

Vì Đại Oa nhìn ngoài thì cao to vậy chứ thực chất vẫn chỉ là đứa trẻ 13 tuổi, có nhiều cái nó chưa đủ năng lực tự ứng phó, vẫn phải cần có mẹ đi theo kèm cặp.

Phải công nhận, Đại Oa phát triển chiều cao mau thật đấy, hồi học Sơ trung mới chỉ đứng ngang mẹ, thế mà nay đã cao 1m75, hơn mẹ nửa cái đầu rồi.

Do được Lâm Thanh Hoà cân bằng dinh dưỡng cộng với Chu Thanh Bách huấn luyện võ thuật cho nên nhìn Đại Oa cực kỳ chững chạc và rắn rỏi. Ai không biết còn tưởng nó 17, 18 tuổi rồi ấy chứ.

Tới ngày thi đại học, Chu Thanh Bách cũng đi cùng hai mẹ con. 3 người đi 2 chiếc xe đạp, Đại Oa tự đạp 1 chiếc, Chu Thanh Bách chở Lâm Thanh Hoà, thẳng tiến lên trường thi trên huyện thành.

Tới nơi, Lâm Thanh Hoà và Đại Oa đi vào trong, Chu Thanh Bách liền ngồi đợi ở vệ đường bên ngoài cổng trường.

Vào trường thi, hai mẹ con gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc, trong đó có Trần Sơn và các nam, nữ thanh niên trí thức khác.

Những người này cũng đồng thời phát hiện ra sự xuất hiện của hai mẹ con Lâm Thanh Hoà, nháy mắt tất cả đều sầm mặt xuống, sắc mặt khó coi vôi cùng. Vốn dĩ thi đại học đã quá khó khăn, tỷ lệ chọi gắt gao đến nghẹt thở, không ngờ lại phải đối đầu với hai mẹ con nhà này, một người tự học thành tài, một người liên tiếp hai năm liền đều giữ vững vị trí số 1 toàn trường Cao trung, thử hỏi làm sao mà vui cho nổi?

Mọi người không quá để tâm vào Lâm Thanh Hoà bởi vì họ đều cho rằng cô tự học cùng lắm tới Sơ trung thôi, hôm nay chắc chỉ đi thử sức cho vui chứ nhân vật đáng gờm chỉ có Đại Oa, học bá trường Cao trung trên Huyện, tuyệt đối không thể coi thường.

Trần Sơn tiến tới chào hỏi: “Cô giáo Lâm cũng tới tham gia thi đại học à?”

Lâm Thanh Hoà trả về một câu: “Đúng vậy, không phải thầy Trần cũng thế sao?”, dứt lời cô liền dẫn Đại Oa đi tìm phòng thi, hoàn toàn không có ý định tiếp tục nói mấy lời sáo rỗng với nhóm thanh niên trí thức này. Vô duyên đối diện bất tương phùng, không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.

Nhìn lại nhóm thanh niên trí thức, nam có, nữ có, số lượng tương đối đông đảo nhưng duy nhất chỉ có một mình Trần Sơn thi đậu. Không biết nguyên nhân là do đâu, hay những người khác gặp phải biến cố gì nhưng chiếu theo ký ức của cô thì trừ Trần Sơn ra, còn lại toàn bộ đều rớt hết.

Rất mau, giờ thi đã điểm.

Cầm đề thi trên tay, việc đầu tiên Lâm Thanh Hoà làm là bình tĩnh nhìn lướt một lượt từ đầu tới cuối. Sau khi xem sơ qua, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi, đề không khó nhưng đòi hỏi thí sinh phải có kiến thức toàn diện, câu hỏi gần như bao quát toàn bộ chương trình học, có rất nhiều chỗ nếu học sinh không ghi nhớ cẩn thận căn bản sẽ không thể làm được.

Những kiến thức này, Lâm Thanh Hoà đã cho Đại Oa làm thi thử ở nhà rất nhiều lần rồi vì thế cô tin mình làm được, Đại Oa cũng sẽ làm được.

Lâm Thanh Hoà tự tin đặt bút làm bài, sau khi viết xong cô còn cẩn thận kiểm tra, rà soát lại một lượt. Mặc dù làm xong trước thời gian nhưng cô kiên nhẫn ngồi đợi tới hết giờ.

Thời gian vừa điểm, Lâm Thanh Hoà là thí sinh đầu tiên đứng dậy nộp bài thi, tác phong vô cùng lưu loát và dứt khoát bỏ lại phía sau lưng một mảnh hỗn độn, lộn xộn, có hốt hoảng, có tiếc nuối thậm chí còn có những tiếng oán than vang lên.

Có một số người sau khi buông bút nộp bài, ngay lập tức úp mặt xuống bàn oà khóc nức nở, toàn thân suy sụp như bị rút cạn sinh khí, họ biết kỳ này trượt chắc rồi.

Lâm Thanh Hoà đi thẳng ra chỗ hẹn, đứng đợi Đại Oa. Một lát sau mới thấy bóng dáng Đại Oa đi ra nhưng bất ngờ thay bên cạnh nó còn có Hàn Húc Kiệt.

Lâm Thanh Hoà: “…..” Cái này là duyên phận à? Đi thi đại học cũng có thể gặp được vị này?

Hàn Húc Kiệt rất lễ phép lên tiếng: “Cháu chào dì ạ.”

Lâm Thanh Hoà tươi cười gật đầu: “Húc Kiệt đấy à, chào cháu.”

Chờ toàn bộ trường thi nộp bài xong hết, Lâm Thanh Hoà và Đại Oa vẫy tay tạm biệt vị nam chính nhỏ tuổi nhưng rất liều mạng và trọng nghĩa khí này.

Thi xong, cả cơ thể lẫn tâm trạng đều thoải mái và nhẹ bẫng.

Chưa về nhà vội, Lâm Thanh Hoà dắt Đại Oa đi mua sắm trước một ít đồ dùng cá nhân, tư trang hành lý phục vụ cho việc đi học đại học sắp tới.

Đại Oa bật cười: “Mẹ, gì mà vội thế, mẹ khẳng định con có thể thi đậu chắc?”

Lâm Thanh Hoà ngồi sau xe Chu Thanh Bách, nói: “Đề thi hôm nay không quá khó, bình thường ở nhà mẹ ra đề con đều làm được cho nên chắc chắn kết quả không thành vấn đề.”

Đại Oa cười phấn chấn: “Thế còn mẹ thì sao ạ?”

“Không biết nữa.” Lâm Thanh Hoà lắc đầu, theo như cô tự đánh giá, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mỗi bài thi của cô đều đạt cỡ 97-98%.

Về nhà, Chu Thanh Bách lại ngầm sang phòng tìm Đại Oa nói chuyện riêng. Nội dung câu hỏi vẫn y chang năm đó, còn nhớ hồi đó Đại Oa ngu nga ngu ngơ chả hiểu sao tự dưng cha lại hỏi mình vấn đề này nhưng tới hôm nay nó hiểu rồi, hoá ra nguyên nhân là như vậy.

Đại Oa suy nghĩ một lát rồi nói: “Có một bài con không chắc lắm còn lại về cơ bản đều ổn. Còn mẹ thì con nghĩ mẹ sẽ làm được hết đấy, mẹ quá lợi hại mà.”

Từ trước đến nay, Đại Oa vô cùng bội phục và thần tượng mẹ mình. Tất cả những trọng điểm mẹ khoanh vùng cho nó ôn tập đều trúng 8, 9 phần 10, chỉ lệch 1 chút xíu không đáng kể. Cho nên nó cảm thấy bài thi của mẹ chắc chắn sẽ tốt hơn nó và điểm cũng sẽ cao hơn nó luôn.

Chu Thanh Bách khinh bỉ nhìn thằng con trai như nhìn thằng ngốc.

Thấy vẻ mặt ghét bỏ cha ruột dành cho mình, Đại Oa than thở: “Cha~, cha đừng dùng ánh mắt đó nhìn con có được không? Sợ rằng cả cái huyện này cũng không có nổi một người so được với mẹ đâu.”

Trong mắt Đại Oa, người đứng đầu bảng toàn Huyện thành, không một ai xứng đáng ngoài mẹ nó. Chỉ tại mẹ nó thích khiêm tốn cho nên nó cũng không tiện đi ra ngoài khoe khoang thôi.

Vốn dĩ Lâm Thanh Hoà chỉ muốn lặng lẽ đi thi một cách bình thường nhất nhưng ai bảo lại đụng mặt nhóm thanh niên trí thức tại trường thi cơ chứ, thế là chẳng mấy chốc tin tức ầm ầm lan tràn khắp đại đội.

Thời điểm ông Chu bà Chu hay tin cũng ngây ngẩn cả người.

Chị cả Chu, chị hai Chu và chị ba Chu đều đồng loạt chạy tới.

Chị cả Chu đại diện lên tiếng hỏi: “Mẹ Đại Oa, em thật sự tham gia thi đại học hả?”

Lâm Thanh Hoà cười: “Vâng, rảnh rỗi không có việc gì làm cho nên em đi thi thử cho biết.”

Chị ba Chu hỏi: “Thế thi có tốt không?”

Lâm Thanh Hoà khiêm tốn đáp: “Em cũng không biết nữa, cứ làm theo suy nghĩ của mình thôi, còn đúng sai thế nào thì em không biết.”

Không phải cô không muốn nói mà là không thể giải thích cặn kẽ cho các chị dâu được.

Chị hai Chu khâm phục: “Nếu mà thi đậu thể nào mẹ Đại Oa cũng được lên báo cho xem.”

Thím tư nhà này gan dạ thật đấy, toàn làm những việc mà không một ai trong số các chị dám làm. Cứ tưởng chỉ có học sinh với cả nhóm thanh niên trí thức mới có thể đi thi đại học, thế mà thím ấy cũng tự tin tham gia thi như ai. Nể thật!

Đúng là một con người đặc biệt, tư tưởng cầu tiến vươn lên, hơn nữa tổ tiên 18 đời đều là nông dân, xuất thân bần nông, lý lịch trong sạch, có mà đốt đuốc đỏ mắt tìm khắp làng trên xóm dưới cũng bói không ra người thứ hai.

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Còn chưa biết kết quả thế nào mà.”

Hàng xóm láng giềng chung quanh đều hào hứng chạy sang hỏi thăm một tí, nhìn một tí, thế là bỗng chốc cô giáo Lâm lại trở thành người nổi tiếng.

Không cần biết kết quả ra làm sao, chỉ cần biết một người mới học qua lớp xoá mù chữ mà có được lượng tri thức dồi dào cùng tư tưởng vươn lên như thế này cũng đáng để mọi người ngưỡng mộ rồi.

Trước kia ai cứ chê cô giáo Lâm lười biếng không chịu làm việc thế? Thật là bậy hết sức bậy à! Vì người ta có học cho nên người ta cư xử văn minh, lịch sự, không chấp nhất những lời đồn thổi bậy bạ, bao nhiêu uỷ khuất cũng chịu nhịn để dĩ hoà vi quý, chín bỏ làm mười, thử hỏi có ai làm được như cô giáo Lâm không?….Càng hồi tưởng, càng phân tích, mọi người càng thấy mình đã hiểu lầm cô giáo Lâm quá nhiều thế nên bây giờ được thể trầm trồ khen ngợi không ngớt.

Ông Chu thì cứ cười mãi, cười không khép được miệng, nếu vợ thằng tư cũng thi đâu thì tốt quá rồi, Chu gia có hẳn 2 sinh viên đại học nha.

Cảm tạ tổ tiên Chu gia đã hiển linh phù hộ độ chì cho con cháu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương