Thành Phố Sương Mù
-
Chương 10
Quả nhiên, xếp đặt đêm qua của Ross đã khiến Alex an tâm không ít. Bởi vì trong bữa tối, tin tức về gã tội phạm đã được phát.
Vào rạng sáng, người dân ở thị trấn Ellano phát hiện một chiếc xe rơi dưới chân cầu, thân xe móp méo cháy đen bị thiếu hụt nặng nề, các mảnh vỡ của nó rơi rụng khắp nơi, cửa xe cũng không thấy tăm hơi đâu. Đứng trên cầu có thể nhìn được thấp thoáng một cánh tay chìa ra ngoài từ ghế lái, và hai con chó hoang đang vờn quanh chiếc xe. Phản ứng đầu tiên của bọn họ là gọi cứu hộ, đợi đến khi xe được kéo lên thì mới biết người bên trong đã chết rồi, ngay cả xác cũng không còn nguyên vẹn.
Điều quan trọng hơn là sau khi pháp y kiểm tra, bọn họ nhanh chóng nhận ra những đặc điểm còn sót lại trên xác người chính là của gã tội phạm trốn ngục kia. Theo như điều tra biển số, gã trộm chiếc xe cũ này từ một cụ già sống ở ngoại ô. Trong lúc bị cảnh sát truy đuổi, gã vì muốn chạy trốn ra khỏi Estaban mà gặp phải sự cố rồi rơi xuống vực dưới chân cầu cách thị trấn Ellano vài cây số. Kết cục của gã không tốt đẹp chút nào, cú rơi đã khiến chiếc xe phát nổ, thiêu cháy một phần cơ thể của gã. Có lẽ vì ở ngoại ô nên bọn thú hoang thường xuyên lởn vởn, lúc phát hiện ra thì chúng đang tha một cánh tay cháy sém của gã, phỏng chừng phần xác bị thiếu còn lại đã bị chúng ăn mất rồi.
Nghe đến đây thì Ross khẽ nhướng mày.
‘Trong lúc bị cảnh sát truy đuổi’ à?
Anh sống ở đây đã lâu, điều khiến anh phải kinh ngạc luôn là cách dựng chuyện của giới cảnh sát và truyền thông. Phải chăng thành phố quá yên bình, ngay cả ẩu đả cũng hiếm xảy ra khiến cho bọn họ không thể bỏ qua những mẩu vụn nhỏ này để hưởng chút danh tiếng.
Chuyện đêm qua không ai rõ hơn ngoài anh cả, chẳng có cuộc truy đuổi nào ở đây khiến cho tên tội phạm kia phải trốn ra khỏi thành phố để rồi rơi xuống vực và chờ người dân ở thị trấn Ellano phát hiện. Nhưng không thể không thừa nhận rằng cách thêm mắm thêm muối này của nhóm cảnh sát địa phương đã đem lại sự yên lòng to lớn cho người dân nơi đây, cũng khiến cho lời an ủi và giải thích của anh càng thật hơn.
Nhìn Alex ngồi ăn bên cạnh đang tập trung nghe tin tức, anh nhẹ nhàng đẩy đĩa rau qua cho cậu không cần phải với tay, miệng nói: “Anh đã sớm nói với em không cần lo lắng mà. Có lẽ gã bị truy đuổi quá mức sát sao thế nên mới không cẩn thận rơi xuống vực như vậy.”
“Ừm ừm.” Alex gật gù, cho một miếng cà chua vào miệng.
Tưởng chừng như sau ngày hôm nay sẽ không còn gì phải lo sợ nữa, thế nhưng có lẽ cậu đã nghĩ quá sớm rồi.
Tầm giờ này những ai tan làm đều đang dùng bữa ở nhà hoặc trong một quán ăn nào đó, cũng có thể là trong một khu thương mại. Tóm lại thì đây là khoảng thời gian thành phố nhộn nhịp nhất, như thường lệ, gió lớn lại nổi lên vần vũ báo trước một cơn mưa lớn và dai dẳng sẽ kéo đến trong đêm nay.
Trên một ngã tư đường người qua kẻ lại, có một người phụ nữ thân mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai. Vành mũ bị kéo thấp khiến cho gương mặt trắng bệch của cô ta bị che khuất, bóng dáng gần như hòa lẫn vào đêm đen, nếu không phải có cái bóng hắt xuống vì đèn đường thì sẽ không ai nhận ra ở một góc ngã tư có người đang đứng.
Cô ta đứng yên như tượng, tay đút trong túi áo, đầu hơi cúi, chỉ để lộ ra đôi môi nhợt nhạt đang mím chặt. Dưới vành mũ, cặp mắt cô ta không ngừng đảo qua đảo lại đám người đi trên đường, hai cánh mũi liên tục phập phồng như một con thú đang đánh hơi, không ngừng lầm bầm những câu khó hiểu: “Thơm… không thơm, hừ… thịt nó có vẻ dai… không ngon… chọn kẻ khác.”
Dáng vẻ bất thường của cô ta khiến người đi đường không ai muốn đến gần cả, thế nhưng cô ta mặc kệ điều đó, thứ khiến cô ta quan tâm nhất bây giờ chính là cơn đói của mình, chu kỳ đói của cô ta đã đến.
Gió thổi mang theo đủ loại mùi thơm truyền vào trong mũi khiến lý trí của cô ta trở nên điên cuồng. Quả không sai khi tìm đến thành phố này, độ ẩm ở đây khiến những cơn gió trước khi mưa biến thành tờ thực đơn tiêu biểu, kẻ qua người lại trước mặt cô ta biến thành những đĩa thịt tươi mới mời gọi cô ta, mùi thịt người nồng đến mức khiến bản năng trong cơ thể suýt chút nữa đã đánh bại lý trí.
Cô ta mím đôi môi đang run rẩy của mình, cố giấu đi tiếng cười khoái trá.
Cứ thế, cô ta đứng yên ở góc ngã tư, chờ đợi con mồi thích hợp của mình. Cô ta đặt tiêu chí, phải là một kẻ có da thịt non mềm, mùi máu quyến rũ, sạch sẽ một chút, xinh đẹp một chút lại càng tốt.
Cô ta tự nhận mình là một kẻ biết thưởng thức, tựa như nhà phê bình ẩm thực, một món ăn phải được phục vụ với vẻ ngoài bắt mắt và xinh đẹp, như thế mới ngon miệng.
Thẳng đến khi những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống, mười giờ đêm, cô ta đứng im lìm hơn ba tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng chọn được con mồi thích hợp.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, phỏng chừng chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ba, hoặc rất có thể còn là sinh viên. Cô gái nọ đi ra từ khu thương mại phía đối diện, tóc xoăn dài được buộc sau đầu, tay cầm ô, da trắng nõn, gương mặt cực kỳ dễ nhìn. Nhìn thấy trời mưa lất phất, cô gái bung chiếc ô trong tay rồi chầm chậm băng qua đường.
Mùi thơm ngát của cô ập đến khi đi ngang người phụ nữ kia khiến cô ta ngẩng đầu, lúc này, mặt trăng đã không thể ló dạng sau những cụm mây đen dày đặc thế nhưng làn da của cô ta vẫn trắng bệch như cũ.
Đi một mình vào thời gian này sẽ là sự lựa chọn tồi tệ với cô gái nhưng lại là điều khiến kẻ đi săn phải hưng phấn.
Có lẽ vì nhà cô ở gần đây thế nên cô mới không bắt xe trở về. Một con mồi như vậy quá tiện lợi cho kẻ đi săn kia.
“Thật non nớt làm sao…” Người phụ nữ khẽ liếm môi, xoay người bước theo sau lưng con mồi.
Đi qua hai con đường, mưa càng nặng hạt, cô gái nọ nhận ra mình bị một kẻ lạ mặt theo dõi. Cô liên tục ngoái đầu nhìn về phía sau, người phụ nữ trong bộ đồ đen kỳ lạ kia vẫn luôn không nhanh không chậm bám sát làm cô vô cùng bất an.
Lúc rẽ sang một con đường khác cô lập tức nấp vào góc ngoặt của một con hẻm nhỏ, định bụng chờ cho người phụ nữ lạ mặt kia đi qua. Nếu người nọ phát hiện ra cô đã biến mất mà vẫn đi tiếp thì chứng tỏ cảm giác bị theo dõi chỉ là ảo giác mà thôi, không có gì đáng ngại, còn nếu như người phụ nữ lạ mặt kia có thái độ khác, vậy thì chờ cô ta bỏ đi rồi cô trở về nhà sẽ an toàn hơn.
Cô gái siết chặt cán ô trong tay, thấp thỏm chờ đợi, thế nhưng kỳ quái là không có người nào đi ngang qua cả. Chờ một lúc, cô không kìm được nữa mà thò đầu ra, trên đường cái chẳng có lấy một bóng người. Cô đi ra ngoài, lấy làm lạ mà vòng trở về đoạn ngã ba mình vừa đi qua, cũng không thấy bóng dáng kẻ theo dõi đâu.
Chẳng lẽ chỉ là hiểu nhầm? Cô nghĩ.
Thế nhưng không đợi cô yên tâm thở ra một hơi, sau lưng đã cất lên một giọng nói nhè nhẹ: “Thật thông minh.”
Cô gái giật mình quay phắt lại. Chính là người phụ nữ kia! Vì sao cô ta lại xuất hiện phía sau mình?
Cô gái kinh hãi lùi ra sau, lắp bắp hỏi: “Cô là ai? Cô muốn gì?”
Người phụ nữ rút hai tay khỏi túi áo, khẽ nhún vai: “Tôi chỉ muốn đi ăn tối mà thôi. Cô gái không cần phải cảnh giác như vậy.”
Cô gái nghe vậy thì cau mày: “Ăn tối?” Giờ này có phải là hơi trễ cho một bữa tối rồi không?
Dường như nhận ra sự dè dặt của cô gái, người phụ nữ lạ mặt hơi mỉm cười. Kỳ thật ngoại trừ làn da không chút sức sống nào của cô ta thì diện mạo của cô vẫn rất đẹp, chỉ một nụ cười thân thiện là có thể lập tức tháo bỏ sự cảnh giác của đối phương. Thứ mà cô ta dùng để dẫn dụ con mồi sập bẫy luôn là nhan sắc này của mình.
Tuy trên mặt treo một nụ cười thân thiết thế nhưng lời nói ra lại có chút khó hiểu, cô ta vừa nói vừa đi đến gần cô gái: “Tôi làm cô sợ rồi ư? Thứ lỗi cho tôi, vì thức ăn của tôi luôn di chuyển, nên mới phải đi theo mà thôi.”
“Thức ăn di chuyển?” Cô gái nọ càng không hiểu nổi, mắt thấy người phụ nữ bước đến gần mình thì định lùi ra sau nhưng chỉ trong nháy mắt, kẻ lạ mặt kia đã nhảy bổ đến chụp lấy tay cô rồi kéo mạnh, nụ cười thân thiện nở rộng khiến nó trở nên quái đản, ngay cả đôi mắt xinh đẹp cũng trợn lên, cô ta cười the thé: “Phải, thức ăn thông minh cũng quá phiền phức, biết trốn vào ngõ hẹp để chờ tao đi mất, nhưng đáng tiếc, mùi thơm này làm sao che giấu được đây?”
Nói rồi cô ta há miệng, để lộ ra hàm răng sắc bén của mình, cắn phập vào cổ cô gái khiến cô ta hét lên. Thế nhưng tiếng hét nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng sấm giữa cơn mưa.
Kẻ đi săn lạ mặt thành công bắt được con mồi của mình, giết chết, nhanh chóng kéo vào một góc khuất mà dùng bữa.
Lại một tiếng sấm nữa vang lên. Alex giật mình tỉnh giấc giữa đám gối chăn mềm ấm, cánh tay săn chắc đang đặt trên eo cậu hơi siết lại vì phát hiện cậu đã tỉnh rồi.
Ross hơi nheo mắt, giọng nói có chút khàn khàn vì vừa thức giấc: “Sao vậy?”
Alex trở mình, dụi mặt vào ngực anh, lẩm bẩm nói: “Cửa sổ…”
Ross hôn hôn trán cậu: “Đã đóng rồi.”
“Ừm… trời lại mưa, dự báo thời tiết nói đêm nay không mưa mà…”
Ross cười khẽ, vuốt vuốt tóc cậu bảo: “Đừng tin vào dự báo thời tiết, đêm nay mưa lớn lắm, có cả sấm, muốn anh lấy nút bịt tai đến cho em không?”
Alex dụi mặt vào ngực anh một hồi, định nói không cần nhưng tiếng sấm càng lớn hơn nữa giáng xuống khiến cậu giật nảy mình, không khỏi sửa ý: “Vâng.”
“Được rồi.” Ross cười khẽ, xuống giường lấy nút bịt tai cho cậu, sau đó lại ôm cậu vào lòng mà dỗ.
Chờ khi cậu ngủ say, Ross chậm rãi buông cậu ra rồi bước đến bên cửa sổ mà nhìn ra ngoài trời, chẳng hiểu vì sao anh có một dự cảm bất thường, dự cảm rằng sắp sửa có một rắc rối lớn kéo đến tựa như cơn mưa bất chợt xuất hiện này.
Một tia sét sáng lòe xẹt qua không trung, tiếng sấm theo sau đó mà đến, vang rền khiến người ta có ảo giác sàn nhà cũng phải rung lên vì nó. Ross không yên tâm ngoái đầu nhìn Alex, thấy cậu vẫn ngủ say vì đã có nút bịt tai thì thở phào.
Anh cau mày nhìn ra ngoài màn mưa một lúc, quyết định rời khỏi nhà.
Vào rạng sáng, người dân ở thị trấn Ellano phát hiện một chiếc xe rơi dưới chân cầu, thân xe móp méo cháy đen bị thiếu hụt nặng nề, các mảnh vỡ của nó rơi rụng khắp nơi, cửa xe cũng không thấy tăm hơi đâu. Đứng trên cầu có thể nhìn được thấp thoáng một cánh tay chìa ra ngoài từ ghế lái, và hai con chó hoang đang vờn quanh chiếc xe. Phản ứng đầu tiên của bọn họ là gọi cứu hộ, đợi đến khi xe được kéo lên thì mới biết người bên trong đã chết rồi, ngay cả xác cũng không còn nguyên vẹn.
Điều quan trọng hơn là sau khi pháp y kiểm tra, bọn họ nhanh chóng nhận ra những đặc điểm còn sót lại trên xác người chính là của gã tội phạm trốn ngục kia. Theo như điều tra biển số, gã trộm chiếc xe cũ này từ một cụ già sống ở ngoại ô. Trong lúc bị cảnh sát truy đuổi, gã vì muốn chạy trốn ra khỏi Estaban mà gặp phải sự cố rồi rơi xuống vực dưới chân cầu cách thị trấn Ellano vài cây số. Kết cục của gã không tốt đẹp chút nào, cú rơi đã khiến chiếc xe phát nổ, thiêu cháy một phần cơ thể của gã. Có lẽ vì ở ngoại ô nên bọn thú hoang thường xuyên lởn vởn, lúc phát hiện ra thì chúng đang tha một cánh tay cháy sém của gã, phỏng chừng phần xác bị thiếu còn lại đã bị chúng ăn mất rồi.
Nghe đến đây thì Ross khẽ nhướng mày.
‘Trong lúc bị cảnh sát truy đuổi’ à?
Anh sống ở đây đã lâu, điều khiến anh phải kinh ngạc luôn là cách dựng chuyện của giới cảnh sát và truyền thông. Phải chăng thành phố quá yên bình, ngay cả ẩu đả cũng hiếm xảy ra khiến cho bọn họ không thể bỏ qua những mẩu vụn nhỏ này để hưởng chút danh tiếng.
Chuyện đêm qua không ai rõ hơn ngoài anh cả, chẳng có cuộc truy đuổi nào ở đây khiến cho tên tội phạm kia phải trốn ra khỏi thành phố để rồi rơi xuống vực và chờ người dân ở thị trấn Ellano phát hiện. Nhưng không thể không thừa nhận rằng cách thêm mắm thêm muối này của nhóm cảnh sát địa phương đã đem lại sự yên lòng to lớn cho người dân nơi đây, cũng khiến cho lời an ủi và giải thích của anh càng thật hơn.
Nhìn Alex ngồi ăn bên cạnh đang tập trung nghe tin tức, anh nhẹ nhàng đẩy đĩa rau qua cho cậu không cần phải với tay, miệng nói: “Anh đã sớm nói với em không cần lo lắng mà. Có lẽ gã bị truy đuổi quá mức sát sao thế nên mới không cẩn thận rơi xuống vực như vậy.”
“Ừm ừm.” Alex gật gù, cho một miếng cà chua vào miệng.
Tưởng chừng như sau ngày hôm nay sẽ không còn gì phải lo sợ nữa, thế nhưng có lẽ cậu đã nghĩ quá sớm rồi.
Tầm giờ này những ai tan làm đều đang dùng bữa ở nhà hoặc trong một quán ăn nào đó, cũng có thể là trong một khu thương mại. Tóm lại thì đây là khoảng thời gian thành phố nhộn nhịp nhất, như thường lệ, gió lớn lại nổi lên vần vũ báo trước một cơn mưa lớn và dai dẳng sẽ kéo đến trong đêm nay.
Trên một ngã tư đường người qua kẻ lại, có một người phụ nữ thân mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai. Vành mũ bị kéo thấp khiến cho gương mặt trắng bệch của cô ta bị che khuất, bóng dáng gần như hòa lẫn vào đêm đen, nếu không phải có cái bóng hắt xuống vì đèn đường thì sẽ không ai nhận ra ở một góc ngã tư có người đang đứng.
Cô ta đứng yên như tượng, tay đút trong túi áo, đầu hơi cúi, chỉ để lộ ra đôi môi nhợt nhạt đang mím chặt. Dưới vành mũ, cặp mắt cô ta không ngừng đảo qua đảo lại đám người đi trên đường, hai cánh mũi liên tục phập phồng như một con thú đang đánh hơi, không ngừng lầm bầm những câu khó hiểu: “Thơm… không thơm, hừ… thịt nó có vẻ dai… không ngon… chọn kẻ khác.”
Dáng vẻ bất thường của cô ta khiến người đi đường không ai muốn đến gần cả, thế nhưng cô ta mặc kệ điều đó, thứ khiến cô ta quan tâm nhất bây giờ chính là cơn đói của mình, chu kỳ đói của cô ta đã đến.
Gió thổi mang theo đủ loại mùi thơm truyền vào trong mũi khiến lý trí của cô ta trở nên điên cuồng. Quả không sai khi tìm đến thành phố này, độ ẩm ở đây khiến những cơn gió trước khi mưa biến thành tờ thực đơn tiêu biểu, kẻ qua người lại trước mặt cô ta biến thành những đĩa thịt tươi mới mời gọi cô ta, mùi thịt người nồng đến mức khiến bản năng trong cơ thể suýt chút nữa đã đánh bại lý trí.
Cô ta mím đôi môi đang run rẩy của mình, cố giấu đi tiếng cười khoái trá.
Cứ thế, cô ta đứng yên ở góc ngã tư, chờ đợi con mồi thích hợp của mình. Cô ta đặt tiêu chí, phải là một kẻ có da thịt non mềm, mùi máu quyến rũ, sạch sẽ một chút, xinh đẹp một chút lại càng tốt.
Cô ta tự nhận mình là một kẻ biết thưởng thức, tựa như nhà phê bình ẩm thực, một món ăn phải được phục vụ với vẻ ngoài bắt mắt và xinh đẹp, như thế mới ngon miệng.
Thẳng đến khi những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống, mười giờ đêm, cô ta đứng im lìm hơn ba tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng chọn được con mồi thích hợp.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, phỏng chừng chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ba, hoặc rất có thể còn là sinh viên. Cô gái nọ đi ra từ khu thương mại phía đối diện, tóc xoăn dài được buộc sau đầu, tay cầm ô, da trắng nõn, gương mặt cực kỳ dễ nhìn. Nhìn thấy trời mưa lất phất, cô gái bung chiếc ô trong tay rồi chầm chậm băng qua đường.
Mùi thơm ngát của cô ập đến khi đi ngang người phụ nữ kia khiến cô ta ngẩng đầu, lúc này, mặt trăng đã không thể ló dạng sau những cụm mây đen dày đặc thế nhưng làn da của cô ta vẫn trắng bệch như cũ.
Đi một mình vào thời gian này sẽ là sự lựa chọn tồi tệ với cô gái nhưng lại là điều khiến kẻ đi săn phải hưng phấn.
Có lẽ vì nhà cô ở gần đây thế nên cô mới không bắt xe trở về. Một con mồi như vậy quá tiện lợi cho kẻ đi săn kia.
“Thật non nớt làm sao…” Người phụ nữ khẽ liếm môi, xoay người bước theo sau lưng con mồi.
Đi qua hai con đường, mưa càng nặng hạt, cô gái nọ nhận ra mình bị một kẻ lạ mặt theo dõi. Cô liên tục ngoái đầu nhìn về phía sau, người phụ nữ trong bộ đồ đen kỳ lạ kia vẫn luôn không nhanh không chậm bám sát làm cô vô cùng bất an.
Lúc rẽ sang một con đường khác cô lập tức nấp vào góc ngoặt của một con hẻm nhỏ, định bụng chờ cho người phụ nữ lạ mặt kia đi qua. Nếu người nọ phát hiện ra cô đã biến mất mà vẫn đi tiếp thì chứng tỏ cảm giác bị theo dõi chỉ là ảo giác mà thôi, không có gì đáng ngại, còn nếu như người phụ nữ lạ mặt kia có thái độ khác, vậy thì chờ cô ta bỏ đi rồi cô trở về nhà sẽ an toàn hơn.
Cô gái siết chặt cán ô trong tay, thấp thỏm chờ đợi, thế nhưng kỳ quái là không có người nào đi ngang qua cả. Chờ một lúc, cô không kìm được nữa mà thò đầu ra, trên đường cái chẳng có lấy một bóng người. Cô đi ra ngoài, lấy làm lạ mà vòng trở về đoạn ngã ba mình vừa đi qua, cũng không thấy bóng dáng kẻ theo dõi đâu.
Chẳng lẽ chỉ là hiểu nhầm? Cô nghĩ.
Thế nhưng không đợi cô yên tâm thở ra một hơi, sau lưng đã cất lên một giọng nói nhè nhẹ: “Thật thông minh.”
Cô gái giật mình quay phắt lại. Chính là người phụ nữ kia! Vì sao cô ta lại xuất hiện phía sau mình?
Cô gái kinh hãi lùi ra sau, lắp bắp hỏi: “Cô là ai? Cô muốn gì?”
Người phụ nữ rút hai tay khỏi túi áo, khẽ nhún vai: “Tôi chỉ muốn đi ăn tối mà thôi. Cô gái không cần phải cảnh giác như vậy.”
Cô gái nghe vậy thì cau mày: “Ăn tối?” Giờ này có phải là hơi trễ cho một bữa tối rồi không?
Dường như nhận ra sự dè dặt của cô gái, người phụ nữ lạ mặt hơi mỉm cười. Kỳ thật ngoại trừ làn da không chút sức sống nào của cô ta thì diện mạo của cô vẫn rất đẹp, chỉ một nụ cười thân thiện là có thể lập tức tháo bỏ sự cảnh giác của đối phương. Thứ mà cô ta dùng để dẫn dụ con mồi sập bẫy luôn là nhan sắc này của mình.
Tuy trên mặt treo một nụ cười thân thiết thế nhưng lời nói ra lại có chút khó hiểu, cô ta vừa nói vừa đi đến gần cô gái: “Tôi làm cô sợ rồi ư? Thứ lỗi cho tôi, vì thức ăn của tôi luôn di chuyển, nên mới phải đi theo mà thôi.”
“Thức ăn di chuyển?” Cô gái nọ càng không hiểu nổi, mắt thấy người phụ nữ bước đến gần mình thì định lùi ra sau nhưng chỉ trong nháy mắt, kẻ lạ mặt kia đã nhảy bổ đến chụp lấy tay cô rồi kéo mạnh, nụ cười thân thiện nở rộng khiến nó trở nên quái đản, ngay cả đôi mắt xinh đẹp cũng trợn lên, cô ta cười the thé: “Phải, thức ăn thông minh cũng quá phiền phức, biết trốn vào ngõ hẹp để chờ tao đi mất, nhưng đáng tiếc, mùi thơm này làm sao che giấu được đây?”
Nói rồi cô ta há miệng, để lộ ra hàm răng sắc bén của mình, cắn phập vào cổ cô gái khiến cô ta hét lên. Thế nhưng tiếng hét nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng sấm giữa cơn mưa.
Kẻ đi săn lạ mặt thành công bắt được con mồi của mình, giết chết, nhanh chóng kéo vào một góc khuất mà dùng bữa.
Lại một tiếng sấm nữa vang lên. Alex giật mình tỉnh giấc giữa đám gối chăn mềm ấm, cánh tay săn chắc đang đặt trên eo cậu hơi siết lại vì phát hiện cậu đã tỉnh rồi.
Ross hơi nheo mắt, giọng nói có chút khàn khàn vì vừa thức giấc: “Sao vậy?”
Alex trở mình, dụi mặt vào ngực anh, lẩm bẩm nói: “Cửa sổ…”
Ross hôn hôn trán cậu: “Đã đóng rồi.”
“Ừm… trời lại mưa, dự báo thời tiết nói đêm nay không mưa mà…”
Ross cười khẽ, vuốt vuốt tóc cậu bảo: “Đừng tin vào dự báo thời tiết, đêm nay mưa lớn lắm, có cả sấm, muốn anh lấy nút bịt tai đến cho em không?”
Alex dụi mặt vào ngực anh một hồi, định nói không cần nhưng tiếng sấm càng lớn hơn nữa giáng xuống khiến cậu giật nảy mình, không khỏi sửa ý: “Vâng.”
“Được rồi.” Ross cười khẽ, xuống giường lấy nút bịt tai cho cậu, sau đó lại ôm cậu vào lòng mà dỗ.
Chờ khi cậu ngủ say, Ross chậm rãi buông cậu ra rồi bước đến bên cửa sổ mà nhìn ra ngoài trời, chẳng hiểu vì sao anh có một dự cảm bất thường, dự cảm rằng sắp sửa có một rắc rối lớn kéo đến tựa như cơn mưa bất chợt xuất hiện này.
Một tia sét sáng lòe xẹt qua không trung, tiếng sấm theo sau đó mà đến, vang rền khiến người ta có ảo giác sàn nhà cũng phải rung lên vì nó. Ross không yên tâm ngoái đầu nhìn Alex, thấy cậu vẫn ngủ say vì đã có nút bịt tai thì thở phào.
Anh cau mày nhìn ra ngoài màn mưa một lúc, quyết định rời khỏi nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook