Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
-
Chương 39: Đêm an toàn
Dịch: mafia777
Phủ nha Dương Châu.
"Làm phiền hai vị quan đại ca, đa tạ hai vị quan đại ca"
Hùng Đệ vác một bao đồ nặng trịch, dưới sự hộ tống của hai sai nha ra khỏi cửa lớn quan nha, cứ mấy bước nó lại quay người chắp tay, bái hai vị quan đại ca, chỉ vì tiểu tử này dáng người mập mạp, khi chào bái, dáng điệu ngây thơ chân thành, vô cùng đáng yêu, hai sai nha kia cũng vô cùng khách khí với nó.
Hôm nay nó đã làm một việc tốt thật lớn, dương thiện phạt ác chính là nó.
Sau khi cho lời khai xong, Dương Tư Nột bảo nó rời đi, dù sao thì tao ngộ của nó đích thật cũng khiến người ta đồng tình, cũng không làm khó nó. Tuy rằng danh dự Dương gia chịu một chút tổn hại vì chuyện này, nhưng Dương Tư Nột biết Hùng Đệ chỉ là muốn báo thù cho cha mẹ, chứ không phải là cố ý khiến Dương gia ông ta khó chịu, hiếu tâm và dũng khí vô cùng tốt đẹp. Phải biết ở thời cổ đại vô cùng tôn sùng hiếu tử, cho nên Dương Tư Nột hoàn toàn không ghi hận Hùng Đệ, ông ta chỉ căm hận lão lừa trọc kia.
Hùng Đệ ra khỏi phủ nha, trước tiên là đưa mắt nhìn trời, trên gương mặt mập mạp dào dạt nụ cười, lại đi dạo trong thành, mua một chút nhang nến, sau đó đi về phía Thiên Tế Tự.
Đến giữa núi phía sau nhà y, Hùng Đệ quỳ gối trước hai nấm mồ, vừa đốt nhang nến, cắm xuống đấy trước mồ, vừa chảy nước mắt, vừa cười nói: "Cha, mẹ, mọi người có thể an nghỉ rồi, cuối cùng hài nhi đã giúp mọi người báo thù rồi."
Y vốn nói nhiều, đã lâu lại không đến thăm hỏi cha mẹ, do vậy lẩm bẩm thì thào, vừa khóc vừa kể cho cha mẹ nghe chuyện xảy ra gần đây, nói rõ chi tiết, thậm chí ngay cả chuyện Hàn Nghệ không cho y khoác tay lên vai Tiểu Dã cũng nói cho cha mẹ y nghe.
"Ai nha!"
Chợt nghe một tiếng kêu kỳ lạ: "May mà người trốn bên này chính là ta, nếu là người khác, vậy thì ta thật sự bị ngươi hại thảm rồi."
Chỉ thấy Hàn Nghệ và Tiểu Dã đi ra từ hai bên trái phải.
"Hàn đại ca, Tiểu Dã."
Hùng Đệ lập tức vui sướng kêu lên.
Hàn Nghệ tức giận nói: "Có những câu nói trong lòng thì được rồi, không thể nói thành tiếng được."
"Xin lỗi, sau này đệ sẽ ghi nhớ."
Hùng Đệ gãi đầu cười ha ha nói.
"Cho nè!"
Hàn Nghệ và Tiểu Dã cầm ván gỗ trong tay đưa sang: "Trước tiên dùng tạm đã, đợi sau này làm một phiến đá khác.
Hùng Đệ liếc nhìn, trên tấm gỗ viết tên của cha mẹ y, đây chính là hai tấm bia mộ nha!"
Bởi vì Hùng Đệ không sống trong thôn, cho nên lúc trước khi cha mẹ y chết, không ai giúp y cả, không giống như Hàn nghệ, còn có đám người Dương Lâm giúp đỡ. Y chỉ dốc hết sức lực, nhưng lại không biết chữ, do vậy không lập bia.
Tên tiểu tử béo này lập tức cảm động muốn rơi lệ.
"Được rồi, được rồi, hôm nay ngươi khóc còn chưa đủ sao."
Hàn Nghệ vội vàng nói.
Hùng Đệ vừa nghe, lập tức vẻ mặt đầy mong chờ nói: "Đại ca, hôm nay đệ biểu hiện thế nào?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Vô cùng tốt."
Tiểu Dã cũng ra sức gật đầu.
Đây là nói thật, hắn cũng không ngờ Hùng Đệ lại biểu hiện tốt như vậy.
"Đây đều là do đại ca huynh dạy dỗ tốt."
Hùng Đệ nghe thấy Hàn Nghệ khen ngợi, rõ ràng là vô cùng vui vẻ, bật cười ha ha, gương mặt béo tròn còn vương nước mắt, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Chậc, tên mập này còn biết có qua có lại nha! Hàn Nghệ nói: "Có điều đệ cũng thật không cẩn thận, có người theo dõi mà đệ lại không biết."
Hùng Đệ cả kinh thất sắc: "Ai theo dõi ta?"
"Ta đó!"
"Hả?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta theo dõi đệ từ phủ nha đến đây, đệ không chút phát giác nào cả."
Hùng Đệ kinh ngạc nói: "Đại ca, sao huynh lại theo dõi đệ?"
"Ta chẳng phải là sợ đệ bị người ta theo dõi sao." Hàn Nghệ đương nhiên là quan tâm tên này, do vậy luôn đợi trước cửa phủ nha, nhưng trước đó hắn không hề nói rõ, âm thầm đi theo y đến đây.
"Sau này đệ sẽ chú ý."
Hùng Đệ nghiêm túc gật đầu.
Hàn Nghệ lại hỏi: "Đúng rồi, đệ vào trong phủ nha có bị hù đến đái ra quần không."
Hùng Đệ lắc đầu nói: "Đệ mới không sợ, đệ lại chẳng phải là đến lần đầu."
Đúng rồi, tiểu tử ngày ngay cả nhà lao cũng từng ngồi mà. Hàn Nghệ gật đầu cười nói: "Kinh nghiệm về mặt này, ta thật sự không bằng đệ."
Hùng Đệ cười ha ha, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng lấy bao đồ xuống, nói: "Dương Công kia đối với đệ cũng không tệ, còn cho đệ một quan tiền." Đang khi nói, y lấy một đồng tiền lớn ra, trong mắt lóe lên vẻ mong chờ: "Hàn đại ca, Tiểu Dã, hai người đối với ta tốt như vậy, cho ta ăn, lại giúp ta báo thủ. Bây giờ ta có tiền rồi, hôm nay mời các huynh ăn một bữa ngon, không biết các huynh có nể mặt không?"
Y cũng không phải không yêu tiền, chỉ là trong suy nghĩ của y, đám bạn nhỏ mới là quan trọng nhất, cho nên tuy rằng gia sản toàn thân chỉ có một quan tiền, nhưng y hy vọng nhất là có thể xây dựng được tình cảm càng sâu đậm hơn với Tiểu Dã, Hàn Nghệ. Nói một cách tiêu cực thì y cũng sợ mình bị Hàn Nghệ và Tiểu Dã vứt bỏ, cho nên có tiền thì nhanh chóng lung lạc Tiểu Dã và Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ sao lại không rõ tâm tư của y, nói: "Một quan tiền thì tốt với đệ rồi sao? Đệ có biết hôm nay bọn họ đã xét được bao nhiêu tiền ở Thiên Tế Tự về không. Chỉ là một quan tiền mà thôi, đệ cần gì cảm kích như vậy. Có điều đệ yên tâm, bọn họ ăn thịt, chúng ta cũng được húp canh. Bữa cơm nào hôm nay đệ nhường cho Dương gia đi, hôm khác, hôm khác đệ lại mời, đến lúc đó chúng ta không say không về."
Tiểu Dã cũng gật đầu.
Hùng Đệ gật đầu lên tiếng.
Hàn Nghệ liếc nhìn sắc trời, nói: "Trời không còn sớm, chúng ta dựng bia mộ cho cha mẹ đệ trước, tối nay chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm."
"À."
Ba người hợp sức nhanh chóng dựng xong bia mộ.
"Cha, mẹ, hài nhi phải đi rồi, có điều hai người yên tâm, Hàn đại ca sẽ chăm sóc con"
"Khụ khụ khụ."
Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: "Câu này của đệ sao ta nghe mà hoảng sợ, nếu ta không chăm sóc tốt cho đệ, cha mẹ đệ có nửa đêm đến tìm ta không?"
Hùng Đệ ha ha nói: "Đại ca, đệ rất dễ chăm sóc."
Chính xác, y uống nước mà cũng mập được, Hàn Nghệ liếc mắt coi thường nói: "Coi như ta phục đệ."
Sau khi nói từ biệt, ba người liền đi xuống núi, nhưng vừa đến dưới chân núi, Tiểu Dã đột nhiên liếc nhìn ra sau.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tiểu Dã, sao thế?"
Tiểu Dã nhướn mày lên, lại liếc nhìn ra sau, sau đó lắc đầu.
Hàn Nghệ cũng liếc nhìn ra sau, sau đó nói: "Đi thôi."
Nhưng mỗi khi đi một lúc, ánh mắt hắn lại liếc nhìn ra sau, cho đến khi cách xa mấy trăm bước, bốn phía vô cùng trống trải, hắn mới xác định phía sau không có ai theo dõi, chỉ coi như mình đa nghi.
Đêm đó, đêm đã khuya, sắp canh ba rồi, thành Dương Châu ồn ào suốt cả ngày rốt cuộc đã yên tĩnh lại, trong ngoài thành chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy ánh nến lập lòe.
Trên con đường nhỏ sau núi của Thiên Tế Tự, nương theo ánh trăng mơ hồ thấp thoáng nhìn thấy hai bóng người thúc một chiếc xe lừa đang chậm rãi đi về phía Thiên Tế Tự.
"Hàn đại ca, sao huynh lại khẳng định trong Thiên Tế Tự còn giấu không ít tiền như vậy?"
"Việc này rất đơn giản, có tật giật mình!"
"Có tật giật mình?"
"Đúng vậy, con lừa ngốc Cửu Đăng kia dù sao cũng làm việc trái lương tâm, vậy nhất định sẽ chột dạ, gã chắc chắn sẽ lo lắng một ngày nào đó sẽ bị người ta vạch trần, mà gã lại hành sự vô cùng cẩn thận thận trọng, đặc biệt là chuyện tiền bạc, cho nên gã nhất định còn giữ lại một tay, đây chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi."
"Nhưng quan phủ chẳng phải đã lục soát xong rồi sao, nếu có dấu tiền, e rằng quan phủ cũng đã tịch thu rồi."
"Quan phủ trước nay làm việc cứng nhắc, mục tiêu đầu tiên của bọn họ nhất định là xét nhà kho. Chỉ cần bọn họ không nghĩ đến chuyện con lừa ngốc Cửu Đăng còn giấu tiền, vậy thì bọn họ sẽ không đặc biệt đi xét, như vậy đã cho chúng ta cơ hội rồi."
"Vậy chúng ta cũng không cần vội vã như vậy. Bây giờ còn chưa đến một ngày, nếu chẳng may bị người ta phát hiện thì sao, chi bằng đợi thêm vài ngày nữa hẵng đến."
"Không được, chúng ta nhất định phải hành động trong đêm nay."
"Vì sao?"
"Thứ nhất, ta lo lão lừa ngốc còn có đồng lõa. Nếu có, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách chuyển tiền đi, nhưng tương tự bọn họ cũng sẽ hết sức kiêng dè bây giờ phong thanh đang lên, không dám đến đây. Hai là hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, quan phủ có thể nhất thời phản ứng không kịp, nhưng ta không dám bảo đảm, bọn họ sẽ không nghĩ đến điểm này. Đến lúc đó bọn họ rất có thể sẽ phái người đến tra xét lần nữa, cho nên, đêm hôn nay thoạt nhìn là nguy hiểm nhất, nhưng cũng là đêm an toàn nhất, một khi qua khỏi đêm nay, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra."
Đang khi nói, hai người đả đến dưới chân núi phía sau Thiên Tế Tự.
Nhưng hai người cũng không vội vã lên núi, mà là đứng chờ đợi dưới chân núi. Đột nhiên một bóng người từ trên trời giáng xuống, Hàn Nghệ không cần nhìn cũng biết là Tiểu Dã.
"Tiểu Dã!"
Hùng Đệ nhìn thấy bạn bè, dĩ nhiên vô cùng hưng phấn.
Tiểu Dã tiến lên trước, gật đầu mấy cái với Hàn Nghệ, Hùng Đệ.
Hóa ra khi đêm xuống, Hàn Nghệ đã bảo Tiểu Dã đến xem xét nơi này, nhìn coi gần đây có người hay không, dù sao thì về mặt này Tiểu Dã cũng có thiên phú mà người bình thường không có.
Quả đúng như hắn đoán, trong đêm phong thanh đang lên này, ngoài trừ bọn họ thì không ai dám đến đây, bởi vì lỡ như bị người ta nhìn thấy, cho dù ngươi tới đốn củi, cũng có thể bị cho là đồng đảng của thần côn Cửu Đăng.
"Chúng ta đi thôi."
Ba người tìm đường nhỏ đi lên núi.
Phủ nha Dương Châu.
"Làm phiền hai vị quan đại ca, đa tạ hai vị quan đại ca"
Hùng Đệ vác một bao đồ nặng trịch, dưới sự hộ tống của hai sai nha ra khỏi cửa lớn quan nha, cứ mấy bước nó lại quay người chắp tay, bái hai vị quan đại ca, chỉ vì tiểu tử này dáng người mập mạp, khi chào bái, dáng điệu ngây thơ chân thành, vô cùng đáng yêu, hai sai nha kia cũng vô cùng khách khí với nó.
Hôm nay nó đã làm một việc tốt thật lớn, dương thiện phạt ác chính là nó.
Sau khi cho lời khai xong, Dương Tư Nột bảo nó rời đi, dù sao thì tao ngộ của nó đích thật cũng khiến người ta đồng tình, cũng không làm khó nó. Tuy rằng danh dự Dương gia chịu một chút tổn hại vì chuyện này, nhưng Dương Tư Nột biết Hùng Đệ chỉ là muốn báo thù cho cha mẹ, chứ không phải là cố ý khiến Dương gia ông ta khó chịu, hiếu tâm và dũng khí vô cùng tốt đẹp. Phải biết ở thời cổ đại vô cùng tôn sùng hiếu tử, cho nên Dương Tư Nột hoàn toàn không ghi hận Hùng Đệ, ông ta chỉ căm hận lão lừa trọc kia.
Hùng Đệ ra khỏi phủ nha, trước tiên là đưa mắt nhìn trời, trên gương mặt mập mạp dào dạt nụ cười, lại đi dạo trong thành, mua một chút nhang nến, sau đó đi về phía Thiên Tế Tự.
Đến giữa núi phía sau nhà y, Hùng Đệ quỳ gối trước hai nấm mồ, vừa đốt nhang nến, cắm xuống đấy trước mồ, vừa chảy nước mắt, vừa cười nói: "Cha, mẹ, mọi người có thể an nghỉ rồi, cuối cùng hài nhi đã giúp mọi người báo thù rồi."
Y vốn nói nhiều, đã lâu lại không đến thăm hỏi cha mẹ, do vậy lẩm bẩm thì thào, vừa khóc vừa kể cho cha mẹ nghe chuyện xảy ra gần đây, nói rõ chi tiết, thậm chí ngay cả chuyện Hàn Nghệ không cho y khoác tay lên vai Tiểu Dã cũng nói cho cha mẹ y nghe.
"Ai nha!"
Chợt nghe một tiếng kêu kỳ lạ: "May mà người trốn bên này chính là ta, nếu là người khác, vậy thì ta thật sự bị ngươi hại thảm rồi."
Chỉ thấy Hàn Nghệ và Tiểu Dã đi ra từ hai bên trái phải.
"Hàn đại ca, Tiểu Dã."
Hùng Đệ lập tức vui sướng kêu lên.
Hàn Nghệ tức giận nói: "Có những câu nói trong lòng thì được rồi, không thể nói thành tiếng được."
"Xin lỗi, sau này đệ sẽ ghi nhớ."
Hùng Đệ gãi đầu cười ha ha nói.
"Cho nè!"
Hàn Nghệ và Tiểu Dã cầm ván gỗ trong tay đưa sang: "Trước tiên dùng tạm đã, đợi sau này làm một phiến đá khác.
Hùng Đệ liếc nhìn, trên tấm gỗ viết tên của cha mẹ y, đây chính là hai tấm bia mộ nha!"
Bởi vì Hùng Đệ không sống trong thôn, cho nên lúc trước khi cha mẹ y chết, không ai giúp y cả, không giống như Hàn nghệ, còn có đám người Dương Lâm giúp đỡ. Y chỉ dốc hết sức lực, nhưng lại không biết chữ, do vậy không lập bia.
Tên tiểu tử béo này lập tức cảm động muốn rơi lệ.
"Được rồi, được rồi, hôm nay ngươi khóc còn chưa đủ sao."
Hàn Nghệ vội vàng nói.
Hùng Đệ vừa nghe, lập tức vẻ mặt đầy mong chờ nói: "Đại ca, hôm nay đệ biểu hiện thế nào?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Vô cùng tốt."
Tiểu Dã cũng ra sức gật đầu.
Đây là nói thật, hắn cũng không ngờ Hùng Đệ lại biểu hiện tốt như vậy.
"Đây đều là do đại ca huynh dạy dỗ tốt."
Hùng Đệ nghe thấy Hàn Nghệ khen ngợi, rõ ràng là vô cùng vui vẻ, bật cười ha ha, gương mặt béo tròn còn vương nước mắt, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Chậc, tên mập này còn biết có qua có lại nha! Hàn Nghệ nói: "Có điều đệ cũng thật không cẩn thận, có người theo dõi mà đệ lại không biết."
Hùng Đệ cả kinh thất sắc: "Ai theo dõi ta?"
"Ta đó!"
"Hả?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta theo dõi đệ từ phủ nha đến đây, đệ không chút phát giác nào cả."
Hùng Đệ kinh ngạc nói: "Đại ca, sao huynh lại theo dõi đệ?"
"Ta chẳng phải là sợ đệ bị người ta theo dõi sao." Hàn Nghệ đương nhiên là quan tâm tên này, do vậy luôn đợi trước cửa phủ nha, nhưng trước đó hắn không hề nói rõ, âm thầm đi theo y đến đây.
"Sau này đệ sẽ chú ý."
Hùng Đệ nghiêm túc gật đầu.
Hàn Nghệ lại hỏi: "Đúng rồi, đệ vào trong phủ nha có bị hù đến đái ra quần không."
Hùng Đệ lắc đầu nói: "Đệ mới không sợ, đệ lại chẳng phải là đến lần đầu."
Đúng rồi, tiểu tử ngày ngay cả nhà lao cũng từng ngồi mà. Hàn Nghệ gật đầu cười nói: "Kinh nghiệm về mặt này, ta thật sự không bằng đệ."
Hùng Đệ cười ha ha, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, vội vàng lấy bao đồ xuống, nói: "Dương Công kia đối với đệ cũng không tệ, còn cho đệ một quan tiền." Đang khi nói, y lấy một đồng tiền lớn ra, trong mắt lóe lên vẻ mong chờ: "Hàn đại ca, Tiểu Dã, hai người đối với ta tốt như vậy, cho ta ăn, lại giúp ta báo thủ. Bây giờ ta có tiền rồi, hôm nay mời các huynh ăn một bữa ngon, không biết các huynh có nể mặt không?"
Y cũng không phải không yêu tiền, chỉ là trong suy nghĩ của y, đám bạn nhỏ mới là quan trọng nhất, cho nên tuy rằng gia sản toàn thân chỉ có một quan tiền, nhưng y hy vọng nhất là có thể xây dựng được tình cảm càng sâu đậm hơn với Tiểu Dã, Hàn Nghệ. Nói một cách tiêu cực thì y cũng sợ mình bị Hàn Nghệ và Tiểu Dã vứt bỏ, cho nên có tiền thì nhanh chóng lung lạc Tiểu Dã và Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ sao lại không rõ tâm tư của y, nói: "Một quan tiền thì tốt với đệ rồi sao? Đệ có biết hôm nay bọn họ đã xét được bao nhiêu tiền ở Thiên Tế Tự về không. Chỉ là một quan tiền mà thôi, đệ cần gì cảm kích như vậy. Có điều đệ yên tâm, bọn họ ăn thịt, chúng ta cũng được húp canh. Bữa cơm nào hôm nay đệ nhường cho Dương gia đi, hôm khác, hôm khác đệ lại mời, đến lúc đó chúng ta không say không về."
Tiểu Dã cũng gật đầu.
Hùng Đệ gật đầu lên tiếng.
Hàn Nghệ liếc nhìn sắc trời, nói: "Trời không còn sớm, chúng ta dựng bia mộ cho cha mẹ đệ trước, tối nay chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm."
"À."
Ba người hợp sức nhanh chóng dựng xong bia mộ.
"Cha, mẹ, hài nhi phải đi rồi, có điều hai người yên tâm, Hàn đại ca sẽ chăm sóc con"
"Khụ khụ khụ."
Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: "Câu này của đệ sao ta nghe mà hoảng sợ, nếu ta không chăm sóc tốt cho đệ, cha mẹ đệ có nửa đêm đến tìm ta không?"
Hùng Đệ ha ha nói: "Đại ca, đệ rất dễ chăm sóc."
Chính xác, y uống nước mà cũng mập được, Hàn Nghệ liếc mắt coi thường nói: "Coi như ta phục đệ."
Sau khi nói từ biệt, ba người liền đi xuống núi, nhưng vừa đến dưới chân núi, Tiểu Dã đột nhiên liếc nhìn ra sau.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tiểu Dã, sao thế?"
Tiểu Dã nhướn mày lên, lại liếc nhìn ra sau, sau đó lắc đầu.
Hàn Nghệ cũng liếc nhìn ra sau, sau đó nói: "Đi thôi."
Nhưng mỗi khi đi một lúc, ánh mắt hắn lại liếc nhìn ra sau, cho đến khi cách xa mấy trăm bước, bốn phía vô cùng trống trải, hắn mới xác định phía sau không có ai theo dõi, chỉ coi như mình đa nghi.
Đêm đó, đêm đã khuya, sắp canh ba rồi, thành Dương Châu ồn ào suốt cả ngày rốt cuộc đã yên tĩnh lại, trong ngoài thành chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy ánh nến lập lòe.
Trên con đường nhỏ sau núi của Thiên Tế Tự, nương theo ánh trăng mơ hồ thấp thoáng nhìn thấy hai bóng người thúc một chiếc xe lừa đang chậm rãi đi về phía Thiên Tế Tự.
"Hàn đại ca, sao huynh lại khẳng định trong Thiên Tế Tự còn giấu không ít tiền như vậy?"
"Việc này rất đơn giản, có tật giật mình!"
"Có tật giật mình?"
"Đúng vậy, con lừa ngốc Cửu Đăng kia dù sao cũng làm việc trái lương tâm, vậy nhất định sẽ chột dạ, gã chắc chắn sẽ lo lắng một ngày nào đó sẽ bị người ta vạch trần, mà gã lại hành sự vô cùng cẩn thận thận trọng, đặc biệt là chuyện tiền bạc, cho nên gã nhất định còn giữ lại một tay, đây chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi."
"Nhưng quan phủ chẳng phải đã lục soát xong rồi sao, nếu có dấu tiền, e rằng quan phủ cũng đã tịch thu rồi."
"Quan phủ trước nay làm việc cứng nhắc, mục tiêu đầu tiên của bọn họ nhất định là xét nhà kho. Chỉ cần bọn họ không nghĩ đến chuyện con lừa ngốc Cửu Đăng còn giấu tiền, vậy thì bọn họ sẽ không đặc biệt đi xét, như vậy đã cho chúng ta cơ hội rồi."
"Vậy chúng ta cũng không cần vội vã như vậy. Bây giờ còn chưa đến một ngày, nếu chẳng may bị người ta phát hiện thì sao, chi bằng đợi thêm vài ngày nữa hẵng đến."
"Không được, chúng ta nhất định phải hành động trong đêm nay."
"Vì sao?"
"Thứ nhất, ta lo lão lừa ngốc còn có đồng lõa. Nếu có, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách chuyển tiền đi, nhưng tương tự bọn họ cũng sẽ hết sức kiêng dè bây giờ phong thanh đang lên, không dám đến đây. Hai là hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, quan phủ có thể nhất thời phản ứng không kịp, nhưng ta không dám bảo đảm, bọn họ sẽ không nghĩ đến điểm này. Đến lúc đó bọn họ rất có thể sẽ phái người đến tra xét lần nữa, cho nên, đêm hôn nay thoạt nhìn là nguy hiểm nhất, nhưng cũng là đêm an toàn nhất, một khi qua khỏi đêm nay, tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra."
Đang khi nói, hai người đả đến dưới chân núi phía sau Thiên Tế Tự.
Nhưng hai người cũng không vội vã lên núi, mà là đứng chờ đợi dưới chân núi. Đột nhiên một bóng người từ trên trời giáng xuống, Hàn Nghệ không cần nhìn cũng biết là Tiểu Dã.
"Tiểu Dã!"
Hùng Đệ nhìn thấy bạn bè, dĩ nhiên vô cùng hưng phấn.
Tiểu Dã tiến lên trước, gật đầu mấy cái với Hàn Nghệ, Hùng Đệ.
Hóa ra khi đêm xuống, Hàn Nghệ đã bảo Tiểu Dã đến xem xét nơi này, nhìn coi gần đây có người hay không, dù sao thì về mặt này Tiểu Dã cũng có thiên phú mà người bình thường không có.
Quả đúng như hắn đoán, trong đêm phong thanh đang lên này, ngoài trừ bọn họ thì không ai dám đến đây, bởi vì lỡ như bị người ta nhìn thấy, cho dù ngươi tới đốn củi, cũng có thể bị cho là đồng đảng của thần côn Cửu Đăng.
"Chúng ta đi thôi."
Ba người tìm đường nhỏ đi lên núi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook