Thanh Ca Chi Dận Nhưng
-
Chương 22: Cái gọi là quân đoàn con số tạo ra lịch sử [5]
Trong Từ Hòa cung, thái hoàng thái hậu nhìn theo bóng dáng Thái tử đi xa, lại để mama ôm ngũ a ca đến hậu điện cho hoàng thái hậu, xong rồi mới quay đầu thấp giọng hỏi Tô Ma Lạp Cô “Thành tần đã được quyết định chuyển đến Vĩnh Hòa cung sao?”
Tô Ma Lạp Cô thấp giọng đáp “Hồi thái hoàng thái hậu, đúng vậy, nghe nói là ý của Đông quý phi nương nương……..”
Đông quý phi sao? Thái hoàng thái hậu khẽ nhíu mày, than thở một tiếng “Nữ nhân này vừa có hài tử, tâm liền lớn a……..”
Tô Ma Lạp Cô nhớ tới thái độ gần nhất của Đông quý phi, có chút không vui, nữ nhân kia miên lý tàng châm (trong bông có kim = ngoài mềm mỏng nhưng lòng nham hiểm ) cũng không biết đang đánh chủ ý gì, nhưng Tô Ma Lạp Cô biết, vị chủ tử của mình tuy nói không để ý đến việc đời, nhưng đôi mắt sáng suốt cũng không mất đi, vì thế liền phụ thanh nói “Thái hoàng thái hậu, người xem………..”
Thái hoàng thái hậu khẽ lắc đầu “Nhìn xem đi.”
Chuyện hoàng thượng quyết định để cho Đông quý phi có thai thì bà cũng không hiểu rõ, hoàng đế quyết định thực đột nhiên, trước đó cũng không nói tiếng nào, chắc là sợ mình biết thì sẽ phản đối đi.
Cũng phải, hoàng đế là một người khôn khéo như vậy, sao không biết mình đứng bên Thái tử, Đông quý phi một khi có con, thế cục triều đình sợ sẽ biến hóa, chỉ sợ người Đông gia cũng sẽ không an phận. Khi đó, vị trí Thái tử liền tràn ngập nguy cơ, huống chi Thái tử hiện tại lại………..
Như vậy, hoàng đế đã quyết định buông tha cho Thái tử sao? Hay là muốn để làm con rối? Nếu muốn buông tha cho Thái tử, lại vì sao đối Thái tử gia quan tâm cùng để ý như vậy?
Thái hoàng thái hậu cười khổ, tâm tư hoàng đế thật sự quá khó đoán.
——————————————————————–
Ở giáo tràng, Thái tử gia hết sức chuyên chú bắn tên.
Trình độ cưỡi ngựa bắn cung của hắn không bằng đại a ca, nhưng cũng không kém. Đương nhiên, so với người mười ba, mười bốn, hắn so ra kém, nhưng ít nhất so với lão tứ đầy lòng nghi thần ngờ quỷ kia thì tốt hơn nhiều
Vừa bắn tên, bỗng nhiên cảm thấy được bắn tên như vậy có chút nhàm chán, nhớ tới đệ đệ Trương Nhạc thường xuyên nói cái gì mà huấn luyện bộ đội đặc chủng, tâm tư vừa động, liền xoay người đối Am Đạt sư phó thấp giọng nói một phen.
Am Đạt vừa nghe Thái tử nói xong, khó nén vẻ kinh hãi, vội vàng hành lễ, rồi đi xuống an bài.
Khi lão đại cùng tam bánh bao, tứ bánh bao đi vào giáo tràng, liền thấy Thái tử gia lắp cung mà bắn, mà đối diện là một loạt bia ngắm di động?!
Nói là bia ngắm di động, kỳ thật chính là bảy cái bia ngắm xuyên ở hai cây trúc, tiểu thái giám hai bên không ngừng kéo qua kéo lại, vì thế, chỉ thấy Thái tử gia tiến không ngừng, khá vậy nhưng tên cũng không mấy khi dừng ở bia ngắm………..= =
Thái tử gia có chút sốt ruột có chút xấu hổ có chút mất mặt, Nhạc Nhạc không phải nói thực dễ dàng sao?! Sao hắn mới chỉ bắn trúng bốn cái?!
Tứ bánh bao thấp giọng hỏi Cáp Cáp Châu Tử một bên, khi biết được là chủ ý của Thái tử gia, trong lòng hiện lên hai chữ quả nhiên………..
Cũng chỉ có Thái tử gia mới nghĩ ra được chủ ý kì quái này, bất quá, ngẩng đầu nhìn lại, biện pháp này đích xác không tồi…………..
Lão đại nhướng mày, thấp giọng cười nhạo một tiếng, đi đến bên người Thái tử gia, nâng lên mi “Thái tử điện hạ, không bằng để ta đến, như thế nào?”
Thái tử gia trong lòng sốt ruột xấu hổ có chút tức giận, nhưng nghĩ đến khi ở đệ nhất thế mình cũng chưa bắn tên thắng lão đại, lúc này cũng không có sinh khí, chỉ có chút thú vị nhìn lão đại khoe ra tính trẻ con, chậc chậc, không thể tưởng được lão đại mới trước đây cũng ấu trĩ như vậy!
Thái tử gia tiêu sái giương lên tay “Đại ca, thỉnh!”
Lão đại tiếp nhận cung tiễn do tiểu thái giám trình lên, đối tam bánh bao đứng cách đó không xa nhếch miệng cười, nhìn xem, Thái tử gia cùng tứ bánh bao đồng thời khóe miệng vừa kéo —
Trong lòng Thái tử gia: Chẳng lẽ đây là như Hoan Hoan nói –JQ?! Phi phi, gia loạn nghĩ cái gì nha?!
Trong lòng Tứ bánh bao: Nguyên lai lão đại mới trước đây cũng có tươi cười đáng khinh như vậy a…………
Thời điểm Khang Hi đế đi vào giáo tràng, chỉ thấy Thái tử cười yếu ớt, tươi cười điềm đạm dưới ánh mặt trời, im lặng rồi lại lộ ra một cỗ tiêu sái tùy ý nói không nên lời.
Phất tay ngừng bọn thị vệ thái giám hành lễ, Khang Hi đế lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn nhóm hài tử đang cười đùa chỗ mấy bia ngắm di động cách đó không xa. Đương nhiên, cũng biết bia ngắm di động là kiệt tác của Thái tử. Không khỏi gợi lên khóe miệng.
Phiền muộn nói không nên lời mấy ngày nay tựa hồ thoáng có chút giảm bớt.
Chính vụ vội vàng có lẽ là lí do, yêu thích lục a ca vừa mới sinh ra có lẽ cũng là lý do, mà, lý do nói không nên lời cũng là vì hài tử đứng ở nơi đó, hài tử cười yếu ớt đắm chìm trong ánh mặt trời, con hắn, Bảo Thành
Ngày ấy, Cố Hỉ nơm nớp lo sợ tiến đến bẩm báo, Thái tử gia đem tặng đồ ăn của ngự thiện phòng .
Nhất thời, trong lòng tức giận, hài tử này sao không biết tốt xấu như thế?! Hoàng đế ban thưởng mà nó cũng dám …. Còn nữa , lại còn chia ba?!
Nhất thời tức giận, đã hạ chỉ để Cố Hỉ miễn trừ đặc quyền này của Thừa Kiền cung, đợi hạ xong thánh chỉ, trong lòng hắn liền ẩn ẩn có chút hối hận, hài tử kia vốn kiêng ăn, hiện tại không có ban thưởng đồ ăn, hài tử kia khẳng định lại ăn cháo trắng với dưa muối
Quả nhiên, ngày hôm sau, Cố Hỉ trở về báo lại, Thái tử ăn sáng chỉ dùng một chén cháo hoa cùng dưa muối, bữa tối cũng chỉ dùng một chén cơm tẻ với một bát thịt kho tàu?!
Trong lòng vừa tức vừa vội, hài tử kia rốt cuộc có biết hiếu đạo hay không?! Thân thể do cha mẹ ban cho, nó cũng dám đạp hư thân thể của chính mình như vậy?!
Là chắc chắn hắn không dám làm gì nó sao?!
Vì thế, mấy ngày này, hắn cố ý xa lánh Bảo Thành, nghe phía dưới báo cáo, mỗi ngày Bảo Thành đi qua các cung điện, thăm hỏi thất a ca, bát a ca, ngũ a ca, đương nhiên, còn có lục a ca, chính là thực rõ ràng, số lần đi thăm lục a ca ít lắm, trong lòng hắn tiếp thu không được.
Có nhiều thời gian vấn an đệ đệ như vậy, lại không có thời gian vấn an a mã?!
Tác Ngạch Đồ khuyên bảo ra vẻ thực thành công, Thái tử tựa hồ không hề đối hắn xa lánh, nhưng chỉ có Khang Hi đế rõ ràng, đó chỉ là bề ngoài , tâm Bảo Thành chưa bao giờ mở ra với hắn, Bảo Thành có thể cười đến thiệt tình đối với đại a ca mà nó bất hòa như vậy, vì cái gì lại keo kiệt với mình một cái tươi cười chân thành?
Khang Hi đế tâm bất bình, làm một đế vương, hắn tự nhận đối Bảo Thành đã có rất nhiều tình cảm đặc biệt, ngay cả Cố Hỉ đều lo lắng mình cho Bảo Thành quá nhiều sủng ái, sao Bảo Thành còn như vậy?!
Kiên nhẫn của đế vương cho tới bây giờ cũng không nhiều, Khang Hi đế tự nhận đã đối Bảo Thành buông xuống uy nghiêm của đế vương, nhưng Bảo Thành lại tựa hồ không để ý, lại càng không quý trọng.
Hảo! Ngươi không cần?! Còn có rất nhiều người cần!!
Vì thế, Khang Hi đế bắt đầu cố ý sủng ái lục a ca vừa mới sinh ra, tán thưởng tứ A ca ổn trọng bình tĩnh, ban rất nhiều thứ cho a ca viện ………
Nhưng, cho dù nhóm nhi tử của hắn vui sướng hưng phấn, nhụ mộ cùng thân mật hoàng a mã là hắn đây, tâm Khang Hi đế vẫn trống rỗng , trong Vĩnh Hòa cung, ôm lục a ca, trong lòng hắn lại không có thỏa mãn cùng sung sướng như ôm Bảo Thành, càng thân cận a ca khác, trong lòng hắn đối Bảo Thành càng nhiều một phần vướng bận cùng tưởng niệm…….
Luôn nghĩ tới Bảo Thành hôm nay làm cái gì, hôm nay ăn cái gì? Có ăn nhiều hơn một chén cơm không? Có lại viết quyển sách nào nữa không…………..
Tưởng niệm? Thực đặc biệt.
Khang Hi đế cho tới bây giờ đều chỉ nghe qua lại không nếm thử, rốt cục ở trên người đứa con Bảo Thành của hắn được nếm qua mùi vị tưởng niệm …….
Nhìn Bảo Thành đứng cách đó không xa, Khang Hi đế cảm thấy tựa hồ như nhiều năm không thấy, nhưng lại luyến tiếc đem ánh mắt dời đi.
Cố Hỉ đi theo phía sau vụng trộm liếc nhìn thần sắc Khang Hi đế, âm thầm xác định, xem ra hoàng thượng đã tìm đến Thái tử . Ân, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Cố Hỉ vụng trộm lau mồ hôi trên trán, gần nhất hoàng thượng hỉ giận bất định, Càn Thanh cung đã tiến vào mùa đông — đông lạnh, Cố Hỉ công công đều nhanh ăn không tiêu ……….
Cố Hỉ công công trộm nhìn Thái tử gia cách đó không xa, cảm thấy chỉ vài ngày không thấy, tinh thần Thái tử gia đã tốt không ít…….. Lại nhìn trộm hoàng đế, khí sắc của hoàng thượng mấy ngày nay lại càng kém hơn …………
Khang Hi đế bỗng nhiên tiến lên vài bước, nhìn Thái tử gia chỉ bắn trúng năm mũi tên, cũng không uể oải, chỉ cười, lui xuống dưới, mà lão đại lại khinh bỉ liếc nhìn Thái tử một cái, tuy rằng liếc mắt kia có chút mịt mờ, nhưng đã bị ánh mắt lợi hại của Khang Hi đế phát hiện, hơi hơi chau mày, Khang Hi đế trầm giọng dặn “Cố Hỉ, lấy cung của trẫm đến.”
Cố Hỉ chấn động, lập tức lên tiếng, lui ra, trong lòng nghĩ, hoàng thượng là muốn bộc lộ tài năng sao? Hoàng thượng đã lâu không có nhã hứng này.
————————————————————————-
Thái tử thấy lão đại hưng phấn kéo cung, khóe miệng gợi lên quỷ dị cười, sờ sờ tam bánh bao buồn bực dắt dây cung “Tiểu tam, ngươi mới vừa luyện tập bắn tên không bao lâu, không bắn trung cũng không có gì khổ sở, ngươi xem nhị ca, cũng không bắn trúng mấy cái đó sao?”
Tam bánh bao giương mắt nhìn Thái tử cười tủm tỉm, lại nhìn lão đại xa xa, có chút không phục nói “Chính là đại ca hắn cũng không luyện tập bao lâu a……”
Thái tử gia cúi đầu, quỷ dị cười, hạ giọng nói “Tiểu tam, ta đây là mưu sĩ văn nhân, đại ca gọi là mãng phu tứ chi phát triển! Hiểu chưa?”
Vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng cười trầm thấp dễ nghe.
Thái tử gia cùng tam bánh bao đồng thời quay đầu, liền thấy boss đại nhân nhiều ngày không thấy đứng ở phía sau vài bước xa, dưới ánh dương vàng nhạt chiếu rọi, giống như thiên thần, chói mắt, tuấn mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Thái tử gia cùng nhất chúng bánh bao, Cáp Cáp Châu Tử, Am Đạt, đám người thị vệ thái giám vội vàng quỳ xuống, miệng hô cát tường.
Có chút bối rối quỳ trên mặt đất, Thái tử gia chỉ nghe thấy tim thình thịch đập, vừa mới, hắn rõ ràng thấy boss nhìn hắn nhu hòa cười………
Ánh mắt kia lại làm cho hắn cảm thấy có chút bối rối. Hàm hồ, mình bối rối cái gì nha?! Thái tử gia thầm mắng chính mình trong lòng.
Nam nhân kia nhiều ngày không xuất hiện, sao vừa xuất hiện liền muốn làm việc đột nhiên tập kích a?!
Chẳng lẽ lại động kinh? Thái tử bi thôi nghĩ.
Khang Hi đế tiến lên, tùy ý phất tay ý bảo mọi người đứng dậy. Sau đó, lấy cung Cố Hỉ trình lên, ý bảo bia ngắm bắt đầu di động, tiến bắn một cái, tên lập tức xẹt qua không khí, mười mũi tên rơi chuẩn xác xuống hồng tâm!
Thái tử gia nhìn thấy rất rõ ràng, trong nháy mắt khi Khang Hi đế bắn tên, Thái tử gia thừa nhận, tâm hắn lại có sôi trào trong nháy mắt.
Đời sau ở trong Thanh sử thường nói, Khang Hi đế văn võ song toàn.
Bọn họ không biết, Khang Hi đế chân chính không chỉ là văn võ song toàn?!
Đứng ở ánh mặt trời, gương mặt Khang Hi đế bình tĩnh trầm ổn, hoàng a mã của hắn, vĩnh viễn đều cường như vậy!
Tô Ma Lạp Cô thấp giọng đáp “Hồi thái hoàng thái hậu, đúng vậy, nghe nói là ý của Đông quý phi nương nương……..”
Đông quý phi sao? Thái hoàng thái hậu khẽ nhíu mày, than thở một tiếng “Nữ nhân này vừa có hài tử, tâm liền lớn a……..”
Tô Ma Lạp Cô nhớ tới thái độ gần nhất của Đông quý phi, có chút không vui, nữ nhân kia miên lý tàng châm (trong bông có kim = ngoài mềm mỏng nhưng lòng nham hiểm ) cũng không biết đang đánh chủ ý gì, nhưng Tô Ma Lạp Cô biết, vị chủ tử của mình tuy nói không để ý đến việc đời, nhưng đôi mắt sáng suốt cũng không mất đi, vì thế liền phụ thanh nói “Thái hoàng thái hậu, người xem………..”
Thái hoàng thái hậu khẽ lắc đầu “Nhìn xem đi.”
Chuyện hoàng thượng quyết định để cho Đông quý phi có thai thì bà cũng không hiểu rõ, hoàng đế quyết định thực đột nhiên, trước đó cũng không nói tiếng nào, chắc là sợ mình biết thì sẽ phản đối đi.
Cũng phải, hoàng đế là một người khôn khéo như vậy, sao không biết mình đứng bên Thái tử, Đông quý phi một khi có con, thế cục triều đình sợ sẽ biến hóa, chỉ sợ người Đông gia cũng sẽ không an phận. Khi đó, vị trí Thái tử liền tràn ngập nguy cơ, huống chi Thái tử hiện tại lại………..
Như vậy, hoàng đế đã quyết định buông tha cho Thái tử sao? Hay là muốn để làm con rối? Nếu muốn buông tha cho Thái tử, lại vì sao đối Thái tử gia quan tâm cùng để ý như vậy?
Thái hoàng thái hậu cười khổ, tâm tư hoàng đế thật sự quá khó đoán.
——————————————————————–
Ở giáo tràng, Thái tử gia hết sức chuyên chú bắn tên.
Trình độ cưỡi ngựa bắn cung của hắn không bằng đại a ca, nhưng cũng không kém. Đương nhiên, so với người mười ba, mười bốn, hắn so ra kém, nhưng ít nhất so với lão tứ đầy lòng nghi thần ngờ quỷ kia thì tốt hơn nhiều
Vừa bắn tên, bỗng nhiên cảm thấy được bắn tên như vậy có chút nhàm chán, nhớ tới đệ đệ Trương Nhạc thường xuyên nói cái gì mà huấn luyện bộ đội đặc chủng, tâm tư vừa động, liền xoay người đối Am Đạt sư phó thấp giọng nói một phen.
Am Đạt vừa nghe Thái tử nói xong, khó nén vẻ kinh hãi, vội vàng hành lễ, rồi đi xuống an bài.
Khi lão đại cùng tam bánh bao, tứ bánh bao đi vào giáo tràng, liền thấy Thái tử gia lắp cung mà bắn, mà đối diện là một loạt bia ngắm di động?!
Nói là bia ngắm di động, kỳ thật chính là bảy cái bia ngắm xuyên ở hai cây trúc, tiểu thái giám hai bên không ngừng kéo qua kéo lại, vì thế, chỉ thấy Thái tử gia tiến không ngừng, khá vậy nhưng tên cũng không mấy khi dừng ở bia ngắm………..= =
Thái tử gia có chút sốt ruột có chút xấu hổ có chút mất mặt, Nhạc Nhạc không phải nói thực dễ dàng sao?! Sao hắn mới chỉ bắn trúng bốn cái?!
Tứ bánh bao thấp giọng hỏi Cáp Cáp Châu Tử một bên, khi biết được là chủ ý của Thái tử gia, trong lòng hiện lên hai chữ quả nhiên………..
Cũng chỉ có Thái tử gia mới nghĩ ra được chủ ý kì quái này, bất quá, ngẩng đầu nhìn lại, biện pháp này đích xác không tồi…………..
Lão đại nhướng mày, thấp giọng cười nhạo một tiếng, đi đến bên người Thái tử gia, nâng lên mi “Thái tử điện hạ, không bằng để ta đến, như thế nào?”
Thái tử gia trong lòng sốt ruột xấu hổ có chút tức giận, nhưng nghĩ đến khi ở đệ nhất thế mình cũng chưa bắn tên thắng lão đại, lúc này cũng không có sinh khí, chỉ có chút thú vị nhìn lão đại khoe ra tính trẻ con, chậc chậc, không thể tưởng được lão đại mới trước đây cũng ấu trĩ như vậy!
Thái tử gia tiêu sái giương lên tay “Đại ca, thỉnh!”
Lão đại tiếp nhận cung tiễn do tiểu thái giám trình lên, đối tam bánh bao đứng cách đó không xa nhếch miệng cười, nhìn xem, Thái tử gia cùng tứ bánh bao đồng thời khóe miệng vừa kéo —
Trong lòng Thái tử gia: Chẳng lẽ đây là như Hoan Hoan nói –JQ?! Phi phi, gia loạn nghĩ cái gì nha?!
Trong lòng Tứ bánh bao: Nguyên lai lão đại mới trước đây cũng có tươi cười đáng khinh như vậy a…………
Thời điểm Khang Hi đế đi vào giáo tràng, chỉ thấy Thái tử cười yếu ớt, tươi cười điềm đạm dưới ánh mặt trời, im lặng rồi lại lộ ra một cỗ tiêu sái tùy ý nói không nên lời.
Phất tay ngừng bọn thị vệ thái giám hành lễ, Khang Hi đế lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn nhóm hài tử đang cười đùa chỗ mấy bia ngắm di động cách đó không xa. Đương nhiên, cũng biết bia ngắm di động là kiệt tác của Thái tử. Không khỏi gợi lên khóe miệng.
Phiền muộn nói không nên lời mấy ngày nay tựa hồ thoáng có chút giảm bớt.
Chính vụ vội vàng có lẽ là lí do, yêu thích lục a ca vừa mới sinh ra có lẽ cũng là lý do, mà, lý do nói không nên lời cũng là vì hài tử đứng ở nơi đó, hài tử cười yếu ớt đắm chìm trong ánh mặt trời, con hắn, Bảo Thành
Ngày ấy, Cố Hỉ nơm nớp lo sợ tiến đến bẩm báo, Thái tử gia đem tặng đồ ăn của ngự thiện phòng .
Nhất thời, trong lòng tức giận, hài tử này sao không biết tốt xấu như thế?! Hoàng đế ban thưởng mà nó cũng dám …. Còn nữa , lại còn chia ba?!
Nhất thời tức giận, đã hạ chỉ để Cố Hỉ miễn trừ đặc quyền này của Thừa Kiền cung, đợi hạ xong thánh chỉ, trong lòng hắn liền ẩn ẩn có chút hối hận, hài tử kia vốn kiêng ăn, hiện tại không có ban thưởng đồ ăn, hài tử kia khẳng định lại ăn cháo trắng với dưa muối
Quả nhiên, ngày hôm sau, Cố Hỉ trở về báo lại, Thái tử ăn sáng chỉ dùng một chén cháo hoa cùng dưa muối, bữa tối cũng chỉ dùng một chén cơm tẻ với một bát thịt kho tàu?!
Trong lòng vừa tức vừa vội, hài tử kia rốt cuộc có biết hiếu đạo hay không?! Thân thể do cha mẹ ban cho, nó cũng dám đạp hư thân thể của chính mình như vậy?!
Là chắc chắn hắn không dám làm gì nó sao?!
Vì thế, mấy ngày này, hắn cố ý xa lánh Bảo Thành, nghe phía dưới báo cáo, mỗi ngày Bảo Thành đi qua các cung điện, thăm hỏi thất a ca, bát a ca, ngũ a ca, đương nhiên, còn có lục a ca, chính là thực rõ ràng, số lần đi thăm lục a ca ít lắm, trong lòng hắn tiếp thu không được.
Có nhiều thời gian vấn an đệ đệ như vậy, lại không có thời gian vấn an a mã?!
Tác Ngạch Đồ khuyên bảo ra vẻ thực thành công, Thái tử tựa hồ không hề đối hắn xa lánh, nhưng chỉ có Khang Hi đế rõ ràng, đó chỉ là bề ngoài , tâm Bảo Thành chưa bao giờ mở ra với hắn, Bảo Thành có thể cười đến thiệt tình đối với đại a ca mà nó bất hòa như vậy, vì cái gì lại keo kiệt với mình một cái tươi cười chân thành?
Khang Hi đế tâm bất bình, làm một đế vương, hắn tự nhận đối Bảo Thành đã có rất nhiều tình cảm đặc biệt, ngay cả Cố Hỉ đều lo lắng mình cho Bảo Thành quá nhiều sủng ái, sao Bảo Thành còn như vậy?!
Kiên nhẫn của đế vương cho tới bây giờ cũng không nhiều, Khang Hi đế tự nhận đã đối Bảo Thành buông xuống uy nghiêm của đế vương, nhưng Bảo Thành lại tựa hồ không để ý, lại càng không quý trọng.
Hảo! Ngươi không cần?! Còn có rất nhiều người cần!!
Vì thế, Khang Hi đế bắt đầu cố ý sủng ái lục a ca vừa mới sinh ra, tán thưởng tứ A ca ổn trọng bình tĩnh, ban rất nhiều thứ cho a ca viện ………
Nhưng, cho dù nhóm nhi tử của hắn vui sướng hưng phấn, nhụ mộ cùng thân mật hoàng a mã là hắn đây, tâm Khang Hi đế vẫn trống rỗng , trong Vĩnh Hòa cung, ôm lục a ca, trong lòng hắn lại không có thỏa mãn cùng sung sướng như ôm Bảo Thành, càng thân cận a ca khác, trong lòng hắn đối Bảo Thành càng nhiều một phần vướng bận cùng tưởng niệm…….
Luôn nghĩ tới Bảo Thành hôm nay làm cái gì, hôm nay ăn cái gì? Có ăn nhiều hơn một chén cơm không? Có lại viết quyển sách nào nữa không…………..
Tưởng niệm? Thực đặc biệt.
Khang Hi đế cho tới bây giờ đều chỉ nghe qua lại không nếm thử, rốt cục ở trên người đứa con Bảo Thành của hắn được nếm qua mùi vị tưởng niệm …….
Nhìn Bảo Thành đứng cách đó không xa, Khang Hi đế cảm thấy tựa hồ như nhiều năm không thấy, nhưng lại luyến tiếc đem ánh mắt dời đi.
Cố Hỉ đi theo phía sau vụng trộm liếc nhìn thần sắc Khang Hi đế, âm thầm xác định, xem ra hoàng thượng đã tìm đến Thái tử . Ân, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Cố Hỉ vụng trộm lau mồ hôi trên trán, gần nhất hoàng thượng hỉ giận bất định, Càn Thanh cung đã tiến vào mùa đông — đông lạnh, Cố Hỉ công công đều nhanh ăn không tiêu ……….
Cố Hỉ công công trộm nhìn Thái tử gia cách đó không xa, cảm thấy chỉ vài ngày không thấy, tinh thần Thái tử gia đã tốt không ít…….. Lại nhìn trộm hoàng đế, khí sắc của hoàng thượng mấy ngày nay lại càng kém hơn …………
Khang Hi đế bỗng nhiên tiến lên vài bước, nhìn Thái tử gia chỉ bắn trúng năm mũi tên, cũng không uể oải, chỉ cười, lui xuống dưới, mà lão đại lại khinh bỉ liếc nhìn Thái tử một cái, tuy rằng liếc mắt kia có chút mịt mờ, nhưng đã bị ánh mắt lợi hại của Khang Hi đế phát hiện, hơi hơi chau mày, Khang Hi đế trầm giọng dặn “Cố Hỉ, lấy cung của trẫm đến.”
Cố Hỉ chấn động, lập tức lên tiếng, lui ra, trong lòng nghĩ, hoàng thượng là muốn bộc lộ tài năng sao? Hoàng thượng đã lâu không có nhã hứng này.
————————————————————————-
Thái tử thấy lão đại hưng phấn kéo cung, khóe miệng gợi lên quỷ dị cười, sờ sờ tam bánh bao buồn bực dắt dây cung “Tiểu tam, ngươi mới vừa luyện tập bắn tên không bao lâu, không bắn trung cũng không có gì khổ sở, ngươi xem nhị ca, cũng không bắn trúng mấy cái đó sao?”
Tam bánh bao giương mắt nhìn Thái tử cười tủm tỉm, lại nhìn lão đại xa xa, có chút không phục nói “Chính là đại ca hắn cũng không luyện tập bao lâu a……”
Thái tử gia cúi đầu, quỷ dị cười, hạ giọng nói “Tiểu tam, ta đây là mưu sĩ văn nhân, đại ca gọi là mãng phu tứ chi phát triển! Hiểu chưa?”
Vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng cười trầm thấp dễ nghe.
Thái tử gia cùng tam bánh bao đồng thời quay đầu, liền thấy boss đại nhân nhiều ngày không thấy đứng ở phía sau vài bước xa, dưới ánh dương vàng nhạt chiếu rọi, giống như thiên thần, chói mắt, tuấn mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Thái tử gia cùng nhất chúng bánh bao, Cáp Cáp Châu Tử, Am Đạt, đám người thị vệ thái giám vội vàng quỳ xuống, miệng hô cát tường.
Có chút bối rối quỳ trên mặt đất, Thái tử gia chỉ nghe thấy tim thình thịch đập, vừa mới, hắn rõ ràng thấy boss nhìn hắn nhu hòa cười………
Ánh mắt kia lại làm cho hắn cảm thấy có chút bối rối. Hàm hồ, mình bối rối cái gì nha?! Thái tử gia thầm mắng chính mình trong lòng.
Nam nhân kia nhiều ngày không xuất hiện, sao vừa xuất hiện liền muốn làm việc đột nhiên tập kích a?!
Chẳng lẽ lại động kinh? Thái tử bi thôi nghĩ.
Khang Hi đế tiến lên, tùy ý phất tay ý bảo mọi người đứng dậy. Sau đó, lấy cung Cố Hỉ trình lên, ý bảo bia ngắm bắt đầu di động, tiến bắn một cái, tên lập tức xẹt qua không khí, mười mũi tên rơi chuẩn xác xuống hồng tâm!
Thái tử gia nhìn thấy rất rõ ràng, trong nháy mắt khi Khang Hi đế bắn tên, Thái tử gia thừa nhận, tâm hắn lại có sôi trào trong nháy mắt.
Đời sau ở trong Thanh sử thường nói, Khang Hi đế văn võ song toàn.
Bọn họ không biết, Khang Hi đế chân chính không chỉ là văn võ song toàn?!
Đứng ở ánh mặt trời, gương mặt Khang Hi đế bình tĩnh trầm ổn, hoàng a mã của hắn, vĩnh viễn đều cường như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook