Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lăng Yên Dữ đi ra, Mẹ Thẩm và Thẩm Thư Diềm đều bước lên phía trước, nhưng cả hai đều không lên tiếng.

Lăng Yên Dữ không biết nói như thế nào: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

.

"
Thẩm Thư Điềm trong lòng đột nhiên lạnh đi, cô phịch một tiếng quỳ xuống, đầu gối đụng vào nền gạch cứng rắn, tiếng động lớn người khác đều có thể nghe thấy, cô mặc kệ đau đớn, cô cầu xin Lăng Yên Dữ: "Tôi cầu xin cậu, hãy cứu ba tôi, làm ơn".

Lăng Yên Dữ muốn đỡ cô dậy, nhưng trước khi anh chạm vào cánh tay của cô, Thẩm Thư Điềm đã cúi đầu trước anh "Giúp ông ấy, bác sĩ, giúp ba tôi đi.

"
Đầu cô đập xuống đất, mẹ Thẩm ôm cô khóc nức nở: "Điềm Điềm".


Khi Thẩm Thư Điềm nhìn thấy ba cô, ông được bao phủ bởi một tấm vải trắng, cô không thể tin được, cô không tin rằng ba cô đã mẹ con cô ra đi như vậy.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Lăng Yên Dữ giúp họ sắp xếp các việc tiếp theo, trong vài ngày Thẩm Thư Điềm không thể vượt qua, rõ ràng rằng lần trước ba tới bệnh viện làm kiểm tra họ nói thân thể ông không có việc gì đáng lo ngại.

Ông ấy không sao, làm sao đột nhiên lại như thế này được.

Mẹ Thẩm bị sự việc này kích thích nên phải nhập viện theo dõi mấy ngày, sau khi Thẩm Thư Điềm chăm sóc và đợi bà đi ngủ, cô một mình lên sân thượng.

Hôm qua trời mới mưa, đêm nay gió mát hơn, cũng tốt, có thể khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút.

Thẩm Thư Điềm từ nhỏ đã rất hạnh phúc, nhận được tất cả tình yêu thương từ ba mẹ, rất nổi tiếng ở trường, có thể nói cô lớn lên vô lo vô nghĩ.


Sau khi tốt nghiệp, cô thuận lợi trở thành một giáo viên tiểu học và thực hiện được ước mơ của mình, ước mơ của cô kể từ đó là sống một cuộc sống tốt và chăm sóc tốt cho ba mẹ.

Nhưng sao giấc mơ lại tan tành nhanh đến thế.

Thế giới trước mặt cô rộng lớn và rực rỡ ánh sáng, Thẩm Thư Điềm đột nhiên không biết phải làm gì.

Lăng Yên Dữ vừa kiểm tra khu bệnh viện xong, đang định lên sân thượng để thư giãn, không ngờ lại gặp phải Thẩm Thư Điềm.

Anh dừng lại hai phút, rồi cuối cùng bước tới và ngồi xuống bên cạnh cô.

Cảm giác có người, Thẩm Thư Điềm quay đầu lại thì thấy đó là A Lăng.

"A Lăng, tôi nhớ cha tôi.

"
Vốn dĩ cô đã bình tĩnh lại cảm xúc, nhưng khi nói ra điều này, cô vẫn không kìm được nước mắt.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương