Thần Y Ở Rể
C2001: Tôi không tha cho cô

Kiều Huyền My vô cùng kinh ngạc, nhìn Cổ Nam với vẻ khó tin được.

Vừa nãy vẻ mặt Cổ Nam còn bệnh trạng, bây giờ đã mười phần khỏe mạnh, nét mặt già nua đầy nghiêm túc.

"Thầy!”.

Kiều Huyền Mi mở miệng muốn giải thích nhưng Cổ Nam kiên quyết không nghe cô ta giải thích.

Kiều Huyền Mi đứng tại chỗ không biết làm sao.

Quỳ?

Cô ta không sai vì sao phải quỳ?"

Tính tình Kiều Huyền Mi như vậy, nếu không lúc trước cũng sẽ không ở đảo Tiêu Sầu gây ồn ào như vậy. Cô ta rất muốn không quỳ, nhưng đây chính là Cổ Nam!

Cho dù ông ta không phải thầy dạy của cô ta, nhưng nhìn lại khả năng của ông ta, muốn dạy dỗ một Kiều Huyền Mi quả thật quá đơn giản.

Làm sao bây giờ?


Kiều Huyền Mi nắm chặt nắm tay.

Mọi người bên này cũng bắt đầu nói lời khuyên nhủ. "Kiều Huyền Mi, cô có điếc hay không vậy? Còn không mau quỳ xuống đi?" “Quỳ xuống đi Huyền Mi, đừng để thầy bực bội!” “Đó là thầy của cô, cũng như cha mẹ của cô, muốn cô quỳ xuống thì có sao đâu.”

Người xung quanh thay phiên nhau ồn ào. Từ Đạt chạy qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiều Huyền Mi, ra dấu cho cô ta một ánh mắt.

“Kiều Huyền Mi, thầy kêu cô quỳ, cô lập tức quỳ xuống cho tôi, sao cô đến cả lời của thầy cũng không chịu nghe phải không? Cô muốn làm phản rồi đúng không?” Hoàng Hồng Diễm chỉ vào mặt Kiều Huyền Mi lớn tiếng mắng chửi.

Kiều Huyền Mi thở dốc, sâu trong đáy mắt dâng lên ý muốn giết người.

Hoàng Hồng Diễm khiêu khích mấy lần, đã sắp làm cô ta mất hết kiên nhẫn, người tập võ vốn chính trực, tuy Kiều Huyền Mi là con gái thì cũng như vậy.

“Hoàng Hồng Diễm! Cô đừng có ở đây kêu to gọi nhỏ. Cô còn chưa có tư cách này! Các thầy cô giáo, các vị muốn em quỳ cũng phải cho em một lý do chứ, em có thể quỳ xuống bởi vì thầy là thầy của em, nhưng cho dù là cha mẹ em muốn em quỳ thì cũng phải có lý do, vô duyên vô cớ tại sao em phải quỳ” Kiều Huyền Mi trầm giọng nói.

"Cô nói cái gì?" Gương mặt già nua của Cổ Nam đầy tức giận

“Kỹ nữ thối! Còn dám cãi lại!”.

Hoàng Hồng Diễm giận tím mặt, cái tát thứ hai lập tức hướng về phía Kiều Huyền Mi.

Lúc này có Cổ Nam làm chỗ dựa, cô ta bộc phát không hề kiêng nể gì.

Nhưng mà không thể nghi ngờ.

Bàn tay còn không có đánh tới, bàn tay của Kiều Huyền Mi đã đánh trở lại trước.

Bóp!

Một bên mặt của Hoàng Hồng Diễm mạnh mẽ bị đánh nghiêng, cả người xoay tròn một vòng, ngã trên mặt đất.

Mọi người ngạc nhiên.

Hoàng Hồng Diễm cũng ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

Mặc kệ cả khuôn mặt nóng rát đau đớn nhưng cô ta biết mục đích của mình đã đạt được rồi.


Cô ta cũng không tức giận mà mạnh mẽ đứng dậy, bổ nhào vào trước giường của Cổ Nam, gào khóc: “Thầy ơi! Thầy phải làm chủ cho em. Kiều Huyền Mi này lại dám ở trước mặt thầy đánh em hai lần, thầy phải giúp em đòi lại công bằng, ô...Ô”.

Hoang Hồng Diễm vừa khóc vừa cáo trạng, lập tức khiến cho lòng ngực Cổ Nam tức đến muốn nứt ra, ốm đau trong một khắc này cũng như biến mất không thấy.

“Tốt! Tốt! Tốt! Kiều Huyền Mi cô giỏi lắm! rất to gan! Vậy mà dám ở trước mặt tôi đánh chửi học trò của tôi! Kiều Huyền Mi! Rốt cuộc trong mắt cô có còn người thầy này không hả?” Cổ Nam tức giận đến cả người run lên, thiếu chút nữa đã bước xuống giường, may là có người nhà họ Cổ đứng bên cạnh ngăn cản, nếu không chỉ sợ ông ta đã ngã từ trên giường xuống.

| Thầy! Là Hoàng Hồng Diễm ra tay trước, nếu em không đánh trả thì người bị đánh chính là em! Còn có, em rất tôn trọng thầy, nhưng thầy chỉ nhìn thấy em đánh Hoàng Hồng Diễm, cũng không nhìn thấy cô ta làm nhục, khiêu khích em mấy lần! Thầy, ai thầy cũng thấy là người hiền lành hết phải không?”

“Láo xược!”

Bạn học Kiều Huyền Mi! Lời này của em có ý gì?”

“Em có còn coi chúng tôi là thầy cô giáo hay không?” "Lá gan thật là lớn! Em coi chúng tôi là ai?” "Kiều Huyền Mi, quỳ xuống xin lỗi thầy cho tôi!” "Đúng, phải xin lỗi!” “Quỳ xuống nói xin lỗi!” Một đám học sinh nổi giận, lòng đầy căm phẫn chỉ vào Kiều Huyền Mi hét lớn. “Quỳ xuống cho tôi!”

Con cả của Cổ Nam cũng vô cùng tức giận.

Kiều Huyền Mi giật mình nhìn đến Hoàng Hồng Diễm đứng bên cạnh che mặt âm thầm đắc ý, mới hiểu ra, cô ta cố ý chịu cái tát này, mục đích chính là muốn cô ta trở thành nơi chỉ trích của tất cả mọi người, làm cho Cổ Nam thống hận, mọi người chửi rủa.

Kiều Huyền Mi bây giờ đã bị chửi đến không còn là người. Nhưng việc quỳ xuống này, Kiều Huyền Mi sao có thể đồng ý?

Cô ta cũng không phải là cô gái yếu đuối bình thường, nếu như là bình thường, thầy muốn Kiều Huyền Mi quỳ xuống cũng không phải việc gì khó, nhưng thấy rõ thái độ làm người của Cổ Nam, lại là tình cảnh ép buộc như vậy, muốn làm Kiều Huyền Mi quỳ xuống dập đầu còn khó hơn lên trời.

“Nếu tôi sai, tôi sẽ quỳ, nhưng tôi không sai! Tại sao tôi phải quỳ?” Kiều Huyền Mi phẫn nộ nói.


“Cô nói cái gì? Cô Cô còn dám cãi lại? Phản! Phản rồi! Cô là đồ súc sinh khi sự diệt tổ! Súc sinh!” Cổ Nam liên tục hô to, tức giận đến thiếu chút nữa đã hộc máu.

“Tôi khi sự diệt tổ? Cổ Nam! Ông nói lời này cũng không cảm thấy xấu hổ sao? Ông chỉ quan tâm những học trò sẽ cho ông chỗ tốt và ích lợi, còn đối với học trò không quyền không thế ông cũng chẳng quan tâm. Hoàng Hồng Diễm này cho ông một nhân nhân sâm ngàn năm nên ông hướng về phía cô ta, cho dù cô ta nói cái gì, làm cái gì ông đều không nhìn thấy, cố ý dung túng, mà tôi không cho được ông chỗ tốt, ông liền đối xử lạnh lùng, ông vốn không hề có gương của thầy giáo mà nói!” Kiều Huyền Mi hét lón.

Kiều Huyền Mi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bên này con cả của Cổ Nam đã đẩy đám người ra, nổi giận đùng đừng hướng về phía Kiều Huyền Mi.

"Tránh ra hết! Kỹ nữ thổi này dám đối xử với ba tôi như vậy! Tôi sẽ không tha cho cô!”

Con cả Cổ Nam rít gào, khuôn mặt dữ tợn trực tiếp đá một cước về phía Kiều Huyền Mi.

Vừa ra tay đã muốn mạng người. . Xi𝐧‎ hãy‎ đọc‎ truyệ𝐧‎ tại‎ ﹏‎ T𝖱u𝙈T𝖱𝐔Y𝙀N.VN‎ ‎ ﹏

Kiều Huyền Mi thở dốc, nhưng mà lúc này cô ta đã có phòng bị, trực tiếp đưa tay ra đỡ, nắm lấy cổ chân con cả Cổ Nam, tiện thể dùng lực.

Chỉ thấy con cả Cổ Nam ngã xuống đất thật mạnh, đập mũi xuống, cả khuôn mặt đều là máu tươi.

Mọi người kinh ngạc...

- ---------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương