Diệp Cô đã ở Thu Phong trấn hơn nửa đời người, lần đầu tiên biết trong núi Thất Tinh có một nơi là nằm dưới miệng núi lửa.

Miệng núi lửa này đã có lịch sử từ rất lâu đời, bên trong chứa rất nhiều dung nham nóng như lửa, nếu cho những quặng sắt đen bị gỉ vào trong dung nham để dung luyện thì một khi gặp phải dung nham màu đỏ vàng, những gỉ sắt và tạp chất trên quặng sắt đen sẽ bị tách ra giống như vỏ cây già bị tróc ra khỏi cây vậy.

Kích thước của quặng sắt đen thu nhỏ lại năm sáu phần, Diệp Cô lấy phần còn sót lại của quặng sắt đen lên nhìn một chút thì không khỏi ngạc nhiên

Hắn không phải là bị mờ mắt chứ, Lục Thành, đây chính là quặng sắt đen Lục Thành hiếm thấy ư.

Dùng lửa dung nham tinh luyện quặng sắt đen, thời gian chỉ cần một nửa so với ban đầu, quặng sắt đen luyện thành lại thu nhỏ sáu phần, gặt hái vượt cả dự liệu khiến cho Diệp Cô trước đó dù thế nào cũng không thể ngờ đến.

Lần này, nếu không phải là Tống gia dùng Băng Ngưng Thảo để chơi xấu, Diệp gia cũng sẽ không đánh liều dùng tới lửa dung nham

“Ha ha ha, đúng là ông trời cũng giúp Diệp gia chúng ta, Tống Vạn Sư lão thất phu nhà ngươi, lần này, sợ là ngươi ngay cả ruột cũng phải xanh.” Diệp Cô cất tiếng cười to, những uất ức trước đó trong nháy mắt đã biến mất hết.

“Lăng Nguyệt, con thật đúng là phúc tướng của Diệp gia ta.” Trong mắt Diệp Cô lóe lên tia kích động, nửa tán thưởng nửa cảm khái nhìn Diệp Lăng Nguyệt.

Người đã từng bị Diệp gia coi là sự sỉ nhục nay đã trưởng thành rồi.

Trong hai sự việc lần này, nàng đều giúp hóa giải nguy cơ của Diệp gia rất tốt.

Từ trên người của Diệp Lăng Nguyệt, hắn lại nhìn thấy bóng dáng của tam nữ Diệp Hoàng Ngọc, Diệp Cô thở dài một tiếng.

“Những năm đó, là ông ngoại có lỗi với hai mẹ con cháu... để hai người phải chịu uất ức rồi.”

Diệp Lăng Nguyệt có chút nghẹn ngào trong họng, nàng cuối cùng cũng được Diệp Cô chính thức công nhận.

“Ông ngoại, những chuyện này đều là chuyện Lăng Nguyệt nên làm, Diệp gia thu nhận cháu cùng mẫu thân, ân tình của mọi người con đều ghi nhớ.” Từ thời khắc mà Diệp Lăng Nguyệt trở nên tỉnh táo, nàng liền nói với chính mình như thế.

Những ai phụ nàng, nàng sẽ trả lại gấp trăm, những ai có ơn với nàng thì dù nàng có xuống hoàng tuyền cũng sẽ báo đáp.

Diệp Cô tuy đối xử lạnh nhạt với hai mẹ con nàng nhiều năm, nếu không phải do ác nô quấy phá, hắn đối với việc ăn mặc của hai mẹ con này xưa nay không tệ.

“Đều là người một nhà, sao phải nói những lời như thế. Lăng Nguyệt, Diệp gia có thể giải quyết chuyện gỉ sét, con tạm thời đừng nên nói với bất cứ ai. Tống Vạn Sư không phải là muốn xem Diệp gia chúng ta chết sao, lần này, ta cũng thật sự muốn cho hắn xem xem, ai mới là người chết trước.” Diệp Cô hung hãn nói, trong mắt lóe lên một tia hung ác rồi biến mất.

Diệp Cô lệnh cho Diệp Hoàng Thụ bí mật lựa chọn một vài người đáng tin cậy trong đám con cháu của Diệp gia, để cho nhóm người này âm thầm vận chuyện những quặng sắt gỉ đến dưới vách núi bí mật luyện chế.

Chuyện này tiến hành vô cùng bí mật, Tống gia trong ngoài đều chẳng hay biết gì.

“Đại Biểu Ca, ngươi dự định dùng Băng Ngưng Thảo làm gì?” Diệp Lăng Nguyệt cùng Diệp Cô sau khi chia nhau ra, quay trở lại vùng mỏ sườn núi Thất Bắc, nhìn thấy Diệp Thánh đang sai người đem Băng Ngưng thảo vận chuyển từ trong mỏ ra.

Diệp Lăng Nguyệt trước đó cũng đã nhắc nhở Diệp Hoàng Vân, chỉ cần dời toàn bộ Băng Ngưng Thảo trong hầm mỏ ra ngoài, tình trạng quặng sắt đen bị gỉ sẽ chậm lại dần rồi biến mất.

Cho nên Diệp Thánh liền sai người nhổ sạch toàn bộ Băng Ngưng Thảo.

“Những cây cỏ dại này, thiếu chút nữa thì hại chết Diệp gia chúng ta, đương nhiên là một ngọn đuốc đốt sạch bọn chúng.” Diệp Thánh tức giận giẫm nát một gốc Băng Ngưng Thảo.

“Đại Biểu Ca, có thể đưa Băng Ngưng Thảo cho ta được không.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn những cây Băng Ngưng Thảo, gần một ngàn cây Băng Ngưng Thảo không phải là số lượng nhỏ, lãng phí chúng như thế thật không đáng.

“Ngươi muốn? Vậy thì ngươi lấy đi, những thứ này lại không thể ăn, có thể có ích lợi gì chứ?” Diệp Thánh thật là càng ngày càng nhìn không thấu biểu muội này của mình.

Lúc nãy nàng ở trong hầm mỏ nói cái gì mà Băng Ngưng Thảo, cái gì mà lửa dung nham, hắn nghe chẳng hiểu chữ nào cả.

Có điều nghe không hiểu cũng không sao, Diệp Thánh chỉ biết là, Biểu Muội này trước mắt chính là phúc tinh của Diệp gia, là phúc tướng trong mắt ông ngoại, thứ nàng muốn, đừng nói chỉ là một mớ cỏ dại, cho dù là một đống vàng, hắn cũng phải đưa ra.

“Vậy thì cám ơn Đại Biểu Ca, người đâu, đưa những cây cỏ này về Kiều Sở viện cho ta.” Diệp Lăng Nguyệt cũng không khách khí, vận chuyển toàn bộ Băng Ngưng Thảo về Kiều Sở viện.

Vừa về tới Kiều Sở viện, Diệp Lăng Nguyệt lập tức đem số Băng Ngưng Thảo này vận chuyển vào Hồng Mông Thiên, thần không hay quỷ không biết.

Thấy chủ nhân mặt mày hưng phấn nhìn những cây Băng Ngưng Thảo đó, tiểu Chi Ước thấy rất hiếu kỳ, nó lắc lư người đi tới trước Băng Ngưng Thảo, há miệng, ô oa cắn một cái.

Vậy mà vừa vào miệng, mặt tiểu Chi Ước liền nhíu lại.

Hừ... giống như đang ăn một tảng băng vậy, lại còn có vị chát nữa, thật là khó ăn.

“Đồ ham ăn, thứ này không phải dùng để ăn, đây là pháp bảo mà ta dùng để trị Tống gia đó.” Diệp Lăng Nguyệt cười gian một tiếng.

Tống gia hết lần này đến lần khác hãm hại Diệp gia, nếu lần này, nàng không ra tay trị Tống gia một chút, nàng sẽ không phải là Diệp Lăng Nguyệt.

Còn lại hơn mười ngày, Diệp gia vẫn như cũ bí mật luyện chế số lượng lớn quặng sắt đen Lục Thành.

Tống gia sau khi giám sát thấy Diệp gia không có động tĩnh gì, còn tưởng rằng Diệp gia đang vì việc sắt bị gỉ mà lo lắng.

“Ha ha, Liên đại sư, lần này, thật đúng là nhờ có chủ ý của ngươi. Ai có thể ngờ rằng, những cây Băng Ngưng Thảo nhỏ bé lại có thể lật đổ Diệp gia.” Bên trong Tống phủ, Tống Vạn Sư và Liên đại sư đang vui vẻ cùng nhau uống rượu.

“Được rồi được rồi, Tống gia chủ, ta đã hứa sẽ giúp ông đánh ngã Diệp gia, đương nhiên sẽ nói được làm được.” Vị Liên đại sư này cũng đã uống đến mắt say lờ đờ, ngồi bên cạnh hắn là hai mỹ tỳ của Tống gia.

Chỉ thấy hắn tay phải sờ mặt một người, tay trái lại ôm eo một người, mặt đầy vẻ tà dâm.

“Có điều, Liên đại sư, vùng mỏ của Diệp gia không còn nữa, nhưng đến lúc nào mới có thể thật sự trừ đi Diệp gia?” Diệp Cô một ngày không chết, Tống Vạn Sư sẽ một ngày không có cách nào ở Thu Phong trấn xưng bá.

“Rất nhanh nữa thôi, chỉ cần có cơ hội thích hợp, ta tự sẽ hạ thủ.” Liên đại sư vừa nói vừa ôm chầm hai người mỹ tỳ lắc lư người đi đến phòng của mình.

Tống Vạn Sư ở một bên cũng bật cười, mặt đầy vẻ nịnh hót.

“Cha, chúng ta còn phải phục vụ người này bao lâu chứ.” Tống Nghiễm Nghĩa trầm mặt, gã Liên đại sư là một gã lòng tham không đáy, trong lòng Tống Nghiễm Nghĩa đã bất mãn với hắn từ lâu.

“Nhanh thôi, chờ đến khi hắn giúp chúng ta xử lý Diệp gia xong, chúng ta sẽ không cần phải nịnh hót hắn nữa. Nhưng trước lúc đó, vẫn phải cẩn thận đề phòng Diệp gia, mấy ngày nay, hoạt động của khu mỏ vẫn diễn ra bình thường sao?” Tống Vạn Sư cũng rất ghét Liên đại sư, người này bản tính háo sắc, ngay cả mấy tiểu thiếp của ông, ông ta cũng âm thầm cấu kết.

Tống Vạn Sư bị Liên đại sư hại phải đội mũ xanh, nhưng chỉ dám giận chứ không dám nói gì, chỉ có thể làm con rùa rụt cổ.

“Cha yên tâm, hài nhi sẽ đích thân giám sát, sẽ không để cho bất kỳ sơ xuất nào xảy ra.” Tống Nghiễm Nghĩa gật đầu nói.

Điều mà hai cha con Tống gia không thể ngờ đến chính là, Tống Nghiễm Nghĩa trước đó còn nói những lời thề son sắt, nhưng sau đó không bao lâu đã có người thừa dịp đêm tối, thần không biết quỷ không hay âm thầm lẻn vào khu mỏ của Tống gia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương