Thần Võ Chiến Vương
-
Chương 522: Người quen cũ
Chiến trường thiên ngoại, ở một nơi nào đó trên bình nguyên có một nhánh chiến đoàn đang đóng quân.
Nhìn quân kỳ do chiến đoàn cắm vào, chính là Nghịch Long quân, đối thủ một mất một còn của Phi Long hoàng triều.
Lúc này, đang có một chiếc thuyền phi hành từ trên không trung hạ xuống quân doanh.
Nếu như Giang Thần nhìn thấy, sẽ phát hiện ra người trên thuyền trên căn bản hắn đều biết.
Mộ Dung Long, Ninh Hạo Thiên, Hàn Ty Minh, Âm Tuyệt, là những khuôn mặt quen thuộc này, còn có các nhân vật khác trên Thăng Long bảng nữa.
Gần như quân đoàn thứ ba mà Giang Thần đến trước đó, sau khi bọn họ đáp xuống đã bị mang tới trước mặt vài tên tướng lãnh cao cấp.
- Không tệ, đúng là hạt giống tốt, trước khi xuất chiến, chúng ta có lòng tin giúp ngươi trở thành tôn giả.
Tướng lãnh cao cấp của Nghịch Long quân đánh giá Ninh Hạo Thiên, khen ngợi một câu.
Điều này làm cho Ninh Hạo Thiên rất tự hào, bóng tối của việc lần nữa thua ở trên tay Giang Thần đã giảm bớt không ít.
- Lúc này Giang Thần ngươi không biết đang đi lưu vong ở đâu. Chờ sau khi ta trở thành tôn giả, chuyện thứ nhất là chém giết ngươi.
Ninh Hạo Thiên thầm nghĩ vậy ở trong lòng, hắn không tự tin đợi đến lúc Giang Thần cũng trở thành Tôn giả rồi mới động thủ.
Nói như vậy, chắc chắn hắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ.
- Không nghĩ tới Cửu Thiên giới còn có Tôn giả trẻ tuổi như vậy, có thể một mình chống đỡ một phương.
Chợt, ánh mắt của tướng lãnh cao cấp rơi vào trên người Mộ Dung Long.
Rất nhanh, những người này trở thành tướng lĩnh có địa vị không giống nhau ở trong Nghịch Long quân.
Hai người Âm Tuyệt và Hàn Ty Minh nhân cơ hội đánh giá Nghịch Long quân, càng xem càng cảm thấy kinh hãi.
Cơ hồ tất cả binh sĩ cấp thấp trong quân đều trực tiếp bị bắt tới.
Nghịch Long quân lại chọn ra người ưu tú từ trong quân, để bọn họ làm tướng lĩnh, thông qua phương thức cưỡng bức dụ dỗ mà thống lĩnh những người khác.
Như bọn họ vẫn còn được coi là tốt, không đến nỗi mất đi tự do.
- Sau đó các ngươi cứ lăn lộn với ta, ta biết các ngươi là bằng hữu tốt của Giang Thần, nhưng hiện tại là lúc để các ngươi bù đắp sai lầm trước đó.
Mộ Dung Long nghênh ngang đi tới trước người bọn họ, trước sau vẫn hung hăng như một, vênh váo tự đắc, trong miệng hắn lại xuất hiện hai hàng răng trắng chỉnh tề.
Âm Tuyệt và Hàn Ty Minh nhìn nhau, bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta có lựa chọn khác sao?
Không phải là bọn họ tự nguyện đến Nghịch Long quân, là bị trưng tới.
Hiện tại Mộ Dung gia là bá chủ Long vực, nhưng vẫn vẫn có âm thanh phản đối như cũ, vì muốn thể hiện năng lực của mình cho nên tiền trang mới phái vị đại thiếu gia Âm Tuyệt của Thánh thành tiền trang đến Nghịch Long quân.
Còn có Hàn Ty Minh có quan hệ không tệ với Giang Thần nữa.
Đương nhiên, bọn họ không làm tuyệt mọi chuyện, cũng không đến nỗi để những người này lưu lạc trở thành bia binh lính bình thường, làm đỡ đạn.
Lại nói tới hai người Ninh Hạo Thiên cùng Mộ Dung Long, dã tâm bừng bừng, muốn kiến công lập nghiệp, tương lai khi lật đổ được Phi Long hoàng triều, bọn họ sẽ đặt chân ở Chân Vũ giới.
Đến lúc đó, coi như bọn họ đã trực tiếp nhảy qua Thiên Hà giới, một bước lên trời.
Chiến tranh, đối với rất nhiều người ở tầng chót có chứa vô số cơ hội.
- Âm Tuyệt, ngươi phải cố gắng sống sót, chờ lần sau chúng ta trở về sẽ là lúc muội muội ngươi xuất giá.
Mộ Dung Long nhìn thấy vẻ không phục trên mặt bọn họ, không chỉ không tức giận, trái lại còn rất đắc ý nói.
Nói đến Âm Sương, Âm Tuyệt không nhịn được, nói:
- Mộ Dung gia các ngươi nên rất hối hận đi, vì mặt mũi, nói muốn diệt trừ Cao gia và các thế lực phản loạn khác, kết quả hiện tại lại không làm được gì.
Sau khi Thánh Võ viện biết việc làm của Nghịch Long quân ở Cửu Thiên giới lập tức trách mắng.
Nghịch Long quân không dám hung hăng ngang ngược nữa, cho dù vẫn nắm Cửu Thiên giới, nhưng không thể ra tay trợ giúp Mộ Dung gia nữa.
Hiện tại Cao gia đã chế tạo tộc địa của chính mình thành tường đồng vách sắt, trong thời gian ngắn căn bản không đánh vào được.
Mộ Dung Long hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bằng vào việc chúng ta đến Nghịch Long quân, khi chúng ta trở thành tướng lĩnh của Nghịch Long quân là có thể suất lĩnh quân đội trở về, khi động thủ cũng không cần kiêng kỵ như vậy nữa.
Hắn còn không quên nói thêm một câu:
- Đến lúc đó, ngươi cứ nhìn ta lấy muội muội ngươi đi!
Chợt, Mộ Dung Long đi tới bên người Ninh Hạo Thiên, nói:
- Nếu như ngươi có thể có được hoàng đồ, cũng không cần chạy tới nơi này để đột phá Tôn giả.
Ninh Hạo Thiên bất mãn nói:
- Ngươi muốn nói ta nay cả một nữ nhân cũng không nắm được hay sao?
- Ta có nói thế sao?
Mộ Dung Long nhếch miệng nở nụ cười, ý tứ trong mắt đã rất rõ ràng.
- Hoàng đồ cần phải nàng tự nguyện thì mới có thể thể hiện ra được, nếu không coi như là giết chết nàng thì cũng không thể có được nó.
- Sau đó thì sao?
Mộ Dung Long lại nói.
- Nàng đã nói rồi, chỉ cần ta giết chết được Giang Thần, báo thù cho phụ thân nàng thì nàng đồng ý để cho ta nhìn thấy hoàng đồ.
Mộ Dung Long ra vẻ kỳ quái nói:
- Sao ta có cảm giác nàng và Giang Thần không có thù oán gì vậy?
- Nàng chỉ thông qua phương thức như thế để kéo dài thời gian mà thôi, trong lòng ôm hi vọng khác, ta sẽ làm cho hi vọng của nàng bị diệt.
- Vậy chúng ta nói rõ đi, ngươi thật sự cho rằng Giang Thần sẽ không trở về nữa sao?
Mộ Dung Long hỏi.
- Nhất định hắn sẽ trở về.
Ninh Hạo Thiên rất quen thuộc với đối thủ cũ của mình, hắn dùng giọng khẳng định nói:
- Tốt nhất ngươi và ta nên nghĩ lúc hắn trở lại giết hắn ra sao đi!
...
- Vô địch, thực sự là cô quạnh.
Quân đoàn thứ ba, Giang Thần ở trong doanh trướng lười biếng duỗi eo, không có việc gì cả.
Cảnh giới của hắn đã đạt đến tầng chín, không cần dựa vào thần lực, phượng huyết, bằng vào kiếm trong tay đã có thể vô địch ở trong các Thông thiên cảnh.
Nhưng mà muốn tiến lên Tôn giả thì phải vượt qua một cái hào rất lớn.
Dù cho cơ hội giống như lần trước xuất hiện, xuất kỳ bất ý thì cũng chỉ có thể xoá sạch một hàm răng của Tôn giả mà thôi.
Chỉ là hắn biết chuyện này không vội vàng được, nếu không sẽ có phản ứng ngược lại.
Giang Thần lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở Quân Pháp Xử.
Nếu như đưa ánh mắt nhìn ra xa một chút thì sẽ phát hiện ra ở mặt sau của lệnh bài có thêm đồ đằng Phi Long, lúc này ý nghĩa đã không giống trước đó nữa.
Lâm thời và chính thức hoàn toàn khác nhau.
Đánh giặc xong, lâm thời sau khi thu được được tưởng thưởng thì ai về nhà nấy, còn chưa chắc chắn đã có mạng để về.
Chính thức thì lại không giống, một khi Phi Long hoàng triều bình phục được phản loạn, tới lúc luận công ban thưởng, bọn họ sẽ có thể đứng vững bước chân ở Chân Vũ giới, nói là một bước lên trời cũng không phải là quá đáng.
Giang Thần vừa tới quân doanh được mấy ngày đã nhìn thấy được hi vọng tấn cấp Tôn giả.
Thế nhưng đường phía sau Tôn giả lại phải đi thế nào đây chứ?
Chỉ bằng vào sự tồn tại của phòng nhỏ đã nói rõ ở lại Chân Vũ giới sẽ nhận được phát triển càng tốt hơn trước đó.
Thẳng thắn mà nói, hai người có thiên phú tương đồng phân biệt ở trong Cửu Thiên giới và Chân Vũ giới, thành tựu người sau đạt được tuyệt đối sẽ cao hơn so với người trước.
Giang Thần một lòng muốn hóa giải nguy cơ của Long vực chưa hề nghĩ tới những điểm này, thế nhưng chỉ cần ở quân doanh lâu, ít nhiều cũng sẽ hiểu rõ được một chút.
- Tương lai ta muốn đi tới Trung tam giới, nhất định phải thông qua Chân Vũ giới, nếu như ta không thể trở thành nhân vật nổi tiếng ở Chân Vũ giới, coi như từ đường nối vị diện đi vào trung tam giới, thì có ích lợi gì chứ?
Giang Thần nghĩ thầm.
Phải giải trừ nguy cơ ở Long vực, con đường tương lai cũng sẽ tốt hơn.
Lúc này, Vương Cường chạy tới nói cho hắn biết, doanh trưởng Khâu Ngôn gọi hắn qua nghị sự, nói là đã gặp phải một chuyện phiền toái.
Sức chiến đấu của Xích Diễm doanh lấy lửa làm chủ, nhiệm vụ bình thường là quấy rầy kẻ địch, thiêu hủy vũ khí chiến tranh của kẻ địch.
Thứ trong doanh trại dùng chính là Ly Hỏa trận, gần nghìn người tạo thành trận thức, mỗi ngày đều cần phả diễn luyện một lần, mãi đến khi mỗi người thuộc làu vị trí và biến hóa của mình thì mới có thể vận dụng thành thạo ở trong chiến tranh được.
Giang Thần thân là phó tướng duy nhất, trách nhiệm của hắn rất lớn.
Nhưng đây không phải là vấn đề vị trí, trải qua chuyện lần trước, Ly Hỏa trận của Xích Diễm doanh bởi vì nhân số không đủ, uy lực đã giảm đi rất nhiều.
Nhìn quân kỳ do chiến đoàn cắm vào, chính là Nghịch Long quân, đối thủ một mất một còn của Phi Long hoàng triều.
Lúc này, đang có một chiếc thuyền phi hành từ trên không trung hạ xuống quân doanh.
Nếu như Giang Thần nhìn thấy, sẽ phát hiện ra người trên thuyền trên căn bản hắn đều biết.
Mộ Dung Long, Ninh Hạo Thiên, Hàn Ty Minh, Âm Tuyệt, là những khuôn mặt quen thuộc này, còn có các nhân vật khác trên Thăng Long bảng nữa.
Gần như quân đoàn thứ ba mà Giang Thần đến trước đó, sau khi bọn họ đáp xuống đã bị mang tới trước mặt vài tên tướng lãnh cao cấp.
- Không tệ, đúng là hạt giống tốt, trước khi xuất chiến, chúng ta có lòng tin giúp ngươi trở thành tôn giả.
Tướng lãnh cao cấp của Nghịch Long quân đánh giá Ninh Hạo Thiên, khen ngợi một câu.
Điều này làm cho Ninh Hạo Thiên rất tự hào, bóng tối của việc lần nữa thua ở trên tay Giang Thần đã giảm bớt không ít.
- Lúc này Giang Thần ngươi không biết đang đi lưu vong ở đâu. Chờ sau khi ta trở thành tôn giả, chuyện thứ nhất là chém giết ngươi.
Ninh Hạo Thiên thầm nghĩ vậy ở trong lòng, hắn không tự tin đợi đến lúc Giang Thần cũng trở thành Tôn giả rồi mới động thủ.
Nói như vậy, chắc chắn hắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ.
- Không nghĩ tới Cửu Thiên giới còn có Tôn giả trẻ tuổi như vậy, có thể một mình chống đỡ một phương.
Chợt, ánh mắt của tướng lãnh cao cấp rơi vào trên người Mộ Dung Long.
Rất nhanh, những người này trở thành tướng lĩnh có địa vị không giống nhau ở trong Nghịch Long quân.
Hai người Âm Tuyệt và Hàn Ty Minh nhân cơ hội đánh giá Nghịch Long quân, càng xem càng cảm thấy kinh hãi.
Cơ hồ tất cả binh sĩ cấp thấp trong quân đều trực tiếp bị bắt tới.
Nghịch Long quân lại chọn ra người ưu tú từ trong quân, để bọn họ làm tướng lĩnh, thông qua phương thức cưỡng bức dụ dỗ mà thống lĩnh những người khác.
Như bọn họ vẫn còn được coi là tốt, không đến nỗi mất đi tự do.
- Sau đó các ngươi cứ lăn lộn với ta, ta biết các ngươi là bằng hữu tốt của Giang Thần, nhưng hiện tại là lúc để các ngươi bù đắp sai lầm trước đó.
Mộ Dung Long nghênh ngang đi tới trước người bọn họ, trước sau vẫn hung hăng như một, vênh váo tự đắc, trong miệng hắn lại xuất hiện hai hàng răng trắng chỉnh tề.
Âm Tuyệt và Hàn Ty Minh nhìn nhau, bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta có lựa chọn khác sao?
Không phải là bọn họ tự nguyện đến Nghịch Long quân, là bị trưng tới.
Hiện tại Mộ Dung gia là bá chủ Long vực, nhưng vẫn vẫn có âm thanh phản đối như cũ, vì muốn thể hiện năng lực của mình cho nên tiền trang mới phái vị đại thiếu gia Âm Tuyệt của Thánh thành tiền trang đến Nghịch Long quân.
Còn có Hàn Ty Minh có quan hệ không tệ với Giang Thần nữa.
Đương nhiên, bọn họ không làm tuyệt mọi chuyện, cũng không đến nỗi để những người này lưu lạc trở thành bia binh lính bình thường, làm đỡ đạn.
Lại nói tới hai người Ninh Hạo Thiên cùng Mộ Dung Long, dã tâm bừng bừng, muốn kiến công lập nghiệp, tương lai khi lật đổ được Phi Long hoàng triều, bọn họ sẽ đặt chân ở Chân Vũ giới.
Đến lúc đó, coi như bọn họ đã trực tiếp nhảy qua Thiên Hà giới, một bước lên trời.
Chiến tranh, đối với rất nhiều người ở tầng chót có chứa vô số cơ hội.
- Âm Tuyệt, ngươi phải cố gắng sống sót, chờ lần sau chúng ta trở về sẽ là lúc muội muội ngươi xuất giá.
Mộ Dung Long nhìn thấy vẻ không phục trên mặt bọn họ, không chỉ không tức giận, trái lại còn rất đắc ý nói.
Nói đến Âm Sương, Âm Tuyệt không nhịn được, nói:
- Mộ Dung gia các ngươi nên rất hối hận đi, vì mặt mũi, nói muốn diệt trừ Cao gia và các thế lực phản loạn khác, kết quả hiện tại lại không làm được gì.
Sau khi Thánh Võ viện biết việc làm của Nghịch Long quân ở Cửu Thiên giới lập tức trách mắng.
Nghịch Long quân không dám hung hăng ngang ngược nữa, cho dù vẫn nắm Cửu Thiên giới, nhưng không thể ra tay trợ giúp Mộ Dung gia nữa.
Hiện tại Cao gia đã chế tạo tộc địa của chính mình thành tường đồng vách sắt, trong thời gian ngắn căn bản không đánh vào được.
Mộ Dung Long hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bằng vào việc chúng ta đến Nghịch Long quân, khi chúng ta trở thành tướng lĩnh của Nghịch Long quân là có thể suất lĩnh quân đội trở về, khi động thủ cũng không cần kiêng kỵ như vậy nữa.
Hắn còn không quên nói thêm một câu:
- Đến lúc đó, ngươi cứ nhìn ta lấy muội muội ngươi đi!
Chợt, Mộ Dung Long đi tới bên người Ninh Hạo Thiên, nói:
- Nếu như ngươi có thể có được hoàng đồ, cũng không cần chạy tới nơi này để đột phá Tôn giả.
Ninh Hạo Thiên bất mãn nói:
- Ngươi muốn nói ta nay cả một nữ nhân cũng không nắm được hay sao?
- Ta có nói thế sao?
Mộ Dung Long nhếch miệng nở nụ cười, ý tứ trong mắt đã rất rõ ràng.
- Hoàng đồ cần phải nàng tự nguyện thì mới có thể thể hiện ra được, nếu không coi như là giết chết nàng thì cũng không thể có được nó.
- Sau đó thì sao?
Mộ Dung Long lại nói.
- Nàng đã nói rồi, chỉ cần ta giết chết được Giang Thần, báo thù cho phụ thân nàng thì nàng đồng ý để cho ta nhìn thấy hoàng đồ.
Mộ Dung Long ra vẻ kỳ quái nói:
- Sao ta có cảm giác nàng và Giang Thần không có thù oán gì vậy?
- Nàng chỉ thông qua phương thức như thế để kéo dài thời gian mà thôi, trong lòng ôm hi vọng khác, ta sẽ làm cho hi vọng của nàng bị diệt.
- Vậy chúng ta nói rõ đi, ngươi thật sự cho rằng Giang Thần sẽ không trở về nữa sao?
Mộ Dung Long hỏi.
- Nhất định hắn sẽ trở về.
Ninh Hạo Thiên rất quen thuộc với đối thủ cũ của mình, hắn dùng giọng khẳng định nói:
- Tốt nhất ngươi và ta nên nghĩ lúc hắn trở lại giết hắn ra sao đi!
...
- Vô địch, thực sự là cô quạnh.
Quân đoàn thứ ba, Giang Thần ở trong doanh trướng lười biếng duỗi eo, không có việc gì cả.
Cảnh giới của hắn đã đạt đến tầng chín, không cần dựa vào thần lực, phượng huyết, bằng vào kiếm trong tay đã có thể vô địch ở trong các Thông thiên cảnh.
Nhưng mà muốn tiến lên Tôn giả thì phải vượt qua một cái hào rất lớn.
Dù cho cơ hội giống như lần trước xuất hiện, xuất kỳ bất ý thì cũng chỉ có thể xoá sạch một hàm răng của Tôn giả mà thôi.
Chỉ là hắn biết chuyện này không vội vàng được, nếu không sẽ có phản ứng ngược lại.
Giang Thần lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở Quân Pháp Xử.
Nếu như đưa ánh mắt nhìn ra xa một chút thì sẽ phát hiện ra ở mặt sau của lệnh bài có thêm đồ đằng Phi Long, lúc này ý nghĩa đã không giống trước đó nữa.
Lâm thời và chính thức hoàn toàn khác nhau.
Đánh giặc xong, lâm thời sau khi thu được được tưởng thưởng thì ai về nhà nấy, còn chưa chắc chắn đã có mạng để về.
Chính thức thì lại không giống, một khi Phi Long hoàng triều bình phục được phản loạn, tới lúc luận công ban thưởng, bọn họ sẽ có thể đứng vững bước chân ở Chân Vũ giới, nói là một bước lên trời cũng không phải là quá đáng.
Giang Thần vừa tới quân doanh được mấy ngày đã nhìn thấy được hi vọng tấn cấp Tôn giả.
Thế nhưng đường phía sau Tôn giả lại phải đi thế nào đây chứ?
Chỉ bằng vào sự tồn tại của phòng nhỏ đã nói rõ ở lại Chân Vũ giới sẽ nhận được phát triển càng tốt hơn trước đó.
Thẳng thắn mà nói, hai người có thiên phú tương đồng phân biệt ở trong Cửu Thiên giới và Chân Vũ giới, thành tựu người sau đạt được tuyệt đối sẽ cao hơn so với người trước.
Giang Thần một lòng muốn hóa giải nguy cơ của Long vực chưa hề nghĩ tới những điểm này, thế nhưng chỉ cần ở quân doanh lâu, ít nhiều cũng sẽ hiểu rõ được một chút.
- Tương lai ta muốn đi tới Trung tam giới, nhất định phải thông qua Chân Vũ giới, nếu như ta không thể trở thành nhân vật nổi tiếng ở Chân Vũ giới, coi như từ đường nối vị diện đi vào trung tam giới, thì có ích lợi gì chứ?
Giang Thần nghĩ thầm.
Phải giải trừ nguy cơ ở Long vực, con đường tương lai cũng sẽ tốt hơn.
Lúc này, Vương Cường chạy tới nói cho hắn biết, doanh trưởng Khâu Ngôn gọi hắn qua nghị sự, nói là đã gặp phải một chuyện phiền toái.
Sức chiến đấu của Xích Diễm doanh lấy lửa làm chủ, nhiệm vụ bình thường là quấy rầy kẻ địch, thiêu hủy vũ khí chiến tranh của kẻ địch.
Thứ trong doanh trại dùng chính là Ly Hỏa trận, gần nghìn người tạo thành trận thức, mỗi ngày đều cần phả diễn luyện một lần, mãi đến khi mỗi người thuộc làu vị trí và biến hóa của mình thì mới có thể vận dụng thành thạo ở trong chiến tranh được.
Giang Thần thân là phó tướng duy nhất, trách nhiệm của hắn rất lớn.
Nhưng đây không phải là vấn đề vị trí, trải qua chuyện lần trước, Ly Hỏa trận của Xích Diễm doanh bởi vì nhân số không đủ, uy lực đã giảm đi rất nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook