Thâm Viện Nguyệt
-
Chương 46
Tháng chạp hết liền tới
Nguyên tiêu, bên ngoài sóng ngầm mãnh liệt, loạn thạch băng vân, Tam Lang lại
một bộ bình tĩnh, tuy rằng mỗi ngày về nhà đều mỏi mệt tận xương, bộ dáng có
chút quỷ khí dày đặc. Nhưng mặc kệ lại bận như thế nào, trước khi lên đèn nhất
định sẽ trở về, có mệt cũng nở nụ cười với Chỉ Hạnh, cho dù mặt đều đông cứng.
Chỉ Hạnh chỉ có thể thầm than, ở trong lòng nguyền rủa hoàng đế sớm thượng mã phong, đừng dây dưa phu quân đáng thương của nàng nữa. Bắt mạch, trong lòng rất ưu sầu, khi thiếu niên không điều dưỡng tốt, lại bị nhốt ra chút tật xấu, hiện tại lại lao tâm quá mức...
Là dược ba phần độc, thực thiện lại quá chậm. Mỗi ngày cân nhắc ẩm thực của hắn liền hao tâm tổn trí.
Tam Lang ngược lại cảm thấy mỹ mãn. Chỉ cần tâm của Chỉ Hạnh đều ở trên người hắn, cho hắn độc dược hắn cũng cười uống hết. Hắn có thể cầu chỉ là như thế mà thôi, dùng hết tâm lực như vậy cũng vì có thể cho Hạnh Nhi những ngày tháng an ổn dài lâu.
"Kỳ thật bố trí cũng gần hoàn tất rồi," Hắn an ủi Chỉ Hạnh, "Khi xuân về hoa nở có thể xao sơn chấn hổ.”
"Hoàng đế cũng quá độc." Chỉ Hạnh oán giận, "Hắn thì ôm người trong lòng khoái hoạt, lại khiến chàng mấy năm liên tục cũng không thể sống bình thường.”
Tam Lang cười khổ một chút, "Hoàng thượng không có gặp Tử Hệ... Nói cũng không gặp.”
Chỉ Hạnh trợn tròn mắt, "... Ông trời, nhà Mộ Dung cũng có tình loại? Đột biến a!”
"Tình loại?" Tam Lang khó hiểu. Hắn vẫn luôn không hiểu tại sao hoàng thượng lại nghĩ một đằng làm một nẻo.
"Chỉ có chung tình với người so với bản thân còn quan trọng hơn, mới có thể vì hắn lo lắng đến mọi mặt, không nỡ để người mình yêu phải chịu một chút ít ủy khuất." Chỉ Hạnh cuối cùng cũng có chút hảo cảm đối với Chính Đức đế, "Việc này không dễ, vô cùng không dễ, ngay cả ta cũng làm không được. Ta thà rằng kéo chàng cùng chết, cũng không chịu để chàng sống hạnh phúc với người khác.”
Tam Lang bừng tỉnh. Khó trách hoàng đế nói "Tam Lang ngươi đã sớm chết", khó trách hoàng đế luôn lải nhải muốn nhanh chóng cưới vợ cho Tử Hệ.
"... Ta cũng làm không được." Tam Lang chăm chú nhìn nàng, "Nàng dám đem ta giao cho người khác, ta liền chết chung với nàng.”
Nói ác độc như vậy, giọng điệu lại triền miên như vậy.
Chỉ Hạnh trong lòng ngọt ngào, lại có chút buồn bực. Vì sao bọn họ nói chuyện tình cảm luôn là chết rồi cùng chết a... Đầu năm, kiểu này có được không?
Ai biết những lời nói ngoan độc này lại khiến Tam Lang đặc biệt động tình chứ? Hại nàng cũng bị trêu chọc thiên lôi câu động địa hỏa, hận không thể dứt khoát cùng chết cho xong, thiếu chút nữa eo cả hai cùng gãy. Sau đó khi giúp xoa thắt lưng cho nhau, hai người đều cười không ngừng.
Không có cách nào, cấp bậc của bọn họ chính là thấp hơn hoàng đế đủ nhiều, không có cách nào yêu vĩ đại hy sinh như vậy. Tuyệt đối là do ngày cưới gả có vấn đề, bọn họ mới có thể vẫn dừng lại ở giai đoạn minh hôn tương đối tục khí.
"Chúng ta khi nào thì có con?" Tam Lang nhẹ vuốt ve lưng bóng loáng non mềm của nàng.
"Gia, ngài đừng đi ngồi tù ép buộc nữa, ba năm sau chúng ta có thể có con." Chỉ Hạnh thở dài.
Tam Lang cười khẽ, cắn cắn vành tai của nàng, "Yên tâm, chỉ có người khác ngồi tù... Ai khiến ta ngồi tù, ta cho hắn ngồi đến hết đời.”
Kết quả khi xuân về hoa nở, Chỉ Hạnh rốt cục kiến thức một phen thủ đoạn của lãnh diêm la Phùng Tam Lang.
Chính Đức đế lệnh Phùng tri huyện lang đại thiên tuần thú, làm khâm sai Ngự Sử, bề ngoài là đi Giang Nam khảo sát muối chính, không nghĩ tới nửa đường ra roi thúc ngựa thẳng đến Lạc Dương.
Lần đi công vụ này, Tam Lang bình thản ung dung muốn Chỉ Hạnh đồng hành, nàng ngạc nhiên, "... Này không hợp quy củ đâu?
"Hoàng thượng chính là quy củ," Hắn rũ mắt xuống, không nhắc đến việc hoàng thượng lải nhải vừa đố kị lại hận mắng hắn non nửa canh giờ, "Nàng từng nói, chết cũng phải mang nàng đi cùng. Ta không muốn chia cách với nàng.”
Chỉ Hạnh cảm thấy mình thật không có nguyên tắc, Tam Lang nói như vậy, nàng lập tức quăng binh bỏ giáp... để quy củ pháp luật toàn bộ đi tìm chết đi!
Trên đường đi kỳ thật vô cùng nguy hiểm lại gian khổ, hoàng đế cho sáu ám vệ cùng ba trăm cung vệ đi cùng, thích khách quá nhiều, khó lòng phòng bị. Muối chính là chức quan lớn béo bở, vũng nước đó vừa sâu lại đục. Các toán người đến lẫn lộn, cũng phân không rõ là muối quan hay là muối thương phái tới.
Dọc đường đi Tam Lang chặt chẽ bảo vệ nàng, ám vệ cũng không chịu thua kém, nhưng thẳng đến cùng cung vệ chia nhau ra làm việc, đi về hướng Lạc Dương mới coi như hoàn toàn thoát khỏi những ngày xui xẻo giờ giờ khắc khắc lúc nào cũng có thích khách.
Nàng thực kinh ngạc võ nghệ kỵ xạ của Tam Lang so với nàng tưởng tượng còn cao hơn, cũng thật hâm mộ mỗi người đều có thể nhảy lên ngựa. Giống như nàng, còn phải thành thành thật thật dùng bàn đạp, chỉ miễn cưỡng không tụt đội mà thôi.
Lại không biết Tam Lang kinh ngạc, các ám vệ nhóm rớt tròng mắt.
Quý tộc nữ tử của hoàng thất Đại Yến, người biết cưỡi ngựa không tính rất ít, nhưng hơn phân nửa là khoe khoang, kiểu cách lên ngựa so với lên xe ngựa còn bày vẻ hơn, không có đá kê chân cùng nô tỳ đến đỡ, có thể lưu loát lên không được mấy người. Kết quả nhã nhặn mềm mại này, đỡ cũng không cần người đỡ, chỉ thay đổi bộ hồ phục kỵ trang, điểm chân vào bàn đạp liền lên ngựa. Mấy ngày chạy như bay còn một bộ thoải mái, như không có chuyện gì, khiến Tam Lang vốn định cưỡi chung một con ngựa với nàng mất mát một phen.
"... Nàng học cưỡi ngựa lúc nào?" Nhận thức của Tam Lang về truyền nhân Phó thị lại tăng thêm vài tầng kính ý cùng kinh ngạc.
"Bảy tám tuổi." Chỉ Hạnh thở dài, có chút mất mát, "Đáng tiếc, nương ta thân thể không tốt, thuật cưỡi ngựa tổ truyền liền thất truyền như vậy... Ta là mời sư phụ đến dạy. Khi đó... cha ta sủng một mỹ thiếp thiếu chút nữa vì ả mà hưu nương ta. Nương ta cảm thấy phòng ngừa chu đáo sẽ tốt hơn, đằng nào cũng không thể đợi đến lúc tình thế bất đắc dĩ muốn chạy trốn giữ mạng, có ngựa lại không biết cưỡi... Cho nên ta học hai ba năm. Chỉ là cưỡi không tốt lắm...”
Tam Lang liếc nhìn hai ám vệ ở phía sau cố gắng đuổi kịp... Quyết định đem cái gọi là "cưỡi không tốt lắm“ của Chỉ Hạnh giấu kĩ trong bụng, tránh cho quá đả kích người.
Vốn hắn đã tính toán cùng cưỡi ngựa sẽ làm chậm hành trình vào thời gian quy định, không nghĩ tới Chỉ Hạnh rất không chịu thua kém, cho nên đã đến sớm ba ngày.
Sét đánh không kịp bưng tai, dẫn theo quân đóng ở địa phương bắt vài đường đệ cùng tam ca của hoàng quý phi, xét nhà tứ thúc hoàng quý phi, cơ hồ quan viên nửa Lạc Dương đều bị liên lụy, ngoại thích vốn giống như hoàng đế đại phương tác uy tác phúc, lập tức sụp đổ, ý chỉ đao hạ lưu nhân của thái hậu còn đang trên đường, Tam Lang đã giám trảm bốn mươi ba quan viên địa phương cùng ngoại thích hoàng quý phi có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực
Sợ Chỉ Hạnh sợ hãi, vừa lo kẻ phạm pháp cướp pháp trường hoặc ám sát, cho nên Tam Lang đằng trước giám trảm, để Chỉ Hạnh ở phía sau màn, dùng mành trúc che khuất.
Nhưng nàng vẫn lặng lẽ vén rèm nhìn.
Trường hợp huyết tinh khủng bố, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, nguyền rủa cùng cầu xin tha thứ ồn ào cả vùng. Rất nhiều quan cùng giám trảm có choáng váng có nôn mửa, ngay cả nàng cũng phải cố nén dạ dày sôi trào.
Chỉ có Tam Lang vẻ mặt lạnh nhạt. Vừa không vui, cũng không giận. Có thể nói hoàn toàn không động dung, bình tĩnh làm xong những chuyện nên làm.
Đã chết người nhiều như vậy, hắn không có chút thương hại, cũng không có hối hận, không đành lòng.
Hắn... quả nhiên hoàn toàn coi những người đặt ngoài trái tim là "vật". Cho nên mới có thể lý trí lạnh lùng xử trí như vậy... ?
Có phải là, có một số vết thương, cho dù không hề hư thối, nhưng sẹo lưu lại sẽ đặc biệt cứng rắn vặn vẹo, vĩnh viễn không khỏi sao?
Rốt cục giám trảm xong, Tam Lang thản nhiên phân phó rửa sạch pháp trường. Hắn hiểu được, sau trận đại sát này thanh danh sẽ rất không dễ nghe... Ai để ý chứ? Người thân của thái hậu cùng hoàng quý phi luôn bám víu trèo cao, một mạch của Tương Quốc Công đã ăn sâu bén rễ, khiến cho trời giận người oán, không thừa dịp ngoại thích của hoàng quý phi căn cơ còn nông cạn, mất dê làm chuồng, chẳng lẽ còn chờ lại ra một Tương Quốc Công? Thuận Thế gõ một chút Trần gia đang ngo ngoe. Đừng tưởng rằng có một hoàng hậu liền có ngày xuất đầu.
Hoàng thượng không thích tru cửu tộc, chỉ giết kẻ thủ ác phạm quốc pháp đáng tru, đã rất mềm lòng. Người chung quy cũng phải chết. Lúc đầu xúc phạm quốc pháp coi dân chúng như cá thịt, nên nghĩ đến sẽ có ngày này.
Có lẽ có một ngày, cổ này cũng sẽ chặt xuống một đao. Hắn thản nhiên nghĩ. Khác biệt lớn nhất với những người này là, bọn họ tội đáng tru, ta không thẹn với lương tâm.
Nhưng khi hắn lạnh lùng chạm đến ánh mắt có chút phức tạp của Chỉ Hạnh, đột nhiên dâng lên một sự hoảng loạn khó hiểu.
"Không phải không cho nàng ra sao?" Hắn nóng ruột khẽ trách, cũng không dám nhìn nàng, thậm chí không dám đụng vào tay nàng.
Hắn không quan tâm hai tay dính máu, nhưng hắn không muốn để nàng dính vào máu tanh này... Càng có thể là, hắn hy vọng ở trong mắt Chỉ Hạnh, hắn vẫn là sạch sẽ.
Nhưng hắn lại đem Hạnh nhi đến. Có lẽ, có lẽ đi. Hắn cưỡng cầu, càng hy vọng mặc kệ hắn là người thế nào, Hạnh nhi đều ở bên cạnh hắn.
"Huyết khí cũng là sẽ làm bị thương người, biết không?" Chỉ Hạnh cầm tay hắn nhíu mày, "Lại đây cho ta bắt mạch, ta xem xem... Còn nói làm cho người ta ngồi tù suốt đời, không có đầu, dùng cái gì ngồi tù
Có lẽ hắn thiếu một chút gì đi. Bị tra tấn nhiều năm như vậy, sao có thể đầy đủ không sứt mẻ. Nhưng Tam Lang của nàng... phi thường lý trí, tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Nếu bán cho hoàng đế, sao có thể hai tay sạch sẽ không chút máu tanh?
Nàng kéo một chút, Tam Lang lại không nhúc nhích.
"Tựa như nàng nhìn thấy, ta chính là kẻ... tàn khốc lại không hề biết thương xót như thế." Giọng hắn khàn khàn mà chua xót.
Chỉ Hạnh trừng mắt nhìn, ánh mắt thật đau, lòng cũng thật đau. "Chỉ cần chàng có lý, chàng muốn giết người, ta thay chàng đưa đao. Chàng muốn phóng hỏa, ta đánh lửa cho chàng. Nếu chàng không có lý... Ta tự tay kết liễu chàng, chàng ở mười tám tầng địa ngục chờ ta, rất nhanh ta sẽ đến.”
Đây là nhượng bộ lớn nhất của nàng.
Tam Lang nhẹ nhàng thở ra, thế này mới phát hiện thiếu chút nữa quên hô hấp. "Được. Vốn ta đã đem bản thân cho nàng.”
Chỉ Hạnh kéo hắn đi, giận chó đánh mèo vô cùng quen thuộc, "Nói đến nói đi, đều là cẩu... vị đó không tốt. Chuyện xấu gì cũng giao cho chàng, làm hại chàng... Chàng có gì không hay xảy ra, ta trước bắt hắn thường mạng rồi mới đi tìm chàng. Chàng nhất định phải đi chậm một chút... Ta còn muốn đi đào tổ phần nhà hắn trước
Ở ngự thư phòng xa xôi, hoàng thượng tôn quý hắt xì mười mấy cái, dâng lên ác hàn mãnh liệt. Triệu công công gấp gáp muốn đi gọi thái y, hoàng thượng mặt xanh mét ngăn cản ông, "Lấy chậu than vào trước, thật lạnh... Ahhh, đã thấy mặt trời lại còn xuân hàn sao?" Nói xong lại hắt xì vài cái.
Chỉ Hạnh chỉ có thể thầm than, ở trong lòng nguyền rủa hoàng đế sớm thượng mã phong, đừng dây dưa phu quân đáng thương của nàng nữa. Bắt mạch, trong lòng rất ưu sầu, khi thiếu niên không điều dưỡng tốt, lại bị nhốt ra chút tật xấu, hiện tại lại lao tâm quá mức...
Là dược ba phần độc, thực thiện lại quá chậm. Mỗi ngày cân nhắc ẩm thực của hắn liền hao tâm tổn trí.
Tam Lang ngược lại cảm thấy mỹ mãn. Chỉ cần tâm của Chỉ Hạnh đều ở trên người hắn, cho hắn độc dược hắn cũng cười uống hết. Hắn có thể cầu chỉ là như thế mà thôi, dùng hết tâm lực như vậy cũng vì có thể cho Hạnh Nhi những ngày tháng an ổn dài lâu.
"Kỳ thật bố trí cũng gần hoàn tất rồi," Hắn an ủi Chỉ Hạnh, "Khi xuân về hoa nở có thể xao sơn chấn hổ.”
"Hoàng đế cũng quá độc." Chỉ Hạnh oán giận, "Hắn thì ôm người trong lòng khoái hoạt, lại khiến chàng mấy năm liên tục cũng không thể sống bình thường.”
Tam Lang cười khổ một chút, "Hoàng thượng không có gặp Tử Hệ... Nói cũng không gặp.”
Chỉ Hạnh trợn tròn mắt, "... Ông trời, nhà Mộ Dung cũng có tình loại? Đột biến a!”
"Tình loại?" Tam Lang khó hiểu. Hắn vẫn luôn không hiểu tại sao hoàng thượng lại nghĩ một đằng làm một nẻo.
"Chỉ có chung tình với người so với bản thân còn quan trọng hơn, mới có thể vì hắn lo lắng đến mọi mặt, không nỡ để người mình yêu phải chịu một chút ít ủy khuất." Chỉ Hạnh cuối cùng cũng có chút hảo cảm đối với Chính Đức đế, "Việc này không dễ, vô cùng không dễ, ngay cả ta cũng làm không được. Ta thà rằng kéo chàng cùng chết, cũng không chịu để chàng sống hạnh phúc với người khác.”
Tam Lang bừng tỉnh. Khó trách hoàng đế nói "Tam Lang ngươi đã sớm chết", khó trách hoàng đế luôn lải nhải muốn nhanh chóng cưới vợ cho Tử Hệ.
"... Ta cũng làm không được." Tam Lang chăm chú nhìn nàng, "Nàng dám đem ta giao cho người khác, ta liền chết chung với nàng.”
Nói ác độc như vậy, giọng điệu lại triền miên như vậy.
Chỉ Hạnh trong lòng ngọt ngào, lại có chút buồn bực. Vì sao bọn họ nói chuyện tình cảm luôn là chết rồi cùng chết a... Đầu năm, kiểu này có được không?
Ai biết những lời nói ngoan độc này lại khiến Tam Lang đặc biệt động tình chứ? Hại nàng cũng bị trêu chọc thiên lôi câu động địa hỏa, hận không thể dứt khoát cùng chết cho xong, thiếu chút nữa eo cả hai cùng gãy. Sau đó khi giúp xoa thắt lưng cho nhau, hai người đều cười không ngừng.
Không có cách nào, cấp bậc của bọn họ chính là thấp hơn hoàng đế đủ nhiều, không có cách nào yêu vĩ đại hy sinh như vậy. Tuyệt đối là do ngày cưới gả có vấn đề, bọn họ mới có thể vẫn dừng lại ở giai đoạn minh hôn tương đối tục khí.
"Chúng ta khi nào thì có con?" Tam Lang nhẹ vuốt ve lưng bóng loáng non mềm của nàng.
"Gia, ngài đừng đi ngồi tù ép buộc nữa, ba năm sau chúng ta có thể có con." Chỉ Hạnh thở dài.
Tam Lang cười khẽ, cắn cắn vành tai của nàng, "Yên tâm, chỉ có người khác ngồi tù... Ai khiến ta ngồi tù, ta cho hắn ngồi đến hết đời.”
Kết quả khi xuân về hoa nở, Chỉ Hạnh rốt cục kiến thức một phen thủ đoạn của lãnh diêm la Phùng Tam Lang.
Chính Đức đế lệnh Phùng tri huyện lang đại thiên tuần thú, làm khâm sai Ngự Sử, bề ngoài là đi Giang Nam khảo sát muối chính, không nghĩ tới nửa đường ra roi thúc ngựa thẳng đến Lạc Dương.
Lần đi công vụ này, Tam Lang bình thản ung dung muốn Chỉ Hạnh đồng hành, nàng ngạc nhiên, "... Này không hợp quy củ đâu?
"Hoàng thượng chính là quy củ," Hắn rũ mắt xuống, không nhắc đến việc hoàng thượng lải nhải vừa đố kị lại hận mắng hắn non nửa canh giờ, "Nàng từng nói, chết cũng phải mang nàng đi cùng. Ta không muốn chia cách với nàng.”
Chỉ Hạnh cảm thấy mình thật không có nguyên tắc, Tam Lang nói như vậy, nàng lập tức quăng binh bỏ giáp... để quy củ pháp luật toàn bộ đi tìm chết đi!
Trên đường đi kỳ thật vô cùng nguy hiểm lại gian khổ, hoàng đế cho sáu ám vệ cùng ba trăm cung vệ đi cùng, thích khách quá nhiều, khó lòng phòng bị. Muối chính là chức quan lớn béo bở, vũng nước đó vừa sâu lại đục. Các toán người đến lẫn lộn, cũng phân không rõ là muối quan hay là muối thương phái tới.
Dọc đường đi Tam Lang chặt chẽ bảo vệ nàng, ám vệ cũng không chịu thua kém, nhưng thẳng đến cùng cung vệ chia nhau ra làm việc, đi về hướng Lạc Dương mới coi như hoàn toàn thoát khỏi những ngày xui xẻo giờ giờ khắc khắc lúc nào cũng có thích khách.
Nàng thực kinh ngạc võ nghệ kỵ xạ của Tam Lang so với nàng tưởng tượng còn cao hơn, cũng thật hâm mộ mỗi người đều có thể nhảy lên ngựa. Giống như nàng, còn phải thành thành thật thật dùng bàn đạp, chỉ miễn cưỡng không tụt đội mà thôi.
Lại không biết Tam Lang kinh ngạc, các ám vệ nhóm rớt tròng mắt.
Quý tộc nữ tử của hoàng thất Đại Yến, người biết cưỡi ngựa không tính rất ít, nhưng hơn phân nửa là khoe khoang, kiểu cách lên ngựa so với lên xe ngựa còn bày vẻ hơn, không có đá kê chân cùng nô tỳ đến đỡ, có thể lưu loát lên không được mấy người. Kết quả nhã nhặn mềm mại này, đỡ cũng không cần người đỡ, chỉ thay đổi bộ hồ phục kỵ trang, điểm chân vào bàn đạp liền lên ngựa. Mấy ngày chạy như bay còn một bộ thoải mái, như không có chuyện gì, khiến Tam Lang vốn định cưỡi chung một con ngựa với nàng mất mát một phen.
"... Nàng học cưỡi ngựa lúc nào?" Nhận thức của Tam Lang về truyền nhân Phó thị lại tăng thêm vài tầng kính ý cùng kinh ngạc.
"Bảy tám tuổi." Chỉ Hạnh thở dài, có chút mất mát, "Đáng tiếc, nương ta thân thể không tốt, thuật cưỡi ngựa tổ truyền liền thất truyền như vậy... Ta là mời sư phụ đến dạy. Khi đó... cha ta sủng một mỹ thiếp thiếu chút nữa vì ả mà hưu nương ta. Nương ta cảm thấy phòng ngừa chu đáo sẽ tốt hơn, đằng nào cũng không thể đợi đến lúc tình thế bất đắc dĩ muốn chạy trốn giữ mạng, có ngựa lại không biết cưỡi... Cho nên ta học hai ba năm. Chỉ là cưỡi không tốt lắm...”
Tam Lang liếc nhìn hai ám vệ ở phía sau cố gắng đuổi kịp... Quyết định đem cái gọi là "cưỡi không tốt lắm“ của Chỉ Hạnh giấu kĩ trong bụng, tránh cho quá đả kích người.
Vốn hắn đã tính toán cùng cưỡi ngựa sẽ làm chậm hành trình vào thời gian quy định, không nghĩ tới Chỉ Hạnh rất không chịu thua kém, cho nên đã đến sớm ba ngày.
Sét đánh không kịp bưng tai, dẫn theo quân đóng ở địa phương bắt vài đường đệ cùng tam ca của hoàng quý phi, xét nhà tứ thúc hoàng quý phi, cơ hồ quan viên nửa Lạc Dương đều bị liên lụy, ngoại thích vốn giống như hoàng đế đại phương tác uy tác phúc, lập tức sụp đổ, ý chỉ đao hạ lưu nhân của thái hậu còn đang trên đường, Tam Lang đã giám trảm bốn mươi ba quan viên địa phương cùng ngoại thích hoàng quý phi có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực
Sợ Chỉ Hạnh sợ hãi, vừa lo kẻ phạm pháp cướp pháp trường hoặc ám sát, cho nên Tam Lang đằng trước giám trảm, để Chỉ Hạnh ở phía sau màn, dùng mành trúc che khuất.
Nhưng nàng vẫn lặng lẽ vén rèm nhìn.
Trường hợp huyết tinh khủng bố, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, nguyền rủa cùng cầu xin tha thứ ồn ào cả vùng. Rất nhiều quan cùng giám trảm có choáng váng có nôn mửa, ngay cả nàng cũng phải cố nén dạ dày sôi trào.
Chỉ có Tam Lang vẻ mặt lạnh nhạt. Vừa không vui, cũng không giận. Có thể nói hoàn toàn không động dung, bình tĩnh làm xong những chuyện nên làm.
Đã chết người nhiều như vậy, hắn không có chút thương hại, cũng không có hối hận, không đành lòng.
Hắn... quả nhiên hoàn toàn coi những người đặt ngoài trái tim là "vật". Cho nên mới có thể lý trí lạnh lùng xử trí như vậy... ?
Có phải là, có một số vết thương, cho dù không hề hư thối, nhưng sẹo lưu lại sẽ đặc biệt cứng rắn vặn vẹo, vĩnh viễn không khỏi sao?
Rốt cục giám trảm xong, Tam Lang thản nhiên phân phó rửa sạch pháp trường. Hắn hiểu được, sau trận đại sát này thanh danh sẽ rất không dễ nghe... Ai để ý chứ? Người thân của thái hậu cùng hoàng quý phi luôn bám víu trèo cao, một mạch của Tương Quốc Công đã ăn sâu bén rễ, khiến cho trời giận người oán, không thừa dịp ngoại thích của hoàng quý phi căn cơ còn nông cạn, mất dê làm chuồng, chẳng lẽ còn chờ lại ra một Tương Quốc Công? Thuận Thế gõ một chút Trần gia đang ngo ngoe. Đừng tưởng rằng có một hoàng hậu liền có ngày xuất đầu.
Hoàng thượng không thích tru cửu tộc, chỉ giết kẻ thủ ác phạm quốc pháp đáng tru, đã rất mềm lòng. Người chung quy cũng phải chết. Lúc đầu xúc phạm quốc pháp coi dân chúng như cá thịt, nên nghĩ đến sẽ có ngày này.
Có lẽ có một ngày, cổ này cũng sẽ chặt xuống một đao. Hắn thản nhiên nghĩ. Khác biệt lớn nhất với những người này là, bọn họ tội đáng tru, ta không thẹn với lương tâm.
Nhưng khi hắn lạnh lùng chạm đến ánh mắt có chút phức tạp của Chỉ Hạnh, đột nhiên dâng lên một sự hoảng loạn khó hiểu.
"Không phải không cho nàng ra sao?" Hắn nóng ruột khẽ trách, cũng không dám nhìn nàng, thậm chí không dám đụng vào tay nàng.
Hắn không quan tâm hai tay dính máu, nhưng hắn không muốn để nàng dính vào máu tanh này... Càng có thể là, hắn hy vọng ở trong mắt Chỉ Hạnh, hắn vẫn là sạch sẽ.
Nhưng hắn lại đem Hạnh nhi đến. Có lẽ, có lẽ đi. Hắn cưỡng cầu, càng hy vọng mặc kệ hắn là người thế nào, Hạnh nhi đều ở bên cạnh hắn.
"Huyết khí cũng là sẽ làm bị thương người, biết không?" Chỉ Hạnh cầm tay hắn nhíu mày, "Lại đây cho ta bắt mạch, ta xem xem... Còn nói làm cho người ta ngồi tù suốt đời, không có đầu, dùng cái gì ngồi tù
Có lẽ hắn thiếu một chút gì đi. Bị tra tấn nhiều năm như vậy, sao có thể đầy đủ không sứt mẻ. Nhưng Tam Lang của nàng... phi thường lý trí, tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Nếu bán cho hoàng đế, sao có thể hai tay sạch sẽ không chút máu tanh?
Nàng kéo một chút, Tam Lang lại không nhúc nhích.
"Tựa như nàng nhìn thấy, ta chính là kẻ... tàn khốc lại không hề biết thương xót như thế." Giọng hắn khàn khàn mà chua xót.
Chỉ Hạnh trừng mắt nhìn, ánh mắt thật đau, lòng cũng thật đau. "Chỉ cần chàng có lý, chàng muốn giết người, ta thay chàng đưa đao. Chàng muốn phóng hỏa, ta đánh lửa cho chàng. Nếu chàng không có lý... Ta tự tay kết liễu chàng, chàng ở mười tám tầng địa ngục chờ ta, rất nhanh ta sẽ đến.”
Đây là nhượng bộ lớn nhất của nàng.
Tam Lang nhẹ nhàng thở ra, thế này mới phát hiện thiếu chút nữa quên hô hấp. "Được. Vốn ta đã đem bản thân cho nàng.”
Chỉ Hạnh kéo hắn đi, giận chó đánh mèo vô cùng quen thuộc, "Nói đến nói đi, đều là cẩu... vị đó không tốt. Chuyện xấu gì cũng giao cho chàng, làm hại chàng... Chàng có gì không hay xảy ra, ta trước bắt hắn thường mạng rồi mới đi tìm chàng. Chàng nhất định phải đi chậm một chút... Ta còn muốn đi đào tổ phần nhà hắn trước
Ở ngự thư phòng xa xôi, hoàng thượng tôn quý hắt xì mười mấy cái, dâng lên ác hàn mãnh liệt. Triệu công công gấp gáp muốn đi gọi thái y, hoàng thượng mặt xanh mét ngăn cản ông, "Lấy chậu than vào trước, thật lạnh... Ahhh, đã thấy mặt trời lại còn xuân hàn sao?" Nói xong lại hắt xì vài cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook