Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thể Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh
-
Chương 20: NHÌN MỌI NGƯỜI VỚI ÁNH MẮT DỊU DÀNG
Lục Nghiêu uống khá nhiều, bây giờ cậu ta đã không thể đứng vững được nữa.
Hứa Thư không tham gia uống.
Cô quay đầu nhìn những người xung quanh, vẻ mặt Thẩm Từ Sinh vẫn như thường.
“Anh không sao chứ?” cô hỏi.
Có người cho dù chỉ cần uống rượu thì sắc mặt đã không tốt, còn có người cho dù uống rất say, nhưng sắc mặt cũng giống người bình thường.
Thẩm Từ Sinh cười, anh lúc này dịu dàng hơn rất nhiều: “Không sao.”
Cô nghiêng người, thấp giọng nói: "Anh Thẩm, nếu anh không khỏe thì cứ nói với tôi, tôi ra ngoài tìm thứ gì đó cho anh giải rượu."
“Được.” Anh gật đầu.
Hứa Thư không biết khả năng uống rượu của Thẩn Từ Sinh, nhưng mọi người có mặt đều mời Lục Nghiêu uống, họ liên tục nâng ly chúc mừng cậu ta.
Sau khi uống ba hiệp, mọi người đều say khướt.
Lúc này, chỉ có Hứa Thư là người tỉnh táo nhất.
Lục Nghiêu choàng tay qua vai người bên cạnh cậu ta, cả hai người khi đứng dậy đều đứng không vững.
“Tôi vừa mới ổn định sự nghiệp.” cậu ta mỉm cười, chỉ về phía Thẩm Từ Sinh, “Nếu muốn nói về chuyện yêu đương, thì nhất định phải là do Nhị thiếu của chúng ta nói.”
Ngay sau khi nói xong câu này, một số người trên bàn bật cười.
Hứa Thư chớp mắt, yên lặng lắng nghe.
“Tiểu thư nhà họ Tần kia…” Lục Nghiêu nấc lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau một bước suýt nữa thì trượt chân, “Chỉ sợ người cô ta muốn là nhị thiếu gia.”
Nghe vậy, con ngươi của Hứa Thư đột nhiên co lại, như thể cô đã đã nghe được một chuyện kinh hoàng.
Có người hùa theo: "Bây giờ nhà họ Tần làm ăn phát đạt, khó trách bọn họ có ý nghĩ như vậy."
Hứa Thư tự động im lặng.
Cô cụp mắt xuống, nhất thời không có dũng khí quay đầu nhìn anh.
Vẻ mặt của Thẩm Từ Sinh hơi lạnh lùng, nói: "Đừng nói nhảm nữa."
Hứa Thư đứng lên, cười nói: "Tôi đi toilet."
Sau khi ra khỏi cửa, cô đi thẳng xuống lầu, lúc này cô thật sự rất muốn bỏ đi.
Hai tay nắm lấy nắm đấm cửa, Hứa Thư nhắm mắt lại bình tĩnh hít thở.
Bây giờ rời đi được sao?
Cô rút tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời đang mưa nên không có một ngôi sao, hạt mưa rơi xuống vũng nước, tạo nên gợn sóng lăn tăn.
Cô không thể biết tâm trạng của mình bây giờ là như thế nào.
Mọi người xung quanh đều nói với cô Thẩm Từ Sinh có hứng thú với cô, lâu dần cô cũng sẽ nghĩ như vậy.
Vậy mà bây giờ, nghe tin anh sắp cưới người khác...
Hứa Thư nuốt nước bọt, nhẹ thở ra.
Anh là một người tốt như vậy, còn bản thân cô... sao có thể như vậy được.
“Thật là nực cười.” Cô nhẹ giọng nói.
Sau khi ổn định lại một lúc, Hứa Thư mới quay trở lại.
Mọi người bên trong đều đã rời đi, chỉ có Thẩm Tự Sinh vẫn ngồi ở tư thế ban đầu.
Giống như những đứa trẻ đợi bố mẹ đón ở trường mẫu giáo.
Nhắm mắt lại, cà vạt không biết từ lúc nào đã bị nới lỏng, bộ dạng hiện tại có chút thô kệch.
“Anh Thẩm?” Cô nhẹ giọng gọi anh.
Người ngồi không trả lời, giống như anh đang ngủ.
“Thẩm tiên sinh.” thanh âm của Hứa Thư tăng lên.
Anh mở mắt ra, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, rồi khàn giọng nói: "Em về rồi."
Giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.
Hứa Thư bối rối, cô không phải chỉ rời đi có vài phút thôi sao?
Lúc nói ra lời này, tại sao cô lại có cảm giác hai người đã nhiều năm không gặp vậy chứ.
Hứa Thư không hiểu, cô chỉ nghĩ là anh đang say.
"Chúng ta về thôi?"
Cô còn đang đứng, Thẩm Từ Sinh đang ngồi đột nhiên quay người ôm lấy cô.
Hứa Thư loạng choạng lùi lại một bước, may mắn là anh đã đỡ chiếc ghế bên cạnh để cô không bị ngã.
Nhưng cái ôm này...
Hứa Thư không nín thở.
"Anh Thẩm?"
"Anh rất nhớ em..." Lời cuối cùng mềm mại, "Chúng ta trở lại như trước nhé."
Hứa Thư không nghe thấy câu cuối cùng, cô chỉ nghĩ Thẳm Từ Sinh đã rất say.
Cô mím môi, không nỡ đẩy anh ra, vươn tay sờ đầu anh.
Động tác rất nhẹ nhàng, thanh âm mềm mại, giống như đang dỗ trẻ con: "Tôi biết rồi, chúng ta bây giờ về nhà nhé?"
Thẩm Từ Sinh vẫn ôm cô, anh khẽ gật đầu.
Nhưng rắc rối lại ập đến, cô căn bản không đưa được anh xuống cầu thang, ra khỏi căn phòng này cũng khó nữa là.
Ban đầu, cô muốn nhờ Lục Nghiêu giúp đỡ, nhưng khi nghe thấy tiếng nôn mửa trong phòng vệ sinh, Hứa Thư đã từ bỏ ý định.
Bất ngờ, một tia suy nghĩ hiện ra, cô nghĩ đến Trương Hàng
Cô không có số điện thoại của Trương Hàng, cô phải tìm số điện thoại của Thẩm Từ Sinh.
"Tôi muốn mượn điện thoại của anh gọi điện, " Hứa Thư cùng anh thương lượng, "Có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"
Thẩm Từ Sinh gật đầu.
Điện thoại di động của anh đặt trên bàn, Hứa Thư lúc đầu còn lo lắng không biết mật khẩu, nhưng bây giờ xem ra, cô đã lo lắng quá mức.
Mở danh bạ, tìm Trương Hàng rồi bấm gọi.
Điện thoại vừa kết nối, người ở bên kia đã nói trước.
"Ông chủ?"
“Tôi là Hứa Thư.” Cô nói.
"Cô là," người ở bên kia nói, "Cô Hứa."
"Ừm, hiện tại chúng tôi đang ở biệt thự của Lục Nghiêu, anh qua đây được không? Thẩm tiên sinh uống say rồi."
"Được, tôi qua ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thư đặt điện thoại trở lại túi của Thẩm Từ Sinh.
Cô muốn buông tay anh, nhưng người đối diện lại ôm cô càng lúc càng chặt.
Quên đi... cô nghĩ.
Trương Hàng nhanh chóng đến, như thể cậu ta đang ở gần đây.
Khi cậu ta chạy lên tầng hai thì nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Ông chủ của cậu ta ôm eo cô Hứa, hơn nữa còn không có ý định buông tay.
"Cô Hứa."
Hứa Thư "im lặng" ra hiệu cho cậu ta đi qua.
Trương Hàng đến giúp Thẩm Từ Sinh đứng dậy, Hứa Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đứng thẳng dậy, lưng đau nhức.
"Đi xuống trước đi."
Lời vừa dứt, Thẩm Từ Sinh đã nắm lấy tay Hứa Thư, nhỏ giọng nói: “Đừng đi.”
Trương Hàng trợn to hai mắt.
Hứa Thư trả lời: "Được, tôi sẽ không đi, chúng ta về nhà trước."
Sau khi đứa anh lên xe, Thẩm Từ Sinh vẫn nắm tay cô nên Hứa Thư chỉ còn cách ngồi vào trong xe.
"Cô xem, tôi đưa ông chủ trở về trước." Trương Hàng nói: "Cô Hứa, lát nữa đưa cô sau nhé."
"Được."
Bên ngoài trời đã tối, màn đêm dày đặc, mưa nhẹ không ngừng.
Thẩm Từ Sinh ngủ trên vai cô, một tay ôm cô.
Bên ngoài ánh đèn lờ mờ, Hứa Thư mơ hồ có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của anh.
Nhìn lại đôi mắt ấy không khỏi khiến người ta rùng mình... nhưng hình như lúc này anh nhìn gì cũng thấy trìu mến.
Xe dừng lại, Trương Hàng đỡ người ngồi ở ghế sau xuống xe: "Cô Hứa, tôi đưa ông chủ lên."
Cô không từ chối: "Được."
Sau khi vào thang máy, Trương Hàng trực tiếp nhấn tầng cao nhất.
"Cô Hứa, cô đỡ ông chủ của tôi giúp, tôi ấn mật mã."
Hứa Thư quay đầu, không nhìn vào cửa, cánh cửa mở ra với một tiếng bíp.
Hai người đỡ Thẩm Từ Sinh vào phòng ngủ, thở phào nhẹ nhõm.
“Nơi này có thuốc giải rượu không?” Hứa Thư hỏi.
Trương Hàng suy nghĩ một chút: "Chắc là không, ông chủ của tôi rất ít khi uống nhiều như vậy."
Hứa Thư không nói gì nữa.
Im lặng hồi lâu, cô đứng lên nói: "Vậy tôi đi mua."
"Hãy để tôi đi cho."
Như thể Thẩm Từ Sinh đã nghe thấy, trong một giây anh đã nắm lấy tay của Hứa Thư.
Sự im lặng lập tức bao trùm.
Hứa Thư không tham gia uống.
Cô quay đầu nhìn những người xung quanh, vẻ mặt Thẩm Từ Sinh vẫn như thường.
“Anh không sao chứ?” cô hỏi.
Có người cho dù chỉ cần uống rượu thì sắc mặt đã không tốt, còn có người cho dù uống rất say, nhưng sắc mặt cũng giống người bình thường.
Thẩm Từ Sinh cười, anh lúc này dịu dàng hơn rất nhiều: “Không sao.”
Cô nghiêng người, thấp giọng nói: "Anh Thẩm, nếu anh không khỏe thì cứ nói với tôi, tôi ra ngoài tìm thứ gì đó cho anh giải rượu."
“Được.” Anh gật đầu.
Hứa Thư không biết khả năng uống rượu của Thẩn Từ Sinh, nhưng mọi người có mặt đều mời Lục Nghiêu uống, họ liên tục nâng ly chúc mừng cậu ta.
Sau khi uống ba hiệp, mọi người đều say khướt.
Lúc này, chỉ có Hứa Thư là người tỉnh táo nhất.
Lục Nghiêu choàng tay qua vai người bên cạnh cậu ta, cả hai người khi đứng dậy đều đứng không vững.
“Tôi vừa mới ổn định sự nghiệp.” cậu ta mỉm cười, chỉ về phía Thẩm Từ Sinh, “Nếu muốn nói về chuyện yêu đương, thì nhất định phải là do Nhị thiếu của chúng ta nói.”
Ngay sau khi nói xong câu này, một số người trên bàn bật cười.
Hứa Thư chớp mắt, yên lặng lắng nghe.
“Tiểu thư nhà họ Tần kia…” Lục Nghiêu nấc lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau một bước suýt nữa thì trượt chân, “Chỉ sợ người cô ta muốn là nhị thiếu gia.”
Nghe vậy, con ngươi của Hứa Thư đột nhiên co lại, như thể cô đã đã nghe được một chuyện kinh hoàng.
Có người hùa theo: "Bây giờ nhà họ Tần làm ăn phát đạt, khó trách bọn họ có ý nghĩ như vậy."
Hứa Thư tự động im lặng.
Cô cụp mắt xuống, nhất thời không có dũng khí quay đầu nhìn anh.
Vẻ mặt của Thẩm Từ Sinh hơi lạnh lùng, nói: "Đừng nói nhảm nữa."
Hứa Thư đứng lên, cười nói: "Tôi đi toilet."
Sau khi ra khỏi cửa, cô đi thẳng xuống lầu, lúc này cô thật sự rất muốn bỏ đi.
Hai tay nắm lấy nắm đấm cửa, Hứa Thư nhắm mắt lại bình tĩnh hít thở.
Bây giờ rời đi được sao?
Cô rút tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời đang mưa nên không có một ngôi sao, hạt mưa rơi xuống vũng nước, tạo nên gợn sóng lăn tăn.
Cô không thể biết tâm trạng của mình bây giờ là như thế nào.
Mọi người xung quanh đều nói với cô Thẩm Từ Sinh có hứng thú với cô, lâu dần cô cũng sẽ nghĩ như vậy.
Vậy mà bây giờ, nghe tin anh sắp cưới người khác...
Hứa Thư nuốt nước bọt, nhẹ thở ra.
Anh là một người tốt như vậy, còn bản thân cô... sao có thể như vậy được.
“Thật là nực cười.” Cô nhẹ giọng nói.
Sau khi ổn định lại một lúc, Hứa Thư mới quay trở lại.
Mọi người bên trong đều đã rời đi, chỉ có Thẩm Tự Sinh vẫn ngồi ở tư thế ban đầu.
Giống như những đứa trẻ đợi bố mẹ đón ở trường mẫu giáo.
Nhắm mắt lại, cà vạt không biết từ lúc nào đã bị nới lỏng, bộ dạng hiện tại có chút thô kệch.
“Anh Thẩm?” Cô nhẹ giọng gọi anh.
Người ngồi không trả lời, giống như anh đang ngủ.
“Thẩm tiên sinh.” thanh âm của Hứa Thư tăng lên.
Anh mở mắt ra, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, rồi khàn giọng nói: "Em về rồi."
Giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.
Hứa Thư bối rối, cô không phải chỉ rời đi có vài phút thôi sao?
Lúc nói ra lời này, tại sao cô lại có cảm giác hai người đã nhiều năm không gặp vậy chứ.
Hứa Thư không hiểu, cô chỉ nghĩ là anh đang say.
"Chúng ta về thôi?"
Cô còn đang đứng, Thẩm Từ Sinh đang ngồi đột nhiên quay người ôm lấy cô.
Hứa Thư loạng choạng lùi lại một bước, may mắn là anh đã đỡ chiếc ghế bên cạnh để cô không bị ngã.
Nhưng cái ôm này...
Hứa Thư không nín thở.
"Anh Thẩm?"
"Anh rất nhớ em..." Lời cuối cùng mềm mại, "Chúng ta trở lại như trước nhé."
Hứa Thư không nghe thấy câu cuối cùng, cô chỉ nghĩ Thẳm Từ Sinh đã rất say.
Cô mím môi, không nỡ đẩy anh ra, vươn tay sờ đầu anh.
Động tác rất nhẹ nhàng, thanh âm mềm mại, giống như đang dỗ trẻ con: "Tôi biết rồi, chúng ta bây giờ về nhà nhé?"
Thẩm Từ Sinh vẫn ôm cô, anh khẽ gật đầu.
Nhưng rắc rối lại ập đến, cô căn bản không đưa được anh xuống cầu thang, ra khỏi căn phòng này cũng khó nữa là.
Ban đầu, cô muốn nhờ Lục Nghiêu giúp đỡ, nhưng khi nghe thấy tiếng nôn mửa trong phòng vệ sinh, Hứa Thư đã từ bỏ ý định.
Bất ngờ, một tia suy nghĩ hiện ra, cô nghĩ đến Trương Hàng
Cô không có số điện thoại của Trương Hàng, cô phải tìm số điện thoại của Thẩm Từ Sinh.
"Tôi muốn mượn điện thoại của anh gọi điện, " Hứa Thư cùng anh thương lượng, "Có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"
Thẩm Từ Sinh gật đầu.
Điện thoại di động của anh đặt trên bàn, Hứa Thư lúc đầu còn lo lắng không biết mật khẩu, nhưng bây giờ xem ra, cô đã lo lắng quá mức.
Mở danh bạ, tìm Trương Hàng rồi bấm gọi.
Điện thoại vừa kết nối, người ở bên kia đã nói trước.
"Ông chủ?"
“Tôi là Hứa Thư.” Cô nói.
"Cô là," người ở bên kia nói, "Cô Hứa."
"Ừm, hiện tại chúng tôi đang ở biệt thự của Lục Nghiêu, anh qua đây được không? Thẩm tiên sinh uống say rồi."
"Được, tôi qua ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thư đặt điện thoại trở lại túi của Thẩm Từ Sinh.
Cô muốn buông tay anh, nhưng người đối diện lại ôm cô càng lúc càng chặt.
Quên đi... cô nghĩ.
Trương Hàng nhanh chóng đến, như thể cậu ta đang ở gần đây.
Khi cậu ta chạy lên tầng hai thì nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Ông chủ của cậu ta ôm eo cô Hứa, hơn nữa còn không có ý định buông tay.
"Cô Hứa."
Hứa Thư "im lặng" ra hiệu cho cậu ta đi qua.
Trương Hàng đến giúp Thẩm Từ Sinh đứng dậy, Hứa Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đứng thẳng dậy, lưng đau nhức.
"Đi xuống trước đi."
Lời vừa dứt, Thẩm Từ Sinh đã nắm lấy tay Hứa Thư, nhỏ giọng nói: “Đừng đi.”
Trương Hàng trợn to hai mắt.
Hứa Thư trả lời: "Được, tôi sẽ không đi, chúng ta về nhà trước."
Sau khi đứa anh lên xe, Thẩm Từ Sinh vẫn nắm tay cô nên Hứa Thư chỉ còn cách ngồi vào trong xe.
"Cô xem, tôi đưa ông chủ trở về trước." Trương Hàng nói: "Cô Hứa, lát nữa đưa cô sau nhé."
"Được."
Bên ngoài trời đã tối, màn đêm dày đặc, mưa nhẹ không ngừng.
Thẩm Từ Sinh ngủ trên vai cô, một tay ôm cô.
Bên ngoài ánh đèn lờ mờ, Hứa Thư mơ hồ có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của anh.
Nhìn lại đôi mắt ấy không khỏi khiến người ta rùng mình... nhưng hình như lúc này anh nhìn gì cũng thấy trìu mến.
Xe dừng lại, Trương Hàng đỡ người ngồi ở ghế sau xuống xe: "Cô Hứa, tôi đưa ông chủ lên."
Cô không từ chối: "Được."
Sau khi vào thang máy, Trương Hàng trực tiếp nhấn tầng cao nhất.
"Cô Hứa, cô đỡ ông chủ của tôi giúp, tôi ấn mật mã."
Hứa Thư quay đầu, không nhìn vào cửa, cánh cửa mở ra với một tiếng bíp.
Hai người đỡ Thẩm Từ Sinh vào phòng ngủ, thở phào nhẹ nhõm.
“Nơi này có thuốc giải rượu không?” Hứa Thư hỏi.
Trương Hàng suy nghĩ một chút: "Chắc là không, ông chủ của tôi rất ít khi uống nhiều như vậy."
Hứa Thư không nói gì nữa.
Im lặng hồi lâu, cô đứng lên nói: "Vậy tôi đi mua."
"Hãy để tôi đi cho."
Như thể Thẩm Từ Sinh đã nghe thấy, trong một giây anh đã nắm lấy tay của Hứa Thư.
Sự im lặng lập tức bao trùm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook