Tham Tiền Tiên Khiếu
-
Chương 186: Gần mực thì đen
Gần mực thì đen
Edit: Yunchan
***
Nhện trong Điệp Huyết cốc đâu thể nào tầm thường? Không phải chứa nhiều loại kịch độc thì vỏ ngoài cũng cứng cáp dị thường, nước lửa bất xâm, còn có vài loại phun ra tơ nhện có tính kết dính cực đáng sợ, có thể tước binh khí, hoặc trên tơ nhện mang theo loại độc ăn mòn, bất kể thân thể hay binh khí dính vào chỉ đôi chút cũng đi tong.
Cự ly quá gần, Hàn Ngâm vừa thấy đàn nhện dữ tợn này nhào lên, sắc mặt liền trắng bệch. Nhưng cô không chần chờ, lập tức gia tăng thêm hai tầng lá chắn, sau đó giũ ra trận đồ thất tình lục dục, muốn thu lũ nhện vào trong trận đồ.
Mộ Thập Tam cũng chẳng nhàn rỗi, tay bắn ra liên tiếp hai đóa hỏa liên, va chạm trên không trung, hỏa liên vỡ thành đốm lửa bay tan tác khắp bầu trời, nhắm thẳng về hướng đàn nhện với khí thế như mưa sao băng.
Trong lòng hắn có chỗ kiêng dè, sợ thất thủ đánh chết tiểu cô nương kia, do đó chỉ dùng pháp thuật cấp thấp thông thường. Chẳng qua nhờ khả năng điều khiển khéo léo, uy lực của chúng cũng chẳng nhỏ. Đốm lửa rơi xuống đàn nhện độc lập tức thiêu rụi chúng thành tro, nhưng những con có vỏ ngoài cứng cáp thì khá là phiền phức, không thiêu chết chúng được, chỉ có thể ngăn cản chúng giây lát mà thôi.
Lúc họ xuất thủ, con nhện bích kia cũng chớp thời cơ đổi hướng chạy trốn. Xem ra con nhện này còn có chút linh trí, biết đàn nhện không uy hiếp được họ, căn bản không tiến lên hỗ trợ, chỉ tận dụng thời gian quý giá để bỏ chạy.
Mộ Thập Tam thấy nó gian xảo như vậy thì bật cười, không nương tay nữa, lập tức tung ra pháp bảo bản mệnh.
Chu Tước tắm kim hỏa hiện thân trên không trung lần hai, nhưng lần này nó không dừng lại, rít lên một tiếng rồi hóa thành một cuộn lửa sáng rực lao thẳng tới đàn nhện.
Sức ép to lớn giáng xuống từ trên trời, đàn nhện sợ hãi dừng lại phút chốc theo bản năng. Sau đó Hàn Ngâm cảm giác được một cơn sóng nhiệt cực lớn xô vào mặt, kim quang trước mắt bùng nổ. Chu Tước tắm mình trong kim quang ngóc cao cổ với tư thế ưu nhã, mắt thấy sắp có một đạo linh hỏa đổ ập xuống.
"Đừng —–"
Đúng lúc này, một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Mộ Thập Tam khựng lại, khóe miệng giật giật. Cảm giác đêm nay mình đúng là không may, mỗi lần muốn thử uy lực của pháp bảo bản mệnh là y như rằng có người nhảy ra hét dừng tay.
Đương nhiên, hắn có thể không cần đếm xỉa tới, nhưng nể mặt Hàn Ngâm...
Khóe miệng hắn cong lên, rũ mắt nhìn hướng Hàn Ngâm, quả nhiên thấy cô cực kỳ kinh hỉ.
"Tài Bảo!"
Không sai, kẻ nhảy ra hô dừng chẳng phải ai khác mà chính là Tài Bảo đại gia mất tích mấy ngày qua. Lúc này hắn đã hóa ra chân thân, một đồng tiền vàng đường kính mấy trượng treo lơ lửng giữa không trung tỏa ra kim quang tán loạn, xen lẫn với linh quang lóe ra từ hoa văn hình thức cổ xưa trên thân tiền, chiếu rọi cả bầu trời đêm sáng rực như ban ngày, đâm vào khiến người ta không mở mắt nổi.
Hiện tại Liễu Nguyệt Mâu vẫn chưa bỏ đi, cô vốn muốn giúp đỡ ngăn con nhện bích lại, dù không chiếm được sen Tịnh Đế Âm Dương, nhưng cũng có thể vin vào đó để bán cho Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam một món nợ nhân tình, đương nhiên có thể kết bạn với hai người là hay nhất. Như thế sau này bất kể tu luyện gặp chuyện gì thì cũng có chỗ trợ lực.
Nhưng mọi chuyện lại không suôn sẻ như dự đoán, cô vừa muốn đuổi theo con nhện bích, trước mắt bỗng bùng cháy kim quang, khiến cô ngẩng đầu lên, kết quả thiếu chút nữa cắn lưỡi.
Cả bầu trời đêm đã bị nhuộm thành màu vàng rực, hai vầng thái dương vắt vẻo trên cao, dĩ nhiên chúng không phải thái dương thật sự, mà là một con Chu Tước thần thái bễ nghễ và một đồng tiền vàng bự chảng mọc ra cặp cánh nhỏ quái dị. Điều làm cô hoảng sợ hơn là đồng tiền này tỏa ra kim quang cực thuần khiết, không chứa chút tạp sắc, chưa kể linh áp phát ra tuyệt đối không thấp hơn Chu Tước, thậm chí còn lớn hơn, mang theo khí thế của trời đất.
Đây đây đây! Đây là tình huống quái gì thế này! Một đồng tiền vàng cũng là pháp bảo, phẩm cấp cao hơn cả Chu Tước, hơn nữa còn biết nói chuyện, hình như là pháp bảo đã sinh ra linh thức!
Nội trong một đêm được tận mắt nhìn thấy ba món pháp bảo, món trước còn lóng lánh vàng hơn món sau, làm Liễu Nguyệt Mâu tưởng là mình đang ở trong huyễn cảnh. Cắn lưỡi một cái, thấy lưỡi đau nhói, tinh thần mới tỉnh táo lại, nhưng trong lòng càng hoảng sợ hơn, thầm lấy làm may vì lúc trước không nghe lời Lưu Sầm, liên thủ với hắn đối phó Hàn Ngâm, không thì giờ này chẳng biết mình đã chết kiểu nào nữa.
Tình hình trước mắt Hàn Ngâm cũng nhìn thấy, nhưng cô chỉ mừng rỡ được chốc lát, sắc mặt lập tức đen sì. Bởi vì lúc này Tạo Hóa Kim Tiền kiêu căng cực kỳ, run run đôi cánh bé tí chẳng ăn khớp gì với tỉ lệ cơ thể, phối hợp với kiểu cười to "Ha ha ha" đắc ý, rung trời động đất một lúc mới phóng ra kim quang, chụp lên đàn nhện kia rồi hút lấy điên cuồng.
Hàn Ngâm nhíu mày: "Tên này càng ngày càng huênh hoang."
Mộ Thập Tam hết sức đồng tình: "Dường như hắn khôi phục thêm ba phần pháp lực trước khi bị phong ấn, nhìn càng ngứa đòn hơn trước đây."
"Làm loạn còn ghê hơn cả linh hoa ngàn năm."
"Đâu chỉ thế! Quả thực sắp vượt qua pháp bảo hiện thế."
"Như vậy..."
"Không đi thì phiền phức sẽ càng nhiều, hơn nữa sẽ bị bát đại tiên môn phát hiện ra hành tung của chúng ta."
Hai người liếc nhau cực ăn ý, Mộ Thập Tam liền xua Chu Tước phun ra một đạo linh hỏa cực mỏng, đánh vào trước mặt con nhện bích đang chạy thục mạng, nhưng không làm bị thương tiểu cô nương trên lưng nó, mà chỉ ép nó dừng lại. Sau đó hắn nhanh chóng phóng ra khỏi lưng Xích Ly, xách tiểu cô nương kia lên với tốc độ ánh sáng.
"Đi!" Mộ Thập Tam thu pháp bảo bản mệnh lại chạy về như bay, điều khiển Xích Ly tức tốc rời khỏi đầm Âm Dương Lưỡng Ngư.
Tài Bảo đại gia đang đại phát tiền uy giữa không trung, nhác thấy họ bỏ chạy, biết tới trễ thể nào cũng bị Hàn Ngâm hung hăng chỉnh đốn, vì vậy bỏ mặc đống nhện còn chưa hút xong, hét rống lên: "Hai tên khốn kiếp kia, chờ ta với!"
Hắn hét lên rồi lắc mình biến hóa, trở về với khổ đồng tiền bình thường, đập đôi cánh nhỏ màu vàng óng đuổi theo hướng Xích Ly. Bám theo sau hắn là con nhện bích, mặc dù không thể bay, nhưng vóc dáng nó rất lớn, tám chân lại cực dài, thoáng cái đã chạy xa mấy trượng, băng qua núi rừng như giẫm trên đất bằng, miệt mài đuổi theo khí tức mà tiểu cô nương kia lưu lại.
Con nhện bích vừa đi, đàn nhện bị nó triệu tập lại chỉ còn một số nhỏ sống sót dưới miệng của Tạo Hóa Kim Tiền, chúng cũng bắt đầu nháo nhác, chớp mắt đã biến mất tăm.
Đến lúc này, đầm Âm Dương Lưỡng Ngư mới đó còn tưng bừng náo nhiệt thoắt cái đã trở nên lặng ngắt, trên mặt đầm trống hoác chỉ có gió nhẹ tạo nên đợt sóng gợn rung động, kim quang chói lòa cũng chẳng còn, bầu trời trở lại với màu đen sâu muôn thuở. Nếu trên mặt đất không còn sót lại đống xác nhện nằm la liệt, thì Liễu Nguyệt Mâu cũng không tin tất cả những gì vừa diễn ra là sự thật.
Song cô không thể không tin, vì lúc Mộ Thập Tam bỏ đi đã dùng thuật truyền âm truyền cho cô một câu —–
"Tu tiên giả của Liễu gia đúng chứ? Việc đêm nay tùy ngươi muốn bịa thế nào cũng được, nhưng không được tiết lộ một chút sự thật nào, nếu không hôm khác ta sẽ tới Liễu gia của các ngươi uống trà."
Lời này hàm chứa ý đe dọa, đanh thép không cho ai chất vấn.
Dĩ nhiên Liễu Nguyệt Mâu không dám cho Mộ Thập Tam có cơ hội tới nhà mình uống trà, vừa thấy xa xa trong trời đêm có linh quang phóng tới đây, cô lập tức thoát đi không chút do dự.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách! Chuyện vừa rồi chẳng khác nào pháp bảo hiện thế, dù cô có nặn óc nối dối cỡ nào cũng chẳng tròn, đừng để đến lúc đó thịt dê chẳng ăn được, trái lại còn rước rắc rối vào thân.
Trong ngọn núi hoang cách đầm Âm Dương Lưỡng Ngư năm trăm dặm về phía Tây.
Vạt nắng sớm vừa phá vỡ tầng không, rắc xuống ngọn núi hoang này luồng dương quang trong vắt.
Bên cạnh một thác nước nhỏ trong núi, Hàn Ngâm ngồi trên tảng đá, chống cằm nhìn tiểu cô nương vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên đất, Hiên Viên Túc và Tài Bảo đại gia bên cạnh cô châu đầu vào to nhỏ.
Hiên Viên Túc giở giọng nghiêm trang: "Ta cá một viên Nguyệt linh thạch, cô ta nhất định là yêu!"
"Xì!" Tài Bảo đại gia hóa thân thiếu niên, hai mắt lấp lánh hào quang như ngọc lưu ly, hất cằm khinh khỉnh: "Tới yêu còn chưa thấy mà dám đánh cược với ta? Được thôi! Ta cá hai viên Nguyệt linh thạch, con bé này bảo đảm không phải yêu!"
Hiên Viên Túc mở to mắt: "Không phải yêu mà khỏi cần pháp thuật cũng lặn xuống đầm được à? Chưa kể cô ta còn sai khiến con nhện bích tu vi mấy trăm năm nữa là!"
Lúc nói tới hai chữ con nhện thì nó bất giác run lên, quay đầu nhìn bốn phía một hồi, thấy con nhện bích kia không đuổi theo, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh mới yên tâm lại.
Tài Bảo đại gia đổi sắc mặt: "Nhãi ranh nhà ngươi có thấy phiền hay không hả, ta nói không phải yêu thì không phải yêu! Trên người con bé này chỉ có một luồng yêu khí cực nhạt, như có như không, dù là yêu vật ngàn năm cũng không thể che giấu yêu khí giỏi như vậy."
Hiên Viên Túc hít ngược vào một hơi, quay đầu cáo trạng: "Sư phụ, pháp bảo của người chửi ta!"
Tài Bảo đại gia bình chân như vại: "Chửi ngươi thì sao? Ta thích thì ta chửi!"
"Sư phụ!"
"Méc cũng vô dụng thôi, còn lôi thôi nữa đại gia ta sẽ vung tay ra ấn chết ngươi!"
...
Hai người ngươi một câu ta một câu, nhất thời ầm ĩ loại xà ngầu.
"Câm miệng! Hai ngươi ồn chết được!" Hàn Ngâm phải quát cho hai tên này ngừng lại, sau đó chuyển tầm mắt lên mặt Tài Bảo đại gia, cau mày nói: "Có phải yêu hay không, chờ con bé tỉnh lại hỏi thử chẳng phải biết liền sao? Còn ngươi, nói cho ta biết, mấy bữa nay ngươi đi đâu?"
Quá đáng, rõ ràng là thiên vị Hiên Viên Túc!
Tài Bảo đại gia vô cùng tức giận, há mồm quát: "Ngươi quản được sao?!"
Đúng lúc này một bóng đen đổ dài lên lưng hắn, Mộ Thập Tam mang theo hơi nước từ bên thác nước trở về, hắn nhìn Tài Bảo từ trên cao xuống, vẻ mặt như cười như không: "Nàng không quản được, còn ta có thể quản được hay không?"
Tài Bảo sợ hắn nhất, thấy hắn là tim gan phèo phổi đều run lập cập, nhất thời xìu xuống, hai mắt đảo vòng, hậm hực nói: "Không phải các ngươi đã nhìn thấy rồi à, ta tới Điệp Huyết cốc là để tìm cỏ Phản Hồn."
Hàn Ngâm vội hỏi hắn: "Tìm được chưa?"
Tài Bảo hừ nhẹ, khoát tay, một tia sáng xanh vọt về hướng cô.
Hàn Ngâm đưa tay ra đón, ba ngọn cỏ nhỏ màu bích lục phớt hồng đã vào tay. Cô hớn hở, không hỏi han gì thêm, cấp tốc bê Thổ Linh trư còn đang mê man trong trận đồ thất tình lục dục ra, chuẩn bị dùng cỏ Phản Hồn này để cứu tỉnh nó.
Tài Bảo thấy cô không hỏi nhiều, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ vừa ngước mắt đã nhìn thấy Mộ Thập Tam còn đang nhìn mình, tim thót lên, ngẫm lại, thôi thì thành thật nhận tội cho lành, đành lí nhí nói: "Sau khi tìm được cỏ Phản Hồn, ta phát hiện gần đầm Âm Dương Lưỡng Ngư linh khí rất dồi dào, nên tiện thể hấp thụ một ít."
"Hả!" Hàn Ngâm quay phắt qua hắn, có chút buồn bực: "Nói vậy, ngươi đã nhìn thấy chúng ta từ sớm nhưng không ló mặt ra?"
Tài Bảo liếc liếc cô, thầm thừa nhận.
Mộ Thập Tam cười lười biếng: "Chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng, quan trọng hơn chính là đầu óc hắn quá xấu, muốn thu nạp linh khí ở đâu không được, tại sao cứ phải ở trong Điệp Huyết cốc? Tìm được cỏ Phản Hồn nhưng không dám trở lại, có lẽ là sợ chúng ta rơi vào tay Ma môn rồi, hắn cũng gặp họa lây thôi."
Chính xác thì Tài Bảo đã tính toán như thế, giả như họ bình yên vô sự thì nhất định sẽ tới Điệp Huyết cốc tìm cỏ Phản Hồn. Chi bằng hắn cứ ở đây ôm cây đợi thỏ, vừa an toàn còn đỡ tốn sức. Không ngờ nỗi lòng bí mật lại bị Mộ Thập Tam vạch trần ngay mặt, nhất thời lúng túng, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo cũng bỏ hắn mà đi, chạy sang Hàn Ngâm.
Hàn Ngâm kiêu ngạo ra mặt, bỗng nhiên lên giọng: "Tài Bảo!"
Đang định xối thẳng xuống một tràng giáo huấn, Tài Bảo liền ấm ức dâng cho cô một chồng lớn phù quỷ, nói với bản mặt đưa đám: "Ta nhận tội vẫn chưa được sao? Cầm đi cầm đi, đỡ mất công ngươi suốt ngày tìm ta càm ràm ba lần bốn lượt, tính kế với đống phù quỷ này."
Hàn Ngâm đưa tay nhận lấy, trên mặt lập tức tỏa ra nụ cười ngọt ngào duyên dáng: "Cảm ơn."
Cảm ơn cái đầu! Tài Bảo liếc xéo cô, bĩu môi nói với Hiên Viên Túc: "Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ngươi đừng học hai tên khốn kiếp này!"
Hiên Viên Túc đã nhìn tới đần mặt ra từ lâu, nghe hắn nói thế, trên mặt chợt hiện ra nét do dự, cuối cùng thốt ra một câu khiến ba người ngã lăn.
Nó nói: "Nếu ngươi cũng đưa cho ta ít phù quỷ, thì ta có thể cân nhắc một chút."
Khóe miệng Tài Bảo đại gia co quắp, bên cạnh vang lên tiếng cười ngất.
~ Hết chương 186 ~
Edit: Yunchan
***
Nhện trong Điệp Huyết cốc đâu thể nào tầm thường? Không phải chứa nhiều loại kịch độc thì vỏ ngoài cũng cứng cáp dị thường, nước lửa bất xâm, còn có vài loại phun ra tơ nhện có tính kết dính cực đáng sợ, có thể tước binh khí, hoặc trên tơ nhện mang theo loại độc ăn mòn, bất kể thân thể hay binh khí dính vào chỉ đôi chút cũng đi tong.
Cự ly quá gần, Hàn Ngâm vừa thấy đàn nhện dữ tợn này nhào lên, sắc mặt liền trắng bệch. Nhưng cô không chần chờ, lập tức gia tăng thêm hai tầng lá chắn, sau đó giũ ra trận đồ thất tình lục dục, muốn thu lũ nhện vào trong trận đồ.
Mộ Thập Tam cũng chẳng nhàn rỗi, tay bắn ra liên tiếp hai đóa hỏa liên, va chạm trên không trung, hỏa liên vỡ thành đốm lửa bay tan tác khắp bầu trời, nhắm thẳng về hướng đàn nhện với khí thế như mưa sao băng.
Trong lòng hắn có chỗ kiêng dè, sợ thất thủ đánh chết tiểu cô nương kia, do đó chỉ dùng pháp thuật cấp thấp thông thường. Chẳng qua nhờ khả năng điều khiển khéo léo, uy lực của chúng cũng chẳng nhỏ. Đốm lửa rơi xuống đàn nhện độc lập tức thiêu rụi chúng thành tro, nhưng những con có vỏ ngoài cứng cáp thì khá là phiền phức, không thiêu chết chúng được, chỉ có thể ngăn cản chúng giây lát mà thôi.
Lúc họ xuất thủ, con nhện bích kia cũng chớp thời cơ đổi hướng chạy trốn. Xem ra con nhện này còn có chút linh trí, biết đàn nhện không uy hiếp được họ, căn bản không tiến lên hỗ trợ, chỉ tận dụng thời gian quý giá để bỏ chạy.
Mộ Thập Tam thấy nó gian xảo như vậy thì bật cười, không nương tay nữa, lập tức tung ra pháp bảo bản mệnh.
Chu Tước tắm kim hỏa hiện thân trên không trung lần hai, nhưng lần này nó không dừng lại, rít lên một tiếng rồi hóa thành một cuộn lửa sáng rực lao thẳng tới đàn nhện.
Sức ép to lớn giáng xuống từ trên trời, đàn nhện sợ hãi dừng lại phút chốc theo bản năng. Sau đó Hàn Ngâm cảm giác được một cơn sóng nhiệt cực lớn xô vào mặt, kim quang trước mắt bùng nổ. Chu Tước tắm mình trong kim quang ngóc cao cổ với tư thế ưu nhã, mắt thấy sắp có một đạo linh hỏa đổ ập xuống.
"Đừng —–"
Đúng lúc này, một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Mộ Thập Tam khựng lại, khóe miệng giật giật. Cảm giác đêm nay mình đúng là không may, mỗi lần muốn thử uy lực của pháp bảo bản mệnh là y như rằng có người nhảy ra hét dừng tay.
Đương nhiên, hắn có thể không cần đếm xỉa tới, nhưng nể mặt Hàn Ngâm...
Khóe miệng hắn cong lên, rũ mắt nhìn hướng Hàn Ngâm, quả nhiên thấy cô cực kỳ kinh hỉ.
"Tài Bảo!"
Không sai, kẻ nhảy ra hô dừng chẳng phải ai khác mà chính là Tài Bảo đại gia mất tích mấy ngày qua. Lúc này hắn đã hóa ra chân thân, một đồng tiền vàng đường kính mấy trượng treo lơ lửng giữa không trung tỏa ra kim quang tán loạn, xen lẫn với linh quang lóe ra từ hoa văn hình thức cổ xưa trên thân tiền, chiếu rọi cả bầu trời đêm sáng rực như ban ngày, đâm vào khiến người ta không mở mắt nổi.
Hiện tại Liễu Nguyệt Mâu vẫn chưa bỏ đi, cô vốn muốn giúp đỡ ngăn con nhện bích lại, dù không chiếm được sen Tịnh Đế Âm Dương, nhưng cũng có thể vin vào đó để bán cho Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam một món nợ nhân tình, đương nhiên có thể kết bạn với hai người là hay nhất. Như thế sau này bất kể tu luyện gặp chuyện gì thì cũng có chỗ trợ lực.
Nhưng mọi chuyện lại không suôn sẻ như dự đoán, cô vừa muốn đuổi theo con nhện bích, trước mắt bỗng bùng cháy kim quang, khiến cô ngẩng đầu lên, kết quả thiếu chút nữa cắn lưỡi.
Cả bầu trời đêm đã bị nhuộm thành màu vàng rực, hai vầng thái dương vắt vẻo trên cao, dĩ nhiên chúng không phải thái dương thật sự, mà là một con Chu Tước thần thái bễ nghễ và một đồng tiền vàng bự chảng mọc ra cặp cánh nhỏ quái dị. Điều làm cô hoảng sợ hơn là đồng tiền này tỏa ra kim quang cực thuần khiết, không chứa chút tạp sắc, chưa kể linh áp phát ra tuyệt đối không thấp hơn Chu Tước, thậm chí còn lớn hơn, mang theo khí thế của trời đất.
Đây đây đây! Đây là tình huống quái gì thế này! Một đồng tiền vàng cũng là pháp bảo, phẩm cấp cao hơn cả Chu Tước, hơn nữa còn biết nói chuyện, hình như là pháp bảo đã sinh ra linh thức!
Nội trong một đêm được tận mắt nhìn thấy ba món pháp bảo, món trước còn lóng lánh vàng hơn món sau, làm Liễu Nguyệt Mâu tưởng là mình đang ở trong huyễn cảnh. Cắn lưỡi một cái, thấy lưỡi đau nhói, tinh thần mới tỉnh táo lại, nhưng trong lòng càng hoảng sợ hơn, thầm lấy làm may vì lúc trước không nghe lời Lưu Sầm, liên thủ với hắn đối phó Hàn Ngâm, không thì giờ này chẳng biết mình đã chết kiểu nào nữa.
Tình hình trước mắt Hàn Ngâm cũng nhìn thấy, nhưng cô chỉ mừng rỡ được chốc lát, sắc mặt lập tức đen sì. Bởi vì lúc này Tạo Hóa Kim Tiền kiêu căng cực kỳ, run run đôi cánh bé tí chẳng ăn khớp gì với tỉ lệ cơ thể, phối hợp với kiểu cười to "Ha ha ha" đắc ý, rung trời động đất một lúc mới phóng ra kim quang, chụp lên đàn nhện kia rồi hút lấy điên cuồng.
Hàn Ngâm nhíu mày: "Tên này càng ngày càng huênh hoang."
Mộ Thập Tam hết sức đồng tình: "Dường như hắn khôi phục thêm ba phần pháp lực trước khi bị phong ấn, nhìn càng ngứa đòn hơn trước đây."
"Làm loạn còn ghê hơn cả linh hoa ngàn năm."
"Đâu chỉ thế! Quả thực sắp vượt qua pháp bảo hiện thế."
"Như vậy..."
"Không đi thì phiền phức sẽ càng nhiều, hơn nữa sẽ bị bát đại tiên môn phát hiện ra hành tung của chúng ta."
Hai người liếc nhau cực ăn ý, Mộ Thập Tam liền xua Chu Tước phun ra một đạo linh hỏa cực mỏng, đánh vào trước mặt con nhện bích đang chạy thục mạng, nhưng không làm bị thương tiểu cô nương trên lưng nó, mà chỉ ép nó dừng lại. Sau đó hắn nhanh chóng phóng ra khỏi lưng Xích Ly, xách tiểu cô nương kia lên với tốc độ ánh sáng.
"Đi!" Mộ Thập Tam thu pháp bảo bản mệnh lại chạy về như bay, điều khiển Xích Ly tức tốc rời khỏi đầm Âm Dương Lưỡng Ngư.
Tài Bảo đại gia đang đại phát tiền uy giữa không trung, nhác thấy họ bỏ chạy, biết tới trễ thể nào cũng bị Hàn Ngâm hung hăng chỉnh đốn, vì vậy bỏ mặc đống nhện còn chưa hút xong, hét rống lên: "Hai tên khốn kiếp kia, chờ ta với!"
Hắn hét lên rồi lắc mình biến hóa, trở về với khổ đồng tiền bình thường, đập đôi cánh nhỏ màu vàng óng đuổi theo hướng Xích Ly. Bám theo sau hắn là con nhện bích, mặc dù không thể bay, nhưng vóc dáng nó rất lớn, tám chân lại cực dài, thoáng cái đã chạy xa mấy trượng, băng qua núi rừng như giẫm trên đất bằng, miệt mài đuổi theo khí tức mà tiểu cô nương kia lưu lại.
Con nhện bích vừa đi, đàn nhện bị nó triệu tập lại chỉ còn một số nhỏ sống sót dưới miệng của Tạo Hóa Kim Tiền, chúng cũng bắt đầu nháo nhác, chớp mắt đã biến mất tăm.
Đến lúc này, đầm Âm Dương Lưỡng Ngư mới đó còn tưng bừng náo nhiệt thoắt cái đã trở nên lặng ngắt, trên mặt đầm trống hoác chỉ có gió nhẹ tạo nên đợt sóng gợn rung động, kim quang chói lòa cũng chẳng còn, bầu trời trở lại với màu đen sâu muôn thuở. Nếu trên mặt đất không còn sót lại đống xác nhện nằm la liệt, thì Liễu Nguyệt Mâu cũng không tin tất cả những gì vừa diễn ra là sự thật.
Song cô không thể không tin, vì lúc Mộ Thập Tam bỏ đi đã dùng thuật truyền âm truyền cho cô một câu —–
"Tu tiên giả của Liễu gia đúng chứ? Việc đêm nay tùy ngươi muốn bịa thế nào cũng được, nhưng không được tiết lộ một chút sự thật nào, nếu không hôm khác ta sẽ tới Liễu gia của các ngươi uống trà."
Lời này hàm chứa ý đe dọa, đanh thép không cho ai chất vấn.
Dĩ nhiên Liễu Nguyệt Mâu không dám cho Mộ Thập Tam có cơ hội tới nhà mình uống trà, vừa thấy xa xa trong trời đêm có linh quang phóng tới đây, cô lập tức thoát đi không chút do dự.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách! Chuyện vừa rồi chẳng khác nào pháp bảo hiện thế, dù cô có nặn óc nối dối cỡ nào cũng chẳng tròn, đừng để đến lúc đó thịt dê chẳng ăn được, trái lại còn rước rắc rối vào thân.
Trong ngọn núi hoang cách đầm Âm Dương Lưỡng Ngư năm trăm dặm về phía Tây.
Vạt nắng sớm vừa phá vỡ tầng không, rắc xuống ngọn núi hoang này luồng dương quang trong vắt.
Bên cạnh một thác nước nhỏ trong núi, Hàn Ngâm ngồi trên tảng đá, chống cằm nhìn tiểu cô nương vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên đất, Hiên Viên Túc và Tài Bảo đại gia bên cạnh cô châu đầu vào to nhỏ.
Hiên Viên Túc giở giọng nghiêm trang: "Ta cá một viên Nguyệt linh thạch, cô ta nhất định là yêu!"
"Xì!" Tài Bảo đại gia hóa thân thiếu niên, hai mắt lấp lánh hào quang như ngọc lưu ly, hất cằm khinh khỉnh: "Tới yêu còn chưa thấy mà dám đánh cược với ta? Được thôi! Ta cá hai viên Nguyệt linh thạch, con bé này bảo đảm không phải yêu!"
Hiên Viên Túc mở to mắt: "Không phải yêu mà khỏi cần pháp thuật cũng lặn xuống đầm được à? Chưa kể cô ta còn sai khiến con nhện bích tu vi mấy trăm năm nữa là!"
Lúc nói tới hai chữ con nhện thì nó bất giác run lên, quay đầu nhìn bốn phía một hồi, thấy con nhện bích kia không đuổi theo, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh mới yên tâm lại.
Tài Bảo đại gia đổi sắc mặt: "Nhãi ranh nhà ngươi có thấy phiền hay không hả, ta nói không phải yêu thì không phải yêu! Trên người con bé này chỉ có một luồng yêu khí cực nhạt, như có như không, dù là yêu vật ngàn năm cũng không thể che giấu yêu khí giỏi như vậy."
Hiên Viên Túc hít ngược vào một hơi, quay đầu cáo trạng: "Sư phụ, pháp bảo của người chửi ta!"
Tài Bảo đại gia bình chân như vại: "Chửi ngươi thì sao? Ta thích thì ta chửi!"
"Sư phụ!"
"Méc cũng vô dụng thôi, còn lôi thôi nữa đại gia ta sẽ vung tay ra ấn chết ngươi!"
...
Hai người ngươi một câu ta một câu, nhất thời ầm ĩ loại xà ngầu.
"Câm miệng! Hai ngươi ồn chết được!" Hàn Ngâm phải quát cho hai tên này ngừng lại, sau đó chuyển tầm mắt lên mặt Tài Bảo đại gia, cau mày nói: "Có phải yêu hay không, chờ con bé tỉnh lại hỏi thử chẳng phải biết liền sao? Còn ngươi, nói cho ta biết, mấy bữa nay ngươi đi đâu?"
Quá đáng, rõ ràng là thiên vị Hiên Viên Túc!
Tài Bảo đại gia vô cùng tức giận, há mồm quát: "Ngươi quản được sao?!"
Đúng lúc này một bóng đen đổ dài lên lưng hắn, Mộ Thập Tam mang theo hơi nước từ bên thác nước trở về, hắn nhìn Tài Bảo từ trên cao xuống, vẻ mặt như cười như không: "Nàng không quản được, còn ta có thể quản được hay không?"
Tài Bảo sợ hắn nhất, thấy hắn là tim gan phèo phổi đều run lập cập, nhất thời xìu xuống, hai mắt đảo vòng, hậm hực nói: "Không phải các ngươi đã nhìn thấy rồi à, ta tới Điệp Huyết cốc là để tìm cỏ Phản Hồn."
Hàn Ngâm vội hỏi hắn: "Tìm được chưa?"
Tài Bảo hừ nhẹ, khoát tay, một tia sáng xanh vọt về hướng cô.
Hàn Ngâm đưa tay ra đón, ba ngọn cỏ nhỏ màu bích lục phớt hồng đã vào tay. Cô hớn hở, không hỏi han gì thêm, cấp tốc bê Thổ Linh trư còn đang mê man trong trận đồ thất tình lục dục ra, chuẩn bị dùng cỏ Phản Hồn này để cứu tỉnh nó.
Tài Bảo thấy cô không hỏi nhiều, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ vừa ngước mắt đã nhìn thấy Mộ Thập Tam còn đang nhìn mình, tim thót lên, ngẫm lại, thôi thì thành thật nhận tội cho lành, đành lí nhí nói: "Sau khi tìm được cỏ Phản Hồn, ta phát hiện gần đầm Âm Dương Lưỡng Ngư linh khí rất dồi dào, nên tiện thể hấp thụ một ít."
"Hả!" Hàn Ngâm quay phắt qua hắn, có chút buồn bực: "Nói vậy, ngươi đã nhìn thấy chúng ta từ sớm nhưng không ló mặt ra?"
Tài Bảo liếc liếc cô, thầm thừa nhận.
Mộ Thập Tam cười lười biếng: "Chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng, quan trọng hơn chính là đầu óc hắn quá xấu, muốn thu nạp linh khí ở đâu không được, tại sao cứ phải ở trong Điệp Huyết cốc? Tìm được cỏ Phản Hồn nhưng không dám trở lại, có lẽ là sợ chúng ta rơi vào tay Ma môn rồi, hắn cũng gặp họa lây thôi."
Chính xác thì Tài Bảo đã tính toán như thế, giả như họ bình yên vô sự thì nhất định sẽ tới Điệp Huyết cốc tìm cỏ Phản Hồn. Chi bằng hắn cứ ở đây ôm cây đợi thỏ, vừa an toàn còn đỡ tốn sức. Không ngờ nỗi lòng bí mật lại bị Mộ Thập Tam vạch trần ngay mặt, nhất thời lúng túng, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo cũng bỏ hắn mà đi, chạy sang Hàn Ngâm.
Hàn Ngâm kiêu ngạo ra mặt, bỗng nhiên lên giọng: "Tài Bảo!"
Đang định xối thẳng xuống một tràng giáo huấn, Tài Bảo liền ấm ức dâng cho cô một chồng lớn phù quỷ, nói với bản mặt đưa đám: "Ta nhận tội vẫn chưa được sao? Cầm đi cầm đi, đỡ mất công ngươi suốt ngày tìm ta càm ràm ba lần bốn lượt, tính kế với đống phù quỷ này."
Hàn Ngâm đưa tay nhận lấy, trên mặt lập tức tỏa ra nụ cười ngọt ngào duyên dáng: "Cảm ơn."
Cảm ơn cái đầu! Tài Bảo liếc xéo cô, bĩu môi nói với Hiên Viên Túc: "Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ngươi đừng học hai tên khốn kiếp này!"
Hiên Viên Túc đã nhìn tới đần mặt ra từ lâu, nghe hắn nói thế, trên mặt chợt hiện ra nét do dự, cuối cùng thốt ra một câu khiến ba người ngã lăn.
Nó nói: "Nếu ngươi cũng đưa cho ta ít phù quỷ, thì ta có thể cân nhắc một chút."
Khóe miệng Tài Bảo đại gia co quắp, bên cạnh vang lên tiếng cười ngất.
~ Hết chương 186 ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook