Thác Giá - Gả Nhầm
-
Chương 56: Tiểu bao tử thăm người thân 4
Giống như những hài tử khác, Quân Quân có thói quen rất tốt, trước tiên thả búi tóc xuống, dùng lược chải chỉnh tề, sau đó mới cởi y phục ra gấp lại. Bàn tay nhỏ bé của nàng rất khéo léo, yêu cầu rất cao, ngay cả những nếp gấp cũng muốn đẹp đẽ thẳng thớm. Giang Giác ung dung nhìn nữ nhi gấp y phục, thấy nàng dùng tay vuốt hai lần nơi nếp gấp, cuối cùng mới gấp gọn lần cuối cùng rồi đưa y phục đã được gấp xong cho Mai Hương đem đi cất.
“Quân Quân luôn tự mình gấp y phục sao?” Giang Giác xoa đầu nữ nhi hỏi.
Quân Quân đưa ngón tay ra tính tính, kế đó trả lời: “Không phải, sáu tháng rưỡi trước còn do Nhị cữu cữu giúp con gấp.”
“Ở lang hoàn có vui không?” Giang Giác ôn hòa cười, lại hỏi.
Quân Quân gật đầu: “Vui, nhưng mà có đôi khi con đặc biệt rất nhớ phụ thân, còn nghĩ xem không biết phụ hoàng rốt cuộc có hình dáng như thế nào? Lúc đó, con muốn khóc lắm, nhưng Nhị cữu cữu đã nói hài tử không được dễ dàng rơi lệ, vì vậy con đã cố nhịn.”
“Thực xin lỗi.” Giang Giác kéo nữ nhi vào trong ngực, trầm giọng nói xin lỗi, trong mắt đau thương lưu chuyển, nội tâm nếm đủ mùi vị cay đắng lẫn lộn.
“Phụ hoàng, phụ thân, hai người thay y phục lên giường đi, Quân Quân phải kể chuyện xưa rồi.” Bàn tay nhỏ bé của Quân Quân vỗ vỗ lên phần giường bên cạnh, ý bảo hai vị phụ hoàng phụ thân tranh thủ thời gian nằm xuống.
Giang Giác và Hoa Nam nằm ở hai bên trái phải của Quân Quân, mỉm cười nghe nàng kể chuyện xưa. Thỉnh thoảng, hai người lại đặt ra vài câu hỏi trêu đùa tiểu nha đầu một chút, khi đó Quân Quân sẽ gãi gãi cái sừng nhỏ, đau khổ suy nghĩ, kế tiếp mới nghiêm túc trả lời.
Sau khi kể xong hai chuyện xưa, Hoa Nam vỗ nhẹ lên ngực nữ nhi, ôn nhu dỗ: “Muộn rồi, bảo bảo ngủ đi.”
Bàn tay nhỏ bé của Quân Quân che miệng ngáp một cái, ngoan ngoãn gật đầu: “Ân, phụ hoàng, phụ thân ngủ ngon. Ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp lại.” Hoa Nam cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, mỉm cười đặt xuống trán nàng một nụ hôn.
“Bảo bảo, mộng đẹp.” Giang Giác nhẹ nhàng nói, âm sắc trong suốt thanh thản, giống như nước ngầm ở đáy cốc sâu thẳm, khẽ chảy qua lòng Quân Quân. Nàng dùng bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay rất to của hắn, lông mi hơi chớp, nhẹ như cánh bướm. Giang Giác ánh mắt sáng lên, khóe miệng mang theo ý cười, ở nơi Hoa Nam vừa hôn đặt xuống một nụ hôn nữa.
Cái này không phải xem như dùng nữ nhi làm nơi hôn môi gián tiếp sao? Mặt Hoa Nam không khỏi nóng lên, ánh mắt vừa rời khỏi người nữ nhi thì đã bắt gặp Giang Giác đang đưa tình ẩn tình với mình. Mắt hắn sâu như nước hồ thu, con ngươi đen tuyền, là một đôi mắt tựa hồ có thể câu hồn đoạt phách. Hoa Nam tim đập mạnh, vội vàng nhắm mắt nói: “Ngủ đi.”
Dù đã nhắm mắt lại, Hoa Nam cũng có thể cảm nhận được ánh mắt Giang Giác đang đặt trên người mình. Thế là, y buông bàn tay nhỏ bé của nữ nhi ra, xoay người đưa lưng về phía cha con họ. Rất lâu sau đó, y vẫn cảm giác không được tự nhiên lắm khi ở gần nhau, chợt nghe Quân Quân mơ hồ gọi: “Phụ hoàng… phụ thân…”
“Bảo bảo, chúng ta ở đây.” Giang Giác vỗ nhẹ lên người nữ nhi, dùng thanh âm khe khẽ dỗ dành. Hắn biết rõ nữ nhi đang nằm mộng, không nghe được lời hắn nói. Chỉ là nếu Quân Quân gọi hắn, bất cứ tình huống nào hắn cũng sẽ trả lời.
Cuối cùng, Hoa Nam xoay người lại, ôm lấy nữ nhi tiếp tục giả bộ ngủ. Quân Quân theo thói quen rút vào trong ngực Hoa Nam, chu chu cái miệng bé xíu, khóe miệng vẽ ra nụ cười rất nhẹ, tựa hồ trong mộng cũng rất vui vẻ.
Bởi vì có nữ nhi ở cạnh bên, Hoa Nam không còn cảm thấy màn đêm tại thâm cung vừa dài dằng dặc vừa lạnh như băng.
Giang Giác đã từng cho rằng có quyền lực là mạnh nhất, đến khi ở cùng Hoa Nam hắn mới cảm thấy khống chế lực lượng tự nhiên là mạnh nhất. Còn hiện tại, hắn cảm thấy cả hai đều không phải. Khi hắn nhìn Quân Quân làm nũng, nhìn Tiểu Nam ôm nữ nhi chơi đùa, hắn cảm giác dường như ***g ngực được sưởi ấm mới là mạnh nhất, bởi vì hắn có thể vì loại cảm giác này mà làm hết thảy. Hắn vốn cho rằng mình đã có được tất cả, lại bởi vì đi sai một bước mà hối hận cả nửa đời. Đúng vậy, hối hận sẽ chỉ làm chính mình không cách nào thích nghi, nhưng hắn đã hối hận rất nhiều năm rồi, lục phủ ngũ tạng đều cay đắng như uống phải hoàng liên*.
*hoàng liên: một vị thuốc siêu siêu đắng >.< “Nếu thật sự vứt bỏ ngôi vị Hoàng đế để đi nuôi ong, ngươi sẽ không được thoải mái, sẽ cảm thấy rằng những tham vọng của ngươi không cách nào thực hiện. Kỳ thật, con người luôn vào lúc đã mất đi rồi mới nhận ra thứ mình từng có là quý nhất. Không cần đặt ra giả thiết nếu như, hiện tại chính là tốt nhất.”
“Quân Quân luôn tự mình gấp y phục sao?” Giang Giác xoa đầu nữ nhi hỏi.
Quân Quân đưa ngón tay ra tính tính, kế đó trả lời: “Không phải, sáu tháng rưỡi trước còn do Nhị cữu cữu giúp con gấp.”
“Ở lang hoàn có vui không?” Giang Giác ôn hòa cười, lại hỏi.
Quân Quân gật đầu: “Vui, nhưng mà có đôi khi con đặc biệt rất nhớ phụ thân, còn nghĩ xem không biết phụ hoàng rốt cuộc có hình dáng như thế nào? Lúc đó, con muốn khóc lắm, nhưng Nhị cữu cữu đã nói hài tử không được dễ dàng rơi lệ, vì vậy con đã cố nhịn.”
“Thực xin lỗi.” Giang Giác kéo nữ nhi vào trong ngực, trầm giọng nói xin lỗi, trong mắt đau thương lưu chuyển, nội tâm nếm đủ mùi vị cay đắng lẫn lộn.
“Phụ hoàng, phụ thân, hai người thay y phục lên giường đi, Quân Quân phải kể chuyện xưa rồi.” Bàn tay nhỏ bé của Quân Quân vỗ vỗ lên phần giường bên cạnh, ý bảo hai vị phụ hoàng phụ thân tranh thủ thời gian nằm xuống.
Giang Giác và Hoa Nam nằm ở hai bên trái phải của Quân Quân, mỉm cười nghe nàng kể chuyện xưa. Thỉnh thoảng, hai người lại đặt ra vài câu hỏi trêu đùa tiểu nha đầu một chút, khi đó Quân Quân sẽ gãi gãi cái sừng nhỏ, đau khổ suy nghĩ, kế tiếp mới nghiêm túc trả lời.
Sau khi kể xong hai chuyện xưa, Hoa Nam vỗ nhẹ lên ngực nữ nhi, ôn nhu dỗ: “Muộn rồi, bảo bảo ngủ đi.”
Bàn tay nhỏ bé của Quân Quân che miệng ngáp một cái, ngoan ngoãn gật đầu: “Ân, phụ hoàng, phụ thân ngủ ngon. Ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp lại.” Hoa Nam cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, mỉm cười đặt xuống trán nàng một nụ hôn.
“Bảo bảo, mộng đẹp.” Giang Giác nhẹ nhàng nói, âm sắc trong suốt thanh thản, giống như nước ngầm ở đáy cốc sâu thẳm, khẽ chảy qua lòng Quân Quân. Nàng dùng bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay rất to của hắn, lông mi hơi chớp, nhẹ như cánh bướm. Giang Giác ánh mắt sáng lên, khóe miệng mang theo ý cười, ở nơi Hoa Nam vừa hôn đặt xuống một nụ hôn nữa.
Cái này không phải xem như dùng nữ nhi làm nơi hôn môi gián tiếp sao? Mặt Hoa Nam không khỏi nóng lên, ánh mắt vừa rời khỏi người nữ nhi thì đã bắt gặp Giang Giác đang đưa tình ẩn tình với mình. Mắt hắn sâu như nước hồ thu, con ngươi đen tuyền, là một đôi mắt tựa hồ có thể câu hồn đoạt phách. Hoa Nam tim đập mạnh, vội vàng nhắm mắt nói: “Ngủ đi.”
Dù đã nhắm mắt lại, Hoa Nam cũng có thể cảm nhận được ánh mắt Giang Giác đang đặt trên người mình. Thế là, y buông bàn tay nhỏ bé của nữ nhi ra, xoay người đưa lưng về phía cha con họ. Rất lâu sau đó, y vẫn cảm giác không được tự nhiên lắm khi ở gần nhau, chợt nghe Quân Quân mơ hồ gọi: “Phụ hoàng… phụ thân…”
“Bảo bảo, chúng ta ở đây.” Giang Giác vỗ nhẹ lên người nữ nhi, dùng thanh âm khe khẽ dỗ dành. Hắn biết rõ nữ nhi đang nằm mộng, không nghe được lời hắn nói. Chỉ là nếu Quân Quân gọi hắn, bất cứ tình huống nào hắn cũng sẽ trả lời.
Cuối cùng, Hoa Nam xoay người lại, ôm lấy nữ nhi tiếp tục giả bộ ngủ. Quân Quân theo thói quen rút vào trong ngực Hoa Nam, chu chu cái miệng bé xíu, khóe miệng vẽ ra nụ cười rất nhẹ, tựa hồ trong mộng cũng rất vui vẻ.
Bởi vì có nữ nhi ở cạnh bên, Hoa Nam không còn cảm thấy màn đêm tại thâm cung vừa dài dằng dặc vừa lạnh như băng.
Giang Giác đã từng cho rằng có quyền lực là mạnh nhất, đến khi ở cùng Hoa Nam hắn mới cảm thấy khống chế lực lượng tự nhiên là mạnh nhất. Còn hiện tại, hắn cảm thấy cả hai đều không phải. Khi hắn nhìn Quân Quân làm nũng, nhìn Tiểu Nam ôm nữ nhi chơi đùa, hắn cảm giác dường như ***g ngực được sưởi ấm mới là mạnh nhất, bởi vì hắn có thể vì loại cảm giác này mà làm hết thảy. Hắn vốn cho rằng mình đã có được tất cả, lại bởi vì đi sai một bước mà hối hận cả nửa đời. Đúng vậy, hối hận sẽ chỉ làm chính mình không cách nào thích nghi, nhưng hắn đã hối hận rất nhiều năm rồi, lục phủ ngũ tạng đều cay đắng như uống phải hoàng liên*.
*hoàng liên: một vị thuốc siêu siêu đắng >.< “Nếu thật sự vứt bỏ ngôi vị Hoàng đế để đi nuôi ong, ngươi sẽ không được thoải mái, sẽ cảm thấy rằng những tham vọng của ngươi không cách nào thực hiện. Kỳ thật, con người luôn vào lúc đã mất đi rồi mới nhận ra thứ mình từng có là quý nhất. Không cần đặt ra giả thiết nếu như, hiện tại chính là tốt nhất.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook