Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel)
-
Chương 43
Danny đã để ngọn đèn nhỏ trong phòng cho lũ thú nuôi. Cô mang chúng lên giường với cô, nhưng không trông đợi chúng sẽ ngủ suốt cả đêm nên đã muốn chúng có một chút anh sáng nếu chúng muốn chơi một chút trước khi ngủ lại.
Chính cái đuôi của chú mèo con, quét qua má cô, khiến cô tỉnh dậy khỏi giấc mơ, tuy vẫn không kịp lúc. Cô lại trải qua chuyện đó một lần nữa, cái gậy vung về phía đầu cô, và cơn đau nổ tung. Đau. Cô chưa bao giờ cảm thấy đau trong các giấc mơ trước đây, chỉ là kí ức về nó... ôi, Lạy Chúa, cô không đang mơ.
Hắn ta vung cây gậy một lần nữa. Cô nhìn thấy hắn rất rõ ràng, một gã trung niên tóc xám rối bù, và rồi cô nhìn thấy một hình ảnh khác của hắn, trẻ hơn, tóc đen, với cùng đôi mắt tối tràn đầy chủ ý chết chóc. Hắn là người đã làm cô đau trước đây, kẻ đã phá hoại cuộc sống của cô và cướp đi kí ức của cô. Cô đã không nhận ra hắn trong quán trọ, nhưng giờ cô đã thấy rõ ràng hắn là người đàn ông từ trong quá khú của cô bước ra. Và hắn vẫn đang cố giết cô...
Cô không thể dịch chuyển ra xa vì vướng cái chăn, nhưng cô tránh khỏi tầm vung lần thứ hai của cây gậy, nghe thấy nó đập xuống gối cạnh giường. Cô chiến đấu với cái chăn để giả thoát đôi chân, không nghĩ cô có thể tránh khỏi cú đập tiếp theo trừ khi lăn ra khỏi giường. Nhưng cô sợ rằng mình sẽ còn bị cuốn chặt hơn trong cái chăn, không người giúp đỡ, và cơ hội thật sự duy nhất của cô là chống trả hắn và giật cây gậy ra khỏi tay hắn.
Cô quay lại để cố gắng ngăn chặn cú vung gậy tiếp theo, nhưng đột ngột Jeremy đã ở đó và đẩy hắn ngã xuống sàn nhà. Anh đấm hắn, lần nữa và lần nữa. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Jeremy như thế này. Anh có vẻ như quyết tâm giết người đàn ông bằng hai nắm tay trần.
"Em không nghĩ hắn còn cảm thấy gì nữa đâu," cô nói
Jeremy liếc về phía cô. Anh đang nhấc gã đàn ông khỏi sàn nhà bằng cổ áo của hắn để mỗi cú đấm nện hoàn toàn vào mặt hắn. Anh thả hắn xuồng và đến bên cô. Anh nâng khuôn mặt cô lên, kiểm tra một cách chăm chú.
Giọng anh ẩn chứa một nỗi đau điên dại khi anh hỏi, "Hắn đánh em vào chỗ nào?"
"Đầu em, nhưng em nghĩ em đã làm chệch hướng cú đánh bằng cánh tay khi em giơ tay lên để nhấc con mèo ra khỏi má em."
Giờ anh kiểm tra đầu cô, tìm thấy khối sưng nhỏ đang hình thành. Cô nhăn mặt khi anh chạm vào nó, nhưng không nói gì. Nó bắt đầu giật giật vì đau, tuy không đến nỗi quá tệ. Thực sự thì cánh tay cô đang đau nhiều hơn.
"Da không bị rách," anh bảo cô. "Nhưng có lẽ em sẽ bị đau đầu trong khoảng hai đến ba ngày. Chúng ta có một ít đá trong nhà để đắp lên chỗ này. Anh sẽ bảo Artie đi lấy sau khi ông ấy giải quyết đống rác này."
Anh đi ra cửa để hét gọi người quản gia, nhưng quay trở lại giường ngay và cuối cùng ngồi xuống cạnh cô để có thể kéo cô vào vòng tay.
"Anh không thể tin những gì vừa xảy ra," anh nói. "Nhưng em ổn chứ, phải không? Nói với anh là em ổn đi."
"Em ổn mà. Nhưng làm thế nào anh biết hắn đang ở đây?"
"Anh không biết. Vài tiếng động đánh thức anh, có lẽ lúc hắn đang khoắng đồ trên gác. Nhưng ngay khi anh tỉnh dậy, anh nghĩ đến em đang rất ấm áp và dễ chịu trên giường em và quyết định là gường của anh có hơi lạnh lẽo. Amy chắc đã đúng, hắn theo chúng ta từ quán trọ về đây."
"Hắn ta theo em," Danny chữa lại. "Nếu hắn ở trên lầu, thì là để tìm em. Hắn là người đàn ông đã cố giết em khi em còn nhỏ, người đã giết cha mẹ em."
Anh nhìn cô chăm chăm ngờ vực, "Em đã không biết điều đó khi em nhìn thấy hắn trong quán trọ?"
"Không, lúc đó em không hề nhận ra hắn, không cho đến khi em nhìn thấy hắn với cây gậy vung qua đầu tối nay. Đáng nhẽ em nên biết rằng hắn ở đó không phải để ăn trộm của chúng ta. Gần đây em đã có cảm giác mình đang bị theo dõi, kể từ khi em chuyển đến đây, nhưng em đã cắt đuôi được hắn."
"Cho đến khi hắn tìm được em lần nữa tại quán trọ và theo chúng ta trở về?"
"Có vẻ như thế."
"Em nghĩ hắn chỉ làm nốt công việc còn đang dở dang, bởi vì hắn biết em có thể nhận ra hắn?"
"Nhưng em đã không thể. Em không thể nhớ được hắn cho đến tận tối nay."
"Nhưng hắn không biết điều đó, đúng không?"
"Không, cẩn thận!" Cô thét lên khi gã đàn ông lù lù hiện ra sau lưng Jeremy.
Jeremy quay phắt lại, nhưng sự cảnh báo của cô hẳn đã làm thay đổi chủ ý tấn công anh của hắn, bởi vì thay vào đó hắn lao ra phía cánh cửa - và đâm sầm vào Artie, căn cứ vào tiếng càm ràm của người quản gia. Jeremy nhanh chóng chạy ra cửa, bảo Artie tóm lấy hắn, rồi quay trở lại với Danny.
Anh không định để cô lại một mình với một thằng điên ở trong nhà. "Artie sẽ tóm được hắn. Ông ấy có thể trở nên rất tàn nhẫn khi cần thiết."
Danny cảm thấy sự tự tin của Jeremy hơi bị đặt nhầm chỗ cho đến khi người quản gia trở lại và thông báo, "Hắn ta chết rồi."
"Mẹ kiếp, Artie," Jeremt phàn nàn, "Tôi muốn tra hỏi hắn, không phải chôn hắn."
"Tôi không giết hắn," Artie nói với cái nhún vai, "Hắn nhảy ra qua cái cửa sổ hắn đã đập vỡ để vào trong và hạ cánh trên một mảnh thủy tinh nhọn."
Danny bắt đầu khóc. Cô không gây ra âm thành nào và quay đầu sang một bên để những người đàn ông không để ý, và may mắn thay, Jeremy rời đi cùng với Artie để xem cái xác và gọi nhà chức trách, nên cô có thời gian để kiểm soát lại cảm xúc của mình. Nhưng cô không thể làm được, nước mắt cứ tiếp tục tuôn ra, bởi vì cô nhận ra quá muộn rằng gã đàn ông đó có thể nói cho cô biết cô thực sự là ai. Nhưng giờ hắn ta đã không thể.
Chính cái đuôi của chú mèo con, quét qua má cô, khiến cô tỉnh dậy khỏi giấc mơ, tuy vẫn không kịp lúc. Cô lại trải qua chuyện đó một lần nữa, cái gậy vung về phía đầu cô, và cơn đau nổ tung. Đau. Cô chưa bao giờ cảm thấy đau trong các giấc mơ trước đây, chỉ là kí ức về nó... ôi, Lạy Chúa, cô không đang mơ.
Hắn ta vung cây gậy một lần nữa. Cô nhìn thấy hắn rất rõ ràng, một gã trung niên tóc xám rối bù, và rồi cô nhìn thấy một hình ảnh khác của hắn, trẻ hơn, tóc đen, với cùng đôi mắt tối tràn đầy chủ ý chết chóc. Hắn là người đã làm cô đau trước đây, kẻ đã phá hoại cuộc sống của cô và cướp đi kí ức của cô. Cô đã không nhận ra hắn trong quán trọ, nhưng giờ cô đã thấy rõ ràng hắn là người đàn ông từ trong quá khú của cô bước ra. Và hắn vẫn đang cố giết cô...
Cô không thể dịch chuyển ra xa vì vướng cái chăn, nhưng cô tránh khỏi tầm vung lần thứ hai của cây gậy, nghe thấy nó đập xuống gối cạnh giường. Cô chiến đấu với cái chăn để giả thoát đôi chân, không nghĩ cô có thể tránh khỏi cú đập tiếp theo trừ khi lăn ra khỏi giường. Nhưng cô sợ rằng mình sẽ còn bị cuốn chặt hơn trong cái chăn, không người giúp đỡ, và cơ hội thật sự duy nhất của cô là chống trả hắn và giật cây gậy ra khỏi tay hắn.
Cô quay lại để cố gắng ngăn chặn cú vung gậy tiếp theo, nhưng đột ngột Jeremy đã ở đó và đẩy hắn ngã xuống sàn nhà. Anh đấm hắn, lần nữa và lần nữa. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Jeremy như thế này. Anh có vẻ như quyết tâm giết người đàn ông bằng hai nắm tay trần.
"Em không nghĩ hắn còn cảm thấy gì nữa đâu," cô nói
Jeremy liếc về phía cô. Anh đang nhấc gã đàn ông khỏi sàn nhà bằng cổ áo của hắn để mỗi cú đấm nện hoàn toàn vào mặt hắn. Anh thả hắn xuồng và đến bên cô. Anh nâng khuôn mặt cô lên, kiểm tra một cách chăm chú.
Giọng anh ẩn chứa một nỗi đau điên dại khi anh hỏi, "Hắn đánh em vào chỗ nào?"
"Đầu em, nhưng em nghĩ em đã làm chệch hướng cú đánh bằng cánh tay khi em giơ tay lên để nhấc con mèo ra khỏi má em."
Giờ anh kiểm tra đầu cô, tìm thấy khối sưng nhỏ đang hình thành. Cô nhăn mặt khi anh chạm vào nó, nhưng không nói gì. Nó bắt đầu giật giật vì đau, tuy không đến nỗi quá tệ. Thực sự thì cánh tay cô đang đau nhiều hơn.
"Da không bị rách," anh bảo cô. "Nhưng có lẽ em sẽ bị đau đầu trong khoảng hai đến ba ngày. Chúng ta có một ít đá trong nhà để đắp lên chỗ này. Anh sẽ bảo Artie đi lấy sau khi ông ấy giải quyết đống rác này."
Anh đi ra cửa để hét gọi người quản gia, nhưng quay trở lại giường ngay và cuối cùng ngồi xuống cạnh cô để có thể kéo cô vào vòng tay.
"Anh không thể tin những gì vừa xảy ra," anh nói. "Nhưng em ổn chứ, phải không? Nói với anh là em ổn đi."
"Em ổn mà. Nhưng làm thế nào anh biết hắn đang ở đây?"
"Anh không biết. Vài tiếng động đánh thức anh, có lẽ lúc hắn đang khoắng đồ trên gác. Nhưng ngay khi anh tỉnh dậy, anh nghĩ đến em đang rất ấm áp và dễ chịu trên giường em và quyết định là gường của anh có hơi lạnh lẽo. Amy chắc đã đúng, hắn theo chúng ta từ quán trọ về đây."
"Hắn ta theo em," Danny chữa lại. "Nếu hắn ở trên lầu, thì là để tìm em. Hắn là người đàn ông đã cố giết em khi em còn nhỏ, người đã giết cha mẹ em."
Anh nhìn cô chăm chăm ngờ vực, "Em đã không biết điều đó khi em nhìn thấy hắn trong quán trọ?"
"Không, lúc đó em không hề nhận ra hắn, không cho đến khi em nhìn thấy hắn với cây gậy vung qua đầu tối nay. Đáng nhẽ em nên biết rằng hắn ở đó không phải để ăn trộm của chúng ta. Gần đây em đã có cảm giác mình đang bị theo dõi, kể từ khi em chuyển đến đây, nhưng em đã cắt đuôi được hắn."
"Cho đến khi hắn tìm được em lần nữa tại quán trọ và theo chúng ta trở về?"
"Có vẻ như thế."
"Em nghĩ hắn chỉ làm nốt công việc còn đang dở dang, bởi vì hắn biết em có thể nhận ra hắn?"
"Nhưng em đã không thể. Em không thể nhớ được hắn cho đến tận tối nay."
"Nhưng hắn không biết điều đó, đúng không?"
"Không, cẩn thận!" Cô thét lên khi gã đàn ông lù lù hiện ra sau lưng Jeremy.
Jeremy quay phắt lại, nhưng sự cảnh báo của cô hẳn đã làm thay đổi chủ ý tấn công anh của hắn, bởi vì thay vào đó hắn lao ra phía cánh cửa - và đâm sầm vào Artie, căn cứ vào tiếng càm ràm của người quản gia. Jeremy nhanh chóng chạy ra cửa, bảo Artie tóm lấy hắn, rồi quay trở lại với Danny.
Anh không định để cô lại một mình với một thằng điên ở trong nhà. "Artie sẽ tóm được hắn. Ông ấy có thể trở nên rất tàn nhẫn khi cần thiết."
Danny cảm thấy sự tự tin của Jeremy hơi bị đặt nhầm chỗ cho đến khi người quản gia trở lại và thông báo, "Hắn ta chết rồi."
"Mẹ kiếp, Artie," Jeremt phàn nàn, "Tôi muốn tra hỏi hắn, không phải chôn hắn."
"Tôi không giết hắn," Artie nói với cái nhún vai, "Hắn nhảy ra qua cái cửa sổ hắn đã đập vỡ để vào trong và hạ cánh trên một mảnh thủy tinh nhọn."
Danny bắt đầu khóc. Cô không gây ra âm thành nào và quay đầu sang một bên để những người đàn ông không để ý, và may mắn thay, Jeremy rời đi cùng với Artie để xem cái xác và gọi nhà chức trách, nên cô có thời gian để kiểm soát lại cảm xúc của mình. Nhưng cô không thể làm được, nước mắt cứ tiếp tục tuôn ra, bởi vì cô nhận ra quá muộn rằng gã đàn ông đó có thể nói cho cô biết cô thực sự là ai. Nhưng giờ hắn ta đã không thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook