Tay Trái Một Con Gà Tay Phải Một Con Vịt
C5: Nhìn thấy nụ cười hiếm gặp

Quần áo đã cởi, giải nhiệt cũng đã giải, nhưng mà Dung Lạc tiểu thư nhà chúng ta, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân không mặc quần áo, lòng hiếu kỳ của nàng lại bị gợi lên, thiếu kiến thức, thật đáng xấu hổ.

“Ủa… cơ thể ngươi sao lại không giống ta…” Nàng bò đến bên người hắn, cẩn thận quan sát, “Sao ngươi còn trắng hơn cả ta thế này?” Nàng sợ diễn đạt không tốt, còn cố ý cởi quần áo mình: “Ngươi nhìn xem có phải không?”

Ngôn Nhai nhắm chặt hai mắt, nếu có thể, hắn muốn lập tức ngất xỉu đi, đời này thật là tra tấn.

Dung Lạc còn đang quan sát: “Chỗ này của ngươi không giống ta, ừm… có chút nhỏ… chỗ này cũng…” Nàng càng nhìn càng mê mẩn, chậm rãi bò lên trên người hắn, còn bắt đầu giơ tay chỉ chỉ chọc chọc.

“Ơ? Chỗ này của ngươi thật kỳ lạ… A!” Sau khi ma trảo của nàng xuất động một lần nữa, Ngôn Nhai, một con tiểu vịt tinh ba trăm tuổi, lần đầu tiên ra ngoài chơi, liền thảm thiết mà … hiện nguyên hình.


Dung Lạc nhìn con vịt trắng trước mắt với thân thể đang đỏ lên vì nhiệt độ tăng cao, ngây ngẩn cả người, cũng may tuy nàng không học vấn không nghề nghiệp, nhưng vẫn là một yêu tinh thật sự, còn nhớ mang máng mẫu thân đã từng nói, khi yêu tinh trẻ tuổi động dục, định lực không đủ, tu hành chưa tới, sẽ hiện nguyên hình, thân thể nóng lên.

“Có phải ngươi động dục không?” Nàng thử thăm dò, hỏi.

“Ta… Ta không có…” Hắn không muốn thừa nhận.

“Động dục rất khó chịu, mẫu thân của ta từng nói, nếu động dục mà không được giải quyết sẽ khiến yêu tinh chúng ta gặp tổn thương rất lớn…” Dung Lạc cũng bắt đầu sốt ruột, “Ta là nữ yêu, hẳn là có thể giúp ngươi…”. truyện kiếm hiệp hay

Nàng lắc mình biến hoá, cũng hiện nguyên hình, nhưng lập tức lại gặp vấn đề khó khác, một con gà và một con vịt thì song tu kiểu gì? Nàng thử một chút, có vẻ không thể nào xuống tay.


“Xem ra chỉ có thể dùng hình người, không biết tu vi của ta có đủ giúp ngươi khôi phục hình người hay không…” Nàng tự biến trở về trước, sau đó bắt đầu độ pháp lực cho hắn, độ một lúc lâu, con vịt trắng trên mặt đất cuối cùng cũng có phản ứng, hồng quang chợt lóe, biến trở về thành một nam tử anh tuấn trần truồng.

Cùng lúc đó, bên trong Thương Ngô sơn động, Dung Hoà cũng cảm ứng được dị thường: “Tiểu Lạc đã dùng pháp lực rất lớn, ở biển Trường Lưu.”

“Trường Lưu Hải? Đó không phải là địa bàn của Ngôn gia sao? Chẳng lẽ Tiểu Lạc đánh nhau với bọn họ?” Dung Thược có chút sốt ruột.

Dung Hòa suy tư một lát, chần chờ nói: “Hai nhà chúng ta không thù không oán, bọn họ cũng không ngốc nghếch đến mức gây hấn với chúng ta, tuy Tiểu Lạc hay quấy rối, nhưng cũng không phải tính tình thích đánh nhau, ta đi xem một chút, ngươi cứ làm chuyện của mình.”

Dung Thược càng chần chờ một lúc lâu: “Ngươi còn nhớ lúc trước người kia đã giúp Tiểu Lạc tính một quẻ du tiên không? Hắn nói… nhân duyên của Tiểu Lạc … ở trên nước…”

Sắc mặt Dung Hoà cũng trở nên âm u khó đoán, lập tức ngựa không ngừng vó chạy về hướng Trường Lưu Hải.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương