Tay Cự Phách
-
Chương 30
Alexandra không còn nhận tin tức gì về George Mellis nữa. Không có tin gì ngày hôm nay, rồi đến ngày kế tiếp, rồi suốt cả tuần cũng vậy. Mỗi lần điện thoại reo vang nàng lại chồm đến, nhặt ống nghe lên, nhưng lần nào nàng cũng bị thất vọng. Nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nàng cố gợi lại trong trí nhớ kỉ niệm tối hôm ấy: “Anh nghĩ em là người duy nhất có thể thay đổi tất cả những thứ ấy” và “Anh đã gọi điện thoại cho ba mẹ và các em của anh, và nói cho họ biết về người con gái tuyệt vời anh đã gặp đêm nay”. Alexandra kiểm điểm trong đầu óc một loạt các lí do mà nàng cầu mong là có thực để giải thích vì sao chàng đã không gọi điện thoại cho nàng.
Phải chăng nàng đã làm mất lòng chàng bằng cách nào đó mà nàng không biết?
Chàng mến nàng quá và sợ phải si mê nàng nên đã quyết định không gặp lại nàng lần nữa?
Chàng đã đi đến quyết định rằng nàng không phải là “týp” người thích hợp với chàng?
Chàng đã gặp một tai nạn khủng khiếp và bây giờ đang nằm bất động tại một bệnh viện nào đó?
Chàng đã chết rồi?
Không còn chịu đựng được nữa, Alexandra điện thoại cho Eve. Nàng cố gắng nói chuyện lảm nhảm một lúc trước khi bật mồm nói ra, “Eve này, chị có nghe được tin tức gì về George Mellis không?”
“À, không. Chị tưởng rằng hôm ấy anh ta mời em đi ăn cơm tối chứ?”
“Có, chúng em ăn cơm tối với nhau tuần trước”.
“Thế mà từ đó em không nhận được tin tức gì về anh ta cả à?”
“Không”.
“Có lẽ anh ta bận.”
Không ai bận đến như vậy cả, Alexandra thầm nghĩ. Nàng nói to, “Có lẽ vậy”.
“Thôi quên anh ta đi, em ạ. Có một chàng trai người Gia nã đại rất hấp dẫn. Chị muốn giới thiệu anh ta cho em. Anh ta làm chủ một hãng hàng không...”
Khi Eve gác máy điện thoại, nàng ngả người trên ghế tủm tỉm cười. Nàng ước mong làm sao bà nội có thể biết được nàng đã sắp đặt mọi thứ một cách tuyệt vời như thế nào.
“Này, có chuyện gì làm chị bực dọc thế?” Alice Koppel hỏi.
“Xin lỗi”, Alexandra đáp.
Alexandra gắt gỏng với mọi người vào tất cả mọi buổi sáng. Đã mấy tuần lễ rồi, nàng không có tin tức gì về George Mellis cả. Nàng giận dữ – không phải nàng giận Mellis, mà giận bản thân mình đã không thể nào quên được chàng. Anh ta có nợ gì nàng đâu. Họ là những kẻ lạ gặp nhau một buổi tối, thế mà nàng làm như là nàng đang chờ đợi anh ta phải cưới nàng. George Mellis có thể cưới bất cứ người đàn bà nào trên thế gian này. Tại sao chàng lại có thể thích nàng được?
Ngay đến cả bà nội nàng cũng nhận ra tính khí cáu kỉnh ấy của nàng. “Có chuyện gì vậy, hở cháu? Có phải ở hãng ấy, họ bắt đầu làm việc nhiều quá không?”
“Không, bà ạ. Chỉ có điều là gần đây cháu... cháu ngủ không được ngon thôi”.
Khi nào nàng ngủ được thì nàng lại có những giấc mơ tình ái với George Mellis. Mẹ kiếp anh chàng ấy! Giá như Eve đừng giới thiệu anh ta với nàng thì hay cho nàng biết bao nhiêu!
Trưa ngày hôm sau, có điện thoại gọi đến nàng ở sở làm. “Alex? George đây.” Làm như thể nàng không từng nghe giọng nói trầm trầm ấy trong các giấc mơ!
“Alex? Em có ở đấy không?”
“Có, em ở đây “. Lòng nàng rộn lên với những cảm xúc lẫn lộn. Nàng không biết nên khóc hay nên cười. Anh chàng ấy vô tình, ích kỉ, chỉ biết có mình, còn nàng thì không còn quan tâm đến chuyện gặp chàng lại nữa hay không.
George Mellis xin lỗi. “Anh muốn gọi em sớm hơn, thế nhưng anh mới từ Athens trở về cách đây mấy phút”.
Trái tim của Alexandra như mềm đi. “Bấy lâu nay anh ở Athens sao?”
“Phải. Em có nhớ đêm chúng mình ăn cơm chung với nhau không?”
Dĩ nhiên là Alexandra còn nhớ.
“Sáng hôm sau, người em trai của anh, tên là Steve, gọi điện thoại cho anh, nói rằng bố anh lên cơn đau tim”.
“Trời George!” Nàng cảm thấy mình tội lỗi vì đã nghĩ đến những điều kinh khủng về Mellis. “Bây giờ ông ấy thế nào?”
“Cũng sắp khỏi rồi, cảm ơn Trời! Thế nhưng anh cảm thấy mình như bị xé ra từng mảnh. Ông van nài anh trở về Hi Lạp để thay ông trông nom công việc kinh doanh.”
“Anh có về đó không?” Nàng nín thở, chờ đợi câu trả lời.
“Không.”
Nàng thở phào một cái.
“Anh biết rằng bây giờ nơi ở của anh là ở đây. Không có một ngày nào hay một giờ nào mà anh không nghĩ đến em. Khi nào gặp được em?”
“Ngay bây giờ !” Tối nay, em rảnh có thể đi ăn cơm với anh được”.
Mellis lại muốn nêu tên một tiệm ăn mà nàng ưa thích. Nhưng thay vì làm như vậy, anh nói, “Thế thì tuyệt. Em muốn chúng mình ăn ở đâu nào?”
“Nơi nào cũng được. Hay là anh ăn cơm ở nhà em vậy?”
“Không được”. Anh chưa sẵn sàng gặp mặt bà Kate Blackwell. Eve đã dặn anh, “Trong trường hợp, phải cố gắng tránh xa bà Blackwell vào lúc này. Bà ấy sẽ là một chướng ngại vật lớn lao nhất cho anh đấy”. Mellis liền nói. “Anh sẽ đến đón em vào lúc tám giờ”.
Alexandra gác máy điện thoại, hôn lên má Alice Koppel, Vince Barnes và Marty Bergheimer và nói. “Tôi phải đi đến hiệu làm tóc. Sẽ gặp các anh chị ngày mai”.
Họ nhìn theo Alexandra đi ra khỏi phòng.
“Lại một anh chàng nào đó rồi”, Alice Koppel nói.
Hai người ăn cơm tối tại nhà hàng Maxwell's Plum. Một người trưởng nhóm hầu bàn dẫn họ đi ngang qua một quầy rượu hình móng ngựa đông nghẹt khách khứa, gần cửa ra vào, rồi đi lên cầu thang đến phòng ăn. Họ gọi các món ăn.
“Em có nghĩ gì đến anh không, lúc anh đi vắng?”
“Có”. Nàng cảm thấy hoàn toàn chân thật với chàng trai này – một con người lúc nào cũng rất cởi mở và nhạy cảm. “Không được tin anh, em cứ hay nghĩ đến một chuyện gí khủng khiếp có thể xảy ra. Rồi em đâm ra hoảng sợ. Em tưởng rằng không thể chịu đựng thêm được một ngày nữa”.
Phải cho Eve mười điểm trên mười mới được, Mellis nghĩ thầm. Eve đã bảo anh, “Ngồi yên tại chỗ. Tôi sẽ nói cho anh biết rằng lúc nào thì nên điện thoại cho Alexandra”. Lần đầu tiên, Mellis có cảm tưởng rằng kế hoạch này sẽ có hiệu quả thực sự. Cho đến lúc này, anh để nó gậm nhấm ở bên rìa trí óc anh, đùa giỡn với ý tưởng sẽ kiểm soát được tài sản lớn không tưởng tượng nổi của gia đình Blackwell, nhưng anh không dám thực sự tin tưởng vào điều ấy. Nó chỉ là một trò chơi mà anh và Eve đang cùng tham dự. Nhìn Alexandra, lúc này đang ngồi trước mặt, cặp mắt tràn đầy yêu thương, George biết rằng nó không còn là một trò chơi nữa. Alexandra đã thuộc về anh rồi. Đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch. Những bước sau có lẽ nguy hiểm hơn, nhưng với sự giúp đỡ của Eve, anh có thể đảm đương nổi một cách thành công.
Eve đã nói, “Chúng ta sẽ cùng tham dự vào vụ này suốt từ đầu đến cuối, George ạ, rồi chúng ta sẽ chia sẻ với nhau tất cả mọi thứ cho đến tận phần ở giữa.”
George Mellis không tin tưởng vào những kẻ hợp tác với mình. Khi anh ta đã có thứ gì anh ta thích, khi anh ta đã chiếm được Alexandra rồi thì lúc ấy anh sẽ thanh toán với Eve. Ý nghĩ này khiến anh ta vui thích vô cùng.
“Anh cười gì vậy?” Alexandra hỏi.
Anh đặt bàn tay lên tay nàng. Sự động chạm này khiến nàng cảm thấy ấm áp. “Anh đang nghĩ chúng mình ngồi bên nhau ở đây thật là hạnh phúc biết bao. Nghĩ đến chúng mình sẽ ở gần bên nhau tại bất cứ nơi nào”. Anh móc từ trong túi ra một chiếc hộp nữ trang. “Anh đem thứ này từ Hi Lạp để tặng em”.
“Trời, George....”
“Em mở ra xem. Alex”
Bên trong là một chuỗi kim cương đeo ở cổ, đẹp đẽ tuyệt vời.
“Thật là đẹp”.
Đó chính là chuỗi nữ trang đã lấy của Eve.
Eve đã nói với Mellis, “Cứ đưa cái này cho nó, không sợ gì đâu. Nó chưa từng thấy cái chuỗi ấy”.
“Anh cho em thế này là quá nhiều. Thật đấy”.
“Như thế chưa hẳn là đủ.Anh muốn nhìn thấy em đeo nó lên cổ”.
“Em... em…” Alexandra run lên. “Cảm ơn anh”.
Mellis nhìn vào đĩa ăn của nàng. “Em chưa ăn gì cả”.
“Em không đói”.
Anh lại nhìn vào ánh mắt của Alexandra lần nữa, rồi cảm thấy sức mạnh quen thuộc trong con người anh bắt đầu dâng lên. Anh đã nhìn thấy ánh mắt của không biết bao nhiêu đàn bà: những người đàn bà xinh đẹp xấu xí, giàu có, nghèo khổ. Anh đã sử dụng tất cả bọn họ. Bằng cách này hay cách khác, họ đều đã cho anh thứ gì đó. Nhưng cô gái này sẽ cho anh nhiều hơn là tất cả những người ấy gộp lại.
“Vậy em muốn làm gì nào?” Giọng nói khàn khàn của anh là một lời mời mọc.
Nàng chấp nhận nó một cách đơn giản và cởi mở “Em muốn ở gần anh”.
George Mellis có đủ lí do để tự hào về căn hộ của y. Nó là một căn hộ đẹp đẽ, sang trọng, được trang bị bởi những người yêu biết ơn y – cả đàn ông lẫn đàn bà – những kẻ đã mua chuộc tình cảm của y bằng những món quà đắt tiền, và đã thành công, một sự thành công lúc nào cũng chỉ tạm thời.
“Căn hộ này đẹp quá”, Alexandra kêu lên.
Y đến sát bên nàng, chậm rãi quay người nàng lại để cho chuỗi kim cương lóng lánh trong ánh sáng đã được làm dịu bớt đi của căn phòng. “Nó thật hợp với em, em yêu quý ạ”.
Rồi y hôn nàng thoạt tiên nhè nhẹ, rồi gấp gáp hơn nữa. Alexandra không còn biết gì nữa, khi y dẫn nàng vào phòng ngủ. Căn phòng được trang trí bằng các màu xanh lơ đậm nhạt khác nhau với những đồ đạc rất mĩ thuật. Ở giữa phòng là một chiếc giường rất lớn. George Mellis lại ôm nàng trong vòng tay, và thấy toàn thân nàng run rẩy. “Em có hề gì không?”
“Em... em hơi bị xúc động”. Nàng sợ làm người đàn ông này thất vọng. Nàng thở mạnh ra một cái, rồi bắt đầu cởi khuy áo ra.
Mellis thì thầm, “Để anh”. Y bắt đầu cởi áo cho cô gái tóc hoe tuyệt trần đang đứng trước mặt y. Y nhớ lại câu nói của Eve: “Hãy tự kiềm chế. Nếu anh làm cho Alexandra bị đau, nếu nó biết được rằng anh thực sự là một con heo đáng ghê tởm, anh sẽ không bao giờ được gặp lại nó lần nữa. Anh có hiểu không? Dành các quả đấm của anh cho bọn gái điếm và những thằng con trai bé nhỏ xinh đẹp”.
Vì vậy, y cởi áo cho Alexandra một cách nhẹ nhàng, và kéo nàng sát vào người y. Hai người đứng sát vào nhau, nhìn vào mắt nhau, Mellis nhẹ nhàng, chậm chạp và trìu mến...
“Ôi, anh yêu quý”, nàng nói. “Xin anh làm mau đi... ngay bây giờ...”.
Cuối cùng, Alexandra nằm yên trong cánh tay Mellis, và thì thầm, “Trời, anh yêu quý. Em mong rằng anh cảm thấy chuyện này tuyệt vời đối với anh”.
Y nói dối, “Thật tuyệt vời”.
Nàng ép sát vào người y, rồi không hiểu sao, nàng rơi nước mắt. Ấy chỉ vì nàng mừng thầm đã được hưởng những giây phút thật vui sướng, huy hoàng.
“Kìa, em.” Mellis nói như vỗ về. “Mọi thứ đều thật là tuyệt diệu”.
Mà tuyệt diệu thật.
Chắc hẳn Eve phải rất tự hào về y.
Trong mọi chuyện yêu đương, đều có những sự hiểu lầm ghen tuông, những xúc phạm nho nhỏ, nhưng trong mối tình giữa Mellis và Alexandra thì không thế. Với sự dìu dắt, chỉ bảo của Eve, George Mellis có thể làm rung động mọi xúc cảm của Alexandra một cách thành thạo. Y biết những nỗi lo sợ, những ý nghĩ kì quặc, những đam mê và ác cảm của nàng, và lúc nào cũng sẵn sàng thoả mãn đúng nhu cầu của nàng. Y biết những gì làm cho nàng cười hay khóc. Alexandra run người lên với lối ân ái của y, nhưng y lại thấy như vậy chẳng có gì thích thú. Khi y ân ái với Alexandra, lắng nghe những tiếng kêu rên rỉ của nàng, sự kích thích của nàng làm cho cơn sốt của y lên đến cựa độ. Lúc ấy y chỉ muốn hành động như một con thú dữ, muốn nàng phải kêu thét van lơn, có như vậy y mới thấy dễ chịu. Nhưng y biết rằng nếu làm như vậy, y sẽ phá hoại tất cả mọi thứ. Sự buồn chán của y cứ tăng dần lên. Càng ân ái với Alexandra, y lại càng thấy khinh bỉ nàng.
Có một số nơi khả dĩ khiến cho Mellis được thoả mãn, nhưng y biết y phải cẩn thận. Vào lúc đêm khuya, y lui tới những tiệm rượu của những kẻ độc thân vô danh và những tiệm disco vui nhộn, rồi y nhặt những bà goá phụ cô đơn muốn tìm thú vui qua một tối, những đứa con trai truỵ lạc khát tình, những bọn gái điếm khát tiền. Y đem chúng đến những khách sạn tồi tàn ở phái Tây New York, trong các vùng Bowery và Greenwich Village. Y không bao giờ trở về cùng một khách sạn hai lần, mà người ta cũng chẳng ai hoan nghênh y trở lại. Người ta thường thấy những người tình của y hoặc nằm bất tỉnh hoặc nửa tỉnh nửa mê, thân thể bầm dập và đôi khi đầy vết bỏng vì thuốc lá.
Y không thích bọn “masochists” tức là những kẻ thích được đau đớn trong lúc ân ái, do y gây ra, vì như vậy làm cho y mất vui. Không, y phải nghe họ kêu thét, van xin y thương hại, giống như y đã từng khóc thét, van xin khi còn bé mỗi lúc bị cha y đánh đập. Lối trừng phạt của cha y về những tội nhỏ nhất là đánh đập tàn nhẫn, nhiều khi khiến y phải nằm bất tỉnh. Lúc y tám tuổi, một hôm cha y bắt gặp y và một thằng con trai ông láng giềng trần truồng với nhau, thế là cha y đánh y cho đến khi máu chảy ra đằng mũi và mồm, rồi để cho y chừa cái tội này, ông ta dí điếu thuốc lá đang cháy lên “con chim” của y. Vết thương bên ngoài sau đó lành lại thành sẹo, nhưng cái sẹo sâu hơn ở bên trong tâm hồn bị nhiễm độc.
George Mellis có bản chất hung bạo, đam mê của tổ tiên người Hi Lạp. Y không chịu được ý tưởng bị ai khống chế. Y phải chịu khuất phục trước những lời châm chọc, quở trách của Eve bởi vì y cần đến nàng. Một khi y đã nắm được tài sản Blackwell trong tay, y dự định sẽ trừng trị nàng cho đến khi nàng phải van xin y giết nàng cho chết. Gặp gỡ Eve là một điều y cho là may mắn nhất chưa từng có trong đời. Y thầm nghĩ, “Đó là một điều may mắn cho mình, nhưng không may cho nàng”.
Alexandra vẫn tiếp tục ngạc nhiên vì sao George Mellis lúc nào cũng biết được loại hoa nào nàng thích, loại đĩa nhạc nào nàng muốn mua và những cuốn sách nào nàng thích đọc. Khi y đưa nàng đi xem một viện bảo tàng, y tỏ ra thích thú trước những bức tranh mà chính nàng cũng ưa thích. Thật là một điều khó tin đối với Alexandra, vì sao mà sở thích của hai người lại có thể giống hệt nhau đến như vậy. Nàng cố tìm ra một khuyết điểm nào đó ở George Mellis, nhưng chịu không thể tìm ra. Anh ấy là người hoàn hảo! Nàng càng lúc càng muốn cho bà Kate gặp được chàng.
Nhưng Mellis luôn luôn tìm ra một cái cớ nào đó để tránh phải gặp bà Kate Blackwell.
“Tại sao, hở anh? Anh sẽ thấy mến bà. Hơn nữa, em cũng muốn khoe khoang với bà một chút về anh”.
“Chắc chắn là bà nội em là một người đàn bà tuyệt vời”, Mellis nói với vẻ ngây thơ như đứa trẻ con, “Thế nhưng anh sợ bà sẽ nghĩ rằng anh không xứng đáng với em”.
“Anh nói thật vô lí!” Thái độ nhũn nhặn của anh làm nàng xúc động, “Bà nội em sẽ yêu anh lắm”.
“Rồi sẽ đến lúc, em ạ”, anh nói với Alexandra. “Chừng nào mà anh có đủ can đảm đã”.
Một tối nọ, anh thảo luận về vấn đề này với Eve.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói, “Được rồi. Không chóng thì chầy anh cũng sẽ phải giải quyết vấn đề này. Nhưng anh phải cảnh giác từng giây từng phút. Bà ấy là một con mụ già đanh ác, nhưng rất khôn ngoan. Đừng có đánh giá bà ta quá thấp bất cứ lúc nào. Nếu nghi ngờ anh có mưu đồ gì, bà ta sẽ cắt trái tim anh ra đem cho chó ăn đấy”.
“Tại sao chúng mình lại phải cần bà ấy?” Mellis hỏi.
“Bởi vì nếu anh làm điều gì khiến cho Alexandra phản kháng lại bà ấy, tất cả chúng ta sẽ bị ra rìa hết”.
Alexandra chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp, lo lắng như vậy. Mellis, Alexandra và bà Kate sẽ ăn cơm tối với nhau lần đầu tiên. Alexandra cầu nguyện sao đừng có chuyện gì bất trắc xảy ra cả. Hơn bất cứ thứ gì khác trên đời này, nàng mong muốn rằng bà nội nàng và Mellis sẽ mến nhau, bà nội sẽ thấy rằng Mellis là con người tuyệt vời, còn Mellis sẽ kính mến bà Blackwell.
Bà Kate Blackwell chưa hề bao giờ thấy cô cháu gái vui vẻ như vậy. Alexandra đã từng gặp những chàng trai trẻ rất xứng đáng, nhưng nàng không thích ai cả. Bà Kate dự tính sẽ xem xét thật kĩ con người đã thu hút được cháu gái bà. Bà đã từng có nhiều năm kinh nghiệm với những kẻ “ đào mỏ” nên không muốn để cho Alexandra bị mắc vào bẫy của một kẻ nào trong bọn ấy.
Bà nóng lòng muốn gặp “ông George Mellis” ấy. Bà có cảm tưởng như anh này do dự không muốn gặp mặt bà, và bà lấy làm lạ về điều ấy.
Bà Kate nghe tiếng chuông ở cửa rung lên, rồi một phút sau, Alexandra đi vào phòng khách, dắt tay một người lạ mặt cao lớn và đẹp trai theo lối cổ điển.
“Bà nội ạ, đây là George Mellis”.
“Cuối cùng rồi tôi cũng gặp được anh”, bà Kate nói, “Tôi sắp sửa nghĩ rằng anh lại muốn tránh tôi lần nữa, anh Mellis ạ”.
“Trái lại thế, thưa bà Blackwell, chắc bà không hiểu được tôi đã trông ngóng được gặp bà như thế nào”. Anh sắp sửa định nói, “Bà trông đẹp đẽ hơn là Eve đã mô tả với tôi”, nhưng anh kịp ngưng ngay lại.
Cẩn thận đấy. Đừng có nịnh hót, George ạ. Nó giống như một lá cờ đỏ đối với bà già ấy. Eve đã căn dặn như vậy.
Một người quản gia đi vào, pha rượu, rồi kín đáo rút lui.
“Anh ngồi xuống đi, anh Mellis”.
“Xin cảm ơn”.
Alexandra ngồi bên cạnh anh trên đi văng, đối diện với bà nội.
“Chắc anh đã hiểu biết khá nhiều về cháu gái tôi rồi đấy nhỉ”.
“Thưa bà, đó là một niềm vui thích đối với tôi”.
Kate nhìn anh như dò xét bằng cặp mắt xám đục. “Alexandra nói với tôi anh làm cho một hãng môi giới”.
“Vâng ạ”.
“Thật tình tôi lấy làm lạ vì sao anh lại chọn làm một nhân viên hưởng lương trong khi anh có thể đứng đầu một cơ sở kinh doanh của gia đình rất có lợi”.
“Thưa bà, cháu đã giải thích cho bà...”.
“Bà muốn nghe chính anh Mellis này nói ra, Alexandra ạ”.
Phải lễ độ, Eve đã căn dặn, nhưng đừng có tỏ ra khúm núm, quỵ luỵ quá đối với bà ta. Nếu anh tỏ ra một dấu hiệu yếu ớt nào, bà ấy sẽ xé anh ra từng mảnh.
“Thưa bà Blackwell, tôi không quen nói về cuộc sống riêng tư của mình “. Anh do dự một lát, như thể để đưa ra một quyết định. “Thế nhưng, trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ rằng...” Anh nhìn thẳng vào mắt bà Blackwell và nói, “Tôi là một con người độc lập, không muốn nhận sự bố thí của ai. Nếu chính tôi là người sáng lập nên Mellis và Công ty, tôi đã tự mình điều khiển nó vào lúc này rồi. Nhưng cơ sở ấy là do ông nội tôi thiết lập nên rồi sau đó cha tôi xây dựng nó thành một cơ sở kinh doanh rất nhiều lợi lộc. Nó không cần sự hiện diện của tôi. Tôi có ba em trai hoàn toàn có khả năng điều khiển cơ sở kinh doanh ấy. Tôi chỉ muốn làm việc hưởng lương, cho đến khi nào tôi tự xây dựng được cho bản thân tôi và lấy làm hãnh diện về điều ấy”.
Bà Kate gật đầu chậm rãi. Anh chàng này không giống như bà đã nghĩ chút nào. Bà nghĩ rằng anh ta là một kẻ ăn chơi đàng điếm, một tên đào mỏ, thuộc loại người vẫn từ lâu đeo đuổi các cháu gái bà. Anh chàng này thì khác hẳn. Thế nhưng, vẫn có điều gì đó khiến bà băn khoăn về anh ta, nhưng bà không thể làm sao xác định được.Anh ta hầu như quá hoàn hảo, đến mức khó tin.
“Tôi biết rằng gia đình anh giàu có”. Bà Kate nói.
Anh nhớ câu nói của Eve, “Chỉ cần bà ta tin rằng anh rất giàu có, và yêu cháu gái bà ta điên cuồng, George ạ. Hãy tỏ ra dễ thương, hấp dẫn. Hãy kiềm chế các cảm xúc lại, thế là xong mọi việc”.
“Thưa bà Blackwell,” anh nói. “Tiền bạc là cần thiết, thế nhưng có hàng trăm thứ khác hấp dẫn đối với tôi nhiều”.
Bà Kate đã cho điều tra giá trị thực sự của George Mellis và công ty. Theo báo cáo bà nhận được, tài sản ấy vượt quá con số ba mươi triệu đô la.
“Anh có gần gũi gia đình anh không?”
Mắt Mellis sáng lên. “Có lẽ quá gần gũi”. Y để một nụ cười loé trên môi. “Chúng tôi có một phương ngôn trong gia đình, thưa bà Blackwell, ấy là “máu chảy ruột mềm”. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau thường xuyên”. Thật ra thì y chưa hề nói chuyện với một ai trong gia đình y đã trên ba năm nay rồi.
Kate gật đầu ra vẻ tán thưởng. “Tôi tin tưởng vào các gia đình kết hợp gắn bó với nhau chặt chẽ như vậy”.
Bà đưa mắt nhìn cô cháu gái. Một vẻ kính phục trìu mến hiện ra trên mặt Alexandra. Thoáng qua một lúc, nó gợi cho bà nhớ đến bà và David vào những thời xa xưa, khi hai người yêu nhau say đắm. Nhiều năm trôi qua vẫn chưa xoá nhoà kí ức về những cảm xúc của bà lúc ấy.
Lester đi vào trong phòng. “Thưa bà, cơm đã dọn rồi ạ”.
Cuộc trò chuyện trong bữa ăn có vẻ tự nhiên hơn, nhưng các câu hỏi của bà Kate vẫn rất sắc nét. Mellis đã chuẩn bị sẵn sàng cho câu hỏi quan trọng nhất, khi nào nó đến.
“Anh có thích trẻ con không, anh Mellis?”
Eve đã căn dặn anh: “Bà ấy mong mỏi có một đứa chắt trai... Bà ấy mong mỏi điều này hơn bất cứ thứ gì trên đời”.
Mellis liền quay về phía bà Kate, tỏ vẻ ngạc nhiên. “Thích trẻ con ư? Một người đàn ông mà không có con trai hay con gái thì còn có ý nghĩa gì nữa? Tôi e rằng khi nào tôi lấy vợ, bà vợ tội nghiệp của tôi sẽ rất bận rộn. Ở nước Hi Lạp chúng tôi, giá trị của một người được đo lường bằng số con mà anh ta đã sinh ra”.
Hắn ta có vẻ chân thực, bà Kate thầm nghĩ. Nhưng cẩn thận bao giờ cũng hơn. Ngày mai, mình phải bảo Brad Rogers mở một cuộc điều tra về các tài khoản riêng của anh chàng này mới được.
Trước khi đi vào giường nằm, Alexandra điện thoại cho Eve. Nàng đã nói cho Eve biết rằng George Mellis sẽ đến ăn cơm tối hôm ấy.
“Chị nóng lòng đợi tin tức về chuyện ấy”. Eve đã nói với nàng như vậy. “Khi nào anh ấy rời khỏi nhà em nhớ điện thoại cho chị nhé. Chị muốn nghe báo cáo thật đầy đủ”.
Và bây giờ đây, Alexandra sắp sửa làm báo cáo ấy. “Chị ạ, em nghĩ rằng bà nội thích anh ấy lắm”.
Eve rùng mình vì sung sướng. “Bà nói gì?”
“Bà hỏi George hàng trăm câu hỏi riêng tư. Anh ấy trả lời tất cả một cách khôn khéo”.
Thế là hắn ta làm đúng rồi.
“À, thế là hai cô cậu sắp sửa cưới nhau chứ gì?”
“Em... Anh ấy chưa hỏi em chuyện ấy, Eve ạ, nhưng chắc cũng sắp sửa”.
Nàng có thể nhận ra vẻ sung sướng trong giọng nói của Alexandra. “Thế bà nội sẽ tán thành chứ?”
“Ồ, em chưa chắc. Bà sẽ còn điều tra thêm về tài khoản riêng của anh ấy nữa, nhưng em chắc không có vấn đề gì”.
Eve cảm thấy trái tim nàng chao đảo.
Alexandra nói, “Chị cũng biết rằng bà nội thận trọng lắm”.
“Phải.” Eve nói. “Chị biết”.
Thế là toi mạng cả lũ! Trừ phi nàng nghĩ ra được một kế gì khác.
“Nhớ cho chị biết mọi tin tức nhé”.
“Em hứa. Chúc chị ngủ ngon”.
Ngay khi vừa đặt ống nghe xuống, Eve quay số điện thoại của Mellis. Y chưa về đến nhà. Cứ mười phút, Nàng gọi lại một lần, cuối cùng y trả lời. Eve nói, “Anh có thể nào kiếm gấp được một triệu đô la không?”
“Em nói cái gì mà lạ thế?”
“Bà Kate sẽ điều tra về tài chính của anh”.
“Bà biết gia đình tôi có bao nhiêu rồi. Bà ấy...”
“Tôi không nói về gia đình anh. Tôi nói về anh kia. Tôi đã bảo anh là bà ấy không ngu đâu”.
Một phút yên lặng kế tiếp theo đó. “Kiếm đâu cho ra một triệu đô la bây giờ?”
“Tôi có một ý kiến”, Eve nói.
Khi bà Kate đến văn phòng bà ngày hôm sau, bà nói với viên phụ tá, “Bảo Brad Rogers thực hiện ngay một cuộc điều tra về tình trạng tài chính riêng của George Mellis. Anh ta làm công cho hãng Hanson and Hanson”.
“Ông Brad Rogers đi vắng, ngày mai mới về, thưa bà Blackwell. Có thể chờ đến lúc ấy, hay là...?”
“Ngày mai cũng được”.
Ở phía dưới Manhattan, trên đường Wall Street, George Mellis ngồi ở bàn giấy tại hãng môi giới Hanson and Hanson. Các vụ trao đổi chứng khoán đã bắt đầu, và văn phòng rộng lớn này trở thành một nơi hỗn loạn đầy tiếng ồn ào và hoạt động náo nhiệt. Có 225 nhân viên trong các ban chỉ huy của hãng: những kẻ môi giới, phân tích gia, kế toán, buôn bán chứng khoán và đại diện khách hàng. Tất cả, ngoại trừ George Mellis. Anh đang ngồi yên ở bàn viết, trong cơn hoảng sợ. Điều anh sắp sửa làm có thể sẽ đưa anh ta vào nhà tù, nếu thất bại. Nếu nó thành công, anh sẽ làm chủ cả thế giới.
“Anh không trả lời điện thoại hay sao?”
Một trong các đồng nghiệp đang đứng nhìn anh, hỏi. Lúc ấy George Mellis mới nhận ra rằng máy điện thoại của anh đang reo từ nãy giờ. Anh phải hành động với vẻ bình thường để không gây nghi ngờ. Anh nhặt máy điện thoại lên. “George Mellis đây”, rồi tủm tỉm cười với anh bạn đồng nghiệp.
Sáng hôm ấy, Mellis bận bịu nhận các lệnh mua và bán chứng phiếu, nhưng trí óc của anh vẫn quanh quẩn với kế hoạch ăn cắp một triệu đô la mà Eve đã gợi ý cho anh. Nó thật là đơn giản, George ạ. Tất cả công việc anh phải làm chỉ là mượn các giấy chứng nhận cổ phần qua một đêm thôi. Sáng hôm sau anh có thể trả lại chỗ cũ mà không ai có thể hay biết.
Mỗi hãng môi giới cổ phần đều có hàng triệu đô la bằng cổ phần và trái phiếu cất giữ trong các hầm để thuận tiện cho các khách hàng. Một số các chứng phiếu có đề tên người chủ, nhưng đa số đều mang số mật mã để có thể nhận ra người chủ sở hữu, khi cần. Các giấy chứng nhận cổ phần ấy không thể đổi thành tiền được nhưng Mellis không có ý định lấy tiền mặt. Anh ta đã có dự tính khác trong đầu. Ở hãng Hanson and Hanson, các cổ phiếu được giữ trong một hầm lớn ở tầng thứ bảy trong một vùng an toàn, có cảnh sát võ trang canh gác trước một cánh cửa, mà cửa này chỉ có thể mở ra được bằng một tấm thẻ bằng nhựa có ghi mã số. George Mellis không có tấm thẻ nhựa này. Nhưng anh biết ai có tấm thẻ ấy.
Helen Thatcher là một bà goá phụ cô đơn ở trong tuổi bốn mươi. Nàng có khuôn mặt dễ coi, dáng người khá đẹp, và nấu ăn rất giỏi. Nàng đã có chồng được hai mươi ba năm, nhưng cái chết của chồng nàng đã khiến cuộc đời nàng trở nên trống rỗng. Nàng cần có một người đàn ông để chăm sóc cho nàng. Vấn đề khó khăn là các đàn bà, con gái trong hãng lại trẻ hơn nàng, và trông hấp dẫn hơn đối với những người môi giới làm việc trong sở. Không ai rủ nàng đi chơi cả.
Nàng làm việc tại phòng kế toán ở lầu phía trên văn phòng của Mellis. Lần đầu tiên gặp George Mellis, nàng đã nghĩ rằng anh sẽ là một người chồng lí tưởng của nàng. Đã nhiều lần nàng mời anh đến ăn cơm do chính nàng nấu, và gợi ý bóng gió rằng không phải chỉ có ăn uống mà còn có những thứ khác nữa. Thế nhưng lúc nào Mellis cũng tìm cách chối từ. Đặc biệt sáng hôm ấy, chuông điện thoại của nàng reo vang, Thatcher nhặt điện thoại lên nói, “Bà Thatcher ở phòng kế toán đây”. Giọng Mellis vang lên trong máy. “Helen đó hả? George đây”. Giọng anh ấm áp khiến toàn thân nàng run lên vì sung sướng, “Anh cần gì tôi vậy, George?”
“Tôi có một điều bất ngờ nho nhỏ dành cho cô đấy. Cô có thể xuống ngay văn phòng tôi được không?”
“Ngay bây giờ à?”
“Phải”.
“Tôi sợ rằng bây giờ tôi đang...”
“Nếu cô bận quá thì thôi cũng được. Tôi sẽ giữ nó lại đã, sẽ nói sau”.
“Không, không... Tôi xuống ngay bây giờ đây”.
Điện thoại của Mellis lại reo vang. Anh để mặc nó ở đấy. Nhặt lấy một nắm giấy tờ, anh đi về phía dãy thang máy. Nhìn quanh quất không thấy ai quan sát mình, anh đi qua thang máy, trèo lên cầu thang ở phía sau. Lên đến tầng trên, anh kiểm soát xem Helen đã rời văn phòng chưa, rồi bước vào tự nhiên như thể anh đang có công việc ở đấy. Giá như anh ta bị bắt nhưng anh không thể nghĩ đến chuyện ấy. Anh mở ngăn kéo giữa của Helen ra, vì anh biết nàng vẫn để tấm thẻ nhựa ở đấy. Nó ở kia rồi. Anh nhặt lấy, nhét vào túi, rời khỏi phòng, vội vã đi xuống lầu. Về đến bàn giấy, anh thấy Helen đang đứng ở đấy, nhìn quanh quất để tìm anh.
“Xin lỗi”, Mellis nói. “Tôi vừa bị gọi đi ra ngoài một phút”.
“Không hề gì đâu.Anh nói cho tôi biết cái điều bất ngờ ấy là gì?”
“À, một con chim bé nhỏ nào đó bào cho tôi biết hôm nay là sinh nhật của cô, vì vậy tôi muốn mời cô ăn cơm trưa với tôi hôm nay”. Anh nhìn mặt của nàng để xem phản ứng của nàng như thế nào. Nàng băn khoăn không biết có nên nói sự thực cho chàng biết hay không, nhưng lại sợ lỡ mất cơ hội được hẹn hò với chàng.
“Như thế thì... rất tốt. Tôi cũng muốn cùng ăn trưa với anh”, nàng nói.
“Được rồi, vậy tôi sẽ gặp cô ở hiệu Tony lúc một giờ nhé”. Đó là một cuộc hẹn hò mà anh có thể đề nghị với nàng bằng điện thoại, nhưng Thatcher quá vui sướng nên không hỏi han gì cả. Anh nhìn theo trong khi nàng rời khỏi văn phòng.
Ngay lúc nàng vừa đi khỏi, Mellis liền ra tay hành động. Anh còn phải làm nhiều việc trước khi trả lại tấm thẻ nhựa ấy. Anh dùng thang máy đi lên tầng thứ bảy, rồi tiến đến khu vực an ninh có người canh giữ trước một cánh cổng sắt. Mellis nhét tấm thẻ vào thì cánh cổng mở ra. Khi anh sắp sửa bước vào, người bảo vệ nói, “Hình như tôi chưa gặp anh bao giờ”.
Trái tim của Mellis đập lên thật nhanh. “Phải, tôi vẫn không thường hay đến đây. Một trong các khách hàng của tôi đột nhiên muốn xem các chứng phiếu của ông ấy nên tôi phải đến moi nó ra. Hi vọng công việc này không làm tôi mất toi cả buổi trưa”.
Tên bảo vệ tủm tỉm cười ra vẻ thông cảm. “Chúc anh may mắn”. Y nhìn theo Mellis trong khi anh bước vào trong hầm.
Hầm này bằng bê tông, khoảng mười thước trên năm thước. Mellis bước tới những chiếc tủ hồ sơ làm bằng vật liệu chống cháy, chứa đựng các chứng phiếu, rồi mở các ngăn kéo ra. Bên trong có hàng trăm các chứng phiếu cổ phần của các công ty ở New York và các giao dịch chứng khoán của Mỹ. Số cổ phần biểu thị trên mỗi giấy chứng nhận được in trên mặt giấy, và có thể từ một đến một trăm nghìn cổ phần, Mellis lục lọi rất nhanh và thành thạo. Anh chọn các giấy chứng nhận của nhiều công ty khác nhau có uy tín, giá trị đến một triệu đô la. Anh nhét các giấy tờ vào túi áo, đóng ngăn kéo lại, rồi trở lại nên người bảo vệ đang đứng.
“Nhanh nhỉ”, người ấy nói.
Mellis nói, “Các máy điện toán cho ra các con số sai. Sáng mai tôi sẽ lại phải đến điều chỉnh cho đúng”.
“Những cái máy điện toán khốn kiếp ấy!” tên bảo vệ nói ra vẻ thương hại. “Chúng có thể làm tiêu ma sự nghiệp của tất cả chúng ta cũng chưa biết chừng”.
Khi trở về đến bàn giấy, Mellis thấy mồ hôi anh vã ra như tắm. Nhưng cho đến lúc này, mọi thứ đều trôi chảy cả. Anh nhấc điện thoại lên, gọi Alexandra.
“Em yêu quý ạ. Anh muốn gặp bà nội em và em tối hôm nay”.
“Em tưởng anh có một phiên họp bàn về công việc tối hôm nay chứ?”
“Có, nhưng anh đã huỷ bỏ nó rồi.Anh có một chuyện quan trọng muốn nói với em”.
Vào đúng một giờ trưa, Mellis đã có mặt trong văn phòng của Helen Thatcher để bỏ tấm thẻ lại trong ngăn kéo, trong khi nàng đang ngồi chờ đợi anh ở tiệm ăn. Anh rất muốn giữ lại tấm thẻ nhựa ấy, vì sẽ còn phải dùng đến nó, nhưng anh biết rằng tấm thẻ nào không được trả lại vào mỗi buổi tối thì máy điện toán sẽ làm cho nó mất hiệu lực vào sáng hôm sau. Đến một giờ mười phút, Mellis ăn cơm trưa với Helen Thatcher.
Anh nắm lấy bàn tay Thatcher và nói, “Tôi muốn chúng ta được gặp nhau như thế này thường xuyên hơn”. Mellis vừa nói vừa nhìn nàng như dò xét. “Ngày mai cô có rảnh để ăn cơm trưa nữa với tôi không?”
Nét mặt nàng rạng rỡ. “Được, được, anh George ạ”.
Khi Mellis rời khỏi văn phòng trưa hôm ấy, anh đã có trong tay các giấy chứng nhận cổ phần trị giá một triệu đô la.
Anh đến nhà bà Blackwell rất nhanh vào lúc bảy giờ tối và được đưa đến thư viện, nơi bà Kate và Alexandra đang ngồi chờ đợi.
“Chào bà và cô”, Mellis nói, “Tôi xin mạn phép đến đây bất thình lình như thế này, vì có điều muốn thưa cùng bà và cô. Tôi biết làm như thế này thật ra có vẻ nệ cổ, nhưng tôi thành thực muốn xin bà cho phép Alexandra và tôi tin rằng cô ấy cũng yêu tôi. Nếu được bà cho phép, đó là điều hạnh phúc lớn lao cho cả hai chúng tôi”. Y thọc tay vào túi áo, rút ra các giấy chứng nhận cổ phần, ném lên bàn trước mặt bà Kate. “Tôi sẽ cho cô ấy một triệu đô la làm quà cưới. Cô ấy sẽ không cần bất cứ số tiền nào của bà, mà chúng tôi chỉ cần được bà cho phép thôi”.
Bà Kate nhìn xuống các giấy chứng nhận cổ phần mà Mellis đã trải ra một cách cẩu thả. Bà nhận ra tên của tất cả các công ty ghi trên đó. Alexandra bước đến gần Mellis, đôi mắt sáng ngời, “Ôi, anh yêu mến!” Nàng quay về phía bà nội, nhìn với đôi mắt van lơn, “Bà?”
Kate nhìn hai người đang đứng bên cạnh nhau. Không có cách nào từ chối chúng được nữa. Trong giây phút ngắn ngủi, bà thèm muốn được như chúng nó. Bà nói, “Các người được phép của ta”.
Mellis nhoẻn miệng cười, bước đến bà Kate. “Xin bà cho phép”. Y hôn lên má bà một cái.
Trong hai giờ kế tiếp đó, họ bàn với nhau về lễ cưới, “Cháu không muốn một lễ cưới linh đình, bà ạ”, Alexandra nói. “Cần gì phải làm thế, phải không bà?”
“Anh đồng ý.” Mellis đáp. “Tình yêu là một vấn đề riêng tư”.
Cuối cùng, họ quyết định tổ chức một cuộc lễ nhỏ với một vị thẩm phán đứng ra làm chủ hôn.
“Cha anh có đến dự lễ cưới không, Mellis?” Bà Kate hỏi.
Mellis cười. “Không thể nào gạt ông ấy ra rìa được. Cha tôi, ba em trai và hai em gái sẽ có mặt ở đây.”
“Tôi rất mong được gặp họ”.
“Bà sẽ thích họ.” Mellis đưa mắt nhìn Alexandra.
Bà Kate tỏ vẻ rất xúc động suốt tối hôm ấy. Bà mừng cho cháu gái bà – mừng vì nó được lấy một người mà nó rất yêu quý. Bà tự nhủ, “Mình phải nhớ bảo Brad Rogers đừng bận tâm tìm hiểu về tình trạng tài chính của George Mellis nữa”.
Trước khi ra về, Mellis ngồi một mình với Alexandra và nói ra vẻ tình cờ, “Anh nghĩ mình không nên để các giấy tờ chứng nhận một triệu đô la này vương vãi ở trong nhà. Anh sẽ cất chúng tạm thời cho em.”
“Thật vậy sao?”
Mellis nhặt các giấy chứng nhận cổ phần lên, bỏ cả vào trong túi áo.
Sáng hôm sau, Mellis lặp lại công việc làm với Helen Thatcher giống như trước. Trong khi Thatcher xuống lầu dưới để gặp anh (“Tôi có một món quà nhỏ tặng cô”) thì anh ta đi vào phòng Thatcher, lấy cắp tấm thẻ nhựa. Anh tặng nàng một chiếc khăn quàng – một món quà sinh nhật chậm trễ – rồi xác nhận cuộc hẹn hò vào bữa ăn trưa. Lần này y đi vào hầm lưu trữ dễ dàng hơn. Anh đặt lại các giấy cứng nhận cổ phần vào chỗ cũ, trả lại tấm thẻ nhựa, rồi đi đến gặp Thatcher ở một tiệm ăn gần đó.
Nàng cầm lấy tay anh và nói, “ George này, anh cho phép em mời anh ăn cơm tối nay, do chính em nấu nhé?”
Nhưng Mellis đáp, “Anh e rằng anh không thể đến được em ạ. Anh sắp sửa lấy vợ”.
Ba ngày trước lễ thành hôn, George Mellis đến nhà bà Blackwell, nét mặt buồn rầu. “Cháu vừa nhận được tin khủng khiếp quá. Cha cháu vừa bị một cơn đau tim”.
“Trời, thật là tiếc quá”. Bà Kate nói. “Thế ông ấy có bình phục được ngay không?”
“Cháu vừa nói điện thoại với gia đình cháu suốt đêm. Họ bảo cha cháu thế nào cũng bình phục, nhưng chắc là ông không thể đến dự đám cưới của cháu được”.
“Chúng mình có thể đi Athens trong tuần trăng mật và thăm gia đình anh luôn thể”. Alexandra nói.
Mellis vuốt lên má Alexandra. “Anh có những dự định khác cho tuần trăng mật của chúng ta rồi em ạ. Không có gia đình nào hết, mà chỉ có hai đứa mình thôi”.
Lễ thành hôn được cử hành trong phòng khách của toà lâu đài Blackwell. Không đến mười hai người khách tham dự, trong đó có Vince Barnes, Alice Koppel và Mary Bergheimer. Alexandra van xin bà Kate cho phép Eve đến tham dự, nhưng bà Kate vẫn giữ lập trường sắt đá. “Chị cháu sẽ không bao giờ được bén mảng đến ngôi nhà này”.
Mắt Alexandra đẫm lệ. “Bà ạ, bà làm thế thì tàn nhẫn quá. Cháu yêu cả bà lẫn chị ruột cháu. Bà không thể tha thứ cho chị ấy hay sao?”
Trong phút chốc, bà Kate định tuôn ra hết câu chuyện phản bội, bất nghĩa của Eve, nhưng bà kịp ngưng lại và nói. “Bà chỉ làm những gì cho bà là tốt nhất cho cả mọi người”.
Một người thợ nhiếp ảnh chụp ảnh trong lễ cưới, và chính tai bà Kate nghe Mellis yêu cầu anh ta rửa thêm nhiều tấm để y còn gửi về cho gia đình. Thật là con người chu đáo, bà Kate khem thầm.
Sau lễ cắt bánh, Mellis thì thầm với Alexandra, “Em yêu quý ạ, anh sắp sửa phải lánh mặt trong khoảng một giờ đồng hồ”.
“Có chuyện gì không hay chăng?”
“Dĩ nhiên là không rồi.Anh chỉ có một cách duy nhất để thuyết phục sở làm của anh cho phép anh nghỉ việc một thời gian để đi chơi tuần trăng mật, ấy là hứa với họ rằng anh phải làm xong công việc cho một khách hàng quan trọng. Sẽ không lâu đâu. Máy bay của chúng ta mãi đến năm giờ mới cất cánh”.
Alexandra mỉm cười. “Anh nên vội trở về nhé. Em không thể đi chơi tuần trăng mật mà không có anh.”
Khi Mellis trở lại căn hộ của Eve, nàng đang ngồi chờ đợi, mặc một bộ đồ ngủ mỏng dính. “Anh vui với lễ cưới của anh rồi chứ, anh yêu quý?”
“Vui chứ, cảm ơn em. Nó nhỏ nhưng mà sang trọng. Tất cả đều trôi chảy, không gặp một trục trặc nào”.
“Anh biết đó là nhờ ai không, George? Nhờ em đấy, đừng có quên điều ấy”.
Anh nhìn nàng, nói chậm rãi. “Không quên đâu”.
“Chúng ta hợp tác từ đầu chí cuối”.
“Dĩ nhiên rồi”.
Eve mỉm cười. “Hay thật! Thế là anh cưới em gái tôi rồi đấy”.
Mellis nhìn vào đồng hồ. “Phải. Tôi phải trở về đó ngay bây giờ”.
“Chưa được đâu”, Eve nói.
“Sao vậy?”
“Bởi vì anh sẽ phải ân ái với tôi trước đã, anh yêu quý ạ. Tôi muốn nằm với người chồng của em gái tôi”.
Phải chăng nàng đã làm mất lòng chàng bằng cách nào đó mà nàng không biết?
Chàng mến nàng quá và sợ phải si mê nàng nên đã quyết định không gặp lại nàng lần nữa?
Chàng đã đi đến quyết định rằng nàng không phải là “týp” người thích hợp với chàng?
Chàng đã gặp một tai nạn khủng khiếp và bây giờ đang nằm bất động tại một bệnh viện nào đó?
Chàng đã chết rồi?
Không còn chịu đựng được nữa, Alexandra điện thoại cho Eve. Nàng cố gắng nói chuyện lảm nhảm một lúc trước khi bật mồm nói ra, “Eve này, chị có nghe được tin tức gì về George Mellis không?”
“À, không. Chị tưởng rằng hôm ấy anh ta mời em đi ăn cơm tối chứ?”
“Có, chúng em ăn cơm tối với nhau tuần trước”.
“Thế mà từ đó em không nhận được tin tức gì về anh ta cả à?”
“Không”.
“Có lẽ anh ta bận.”
Không ai bận đến như vậy cả, Alexandra thầm nghĩ. Nàng nói to, “Có lẽ vậy”.
“Thôi quên anh ta đi, em ạ. Có một chàng trai người Gia nã đại rất hấp dẫn. Chị muốn giới thiệu anh ta cho em. Anh ta làm chủ một hãng hàng không...”
Khi Eve gác máy điện thoại, nàng ngả người trên ghế tủm tỉm cười. Nàng ước mong làm sao bà nội có thể biết được nàng đã sắp đặt mọi thứ một cách tuyệt vời như thế nào.
“Này, có chuyện gì làm chị bực dọc thế?” Alice Koppel hỏi.
“Xin lỗi”, Alexandra đáp.
Alexandra gắt gỏng với mọi người vào tất cả mọi buổi sáng. Đã mấy tuần lễ rồi, nàng không có tin tức gì về George Mellis cả. Nàng giận dữ – không phải nàng giận Mellis, mà giận bản thân mình đã không thể nào quên được chàng. Anh ta có nợ gì nàng đâu. Họ là những kẻ lạ gặp nhau một buổi tối, thế mà nàng làm như là nàng đang chờ đợi anh ta phải cưới nàng. George Mellis có thể cưới bất cứ người đàn bà nào trên thế gian này. Tại sao chàng lại có thể thích nàng được?
Ngay đến cả bà nội nàng cũng nhận ra tính khí cáu kỉnh ấy của nàng. “Có chuyện gì vậy, hở cháu? Có phải ở hãng ấy, họ bắt đầu làm việc nhiều quá không?”
“Không, bà ạ. Chỉ có điều là gần đây cháu... cháu ngủ không được ngon thôi”.
Khi nào nàng ngủ được thì nàng lại có những giấc mơ tình ái với George Mellis. Mẹ kiếp anh chàng ấy! Giá như Eve đừng giới thiệu anh ta với nàng thì hay cho nàng biết bao nhiêu!
Trưa ngày hôm sau, có điện thoại gọi đến nàng ở sở làm. “Alex? George đây.” Làm như thể nàng không từng nghe giọng nói trầm trầm ấy trong các giấc mơ!
“Alex? Em có ở đấy không?”
“Có, em ở đây “. Lòng nàng rộn lên với những cảm xúc lẫn lộn. Nàng không biết nên khóc hay nên cười. Anh chàng ấy vô tình, ích kỉ, chỉ biết có mình, còn nàng thì không còn quan tâm đến chuyện gặp chàng lại nữa hay không.
George Mellis xin lỗi. “Anh muốn gọi em sớm hơn, thế nhưng anh mới từ Athens trở về cách đây mấy phút”.
Trái tim của Alexandra như mềm đi. “Bấy lâu nay anh ở Athens sao?”
“Phải. Em có nhớ đêm chúng mình ăn cơm chung với nhau không?”
Dĩ nhiên là Alexandra còn nhớ.
“Sáng hôm sau, người em trai của anh, tên là Steve, gọi điện thoại cho anh, nói rằng bố anh lên cơn đau tim”.
“Trời George!” Nàng cảm thấy mình tội lỗi vì đã nghĩ đến những điều kinh khủng về Mellis. “Bây giờ ông ấy thế nào?”
“Cũng sắp khỏi rồi, cảm ơn Trời! Thế nhưng anh cảm thấy mình như bị xé ra từng mảnh. Ông van nài anh trở về Hi Lạp để thay ông trông nom công việc kinh doanh.”
“Anh có về đó không?” Nàng nín thở, chờ đợi câu trả lời.
“Không.”
Nàng thở phào một cái.
“Anh biết rằng bây giờ nơi ở của anh là ở đây. Không có một ngày nào hay một giờ nào mà anh không nghĩ đến em. Khi nào gặp được em?”
“Ngay bây giờ !” Tối nay, em rảnh có thể đi ăn cơm với anh được”.
Mellis lại muốn nêu tên một tiệm ăn mà nàng ưa thích. Nhưng thay vì làm như vậy, anh nói, “Thế thì tuyệt. Em muốn chúng mình ăn ở đâu nào?”
“Nơi nào cũng được. Hay là anh ăn cơm ở nhà em vậy?”
“Không được”. Anh chưa sẵn sàng gặp mặt bà Kate Blackwell. Eve đã dặn anh, “Trong trường hợp, phải cố gắng tránh xa bà Blackwell vào lúc này. Bà ấy sẽ là một chướng ngại vật lớn lao nhất cho anh đấy”. Mellis liền nói. “Anh sẽ đến đón em vào lúc tám giờ”.
Alexandra gác máy điện thoại, hôn lên má Alice Koppel, Vince Barnes và Marty Bergheimer và nói. “Tôi phải đi đến hiệu làm tóc. Sẽ gặp các anh chị ngày mai”.
Họ nhìn theo Alexandra đi ra khỏi phòng.
“Lại một anh chàng nào đó rồi”, Alice Koppel nói.
Hai người ăn cơm tối tại nhà hàng Maxwell's Plum. Một người trưởng nhóm hầu bàn dẫn họ đi ngang qua một quầy rượu hình móng ngựa đông nghẹt khách khứa, gần cửa ra vào, rồi đi lên cầu thang đến phòng ăn. Họ gọi các món ăn.
“Em có nghĩ gì đến anh không, lúc anh đi vắng?”
“Có”. Nàng cảm thấy hoàn toàn chân thật với chàng trai này – một con người lúc nào cũng rất cởi mở và nhạy cảm. “Không được tin anh, em cứ hay nghĩ đến một chuyện gí khủng khiếp có thể xảy ra. Rồi em đâm ra hoảng sợ. Em tưởng rằng không thể chịu đựng thêm được một ngày nữa”.
Phải cho Eve mười điểm trên mười mới được, Mellis nghĩ thầm. Eve đã bảo anh, “Ngồi yên tại chỗ. Tôi sẽ nói cho anh biết rằng lúc nào thì nên điện thoại cho Alexandra”. Lần đầu tiên, Mellis có cảm tưởng rằng kế hoạch này sẽ có hiệu quả thực sự. Cho đến lúc này, anh để nó gậm nhấm ở bên rìa trí óc anh, đùa giỡn với ý tưởng sẽ kiểm soát được tài sản lớn không tưởng tượng nổi của gia đình Blackwell, nhưng anh không dám thực sự tin tưởng vào điều ấy. Nó chỉ là một trò chơi mà anh và Eve đang cùng tham dự. Nhìn Alexandra, lúc này đang ngồi trước mặt, cặp mắt tràn đầy yêu thương, George biết rằng nó không còn là một trò chơi nữa. Alexandra đã thuộc về anh rồi. Đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch. Những bước sau có lẽ nguy hiểm hơn, nhưng với sự giúp đỡ của Eve, anh có thể đảm đương nổi một cách thành công.
Eve đã nói, “Chúng ta sẽ cùng tham dự vào vụ này suốt từ đầu đến cuối, George ạ, rồi chúng ta sẽ chia sẻ với nhau tất cả mọi thứ cho đến tận phần ở giữa.”
George Mellis không tin tưởng vào những kẻ hợp tác với mình. Khi anh ta đã có thứ gì anh ta thích, khi anh ta đã chiếm được Alexandra rồi thì lúc ấy anh sẽ thanh toán với Eve. Ý nghĩ này khiến anh ta vui thích vô cùng.
“Anh cười gì vậy?” Alexandra hỏi.
Anh đặt bàn tay lên tay nàng. Sự động chạm này khiến nàng cảm thấy ấm áp. “Anh đang nghĩ chúng mình ngồi bên nhau ở đây thật là hạnh phúc biết bao. Nghĩ đến chúng mình sẽ ở gần bên nhau tại bất cứ nơi nào”. Anh móc từ trong túi ra một chiếc hộp nữ trang. “Anh đem thứ này từ Hi Lạp để tặng em”.
“Trời, George....”
“Em mở ra xem. Alex”
Bên trong là một chuỗi kim cương đeo ở cổ, đẹp đẽ tuyệt vời.
“Thật là đẹp”.
Đó chính là chuỗi nữ trang đã lấy của Eve.
Eve đã nói với Mellis, “Cứ đưa cái này cho nó, không sợ gì đâu. Nó chưa từng thấy cái chuỗi ấy”.
“Anh cho em thế này là quá nhiều. Thật đấy”.
“Như thế chưa hẳn là đủ.Anh muốn nhìn thấy em đeo nó lên cổ”.
“Em... em…” Alexandra run lên. “Cảm ơn anh”.
Mellis nhìn vào đĩa ăn của nàng. “Em chưa ăn gì cả”.
“Em không đói”.
Anh lại nhìn vào ánh mắt của Alexandra lần nữa, rồi cảm thấy sức mạnh quen thuộc trong con người anh bắt đầu dâng lên. Anh đã nhìn thấy ánh mắt của không biết bao nhiêu đàn bà: những người đàn bà xinh đẹp xấu xí, giàu có, nghèo khổ. Anh đã sử dụng tất cả bọn họ. Bằng cách này hay cách khác, họ đều đã cho anh thứ gì đó. Nhưng cô gái này sẽ cho anh nhiều hơn là tất cả những người ấy gộp lại.
“Vậy em muốn làm gì nào?” Giọng nói khàn khàn của anh là một lời mời mọc.
Nàng chấp nhận nó một cách đơn giản và cởi mở “Em muốn ở gần anh”.
George Mellis có đủ lí do để tự hào về căn hộ của y. Nó là một căn hộ đẹp đẽ, sang trọng, được trang bị bởi những người yêu biết ơn y – cả đàn ông lẫn đàn bà – những kẻ đã mua chuộc tình cảm của y bằng những món quà đắt tiền, và đã thành công, một sự thành công lúc nào cũng chỉ tạm thời.
“Căn hộ này đẹp quá”, Alexandra kêu lên.
Y đến sát bên nàng, chậm rãi quay người nàng lại để cho chuỗi kim cương lóng lánh trong ánh sáng đã được làm dịu bớt đi của căn phòng. “Nó thật hợp với em, em yêu quý ạ”.
Rồi y hôn nàng thoạt tiên nhè nhẹ, rồi gấp gáp hơn nữa. Alexandra không còn biết gì nữa, khi y dẫn nàng vào phòng ngủ. Căn phòng được trang trí bằng các màu xanh lơ đậm nhạt khác nhau với những đồ đạc rất mĩ thuật. Ở giữa phòng là một chiếc giường rất lớn. George Mellis lại ôm nàng trong vòng tay, và thấy toàn thân nàng run rẩy. “Em có hề gì không?”
“Em... em hơi bị xúc động”. Nàng sợ làm người đàn ông này thất vọng. Nàng thở mạnh ra một cái, rồi bắt đầu cởi khuy áo ra.
Mellis thì thầm, “Để anh”. Y bắt đầu cởi áo cho cô gái tóc hoe tuyệt trần đang đứng trước mặt y. Y nhớ lại câu nói của Eve: “Hãy tự kiềm chế. Nếu anh làm cho Alexandra bị đau, nếu nó biết được rằng anh thực sự là một con heo đáng ghê tởm, anh sẽ không bao giờ được gặp lại nó lần nữa. Anh có hiểu không? Dành các quả đấm của anh cho bọn gái điếm và những thằng con trai bé nhỏ xinh đẹp”.
Vì vậy, y cởi áo cho Alexandra một cách nhẹ nhàng, và kéo nàng sát vào người y. Hai người đứng sát vào nhau, nhìn vào mắt nhau, Mellis nhẹ nhàng, chậm chạp và trìu mến...
“Ôi, anh yêu quý”, nàng nói. “Xin anh làm mau đi... ngay bây giờ...”.
Cuối cùng, Alexandra nằm yên trong cánh tay Mellis, và thì thầm, “Trời, anh yêu quý. Em mong rằng anh cảm thấy chuyện này tuyệt vời đối với anh”.
Y nói dối, “Thật tuyệt vời”.
Nàng ép sát vào người y, rồi không hiểu sao, nàng rơi nước mắt. Ấy chỉ vì nàng mừng thầm đã được hưởng những giây phút thật vui sướng, huy hoàng.
“Kìa, em.” Mellis nói như vỗ về. “Mọi thứ đều thật là tuyệt diệu”.
Mà tuyệt diệu thật.
Chắc hẳn Eve phải rất tự hào về y.
Trong mọi chuyện yêu đương, đều có những sự hiểu lầm ghen tuông, những xúc phạm nho nhỏ, nhưng trong mối tình giữa Mellis và Alexandra thì không thế. Với sự dìu dắt, chỉ bảo của Eve, George Mellis có thể làm rung động mọi xúc cảm của Alexandra một cách thành thạo. Y biết những nỗi lo sợ, những ý nghĩ kì quặc, những đam mê và ác cảm của nàng, và lúc nào cũng sẵn sàng thoả mãn đúng nhu cầu của nàng. Y biết những gì làm cho nàng cười hay khóc. Alexandra run người lên với lối ân ái của y, nhưng y lại thấy như vậy chẳng có gì thích thú. Khi y ân ái với Alexandra, lắng nghe những tiếng kêu rên rỉ của nàng, sự kích thích của nàng làm cho cơn sốt của y lên đến cựa độ. Lúc ấy y chỉ muốn hành động như một con thú dữ, muốn nàng phải kêu thét van lơn, có như vậy y mới thấy dễ chịu. Nhưng y biết rằng nếu làm như vậy, y sẽ phá hoại tất cả mọi thứ. Sự buồn chán của y cứ tăng dần lên. Càng ân ái với Alexandra, y lại càng thấy khinh bỉ nàng.
Có một số nơi khả dĩ khiến cho Mellis được thoả mãn, nhưng y biết y phải cẩn thận. Vào lúc đêm khuya, y lui tới những tiệm rượu của những kẻ độc thân vô danh và những tiệm disco vui nhộn, rồi y nhặt những bà goá phụ cô đơn muốn tìm thú vui qua một tối, những đứa con trai truỵ lạc khát tình, những bọn gái điếm khát tiền. Y đem chúng đến những khách sạn tồi tàn ở phái Tây New York, trong các vùng Bowery và Greenwich Village. Y không bao giờ trở về cùng một khách sạn hai lần, mà người ta cũng chẳng ai hoan nghênh y trở lại. Người ta thường thấy những người tình của y hoặc nằm bất tỉnh hoặc nửa tỉnh nửa mê, thân thể bầm dập và đôi khi đầy vết bỏng vì thuốc lá.
Y không thích bọn “masochists” tức là những kẻ thích được đau đớn trong lúc ân ái, do y gây ra, vì như vậy làm cho y mất vui. Không, y phải nghe họ kêu thét, van xin y thương hại, giống như y đã từng khóc thét, van xin khi còn bé mỗi lúc bị cha y đánh đập. Lối trừng phạt của cha y về những tội nhỏ nhất là đánh đập tàn nhẫn, nhiều khi khiến y phải nằm bất tỉnh. Lúc y tám tuổi, một hôm cha y bắt gặp y và một thằng con trai ông láng giềng trần truồng với nhau, thế là cha y đánh y cho đến khi máu chảy ra đằng mũi và mồm, rồi để cho y chừa cái tội này, ông ta dí điếu thuốc lá đang cháy lên “con chim” của y. Vết thương bên ngoài sau đó lành lại thành sẹo, nhưng cái sẹo sâu hơn ở bên trong tâm hồn bị nhiễm độc.
George Mellis có bản chất hung bạo, đam mê của tổ tiên người Hi Lạp. Y không chịu được ý tưởng bị ai khống chế. Y phải chịu khuất phục trước những lời châm chọc, quở trách của Eve bởi vì y cần đến nàng. Một khi y đã nắm được tài sản Blackwell trong tay, y dự định sẽ trừng trị nàng cho đến khi nàng phải van xin y giết nàng cho chết. Gặp gỡ Eve là một điều y cho là may mắn nhất chưa từng có trong đời. Y thầm nghĩ, “Đó là một điều may mắn cho mình, nhưng không may cho nàng”.
Alexandra vẫn tiếp tục ngạc nhiên vì sao George Mellis lúc nào cũng biết được loại hoa nào nàng thích, loại đĩa nhạc nào nàng muốn mua và những cuốn sách nào nàng thích đọc. Khi y đưa nàng đi xem một viện bảo tàng, y tỏ ra thích thú trước những bức tranh mà chính nàng cũng ưa thích. Thật là một điều khó tin đối với Alexandra, vì sao mà sở thích của hai người lại có thể giống hệt nhau đến như vậy. Nàng cố tìm ra một khuyết điểm nào đó ở George Mellis, nhưng chịu không thể tìm ra. Anh ấy là người hoàn hảo! Nàng càng lúc càng muốn cho bà Kate gặp được chàng.
Nhưng Mellis luôn luôn tìm ra một cái cớ nào đó để tránh phải gặp bà Kate Blackwell.
“Tại sao, hở anh? Anh sẽ thấy mến bà. Hơn nữa, em cũng muốn khoe khoang với bà một chút về anh”.
“Chắc chắn là bà nội em là một người đàn bà tuyệt vời”, Mellis nói với vẻ ngây thơ như đứa trẻ con, “Thế nhưng anh sợ bà sẽ nghĩ rằng anh không xứng đáng với em”.
“Anh nói thật vô lí!” Thái độ nhũn nhặn của anh làm nàng xúc động, “Bà nội em sẽ yêu anh lắm”.
“Rồi sẽ đến lúc, em ạ”, anh nói với Alexandra. “Chừng nào mà anh có đủ can đảm đã”.
Một tối nọ, anh thảo luận về vấn đề này với Eve.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói, “Được rồi. Không chóng thì chầy anh cũng sẽ phải giải quyết vấn đề này. Nhưng anh phải cảnh giác từng giây từng phút. Bà ấy là một con mụ già đanh ác, nhưng rất khôn ngoan. Đừng có đánh giá bà ta quá thấp bất cứ lúc nào. Nếu nghi ngờ anh có mưu đồ gì, bà ta sẽ cắt trái tim anh ra đem cho chó ăn đấy”.
“Tại sao chúng mình lại phải cần bà ấy?” Mellis hỏi.
“Bởi vì nếu anh làm điều gì khiến cho Alexandra phản kháng lại bà ấy, tất cả chúng ta sẽ bị ra rìa hết”.
Alexandra chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp, lo lắng như vậy. Mellis, Alexandra và bà Kate sẽ ăn cơm tối với nhau lần đầu tiên. Alexandra cầu nguyện sao đừng có chuyện gì bất trắc xảy ra cả. Hơn bất cứ thứ gì khác trên đời này, nàng mong muốn rằng bà nội nàng và Mellis sẽ mến nhau, bà nội sẽ thấy rằng Mellis là con người tuyệt vời, còn Mellis sẽ kính mến bà Blackwell.
Bà Kate Blackwell chưa hề bao giờ thấy cô cháu gái vui vẻ như vậy. Alexandra đã từng gặp những chàng trai trẻ rất xứng đáng, nhưng nàng không thích ai cả. Bà Kate dự tính sẽ xem xét thật kĩ con người đã thu hút được cháu gái bà. Bà đã từng có nhiều năm kinh nghiệm với những kẻ “ đào mỏ” nên không muốn để cho Alexandra bị mắc vào bẫy của một kẻ nào trong bọn ấy.
Bà nóng lòng muốn gặp “ông George Mellis” ấy. Bà có cảm tưởng như anh này do dự không muốn gặp mặt bà, và bà lấy làm lạ về điều ấy.
Bà Kate nghe tiếng chuông ở cửa rung lên, rồi một phút sau, Alexandra đi vào phòng khách, dắt tay một người lạ mặt cao lớn và đẹp trai theo lối cổ điển.
“Bà nội ạ, đây là George Mellis”.
“Cuối cùng rồi tôi cũng gặp được anh”, bà Kate nói, “Tôi sắp sửa nghĩ rằng anh lại muốn tránh tôi lần nữa, anh Mellis ạ”.
“Trái lại thế, thưa bà Blackwell, chắc bà không hiểu được tôi đã trông ngóng được gặp bà như thế nào”. Anh sắp sửa định nói, “Bà trông đẹp đẽ hơn là Eve đã mô tả với tôi”, nhưng anh kịp ngưng ngay lại.
Cẩn thận đấy. Đừng có nịnh hót, George ạ. Nó giống như một lá cờ đỏ đối với bà già ấy. Eve đã căn dặn như vậy.
Một người quản gia đi vào, pha rượu, rồi kín đáo rút lui.
“Anh ngồi xuống đi, anh Mellis”.
“Xin cảm ơn”.
Alexandra ngồi bên cạnh anh trên đi văng, đối diện với bà nội.
“Chắc anh đã hiểu biết khá nhiều về cháu gái tôi rồi đấy nhỉ”.
“Thưa bà, đó là một niềm vui thích đối với tôi”.
Kate nhìn anh như dò xét bằng cặp mắt xám đục. “Alexandra nói với tôi anh làm cho một hãng môi giới”.
“Vâng ạ”.
“Thật tình tôi lấy làm lạ vì sao anh lại chọn làm một nhân viên hưởng lương trong khi anh có thể đứng đầu một cơ sở kinh doanh của gia đình rất có lợi”.
“Thưa bà, cháu đã giải thích cho bà...”.
“Bà muốn nghe chính anh Mellis này nói ra, Alexandra ạ”.
Phải lễ độ, Eve đã căn dặn, nhưng đừng có tỏ ra khúm núm, quỵ luỵ quá đối với bà ta. Nếu anh tỏ ra một dấu hiệu yếu ớt nào, bà ấy sẽ xé anh ra từng mảnh.
“Thưa bà Blackwell, tôi không quen nói về cuộc sống riêng tư của mình “. Anh do dự một lát, như thể để đưa ra một quyết định. “Thế nhưng, trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ rằng...” Anh nhìn thẳng vào mắt bà Blackwell và nói, “Tôi là một con người độc lập, không muốn nhận sự bố thí của ai. Nếu chính tôi là người sáng lập nên Mellis và Công ty, tôi đã tự mình điều khiển nó vào lúc này rồi. Nhưng cơ sở ấy là do ông nội tôi thiết lập nên rồi sau đó cha tôi xây dựng nó thành một cơ sở kinh doanh rất nhiều lợi lộc. Nó không cần sự hiện diện của tôi. Tôi có ba em trai hoàn toàn có khả năng điều khiển cơ sở kinh doanh ấy. Tôi chỉ muốn làm việc hưởng lương, cho đến khi nào tôi tự xây dựng được cho bản thân tôi và lấy làm hãnh diện về điều ấy”.
Bà Kate gật đầu chậm rãi. Anh chàng này không giống như bà đã nghĩ chút nào. Bà nghĩ rằng anh ta là một kẻ ăn chơi đàng điếm, một tên đào mỏ, thuộc loại người vẫn từ lâu đeo đuổi các cháu gái bà. Anh chàng này thì khác hẳn. Thế nhưng, vẫn có điều gì đó khiến bà băn khoăn về anh ta, nhưng bà không thể làm sao xác định được.Anh ta hầu như quá hoàn hảo, đến mức khó tin.
“Tôi biết rằng gia đình anh giàu có”. Bà Kate nói.
Anh nhớ câu nói của Eve, “Chỉ cần bà ta tin rằng anh rất giàu có, và yêu cháu gái bà ta điên cuồng, George ạ. Hãy tỏ ra dễ thương, hấp dẫn. Hãy kiềm chế các cảm xúc lại, thế là xong mọi việc”.
“Thưa bà Blackwell,” anh nói. “Tiền bạc là cần thiết, thế nhưng có hàng trăm thứ khác hấp dẫn đối với tôi nhiều”.
Bà Kate đã cho điều tra giá trị thực sự của George Mellis và công ty. Theo báo cáo bà nhận được, tài sản ấy vượt quá con số ba mươi triệu đô la.
“Anh có gần gũi gia đình anh không?”
Mắt Mellis sáng lên. “Có lẽ quá gần gũi”. Y để một nụ cười loé trên môi. “Chúng tôi có một phương ngôn trong gia đình, thưa bà Blackwell, ấy là “máu chảy ruột mềm”. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau thường xuyên”. Thật ra thì y chưa hề nói chuyện với một ai trong gia đình y đã trên ba năm nay rồi.
Kate gật đầu ra vẻ tán thưởng. “Tôi tin tưởng vào các gia đình kết hợp gắn bó với nhau chặt chẽ như vậy”.
Bà đưa mắt nhìn cô cháu gái. Một vẻ kính phục trìu mến hiện ra trên mặt Alexandra. Thoáng qua một lúc, nó gợi cho bà nhớ đến bà và David vào những thời xa xưa, khi hai người yêu nhau say đắm. Nhiều năm trôi qua vẫn chưa xoá nhoà kí ức về những cảm xúc của bà lúc ấy.
Lester đi vào trong phòng. “Thưa bà, cơm đã dọn rồi ạ”.
Cuộc trò chuyện trong bữa ăn có vẻ tự nhiên hơn, nhưng các câu hỏi của bà Kate vẫn rất sắc nét. Mellis đã chuẩn bị sẵn sàng cho câu hỏi quan trọng nhất, khi nào nó đến.
“Anh có thích trẻ con không, anh Mellis?”
Eve đã căn dặn anh: “Bà ấy mong mỏi có một đứa chắt trai... Bà ấy mong mỏi điều này hơn bất cứ thứ gì trên đời”.
Mellis liền quay về phía bà Kate, tỏ vẻ ngạc nhiên. “Thích trẻ con ư? Một người đàn ông mà không có con trai hay con gái thì còn có ý nghĩa gì nữa? Tôi e rằng khi nào tôi lấy vợ, bà vợ tội nghiệp của tôi sẽ rất bận rộn. Ở nước Hi Lạp chúng tôi, giá trị của một người được đo lường bằng số con mà anh ta đã sinh ra”.
Hắn ta có vẻ chân thực, bà Kate thầm nghĩ. Nhưng cẩn thận bao giờ cũng hơn. Ngày mai, mình phải bảo Brad Rogers mở một cuộc điều tra về các tài khoản riêng của anh chàng này mới được.
Trước khi đi vào giường nằm, Alexandra điện thoại cho Eve. Nàng đã nói cho Eve biết rằng George Mellis sẽ đến ăn cơm tối hôm ấy.
“Chị nóng lòng đợi tin tức về chuyện ấy”. Eve đã nói với nàng như vậy. “Khi nào anh ấy rời khỏi nhà em nhớ điện thoại cho chị nhé. Chị muốn nghe báo cáo thật đầy đủ”.
Và bây giờ đây, Alexandra sắp sửa làm báo cáo ấy. “Chị ạ, em nghĩ rằng bà nội thích anh ấy lắm”.
Eve rùng mình vì sung sướng. “Bà nói gì?”
“Bà hỏi George hàng trăm câu hỏi riêng tư. Anh ấy trả lời tất cả một cách khôn khéo”.
Thế là hắn ta làm đúng rồi.
“À, thế là hai cô cậu sắp sửa cưới nhau chứ gì?”
“Em... Anh ấy chưa hỏi em chuyện ấy, Eve ạ, nhưng chắc cũng sắp sửa”.
Nàng có thể nhận ra vẻ sung sướng trong giọng nói của Alexandra. “Thế bà nội sẽ tán thành chứ?”
“Ồ, em chưa chắc. Bà sẽ còn điều tra thêm về tài khoản riêng của anh ấy nữa, nhưng em chắc không có vấn đề gì”.
Eve cảm thấy trái tim nàng chao đảo.
Alexandra nói, “Chị cũng biết rằng bà nội thận trọng lắm”.
“Phải.” Eve nói. “Chị biết”.
Thế là toi mạng cả lũ! Trừ phi nàng nghĩ ra được một kế gì khác.
“Nhớ cho chị biết mọi tin tức nhé”.
“Em hứa. Chúc chị ngủ ngon”.
Ngay khi vừa đặt ống nghe xuống, Eve quay số điện thoại của Mellis. Y chưa về đến nhà. Cứ mười phút, Nàng gọi lại một lần, cuối cùng y trả lời. Eve nói, “Anh có thể nào kiếm gấp được một triệu đô la không?”
“Em nói cái gì mà lạ thế?”
“Bà Kate sẽ điều tra về tài chính của anh”.
“Bà biết gia đình tôi có bao nhiêu rồi. Bà ấy...”
“Tôi không nói về gia đình anh. Tôi nói về anh kia. Tôi đã bảo anh là bà ấy không ngu đâu”.
Một phút yên lặng kế tiếp theo đó. “Kiếm đâu cho ra một triệu đô la bây giờ?”
“Tôi có một ý kiến”, Eve nói.
Khi bà Kate đến văn phòng bà ngày hôm sau, bà nói với viên phụ tá, “Bảo Brad Rogers thực hiện ngay một cuộc điều tra về tình trạng tài chính riêng của George Mellis. Anh ta làm công cho hãng Hanson and Hanson”.
“Ông Brad Rogers đi vắng, ngày mai mới về, thưa bà Blackwell. Có thể chờ đến lúc ấy, hay là...?”
“Ngày mai cũng được”.
Ở phía dưới Manhattan, trên đường Wall Street, George Mellis ngồi ở bàn giấy tại hãng môi giới Hanson and Hanson. Các vụ trao đổi chứng khoán đã bắt đầu, và văn phòng rộng lớn này trở thành một nơi hỗn loạn đầy tiếng ồn ào và hoạt động náo nhiệt. Có 225 nhân viên trong các ban chỉ huy của hãng: những kẻ môi giới, phân tích gia, kế toán, buôn bán chứng khoán và đại diện khách hàng. Tất cả, ngoại trừ George Mellis. Anh đang ngồi yên ở bàn viết, trong cơn hoảng sợ. Điều anh sắp sửa làm có thể sẽ đưa anh ta vào nhà tù, nếu thất bại. Nếu nó thành công, anh sẽ làm chủ cả thế giới.
“Anh không trả lời điện thoại hay sao?”
Một trong các đồng nghiệp đang đứng nhìn anh, hỏi. Lúc ấy George Mellis mới nhận ra rằng máy điện thoại của anh đang reo từ nãy giờ. Anh phải hành động với vẻ bình thường để không gây nghi ngờ. Anh nhặt máy điện thoại lên. “George Mellis đây”, rồi tủm tỉm cười với anh bạn đồng nghiệp.
Sáng hôm ấy, Mellis bận bịu nhận các lệnh mua và bán chứng phiếu, nhưng trí óc của anh vẫn quanh quẩn với kế hoạch ăn cắp một triệu đô la mà Eve đã gợi ý cho anh. Nó thật là đơn giản, George ạ. Tất cả công việc anh phải làm chỉ là mượn các giấy chứng nhận cổ phần qua một đêm thôi. Sáng hôm sau anh có thể trả lại chỗ cũ mà không ai có thể hay biết.
Mỗi hãng môi giới cổ phần đều có hàng triệu đô la bằng cổ phần và trái phiếu cất giữ trong các hầm để thuận tiện cho các khách hàng. Một số các chứng phiếu có đề tên người chủ, nhưng đa số đều mang số mật mã để có thể nhận ra người chủ sở hữu, khi cần. Các giấy chứng nhận cổ phần ấy không thể đổi thành tiền được nhưng Mellis không có ý định lấy tiền mặt. Anh ta đã có dự tính khác trong đầu. Ở hãng Hanson and Hanson, các cổ phiếu được giữ trong một hầm lớn ở tầng thứ bảy trong một vùng an toàn, có cảnh sát võ trang canh gác trước một cánh cửa, mà cửa này chỉ có thể mở ra được bằng một tấm thẻ bằng nhựa có ghi mã số. George Mellis không có tấm thẻ nhựa này. Nhưng anh biết ai có tấm thẻ ấy.
Helen Thatcher là một bà goá phụ cô đơn ở trong tuổi bốn mươi. Nàng có khuôn mặt dễ coi, dáng người khá đẹp, và nấu ăn rất giỏi. Nàng đã có chồng được hai mươi ba năm, nhưng cái chết của chồng nàng đã khiến cuộc đời nàng trở nên trống rỗng. Nàng cần có một người đàn ông để chăm sóc cho nàng. Vấn đề khó khăn là các đàn bà, con gái trong hãng lại trẻ hơn nàng, và trông hấp dẫn hơn đối với những người môi giới làm việc trong sở. Không ai rủ nàng đi chơi cả.
Nàng làm việc tại phòng kế toán ở lầu phía trên văn phòng của Mellis. Lần đầu tiên gặp George Mellis, nàng đã nghĩ rằng anh sẽ là một người chồng lí tưởng của nàng. Đã nhiều lần nàng mời anh đến ăn cơm do chính nàng nấu, và gợi ý bóng gió rằng không phải chỉ có ăn uống mà còn có những thứ khác nữa. Thế nhưng lúc nào Mellis cũng tìm cách chối từ. Đặc biệt sáng hôm ấy, chuông điện thoại của nàng reo vang, Thatcher nhặt điện thoại lên nói, “Bà Thatcher ở phòng kế toán đây”. Giọng Mellis vang lên trong máy. “Helen đó hả? George đây”. Giọng anh ấm áp khiến toàn thân nàng run lên vì sung sướng, “Anh cần gì tôi vậy, George?”
“Tôi có một điều bất ngờ nho nhỏ dành cho cô đấy. Cô có thể xuống ngay văn phòng tôi được không?”
“Ngay bây giờ à?”
“Phải”.
“Tôi sợ rằng bây giờ tôi đang...”
“Nếu cô bận quá thì thôi cũng được. Tôi sẽ giữ nó lại đã, sẽ nói sau”.
“Không, không... Tôi xuống ngay bây giờ đây”.
Điện thoại của Mellis lại reo vang. Anh để mặc nó ở đấy. Nhặt lấy một nắm giấy tờ, anh đi về phía dãy thang máy. Nhìn quanh quất không thấy ai quan sát mình, anh đi qua thang máy, trèo lên cầu thang ở phía sau. Lên đến tầng trên, anh kiểm soát xem Helen đã rời văn phòng chưa, rồi bước vào tự nhiên như thể anh đang có công việc ở đấy. Giá như anh ta bị bắt nhưng anh không thể nghĩ đến chuyện ấy. Anh mở ngăn kéo giữa của Helen ra, vì anh biết nàng vẫn để tấm thẻ nhựa ở đấy. Nó ở kia rồi. Anh nhặt lấy, nhét vào túi, rời khỏi phòng, vội vã đi xuống lầu. Về đến bàn giấy, anh thấy Helen đang đứng ở đấy, nhìn quanh quất để tìm anh.
“Xin lỗi”, Mellis nói. “Tôi vừa bị gọi đi ra ngoài một phút”.
“Không hề gì đâu.Anh nói cho tôi biết cái điều bất ngờ ấy là gì?”
“À, một con chim bé nhỏ nào đó bào cho tôi biết hôm nay là sinh nhật của cô, vì vậy tôi muốn mời cô ăn cơm trưa với tôi hôm nay”. Anh nhìn mặt của nàng để xem phản ứng của nàng như thế nào. Nàng băn khoăn không biết có nên nói sự thực cho chàng biết hay không, nhưng lại sợ lỡ mất cơ hội được hẹn hò với chàng.
“Như thế thì... rất tốt. Tôi cũng muốn cùng ăn trưa với anh”, nàng nói.
“Được rồi, vậy tôi sẽ gặp cô ở hiệu Tony lúc một giờ nhé”. Đó là một cuộc hẹn hò mà anh có thể đề nghị với nàng bằng điện thoại, nhưng Thatcher quá vui sướng nên không hỏi han gì cả. Anh nhìn theo trong khi nàng rời khỏi văn phòng.
Ngay lúc nàng vừa đi khỏi, Mellis liền ra tay hành động. Anh còn phải làm nhiều việc trước khi trả lại tấm thẻ nhựa ấy. Anh dùng thang máy đi lên tầng thứ bảy, rồi tiến đến khu vực an ninh có người canh giữ trước một cánh cổng sắt. Mellis nhét tấm thẻ vào thì cánh cổng mở ra. Khi anh sắp sửa bước vào, người bảo vệ nói, “Hình như tôi chưa gặp anh bao giờ”.
Trái tim của Mellis đập lên thật nhanh. “Phải, tôi vẫn không thường hay đến đây. Một trong các khách hàng của tôi đột nhiên muốn xem các chứng phiếu của ông ấy nên tôi phải đến moi nó ra. Hi vọng công việc này không làm tôi mất toi cả buổi trưa”.
Tên bảo vệ tủm tỉm cười ra vẻ thông cảm. “Chúc anh may mắn”. Y nhìn theo Mellis trong khi anh bước vào trong hầm.
Hầm này bằng bê tông, khoảng mười thước trên năm thước. Mellis bước tới những chiếc tủ hồ sơ làm bằng vật liệu chống cháy, chứa đựng các chứng phiếu, rồi mở các ngăn kéo ra. Bên trong có hàng trăm các chứng phiếu cổ phần của các công ty ở New York và các giao dịch chứng khoán của Mỹ. Số cổ phần biểu thị trên mỗi giấy chứng nhận được in trên mặt giấy, và có thể từ một đến một trăm nghìn cổ phần, Mellis lục lọi rất nhanh và thành thạo. Anh chọn các giấy chứng nhận của nhiều công ty khác nhau có uy tín, giá trị đến một triệu đô la. Anh nhét các giấy tờ vào túi áo, đóng ngăn kéo lại, rồi trở lại nên người bảo vệ đang đứng.
“Nhanh nhỉ”, người ấy nói.
Mellis nói, “Các máy điện toán cho ra các con số sai. Sáng mai tôi sẽ lại phải đến điều chỉnh cho đúng”.
“Những cái máy điện toán khốn kiếp ấy!” tên bảo vệ nói ra vẻ thương hại. “Chúng có thể làm tiêu ma sự nghiệp của tất cả chúng ta cũng chưa biết chừng”.
Khi trở về đến bàn giấy, Mellis thấy mồ hôi anh vã ra như tắm. Nhưng cho đến lúc này, mọi thứ đều trôi chảy cả. Anh nhấc điện thoại lên, gọi Alexandra.
“Em yêu quý ạ. Anh muốn gặp bà nội em và em tối hôm nay”.
“Em tưởng anh có một phiên họp bàn về công việc tối hôm nay chứ?”
“Có, nhưng anh đã huỷ bỏ nó rồi.Anh có một chuyện quan trọng muốn nói với em”.
Vào đúng một giờ trưa, Mellis đã có mặt trong văn phòng của Helen Thatcher để bỏ tấm thẻ lại trong ngăn kéo, trong khi nàng đang ngồi chờ đợi anh ở tiệm ăn. Anh rất muốn giữ lại tấm thẻ nhựa ấy, vì sẽ còn phải dùng đến nó, nhưng anh biết rằng tấm thẻ nào không được trả lại vào mỗi buổi tối thì máy điện toán sẽ làm cho nó mất hiệu lực vào sáng hôm sau. Đến một giờ mười phút, Mellis ăn cơm trưa với Helen Thatcher.
Anh nắm lấy bàn tay Thatcher và nói, “Tôi muốn chúng ta được gặp nhau như thế này thường xuyên hơn”. Mellis vừa nói vừa nhìn nàng như dò xét. “Ngày mai cô có rảnh để ăn cơm trưa nữa với tôi không?”
Nét mặt nàng rạng rỡ. “Được, được, anh George ạ”.
Khi Mellis rời khỏi văn phòng trưa hôm ấy, anh đã có trong tay các giấy chứng nhận cổ phần trị giá một triệu đô la.
Anh đến nhà bà Blackwell rất nhanh vào lúc bảy giờ tối và được đưa đến thư viện, nơi bà Kate và Alexandra đang ngồi chờ đợi.
“Chào bà và cô”, Mellis nói, “Tôi xin mạn phép đến đây bất thình lình như thế này, vì có điều muốn thưa cùng bà và cô. Tôi biết làm như thế này thật ra có vẻ nệ cổ, nhưng tôi thành thực muốn xin bà cho phép Alexandra và tôi tin rằng cô ấy cũng yêu tôi. Nếu được bà cho phép, đó là điều hạnh phúc lớn lao cho cả hai chúng tôi”. Y thọc tay vào túi áo, rút ra các giấy chứng nhận cổ phần, ném lên bàn trước mặt bà Kate. “Tôi sẽ cho cô ấy một triệu đô la làm quà cưới. Cô ấy sẽ không cần bất cứ số tiền nào của bà, mà chúng tôi chỉ cần được bà cho phép thôi”.
Bà Kate nhìn xuống các giấy chứng nhận cổ phần mà Mellis đã trải ra một cách cẩu thả. Bà nhận ra tên của tất cả các công ty ghi trên đó. Alexandra bước đến gần Mellis, đôi mắt sáng ngời, “Ôi, anh yêu mến!” Nàng quay về phía bà nội, nhìn với đôi mắt van lơn, “Bà?”
Kate nhìn hai người đang đứng bên cạnh nhau. Không có cách nào từ chối chúng được nữa. Trong giây phút ngắn ngủi, bà thèm muốn được như chúng nó. Bà nói, “Các người được phép của ta”.
Mellis nhoẻn miệng cười, bước đến bà Kate. “Xin bà cho phép”. Y hôn lên má bà một cái.
Trong hai giờ kế tiếp đó, họ bàn với nhau về lễ cưới, “Cháu không muốn một lễ cưới linh đình, bà ạ”, Alexandra nói. “Cần gì phải làm thế, phải không bà?”
“Anh đồng ý.” Mellis đáp. “Tình yêu là một vấn đề riêng tư”.
Cuối cùng, họ quyết định tổ chức một cuộc lễ nhỏ với một vị thẩm phán đứng ra làm chủ hôn.
“Cha anh có đến dự lễ cưới không, Mellis?” Bà Kate hỏi.
Mellis cười. “Không thể nào gạt ông ấy ra rìa được. Cha tôi, ba em trai và hai em gái sẽ có mặt ở đây.”
“Tôi rất mong được gặp họ”.
“Bà sẽ thích họ.” Mellis đưa mắt nhìn Alexandra.
Bà Kate tỏ vẻ rất xúc động suốt tối hôm ấy. Bà mừng cho cháu gái bà – mừng vì nó được lấy một người mà nó rất yêu quý. Bà tự nhủ, “Mình phải nhớ bảo Brad Rogers đừng bận tâm tìm hiểu về tình trạng tài chính của George Mellis nữa”.
Trước khi ra về, Mellis ngồi một mình với Alexandra và nói ra vẻ tình cờ, “Anh nghĩ mình không nên để các giấy tờ chứng nhận một triệu đô la này vương vãi ở trong nhà. Anh sẽ cất chúng tạm thời cho em.”
“Thật vậy sao?”
Mellis nhặt các giấy chứng nhận cổ phần lên, bỏ cả vào trong túi áo.
Sáng hôm sau, Mellis lặp lại công việc làm với Helen Thatcher giống như trước. Trong khi Thatcher xuống lầu dưới để gặp anh (“Tôi có một món quà nhỏ tặng cô”) thì anh ta đi vào phòng Thatcher, lấy cắp tấm thẻ nhựa. Anh tặng nàng một chiếc khăn quàng – một món quà sinh nhật chậm trễ – rồi xác nhận cuộc hẹn hò vào bữa ăn trưa. Lần này y đi vào hầm lưu trữ dễ dàng hơn. Anh đặt lại các giấy cứng nhận cổ phần vào chỗ cũ, trả lại tấm thẻ nhựa, rồi đi đến gặp Thatcher ở một tiệm ăn gần đó.
Nàng cầm lấy tay anh và nói, “ George này, anh cho phép em mời anh ăn cơm tối nay, do chính em nấu nhé?”
Nhưng Mellis đáp, “Anh e rằng anh không thể đến được em ạ. Anh sắp sửa lấy vợ”.
Ba ngày trước lễ thành hôn, George Mellis đến nhà bà Blackwell, nét mặt buồn rầu. “Cháu vừa nhận được tin khủng khiếp quá. Cha cháu vừa bị một cơn đau tim”.
“Trời, thật là tiếc quá”. Bà Kate nói. “Thế ông ấy có bình phục được ngay không?”
“Cháu vừa nói điện thoại với gia đình cháu suốt đêm. Họ bảo cha cháu thế nào cũng bình phục, nhưng chắc là ông không thể đến dự đám cưới của cháu được”.
“Chúng mình có thể đi Athens trong tuần trăng mật và thăm gia đình anh luôn thể”. Alexandra nói.
Mellis vuốt lên má Alexandra. “Anh có những dự định khác cho tuần trăng mật của chúng ta rồi em ạ. Không có gia đình nào hết, mà chỉ có hai đứa mình thôi”.
Lễ thành hôn được cử hành trong phòng khách của toà lâu đài Blackwell. Không đến mười hai người khách tham dự, trong đó có Vince Barnes, Alice Koppel và Mary Bergheimer. Alexandra van xin bà Kate cho phép Eve đến tham dự, nhưng bà Kate vẫn giữ lập trường sắt đá. “Chị cháu sẽ không bao giờ được bén mảng đến ngôi nhà này”.
Mắt Alexandra đẫm lệ. “Bà ạ, bà làm thế thì tàn nhẫn quá. Cháu yêu cả bà lẫn chị ruột cháu. Bà không thể tha thứ cho chị ấy hay sao?”
Trong phút chốc, bà Kate định tuôn ra hết câu chuyện phản bội, bất nghĩa của Eve, nhưng bà kịp ngưng lại và nói. “Bà chỉ làm những gì cho bà là tốt nhất cho cả mọi người”.
Một người thợ nhiếp ảnh chụp ảnh trong lễ cưới, và chính tai bà Kate nghe Mellis yêu cầu anh ta rửa thêm nhiều tấm để y còn gửi về cho gia đình. Thật là con người chu đáo, bà Kate khem thầm.
Sau lễ cắt bánh, Mellis thì thầm với Alexandra, “Em yêu quý ạ, anh sắp sửa phải lánh mặt trong khoảng một giờ đồng hồ”.
“Có chuyện gì không hay chăng?”
“Dĩ nhiên là không rồi.Anh chỉ có một cách duy nhất để thuyết phục sở làm của anh cho phép anh nghỉ việc một thời gian để đi chơi tuần trăng mật, ấy là hứa với họ rằng anh phải làm xong công việc cho một khách hàng quan trọng. Sẽ không lâu đâu. Máy bay của chúng ta mãi đến năm giờ mới cất cánh”.
Alexandra mỉm cười. “Anh nên vội trở về nhé. Em không thể đi chơi tuần trăng mật mà không có anh.”
Khi Mellis trở lại căn hộ của Eve, nàng đang ngồi chờ đợi, mặc một bộ đồ ngủ mỏng dính. “Anh vui với lễ cưới của anh rồi chứ, anh yêu quý?”
“Vui chứ, cảm ơn em. Nó nhỏ nhưng mà sang trọng. Tất cả đều trôi chảy, không gặp một trục trặc nào”.
“Anh biết đó là nhờ ai không, George? Nhờ em đấy, đừng có quên điều ấy”.
Anh nhìn nàng, nói chậm rãi. “Không quên đâu”.
“Chúng ta hợp tác từ đầu chí cuối”.
“Dĩ nhiên rồi”.
Eve mỉm cười. “Hay thật! Thế là anh cưới em gái tôi rồi đấy”.
Mellis nhìn vào đồng hồ. “Phải. Tôi phải trở về đó ngay bây giờ”.
“Chưa được đâu”, Eve nói.
“Sao vậy?”
“Bởi vì anh sẽ phải ân ái với tôi trước đã, anh yêu quý ạ. Tôi muốn nằm với người chồng của em gái tôi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook