Tam Tai Giáng Thế
-
Chapter 19: Ngôn Ngữ (1)
...Lúc đó là 12:45 A.M.
Những ngôi sao lơ lửng trên bầu trời cao, và một sự tĩnh lặng khác thường bao trùm tất thảy. Cảm giác thật kỳ lạ và yên bình.
"....."
Hít một hơi thật sâu, tôi ngâm mình trong bồn tắm.
Nước khá lạnh nhưng nó giúp đầu óc tôi tỉnh táo trở lại.
Nước bắn tung tóe khi tôi giơ cánh tay ra khỏi mặt nước. Tôi dồn sự chú ý của mình vào hình xăm cỏ bốn lá trên tay.
Hai trong bốn chiếc lá đã phát sáng.
Đó là lá bên trên và lá bên dưới.
"...Thật kỳ lạ."
Một hình xăm bí ẩn. Nó đã ở bên tôi suốt kể từ khi tôi đến thế giới này. Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu rõ về nó.
Chính xác thì nó là gì?... Và ý nghĩa mà nó mang theo?
"Có bốn chiếc lá, điều đó có nghĩa là... bốn năng lực?"
Nghe có vẻ hợp lý đấy.
Tôi đã trải nghiệm rồi.
Khi nghĩ lại về chuyện đó, tôi rùng mình. Theo kinh nghiệm của bản thân, tôi biết được rằng sau mỗi lần sử dụng, thì phải mất một ngày trời để nó “hồi chiêu”.
Điều đó có nghĩa là...
"Không thể nào."
Năng lực này chỉ mất một ngày để có thể tái sử dụng, nhưng tâm trí của tôi thì không.
Một năng lực nguy hiểm, kể cả đối với người sử dụng.
Mỗi khi dùng tới nó, tôi phải đánh đổi sự tỉnh táo của bản thân, và tâm trí tôi sẽ bị bào mòn mạnh mẽ.
Đó chính là lý do mà tôi muốn học những điều mới. Tôi không thể chỉ dựa dẫm vào mỗi mình nó được.
Tất nhiên, tôi không hề chê cái hình xăm cỏ bốn lá này.
Mọi lợi thế đều đáng quý.
Nhưng mà...
'Tốt hơn hết là vẫn nên cẩn thận.'
Đúng vậy.
Không được mất cảnh giác.
Tôi phải cẩn trọng từng li từng tí một.
"Haa..."
Tôi trồi lên khỏi mặt nước, để cho cổ và tay nhô lên trên.
So với tác dụng phụ của chiếc lá đầu tiên, thì ảo cảnh sinh ra từ cái thứ hai thực sự khiến tôi chết trong lòng.
Mắt tôi vẫn tiếp tục dán chặt vào hình xăm.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi ấn vào nó nhỉ...?
Sẽ có tác dụng phụ không? Và nếu có, liệu tôi sẽ ổn sau đó chứ?
Có quá nhiều câu hỏi, và quá ít câu trả lời....
"....Liệu mình có nên thử không?"
Các cụ bảo rồi, thử đi là biết.
Mặc dù ý tưởng có vẻ khá đáng sợ, nhưng tâm trí tôi vẫn kiên định. Có điều gì đó đang đè nặng lên lòng tôi, bào mòn tôi từ sâu bên trong một cách từ từ chậm rãi.
Tất cả những gì tôi muốn là dừng cảm giác ấy lại.
Chính vì thế...
"Được rồi, liều một phen vậy."
Ngay cả khi điều đó dẫn tới nỗi đau đớn khủng khiếp hơn.
Với suy nghĩ đó, tôi quyết định sẽ chạm vào chiếc lá thứ hai.
"....."
Tôi nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị sẵn tinh thần và đưa ngón tay ra ấn vào nó.
Nhưng mà...
".....Không có gì sao?"
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, chẳng có gì thay đổi cả.
Không có gì thay đổi.
À không, đã có sự thay đổi.
"Sao thế này?"
Chiếc lá thứ hai.
Nó đã mất đi ánh sáng.
"....."
Tôi chăm chú nhìn nó một lúc lâu.
Cuối cùng, đầu tôi chìm xuống nước.
Một phần trong tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng một phần khác lại cảm thấy thất vọng.
Ngâm mình sâu hơn vào nước, tôi thả lỏng tinh thần để thư giãn.
Trong sự im lặng kỳ lạ này.
Thật bình yên.
***
Ngày hôm sau.
Các lớp học diễn ra như thường lệ. Học viên năm nhất không được phép tự chọn các khóa học. Do đó, khi liếc nhìn tên bài giảng, tôi phải cố kìm lại tiếng rên rỉ.
"..... Tiết ngôn ngữ à..."
Đúng như dự đoán.
Ngay cả trong thế giới này, những bài giảng kiểu ấy cũng không thể tránh khỏi.
Ngôn ngữ được sử dụng trong Đế quốc được gọi là 'Lumoraic'. Một ngôn ngữ hiện đại chỉ mới xuất hiện cách đây vài thế kỷ.
May thay, khi bị đưa đến thế giới này, tôi đã có thể nghe nói đọc viết, bằng không thì...
"Thôi kệ chuyện đó đi."
Tôi lặng lẽ bước vào lớp.
Lớp học khá rộng rãi. Mà, đương nhiên là nó phải rộng vì có hơn trăm học viên theo học cái môn này mà.
Ngay khi tôi bước vào, những ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Chúng vẫn khiến tôi cảm thấy nặng nề, nhưng tôi cũng đã dần quen với điều đó.
Tôi nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi tới chỗ Leon.
Thật kì lạ.
Trước đây, hắn bám theo tôi mọi nơi mọi lúc, như thể muốn theo dõi từng hành động của tôi.
Tuy nhiên, giờ đây... hắn mặc xác tôi luôn rồi.
Ít ra thì, hắn ta cũng đã giữ chỗ ngồi cho tôi.
Vậy là được.
Tôi vừa ngồi xuống thì Leon liếc nhìn tôi một cái rồi cau mày.
"..... Nhìn ngươi có vẻ mệt mỏi quá nhỉ..."
"À, ừ."
Gần như tôi chẳng ngủ tý nào trong đêm qua cả.
"Ta vẫn đang cố thích nghi."
"Thế à. Hãy tự chăm sóc bản thân đi."
"...Ừ."
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó. Hắn là một người ít nói, và tôi cũng vậy. Màn đối thoại giữa tôi và hắn lúc nào cũng tương tự thế náy.
Với người ngoài, có lẽ họ sẽ cảm thấy việc này thật cứng nhắc. Tuy nhiên, tôi lại thích chuyện này.
Khoảng cách hoàn hảo.
Không quá gần cũng không quá xa.
Đúng 8 giờ, giáo sư phụ trách bước vào lớp.
"Có vẻ như lớp này đông người nhỉ. Thật tuyệt khi thấy nhiều học viên háo hức tiếp thu một ngôn ngữ mới như vậy".
Giáo sư là một người đàn ông trung niên, với bộ ria mép được cắt tỉa cẩn thận và mái tóc hoa râm. Mặc trang phục lịch sự, phong thái của ông toát lên vẻ duyên dáng không thể nhầm lẫn.
Nhìn thoáng qua, có thể thấy ông ta là một quý tộc cấp cao.
"Như mọi người đã biết, các Chiều không gian ẩn chứa nhiều điều bí ẩn. Từ tài nguyên cho đến các đoạn văn tự cổ... Cũng có rất nhiều kho báu ở trong đó.”
Việc Đế quốc xây dựng nhiều trạm tiếp tế bên trong các Chiều không gian là có lý do cả.
Không chỉ vì phải ngăn chặn sự mở rộng của các Chiều không gian. Mà còn để thu thập tài nguyên bên trong nó. Từ tàn tích của các nền văn minh cổ đại cho đến khoáng thạch và quái vật,...
"Như người ta thường nói. Tri thức là sức mạnh. Trong các nền văn minh cổ đại, có rất nhiều cuốn sách nói chi tiết về rất nhiều thông tin hữu ích liên quan đến sự mở rộng của Chiều Không Gian Gương. Bằng cách nghiên cứu ngôn ngữ của họ, chúng ta rút ra được kinh nghiệm và học hỏi các công nghệ cổ xưa."
Dường như giáo sư rất hào hứng giảng bải.
Ông ta khoe khoang về thành tựu của Đế quốc trong lĩnh vực này và cách Đế quốc vượt lên trên các quốc gia khác.
Nhưng mà...
Tôi không thể cảm thấy phấn khích được như ông ấy.
"....Haaa."
Một tiếng ngáp nhẹ thoát ra khỏi miệng tôi.
Đó là một tiếng ngáp nhỏ. Vậy nên không có ai để ý tới nó hết.
Nhưng nó đã phản ánh hoàn hảo trạng thái tinh thần của tôi lúc này.
Tôi mệt mỏi, và bài giảng thì nhàm chán.
Đêm qua ngủ không ngon, cộng thêm bài giảng chẳng có tí gì thú vị cả, nên cơn buồn ngủ trong tôi trỗi dậy.
Tôi phải tự véo mình nhiều lần để không ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, vấn đề hãy còn đó.
Mặc dù đã cố gắng hết sức tỏ ra rằng mình vẫn còn tỉnh, nhưng mà đời không được như mơ.
--Học viên Julien, bài giảng của tôi làm trò thấy chán sao?
Một cái bóng phủ xuống khu vực tôi ngồi.
Tôi ngước lên nhìn và thấy giáo sư đang đứng cách tôi vài mét.
"...?"
Tôi gãi đầu.
--Đêm qua trò có ngủ được không?
Tôi nghĩ đến một câu trả lời phù hợp nhưng,
--Không hề, thưa giáo sư.
Tôi lắc đầu và thú nhận.
--Đêm qua em không ngủ được nhiều.
Đột nhiên vẻ mặt của giáo sư cứng đờ.
Tiếng rì rào bán tán trong lớp rộ lên và nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Chuyện này khiến tôi giật mình.
'Gì thế...?'
Và rồi, tôi nghe thấy một giọng nói thầm ở phía sau lưng mình.
".....Là tôi thấy thế hay phát âm của cậu ta thực sự nghe còn hay hơn cả giáo sư vậy?"
Phát âm...?
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với giáo sư.
Ông ấy chỉ hỏi tôi rằng bài giảng có làm tôi chán không thôi mà.
Có gì lạ đ-
"Ah."
Đó là lúc tôi nhận ra.
'Cái này...'
Cả hai chúng tôi đều đang nói tiếng Anh.
***
Lớp học ngôn ngữ kết thúc sau một giờ.
Evelyn cúi đầu bước đi cùng với một cô gái trẻ tóc nâu ngắn.
"Ah~ Lưng tớ đau quá. Không thể tin được là chúng ta phải trải qua chuyện này."
Các lớp học lý thuyết luôn luôn nhàm chán hơn nếu so với các lớp thực hành.
"Và việc chúng ta phải ghi nhớ cả bảng chữ cái trước tiết học tiếp theo thậm chí còn tồi tệ hơn nữa chứ. Ai đó làm ơn giết tôi đi...!"
Khi Josephine đang càu nhàu, đột nhiên cố nhớ ra điều gì đó và khẽ nghiêng đầu.
"Evelyn, không phải cậu có nói là quen Julien sao?"
"Uh, ah?"
Khi cái tên Julien được nhắc đến, Evelyn mới để ý tới cô bạn mình.
"Cậu vừa nói gì à?"
"Geez~ Làm ơn hãy tập trung khi tớ đang nói chuyện đi chứ."
Xoa trán, Josephin lặp lại,
"Không phải cậu nói là cậu có quen Julien sao?"
"... Ah, ừ phải rồi."
Julien. Hình ảnh một chàng trai hiện lên trong tâm trí cô.
Nó kẹt ở đó và không chịu biến mất.
"Cậu ta luôn như thế à? Ý tớ là, cậu ta không chỉ là Sao Đen mà thậm chí còn rất thành thạo tiếng Anh nữa. "
Josephine xoa xoa hai bàn tay.
"Cậu có thấy vẻ mặt của giáo sư khi ông ta nói chuyện với cậu ấy không? Trong giây lát, tớ tự hỏi rằng ai mới là chuyên gia thực sự. Cậu không cảm thấy vậy sao?"
"...."
Trước lời nói ấy, Evelyn chỉ im lặng. Cô ấy đang cắn chặt lấy môi của mình.
Và rồi, Josephine nghiêng đầu bối rối.
Tại sao cô ta lại im lặng thế?
Thật khác với mọi khi.
"Có chuyện gì vậy? Cậu không cảm thấy như vậy sao?"
"....."
Nhưng Evelyn vẫn im lặng.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Josephine dõi theo ánh nhìn của Evelyn.
"Ah."
Đúng lúc đó, cô nhìn thấy một bóng người ở đằng xa.
Hắn ta đứng thẳng, sự hiện diện hoàn toàn khác biệt so với những người khác, những bước chân của hắn đều đặn và vững vàng. Chỉ riêng sự hiện diện ấy đã thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Nhìn thấy hắn từ xa, đôi mắt của Evelyn nheo lại.
Julien. Chuyện gì đã xảy ra trong năm năm cô không gặp hắn?
Dần dần, khoảng cách giữa hai người họ thu hẹp lại.
Bước--
Thêm bước nữa, và Julien đi tới trước mặt cô.
Khi đi ngang qua nhau, mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc.
"...."
Cô nghĩ hắn sẽ lờ cô đi và tiếp tục tiến về phía trước, nhưng...
"..."
Chân Julien đã dừng lại. Và điều này khiến vai Evelyn trở nên căng cứng. Cô quay mặt lại và thấy Julien đang nhìn chằm chằm vào mình.
Thật lạnh lẽo...
Không có bất kỳ cảm xúc nào. Nếu trước đây cô có thể cảm nhận được cảm xúc đến từ đôi mắt Julien, thì bây giờ... tất cả những gì cô có thể thấy được chỉ là sự trống rỗng.
Kèm theo đó là sự lạnh nhạt.
Những lời hắn nói nhanh chóng phá tan dòng suy nghĩ của cô.
"Môi cậu..."
Julien chỉ.
"..... Nó đang chảy máu kìa..."
#Sq
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook