Tam Tai Giáng Thế
Chapter 18: Chiều Không Gian Gương (3) - END

Tiên đoán.

Khả năng nhìn thoáng qua tương lai—một sức mạnh mà tôi nắm giữ. Đây là lần thứ ba rồi, nhưng mà tới tận bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu rõ cơ chế của nó.

Điều gì đã kích thích nó cơ chứ...?

Liệu nó chỉ là ngẫu nhiên hay có một cơ chế xác định?

Những câu hỏi tràn ngập tâm trí tôi.

Nhưng tôi không có nhiều thời gian để suy ngẫm về chúng.

Splat—!

Chất màu đen bắn tung tóe ra mặt đất, có lẽ đến từ con quái vật vừa bị giết kia.

Tuy nhiên, tôi không thèm nhìn nó. Vẫn còn chuyện quan trọng hơn. Tôi tập trung vào từng chi tiết của khung cảnh đã tái hiện trong tâm trí tôi.

Mọi chi tiết, từ những gì nhỏ nhất, đều được khắc họa sống động.

Chỉ cần tập trung, tôi có thể nhớ lại mọi thứ đã xảy ra. Từ cơn đau cho đến khoảnh khắc cuối cùng, khi có thứ gì đó lao vào người trưởng nhóm.

Tôi nhớ nó rất rõ, và ánh mắt tôi dán chặt vào một cái cây cụ thể. Tay tôi đưa ra theo bản năng, chỉ ngón tay vào nó.

"Nó."

Tôi chắc chắn.

Ký ức đã mách bảo tôi.

".....Giết luôn con đó đi."

Còn một con khác đang trốn ở trên cây.

***

'Làm sao mà cậu ta biết được...?'

Aoife nhìn theo bóng lưng hắn, sau đó dừng mắt ở sinh vật nằm trên mặt đất.

'Rabbleflit'

Một quái thú xếp hạng 'sơ sinh'. Mặc dù là loài được xếp hạng thấp nhất, nhưng nó là một quái thú chuyên về tàng hình và phục kích.

Chúng đều bị điếc và mù. Chúng chỉ có thể dựa vào các rung động để tấn công, vậy nên phạm vi hoạt động của chúng bị giới hạn.

Mặc dù thế...

Để bù đắp cho khuyết điểm ấy, khả năng tàng hình của chúng là vô song.

Trừ khi người đó đã thông thạo ma thuật dò tìm hoặc có khả năng cảm nhận mana cực kỳ nhạy bén, nếu không, việc phát hiện ra chúng là gần như không thể.

Julien đã thành thạo ma thuật dò tìm sao...?

Cô không nghĩ vậy.

Vậy thì làm thế nào?

Cảm nhận mana...?

"Nó đang trốn trên cái cây đằng kia."

Aoife dõi theo ngón tay hắn. Một lần nữa, cô không thể nhìn thấy gì cả.

".....Trưởng nhóm."

Aoife quay lại nhìn, ngay lập tức nhận ra vẻ mặt cau có của hắn ta.

"Sao vậy?"

"Theo như tôi biết, có một sinh vật khác đang ẩn núp ở đằng kia. Tôi không dùng được ma thuật tầm xa. Thế nên, nếu cậu không phiền..."

"Được rồi..."

Aoife nhìn cây ở đằng xa và búng ngón tay. Cái cây bị ép lại, nát bươm ra như một tờ giấy nhàu nát.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến sinh vật đó không kịp phản ứng.

"Hieek...!"

Tiếng thét chói tai vang lên, và rồi cơ thể teo tóp của nó rơi phịch xuống đất.

"...."

Aoife nhìn nó một lúc trước khi quay đầu đi.

'Thật xấu xí...'

Giống với Julien, cô ấy có tài năng ở hai lĩnh vực.

[Tâm trí] và [Cơ thể].

Nhưng lĩnh vực thuộc loại Tâm trí của Julien là Cảm xúc, còn của cô là Telekinesis.

Chỉ cần suy nghĩ, cô có thể điều khiển những vật thể vô tri vô giác.

"Ghê quá, thật là kinh tởm."

Một bóng người tiến lại gần, cúi người về phía trước, mái tóc vàng óng của cô xõa xuống mặt trong khi cô nhăn mặt lại.

"Chẳng giống như trong SGK tý nào cả, nhỉ? Trưởng nhóm à."

Đó là...

Tên cô ta là gì nhỉ?

Aoife cố nhớ lại. Tuy nhiên, cô sớm bỏ cuộc và chỉ gật đầu.

".....Ừ."

Theo sau đó, hai bóng người khác cũng tiến đến gần cô, nở nụ cười rạng rỡ và bắt đầu khen ngợi..

"Cậu thật tuyệt vời."

"Tuyệt quá. Tôi không thể tin được là cậu lại mạnh đến vậy."

Đây là tình huống mà cô đã quen. Thông thường, cô không để tâm đến những lời nịnh nọt như thế này.

Nhưng kỳ lạ thay, bây giờ chúng lại khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

'...Mình chẳng làm gì cả.'

Cô ấy thấy lạ.

Từ khi nào cô lại bận tâm đến những chuyện như thế này?

"..."

Trong thâm tâm, cô đã biết câu trả lời.

Gác lòng kiêu hãnh sang một bên, cô tiến về phía Julien, điều này khiến cho những người khác đều sửng sốt. Hắn ta đứng một mình, ánh mắt hắn dán vào những cái cây xung quanh.

"..."

Cô dừng lại khi chỉ còn cách hắn vài mét.

Hắn liếc nhìn qua vẻ ngoài của cô.

"Có gì sao?"

Vẫn như mọi khi, lại là chất giọng đều đều và thô lỗ ấy. Tuy nhiên, cô không bận tâm đến điều này.

Cô biết nếu mình để lộ ra sơ hở, hắn sẽ nắm bắt lấy ngay và lợi dụng chúng.

"....Cảm ơn cậu. Nếu cậu không cảnh báo mọi người, có lẽ chuyến đi này sẽ gặp rất nhiều khó khăn."

"Ah."

Hắn đưa tay ra và vỗ vai cô.

"Chuẩn rồi đấy."

"...?"

Aoife thấy toàn bộ tình huống này thật hài hước. Cô cũng đã mong đợi câu trả lời như vậy từ hắn ta.

Có lẽ cô đã bắt đầu hiểu tính cách của hắn?

"Cậu có thể tiếp tục làm điều đó không?"

Aoife tin rằng nếu có sự hỗ trợ của hắn, họ sẽ không gặp tai nạn nào trong tương lai.

Bởi lẽ, khả năng của hắn ta thực sự rất có hiệu quả.

Ngay cả khi các thành viên khác đều không ưa hắn, cô vẫn lờ họ đi. Để chuyến đi này có thể diễn ra suôn sẻ, cô cần hắn.

Lòng kiêu hãnh chẳng có nghĩa lý gì trong hoàn cảnh này cả.

Cô cho rằng mình với hắn sẽ đồng quan điểm, nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, thì hắn chỉ lắc đầu.

"Không."

Hắn ta thản nhiên lấy thịt khô ra, cắn một miếng rồi quay đi.

"...Dù có muốn thì cũng không thể."

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, nét mặt Aoife không hề thay đổi.

Cái phản ứng này... Quả là hợp với hắn.

Nhưng đúng như dự đoán.

'Mình thực sự không thể chịu nổi cậu ta'

***

Chiều Không Gian Gương là một không gian rộng lớn không có sự sống.

Lực lượng mà vương quốc phải sử dụng để ngăn chặn sự xâm thực của không gian này là rất lớn.

May thay, dù Chiều Không Gian Gương là vùng đất nguy hiểm, nhưng ẩn chứa trong nó là vô vàn cơ hội.

Trạm Tiếp Tế Vùng Đen.

Phía trước tấm bảng bay được trang trí bằng vô số hình ảnh chuyển động chính là người phụ nữ duyên dáng với mái tóc đen dài.

Dường như ánh mắt Delilah đang tập trung vào một tấm bảng duy nhất.

".....Chẳng lẽ cậu ta rất nhạy bén với mana?"

[...Giết luôn con đó đi.]

Mặc dù không có thiên phú về ma thuật dò tìm, cậu vẫn có thể dễ dàng phát hiện ra các Rabbleflit và tránh được cuộc phục kích của bè lũ quái vật...

Điều này khơi dậy sự tò mò trong cô.

Thực chất, chuyện này không gây ấn tượng mấy. Hầu hết các pháp sư sau khi đạt tới trình độ nhất định đều có thể cảm nhận mana của sinh vật khác.

Tuy nhiên, điểm mấu chốt ở đấy chính là 'trình độ nhất định' kia.

Ít nhất phải là từ bậc 3 trở lên.

Nói cách khác, trước khi đạt đến bậc 3, cậu ta đã làm được chuyện đó.

"Thật cuốn hút."

Thật sự.

Đó là tất cả.

Thật là hấp dẫn.

Sự quan tâm của cô dành cho cậu nguội dần khi cô ấy nhìn vào tờ giấy trong tay.

"...."

Đó là một tài liệu nêu chi tiết về lý lịch của Julien.

Nội dung không dài, cũng không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, có một trang duy nhất đã thu hút sự chú ý của cô. Đó là hình ảnh của cậu.

Trên cẳng tay của cậu ta là một hình xăm màu đen nhỏ.

Một hình xăm bình thường đến mức mà bất kỳ ai cũng có thể có.

Thế nhưng...

Cô tin vào giả thuyết của mình.

Sau khi kiểm tra tờ lý lịch kỹ lưỡng, cô đã chắc chắn về điều đó.

"....Cuối cùng, các ngươi cũng đã lộ diện."

Delilah nhẹ nhàng nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Tay cô siết lại, và tờ giấy trở nên nhăn nhúm.

"Thậm chí các ngươi còn cố gắng nhắm tới nơi này..."

Cuối cùng, vẻ mặt thường lệ của cô nứt ra, khoé môi cô cong lên thành một nụ cười khinh bỉ.

"Thật táo bạo."

Cô khạc nhổ, cố gắng hết sức để kìm nén cơn bão đang sôi sục trong lồng ngực.

Nhìn vào hình xăm trong ảnh, vẻ mặt cô trở nên lạnh như băng.

"Thật sự rất táo bạo..."

***

"Có vẻ như tất cả các đội đã tập hợp đầy đủ."

Không có trục trặc nào trên quãng đường đi đến địa điểm chỉ định. Chuyện này thật tốt theo nhiều nghĩa, đặc biệt là khi ký ức kia vẫn còn ám ảnh tôi mãi.

Tôi vẫn còn cảm nhận được những di chứng sót lại sau cái chết của bản thân. Tuy nó rất chóng vánh... nhưng khoảnh khắc cuối cùng đã khắc sâu vào tâm trí tôi.

"Những gì các bạn đang trải qua chỉ là một phần nhỏ của chiều không gian này. Càng đi sâu vào, mọi thứ sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Rất may là đế quốc của chúng ta đã thiết lập một số trạm an toàn ở khắp nơi trong chiều không gian. Và đây chính là một ví dụ."

Amir Wallow đưa ra một tuyên bố dài dòng. Anh ấy đã cho chúng tôi một cái nhìn tổng quan ngắn gọn về vị trí hiện tại của mình.

Nhìn xung quanh, tôi không khỏi ngạc nhiên.

Những bức tường cao được xây dựng từ đá vững chắc bao quanh khu vực này, trong khi lều trại nằm rải rác khắp nơi. Ở đằng xa, một không gian nứt nẻ đánh dấu các điểm ra vào nơi mọi người đến và rời đi.

Đó là một cảnh tượng kỳ lạ. Một cảnh tượng mà tôi chẳng thể nào quen nổi.

"Nơi này là một trạm an toàn khá nhỏ. Có rất nhiều nơi như vậy ở sâu hơn bên trong không gian này, nhưng bây giờ các bạn vẫn chưa được trải nghiệm nó đâu. Hãy cứ tận hưởng chỗ này đi đã. Chúng ta sẽ quay lại học viện sau một giờ nữa."

Các học viên đều tách ra.

Ai cũng phấn khích lạ thường trong khi tản ra để xem xét khu vực an toàn, tận hưởng những điều mới mẻ và lạ lẫm.

Tôi cũng định đi ngó nghiêng chút xíu, nhưng mà...

"Mình mệt quá."

Tôi mệt vãi lúa.

Mí mắt tôi nặng trĩu, chân nặng như chì. Đến mức mà tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kiếm một chỗ ngồi nghỉ..

"Haa..."

Hít một hơi thật sâu, tôi che mặt lại.

Tình huống quái đản gì thế này?

Từ lúc bắt đầu đến đây tới giờ, tôi chẳng làm gì nhiều cả. Các thành viên khác trong nhóm đã đảm nhiệm hết các vai trò giết quái, trong khi đó thì tôi chỉ đứng quan sát từ phía sau.

Lần duy nhất mà tôi hành động là lúc đó...

"Rốt cuộc là do nó à?"

Vậy ra đây là hậu quả của việc sử dụng kỹ năng "tiên đoán"?

Nếu đúng là thế, thì đây là một tin đáng mừng. Bởi lẽ, so với phản ứng dữ dội đến từ 'sự đắm chìm' trong cảm xúc, việc này chẳng là cái đinh gì luôn.

"Haha.... chết tiệt, mình đã quá quen với chuyện đó rồi sao?"

Đau đớn về thể xác, mệt mỏi, chấn thương tinh thần... Dường như tôi đã trải nghiệm đủ thứ tồi tệ chỉ trong tuần vừa qua.

"Thật điên rồ mà. Cái này i—Ukh!"

Cơn đau đột nhiên chiếm lấy cơ thể tôi.

Quá dữ dội đến nỗi tôi không thể hét lên. Nước bọt bắn ra từ miệng tôi khi tôi mất kiểm soát cơ thể.

Tầm nhìn của tôi mờ đi và thế giới nghiêng ngả.

"...Ukh."

'C-chuyện gì đang xảy ra thế này...?!'

Tôi dùng hết sức lực để bám chặt vào thành ghế, chân tôi run rẩy và mềm nhũn ra.

Thật khó để diễn tả được nỗi đau kinh khủng này, thứ đang hoành hành dữ dội trong cơ thể tôi.

Có vẻ như nó muốn chiếm lấy tâm trí tôi, kích thích mọi ngóc ngách trong ý thức của tôi trước khi dồn về một nơi cụ thể. Một nơi cực kỳ quen thuộc.

"...Ah."

Khi ánh mắt tôi chạm tới nơi đó, cuối cùng tôi cũng đã lấy lại được hơi thở của mình.

Tôi không biết phải nói gì nữa.

Tôi cúi đầu nhìn xuống cẳng tay mình, nơi có một hình xăm nhỏ.

Hình xăm không còn giống như trước nữa, vì đã có sự đổi thay.

"C-c-chuyện này...haa... tệ rồi đây..."

Chiếc lá thứ hai của hình xăm.

Nó đang loé sáng.

#Vi

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương