Tam Tai Giáng Thế
-
Chapter 17: Chiều Không Gian Gương (2)
Như thể không khí đã nứt ra thành các mảnh, tựa như gương vỡ, lơ lửng giữa không trung.
Một đám đông tụ tập bên ngoài không gian đổ nát. Có hơn vài trăm học viên, tất cả đều tụ tập thành từng nhóm nhỏ.
Ngoại trừ tôi.
Có lẽ là do họ đang tránh mặt tôi, hay chỉ đơn giản là không ưa, nên chẳng có ai tới chỗ tôi cả.
.....Tôi là người duy nhất ở một mình.
"Chiều Không Gian Gương..."
Tôi không để bụng vì tôi đang bận tập trung vào khoảng không gian nứt nẻ trước mặt.
'Yeah, mình thực sự không muốn đi.'
Thật đáng quan ngại.
Tuy nhiên, tôi không có lựa chọn nào khác. Dù thích hay không, tôi vẫn phải đi. Biết đâu khi vào đó, tôi sẽ tìm được câu trả lời...
Trong lúc tôi bận suy nghĩ thì giáo sư Amir Wallow xuất hiện.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
"Vì mọi người đã tới đủ, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Bây giờ chúng ta sẽ chia nhóm năm người. Đợi tý, tôi sẽ công bố danh sách nhóm."
Tiếng ồn bắt đầu rộ lên, các học viên đều có vẻ lo lắng.
'Vậy là mình phải hành động theo nhóm.'
"Việc chia nhóm hoàn toàn là ngẫu nhiên nên sẽ không cân bằng. Tuy nhiên, đừng lo lắng vì bài hôm nay không tính điểm đâu. Hiện tại, chúng ta sẽ làm quen với môi trường bằng cách tiến vào những vùng không nguy hiểm của Chiều Không Gian Gương."
Và rồi, anh giải thích về đội hình của nhóm. Một nhóm thường bao gồm từ bốn đến năm thành viên -- hai người gây sát thương, một tầm xa, một đỡ đòn và một hỗ trợ.
Mỗi đội thường có từ một đến hai người luân phiên nhau gây sát thương.
Nếu vậy, vai trò của tôi sẽ là hỗ trợ.
"Mọi người sẽ tự quyết định trưởng nhóm nhé. Người mạnh nhất, hay người giỏi lãnh đạo... Tùy vào lựa chọn của các bạn.”
Ngay sau đó, các nhóm đã được công bố.
.
.
.
Nhóm 7
: 1. Julien Evenus
: 2. Rosanne Brighton
: 3. Aoife Megrail
: 4. James Milner
: 5. Adan Whitelock
"...Nhóm 7."
Trong danh sách có nhiều cái tên lạ. Có hơn nghìn học viên năm nhất và tôi cũng chẳng thể nhớ hết tên của từng người.
Tuy nhiên, có một cái tên đặc biệt hơn cả trong đây.
Aoife Megrail.
Cái tên Megrail nổi bật ngay lập tức, vì nó là tên gia tộc thống trị Đế quốc này. Và cũng là tên người phụ nữ xuất hiện trong viễn cảnh.
Rời mắt khỏi bảng, tôi chạm mắt với cô ấy. Biểu cảm của cô rất khó đọc vị, và trong thoáng chốc, tôi nhận ra có sự lạnh lùng từ đôi mắt kia. Nó diễn rất nhanh rồi lại biến mất.
Cô ấy là người đầu tiên tiếp cận tôi. Mái tóc đỏ của cô đung đưa trong gió một cách duyên dáng trong khi đôi môi xinh đẹp khẽ hé mở.
"Chúng ta chung nhóm."
"...Có vẻ là vậy."
Giọng điệu của tôi khá cứng nhắc. Tôi không biết nên xưng hô như nào mới phải. Vì đó là công chúa, tôi phải cẩn thận lời nói của mình.
Cho đến khi cô ấy lên tiếng.
"Cậu yếu đuối."
Đúng quá không cãi được.
"...Vậy nên hãy để tôi làm trưởng nhóm cho."
Tôi không trả lời và chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Cô ấy cũng nhìn thẳng vào mắt tôi, như thể đang thách thức.
Có lẽ cô ta mong đợi rằng tôi sẽ phản đối.
Nhưng mà...
"Cứ làm theo điều cậu muốn."
Dù sao chuyện này cũng tốt cho tôi.
Tôi không muốn trở thành lãnh đạo. Tôi cũng không đủ khả năng.
Trước hành động ấy của tôi, vẻ mặt điềm tĩnh của cô ta nứt ra. Tôi khẽ cúi đầu, và khoé môi cong lên.
".....Trưởng nhóm à."
***
Không khí khô.
Thế giới đơn sắc, màu xám bao phủ tất thảy, ngoại trừ tông màu đỏ và cam rực rỡ của ánh nắng đến từ trời cao.
Tôi đang chạy trên một bãi đá.
Các thành viên khác trong nhóm đang chạy trước tôi. Không như tôi, có vẻ họ không gặp khó khăn gì.
Thể lực của tôi sắp chạm đáy.
Có phải đây là sự khác biệt giữa tôi với mọi người không...?
"Dừng lại ở đây thôi."
May thay, khi tôi suýt chút nữa thì gục, cả nhóm đã dừng lại.
Aoife nhìn xung quanh trước khi nhìn vào một tảng đá lớn.
"Hãy nghỉ ngơi một lát. Chúng ta sắp đến đích rồi."
Tận dụng tình hình, tôi ngồi lên tảng đá để lấy lại hơi thở. Tổng cộng có năm người trong nhóm, nhưng tôi ngồi xuống, không một ai đến gần tôi mà chỉ tụm lại bên Aoife.
'Không trách được... Dù sao cô ta cũng là công chúa.'
Nếu tôi là họ, hẳn tôi cũng sẽ hành động như thế.
Thật không may là trong tương lai, khả năng cao cô ta sẽ giết tôi. Vậy nên tôi phải cẩn thận khi ở cùng.
Phải giữ khoảng cách thích hợp.
Có điều, từ chỗ tôi vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.
"Trưởng nhóm à, chính xác thì chúng ta đang đi đâu vậy?"
"...Tới điểm tập trung. Chúng ta có thể gặp những người khác ở đó."
"Ah, ra thế."
Một người phụ nữ với mái tóc vàng thở phào nhẹ nhõm. Rosanne Brighton. Với một cây gậy phép trên tay, cô ấy là người tấn công tầm xa của nhóm..
Người sử dụng hai thuộc tính Nguyên tố.
Lửa và nước.
Cô nhìn xung quanh.
"Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Chúng ta vẫn chưa đụng độ quái vật. Có phải vì đây là một trong những khu an toàn?"
"Mục đích của chuyến đi này là để chúng ta làm quen với môi trường. Nên là sẽ không có nhiều quái vật đâu."
Với chiều cao ấn tượng lên đến 2 mét, anh ta cao hơn tất cả bọn tôi. James Milner, đỡ đòn của nhóm, lên tiếng trả lời.
"Ah."
"Đúng vậy."
Aoife vừa liếc nhìn xung quanh vừa nhai miếng khô bò.
".....Kể cả thế, hãy luôn giữ cảnh giác."
"Đã rõ."
Sau khi ăn xong, Aoife gật đầu và vỗ tay.
"Đi thôi."
Chúng tôi tiếp tục di chuyển.
Địa hình thay đổi, và những cái cây xuất hiện, cành cây trơ trụi không lá vươn ra và dần dần vây quanh chúng tôi khi chúng tôi tiến bước.
Scrunch... Scrunch...
Nhóm chúng tôi chìm trong im lặng, chỉ bị gián đoạn bởi nhịp bước chân đều đặn của chúng tôi vang vọng trên mặt đất gồ ghề được phủ lên một lớp lá mục nát hơi ẩm ướt.
Dần dần, ánh sáng yếu đi, và tôi cảm thấy mình đang mất dần thị lực. Màn sương mù bủa vây, những thân cây cong queo xung quanh, che khuất tầm nhìn của chúng tôi..
"....Tiếp tục di chuyển."
Lòng tôi tràn ngập nỗi bất an.
Từ thị giác, thính giác... Chúng tôi dần mất đi các giác quan của mình.
"Haaa... Haaa...."
Hơi thở của tôi bắt đầu trở nên nặng nề hơn.
...Tôi đã mệt rồi sao?
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu khi tôi tiếp tục tiến về phía trước.
"Ukh...!"
Đầu tôi đột nhiên đau nhói.
Cơn đau không dữ dội lắm. Nó đến rồi rời đi nhanh chóng. Khi tôi lấy lại được ý thức, ánh sáng đang dần quay trở lại.
'Gì thế...?'
Sau khi kiểm tra lại, tôi thấy cơ thể mình không có gì lạ cả. Nhìn chằm chằm vào cánh tay, tôi khẽ cau mày nhưng vẫn tiếp tục di chuyển.
Cuối cùng, sau vài phút, tôi thả lỏng tâm trí.
"...Chắc mình mệt rồi."
Ngay lúc tôi cảm thấy ngực mình nhẹ nhõm hơn.....
SHIIIING--!
Có thứ gì đó bay vụt qua không trung, lao về phía tôi từ một cái cây gần đó. Nó nhanh đến nỗi tôi không kịp phản ứng.
Trước khi tôi kịp định thần lại, một cơn đau dữ dội ập thẳng đến ngực tôi.
Thump.
Và tôi ngã khuỵu xuống.
"Pftt."
Đầu tôi lâng lâng, máu trào ra từ miệng.
Thế giới xung quanh trở nên mờ dần đi.
"C-cái gì..."
Tôi gần như không thể nói được.
Cơn đau này thật khó để diễn tả. Cảm giác thật dữ dội và ý thức của tôi dần mất đi.
Clank--!
Điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi bất tỉnh là một sinh vật nhỏ lao tới từ phía trước, hướng thẳng về phía Aoife nhưng cô ta chỉ kịp chống cự lại một cách khó khăn.
"Chết tiệt..."
Và rồi thế giới chìm vào bóng tối.
Hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.
"Uahp...!"
Như thể oxy bị lấy khỏi phổi, tôi hít thở một cách khó nhọc. Ý thức trở lại và đầu óc tôi lấy lại được sự tỉnh táo.
Scrunch... Scrunch...
Tiếng bước chân quen thuộc của tôi vang vọng trên mặt đất, và khi tôi nhìn về phía trước, những tấm lưng quen thuộc hiện ra.
'Cái gì vừa...'
Ký ức về tình huống đó vẫn còn sống động trong tâm trí tôi. Mặc dù tầm nhìn bị cản trở, nhưng con đường này trông thật quen thuộc.
Từ những cái cây đến vị trí hiện tại của chúng tôi. Tất cả đều giống nhau. Chỉ trong vài phút nữa, chúng tôi sẽ ra ngoài...
Quả thực, đúng như tôi nghĩ, ánh sáng bắt đầu trở lại. Một quang cảnh quen thuộc hiện ra.
Dần dần, chân tôi di chuyển chậm lại và dừng hẳn.
Nhận thấy tình trạng của tôi, những người khác cũng dừng lại theo. Aoife cau mày và lên tiếng.
"Cậu mệt rồi à?"
Tôi không trả lời cô ấy.
Đảo mắt nhìn xung quanh, dường như mọi thứ vẫn y hệt như lúc trước. Giống đến lạ lùng.
"...Julien?"
Vị trí của những cái cây, vị trí của những tảng đá và cảm giác của không khí - mọi chi tiết đều ùa về sống động trong tâm trí tôi.
Không thể nào đâu, nhỉ...?
"Này...!"
Tôi giật mình khi hai bàn tay to lớn nắm lấy vai tôi. Một khuôn mặt thô ráp dí sát lại gần mặt tôi.
"Có người đang nói chuyện với cậu đấy, tập trung vào."
"..."
Lúc đó tôi mới nhận ra mọi người đang nhìn mình. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu trước khi mở mắt ra lần nữa.
"Bỏ cái tay ra."
"Cậu…"
Tôi giơ tay lên, vừa định nắm lấy vai cậu ta thì cậu ta đã buông tay ra trước và chửi thề.
".....Tên khốn kiêu ngạo."
Không quan tâm đến cậu ta, tôi phủi nhẹ vai và chỉnh lại quần áo. Cảm thấy ánh nhìn của Aoife, tôi cảm thấy mình bắt buộc phải giải thích tình hình.
"Phía trước có phục kích."
Biết đâu được.
Tôi cũng không chắc lắm.
"Một cuộc phục kích...?"
Với vẻ mặt ngơ ngác, miệng James há hốc ra.
"Đó có thực sự là cái cớ tốt nhất mà cậu có thể--"
Bước--
Mặc kệ cậu ấy, tôi bước về phía trước.
"Này, cậu...!"
Bước--
Và rồi một bước nữa. Cẩn thận đếm từng bước chân, tôi nhắm mắt lại và ôn lại ký ức trong tâm trí. Dần dà, tôi đến gần đúng nơi mà ký ức kết thúc.
Chỉ còn cách một bước nữa thôi.
"..."
Chân tôi dừng lại.
Chỉ một bước nữa. Chỉ cần tôi bước một bước nữa...
"Thực sự chúng ta phải tốn thời gian đợi cậu ta sao? Tên đó chỉ đang cố tỏ vẻ để chữa quê mà thôi. Nếu--"
Bước--
Tôi đã làm điều đó.
Và rồi...
SHIIIING--!
Giống như trong ký ức, khoảnh khắc chân tôi chạm đất, cây cối xào xạc và một thứ gì đó nhanh chóng lao vút qua không trung. Nhưng khác với lần trước, tôi đã có sự chuẩn bị. Tôi nghiêng người né nhẹ sang bên, và nó lướt qua ngay trước mặt tôi.
Với một tiếng 'thud', nó ngã xuống đất, để lộ ra một phần khuôn mặt.
"..."
Tôi không quan tâm nhiều đến vẻ ngoài của nó.
Quay đầu lại nhìn mọi người trong nhóm, tôi khẽ hích cằm.
"...Giết nó đi."
#Vi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook