Tam Tai Giáng Thế
-
Chapter 16: Chiều Không Gian Gương (1)
Sức mạnh chế ngự cảm xúc.
Đây là một sức mạnh thú vị.
Đau buồn, phẫn nộ, vui vẻ... Theo cách này hay cách khác, tất cả đều đan xen vào nhau. Nếu khai thác đúng cách, đau buồn có thể mang lại giận dữ, giận dữ có thể mang lại sợ hãi, và sợ hãi có thể mang lại niềm vui...
Tất cả đều liên kết với nhau và có vô số cách kết hợp.
Nhưng...
"Liệu sau đó, mình có còn tỉnh táo không?"
Sức mạnh này đi kèm với một nhược điểm lớn.
.....Sự tỉnh táo của tôi.
Nó sẽ bị bào mòn.
"Huuu."
Tôi hít một hơi thật sâu để thư giãn đầu óc.
"Trạng thái."
Một màn hình quen thuộc hiện ra trong tầm nhìn của tôi. Ánh mắt tôi cuối cùng dừng lại ở những phép thuật được liệt kê trong đó.
Có một điều mà tôi vẫn luôn tò mò.
Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Anger - Phẫn nộ
Ma thuật trung cấp [Cảm xúc]: Sadness - Đau buồn
Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Fear - Sợ hãi
Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Happiness - Hạnh phúc
Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Disgust - Ghê tởm
Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Surprise - Bất ngờ
"..."
Tôi im lặng đưa tay lên và với tới cửa sổ trước mặt.
"...Không được rồi."
Một lần nữa, tay tôi lại lướt qua tấm bảng. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Tôi đã thử nhiều phương pháp nhưng có vẻ như không thể tác động vật lý vào nó.
Hay là thế này…?
Tôi đã thử một cách khác.
Nhắm mắt lại, tôi dồn sự chú ý vào vùng gần bụng. Một dòng chảy từ từ chạy qua người tôi, tôi dẫn dòng chảy đó về phía các ngón tay.
Tay tôi có cảm giác nhột lạ, tưởng như nó bị mắc chứng dị cảm ấy.
Không bận tâm tới điều đó, tôi vươn tay về phía tấm bảng. Chính xác hơn mà nói, thì là về phía phép thuật đầu tiên.
Anger - Phẫn nộ.
"...!"
Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Anger - Phẫn nộ.
Cấp độ 1 [0%--[13%]---------------100%]
Một thanh nhỏ xuất hiện ngay bên dưới.
"...Cuối cùng cũng làm được."
Một sự thay đổi đã xảy ra và tôi biết được tiến trình hiện tại của mình.
Tôi tiếp tục gõ vào các thanh khác.
Sadness - Đau buồn -- Cấp độ 2 [23%]
Fear - Sợ hãi -- Cấp độ 1 [37%]
Happiness - Hạnh phúc -- Cấp độ 1 [37%]
Disgust - Ghê tởm -- Cấp độ 1 [37%]
Surprise - Bất ngờ -- Cấp độ 1 [37%]
"Thật hấp dẫn."
Ma thuật duy nhất ở cấp độ 2 là [ Sadness - Đau buồn ]. Thông tin này chẳng khiến tôi ngạc nhiên chút nào vì tôi đã biết từ trước.
Điều tôi không biết là tiến trình hiện tại của nó.
23%...
Nhiều hơn tôi nghĩ.
"....Vậy ra, kinh nghiệm thực tế cũng có giá trị đối với tiến trình. Kinh nghiệm thực tế của mình, chứ không phải của Julien."
Việc tôi đã đạt đến cấp độ 2 và những cảm xúc khác cũng có chút tiến triển là minh chứng cho giả thuyết của tôi.
Có điều;
Hands of Malady - Bàn Tay của Bệnh Tật -- Cấp độ 1 [0%]
Chains of Alakantria - Xiềng Xích của Alakantria -- Cấp 1 [0%]
"Haha..."
Một tiếng cười bật ra khỏi miệng tôi.
Sao lại thế này được cơ chứ?
0%...
Thậm chí không có một phần trăm nào. Không có tý gì cả...
"Cũng phải thôi."
Julien cũ có khả năng sử dụng những ma thuật này. Mặc dù không xuất sắc, nhưng hắn vẫn dũng được. Leon đã nói với tôi điều này.
Nhưng vì nó ở mức 0% nên tôi đoán là giả thuyết của mình đã đúng.
Năng lực hiện tại của tôi.
Là Cảm xúc và Nguyên tố.
Tất cả đều là của tôi. Không phải Julien cũ, mà là của tôi.
"Huuu."
Tôi hít một hơi thật sâu.
Nhắm mắt lại, tôi đưa tay về phía trước. Một vòng tròn nhỏ lơ lửng trong không khí trước mặt tôi và một vài chữ rune bắt đầu phát sáng.
"Lại lẫn nữa nào."
***
Cách ký túc xá Rondeo năm phút đi bộ là một cơ sở đào tạo, tên nó là [Toà Karlson].
Cơ sở rộng 1000 mét vuông, chứa nhiều thiết bị và dụng cụ tập luyện tuyệt vời phục vụ cho mục đích đào tạo.
Nơi này thường được đông đảo học viên sử dụng, nhưng bây giờ lại khá vắng. Vì mới đầu năm học nên các học viên đều bận rộn giao lưu với nhau.
Giao lưu là điều quan trọng trong giới quý tộc. Do đó, các gia tộc đều khuyến khích con em mình tham dự những buổi họp mặt, hội nhóm.
Tuy nhiên, vẫn có những ngoại lệ.
"Vậy là cậu ở đây."
Một trong những ngoại lệ chính là Leon. Người anh ướt sũng từ đầu đến chân, tay cầm chặt thanh kiếm. Trước mặt anh là một hình nộm đã bị cắt làm đôi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau, anh dừng lại.
"Evelyn? Cậu tới đây làm gì?"
"...Chẳng lẽ tôi không được phép tập luyện sao?"
Cô nhún vai bất lực, chỉ về phía những hình nộm huấn luyện gần đó. Nhìn thấy chúng, Leon gật đầu.
"Tôi hiểu rồi."
Anh bắt đầu lau mồ hôi trên trán.
"...."
Một sự im lặng khó xử bao trùm cả căn phòng.
Evelyn bực bội nhìn anh.
"Tôi không nói về hắn ta."
"...Huh?"
"Tôi sẽ không hỏi về hắn nên cậu không cần phải căng thẳng như vậy."
"..."
Anh dễ đoán đến vậy à...? Trong giây lát, Leon khó nhọc trả lời.
"Tôi hiểu rồi. Cậu không muốn nói về ngài ấy. Và tôi cũng thế. Dù sao đó cũng không phải chuyện gì đáng để bàn tán cả."
"...Thật vậy."
Vai Leon thả lỏng và nét mặt anh giãn ra.
"Dạo này cậu thế nào?"
Năm năm. Đó là khoảng thời gian hai người xa cách.
Gia tộc Evenus là một trong những gia tộc quý tộc phát triển nhanh nhất. Đương nhiên, phe phái của họ rất lớn. Gia tộc Verlice là một trong những gia tộc thân thiết với họ trong những năm qua.
Có một thời gian, hai gia tộc đã bàn bạc về việc đính hôn giữa Evelyn và Julien.
Tuy nhiên, cuối cùng ý định đó đã bị hủy bỏ.
“Ừm... Tôi vẫn ổn, chắc thế?"
Evelyn nhún vai và cười gượng gạo. Cô vẫy tay, chỉ vào hình nộm bị vỡ.
"Quên vụ đó đi. Tôi rất ngạc nhiên khi cậu đạt top 2 đấy. Cậu đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hồi xưa, cậu gần như không thể nhấc nổi thanh kiếm..."
"Tôi đã chăm chỉ luyện tập--Nhìn là biết mà?"
“Thật nhạt nhẽo."
Mặt Evelyn nhăn lại.
"...Tôi không ngờ cậu lại là một gã nhạt nhẽo đến vậy."
Sau đó, cô bắt chước biểu cảm của cậu, lạnh lùng nói.
"Tôi đã chăm chỉ, luyện tập~"
Và khoe ra cơ bắp.
Nhìn cảnh tượng đó, Leon quay đầu đi và lấy tay che miệng.
"...Kuhum. Xin lỗi."
"Làm ơn đi, thậm chí cậu còn không tự nhận thức được..."
Khuôn mặt Evelyn thay đổi và cô ngừng lại giữa chừng. Cô che miệng lại và tiến lại gần.
"...Sao thế?"
“Không có gì."
Leon càng quay đầu né ra xa hơn.
"Đừng bảo là..."
Nhưng Evely vẫn khăng khăng.
"Cậu…"
Cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt anh, mắt cô mở to.
"Cậu đỏ mặt á? Khoan đã, đừng nói với tôi là cậu thực sự không hề nhận thức được hành vi của mình nhé?"
“Tôi..."
“Thật luôn à..."
***
‘Chiều Không Gian Gương' -- Một hiện tượng diễn ra trên khắp lục địa Aurora.
Có rất ít thông tin về Chiều Không Gian Gương. Tất cả những gì người ta biết là nó dần mở rộng hơn qua từng năm, từ từ nuốt chửng lấy lục địa.
Từ đó, những thực thể được gọi là ‘Đứa Con của Bóng Tối' đã xuất hiện trên lục địa.
Những thực thể hỗn loạn ấy đã làm rung chuyển đời sống của nhân loại, nhanh chóng xâm chiếm lãnh thổ của họ.
Tình hình chung là thế.
Ít nhất thì đó là cách mà tôi hiểu.
"Mặc dù tình hình nghe có vẻ rất tệ, nhưng Đế quốc vẫn đang chống cự tốt. Thực tế thì chúng ta đã giành lại được một phần lãnh thổ trong thời gian gần đây. Đó là lý do tại sao mọi người cần ghi nhớ những con quái vật có trong danh sách. Nó sẽ hữu ích cho các bạn khi tiến vào Chiều Không Gian Gương."
Lớp mà tôi đang theo học có tên 'Hồi tưởng di sản và phân tích quái vật'. Có rất nhiều thông tin cần nhớ, từ lịch sử, các dạnh quái vật, phân loại, v.v...
Nhìn vào danh sách dài những điều cần phải ghi nhớ, tôi thấy hơi nhức nhức cái đầu.
Nó làm tôi nhớ lại thời đi học.
Tuy nhiên, dường như không phải chỉ có mỗi tôi gặp khó khăn.
Nhìn chằm chằm vào bóng người tóc trắng ngồi cách tôi vài hàng ghế, tôi cố nhịn cười.
Với một tiếng "Unnng", cô ấy vò đầu, lẩm bẩm, 'Điên thật. Có nên bán vốn tự có không? Mẹ kiếp, không. Chết tiệt...'
Chỉ toàn là mấy lời vô nghĩa.
Vào lúc đó, như thể cảm nhận được ánh nhìn của tôi, cô ấy quay đầu lại và chúng tôi chạm mắt. Biểu cảm của tôi cứng đờ lại, một hình ảnh lóe lên trong tâm trí.
'...Là cô ta.'
Người phụ nữ trong viễn cảnh.
Trước khi não tôi kịp xử lý thông tin, cô ấy nghiêng đầu và hỏi: "Cậu đang nhìn cái chó gì thế?"
Tôi định trả lời nhưng ngừng lại khi cảm nhận được ánh nhìn của giáo sư.
Cô ấy lè lưỡi và quay về phía trước.
Bài giảng tiếp tục từ đó và kéo dài tới một tiếng sau. Đến lúc đó, tinh thần tôi kiệt quệ.
"Chúng ta mới chỉ học được một phần của chương trình. Vẫn còn rất nhiều kiến thức phải học. Vậy nên, hãy về nhà và ôn lại bài nhé."
Như thể chưa hài lòng, giáo sư nói thêm.
"Tiết sau tôi sẽ kiểm tra bài cũ."
Sau khi nói xong, giáo sư rời khỏi lớp, các học viên than vãn kêu trời kêu đất, và trong khi đó, cô gái tóc trắng ôm đầu rên rỉ.
"Mình tiêu rồi... Tiêu thật rồi. Chết tiệt. Cứ thế này, mình sẽ trượt mất... Mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bán thân sao?"
Cô nhìn xung quanh trước khi hướng ánh mắt về phía cậu trai gần nhất.
"Oy."
"...Hm?"
"Cậu sẽ trả bao nhiêu cho tôi?"
"Eh?"
Cậu ấy bối rối lùi lại một bước. Dường như cô không bận tâm và tiến lại gần cậu. Mọi hành động của cô ấy đều thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Thực sự mà nói thì cô rất xinh đẹp.
Chỉ tiếc một điều là cô ấy bị điên.
Điên khùng vãi lúa.
"Thế này thì sao..."
Cô tì khuỷu tay lên vai cậu. Nghiêng đầu lại gần hơn, cô xoa cằm và gật đầu. Như thể cô vừa đưa ra một quyết định lớn.
"Cậu đưa hết tiền cho tôi, đổi lại tôi sẽ nắm tay cậu. Thế nào?"
"....Eh?"
"Không được à?"
"..."
"Tsk."
Cô lè lưỡi và tiến tới tìm mục tiêu tiếp theo, và tình huống ấy lại lặp lại. Sau một hồi lâu, cô rời đi với vẻ mặt u ám.
Tôi đã định rời đi, nhưng cảnh tượng kia khá thú vị. Tôi tò mò xem có thằng nào sẵn sàng tiêu hết tiền chỉ để nắm tay cô ấy hay không.
Mà…
Thực chất là tôi sợ tiết học tiếp theo.
[Mô Phỏng Chiều Không Gian]
Y như cái tên, đây là một lớp được chỉ định để mô phỏng lại môi trường của ‘'Chiều Không Gian Gương”. Mặc dù không phải là thật và quái vật trong đó cũng chỉ là giả, thế nhưng điều đó không có nghĩa là không thể bị thương.
Nói thẳng ra thì.... tôi không muốn đi.
Khả năng của tôi vẫn chưa đủ.
Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là ở lại và quan sát.
"Hãy chuẩn bị và mặc đồ bảo hộ. Chúng ta sẽ bắt đầu trong nửa giờ nữa."
Một giọng nói lớn vang lên, nhắc tôi nhớ đến thời khắc tận thế sắp tới. Tôi thở dài thườn thượt và quay lại nhìn Leon, người vẫn im lặng trong suốt thời gian qua. Hắn quay lại nhìn tôi, tay giơ nắm đấm lên như thể muốn nói, 'Cố lên' trước khi thu dọn đồ và đi về phía cửa.
"Này, đợi đã. Tại sao ngươi lại rời đi?"
"...Vâng?"
Leon dừng lại nhìn tôi.
“Ngươi là hiệp sĩ của ta cơ mà?"
Không phải nhiệm vụ của hắn là bảo vệ tôi à?
"Oh."
Hắn gật đầu.
"Đúng vậy."
"...Ngươi không có gì muốn nói với ta hả?"
"Không."
“Vậy à..."
Hắn gật đầu và xin phép rời đi.
"Ah."
Tôi đưa tay lên trán.
Mẹ kiếp.
Tôi thực sự không muốn đi.
#Vi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook