Tám Gậy Tre Đánh Người
-
Chương 52
Tôi đến Berkeley không lâu thì mẹ tôi ly hôn.
Tôi buồn bã, muốn lao vào vòng tay bạn trai mà khóc.
Đệt.
Tôi làm quái gì có bạn trai.
Bạn cùng phòng, Hạ Kha – một cô gái bản xứ gốc Trung Quốc, an ủi tôi: “Lâm Vi Lương, tớ giúp cậu tìm một người đàn ông vui vẻ nhé?”
Tôi phấn chấn, “Quen cậu lâu như vậy, cuối cùng cũng nói được một câu ra tiếng người. Đi thôi, tới hộp đêm nào?”
Hạ Kha: “Không phải mấy tên money boy.”
Tôi: “Hửm? Trai nhà lành hả, Mị thích.”
Đing.
Đột nhiên điện thoại di động của tôi vang lên.
Bấm mở ra xem—
Một người lạ add wechat tôi: [Add bạn trai em đi.]
Đậu xanh rau má.
Phách lối vậy.
Cmn ai vậy?
Hạ Kha: “Tớ mua cho cậu một bạn trai ảo.”
Tôi: “Mua ở đâu, eBay à.”
Hạ Kình: “Mạng.”
Tôi không nhịn được muốn đánh cô ấy: “Bao nhiêu?”
Hạ Kha giơ hai ngón tay, tôi đoán: “20.”
Hạ Kha: “2 tệ.”
Tôi: Đậu, má, mài!
Hạ Kha: “2 tệ cũng là tiền. Dù gì cũng tiêu rồi thì đừng lãng phí.”
Có lý.
Xin lỗi, đại ca.
Chịu đựng lửa giận từ 2 tệ của tôi đi.
Tôi chấp nhận làm bạn tốt wechat.
Người bên kia là một cao thủ lành nghề, vừa kết nối câu đầu tiên đã gọi: [Cục cưng.]
Chết tiệt.
Giọng này nghe quá hay.
Quá mềm mại, quyến rũ.
Hạ Kha mở to mắt, hưng phấn bịt miệng, cười rung cả người.
Tôi hắng giọng, nói với anh ta: [Kêu vậy nghe ghê quá, đổi đi!]
Người đàn ông đó đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng: [Tên wechat của em là Lâm Vi Lương, anh gọi em là Vi Lương hay Tiểu Lương?]
Tôi: [Gọi tôi là mẹ.] (Phiên âm ‘nương’)
Anh ta: [OK, Lương Lương.]
Tôi:…
Cmn anh cố ý à?
Tôi nhấn mạnh: [Không phải Lương, lại đây, đọc lại theo giáo sư ngôn ngữ học đây, nương – nương—]
Anh ta không tức giận, chỉ cười: [Nương nương.]
Ôm ngực.
Ngoan quá.
Tôi: [Con ngoan. Con tên gì?]
Anh ta: [A Khôn. Khôn trong càn khôn.]
Tôi: [Được rồi, Tiểu Khôn.]
Anh ta: […]
Tôi nhịn cười: [Tiểu Khôn, hát một bài đi. Nương nương gần đây có nhiều chuyện không vui, thấy khó chịu.]
Anh ta: [Em muốn nghe gì?]
Tôi: [Hát một đoạn freestyle đi.]
Anh ta im lặng.
Hạ Kha cười muốn đứt hơi.
Một lúc sau, anh ta gửi qua một đoạn rap.
Giọng nam thần hát: “Mùa xuân hoa nở, mười bốn, năm, sáu đóa hoa, a, 6 tháng sáu ngắm chưa đủ thì tới 6 tháng chín, freestyle đơn giản mà quá khó, không mở miệng nổi, tôi không làm được, nương nương người đừng khó chịu nữa, ngày, đừng, gây, khó, dễ…”
Hạ Kha và tôi lăn ra cười.
Tôi nói với Hạ Kha: “2 tệ này quá đáng giá, mình cười chảy nước mắt!”
Hạ Kha nói: “Nè, thời gian không còn nhiều, đừng lãng phí.”
Đúng đúng.
Tôi bò dậy, nhắn: [Vẫn còn hơi khó chịu, anh kể chuyện cười tôi nghe đi.]
Anh: [Anh là sinh viên tốt nghiệp khoa Kinh tế trường Stanford. Anh có nghiên cứu chuyên sâu về kinh doanh, có nguồn dữ liệu lớn, dự báo kinh tế và quản lý tài chính.]
Tôi: [Haha, sinh viên tốt nghiệp khoa Kinh tế đại học Stanford?]
Chuyện cười.
Đúng thật là chuyện cười.
Anh gửi một bức ảnh tấm bằng có logo trường màu đỏ trên nền trắng, lấy ngón tay che tên và ảnh lại.
Số ID và mã vạch nhìn không giống giả mạo.
Hạ Kha và tôi bị sốc: Thạc sĩ Stanford mà lưu lạc tới đường này?
Anh: [Làm bạn trai ảo là sở thích. Anh có nhiều sở thích khác nhau. Gần đây anh thích chứng khoán, phát hiện có một loại cổ phiếu có thể kiếm được nhiều tiền, không tệ đâu, em có muốn biết không?]
Tôi: [Cổ phiếu nào?]
Anh: [Mông.]
Tôi:…
Hạ Kha: …
Anh: [Buồn cười không?]
Tôi: [Vậy vừa rồi anh nói nhiều thứ vậy chỉ để thế này thôi à. Anh không phải là tốt nghiệp Stanford gì hết đúng không?]
Anh: [Là thật.]
Tôi với Hạ Kha quay qua nhìn nhau một giây.
Tôi: [Em trai, kết bạn đi.]
Anh: [Chúng ta đã là quan hệ bạn bè trai gái.]
Được thôi.
Để thỏa mãn sở thích kỳ quặc, anh chỉ chấp nhận quan hệ giao dịch tiền bạc thế này phải không?
Tôi: [Tôi có thể hỏi cậu vài câu về việc học được không?]
Anh: [Được, nhưng…]
Tôi: [Nhưng sao?]
Anh: [Hết thời gian rồi, em nên gia hạn đi.]
Tôi:…
Bà đây chuyển 2 tệ.
Anh: [Bạn gái ơi, em có gì muốn hỏi anh?]
Tôi: [Tự gới thiệu, tôi là sinh viên năm nhất khoa Kinh tế UC Berkeley.]
Anh: [UCB? Nếu em không độc lập và hướng ngoại thì em sẽ dễ bị lạc lối, bị cô lập ở đấy.]
Tôi không thể nào đồng ý hơn: [Các trường đại học ở Califonia thích tham gia vào các nhóm nhỏ.]
Anh: [Anh sẽ dạy cho em một vài mẹo nhỏ.]
Tôi: [Thật không!]
Anh cười: [Dĩ nhiên, em là bạn gái của anh mà.]
Sau đó.
Hạ Kha ngồi bên cạnh ngẩn người.
Nhìn tôi nói chuyện suốt 30 phút với bạn trai ảo mà cô ấy đã đặt hàng cho tôi.
Nói chuyện học hành.
Tôi buồn bã, muốn lao vào vòng tay bạn trai mà khóc.
Đệt.
Tôi làm quái gì có bạn trai.
Bạn cùng phòng, Hạ Kha – một cô gái bản xứ gốc Trung Quốc, an ủi tôi: “Lâm Vi Lương, tớ giúp cậu tìm một người đàn ông vui vẻ nhé?”
Tôi phấn chấn, “Quen cậu lâu như vậy, cuối cùng cũng nói được một câu ra tiếng người. Đi thôi, tới hộp đêm nào?”
Hạ Kha: “Không phải mấy tên money boy.”
Tôi: “Hửm? Trai nhà lành hả, Mị thích.”
Đing.
Đột nhiên điện thoại di động của tôi vang lên.
Bấm mở ra xem—
Một người lạ add wechat tôi: [Add bạn trai em đi.]
Đậu xanh rau má.
Phách lối vậy.
Cmn ai vậy?
Hạ Kha: “Tớ mua cho cậu một bạn trai ảo.”
Tôi: “Mua ở đâu, eBay à.”
Hạ Kình: “Mạng.”
Tôi không nhịn được muốn đánh cô ấy: “Bao nhiêu?”
Hạ Kha giơ hai ngón tay, tôi đoán: “20.”
Hạ Kha: “2 tệ.”
Tôi: Đậu, má, mài!
Hạ Kha: “2 tệ cũng là tiền. Dù gì cũng tiêu rồi thì đừng lãng phí.”
Có lý.
Xin lỗi, đại ca.
Chịu đựng lửa giận từ 2 tệ của tôi đi.
Tôi chấp nhận làm bạn tốt wechat.
Người bên kia là một cao thủ lành nghề, vừa kết nối câu đầu tiên đã gọi: [Cục cưng.]
Chết tiệt.
Giọng này nghe quá hay.
Quá mềm mại, quyến rũ.
Hạ Kha mở to mắt, hưng phấn bịt miệng, cười rung cả người.
Tôi hắng giọng, nói với anh ta: [Kêu vậy nghe ghê quá, đổi đi!]
Người đàn ông đó đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng: [Tên wechat của em là Lâm Vi Lương, anh gọi em là Vi Lương hay Tiểu Lương?]
Tôi: [Gọi tôi là mẹ.] (Phiên âm ‘nương’)
Anh ta: [OK, Lương Lương.]
Tôi:…
Cmn anh cố ý à?
Tôi nhấn mạnh: [Không phải Lương, lại đây, đọc lại theo giáo sư ngôn ngữ học đây, nương – nương—]
Anh ta không tức giận, chỉ cười: [Nương nương.]
Ôm ngực.
Ngoan quá.
Tôi: [Con ngoan. Con tên gì?]
Anh ta: [A Khôn. Khôn trong càn khôn.]
Tôi: [Được rồi, Tiểu Khôn.]
Anh ta: […]
Tôi nhịn cười: [Tiểu Khôn, hát một bài đi. Nương nương gần đây có nhiều chuyện không vui, thấy khó chịu.]
Anh ta: [Em muốn nghe gì?]
Tôi: [Hát một đoạn freestyle đi.]
Anh ta im lặng.
Hạ Kha cười muốn đứt hơi.
Một lúc sau, anh ta gửi qua một đoạn rap.
Giọng nam thần hát: “Mùa xuân hoa nở, mười bốn, năm, sáu đóa hoa, a, 6 tháng sáu ngắm chưa đủ thì tới 6 tháng chín, freestyle đơn giản mà quá khó, không mở miệng nổi, tôi không làm được, nương nương người đừng khó chịu nữa, ngày, đừng, gây, khó, dễ…”
Hạ Kha và tôi lăn ra cười.
Tôi nói với Hạ Kha: “2 tệ này quá đáng giá, mình cười chảy nước mắt!”
Hạ Kha nói: “Nè, thời gian không còn nhiều, đừng lãng phí.”
Đúng đúng.
Tôi bò dậy, nhắn: [Vẫn còn hơi khó chịu, anh kể chuyện cười tôi nghe đi.]
Anh: [Anh là sinh viên tốt nghiệp khoa Kinh tế trường Stanford. Anh có nghiên cứu chuyên sâu về kinh doanh, có nguồn dữ liệu lớn, dự báo kinh tế và quản lý tài chính.]
Tôi: [Haha, sinh viên tốt nghiệp khoa Kinh tế đại học Stanford?]
Chuyện cười.
Đúng thật là chuyện cười.
Anh gửi một bức ảnh tấm bằng có logo trường màu đỏ trên nền trắng, lấy ngón tay che tên và ảnh lại.
Số ID và mã vạch nhìn không giống giả mạo.
Hạ Kha và tôi bị sốc: Thạc sĩ Stanford mà lưu lạc tới đường này?
Anh: [Làm bạn trai ảo là sở thích. Anh có nhiều sở thích khác nhau. Gần đây anh thích chứng khoán, phát hiện có một loại cổ phiếu có thể kiếm được nhiều tiền, không tệ đâu, em có muốn biết không?]
Tôi: [Cổ phiếu nào?]
Anh: [Mông.]
Tôi:…
Hạ Kha: …
Anh: [Buồn cười không?]
Tôi: [Vậy vừa rồi anh nói nhiều thứ vậy chỉ để thế này thôi à. Anh không phải là tốt nghiệp Stanford gì hết đúng không?]
Anh: [Là thật.]
Tôi với Hạ Kha quay qua nhìn nhau một giây.
Tôi: [Em trai, kết bạn đi.]
Anh: [Chúng ta đã là quan hệ bạn bè trai gái.]
Được thôi.
Để thỏa mãn sở thích kỳ quặc, anh chỉ chấp nhận quan hệ giao dịch tiền bạc thế này phải không?
Tôi: [Tôi có thể hỏi cậu vài câu về việc học được không?]
Anh: [Được, nhưng…]
Tôi: [Nhưng sao?]
Anh: [Hết thời gian rồi, em nên gia hạn đi.]
Tôi:…
Bà đây chuyển 2 tệ.
Anh: [Bạn gái ơi, em có gì muốn hỏi anh?]
Tôi: [Tự gới thiệu, tôi là sinh viên năm nhất khoa Kinh tế UC Berkeley.]
Anh: [UCB? Nếu em không độc lập và hướng ngoại thì em sẽ dễ bị lạc lối, bị cô lập ở đấy.]
Tôi không thể nào đồng ý hơn: [Các trường đại học ở Califonia thích tham gia vào các nhóm nhỏ.]
Anh: [Anh sẽ dạy cho em một vài mẹo nhỏ.]
Tôi: [Thật không!]
Anh cười: [Dĩ nhiên, em là bạn gái của anh mà.]
Sau đó.
Hạ Kha ngồi bên cạnh ngẩn người.
Nhìn tôi nói chuyện suốt 30 phút với bạn trai ảo mà cô ấy đã đặt hàng cho tôi.
Nói chuyện học hành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook