Tái Sinh Chi Từ
-
Chương 45
Hội giao lưu quả thực có xuất hiện chuyện người mua đấu giá với nhau, coi như là người mua trước đang thương lượng thì người mua sau cũng có thể yêu cầu cạnh tranh.
Chủ nhân huân lô chần chờ. Huân lô ba chân là vật quý mến của ông, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, ông sẽ không lấy ra bán đi. 1500 vạn cũng đủ giúp ông chống đỡ được, đương nhiên nếu có thể nhiều hơi một chút, cũng giúp con ông có thêm chút vốn.
“Muốn nói thứ tự đến trước sau, ta so với bọn họ tới trước đúng không?” Người nọ vô liêm sỉ nói: “Còn nữa, hội giao lưu xuất hiện chuyện người mua đấu giá với nhau là rất bình thường, mới vừa rồi còn không phải chỉ có một khối ngọc Độc Sơn mà có rất nhiều người tranh mua sao? Đều là hàng tham gia triển lãm, ngọc Độc Sơn có thể, thì đương nhiên huân lô cũng có thể.”
Ánh mắt Tương Hãn lạnh lùng nhìn nam nhân mập mạp nhà giàu mới nổi kia, sau đó lại nhìn về phía chủ nhân huân lô. Có đấu giá hay không không phải do hắn định đoạt, hiện tại hắn chỉ có thể bị động chờ người khác quyết định.
Lão nhân kia trong lòng xoắn xuýt một phen, cuối cùng đối với việc có thêm tiền chiếm lợi thế. Ông không dám nhìn Tương Vệ Quốc và những người sưu tầm khác, cố nén xấu hổ trong lòng nói rằng: “Bác Cổ Hiên vừa rồi cũng chưa thương lượng xong, nếu hai người đều muốn huân lô ba chân, vậy người nào trả giá cao thì ta bán cho người đó.”
Tương Hãn trong lòng dâng lên tức giận, Tương Vệ Quốc tiến lên hai bước đè bờ vai của hắn xuống, tỉnh táo nói: “Cũng được.”Nói xong ông cầm lấy cánh tay Tương Hãn kéo hắn qua một bên: “Giới cổ ngoạn tốt xấu lẫn lộn, khó tránh khỏi gặp phải loại tình huống này, không đáng để tức giận. Ông định giá 1800 vạn, vượt qua giá này thì cháu không cần đấu giá nữa, không có lời a.”
Tương Hãn hít sâu một hơi gật đầu, tự nói với mình phải bình tĩnh, sau đó đi tới triển đài. Tương Vệ Quốc dành cả đời tìm hiểu đồ cổ nên ông sành sõi hơn, hắn chỉ mới gia nhập hai năm, còn phải học nhiều lắm.
Từ Cửu Chiếu lo lắng nhìn Tương Hãn, cậu phát hiện Tương Hãn cuộn tay thành nắm đấm, nghĩ lúc này trong lòng của hắn nhất định là không có bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Cậu quay đầu lại nhìn thầy mình cùng Tương lão tiên sinh đang đứng ở một bên, suy nghĩ một chút rồi chủ động đi tới bên người Tương Hãn, im lặng tăng thêm thanh thế cho hắn.
Nhưng mà vóc người của cậu vẫn chưa có hoàn toàn trưởng thành, nên không có tính uy hiếp gì cả.
Thấy chủ nhân huân lô đồng ý, Tương Hãn và người nọ đều đứng ở trước triển đài, Tương Hãn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn người vây xem chung quanh, cao giọng nói rằng: “Còn có vị nào muốn đấu giá không? Cứ bước lên đi, không nên một hồi lại tự nhiên nhô ra chen ngang phá đám, làm lỡ thời gian của mọi người.”
Nhà giàu mới nổi điệu bộ lạnh nhạt quay đầu nhìn, giống như người mà Tương Hãn nói đến một chút quan hệ với hắn cũng không có.
Người xung quanh cũng chỉ muốn xem náo nhiệt thôi, người có tiền cũng không phải là không có, bất quá đồ vật này thực sự vượt qua phạm vi tiếp nhận bọn họ. Cũng có người tương đối tỉnh táo, đối với việc tranh chấp còn nghi ngờ, sợ bị lừa uống thuốc, tuy rằng bọn họ có tiền, thế nhưng tiền cũng không nhiều.
Tương Hãn thấy không có người nói chuyện, quay đầu nói rằng: “Tôi ra 1600 vạn.”
Người nọ hiển nhiên biết Tương Hãn muốn cạnh tranh, cho nên không ngạc nhiên chút nào, hắn theo sát nói theo: “1650 vạn!”
Tương Hãn thanh âm bình tĩnh: “1700 vạn!”
Người nọ: “1750!”
Tương Hãn tiếp tục tăng giá: “1800 vạn!”
Người kia nhìn Tương Hãn cười nhạo một chút, hất cằm lên: “2000 vạn.”
Tiếng nói vừa dứt, nhất thời khiến cho mọi người ồ lên, chủ huân lô trong lòng cũng không bình tĩnh nổi. Cái giá tiền này đã vượt qua mong muốn của ông nhiều lắm.
Tương Hãn ngực phập phồng, sau đó hắn chậm rãi khống chế hô hấp của mình, ý tứ khiêu khích của gã mập kia quá mức rõ ràng rồi.
Tương Hãn lại là một người chính trực huyết khí phương cương, đầu hắn liền nóng lên. Cũng may hắn vẫn nhớ lời gia gia căn dặn, mới không có bị kích động.
Lúc hắn đang điều hòa hơi thở, Từ Cửu Chiếu đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, mượn thân thể che đi ánh mắt của mọi người, ở góc độ người khác không nhìn thấy, cậu đưa tay cầm lấy bàn tay của hắn, sau đó buông ra. Lòng bàn tay ấm áp của cậu thoáng qua làm cho lòng của Tương Hãn nóng lên, phiền muộn, khó chịu nhất thời tan thành mây khói.
Nhưng mà không chờ Tương Hãn sinh ra tâm tư vui vẻ, Từ Cửu Chiếu liền tiến đến bên tai của hắn nói rằng: “Tiếp tục tăng giá, giá trị huân lô này không chỉ là như vậy đâu.”
Tương Hãn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đen của Từ Cửu Chiếu kiên định nhìn hắn.
Từ Cửu Chiếu khẳng định hướng hắn khẽ gật đầu: “Trở về sẽ giải thích với anh, anh cứ tin tưởng tôi.”
Tim của Tương hãn từ từ đập ổn định lại, hắn nhấp môi dưới, hướng về phía Từ Cửu Chiếu nháy mắt một cái, sau đó quay đầu lại nói rằng: “2100 vạn!”
Động tác khiêu khích của gã mập kia rõ ràng như vậy, người chung quanh cũng không phải người mù nên tự nhiên thấy rõ, mà Tương Hãn trong nháy mắt tức giận cũng bị người để ở trong mắt. Lúc này Tương Hãn lại bắt đầu nâng giá, mọi người tự nhiên cho là đầu óc hắn bị mê muội, muốn phân cao thấp với tên nhà giàu mới nổi.
Người tuổi trẻ dễ xung động, thích tranh đua, cũng không làm cho người ta bất ngờ. Bất quá người vây xem một câu khuyên nhủ cũng không có, tất cả đều ôm tâm tư xem trò vui. Muốn nhìn thử xem giá huân lô này cuối cùng có thể cao đến bao nhiêu.
Tương Vệ Quốc cũng không có thấy mờ ám giữa hai người, cũng cho rằng tôn tử bị kích động. Nhưng lúc này ông cũng không tiện nói, ngược lại tính toán cách giải quyết tốt hậu quả cho tôn tử. Tiền gởi ngân hàng của ông rất nhiều, có thể trả được.
Người nọ thấy Tương Hãn tăng thêm một trăm vạn, lấy làm kinh hãi. Lúc nãy hắn tăng thêm hai trăm vạn là tính dọa lui Tương Hãn. Hắn không biết trong lòng Tương Hãn muốn nâng giá lên bao nhiêu nữa, nếu cứ 50 rồi lại tăng thêm 50, thì sẽ vượt qua giá hắn có thể tiếp nhận.
Người nọ cắn răng, nặn ra một câu: “2300 vạn!”
Cái này đưa tới tiếng ồn ào lớn hơn, thậm chí chủ nhân huân lô thân thể lay động một cái, sắc mặt đỏ lên vì kích động.
Tương Hãn do dự một chút, Từ Cửu Chiếu đã nói món đồ này có giá hơn 2000 vạn, thế nhưng giới hạn cụ thể là bao nhiêu?
Từ Cửu Chiếu vươn năm ngón tay, cầm năm ngón tay của hắn, ngón tay của hai người quấn quít cùng một chỗ, sau đó Từ Cửu Chiếu dùng sức nắm chặt lại.
Tương Hãn nhất thời ngầm hiểu, mặt không thay đổi nói: “2500 vạn!” Hắn cũng hất cằm lên, dùng ánh mắt khinh miệt liếc nhìn nam nhân mập nọ với bộ dáng phải đấu tới cùng.
Người nọ bị hắn làm vẻ ta đây làm cho sững sờ, hơi hối hận vì bản thân khiêu khích trước. Nếu không phải là bởi vì khiêu khích của hắn, người trẻ tuổi này sao lại cố ý tăng giá gây khó dễ cho hắn chứ?
Hiện tại giá cả đã vượt qua tâm lý của hắn, nhiều hơn nữa sẽ bị thâm tiền mất. Nghĩ tới bà vợ la sát trong nhà, nam nhân mập không có can đảm đấu tiếp, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ từ trong đám người chen lấn đi ra ngoài.
Cuối cùng Tương Hãn lấy 2500 vạn kết thúc chuyện khôi hài này, giá này cao hơn chừng 1000 vạn khiến người chung quanh cười trộm. Cháu trai Tương Vệ Quốc là một người coi tiền như rác sao? Thực sự là cười chết người, Tương Vệ Quốc coi như là “Hổ (tổ) phụ sinh cẩu (tôn) tử.”
Người chung quanh đàm tiếu cùng vui sướng khi người gặp họa cực kỳ chói tai, Tương Vệ Quốc liền đen mặt. Trâu Hành Tân thấy vậy cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể vỗ bả vai của lão hữu an ủi: “Được rồi, A Hãn hiện tại đã lớn, ngươi nói nó cũng đã nghe lời đấy thôi. Bất quá chỉ là nhất thời bị kích động, thanh niên mà. A Hãn có khả năng như thế, rất nhanh thì có thể kiếm lại.”
Nhưng mà nhất thời bị kích động liền tốn 1000 vạn, ông là ngoại nhân cũng thay lão hữu đau lòng.
Từ Cửu Chiếu nghe xung quanh tràn đầy ngôn ngữ chê cười Tương Hãn, nhất thời có điểm không biết làm sao. Cậu đề nghị Tương Hãn đem huân lô mua là vì muốn giúp đỡ hắn hưởng lợi, nếu như hại Tương Hãn bị người nhạo báng, danh tiếng bị hao tổn trái lại không tốt a.
Tương Hãn bất vi sở động tiến lên cùng chủ nhân huân lô tiến hành thanh toán. Lão giả lúc này tâm tình kích động không thôi, ông mới mặc kệ Tương Hãn có phải vì tranh hơn thua mới đem giá tăng cao như vậy không, đến lúc xác nhận Tương Hãn quả thực đem tiền chuyển tới tài khoản của con trai ông, vẻ mặt liền nhẹ nhõm.
Người vây xem xung quanh thấy không còn náo nhiệt nữa, từ từ giải tán. Tương Vệ Quốc đi tới, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Từ Cửu Chiếu giành nói trước: “Tương lão, người không nên trách A Hãn, là cháu kiên trì muốn anh ấy mua huân lô.”
Tương Vệ Quốc nghe vậy thì bất ngờ, ngược lại không tức giận nữa. Chuyện ông để ý là Tương Hãn nhất thời xung động không nghe lời căn dặn của ông, nếu như Tương Hãn là bởi vì nguyên nhân khác mà làm như vậy, Tương Vệ Quốc sẽ không tức giận.
“Cửu Chiếu, vì sao con làm như vậy?” Trâu Hành Tân không hiểu nhìn cậu.
Từ Cửu Chiếu nhìn chủ nhân huân lô, thấy ông đang cầm điện thoại gọi cho con trai, mới lên tiếng: “Trước đó vì thời gian quá ngắn, con chỉ xem mặt men, chưa kịp xem miệng lô. Nhưng vừa lại gần, con lại phát hiện có điều bất ngờ ở miệng lô. Nắp lô hẳn là có huyền cơ khác. Để cho con nói thì không rõ lắm, chỉ có thể thử cho mọi người xem.”
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu nhìn Tương Vệ Quốc rồi hướng Tương Hãn dò hỏi: “Có thể trực tiếp thử ở chỗ này không?”
Tương Hãn thấy Từ Cửu Chiếu trưng cầu ý kiến của hắn, có chút ngoài ý muốn. Sau đó thấy Từ Cửu Chiếu nhíu lông mày lại, mắt nhìn mấy người xung quanh còn vây quanh bọn họ chế giễu quét một vòng, liền hiểu ý đồ của cậu.
Từ Cửu Chiếu đây là muốn xóa đi danh tiếng coi tiền như rác của hắn, muốn chứng minh ánh mắt của hắn không có vấn đề.
Tương Hãn thấy cậu để ý thanh danh của hắn như thế, trong lòng một trận vui vẻ cảm động, khóe miệng lộ ra tiếu ý: “Tốt, tôi mới không thèm để ý. Cứ ở chỗ này thử đi, đừng ngại, cũng để cho người khác nhìn trình độ Bác Cổ Hiên chúng ta một chút.”
Tương Hãn cứ như vậy quang minh chính đại đem Từ Cửu Chiếu trở thành người của Bác Cổ Hiên.
Lão giả nói chuyện điện thoại xong, biết bọn họ muốn điểm hương tại đây, cũng không có phản đối. Huân lô là của gia đình ông lưu truyền cho tới nay vẫn tỉ mỉ giữ gìn, đừng nói là dùng nó xông hương, bình thường vẫn để bên trong tủ kiếng, để ý vô cùng cẩn thận. Dù sao hiện tại huân lô đã thuộc về bọn họ, họ thích thế nào thì làm thế đó. Cho dù đập bể nó ngay tại đây, ông cũng không có quyền xía vào.
Rất nhanh Tương Hãn liền tìm được hương xông.
“Điều kiện có hạn, tôi chỉ tìm được đàn hương.” Tương Hãn vẻ mặt tiếc hận nói.
Từ Cửu Chiếu tiếp nhận đàn hương: “Đàn hương là được rồi.”
Từ Cửu Chiếu đốt đàn hương, mở nắp lô, đem đàn hương bỏ vào.
Thấy động tác của Từ Cửu Chiếu, người vừa tản đi lại tò mò vây quanh.
“Đây là làm gì thế?” “Thử bếp lò sao? Tôn tử của Tương lão cùng bằng hữu của hắn thật có ý tứ a.” “Ngươi quản được người khác sao, là người ta tự nguyện đó.” “Ha ha, đây cũng là….có tiền nên tùy hứng đi.”
Từ Cửu Chiếu mắt điếc tai ngơ, đàn hương đốt cháy toát ra khói màu lam nhạt, lượn lờ trong không khí, tức khắc mùi thơm liền phiêu tán ra, thấm vào tâm can của mọi người.
Từ Cửu Chiếu lấy tay nhẹ nhàng để nắp lên miệng lô, khói xanh theo các lỗ nhỏ trên đài sen bay ra, đồng loạt tạo thành từng cột khói, thoạt nhìn hài hước giống như vòi hoa sen phun nước tắm vậy.
Nhất thời có người cười phá lên.
Khi Tương Vệ Quốc thấy cậu cầm cái nắp để lên, lông mi khiêu một chút. Tương Hãn thì không có nghĩ gì cả, chỉ say mê nhìn dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc của Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu tự tin điều chỉnh vị trí nắp lô, từ từ di chuyển xung quanh.
Cậu từng chút từng chút chuyển động nắp lô, đến khi cậu chuyển tới vị trí chính xác để đặt nắp lô, lập tức các cột khói xanh đang bay lên nhất thời biến đổi, các cột khói nghiêng qua giao nhau vào một chỗ, xen vào nhau thành tầng tầng lớp lớp, một tầng đè một tầng tạo ra hình dạng cánh hoa, nghiễm nhiên là một đóa hoa sen nở rộ!
Người vây xem xung quanh thoáng cái sợ ngây người. Có người phản ứng kịp liền kinh hô thành tiếng, chỉ thấy trong miệng hai con rồng ngửa mặt lên trời rít gào trên thân lô cũng chậm rãi nhả ra hai làn khói xanh uốn lượn, mới vừa nhìn tựa như du long xuất động vậy, làm cho người ta cảm thấy thần kỳ kinh diễm!
Từ Cửu Chiếu thở phào, cong cong đôi môi. Cậu biết huân lô này không đơn giản như vậy mà!
Chủ nhân huân lô chần chờ. Huân lô ba chân là vật quý mến của ông, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, ông sẽ không lấy ra bán đi. 1500 vạn cũng đủ giúp ông chống đỡ được, đương nhiên nếu có thể nhiều hơi một chút, cũng giúp con ông có thêm chút vốn.
“Muốn nói thứ tự đến trước sau, ta so với bọn họ tới trước đúng không?” Người nọ vô liêm sỉ nói: “Còn nữa, hội giao lưu xuất hiện chuyện người mua đấu giá với nhau là rất bình thường, mới vừa rồi còn không phải chỉ có một khối ngọc Độc Sơn mà có rất nhiều người tranh mua sao? Đều là hàng tham gia triển lãm, ngọc Độc Sơn có thể, thì đương nhiên huân lô cũng có thể.”
Ánh mắt Tương Hãn lạnh lùng nhìn nam nhân mập mạp nhà giàu mới nổi kia, sau đó lại nhìn về phía chủ nhân huân lô. Có đấu giá hay không không phải do hắn định đoạt, hiện tại hắn chỉ có thể bị động chờ người khác quyết định.
Lão nhân kia trong lòng xoắn xuýt một phen, cuối cùng đối với việc có thêm tiền chiếm lợi thế. Ông không dám nhìn Tương Vệ Quốc và những người sưu tầm khác, cố nén xấu hổ trong lòng nói rằng: “Bác Cổ Hiên vừa rồi cũng chưa thương lượng xong, nếu hai người đều muốn huân lô ba chân, vậy người nào trả giá cao thì ta bán cho người đó.”
Tương Hãn trong lòng dâng lên tức giận, Tương Vệ Quốc tiến lên hai bước đè bờ vai của hắn xuống, tỉnh táo nói: “Cũng được.”Nói xong ông cầm lấy cánh tay Tương Hãn kéo hắn qua một bên: “Giới cổ ngoạn tốt xấu lẫn lộn, khó tránh khỏi gặp phải loại tình huống này, không đáng để tức giận. Ông định giá 1800 vạn, vượt qua giá này thì cháu không cần đấu giá nữa, không có lời a.”
Tương Hãn hít sâu một hơi gật đầu, tự nói với mình phải bình tĩnh, sau đó đi tới triển đài. Tương Vệ Quốc dành cả đời tìm hiểu đồ cổ nên ông sành sõi hơn, hắn chỉ mới gia nhập hai năm, còn phải học nhiều lắm.
Từ Cửu Chiếu lo lắng nhìn Tương Hãn, cậu phát hiện Tương Hãn cuộn tay thành nắm đấm, nghĩ lúc này trong lòng của hắn nhất định là không có bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Cậu quay đầu lại nhìn thầy mình cùng Tương lão tiên sinh đang đứng ở một bên, suy nghĩ một chút rồi chủ động đi tới bên người Tương Hãn, im lặng tăng thêm thanh thế cho hắn.
Nhưng mà vóc người của cậu vẫn chưa có hoàn toàn trưởng thành, nên không có tính uy hiếp gì cả.
Thấy chủ nhân huân lô đồng ý, Tương Hãn và người nọ đều đứng ở trước triển đài, Tương Hãn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn người vây xem chung quanh, cao giọng nói rằng: “Còn có vị nào muốn đấu giá không? Cứ bước lên đi, không nên một hồi lại tự nhiên nhô ra chen ngang phá đám, làm lỡ thời gian của mọi người.”
Nhà giàu mới nổi điệu bộ lạnh nhạt quay đầu nhìn, giống như người mà Tương Hãn nói đến một chút quan hệ với hắn cũng không có.
Người xung quanh cũng chỉ muốn xem náo nhiệt thôi, người có tiền cũng không phải là không có, bất quá đồ vật này thực sự vượt qua phạm vi tiếp nhận bọn họ. Cũng có người tương đối tỉnh táo, đối với việc tranh chấp còn nghi ngờ, sợ bị lừa uống thuốc, tuy rằng bọn họ có tiền, thế nhưng tiền cũng không nhiều.
Tương Hãn thấy không có người nói chuyện, quay đầu nói rằng: “Tôi ra 1600 vạn.”
Người nọ hiển nhiên biết Tương Hãn muốn cạnh tranh, cho nên không ngạc nhiên chút nào, hắn theo sát nói theo: “1650 vạn!”
Tương Hãn thanh âm bình tĩnh: “1700 vạn!”
Người nọ: “1750!”
Tương Hãn tiếp tục tăng giá: “1800 vạn!”
Người kia nhìn Tương Hãn cười nhạo một chút, hất cằm lên: “2000 vạn.”
Tiếng nói vừa dứt, nhất thời khiến cho mọi người ồ lên, chủ huân lô trong lòng cũng không bình tĩnh nổi. Cái giá tiền này đã vượt qua mong muốn của ông nhiều lắm.
Tương Hãn ngực phập phồng, sau đó hắn chậm rãi khống chế hô hấp của mình, ý tứ khiêu khích của gã mập kia quá mức rõ ràng rồi.
Tương Hãn lại là một người chính trực huyết khí phương cương, đầu hắn liền nóng lên. Cũng may hắn vẫn nhớ lời gia gia căn dặn, mới không có bị kích động.
Lúc hắn đang điều hòa hơi thở, Từ Cửu Chiếu đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, mượn thân thể che đi ánh mắt của mọi người, ở góc độ người khác không nhìn thấy, cậu đưa tay cầm lấy bàn tay của hắn, sau đó buông ra. Lòng bàn tay ấm áp của cậu thoáng qua làm cho lòng của Tương Hãn nóng lên, phiền muộn, khó chịu nhất thời tan thành mây khói.
Nhưng mà không chờ Tương Hãn sinh ra tâm tư vui vẻ, Từ Cửu Chiếu liền tiến đến bên tai của hắn nói rằng: “Tiếp tục tăng giá, giá trị huân lô này không chỉ là như vậy đâu.”
Tương Hãn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đen của Từ Cửu Chiếu kiên định nhìn hắn.
Từ Cửu Chiếu khẳng định hướng hắn khẽ gật đầu: “Trở về sẽ giải thích với anh, anh cứ tin tưởng tôi.”
Tim của Tương hãn từ từ đập ổn định lại, hắn nhấp môi dưới, hướng về phía Từ Cửu Chiếu nháy mắt một cái, sau đó quay đầu lại nói rằng: “2100 vạn!”
Động tác khiêu khích của gã mập kia rõ ràng như vậy, người chung quanh cũng không phải người mù nên tự nhiên thấy rõ, mà Tương Hãn trong nháy mắt tức giận cũng bị người để ở trong mắt. Lúc này Tương Hãn lại bắt đầu nâng giá, mọi người tự nhiên cho là đầu óc hắn bị mê muội, muốn phân cao thấp với tên nhà giàu mới nổi.
Người tuổi trẻ dễ xung động, thích tranh đua, cũng không làm cho người ta bất ngờ. Bất quá người vây xem một câu khuyên nhủ cũng không có, tất cả đều ôm tâm tư xem trò vui. Muốn nhìn thử xem giá huân lô này cuối cùng có thể cao đến bao nhiêu.
Tương Vệ Quốc cũng không có thấy mờ ám giữa hai người, cũng cho rằng tôn tử bị kích động. Nhưng lúc này ông cũng không tiện nói, ngược lại tính toán cách giải quyết tốt hậu quả cho tôn tử. Tiền gởi ngân hàng của ông rất nhiều, có thể trả được.
Người nọ thấy Tương Hãn tăng thêm một trăm vạn, lấy làm kinh hãi. Lúc nãy hắn tăng thêm hai trăm vạn là tính dọa lui Tương Hãn. Hắn không biết trong lòng Tương Hãn muốn nâng giá lên bao nhiêu nữa, nếu cứ 50 rồi lại tăng thêm 50, thì sẽ vượt qua giá hắn có thể tiếp nhận.
Người nọ cắn răng, nặn ra một câu: “2300 vạn!”
Cái này đưa tới tiếng ồn ào lớn hơn, thậm chí chủ nhân huân lô thân thể lay động một cái, sắc mặt đỏ lên vì kích động.
Tương Hãn do dự một chút, Từ Cửu Chiếu đã nói món đồ này có giá hơn 2000 vạn, thế nhưng giới hạn cụ thể là bao nhiêu?
Từ Cửu Chiếu vươn năm ngón tay, cầm năm ngón tay của hắn, ngón tay của hai người quấn quít cùng một chỗ, sau đó Từ Cửu Chiếu dùng sức nắm chặt lại.
Tương Hãn nhất thời ngầm hiểu, mặt không thay đổi nói: “2500 vạn!” Hắn cũng hất cằm lên, dùng ánh mắt khinh miệt liếc nhìn nam nhân mập nọ với bộ dáng phải đấu tới cùng.
Người nọ bị hắn làm vẻ ta đây làm cho sững sờ, hơi hối hận vì bản thân khiêu khích trước. Nếu không phải là bởi vì khiêu khích của hắn, người trẻ tuổi này sao lại cố ý tăng giá gây khó dễ cho hắn chứ?
Hiện tại giá cả đã vượt qua tâm lý của hắn, nhiều hơn nữa sẽ bị thâm tiền mất. Nghĩ tới bà vợ la sát trong nhà, nam nhân mập không có can đảm đấu tiếp, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ từ trong đám người chen lấn đi ra ngoài.
Cuối cùng Tương Hãn lấy 2500 vạn kết thúc chuyện khôi hài này, giá này cao hơn chừng 1000 vạn khiến người chung quanh cười trộm. Cháu trai Tương Vệ Quốc là một người coi tiền như rác sao? Thực sự là cười chết người, Tương Vệ Quốc coi như là “Hổ (tổ) phụ sinh cẩu (tôn) tử.”
Người chung quanh đàm tiếu cùng vui sướng khi người gặp họa cực kỳ chói tai, Tương Vệ Quốc liền đen mặt. Trâu Hành Tân thấy vậy cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể vỗ bả vai của lão hữu an ủi: “Được rồi, A Hãn hiện tại đã lớn, ngươi nói nó cũng đã nghe lời đấy thôi. Bất quá chỉ là nhất thời bị kích động, thanh niên mà. A Hãn có khả năng như thế, rất nhanh thì có thể kiếm lại.”
Nhưng mà nhất thời bị kích động liền tốn 1000 vạn, ông là ngoại nhân cũng thay lão hữu đau lòng.
Từ Cửu Chiếu nghe xung quanh tràn đầy ngôn ngữ chê cười Tương Hãn, nhất thời có điểm không biết làm sao. Cậu đề nghị Tương Hãn đem huân lô mua là vì muốn giúp đỡ hắn hưởng lợi, nếu như hại Tương Hãn bị người nhạo báng, danh tiếng bị hao tổn trái lại không tốt a.
Tương Hãn bất vi sở động tiến lên cùng chủ nhân huân lô tiến hành thanh toán. Lão giả lúc này tâm tình kích động không thôi, ông mới mặc kệ Tương Hãn có phải vì tranh hơn thua mới đem giá tăng cao như vậy không, đến lúc xác nhận Tương Hãn quả thực đem tiền chuyển tới tài khoản của con trai ông, vẻ mặt liền nhẹ nhõm.
Người vây xem xung quanh thấy không còn náo nhiệt nữa, từ từ giải tán. Tương Vệ Quốc đi tới, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Từ Cửu Chiếu giành nói trước: “Tương lão, người không nên trách A Hãn, là cháu kiên trì muốn anh ấy mua huân lô.”
Tương Vệ Quốc nghe vậy thì bất ngờ, ngược lại không tức giận nữa. Chuyện ông để ý là Tương Hãn nhất thời xung động không nghe lời căn dặn của ông, nếu như Tương Hãn là bởi vì nguyên nhân khác mà làm như vậy, Tương Vệ Quốc sẽ không tức giận.
“Cửu Chiếu, vì sao con làm như vậy?” Trâu Hành Tân không hiểu nhìn cậu.
Từ Cửu Chiếu nhìn chủ nhân huân lô, thấy ông đang cầm điện thoại gọi cho con trai, mới lên tiếng: “Trước đó vì thời gian quá ngắn, con chỉ xem mặt men, chưa kịp xem miệng lô. Nhưng vừa lại gần, con lại phát hiện có điều bất ngờ ở miệng lô. Nắp lô hẳn là có huyền cơ khác. Để cho con nói thì không rõ lắm, chỉ có thể thử cho mọi người xem.”
Ánh mắt Từ Cửu Chiếu nhìn Tương Vệ Quốc rồi hướng Tương Hãn dò hỏi: “Có thể trực tiếp thử ở chỗ này không?”
Tương Hãn thấy Từ Cửu Chiếu trưng cầu ý kiến của hắn, có chút ngoài ý muốn. Sau đó thấy Từ Cửu Chiếu nhíu lông mày lại, mắt nhìn mấy người xung quanh còn vây quanh bọn họ chế giễu quét một vòng, liền hiểu ý đồ của cậu.
Từ Cửu Chiếu đây là muốn xóa đi danh tiếng coi tiền như rác của hắn, muốn chứng minh ánh mắt của hắn không có vấn đề.
Tương Hãn thấy cậu để ý thanh danh của hắn như thế, trong lòng một trận vui vẻ cảm động, khóe miệng lộ ra tiếu ý: “Tốt, tôi mới không thèm để ý. Cứ ở chỗ này thử đi, đừng ngại, cũng để cho người khác nhìn trình độ Bác Cổ Hiên chúng ta một chút.”
Tương Hãn cứ như vậy quang minh chính đại đem Từ Cửu Chiếu trở thành người của Bác Cổ Hiên.
Lão giả nói chuyện điện thoại xong, biết bọn họ muốn điểm hương tại đây, cũng không có phản đối. Huân lô là của gia đình ông lưu truyền cho tới nay vẫn tỉ mỉ giữ gìn, đừng nói là dùng nó xông hương, bình thường vẫn để bên trong tủ kiếng, để ý vô cùng cẩn thận. Dù sao hiện tại huân lô đã thuộc về bọn họ, họ thích thế nào thì làm thế đó. Cho dù đập bể nó ngay tại đây, ông cũng không có quyền xía vào.
Rất nhanh Tương Hãn liền tìm được hương xông.
“Điều kiện có hạn, tôi chỉ tìm được đàn hương.” Tương Hãn vẻ mặt tiếc hận nói.
Từ Cửu Chiếu tiếp nhận đàn hương: “Đàn hương là được rồi.”
Từ Cửu Chiếu đốt đàn hương, mở nắp lô, đem đàn hương bỏ vào.
Thấy động tác của Từ Cửu Chiếu, người vừa tản đi lại tò mò vây quanh.
“Đây là làm gì thế?” “Thử bếp lò sao? Tôn tử của Tương lão cùng bằng hữu của hắn thật có ý tứ a.” “Ngươi quản được người khác sao, là người ta tự nguyện đó.” “Ha ha, đây cũng là….có tiền nên tùy hứng đi.”
Từ Cửu Chiếu mắt điếc tai ngơ, đàn hương đốt cháy toát ra khói màu lam nhạt, lượn lờ trong không khí, tức khắc mùi thơm liền phiêu tán ra, thấm vào tâm can của mọi người.
Từ Cửu Chiếu lấy tay nhẹ nhàng để nắp lên miệng lô, khói xanh theo các lỗ nhỏ trên đài sen bay ra, đồng loạt tạo thành từng cột khói, thoạt nhìn hài hước giống như vòi hoa sen phun nước tắm vậy.
Nhất thời có người cười phá lên.
Khi Tương Vệ Quốc thấy cậu cầm cái nắp để lên, lông mi khiêu một chút. Tương Hãn thì không có nghĩ gì cả, chỉ say mê nhìn dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc của Từ Cửu Chiếu.
Từ Cửu Chiếu tự tin điều chỉnh vị trí nắp lô, từ từ di chuyển xung quanh.
Cậu từng chút từng chút chuyển động nắp lô, đến khi cậu chuyển tới vị trí chính xác để đặt nắp lô, lập tức các cột khói xanh đang bay lên nhất thời biến đổi, các cột khói nghiêng qua giao nhau vào một chỗ, xen vào nhau thành tầng tầng lớp lớp, một tầng đè một tầng tạo ra hình dạng cánh hoa, nghiễm nhiên là một đóa hoa sen nở rộ!
Người vây xem xung quanh thoáng cái sợ ngây người. Có người phản ứng kịp liền kinh hô thành tiếng, chỉ thấy trong miệng hai con rồng ngửa mặt lên trời rít gào trên thân lô cũng chậm rãi nhả ra hai làn khói xanh uốn lượn, mới vừa nhìn tựa như du long xuất động vậy, làm cho người ta cảm thấy thần kỳ kinh diễm!
Từ Cửu Chiếu thở phào, cong cong đôi môi. Cậu biết huân lô này không đơn giản như vậy mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook