Tái Hợp
-
Chương 1
Khi chuông điện thoại vang lên thì Quan Đường vẫn còn đang chui trong chăn ngủ ngon lành.
Đêm hôm qua viết bản thảo hơi muộn một chút. Đối với một người làm việc tự do thì thời gian làm việc và nghỉ ngơi bị đảo lộn là chuyện như cơm bữa, nhưng có lẽ là đến tuổi rồi nên càng ngày càng không chịu được thức đêm, ngủ muộn một hôm thì sẽ đau đầu mất hai ngày.
Trước đây Quan Đường rất xem trọng tiền tài, người ngoài không biết rằng biên tập viên lén gọi anh là "Chàng Ba liều mạng", thích anh không biết bao nhiêu. Phấn đấu đến ngày hôm nay có xe, có nhà thì Quan Đường cảm thấy dường như cuộc đời đã không còn mục tiêu để theo đuổi nữa, bắt đầu chú ý đến việc duy trì sức khỏe còn sự nghiệp thì chỉ cần giữ được căn bản. May thay cũng coi như anh tích lũy được một chút danh tiếng nên cho dù trong tình trạng lười biếng thì thu nhập mỗi tháng vẫn rất đáng kể.
(*)"Chàng Ba liều mạng" ý chỉ những người dũng cảm, không sợ chết khi đánh giặc hoặc người nỗ lực hết sức mình trong công việc.
Nhưng biên tập viên thì lại không chịu nổi sự chênh lệch này, bắt đầu nghĩ mọi cách khuyên anh, cổ vũ rồi động viên anh. Nhưng bất kể khuyên nhủ thế nào thì Quan Đường cũng chỉ cần một câu để kết thúc tất cả: Anh là gay.
Gay không có áp lực phải kết hôn, càng không có áp lực nuôi dạy con cái, một người đủ ăn cả nhà không lo đói, ngày tháng thoải mái biết bao nhiêu.
Biên tập viên vừa mới kết hôn, vừa phải trả nợ khoản vay mua nhà vừa phải tiết kiệm tiền nuôi con không khỏi thấy ghen tị, rồi thầm nghĩ sao mình không phải người đồng tính chứ, bớt được bao nhiêu việc.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Quan Đường mới hai mươi tám tuổi mà đã sống giống như ba của cô, có lẽ là độc thân lâu ngày nên mất đi hứng thú với cuộc sống.
Vì thế cô bắt đầu ra sức giới thiệu đối tượng cho Quan Đường.
Làm mai cho người khác không phải chuyện dễ dàng huống hồ xu hướng tính dục của Quan Đường lại khá thiểu số, cô mất rất nhiều công tìm kiếm mới hẹn được một người nên rất xem trọng, còn nhớ gọi điện trước để nhắc nhở.
Quan Đường hơi có tính cáu bẳn khi mới ngủ dậy nên lúc nghe điện thoại giọng điệu rất khó chịu: "Nói đi!"
Vốn Từ Viện định hỏi anh chuẩn bị đến đâu rồi nhưng kết quả vừa nghe thấy giọng điệu này thì cũng lập tức nổi giận: "Anh vẫn chưa dậy đúng không? Ba của con ơi, hẹn 11 giờ mà 10 giờ ba còn chưa dậy. Dậy mau cho em!"
Rốt cuộc thì Quan Đường cũng tỉnh táo, mặt mũi anh nhăn tít lại rồi hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"9 giờ 57, 10 giờ kém 3 phút! Anh mau rời giường tắm rửa cái đi, rồi thay quần áo —— Mau mau mau!"
Quan Đường bị thúc giục đến mức phải ngồi bật dậy rồi đau đầu nói: "Được rồi, cúp đây."
Từ Viện ở đầu bên kia nhấn mạnh thêm lần nữa: "Tay chân nhanh nhẹn lên chút, không được đến muộn, tuyệt đối đừng đến muộn đấy."
"Biết rồi." Quan Đường ném điện thoại sang một bên rồi thở dài, buồn ngủ đến độ có chút hối hận.
Có lẽ mở đầu không được suôn sẻ cho lắm nên sau đó tình hình càng tồi tệ hơn. Đầu tiên là tắm rửa xong phát hiện tủ quần áo vẫn còn treo toàn đồ mùa xuân trong khi hiện tại ngoài trời đã sắp 30 độ, Quan Đường bực bội lục mãi mới tìm được một chiếc áo thun cotton dài tay chất liệu tạm coi là mỏng nhẹ; tiếp sau đó lại phát hiện chắc do xe lâu không được sử dụng nên hết ắc quy không thể lái đi được, đành phải ra bên ngoài khu nhà gọi xe; tài xế taxi vì để tiện đường mà lười quay đầu, thả anh ở gần nơi đến rồi đi thẳng, Quan Đường cầm điện thoại lòng vòng ở khu vực 400m gần đó tìm một lúc lâu, sau cùng phải nhờ hỏi đường mới tìm được nhà hàng đã hẹn.
Vội vội vàng vàng cuối cùng vẫn đến muộn mấy phút. Quan Đường chân thành xin lỗi người ta rồi anh nhận thấy đối phương ăn mặc chỉnh tề, thoạt trông là một người chú trọng phép tắc thì trong lòng thầm cảm thấy có lẽ buổi xem mắt này thất bại rồi nên cũng thả lỏng.
Trong lúc Quan Đường đánh giá đối phương thì người ta cũng đang đánh giá anh. Ngoại hình của Quan Đường khá ưa nhìn, bởi vì quanh năm ở trong nhà không tiếp xúc với ánh mặt trời nên làn da trắng nõn mịn màng, hiếm có là thân hình cũng coi như cao ráo nên không có vẻ quá nữ tính mà trông qua chỉ cảm thấy rất sạch sẽ. Quan trọng nhất là khi anh mỉm cười thì bên má sẽ thoáng hiện lên hai má lúm đồng tiền có tác dụng giảm tuổi tác rõ rệt, trông hoàn toàn không giống hai mươi tám tuổi.
Người như vậy rất khó khiến người khác không hài lòng, Quan Đường được đối phương tha thứ vô cùng phong độ, thậm chí còn chủ động tìm lí do cho anh: "Không sao, cuối tuần rất tắc đường. Mời ngồi."
Quan Đường vội vàng cả đường, vừa ngồi xuống đã lập tức cảm thấy nóng bừng nên bất giác kéo tay áo lên rồi thuận miệng nói: "Thật ra đường không tắc, là do tôi dậy muộn." Nói xong thì anh cầm lấy cốc nước uống ừng ực mấy ngụm, lúc đặt cốc xuống thấy đối phương nhìn mình thì cười cười với vẻ ngượng ngùng, "Sáng nay dậy vì sợ đến trễ nên tôi chưa kịp uống nước, để anh chê cười rồi."
Đối phương cười thành tiếng: "Không hề, rất đáng yêu."
Quan Đường nhận ra hình như đối phương vẫn còn có hứng thú với mình thì bèn trở nên nghiêm túc: "Tôi tên là Quan Đường, chắc Từ Viện đã nói với anh rồi nhỉ?"
"Ừ, tôi biết." Đối phương vươn tay, "Tôi là Nguyên Hách, rất vui được biết cậu." Quan Đường cảm thấy Nguyên Hách thoạt trông là một người rất đứng đắn nên cũng vui vẻ bắt tay anh ta, đây coi như là chào hỏi chính thức.
Sau đó hai người nói về công việc và sở thích, từ văn học phim ảnh cho đến tình hình thế giới, rồi lại từ sự phát triển của văn hóa đồng tính nói tới môi trường trưởng thành của mỗi người, không khí có thể nói là rất hòa hợp.
Cho đến khi nói tới ngày sinh, Nguyên Hách nói đùa với Quan Đường: "Nghe nói cậu sinh vào Tết thiếu nhi, vừa khéo, tôi sinh vào Ngày nhà giáo."
(*)Ngày nhà giáo ở Trung Quốc là 10/9.
Quan Đường lại không có phản ứng phù hợp với sự trùng hợp này mà trái lại nhạy bén hỏi: "Anh thuộc cung Xử Nữ?"
Nguyên Hách sửng sốt rồi nói: "Tôi không hiểu về Cung hoàng đạo lắm. Cậu thích nghiên cứu về Cung hoàng đạo à?"
Quan Đường bất chợt liếm liếm môi rồi mỉm cười nói: "Không, tôi cũng không hiểu về Cung hoàng đạo lắm." Anh không tự chủ được rụt chân ở dưới mặt bàn lại —— Đôi giày hôm nay anh đi chưa được giặt, tuy không đến mức bẩn nhưng tóm lại trông không được sạch sẽ như mới. Động tác này vừa chấm dứt thì như thể đã bật lên một cái công tắc nào đó, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ có vô số chi tiết bị vạch trần trong mắt đối phương mà chính anh cũng không biết.
Đến lúc này thì hứng thú nói chuyện của Quan Đường đã giảm xuống, thậm chí bắt đầu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Mỗi khi ánh mắt của Nguyên Hách liếc qua thì anh lại trở nên rất nhạy cảm, mới sau vài lần đã cảm thấy mệt mỏi nên khi trả lời đối phương thì lời lẽ cũng ngắn gọn đi, chỉ mong kết thúc thật nhanh.
Nguyên Hách rất nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Quan Đường, anh ta suy nghĩ một lúc lâu xem trong quá trình hai người nói chuyện đã xảy ra vấn đề gì, cuối cùng hỏi: "Có phải cậu không thích cung Xử Nữ không?"
Quan Đường sững người trong chốc lát, không biết phải trả lời thế nào. Nguyên Hách thấy anh ngồi im thì cho rằng anh không muốn trả lời bèn cười giải vây: "Tôi tiện miệng hỏi thôi."
Không ngờ Quan Đường nói ngay sau đó: "Mối tình đầu của tôi thuộc cung Xử Nữ."
Nguyên Hách không dự đoán được câu trả lời này và dường như đây cũng không phải là chủ đề thích hợp để đề cập vào lúc này. Nhưng nhìn vẻ mặt của Quan Đường thì Nguyên Hách do dự một lúc lâu cuối cùng hỏi một cách cẩn thận: "Người đó tạo thành bóng ma rất lớn cho cậu à?"
Quan Đường không nói phải cũng không nói không phải mà chỉ nói: "Chúng tôi ở bên nhau khi đang học đại học, tốt nghiệp không bao lâu thì chia tay, tính nhẩm ra thì đến nay cũng 5 năm rồi, không khéo cậu ta đứng ở trước mặt tôi thì tôi cũng không nhận ra." Lúc nói nửa câu đầu thì biểu cảm của Quan Đường vẫn rất bình tĩnh nhưng nói đến nửa câu sau thì lại bật cười, khi anh cười thì trên mặt lại hiện ra hai lúm đồng tiền, trông thoải mái lại đáng yêu.
Nguyên Hách thấy dáng vẻ anh dường như không để ý lắm nên cũng cười hỏi: "Nguyên nhân chia tay là gì vậy, có tiện hỏi không?"
Quan Đường trả lời một cách đơn giản: "Không có gì đặc biệt, tính cách không hợp thôi."
Nguyên Hách nói nửa đùa nửa thật: "Tôi thì không tin Cung hoàng đạo, hy vọng Cung hoàng đạo của tôi sẽ không trở thành nguyên nhân cậu từ chối tôi."
Quan Đường cười cười, không lên tiếng.
Đợi đến khi cơm đã gần xong, trà cũng gần cạn thì Nguyên Hách cảm thấy khá hài lòng với Quan Đường bèn đưa ra lời mời hẹn anh lần sau cùng đi xem phim, Quan Đường theo phản xạ từ chối: "Sắp tới có lẽ không được, công việc khá bận." Nghĩ một lúc thì anh lại bổ sung với vẻ ngại ngùng: "Hôm qua làm việc muộn quá nên hôm nay mới đến muộn."
Hai bên đều là người trưởng thành, cho dù từ chối có chân thành đến đâu thì ai cũng hiểu được ý đằng sau. Tuy có chút tiếc nuối nhưng cả hai vẫn giữ được sự hòa hợp ngoài mặt.
Trước khi chia tay, Nguyên Hách hỏi: "Xe cậu đỗ ở đâu?" Từ Viện đã nói hết cho anh ta về tình hình cơ bản của Quan Đường, anh ta biết năm ngoái Quan Đường vừa mua xe mới nên tự nhiên cho rằng Quan Đường lái xe tới.
Quan Đường không giải thích mà nói: "Lúc đầu tôi không tìm đươc chỗ nên đỗ khá xa, tự tôi qua đó là được rồi."
Vì thế hai người chia tay ở cửa nhà hàng.
Đang lúc ánh mặt trời chói chang, lối vào nhà hàng lại được thiết kế nguy nga lộng lẫy nên càng khiến cho xung quanh trở nên sáng rực, Quan Đường nhất thời không nhúc nhích, nheo mắt lại.
Trong thoáng chốc có một người đi tới gần rồi mỉm cười nói: "Lâu rồi không gặp."
Quan Đường đã có thể khẳng định quả thật mình không nhận nhầm, đúng là Mạc Trình Xuyên.
Mới nửa tiếng trước Quan Đường còn nói chắc như đinh đóng cột là cho dù mối tình đầu có đứng ở trước mặt thì anh cũng chưa chắc nhận ra, kết quả là vừa xoay mặt đi đã tự vả. Quan Đường thầm nghĩ trí nhớ của mình cũng tốt thật, sau khi tự khen mình xong thì mới nở một nụ cười: "Lâu rồi không gặp."
Cũng may Mạc Trình Xuyên không định bắt tay với anh mà chỉ hỏi: "Vừa rồi là?"
"À, đối tượng của tôi, anh ấy đi lấy xe." Quan Đường tránh nặng tìm nhẹ lược bớt cụm từ "xem mắt" đằng sau, ngoài mặt thì anh cười hì hì nhưng trong lòng thì thầm cảm thấy máu chó, không ngờ có một ngày bản thân cũng sẽ rơi vào tình huống máu chó như vậy và phản ứng theo cách máu chó như thế.
Mạc Trình Xuyên gật gù: "À."
Quan Đường cũng gật gù: "Ừ."
Ngay lúc không khí sắp trở nên xấu hổ thì có một người ở bên cạnh cắt ngang, nhẹ giọng nhắc nhở: "Sếp Mạc."
Mạc Trình Xuyên cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: "Tôi còn có việc."
Quan Đường tiếp tục mỉm cười: "Vậy...... Tạm biệt."
"Ừ."
Quan Đường nghĩ thầm, hóa ra boss cuối nằm ở đây —— Chuyện phiền lòng nào có thể so được với việc gặp lại người cũ. Cậu ta khoác trên người một bộ vest đắt tiền, được người khác gọi là "sếp Mạc", dáng vẻ thành công trong sự nghiệp, còn mình thì mặc áo phông quần jeans, vừa mới xem mắt thất bại, còn phải tự gọi xe về nhà.
Những cảm xúc tiêu cực do đủ loại chuyện thất bại từ khi thức dậy đến giờ chồng chất lên nhau, Quan Đường lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt cay đắng cho bản thân ở trong lòng, sau đó dứt khoát không thèm gọi xe nữa mà đi tới trạm xe buýt chờ xe.
Tâm hồn của nhà văn thường phong phú và nhạy cảm, hơn nữa rất chú trọng đến việc hoàn cảnh xung quanh tác động tới tâm lý nhân vật. Quan Đường ngồi trên chiếc ghế nhựa bị ánh nắng chiếu bỏng rát rồi để mặc cho ánh mặt trời nóng rực rọi khắp người và mặt mình. Anh khép hờ mắt dựa vào cửa kính xe vừa ngủ gà ngủ gật vừa nghĩ thầm một cách đau buồn, về nhà còn phải nghĩ cách nạp ắc quy cho xe, rồi quần áo thay mùa cũng phải lôi ra, cuộc sống đúng là toàn thứ vụn vặt, lông gà vỏ tỏi.
Đợi đến khi anh phát hiện ra mình lên nhầm tuyến, ngơ ngác đứng ở một trạm xe lạ lẫm rồi nghiên cứu lịch trình tuyến xe một lúc lâu cũng không có kết quả thì bấy giờ tác động của hoàn cảnh lập tức đạt tới đỉnh điểm. Cuối cùng anh vẫn phải gọi một chiếc taxi, khoảnh khắc vừa ngồi xuống ghế thì chợt thầm nghĩ cuộc sống này thật khốn khổ biết bao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook