"Tôi lại kể cho các vị một câu chuyện khác."

Lục Bình nhìn về phía Đinh Thanh, cảm thấy bi ai cho cuộc đời luôn bị tính toán của đối phương. Sau khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh chầm chậm nhìn lướt qua mọi người ở trong phòng riêng, cuối cùng dừng lại trước người đàn ông trung niên giao điện thoại ra cuối cùng.

Khóe miệng hơi dương lên.

"Vẫn là hai góc nhìn."

"Góc nhìn thứ nhất, cô nhi 14 tuổi kia đã trưởng thành, 30 tuổi, mỗi ngày đều đánh đánh giết giết, sống xa hoa truỵ lạc, địa vị của anh ta càng ngày càng cao, uy vọng cũng càng ngày càng cao… nhưng anh ta cũng càng ngày càng mê mang!"

"Anh ta bị ám toán, bị đâm một đao ở trước ngực, vị trí chỉ cách tim có một chút!"

"Anh ta ngã xuống trong một con hẻm tối tăm và bẩn thỉu, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ. Trong phút chốc, anh ta nhớ lại tình cảnh của mười sáu năm trước, nhớ khi đó bản thân mình cũng là như như vậy, chờ đợi cái chết ở bên cạnh thùng rác!"

Lục Bình miêu tả lại cảnh tượng Đinh Thanh và Tưởng Y Vân lần đầu gặp mặt.

Giọng nói của anh như xa như gần, sinh động như thật.

Trong phòng gian.

Mọi người kết hợp với truyền thuyết giang hồ của Đinh Thanh, đều đã ý thức được cô nhi trong miệng Lục Bình là ai. Trong lòng bọn họ đều cảm thấy thán phục, cũng bắt đầu cảm nhận được sự thần bí của người đột nhiên xông vào lại bị đánh vào cửa này.

Động tác của Đinh Thanh dừng lại, trước mắt hiện ra hình ảnh hôm đó.

"Trước khi anh ta mất đi ý thức thì đầu hẻm xa xa đột nhiên có một cô gái xinh đẹp mặc một bộ váy màu trắng đi tới… sau đó anh ta ngất đi và không biết gì nữa."

"Bọn họ kết hôn và sinh con." Trên gương mặt Lục Bình mang theo một nụ cười nhạt, bĩnh tĩnh nói ra.

Giống như đây là một kết quả không tồi.

Trong phòng riêng, mấy cô gái lăn lộn trong chốn trăng hoa nhiều năm đều lộ ra nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khao khát. Nhưng sau đó, bọn họ dường như nghĩ tới điều gì, trên gương mặt lập tức lộ ra vẻ thương tiếc và đau buồn.

Bọn họ lén lút nhìn về phía Đinh Thanh.

Đinh Thanh ngồi ở bên cạnh Lục Bình giống như là người thứ ba. Anh chỉ tiếp tục uống rượu, ăn trái cây, ăn thịt…

"Sau đây là góc nhìn thứ hai." Lục Bình nói tiếp, giọng điệu của anh đã dần lạnh xuống.

"Người đàn ông kia dựa vào kế hoạch ‘dưỡng cổ’ mà thu được lượng lớn nhân tài, ông ta thành công ngồi vào vị trí ‘người nói chuyện’!"

Sau khi ba chữ ‘người nói chuyện’ vang lên từ trong miệng Lục Bình, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. Ai nấy đều nín thở, không dám nhiều lời, thậm chí là không dám động đậy. Vị kia rất được mọi người trong giới coi trọng, không ai dám chỉ trích.

"Người đàn ông kia đã bắt đầu kiêng kị đứa con nuôi 30 tuổi của mình. Ông ta bắt đầu suy nghĩ biện pháp để loại trừ đối phương."

"Một lần, ông ta nhận được tin tức con nuôi bị ám sát, vốn tưởng rằng con nuôi sẽ chết đi, nhưng anh ta phúc lớn mạng lớn, không chỉ không chết, còn gặp được một cô gái xinh đẹp."

"Như vậy hình như cũng không tệ!"

"Bị tình yêu trói buộc, có gia đình, sinh con đẻ cái… Người sẽ trở nên mềm lòng, sẽ có sơ hở không thể đo lường!"

"Người đàn ông kia liền thay đổi kế hoạch, ông ta nhìn như càng ngày càng hòa ái, lấy thân phận cha nuôi khuyến khích con nuôi theo đuổi tình yêu, cũng chứng kiến và chúc phúc cho bọn họ! Ông ta quan sát một gia đình nhỏ hạnh phúc và ôn hòa…"

Lục Bình không còn muốn nói nhiều nữa. Anh càng nói, lời nói càng ngày càng trở nên súc tích và ngắn gọn hơn.

"Còn có câu chuyện thứ ba, cũng là hai góc nhìn."

"Góc nhìn thứ nhất, lại năm năm trôi qua, anh ta đã 35 tuổi. Kẻ thù của anh ta không biết tìm thấy tin tức vợ con của anh ta từ đâu mà đã tìm đến cửa rồi giết hết tất cả của anh ta!"

"Thế giới của anh ta đã chết!" Lục Bình nhìn về phía Đinh Thanh với ánh mắt thương hại.

"Góc nhìn thứ hai."

"Con rể của ‘Người nói chuyện’ trở về từ nước ngoài, ông ta hy vọng con rể có thể kế thừa vị trí của mình."

Chỉ một câu như vậy, Lục Bình không nói thêm gì nữa.

Ầm!

Lời nói đơn giản giống như là một tiếng sét nổ vang ở trong phòng riêng!

Đinh Thanh ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Bình. Trong ánh mắt của anh ta có vẻ phức tạp, điên cuồng, vặn vẹo… mà Lục Bình chưa từng thấy

"Những lời cậu nói là thật sao?" Giọng nói khàn khàn của Đinh Thanh vang lên.

Anh luôn coi Viên Gia như là cha của mình, chưa bao giờ hoài nghi người kia một chút nào. Anh đời này đã chắn vô số đao súng cho lão gia tử! Anh chưa từng có ý định ngấp nghé tới vị trí kia!

Nghe thấy câu hỏi này, Lục Bình không có trả lời, anh chỉ bưng ly rượu vang từ trên khay lên, lắc lắc chất lỏng màu đậm trong ly… Thân thể anh hơi ngửa về phía sau, đụng đến vết thương đau đớn.

"Hít!" Anh cố bày ra vẻ nhe răng trợn mắt.

"Đinh tiên sinh ra tay đúng là ngoan độc!" Lục Bình ngoài cười nhưng trong không cười nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương