Sau một trận đất trời quay cuồng, Diệp Hi không còn chút sức lực nào để đánh trả bị Thẩm Tu Lâm đè ở dưới thân, tiếng kinh hô bị bờ môi hắn chặn lại nuốt trở về miệng.

Tiếng nước ám muội bí ẩn từ động tác môi lưỡi quấn quýt tràn ra, Diệp Hi ưm a rên rỉ, nghiêng đầu đi né tránh một chút, rồi lại bị Thẩm Tu Lâm trừng phạt mà cắn nhẹ đầu lưỡi. Diệp Hi lập tức dùng ánh mắt chính nghĩa khiển trách hắn, đổi lại là một trận hôn môi càng kịch liệt hơn.

"Từ từ, em cảm thấy hình như không đúng lắm..." Trong lúc nghỉ giữa hiệp hôn môi, Diệp Hi giãy dụa nói.

"Hửm?" Thẩm Tu Lâm hững hờ phát ra một thanh âm.

Diệp Hi hoài nghi hỏi: "Tại sao lúc công lược thành công anh không sét đánh?"

Nói thật, tui hoài nghi rằng Thẩm tổng của chúng ta đang giả vờ tức giận!

Một tia giảo hoạt lóe lên nơi đáy mắt Thẩm Tu Lâm, lướt qua nhanh như chớp, đồ ngốc Diệp Hi hoàn toàn không thể nào bắt lấy. Ở trong mắt cậu, Thẩm Tu Lâm chỉ là đang mặt lạnh như băng trầm mặc.

"Bởi vì anh đã tức giận đến tâm ý nguội lạnh." Giọng điệu Thẩm Tu Lâm lãnh đạm, ánh mắt nhưng là có chút muốn cười, nhưng mà rất nhanh hắn đã khống chế được tâm tình, cũng không có lộ ra sơ hở mà Diệp Hi có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hức hức! Thẩm tổng thật sự là đã bị mình tổn thương sâu sắc, mình đúng là một thằng đàn ông xấu xa đùa bỡn lòng người! Nhất định phải chịu trừng phạt! Diệp Hi áy náy mà dời tầm mắt, bởi vì thực sự đuối lý cho nên cậu không tiếp tục cố gắng phản kháng nữa, thậm chí nội tâm còn dâng lên một luồng chờ mong bản thân không chịu thừa nhận. Cậu chỉ cẩn thận hỏi Thẩm Tu Lâm: "Anh sẽ làm gì em?"

"Em nói xem? Còn có thể làm gì?" Thẩm Tu Lâm nhanh nhẹn cởi thắt lưng Diệp Hi ra, giọng điệu giống như là chắc chắn hỏi ngược, thế nhưng thực tế lại là đang thăm dò.

Thực ra trên giường lăn qua lộn lại cũng chỉ có một vài động tác, Diệp Hi trong lòng rõ ràng, không hỏi kỹ hơn, chỉ bày ra bộ mặt đưa đám cò kè mặc cả với Thẩm tổng: "Có thể, có thể không làm đến bước cuối cùng được không? Không thì em nhất định là đau khóc mất, cái gì kia của anh hình dáng đáng sợ như vậy, không phải một phát đến dạ dày luôn sao, dạ dày dạ dày..."

Thẩm Tu Lâm suýt chút nữa bị bộ dạng đáng thương hề hề của Diệp Hi chọc cười, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ nghiêm mặt, dùng biểu cảm càng nghiêm túc hơn áp chế ý cười lại dâng lên, khoan dung độ lượng nói: "Có thể, ngoan ngoãn nằm xuống đi."

Diệp Hi nhắm chặt mắt, hai tay nắm lấy nhau đặt phía trước ngực, nằm im không động đậy như xác chết, lông mi khẩn trương đến run lên, khuôn mặt ngày càng ửng hồng.

Quần áo trên người từng cái từng cái dần dần bị lột xuống, không khí hơi lạnh cùng thân thể lửa nóng của đối phương đồng thời bắt đầu dây dưa. Thẩm Tu Lâm tựa như đang ăn một món điểm tâm tinh xảo trân quý, hắn nhẹ nhàng mà, nghiêm túc mà hôn khuôn mặt và hai má người dưới thân. Tóc Diệp Hi bắt đầu chen chúc mà tuôn ra từng mảnh cánh hoa tường vi, vô cùng phản định luật vật lý, không gió mà bay, dưới lực "giả thiết" bay lên rồi lại hững hờ hạ xuống, phủ đầy trên gối.

Thẩm Tu Lâm lung tung nắm lấy một cánh hoa, một tay chống thân, đặt cánh hoa lơ lửng phía trên khuôn mặt Diệp Hi rồi lập tức buông tay ra, cho cậu cảm nhận một cánh hoa mưa.

Đuôi lông mày hắn nhếch lên, thẳng thừng hỏi: "Nếu anh nhớ không lầm, thiết lập của em là chỉ khi cảm thấy hạnh phúc mới có thể rơi ra cái này, còn không thừa nhận thích anh, hửm?"

Diệp Hi liếm môi, bịa chuyện nói mò: "Có khi là do tinh thần em rối loạn mà?"

"Cũng đúng." Thẩm Tu Lâm cười nhạo một tiếng, đưa tay đi xuống tìm kiếm, thấp giọng nói: "Vậy để anh chữa trị cho em."

Diệp Hi thở hổn hển nắm chặt ga trải giường, lồng ngực đơn bạc phập phồng mãnh liệt, chỗ kề sát ở eo và bắp chân Thẩm Tu Lâm đột nhiên căng thẳng, ngay cả đầu ngón chân cũng đều cuộn vào trong... Dưới toàn bộ vốn liếng thủ đoạn của Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi rất nhanh liền đầu hàng, chất lỏng bảy màu tựa như hỗn hợp nước trái cây bắn tung toé lên cơ bụng xinh đẹp của Thẩm tổng, tạo ra hiệu quả thị giác khá là buồn cười!

Khóe môi Thẩm Tu Lâm ám muội cong lên, dùng ngón tay lau đi những thứ đó, đầu lưỡi chậm rãi liếm qua môi, hắn nói: "Hương vị không tồi."

"A a a a a không phải là cái gì cũng bỏ vào miệng được đâuuu!" Diệp Hi xấu hổ thét lên, hận không thể đào một cái hố dưới giường ba thước tự chôn mình!



Thẩm Tu Lâm nắm lấy bàn tay đang che trên mặt Diệp Hi của cậu, giúp cậu đặt ở vị trí chính xác, lời ít ý nhiều nói: "Đến lượt anh."

Hai tay Diệp Hi nắm cái gì kia của Thẩm Tu Lâm, bởi vì quá kích thích cho nên đại não hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú đồ vật trong tay, như một chú hamster đột nhiên bị nhét vào một hạt dưa to bự.

Thẩm Tu Lâm vô cùng có khí chất lãnh đạo ra lệnh: "Động."

Diệp Hi máy móc đáp lời: "Vâng, Thẩm tổng, tuân mệnh Thẩm tổng."

Dứt lời, liền bắt đầu động.

Hơn một tiếng sau, Thẩm Tu Lâm vẫn cứ không có động tĩnh.

Diệp Hi tiếp tục kiên trì nỗ lực, đã đổi qua bốn lượt tay trái tay phải, cánh tay nghiêm trọng khuyết thiếu rèn luyện và sức mạnh trong thế giới nhiệm vụ vừa tê vừa mỏi, cậu không yên tâm hỏi nhỏ: "Ờm, cái kia... Anh có cảm giác không?"

Lâu như vậy còn chưa tước vũ khí! Tui hoài nghi cái tui đang tuốt là đồ giả!!!

Thẩm Tu Lâm dựa vào chồng gối và chăn mềm mại cao như một ngọn núi nhỏ phía sau, biểu tình lười biếng, hơi hơi híp lại cặp mắt thâm thúy xinh đẹp kia hưởng thụ sự phục vụ của đối phương, làn da căng mịn bóng loáng thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn đưa tay vuốt mái tóc lộn xộn, khí tràng toàn thân giống như là một con sư tử lông bờm oai hùng thân thể kiện mỹ, trầm giọng nói: "Rất có, tiếp tục đi."

Bầu không khí yên tĩnh có chút lúng túng, vì vậy Diệp Hi lại bắt đầu tìm đề tài hỏi: "Dịch thể của anh là điện xoay chiều hay là điện một chiều vậy? Bao nhiêu vôn?"

Khóe môi Thẩm Tu Lâm ác liệt mà vung lên, trêu đùa nói: "Điện em một chút em sẽ biết."

Diệp Hi lo lắng hỏi: "Sẽ không điện chết em đâu chứ?"

"Sẽ không." Thẩm Tu Lâm thong thả ung dung đáp: "Nhưng mà có thể điện cho em rất sảng khoái."

Diệp Hi: "..."

Thẩm tổng của chúng ta đã hoàn toàn bị mình chọc tức thành một tên biến thái rồi!

Sau một phen nỗ lực, Diệp Hi rốt cuộc thành công giúp Thẩm Tu Lâm phát ra điện, hơn nữa bởi vì né tránh không kịp cho nên...

"A a a a a sao anh không nói trước cho em một tiếng! Mặt em đều bị điện giật tê hết rồii!" Diệp Hi quơ lấy một cái chăn, vừa dùng mu bàn tay lau mặt, vừa gầm thét lên lao nhanh đến đầu giường bên kia, sau đó vèo một cái nằm xuống!

Thực ra giường của Hoàng Phủ thiếu gia hình như còn lớn hơn giường của Mộ Dung thiếu gia một chút, cho nên Thẩm tổng ở phía bên kia hoàn toàn không nhìn thấy Diệp Hi chạy đi đâu. Cái loại cảm giác biết rõ vợ mình cũng nằm trên một cái giường cùng mình nhưng lại không tìm được người cmn thực sự là vô cùng vi diệu.

Thẩm Tu Lâm vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười mà hô hoán: "Diệp Hi, em quay lại đi——!"

"..." Mình vừa nãy nhất định là không phải đầu óc hỏng rồi, thế nhưng mà lại bị ma xui quỷ khiến làm ra loại chuyện kia với Thẩm tổng a a a... Hơn nữa lại còn rất sảng khoái! Diệp Hi trong đầubị quấy nhiễu thành một mảnh hỗn loạn giả chết nằm cách xa Thẩm Tu Lâm nhất có thể, tuyệt không lên tiếng. Cậu nằm úp sấp trên giường, lại dùng chăn cùng màu với ga trải giường trùm lên người mình, ẩn nấp vô cùng triệt để.

Thẩm Tu Lâm: "..."

Vì vậy, đêm đó Thẩm tổng cũng không thể nào thành công tìm ra vợ yêu vừa cùng mình thân mật ở trên giường...



Thế nhưng sáng sớm hôm sau, Diệp Hi vẫn là bị thiết lập bá đạo kéo đến trung tâm giường lớn tỉnh lại, bị ép mỗi ngày phải đồng thời tỉnh dậy ở chính giữa giường lớn cùng Thẩm tổng...

May mắn thay, Thẩm Tu Lâm còn chưa tỉnh.

Điều này là bởi vì ngày hôm qua lần đầu tiên thành công làm ra loại chuyện biến thái hắn đã tha thiết ước mơ với Diệp Hi, cho nên Thẩm tổng kích động đến mãi tận sau nửa đêm mới đi ngủ!

Diệp Hi rón ra rón rén từ lồng ngực hắn chui ra ngoài, phát hiện bên gối mình và Thẩm Tu Lâm có hai bức thư báo trộm trước cùng hai đóa hoa hồng đỏ.

"Mười giờ sáng nay, ta sẽ đúng giờ lấy đi máy bay trực thăng cùng vị hôn phu của Hoàng Phủ thiếu gia —— Ký tên: Đạo tặc Thác Bạt."

Đây là thư gửi Thẩm Tu Lâm.

"Mười giờ sáng nay, ta sẽ đúng giờ lấy đi bản thân Mộ Dung thiếu gia —— Ký tên: Đạo tặc Thác Bạt."

Đây là thư gửi Diệp Hi.

"..." Diệp Hi một mặt ngơ ngác mà nhìn hai bức thư trong tay.

Cái tên đạo tặc này tuyệt đối là có chứng cưỡng bách!

Trong lòng Diệp Hi có chút lo lắng, bởi vì hiện tại đã là hơn tám giờ sáng, cách thời gian đạo tặc đến trộm người còn có hơn một tiếng, mà bây giờ cậu vẫn chưa thể thành công công lược y. Điều này là bởi vì mạch não và tam quan của đạo tặc khá lệch lạc, khác hoàn toàn với đám nam phụ yêu thích tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn hiền lành kia.

Tuyệt chiêu bán manh vô cùng thuận lợi trước các nam phụ khác căn bản là vô dụng trên người đạo tặc, bởi vì tên này khuyết thiếu lòng thương cảm đối với kẻ yếu, đối với loại hình nhuyễn manh khả ái cũng không có cảm giác gì. Y chỉ có một bụng ý nghĩ xấu, trong lòng trong mắt chỉ biết đến một chữ "trộm", giống như có khuynh hướng coi sự lo lắng tức giận của người kháclà thú vui...

Cái tên nam phụ này thực sự là khó nhai mà! Diệp Hi phát điên mà vo hai bức thư thành một cục, lặng yên không một tiếng động bò xuống giường, nắm chặt thời gian thay quần áo rửa mặt, tính toán lợi dụng khoảng thời gian cuối cùng để tương tác với y, tranh thủ trước mười giờ công lược thành công đạo tặc —— bởi vì nhiệm vụ chủ tuyến yêu cầu sinh hoạt bảy ngày bảy đêm trên đảo, cho nên Diệp Hi không thể nào cùng đạo tặc đồng thời rời khỏi đảo rồi từ từ công lược được.

Bốn mươi phút sau, Diệp Hi ra khỏi cổng biệt thự, vội vã chạy tới chỗ đạo tặc.

Tại góc ngoặt phía sau hàng dừa và bụi cây nhỏ ven bờ biển, Diệp Hi lơ đãng phóng mắt nhìn ra biển rộng, kinh hoảng nhìn thấy cách không xa trên mặt biển có hai hạm đội đang trùng trùng điệp điệp hướng về phía hòn đảo này. Một cái là chiến hạm hải quân sơn màu xanh, một hạm đội khác giống như là được mạ lên một lớp vàng, dưới ánh mặt trời chói chang đến bỏng mắt - Hoàng Kim Hoàng gia hạm đội. Hai chiến hạm này đang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng áp tới...

Ôi đệt! Diệp Hi hít vào một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt gấp ra một đầu mồ hôi.

Quân cứu viện của nguyên soái cùng hoàng kim hộ vệ của vương tử thế nhưng lại đồng thời ở cái thời điểm mấu chốt này chạy tới, hệ thống đây là muốn đùa chết tui àaa!

"Đừng sợ, quân đội của tôi đến." Dường như sợ Diệp Hi còn chưa đủ suy sụp, một thanh âm trầm ổn từ tính vang lên bên tai Diệp Hi, một cánh tay từ phía sau duỗi ra, không hề báo trước ôm cậu vào lòng. Diệp Hi đau "bi" mà ngẩng đầu lên, đối mặt với tầm mắt của nguyên soái. Không biết có phải là bởi vì đêm trăng tròn vừa qua không bao lâu, dư âm ảnh hưởng của huyết thống Kraken vẫn còn, trong cặp mắt kia mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng táo bạo ý vị.

"Hắn canh em rất chặt sao? Ngày hôm qua gần như cả ngày không thấy em, tôi đều sắp điên rồi..." Nguyên soái như là lữ nhân khát nước trong sa mạc gặp được một dòng suối thanh mát, vội vã cúi đầu đặt chóp mũi tại hõm cổ Diệp Hi hít thật sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Diệp Hi gấp đến độ đảo loạn con ngươi liên tục, liều mạng suy nghĩ đối sách: "Hôm qua em bị Hoàng Phủ thiếu gia cấm túc..."

Nguyên soái cực kỳ đau lòng, không nói hai lời liền ôm ngang Diệp Hi lên, bước nhanh về phía chiến hạm bên bờ biển.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương