Tả Thực Phái Mary Sue
-
Chương 32
Tuy rằng rõ ràng cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng mà dù sao cũng không có bằng chứng. Huống hồ cho dù có bằng chứng cũng không có tư cách để nói cái gì, vì vậy Thẩm Tu Lâm đành phải trước tiên tích đầy một bụng oán khí, mím mím môi như một cô vợ nhỏ đáng thương, thả Diệp Hi ra, cho cậu đi vào biệt thự.
Để hai người có thể thuận tiện nói chuyện, Thẩm Tu Lâm đã sớm dặn dò người hầu và bọn cận vệ lui xuống, cả tòa biệt thự rộng đến mức làm người ta giận dữ giờ đây hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người bọn họ.
"Đúng rồi." Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm, đi theo sau Thẩm Tu Lâm được voi đòi tiên yêu cầu: "Có thể cho em một căn phòng ngủ được không? Hệ thống cũng không yêu cầu chúng ta mấy ngày này nhất định phải ngủ chung..."
Thẩm Tu Lâm lãnh khốc cắt ngang: "Không thể."
Diệp Hi phiền muộn: "Tại sao không thể?"
Thẩm Tu Lâm cười lạnh: "Không có phòng trống."
Diệp Hi kêu to: "Anh lừa ai đó, bên trong căn biệt thự này cũng phải có hơn vạn gian phòng đúng không?"
Thẩm Tu Lâm lời ít ý nhiều: "Ngủ cùng anh."
Diệp Hi ngẩn ra: "Tại sao, anh đừng nói với em là để..."
Thẩm Tu Lâm quăng hết mặt mũi, ngay thẳng đáp lời: "Để thỏa mãn dục vọng biến thái của anh."
Diệp Hi mặt đỏ như cua hấp, lẩm bẩm: "Ôi đệt, anh thật đúng là..."
Thẩm Tu Lâm đạm nhiên hoàn thành câu nói: "Thật đúng là không biết xấu hổ."
Lời Diệp Hi muốn nói đều bị Thẩm tổng phun toẹt hết cả ra, trong lúc nhất thời không còn gì để nói.
"Chỉ là ngủ đơn thuần mà thôi, yêu cầu của anh không nhiều." Từ sau khi tỏ tình, da mặt là thứ đã bị hắn quăng xa ngàn dặm: "Không thì ngày mai anh sẽ nhốt em lại, không cho làm nhiệm vụ chủ tuyến nữa."
Diệp Hi yếu ớt nói: "... Không ngờ anh lại là người như vậy đó, Thẩm tổng."
"Haha." Thẩm Tu Lâm không cho là nhục mà ngược lại còn cảm thấy rất vinh quang cười một tiếng, trong lòng đặc biệt sảng khoái.
Sau khi rửa mặt xong xuôi sạch sẽ, Diệp Hi lần thứ hai rưng rưng lên giường, cả khuôn mặt đỏ bừng, làm lơ Thẩm Tu Lâm đang nằm ở đằng đông, ủ rũ ôm gối và chăn một đường bôn ba đến phía tây giường.
Lại nói tiếp, tuy rằng trong thế giới Mary Sue, cái giường này cùng ga giường đều rộng 40 ngàn mét vuông, thế nhưng chăn lại chỉ là loại bình thường. Lúc trải lên giường tạo thành hiệu quả thị giác quả thực giống như một chiếc lá nho nhỏ nằm giữa sân thể dục, hết sức có bệnh.
Thẩm Tu Lâm nhìn Diệp Hi phía xa xa nhỏ đến dường như không nhìn thấy bóng lưng, ôm lấy gối và chăn đuổi tới.
"Diệp Hi." Thẩm tổng thâm tình hô hoán, đồng thời nằm xuống bên cạnh cậu.
Diệp Hi nghiêng người, bất mãn quay mông với hắn.
Thẩm Tu Lâm duỗi tay vòng lấy eo cậu, cả người từ phía sau dán tới.
"Hừ." Diệp Hi lập tức đại nghịch bất đạo dùng mông hung hăng củng Thẩm tổng một cái!
Thẩm Tu Lâm: "... Nữa đi."
Diệp Hi quay phắt xoay người lại, dữ dằn trừng hắn, mặt đỏ tới mang tai kháng nghị: "Anh ôm em, em không ngủ được!"
Ngủ không ngon ngày mai lấy đâu ra tinh lực để đi đút no ba con tiểu yêu tinh ngoài kia!
Thẩm Tu Lâm chậm rãi hỏi: "Có đúng không?"
Diệp Hi che lại khuôn mặt đỏ ửng của mình: "Đương nhiên đúng!"
Thẩm Tu Lâm trầm mặc trong chốc lát, quăng ra một quả bom nặng ngàn cân: "Thế nhưng lần trước ở nhà em, em đã ôm anh ngủ rất say mà."
"... Nhà em?" Diệp Hi cau mày: "Là sao?"
"Chính là ý trên mặt chữ." Thẩm Tu Lâm cười gằn một tiếng, đôi mắt luôn luôn giống như được phủ một lớp sương lạnh mỏng lạnh đi mấy phần, không vui nói: "Em thật sự không nhớ nổi một chút gì ư?"
Diệp Hi ngơ ngác, mê mang hỏi: "Anh đến tột cùng là đang nói cái gì vậy?"
Thẩm Tu Lâm không ngừng gợi nhớ cho cậu: "Cái đêm ở cuộc họp thường niên năm ngoái em uống say, là ai đã đưa em về, có nhớ không?"
Diệp Hi cau mày cố gắng nghĩ ngợi một hồi, chần chừ hỏi: "Thật sự không nhớ ra, không phải là tiểu Vương ở cùng chung cư với em sao?"
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói: "Tiểu Vương cũng uống say, là anh đã đưa hai người bọn em về đó.
Diệp Hi hít vào một ngụm khí lạnh: "..."
Oh fuck!
Thẩm Tu Lâm một tay chống đầu, khóe môi nổi lên một tia cười mơ hồ có chút ác liệt, nói: "Có muốn nghe một chút chuyện sau khi uống say của em không? Anh chính là từ đó về sau bắt đầu chậm rãi thích em."
Diệp Hi kinh hoảng nhìn hắn: "..."
Ầu shit, ngàn vạn lần đừng nói là mình nhảy thoát y trước mặt Thẩm tổng nha!
Tuy rằng Diệp Hi còn chưa tỏ thái độ, nhưng Thẩm Tu Lâm đã cưỡng ép kể lại: "Ngày đó hai người các em đều say đến bất tỉnh nhân sự, anh trên đường về nhà sẽ đi qua chung cư bọn em ở cho nên bảo người ta đưa hai người lên xe anh. Sau khi đến chung cư, anh bảo tài xế đưa tiểu Vương về, anh tự mình đưa em..."
"Khoan đã." Diệp Hi giơ cánh tay nhỏ bé lên phát biểu ý kiến: "Cùng là say rượu được đưa về nhà, cùng là biên tập tổ nam tần, tại sao anh không đưa tiểu Vương về?"
Thẩm Tu Lâm hơi nghiêng nghiêng đầu, hỏi ngược lại: "Em nói xem?"
Diệp Hi suy nghĩ viển vông: "..."
Nhất định là bởi vì tiểu Vương to gấp đôi mình, hơn nữa cơ ngực còn có thể kẹp chết muỗi, ôm lên tương đối nặng!
Theo lý mà nói, đáng ra tiểu Vương nên phải gọi là đại vương mới đúng!
Thẩm Tu Lâm vừa kể vừa nhớ lại: "Anh bế em từ ghế sau ra, đưa em vào nhà, giúp em cởi áo khoác. Sau khi đặt em nằm trên ghế sô pha thì định về luôn, nhưng mà em..."
... Diệp Hi tửu lượng và rượu phẩm đều khá là kém cỏi nằm trên ghế sô pha, đôi mắt nửa khép nửa mở, lấp lánh có vài giọt lệ trên khóe mắt, khuôn mặt thanh tú quá mức bị rượu kích thích đến toàn bộ ửng hồng.
Là một tên gay độc thân huyết khí phương cương, Thẩm Tu Lâm không nhịn được liếc mắt nhìn cậu thêm nhiều chút, sau đó nhịn xuống tà niệm, lấy áo khoác vừa cởi ra giúp cậu đắp lên người Diệp Hi.
(*)Huyết khí phương cương: Tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết.
Đắp kín xong, hắn vừa định rút tay về thì lại bỗng nhiên bị Diệp Hi say mèm nắm lấy.
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng gọi: "... Này."
Diệp Hi mắt điếc tai ngơ, một tay gắt gao nắm ngón tay cái Thẩm Tu Lâm, một tay nắm chặt cổ tay, sau đó nhắm mắt lại cắn một cái trên tay hắn!
"..." Thẩm Tu Lâm không còn gì để nói, dự định rút tay về. Nhưng mà đúng lúc này, Diệp Hi lại duỗi đầu lưỡi hồng hào non mềm ra, tại lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng liếm một cái.
"A." Thẩm Tu Lâm bị liếm đến giật mình, tuy rằng vẫn theo thói quen nghiêm mặt cau mày nhưng hai má lại không thể khống chế được hơi ửng đỏ lên, không chỉ không còn muốn rút tay về nữa mà còn dùng ánh mắt mong đợi nhìn cậu, tựa như hi vọng Diệp Hi có thể liếm thêm một cái!
Chỉ tiếc là Diệp Hi lại sắc mặt đau khổ le lưỡi buông Thẩm Tu Lâm ra, hiển nhiên là đang ghét bỏ hương vị tay Thẩm tổng không đủ tốt. Tiếp theo cậu gian nan trở mình trên ghế sô pha, sờ soạng mông mình một hồi, đôi mắt say mèm lờ đờ mông lung ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Lâm, chớp chớp, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc lại pha thêm chút tội nghiệp hỏi: "Thẩm tổng, đuôi của tôi đâu?"
"Không, tôi..." Là một tên gay yêu thích mỹ thiếu niên thụ, Thẩm Tu Lâm bị manh đến thất điên bát đảo, lắp bắp trả lời: "Tôi không biết."
Diệp Hi liền căng khuôn mặt nhỏ lại, nghiêm túc nói: "Giúp tôi tìm với."
"... Được." Thẩm tổng luôn luôn lãnh khốc uy nghiêm lập tức vô cùng phối hợp khom người trên sàn khắp nơi tìm đuôi, ngay cả phía dưới ghế sô pha cũng đều không bỏ qua.
Nhưng mà, hai phút sau, Diệp Hi say khướt vịn tường bước ra từ phòng tắm, trên cánh tay ngoác một bộ áo ngủ khủng long nhỏ có cái đuôi thật dài.
Thẩm Tu Lâm nhất thời cảm giác mình vừa rồi chạy khắp nơi để tìm đuôi thực là ngu xuẩn: "..."
Lúc này, Diệp Hi xoa eo cao giọng tuyên bố: "Thay quần áo!"
Dứt lời, cậu liền bắt đầu vô cùng phóng túng mà cởi quần áo trước mặt Thẩm Tu Lâm, sau khi cởi đến chỉ còn một chiếc quần lót liền dùng sức lực toàn thân để mặc đồ ngủ khủng long nhỏ vào.
Được ngắm một phen mỹ cảnh như vậy, Thẩm Tu Lâm đã hoàn toàn không còn muốn đi đâu nữa, giống như mọc rễ bên cạnh ghế sô pha, không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Hi.
Mặc xong áo ngủ khủng long nhỏ, Diệp Hi lần thứ hai cao giọng tuyên bố: "Đi ngủ!"
Dứt lời, cậu lập tức kéo chiếc đuôi cực kì dài đi về phòng ngủ, giang tay giang chân thành hình chữ đại ngã lên giường. Thẩm Tu Lâm bị manh đến đầu óc si đần yên lặng đi theo, vẫn không quên nhắn tin bảo tài xế đừng chờ mình nữa, về trước đi.
Gửi tin xong, hắn bèn tắt điện thoại di động, cầm một tờ khăn giấy ngồi bên cạnh giường, lừa mình dối người mà cúi đầu giúp Diệp Hi lau mồ hôi không tồn tại trên trán. Diệp Hi ngoan ngoãn để hắn lau, nghiêng người duỗi tay khắp nơi tìm tòi chiếc gối ôm trên thực tế đã rơi trên mặt đất, muốn ôm ôm gối ngủ như ngày thường.
Nhưng mà không hiểu sao hôm nay tìm hoài mà vẫn không thấy đâu, cậu liền đổi mục tiêu, giơ tay ôm lấy cổ Thẩm tổng, gắt gao ôm hắn vào lòng!
Thẩm Tu Lâm trái lương tâm mà giãy dụa một hồi, nhẹ giọng gọi: "Diệp Hi, Diệp Hi?"
"Đàng hoàng một chút coi, mày chỉ là một cái gối!" Diệp Hi nói, uy nghiêm đánh một cái trên đầu Thẩm tổng: "Sau kiến quốc không cho thành tinh!"
Thẩm Tu Lâm không dám động: "..."
Gối ôm trong ngực an phận bỏ qua thành tinh, Diệp Hi thỏa mãn dán mặt cọ cọ đầu Thẩm tổng, vừa cọ vừa phát ra thanh âm như mèo con ngáy nhè nhẹ, còn dùng hai cái chân khủng long kẹp lấy eo hắn. Sau khi chuẩn bị tốt công tác trước khi ngủ, cậu liền hạnh phúc cười khà khà hai tiếng, ôm Thẩm tổng ngủ thiếp đi.
Lão xử nam vạn năm cấm dục hệ Thẩm Tu Lâm ngay lập tức bị công phá, bị chọc tới mặt đỏ tim đập, vô cùng cẩn thận duỗi tay ôm eo Diệp Hi, đâm lao phải theo lao làm gối ôm cả một buổi tối, vừa ngửi mùi rượu cùng sữa tắm thơm tho trên người cậu, vừa nhớ lại từng chi tiết nhỏ giữa mình với Diệp Hi thường ngày, càng nghĩ càng không ngủ nổi.
Lúc trời tờ mờ sáng, Thẩm Tu Lâm một đêm không chợp mắt rón rén đẩy tay chân Diệp Hi ra, xuyên một thân âu phục nhăn nhúm âm thầm chạy trốn đi như kẻ trộm.
"... Chính là như vậy." Thẩm Tu Lâm kết thúc hồi ức, không cam lòng mà xác nhận hỏi: "Thật sự không nhớ nổi một chút nào?"
"Không nhớ không nhớ!" Diệp Hi trong suốt quá trình nghe Thẩm Tu Lâm kể chuyện cũ đều đang ôm chăn liên tục a a a hét lên, hiện tại đã suy sụp mấy chục lần: "Tại sao anh phải nói cho em biết a a a..."
Chuyện như vậy không biết còn đỡ, sau khi biết xong quả thực là cmn siêu cấp xấu hổ mà ahuhu!
***
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Hi: Thẩm tổng, đuôi của em đâu?
Thẩm tổng: Trong quần anh, em sờ sờ.
Để hai người có thể thuận tiện nói chuyện, Thẩm Tu Lâm đã sớm dặn dò người hầu và bọn cận vệ lui xuống, cả tòa biệt thự rộng đến mức làm người ta giận dữ giờ đây hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người bọn họ.
"Đúng rồi." Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm, đi theo sau Thẩm Tu Lâm được voi đòi tiên yêu cầu: "Có thể cho em một căn phòng ngủ được không? Hệ thống cũng không yêu cầu chúng ta mấy ngày này nhất định phải ngủ chung..."
Thẩm Tu Lâm lãnh khốc cắt ngang: "Không thể."
Diệp Hi phiền muộn: "Tại sao không thể?"
Thẩm Tu Lâm cười lạnh: "Không có phòng trống."
Diệp Hi kêu to: "Anh lừa ai đó, bên trong căn biệt thự này cũng phải có hơn vạn gian phòng đúng không?"
Thẩm Tu Lâm lời ít ý nhiều: "Ngủ cùng anh."
Diệp Hi ngẩn ra: "Tại sao, anh đừng nói với em là để..."
Thẩm Tu Lâm quăng hết mặt mũi, ngay thẳng đáp lời: "Để thỏa mãn dục vọng biến thái của anh."
Diệp Hi mặt đỏ như cua hấp, lẩm bẩm: "Ôi đệt, anh thật đúng là..."
Thẩm Tu Lâm đạm nhiên hoàn thành câu nói: "Thật đúng là không biết xấu hổ."
Lời Diệp Hi muốn nói đều bị Thẩm tổng phun toẹt hết cả ra, trong lúc nhất thời không còn gì để nói.
"Chỉ là ngủ đơn thuần mà thôi, yêu cầu của anh không nhiều." Từ sau khi tỏ tình, da mặt là thứ đã bị hắn quăng xa ngàn dặm: "Không thì ngày mai anh sẽ nhốt em lại, không cho làm nhiệm vụ chủ tuyến nữa."
Diệp Hi yếu ớt nói: "... Không ngờ anh lại là người như vậy đó, Thẩm tổng."
"Haha." Thẩm Tu Lâm không cho là nhục mà ngược lại còn cảm thấy rất vinh quang cười một tiếng, trong lòng đặc biệt sảng khoái.
Sau khi rửa mặt xong xuôi sạch sẽ, Diệp Hi lần thứ hai rưng rưng lên giường, cả khuôn mặt đỏ bừng, làm lơ Thẩm Tu Lâm đang nằm ở đằng đông, ủ rũ ôm gối và chăn một đường bôn ba đến phía tây giường.
Lại nói tiếp, tuy rằng trong thế giới Mary Sue, cái giường này cùng ga giường đều rộng 40 ngàn mét vuông, thế nhưng chăn lại chỉ là loại bình thường. Lúc trải lên giường tạo thành hiệu quả thị giác quả thực giống như một chiếc lá nho nhỏ nằm giữa sân thể dục, hết sức có bệnh.
Thẩm Tu Lâm nhìn Diệp Hi phía xa xa nhỏ đến dường như không nhìn thấy bóng lưng, ôm lấy gối và chăn đuổi tới.
"Diệp Hi." Thẩm tổng thâm tình hô hoán, đồng thời nằm xuống bên cạnh cậu.
Diệp Hi nghiêng người, bất mãn quay mông với hắn.
Thẩm Tu Lâm duỗi tay vòng lấy eo cậu, cả người từ phía sau dán tới.
"Hừ." Diệp Hi lập tức đại nghịch bất đạo dùng mông hung hăng củng Thẩm tổng một cái!
Thẩm Tu Lâm: "... Nữa đi."
Diệp Hi quay phắt xoay người lại, dữ dằn trừng hắn, mặt đỏ tới mang tai kháng nghị: "Anh ôm em, em không ngủ được!"
Ngủ không ngon ngày mai lấy đâu ra tinh lực để đi đút no ba con tiểu yêu tinh ngoài kia!
Thẩm Tu Lâm chậm rãi hỏi: "Có đúng không?"
Diệp Hi che lại khuôn mặt đỏ ửng của mình: "Đương nhiên đúng!"
Thẩm Tu Lâm trầm mặc trong chốc lát, quăng ra một quả bom nặng ngàn cân: "Thế nhưng lần trước ở nhà em, em đã ôm anh ngủ rất say mà."
"... Nhà em?" Diệp Hi cau mày: "Là sao?"
"Chính là ý trên mặt chữ." Thẩm Tu Lâm cười gằn một tiếng, đôi mắt luôn luôn giống như được phủ một lớp sương lạnh mỏng lạnh đi mấy phần, không vui nói: "Em thật sự không nhớ nổi một chút gì ư?"
Diệp Hi ngơ ngác, mê mang hỏi: "Anh đến tột cùng là đang nói cái gì vậy?"
Thẩm Tu Lâm không ngừng gợi nhớ cho cậu: "Cái đêm ở cuộc họp thường niên năm ngoái em uống say, là ai đã đưa em về, có nhớ không?"
Diệp Hi cau mày cố gắng nghĩ ngợi một hồi, chần chừ hỏi: "Thật sự không nhớ ra, không phải là tiểu Vương ở cùng chung cư với em sao?"
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói: "Tiểu Vương cũng uống say, là anh đã đưa hai người bọn em về đó.
Diệp Hi hít vào một ngụm khí lạnh: "..."
Oh fuck!
Thẩm Tu Lâm một tay chống đầu, khóe môi nổi lên một tia cười mơ hồ có chút ác liệt, nói: "Có muốn nghe một chút chuyện sau khi uống say của em không? Anh chính là từ đó về sau bắt đầu chậm rãi thích em."
Diệp Hi kinh hoảng nhìn hắn: "..."
Ầu shit, ngàn vạn lần đừng nói là mình nhảy thoát y trước mặt Thẩm tổng nha!
Tuy rằng Diệp Hi còn chưa tỏ thái độ, nhưng Thẩm Tu Lâm đã cưỡng ép kể lại: "Ngày đó hai người các em đều say đến bất tỉnh nhân sự, anh trên đường về nhà sẽ đi qua chung cư bọn em ở cho nên bảo người ta đưa hai người lên xe anh. Sau khi đến chung cư, anh bảo tài xế đưa tiểu Vương về, anh tự mình đưa em..."
"Khoan đã." Diệp Hi giơ cánh tay nhỏ bé lên phát biểu ý kiến: "Cùng là say rượu được đưa về nhà, cùng là biên tập tổ nam tần, tại sao anh không đưa tiểu Vương về?"
Thẩm Tu Lâm hơi nghiêng nghiêng đầu, hỏi ngược lại: "Em nói xem?"
Diệp Hi suy nghĩ viển vông: "..."
Nhất định là bởi vì tiểu Vương to gấp đôi mình, hơn nữa cơ ngực còn có thể kẹp chết muỗi, ôm lên tương đối nặng!
Theo lý mà nói, đáng ra tiểu Vương nên phải gọi là đại vương mới đúng!
Thẩm Tu Lâm vừa kể vừa nhớ lại: "Anh bế em từ ghế sau ra, đưa em vào nhà, giúp em cởi áo khoác. Sau khi đặt em nằm trên ghế sô pha thì định về luôn, nhưng mà em..."
... Diệp Hi tửu lượng và rượu phẩm đều khá là kém cỏi nằm trên ghế sô pha, đôi mắt nửa khép nửa mở, lấp lánh có vài giọt lệ trên khóe mắt, khuôn mặt thanh tú quá mức bị rượu kích thích đến toàn bộ ửng hồng.
Là một tên gay độc thân huyết khí phương cương, Thẩm Tu Lâm không nhịn được liếc mắt nhìn cậu thêm nhiều chút, sau đó nhịn xuống tà niệm, lấy áo khoác vừa cởi ra giúp cậu đắp lên người Diệp Hi.
(*)Huyết khí phương cương: Tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết.
Đắp kín xong, hắn vừa định rút tay về thì lại bỗng nhiên bị Diệp Hi say mèm nắm lấy.
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng gọi: "... Này."
Diệp Hi mắt điếc tai ngơ, một tay gắt gao nắm ngón tay cái Thẩm Tu Lâm, một tay nắm chặt cổ tay, sau đó nhắm mắt lại cắn một cái trên tay hắn!
"..." Thẩm Tu Lâm không còn gì để nói, dự định rút tay về. Nhưng mà đúng lúc này, Diệp Hi lại duỗi đầu lưỡi hồng hào non mềm ra, tại lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng liếm một cái.
"A." Thẩm Tu Lâm bị liếm đến giật mình, tuy rằng vẫn theo thói quen nghiêm mặt cau mày nhưng hai má lại không thể khống chế được hơi ửng đỏ lên, không chỉ không còn muốn rút tay về nữa mà còn dùng ánh mắt mong đợi nhìn cậu, tựa như hi vọng Diệp Hi có thể liếm thêm một cái!
Chỉ tiếc là Diệp Hi lại sắc mặt đau khổ le lưỡi buông Thẩm Tu Lâm ra, hiển nhiên là đang ghét bỏ hương vị tay Thẩm tổng không đủ tốt. Tiếp theo cậu gian nan trở mình trên ghế sô pha, sờ soạng mông mình một hồi, đôi mắt say mèm lờ đờ mông lung ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Lâm, chớp chớp, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc lại pha thêm chút tội nghiệp hỏi: "Thẩm tổng, đuôi của tôi đâu?"
"Không, tôi..." Là một tên gay yêu thích mỹ thiếu niên thụ, Thẩm Tu Lâm bị manh đến thất điên bát đảo, lắp bắp trả lời: "Tôi không biết."
Diệp Hi liền căng khuôn mặt nhỏ lại, nghiêm túc nói: "Giúp tôi tìm với."
"... Được." Thẩm tổng luôn luôn lãnh khốc uy nghiêm lập tức vô cùng phối hợp khom người trên sàn khắp nơi tìm đuôi, ngay cả phía dưới ghế sô pha cũng đều không bỏ qua.
Nhưng mà, hai phút sau, Diệp Hi say khướt vịn tường bước ra từ phòng tắm, trên cánh tay ngoác một bộ áo ngủ khủng long nhỏ có cái đuôi thật dài.
Thẩm Tu Lâm nhất thời cảm giác mình vừa rồi chạy khắp nơi để tìm đuôi thực là ngu xuẩn: "..."
Lúc này, Diệp Hi xoa eo cao giọng tuyên bố: "Thay quần áo!"
Dứt lời, cậu liền bắt đầu vô cùng phóng túng mà cởi quần áo trước mặt Thẩm Tu Lâm, sau khi cởi đến chỉ còn một chiếc quần lót liền dùng sức lực toàn thân để mặc đồ ngủ khủng long nhỏ vào.
Được ngắm một phen mỹ cảnh như vậy, Thẩm Tu Lâm đã hoàn toàn không còn muốn đi đâu nữa, giống như mọc rễ bên cạnh ghế sô pha, không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Hi.
Mặc xong áo ngủ khủng long nhỏ, Diệp Hi lần thứ hai cao giọng tuyên bố: "Đi ngủ!"
Dứt lời, cậu lập tức kéo chiếc đuôi cực kì dài đi về phòng ngủ, giang tay giang chân thành hình chữ đại ngã lên giường. Thẩm Tu Lâm bị manh đến đầu óc si đần yên lặng đi theo, vẫn không quên nhắn tin bảo tài xế đừng chờ mình nữa, về trước đi.
Gửi tin xong, hắn bèn tắt điện thoại di động, cầm một tờ khăn giấy ngồi bên cạnh giường, lừa mình dối người mà cúi đầu giúp Diệp Hi lau mồ hôi không tồn tại trên trán. Diệp Hi ngoan ngoãn để hắn lau, nghiêng người duỗi tay khắp nơi tìm tòi chiếc gối ôm trên thực tế đã rơi trên mặt đất, muốn ôm ôm gối ngủ như ngày thường.
Nhưng mà không hiểu sao hôm nay tìm hoài mà vẫn không thấy đâu, cậu liền đổi mục tiêu, giơ tay ôm lấy cổ Thẩm tổng, gắt gao ôm hắn vào lòng!
Thẩm Tu Lâm trái lương tâm mà giãy dụa một hồi, nhẹ giọng gọi: "Diệp Hi, Diệp Hi?"
"Đàng hoàng một chút coi, mày chỉ là một cái gối!" Diệp Hi nói, uy nghiêm đánh một cái trên đầu Thẩm tổng: "Sau kiến quốc không cho thành tinh!"
Thẩm Tu Lâm không dám động: "..."
Gối ôm trong ngực an phận bỏ qua thành tinh, Diệp Hi thỏa mãn dán mặt cọ cọ đầu Thẩm tổng, vừa cọ vừa phát ra thanh âm như mèo con ngáy nhè nhẹ, còn dùng hai cái chân khủng long kẹp lấy eo hắn. Sau khi chuẩn bị tốt công tác trước khi ngủ, cậu liền hạnh phúc cười khà khà hai tiếng, ôm Thẩm tổng ngủ thiếp đi.
Lão xử nam vạn năm cấm dục hệ Thẩm Tu Lâm ngay lập tức bị công phá, bị chọc tới mặt đỏ tim đập, vô cùng cẩn thận duỗi tay ôm eo Diệp Hi, đâm lao phải theo lao làm gối ôm cả một buổi tối, vừa ngửi mùi rượu cùng sữa tắm thơm tho trên người cậu, vừa nhớ lại từng chi tiết nhỏ giữa mình với Diệp Hi thường ngày, càng nghĩ càng không ngủ nổi.
Lúc trời tờ mờ sáng, Thẩm Tu Lâm một đêm không chợp mắt rón rén đẩy tay chân Diệp Hi ra, xuyên một thân âu phục nhăn nhúm âm thầm chạy trốn đi như kẻ trộm.
"... Chính là như vậy." Thẩm Tu Lâm kết thúc hồi ức, không cam lòng mà xác nhận hỏi: "Thật sự không nhớ nổi một chút nào?"
"Không nhớ không nhớ!" Diệp Hi trong suốt quá trình nghe Thẩm Tu Lâm kể chuyện cũ đều đang ôm chăn liên tục a a a hét lên, hiện tại đã suy sụp mấy chục lần: "Tại sao anh phải nói cho em biết a a a..."
Chuyện như vậy không biết còn đỡ, sau khi biết xong quả thực là cmn siêu cấp xấu hổ mà ahuhu!
***
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Hi: Thẩm tổng, đuôi của em đâu?
Thẩm tổng: Trong quần anh, em sờ sờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook