Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng
-
4: Triều Dã
Hơn mười ngày nữa trôi qua, đã sang tháng chín, tiết trời cuối cùng cũng mát mẻ hơn.
Tạ Tĩnh Vi như lấy trứng chọi đá, cuối cùng vẫn bị Từ Ưng Bạch phái người đưa về Huyền Diệu Quan.
Trước khi đi, nó rưng rưng nước mắt bám rịt lấy tay áo Từ Ưng Bạch không chịu buông, "Sư phụ...!đừng đuổi con đi mà..."
Từ Ưng Bạch không nhân nhượng, "Nói chuyện hẳn hoi, không được làm nũng."
"Vâng..." Tạ Tĩnh Vi chỉ có thể ngậm ngùi lên xe.
Từ Ưng Bạch một thân trường bào xanh nhạt đứng đó tựa thân trúc cao thẳng tắp, nhìn theo chiếc xe ngựa dần xa.
Đứa nhỏ bên trong không cam lòng thò đầu ra, la toáng lên, "Sư phụ, con sẽ còn quay lại đó!"
"Nhãi ranh," Từ Ưng Bạch miệng cứng nhưng ánh mắt lại tràn ngập ý cười dịu dàng.
Kiếp trước, trước khi đi Nam Độ, hắn cũng tiễn Tạ Tĩnh Vi như vậy.
Đứa nhỏ lúc ấy cũng cứ vùng vằng không chịu đi, nhưng hắn đã quyết tâm, bất luận Tạ Tĩnh Vi có khóc lóc lăn lộn thế nào cũng nhất định phải đưa nó đi.
Khi ấy đứa nhỏ cũng nói với hắn rằng, sư phụ, con sẽ còn quay lại.
Chẳng ai nghĩ rằng lời từ biệt lúc ấy lại là vĩnh biệt.
Nhưng Từ Ưng Bạch lại cảm thấy may mắn.
May là đã đưa đứa nhỏ đi, nếu không chắc chắn nó sẽ chết cùng hắn.
Những người Từ Ưng Bạch quan tâm không nhiều lắm, trong đó có Tạ Tĩnh Vi.
Tiểu đệ tử đi theo hắn mấy năm, đã được coi như người thân từ lâu.
Từ Ưng Bạch đứng nhìn cho đến khi chiếc xe khuất bóng mới quay lưng rời đi.
Hắn có việc quan trọng hơn phải làm.
Hiện nay thế đạo không yên ổn, tiên đế đã phá hủy hết căn cơ Đại Tấn, Ngụy Chương lại vô dụng, từ khi lên ngôi tới nay chưa làm được gì ra hồn.
Quyền lực của triều đình dần suy yếu, chư vương tại các địa phương đã chống lại trung ương từ lâu, Ninh Vương chiếm Linh Châu, Hạ Châu; Túc Vương chiếm Tô Châu, Hàng Châu; Tề Vương chiếm vùng giáp U Châu.
Ngoài ra, châu mục Ích Châu Lý Nghị và châu mục Túc Châu Dương Thế Thanh không hề nghe lệnh phía trên, bảy bộ tộc Ô Quyết bên ngoài Gia Dục quan đang lăm le như hổ rình mồi, có thể nói là loạn trong giặc ngoài.
Những thế lực riêng biệt này đều có tiền có binh, không dễ đối phó, mà Ngụy Chương sau khi đăng cơ lại muốn trực tiếp tước phiên.
Lời này vừa nói ra, quần thần lập tức phản đối, nếu không phải do Từ Ưng Bạch nhất quyết không đồng ý, có lẽ bọn họ đã khởi binh tạo phản rồi!
Bảy bộ tộc Ô Quyết lại chọn ngay lúc này tiến công, Túc Châu Dương Thế Thanh không chống nổi, Ninh Vương cáo ốm không thể hành quân, Tề Vương nói phía mình như trứng chọi đá, Túc Vương nói binh mã Giang Nam không quen gió cát đại mạc, Từ Ưng Bạch chỉ có thể tự mình ra biên quan dẹp loạn đám người không mời mà đến này.
Dẹp loạn mất bốn tháng.
Từ Ưng Bạch bước vào phủ.
Hắn không vội đi bái kiến hoàng đế, không biết Ngự Sử Đài đã viết bao nhiêu tấu chương vạch tội.
Nhưng rất nhanh thôi, đám quan viên Ngự Sử Đài này sẽ chẳng còn thời gian quản hắn nữa.
Từ Ưng Bạch lạnh lùng nghĩ, chỉ mấy tháng nữa thôi, giặc Ô Quyết sẽ ngóc đầu trở lại.
Ung Châu là nơi địa thế trọng yếu, dưới sự cai trị thối nát của Đại Tấn chẳng khác nào miếng thịt mặc người xâu xé.
Từ Ưng Bạch lại đau đầu.
Trước khi tiến đánh Ô Quyết, hắn chỉ là một văn tướng, không có binh cũng chẳng có bạc, sau khi thắng trận được phong làm thái úy.
Nhưng đây cũng chỉ là một danh hiệu, hắn vẫn chưa nắm được quân quyền.
Trong thời khắc khó khăn, mưu lược tuy quan trọng nhưng binh tướng lại càng cần thiết.
Đao kiếm sắc bén chính là thứ dễ khiến con người ta thần phục nhất.
Nhưng vẫn phải tính xem binh này lấy ở đâu.
Vậy là mười ngày sau, thái úy đại nhân vốn ở nhà dưỡng bệnh cuối cùng cũng thượng triều.
Hắn mặc quan phục đen, tay áo rộng, treo một dải lụa tím bên hông, cảm giác vô cùng lạnh lẽo khó gần.
Từ Ưng Bạch thay đồ tươm tất rồi mới bắt đầu ăn sáng.
Vì hắn ăn uống không tốt nên Lưu quản gia chỉ bưng lên một ít cháo trắng rau xào.
Ăn qua loa cho xong, đang muốn bước ra cửa, hắn chợt nhớ ra gì đó, quay lại hỏi Lưu quản gia, "Người trong viện của ta đâu?"
Lưu quản gia không ngờ mười ngày sau hắn mới hỏi, ngây ngẩn một lát rồi vội nói, "Nô đi xem!"
Ông mới đi được hai bước thì một giọng nói trầm thấp bất cần truyền đến.
"Ta ở đây."
Lưu quản gia và Từ Ưng Bạch nhìn theo hướng âm thanh, thấy có người đang đứng trên tường.
Phó Lăng Nghi mặc một bộ giao lãnh đỏ thẫm, cổ tay áo bó màu đen, tóc đuôi ngựa buộc cao, từ bàn tay đến cổ tay quấn kín băng vải đen, bên hông đeo dao găm dài, đằng đằng sát khí, ngang ngược vô cùng.
Nhưng Từ Ưng Bạch vừa nhìn đến, sát khí khắp người y lập tức tiêu tan như làn gió, tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời đến lạ.
Đó là nếu y không cầm chuôi dao.
Lưu quản gia không thể nhìn nổi, cảm thấy người này không đi hát tuồng đúng là đáng tiếc!
Ngay sau đó, chất giọng thanh lãnh dễ nghe của công tử nhà ông cất lên, lời ít ý nhiều, chỉ hai chữ nhưng lại hàm ý một mệnh lệnh không được phép cự tuyệt.
"Quỳ xuống."
Phó Lăng Nghi xoay người nhảy xuống, quỳ một gối trước mặt Từ Ưng Bạch.
Từ Ưng Bạch nhướn mày, hồi phục cũng nhanh đấy.
"Hôm nay ngươi thượng triều cùng ta, nhận mặt người khác."
Hắn đánh giá gương mặt Phó Lăng Nghi một lát rồi trở về phòng lấy ra một chiếc mặt nạ tử kim.
Trở ra thấy Phó Lăng Nghi vẫn đang quỳ, Từ Ưng Bạch cởi dây buộc mặt nạ, thuận miệng hỏi, "Sao còn chưa đứng dậy?"
Phó Lăng Nghi cúi đầu khiến hắn không thể nhìn rõ mặt y, chỉ có thẻ nghe thấy tiếng người này trả lời vô cùng tự nhiên, "Ngươi chưa cho phép ta đứng dậy."
Giọng y hơi cứng ngắc, cật lực kìm chế lệ khí của mình.
"Ta chưa cho phép nhưng ngươi vẫn có thể đứng lên, chẳng lẽ cứ quỳ như vậy cả ngày sao?" Từ Ưng Bạch thản nhiên nói, "Ta đâu có ác đến thế, cũng chẳng thích bắt người khác quỳ."
Từ Ưng Bạch nói xong không khỏi cười thầm, nhớ tới kiếp trước phạt quỳ người kia một lần dăm ba bữa là bình thường.
Nhưng bản thân thực sự không có sở thích này, Từ Ưng Bạch tự nhủ.
Phó Lăng Nghi được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, "Ta đã nói sẽ nghe lời."
"Tốt nhất là thế."
Phó Lăng Nghi khác biệt so với kiếp trước như vậy khiến Từ Ưng Bạch không khỏi bất an.
"Vẻ ngoài của ngươi quá bắt mắt, người ở Hình Bộ đã từng gặp ngươi rồi," Từ Ưng Bạch đưa mặt nạ cho y, "Đeo lên đi."
Phó Lăng Nghi nhận lấy, chiếc mặt nạ che khuất hoàn toàn nửa dưới gương mặt y, chỉ lộ ra cặp mắt đen sắc bén.
Y ngoan ngoãn đi theo Từ Ưng Bạch ra ngoài.
Lý Khoái Tử đang đứng hầu bên xe ngựa, thấy Từ Ưng Bạch đến gần thì kính cẩn khom người đưa tay ra.
Từ Ưng Bạch vịn tay gã, lấy đà bước lên xe.
Phó Lăng Nghi chăm chăm nhìn bàn tay thon dài nhợt nhạt bám lên tay Lý Khoái Tử không rời, ánh mắt tối sầm lại.
Y vô thức đè lên dao găm bên thắt lưng, dưới lớp mặt nạ thầm cắn môi, chẳng mấy chốc đã nếm được vị máu.
Y thả lỏng tay.
Xe ngựa buộc phải dừng trước cửa hoàng cung, dĩ nhiên Từ Ưng Bạch sẽ không đưa Lý Khoái Tử và Phó Lăng Nghi vào cùng, hai người chỉ có thể đợi bên ngoài.
Từ Ưng Bạch vén màn xe bước xuống.
Lý Khoái Tử chưa kịp phản ứng thì Phó Lăng Nghi đã vươn tay muốn đỡ người kia xuống.
Từ Ưng Bạch hơi sửng sốt, nhưng vẫn đặt tay lên lòng bàn tay y.
Từ Ưng Bạch hồi nhỏ bị cảm rất nặng, dai dẳng không khỏi, cơ thể không có chút nhiệt khí nào, lạnh băng như người tuyết.
Phó Lăng Nghi thì khác, lòng bàn tay y quá ấm đến nỗi hơi nóng, cách một lớp băng vải đen vẫn có thể cảm nhận được, lại càng khiến tay Từ Ưng Bạch có cảm giác lạnh hơn.
Phó Lăng Nghi nhíu mày sâu hơn một chút.
Đôi tay chạm nhau chỉ trong thoáng chốc, Từ Ưng Bạch tự nhiên rút tay về.
Phó Lăng Nghi hơi cong ngón tay, quyến luyến nhìn bàn tay còn lưu hơi ấm của người kia.
Các đại thần trong triều chẳng mấy chốc đã vây quanh Từ Ưng Bạch.
Tuy hắn bảo Phó Lăng Nghi tới nhận biết người khác nhưng không hề có ý định giới thiệu bất cứ ai, y phải tự mình ghi nhớ tất cả.
Y nhìn thật kỹ những người này, nhớ kỹ tên tuổi và mặt mũi bọn họ trong đầu.
Binh Bộ thị lang Tào Thụ, Binh Bộ thượng thư Phó Bách Khê, Lại Bộ thị lang Mai Vĩnh...!Tả tướng Phòng Như Ý...
Từ Ưng Bạch đưa đẩy với đám cáo già này rất tự nhiên, không hề rơi xuống thế hạ phong.
Nói chuyện xã giao vào câu, đoạn tất cả cùng đi tới Tuyên Chính Điện.
Quả nhiên vừa lên triều, Ngự Sử Đài đã bắt đầu kể tội Từ Ưng Bạch.
Một là cả gan làm loạn, không để bệ hạ vào mắt, tuy đã về Trường An tận mười ngày nhưng không ngày nào hắn tới tham kiến, báo cáo công việc với người, quả thật coi rẻ thánh uy.
Hai là giúp đỡ gian thần, mặc cho châu mục Túc Châu Dương Thế Thanh tác oai tác quái mà không nhân cơ hội này tiêu diệt gã.
Ba là làm tướng vô năng, một trận chiến mất bốn tháng mới đánh xong, thương vong vô số, hao tài tốn của...
Tào Thụ đi cùng Từ Ưng Bạch không thể tin nổi những lời vô lý như vậy.
Triều đình chỉ cho hai vạn binh mã, đối phó với kỵ binh Ô Quyết đã là trứng chọi đá, vậy mà còn muốn bọn họ đi đánh sáu vạn binh của Dương Thế Thanh?! Dương Thế Thanh kia đã cùng một giuộc với Ô Quyết từ lâu, nếu không phải Từ Ưng Bạch lén phái người đi đàm phán thì bên đó đã sớm xách đao bao vây bọn họ rồi.
Tào Thụ tiến lên một bước định phản bác, lại bị cấp trên Phó Bách Khê kéo lại.
Tào Thụ khiếp sợ nhìn gã, lúc nãy tên này còn vui vẻ nói cười với Từ Ưng Bạch, thiếu điều xưng huynh gọi đệ nữa thôi.
"Thân thể thần có bệnh nhẹ là điều trên dưới triều đình đều biết cả," Từ Ưng Bạch bước ra khỏi hàng trả lời.
"Về báo cáo công vụ, thần cũng đã viết tấu chương kẹp vào chiến báo cho bệ hạ."
"Thần ở nhà tĩnh dưỡng cũng là ý của bệ hạ."
"Về Túc Châu Dương Thế Thanh," Từ Ưng Bạch hành lễ với hoàng đế, "Bệ hạ vẫn chưa hạ lệnh tấn công ắt có thâm ý, thần không dám to gan tự phỏng đoán thánh ý."
Những lời hắn vừa nói đều nhắm vào Ngụy Chương đang ngồi trên vương vị, ngầm ám chỉ bên Ngự Sử quá chuyên quyền, vươn cả tay đến trước mặt hoàng đế rồi.
"Còn về điều cuối cùng Lâm đại nhân nói," Từ Ưng Bạch quay đầu, thần sắc đạm nhiên nhìn gã, chân thành nói, "Thần thân là quan văn ắt không thể sánh được với võ tướng."
"Lâm đại nhân bất mãn như vậy hẳn phải thông thạo cách dụng binh.
Nếu Ô Quyết xâm phạm lần nữa mong rằng Lâm đại nhân dám đứng ra trước, tận trung báo quốc."
Triều đình tức khắc cứng họng.
Mọi người đều nhớ rõ mấy tháng trước, hoàng đế bệ hạ trên long ỷ nghe tin Ô Quyết tới thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Dương Thế Thanh và Ninh Vương không thể trông cậy được, chỉ có thể triệu tập binh mã từ Trường An tới tiền tuyến trước.
Nhưng đến khi hỏi có ai tình nguyện lãnh binh tác chiến hay không thì lại không một người thỉnh mệnh.
Ngụy Chương là kẻ tham sống sợ chết, các triều thần nhớ hắn là hoàng đế, đương nhiên sẽ không chịu khuyên gã ngự giá thân chinh.
Võ tướng là đám biếng nhác chỉ biết dựa dẫm, cũng không một ai dám mang binh đi ứng đối với kỵ binh Ô Quyết kiêu dũng thiện chiến.
Cuối cùng Từ Ưng Bạch đứng ra nói, "Thần tự thỉnh đi trước."
Ngự Sử Đài không còn lời nào để nói.
"Còn chuyện gì muốn tấu nữa không?" Thượng triều nửa canh giờ, Ngụy Chương hiển nhiên đã hết kiên nhẫn.
Gò má gã gầy ốm, cặp mắt tam bạch trắng dã liếc qua triều thần bên dưới, "Không có việc gì thì bãi triều."
Lão thái giám Lưu Mãng đứng bên cạnh bắt gặp ánh mắt của hoàng đế, đang định mở miệng nói thì Từ Anh Bạch đã cướp lời, "Thần khởi tấu."
"Thần tấu thỉnh trưng binh thao luyện, nhằm tăng cường lực lượng cho thành Trường An."
Ngụy Chương nhăn mặt, rõ ràng không quá hài lòng.
Quân phí là một khoản chi lớn, tiêu hết ngân khố thì lấy đâu ra tiền cho gã cầu tiên vấn đạo.
Tất nhiên Từ Ưng bạch biết suy nghĩ trong đầu gã.
Tánh Linh đế và U Đế không hổ là phụ tử, tên nào cũng khoái cầu tiên vấn đạo, đã tốn bao năm tìm kiếm thuật trường sinh, chẳng quan tâm gì đến triều chính, chỉ cần vẫn là hoàng đế là được.
Huống hồ bọn họ nuôi nhiều mệnh quan triều đình như vậy cũng không phải để người ta ăn không ngồi rồi.
Nhưng Từ Ưng Bạch phải có binh.
Hắn nhìn hoàng đế trên đài cao, chậm rãi nói: "Bệ hạ, môi hở thì răng lạnh."
Ngụ ý, nếu giữ không nổi Trường An, ngài còn có thể an ổn làm hoàng đế được sao?
Ánh mắt Ngụy Chương tối lại.
Tốt xấu gì gã cũng là hoàng đế, tất nhiên hiểu ý Từ Ưng Bạch.
"Thái úy nói rất phải," Ngụy Chương vỗ tay nói, "Vậy giao hết cho ngươi đấy.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook