Chương 50: Nắm Được Thóp Của Lâm Đức

Trần Phong đổi giày, mở cửa, lại phát hiện Chung Lôi đang đứng bên ngoài.

Cũng không biết cô nàng đang làm gì, trong miệng cứ lẩm bà lẩm bẩm, giống như niệm kinh vậy, đến cửa cũng không thèm vào.

Khi thấy Trần Phong đi ra, Chung Lôi liền mở miệng hỏi:

"Ồ, anh định đi đâu vậy?"

Trần Phong đáp:

"Ra ngoài ăn cơm cùng Hà Gia Kỳ, tôi chuẩn bị bán "Đêm Đã Khuya" cho cô ấy."

"Ồ."

Chung Lôi có vẻ hơi mất mát, nhưng rất nhanh lại trở nên phấn chấn:

"Thật ra tôi cũng rất thích bài hát này, nhưng tôi không thể cứ dựa vào anh mãi được, vẫn nên tự mình viết ca khúc thì hơn. Để xem sau này liệu tôi có thể viết được một ca khúc xuất sắc như anh không."

Trần Phong cũng biết sẽ là như vậy:

"Yên tâm, cô nhất định làm được. Phải rồi, tôi vừa nhìn thấy trên mạng nói, có một đài truyền hình mời cô đến để quảng bá, sao cô lại không đi?"

Chung Lôi dứt khoát lắc đầu:

"Không đi đâu, phiền chết đi được."

Trần Phong hỏi:

"Chúng ta không phải đang thiếu tiền sao?"

Chung Lôi gật đầu:

"Đúng vậy, cho nên tôi mới tự học chơi nhạc cụ đó! Chờ tôi thông thạo mấy thể loại nhạc cụ này, chúng ta sẽ chẳng tốn nhiều tiền như vậy nữa. Tiết kiệm tiền, chính là ở kiếm tiền rồi! Hôm nay tôi đã học Saxophone, vừa rồi tôi đang hồi tưởng lại tiết tấu của nó đó. Đoạn điệp khúc trong bài hát của anh mà chèn thêm giai điệu của Saxophone thì khác nào vẽ rồng thêm mắt chứ."

Trần Phong thầm nghĩ, quả là như thế.

Hắn lại hỏi "Cô muốn đi ăn cơm cùng tôi không? Tôi sẽ giới thiệu cô cho Hà Gia Kỳ, để hai người là quen với nhau."

"Không cần đâu, tôi cũng chẳng có dự định sẽ bán ca khúc, quen biết nhiều người như vậy làm gì. Tôi cũng chẳng thích ca khúc của Hà Gia Kỳ, thật thế tục."

Không ngoài dự đoán, Chung Lôi vẫn cự tuyệt.

Trần Phong gọi xe, đi hết nửa thành phố, mới tới một khu thương mại nổi danh ở trung tâm thành phố Hán Châu.

Cạnh khu thương mại là một con đường mang phong cách châu u.

Khác với khu thương mại sầm uất, con đường này khá vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có tốp ba tốp năm người đi ngang qua mà thôi.

Chỗ này trước đây Trần Phong từng nghe nói qua, nhưng chưa bao giờ đến.

Đừng nhìn vào sự vắng vẻ này mà đánh giá sai lệch. Mọi người ở đây đều biết, nhưng hàng quán nơi đây không kiếm tiền nhờ số lượng khách đến.

Điều người ta muốn, chính là sự yên tĩnh của nó.

Tiêu phí của một nơi so với một nơi lại càng cao, nhà hàng cao cấp, quán rượu cao cấp, các câu lạc bộ tư nhân đẳng cấp ở Hán Châu, 8/10 đều nằm trên con đường này.

Trần Phong nhìn đông ngó tây, đi tới trước của một tòa nhà hai tầng, có cửa đóng kín, do dự không biết có phải nơi này hay không.

Đột nhiên, cửa bị mở ra, một người từ bên trong đi ra:

"Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai ạ?"

Người này hẳn là nhân viên phục vụ, mặc đồng phục viền vàng kim, đầu đội mũ quả dưa.

Trần Phong suy nghĩ một chút, điều này có chút khó trả lời.

Hắn không biết Mạch Huy dùng tên ai để đặt chỗ, nếu như trả lời là Hà Gia Kỳ, cũng không chắc vị tên tuổi lớn này đã báo tên thật.

Một ngôi sao muốn ra ngoài ăn một bữa cơm cũng phải chú trọng rất nhiều thứ.

Trần Phong không rõ lắm, cho nên biết phải đáp như nào.

Thấy hắn không nói lời nào, người phục vụ này vẫn nở một nụ cười chuyên nghiệp nhưng chẳng mấy thiện cảm:

"Vậy, nếu như không có chuyện gì nói, kính mong tiên sinh đừng lắc lư trước cửa nhà hàng chúng tôi. Chúng tôi chỉ tiếp khách đã hẹn trước, không mở bán."

Ngay lúc này, một bóng người cao gầy mang theo một mùi hương thoang thoảng lướt qua người phục vụ.

"Trần tiên sinh, rốt cuộc anh tới rồi! Tôi và Gia Kỳ nhà tôi đã chờ anh thật lâu, cứ sốt ruột mãi, còn sợ anh bị kẹt xe dọc đường."

Ừm, chính là Mạch Huy, không phải mỹ nữ chân dài xinh đẹp gì đó đâu.

Trần Phong rất bình tĩnh né tránh "móng vuốt" của Mạch Huy.

"Đã để hai người phải đợi lâu, thật ngại quá. Chẳng qua tôi không thấy được bảng hiệu, nên không chắc chắn được có phải nơi này hay không, mới vừa rồi, anh trai đây còn bảo nơi này không mở bán, tôi còn tưởng mình đi nhầm chỗ nữa đấy!"

Mạch Huy đột nhiên sừng sộ, trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, mắng to:

"Bảo cậu đi đón khách, cậu đón như vậy hả? Sao hả, là địa vị của Gia Kỳ nhà tôi không đủ lớn, không có tư cách mời khách trong nhà hàng này hả?"

Anh ta vừa mắng, vừa khua tay múa chân.

Nhân viên phục vụ liên tục cáo lỗi.

Trần Phong nhìn dáng vẻ "chua ngoa" của Mạch Huy, trong lòng vô cùng bội phục.

Thật trâu bò.

"Mẹ mìn" cũng có chỗ tốt của "mẹ mìn", nhìn bản lĩnh càn quấy này mà xem, vô cùng tự nhiên, vô cùng trôi chảy.

Loại bản lĩnh này, một nam chân chính như hắn có dùng cả đời cũng không học được.

Trên bàn cơm, Hà Gia Kỳ và Mạch Huy lại chân thành cảm ơn sự thấu hiểu và bao dung của Trần Phong một lần nữa, sau đó hai người lại thúc giục Trần Phong ra bản Demo.

Trần Phong phải nhiều lần vỗ ngực đảm bảo trở về sẽ ghi âm, mới coi như qua ải.

Rượu qua ba lần, Trần Phong mới nói ra lời giấu kín trong lòng:

"Hai vị, thực ra, tôi cảm thấy, hai người đồng ý ký hợp đồng với Duyệt Lai như vậy, không hẳn là một lựa chọn tốt."

"Trần tiên sinh, anh từng là nhân viên ở đó, chẳng lẽ có tin tức nội bộ gì sao?" Hà Gia Kỳ hỏi.

Trần Phong lắc đầu:

"Lúc trước, tôi chỉ là một nhân viên quèn, có thể có được tin tức gì chứ, chẳng qua, sản phẩm tài chính bây giờ đều ẩn tàng nguy cơ."

Mạch Huy thở dài:

"Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, thù lao nhiều vậy mà. Tằng tổng quả thật nhiều tiền lắm của, hai năm 600 vạn, chúng tôi từ chối không nổi. Cái giá này chính là gấp năm lần thù lao bình thường đó. Chúng tôi xem anh là người nhà nên cũng chẳng giấu diếm gì, Gia Kỳ nhà tôi mặc dù có chút danh tiếng, nhưng lại thiếu tác phẩm nổi trội, cho nên thù lao làm đại sứ thương hiệu quả thực rất thấp. Cho nên, chúng tôi rất mong chờ bài hát mới của Trần tiên sinh đó!"

Trần Phong: "Tôi hiểu, nhưng mạo hiểm như vậy có đáng không?"

Hà Gia Kỳ cười tự giễu:

"Kiếm tiền mà, sao có thể không mạo hiểm. Lợi ích đủ lớn, đáng giá để bất chấp nguy hiểm. Cũng giống như lần này, chúng tôi đến Hán Châu để tham gia một hoạt động thương mại, ngoài thù lao làm đại sứ thương hiệu, những phụ cấp khác cũng rất chu đáo. Một ngày ba bữa trung bình mỗi bữa phụ cấp 2000, sao có thể ăn hết."

Mạch Huy cười ha hả không ngừng:

"Cho nên bữa cơm tối nay chính là để Trần tiên sinh ăn no uống say, chúng ta phải tranh thủ ăn cho đủ 2000, nếu không, để dư tiền chính là tiết kiệm tiền thay kẻ khác đấy."

Trần Phong mờ mịt: "Phụ cấp mỗi bữa là 2000?"

"Đúng vậy." Hà Gia Kỳ khẳng định: "Trên mạng đều nói nghệ sĩ ai nấy cũng sống xa xỉ, nhưng nếu tiêu tiền của mình thì ai lại nỡ xa xỉ, nghệ sĩ đều tiêu tiền của nhà tài trợ, nên dĩ nhiên không cần phải tiết kiệm."

Trần Phong ngờ vực: "Nhưng lúc tôi vẫn còn làm ở đấy, thấy trong bản kế hoạch viết, phụ cấp mỗi bữa là 5000 mà. Lúc ấy, vài đồng nghiệp xung quanh còn tỏ ra khinh bỉ, rằng có phải cái mâm đựng cơm của minh tinh được nạm vàng hay không, ai cũng không thể tưởng tượng được, một bữa cơm 5000 sẽ như thế nào cả. Nhưng sao số tiền lại khác nhau như thế? Chẳng lẽ hai người không ký hợp đồng?"

"Hả? 5000?"

Lần này đến phiên Mạch Huy mờ mịt.

Trần Phong vô cùng bình tĩnh gật đầu.

Hà Gia Kỳ: "Loại phụ cấp này đều là ước định ngoài miệng, Mạch Huy chỉ cần trả trước, sau đó, đối phương sẽ chuyển khoản lại, không cần phải ký hợp đồng."

Trần Phong hỏi lại: "Giao dịch với hai người, là chi nhánh bên khu công nghệ cao của Duyệt Lai, phải không?"

"Phải." Hà Gia Kỳ gật đầu.

Trần Phong nghe vậy liền phì cười.

Không ngờ hắn đã rời khỏi công ty mà còn nắm được thóp của Lâm Đức.

Mặc dù Lâm Đức làm việc vô cùng cẩn thận, nhưng anh ta chẳng thể ngờ Trần Phong có thể có cơ hội cùng nghệ sĩ ăn chung một cơm, còn có thể nói chuyện thân mật như vậy, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này mà cũng nói tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương