Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo
-
Chương 7: Người Sở Hữu Hệ Thống Thổ Hào Xuất Hiện!
"Được thôi! Hoan nghênh ngươi lần sau trở lại khiêu chiến. Lâm Bắc Phàm ta thích đối thủ như ngươi vậy!" Lâm Bắc Phàm cười đến trên mặt nở hoa.
La Thiên Quân giật khóe miệng, không có lần sau.
Mà có quyết đấu thì cũng sẽ không văn đấu, mẹ kiếp, quá con mẹ nó thua thiệt.
Chỉ một trận này thôi, gần như tám thành tài sản của hắn ta đã mất, lòng đau đến rỉ máu.
Tức cảnh sinh tình, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Cuối cùng La Thiên Quân lại liếc mắt nhìn người trong lòng Lâm Vi Vi, phát hiện toàn bộ ánh mắt nàng đều tập trung trên người Lâm Bắc Phàm, hoàn toàn không để ý đến hắn ta, lòng La Thiên Quân đầy chán nản.
Chẳng lẽ La Thiên Quân ta phải sống cô độc hết quãng đời còn lại?
Hắn ta lắc đầu thở dài, khập khiễng rời đi.
Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm rao to: "Các vị nhìn nhìn ngó ngó đã lâu, nơi này có linh phù thượng hạng! Không sai, chính là linh phù đã đánh bại thiên tài kiếm đạo Kiếm Sư viện La Thiên Quân!"
"Nếu ngươi chuẩn bị rời thành, hay ngươi muốn đánh bại địch nhân, vậy mau mua một ít đi!"
"Không có gì linh phù không giải quyết được, nếu có chuyện không giải quyết được thì tức là chưa đủ linh phù! Các ngươi xem, ngay cả thiên tài kiếm đạo La Thiên Quân cũng ngã xuống dưới linh phù của ta, chẳng lẽ các ngươi muốn bỏ lỡ đồ tốt như thế?"
"Mọi người nhanh đến xem thử, ai đi ngang qua ngàn vạn lần không nên đừng bỏ lỡ!"
"Ở đây có bán linh phù đánh bại La Thiên Quân!"
...
La Thiên Quân giận đến mức xém ngã nhào trên đất.
Hắn ta đã đủ thảm rồi, không ngờ tên này còn đổ thêm dầu vào lửa, rắc muối lên vết thương, giẫm lên danh dự của hắn ta để bán linh phù... Thực sự rất đáng hận! Quá khinh người!
Hắn ta quay đầu lại trừng mắt giận dữ nhìn Lâm Bắc Phàm, bỗng phát hiện xung quanh hắn ta đã bu đầy người.
"Lâm Bắc Phàm, linh phù này của ngươi bán thế nào? Ta muốn một ít!"
"Linh phù thật lợi hại, đánh bại được cả La Thiên Quân. Ta mua một tá!"
"Mua những linh phù này rồi, ta cũng có vốn liếng khiêu chiến thiên kiêu!"
"Có thể bán rẻ chút không?'
...
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười đáp lại những khách hàng cũ cảm thấy hứng thú.
Nếu là trước đó hắn lấy linh phù ra rao như vậy, chắc chắn sẽ bị mọi người mắng là ngu ngốc và tham lam. Nhưng hiện tại, dựa vào việc đánh bại La Thiên Quân mà hắn thu được danh khí thật lớn, ai ai cũng cảm thấy hứng thú với mấy tấm linh phù này.
Đây cũng là lý do vì sao ban nãy hắn sảng khoái đồng ý giao đấu.
Đối mặt với đám khách hàng cũ khí thế bừng bừng, Lâm Bắc Phàm vẫn rất kiên nhẫn:
"Linh phù tam giai chừng 1000 linh tệ, linh phù tứ giai chừng 3000. Nếu mua 10 tấm sẽ ưu đãi chỉ tính giá tám tấm!"
"Mắc vậy?" Tất cả mọi người đều giật nảy lên.
"Thật ra không đắt, các người suy nghĩ một chút, những linh phù sơ cấp này đã có thể đánh bại thiên tài kiếm đạo La Thiên Quân. Các ngươi nói chúng có đáng giá này không?" Lâm Bắc Phàm nói có sách, mách có chứng.
Khách hàng gật đầu: "Vậy cũng đúng!"
La Thiên Quân: "..."
Có thể không nhắc lại sự kiện này nữa không!
Thấy La Thiên Quân vẫn chưa đi, Lâm Bắc Phàm lại huơ huơ linh phù trên tay, hỏi: "La huynh đệ, ngươi có muốn mua chút linh phù không? Xem như lão bằng hữu, ta trực tiếp bán giá ưu đãi mua mười trả tám cho ngươi!"
Đây là một con dê béo, duy trì quan hệ với dê béo là việc rất quan trọng.
La Thiên Quân giật giật khóe miệng, nở nụ cười cứng đờ: "Không cần đâu. Cáo từ!"
Sau đó hắn ta không quay đầu lại rời đi.
Hắn ta thật sự không muốn thấy tiện nhân này nữa.
Ngay lúc này, đột nhiên có một quả cầu thịt lao vào, vươn một bàn tay đầy thịt ra, nói với vẻ hào khí mười phần: "Bạn học này, ngươi có bao nhiêu linh phù, ta bao tất!"
"Tên hỗn đản nào vậy? Dám đẩy ta?"
"Eo ta sắp gãy mất, thật cmn nó nặng!"
"Hệt như quả cầu thịt!"
...
Cả đám người hùng hùng hổ hổ, nhưng vừa thấy kẻ mới đến, ai cũng kinh hãi.
"Thổ hào Kim Bất Hoán. Sao hắn ta lại đến đây?"
"Chẳng trách ta thấy eo đau đến sắp gãy, ra là bị con heo mập này đè, chắc phải tìm mục sư xem một chút!"
"Không ngờ người này lại đến, xem ra chúng ta không trông mong gì vào việc mua linh phù nữa?"
"Người này xuống tay rất hào phóng, rõ ràng hàng giá 100 linh tệ, hắn ta lại cố tình móc ra 200 linh tệ để mua! Người khác ra giá càng cao, hắn ta càng vui vẻ!"
"Cũng chẳng biết hắn ta biến ra tiền từ đâu, rõ là một đứa mồ côi. Chẳng nhẽ hắn ta là con riêng của nhân vật lớn nào đó, sau đó thừa kế đại di sản?"
“Cho dù kế thừa di sản cũng không thể phung phí tiền như thế. Nghe nói đến hiện tại hắn ta đã bỏ ra mấy trăm vạn!"
"Hình như gần nhất hắn ta luôn chỉ bận rộn xài tiền, chẳng làm gì đàng hoàng!"
"Chỉ là tuy vội vàng dùng tiền, thế nhưng chưa bao giờ thấy thực lực của hắn ta giảm xuống. Đợt khảo nghiệm tuần trước, hắn ta đã lên đến ngũ giai, tăng nhị giai chỉ trong một tháng ngắn ngủi, còn biến thái hơn cả thiên tài kiếm đạo La Thiên Quân!"
"Thiên đạo bất công! Ta đã cố gắng tới vậy nhưng hơn nửa năm trời vẫn không thăng được một giai, dựa vào cái gì mà con lợn béo đáng chết này cả ngày vội vàng vung tiền như rác, thế mà tiến bộ còn nhanh hơn ta?"
...
Nghe lời thì thầm của mọi người, sắc mặt Lâm Bắc Phàm cũng biến thành cổ quái.
Sao hắn cứ cảm thấy trên người tên này có một Hệ thống Thổ Hào?
Hệ thống Thổ Hào, chỉ cần tiêu tiền sẽ biến cường biến soái, cần gì có đó, quả thật là hệ thống khiến người sảng khoái nhất!
Chẳng nhẽ tiểu bàn tử xấu xí trước mắt này mới thật sự là nhân vật chính?
Lúc này Kim Bất Hoán cũng rất kích động.
Một tháng trước, hắn ta vẫn chỉ là một tu luyện giả bình thường, thành thật yên phận tu luyện.
Nhưng bỗng nhiên một ngày trời giáng kỳ duyên, hắn ta mở được Hệ thống Thổ Hào.
Hệ thống Thổ Hào này rất trâu bò, tận lực bồi dưỡng thần hào vừa có phẩm vị vừa có phong cách, chỉ cần tiêu tiền thôi sẽ trở nên mạnh mẽ.
Kim Bất Hoán rất kích động, tiêu tiền ai mà không biết?
Chỉ cần hắn ta hứa hẹn bao hết phí ở khu học nhân, chắc chắn thực lực của hắn ta sẽ tăng lên vèo vèo.
Nhưng cái hệ thống này lại rất tận lực bồi dưỡng một thổ hào vừa có phẩm vị vừa có phong cách, không cho hắn ta dùng tiền tùy tiện, muốn dùng phải thoả mãn hai điều kiện: Một là hắn ta cần, hai là đáng giá.
Hai điều kiện này làm khó hắn ta.
Hắn ta là một kẻ độc thân, chi tiêu vốn không nhiều, có thể xài bao nhiêu tiền?
Có thể mua bao nhiêu thứ?
Cứ coi như hắn ta thỏa mãn điều kiện một, thì cũng vướng điều kiện hai.
Nhất định phải đáng giá. Mỗi lần hắn ta mua đồ, trong Hệ thống Thổ Hào đều sẽ hiện lên giá trị thương phẩm, quy định hạn mức cao nhất, tổn hao vượt quá hạn mức cao nhất đều trở nên vô hiệu.
Ví dụ một phần thịt linh thú tứ giai có thể bán 100 tệ.
Nhưng hệ thống quy định hắn tối đa chỉ có thể thanh toán 200 linh tệ, quá mức đó sẽ vô hiệu.
Vậy nên hắn ta bận rộn hơn một tháng, đi dạo rất nhiều lần chung quanh khu học nhân, vẫn không tiêu được bao nhiêu tiền.
Nhưng hôm nay lại khác, hắn ta phát hiện một thứ mới: Linh phù của Lâm Bắc Phàm.
Hệ thống Thổ Hào đã nói cho hắn ta biết, những linh phù này đều là linh phù hoàn mỹ vô khuyết, uy lực cường đại hơn linh phù cùng cấp gấp 10 lần. Chưa hết, vì có thể ấn khắc thiên địa chân lý một cách hoàn mỹ, giá trị của chúng cao vô cùng, hạn mức cao nhất có thể đạt đến gấp 100 lần.
Chuyện này khiến hắn ta vui mừng như điên, không kịp cờ đợi đến mua phù.
La Thiên Quân giật khóe miệng, không có lần sau.
Mà có quyết đấu thì cũng sẽ không văn đấu, mẹ kiếp, quá con mẹ nó thua thiệt.
Chỉ một trận này thôi, gần như tám thành tài sản của hắn ta đã mất, lòng đau đến rỉ máu.
Tức cảnh sinh tình, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Cuối cùng La Thiên Quân lại liếc mắt nhìn người trong lòng Lâm Vi Vi, phát hiện toàn bộ ánh mắt nàng đều tập trung trên người Lâm Bắc Phàm, hoàn toàn không để ý đến hắn ta, lòng La Thiên Quân đầy chán nản.
Chẳng lẽ La Thiên Quân ta phải sống cô độc hết quãng đời còn lại?
Hắn ta lắc đầu thở dài, khập khiễng rời đi.
Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm rao to: "Các vị nhìn nhìn ngó ngó đã lâu, nơi này có linh phù thượng hạng! Không sai, chính là linh phù đã đánh bại thiên tài kiếm đạo Kiếm Sư viện La Thiên Quân!"
"Nếu ngươi chuẩn bị rời thành, hay ngươi muốn đánh bại địch nhân, vậy mau mua một ít đi!"
"Không có gì linh phù không giải quyết được, nếu có chuyện không giải quyết được thì tức là chưa đủ linh phù! Các ngươi xem, ngay cả thiên tài kiếm đạo La Thiên Quân cũng ngã xuống dưới linh phù của ta, chẳng lẽ các ngươi muốn bỏ lỡ đồ tốt như thế?"
"Mọi người nhanh đến xem thử, ai đi ngang qua ngàn vạn lần không nên đừng bỏ lỡ!"
"Ở đây có bán linh phù đánh bại La Thiên Quân!"
...
La Thiên Quân giận đến mức xém ngã nhào trên đất.
Hắn ta đã đủ thảm rồi, không ngờ tên này còn đổ thêm dầu vào lửa, rắc muối lên vết thương, giẫm lên danh dự của hắn ta để bán linh phù... Thực sự rất đáng hận! Quá khinh người!
Hắn ta quay đầu lại trừng mắt giận dữ nhìn Lâm Bắc Phàm, bỗng phát hiện xung quanh hắn ta đã bu đầy người.
"Lâm Bắc Phàm, linh phù này của ngươi bán thế nào? Ta muốn một ít!"
"Linh phù thật lợi hại, đánh bại được cả La Thiên Quân. Ta mua một tá!"
"Mua những linh phù này rồi, ta cũng có vốn liếng khiêu chiến thiên kiêu!"
"Có thể bán rẻ chút không?'
...
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười đáp lại những khách hàng cũ cảm thấy hứng thú.
Nếu là trước đó hắn lấy linh phù ra rao như vậy, chắc chắn sẽ bị mọi người mắng là ngu ngốc và tham lam. Nhưng hiện tại, dựa vào việc đánh bại La Thiên Quân mà hắn thu được danh khí thật lớn, ai ai cũng cảm thấy hứng thú với mấy tấm linh phù này.
Đây cũng là lý do vì sao ban nãy hắn sảng khoái đồng ý giao đấu.
Đối mặt với đám khách hàng cũ khí thế bừng bừng, Lâm Bắc Phàm vẫn rất kiên nhẫn:
"Linh phù tam giai chừng 1000 linh tệ, linh phù tứ giai chừng 3000. Nếu mua 10 tấm sẽ ưu đãi chỉ tính giá tám tấm!"
"Mắc vậy?" Tất cả mọi người đều giật nảy lên.
"Thật ra không đắt, các người suy nghĩ một chút, những linh phù sơ cấp này đã có thể đánh bại thiên tài kiếm đạo La Thiên Quân. Các ngươi nói chúng có đáng giá này không?" Lâm Bắc Phàm nói có sách, mách có chứng.
Khách hàng gật đầu: "Vậy cũng đúng!"
La Thiên Quân: "..."
Có thể không nhắc lại sự kiện này nữa không!
Thấy La Thiên Quân vẫn chưa đi, Lâm Bắc Phàm lại huơ huơ linh phù trên tay, hỏi: "La huynh đệ, ngươi có muốn mua chút linh phù không? Xem như lão bằng hữu, ta trực tiếp bán giá ưu đãi mua mười trả tám cho ngươi!"
Đây là một con dê béo, duy trì quan hệ với dê béo là việc rất quan trọng.
La Thiên Quân giật giật khóe miệng, nở nụ cười cứng đờ: "Không cần đâu. Cáo từ!"
Sau đó hắn ta không quay đầu lại rời đi.
Hắn ta thật sự không muốn thấy tiện nhân này nữa.
Ngay lúc này, đột nhiên có một quả cầu thịt lao vào, vươn một bàn tay đầy thịt ra, nói với vẻ hào khí mười phần: "Bạn học này, ngươi có bao nhiêu linh phù, ta bao tất!"
"Tên hỗn đản nào vậy? Dám đẩy ta?"
"Eo ta sắp gãy mất, thật cmn nó nặng!"
"Hệt như quả cầu thịt!"
...
Cả đám người hùng hùng hổ hổ, nhưng vừa thấy kẻ mới đến, ai cũng kinh hãi.
"Thổ hào Kim Bất Hoán. Sao hắn ta lại đến đây?"
"Chẳng trách ta thấy eo đau đến sắp gãy, ra là bị con heo mập này đè, chắc phải tìm mục sư xem một chút!"
"Không ngờ người này lại đến, xem ra chúng ta không trông mong gì vào việc mua linh phù nữa?"
"Người này xuống tay rất hào phóng, rõ ràng hàng giá 100 linh tệ, hắn ta lại cố tình móc ra 200 linh tệ để mua! Người khác ra giá càng cao, hắn ta càng vui vẻ!"
"Cũng chẳng biết hắn ta biến ra tiền từ đâu, rõ là một đứa mồ côi. Chẳng nhẽ hắn ta là con riêng của nhân vật lớn nào đó, sau đó thừa kế đại di sản?"
“Cho dù kế thừa di sản cũng không thể phung phí tiền như thế. Nghe nói đến hiện tại hắn ta đã bỏ ra mấy trăm vạn!"
"Hình như gần nhất hắn ta luôn chỉ bận rộn xài tiền, chẳng làm gì đàng hoàng!"
"Chỉ là tuy vội vàng dùng tiền, thế nhưng chưa bao giờ thấy thực lực của hắn ta giảm xuống. Đợt khảo nghiệm tuần trước, hắn ta đã lên đến ngũ giai, tăng nhị giai chỉ trong một tháng ngắn ngủi, còn biến thái hơn cả thiên tài kiếm đạo La Thiên Quân!"
"Thiên đạo bất công! Ta đã cố gắng tới vậy nhưng hơn nửa năm trời vẫn không thăng được một giai, dựa vào cái gì mà con lợn béo đáng chết này cả ngày vội vàng vung tiền như rác, thế mà tiến bộ còn nhanh hơn ta?"
...
Nghe lời thì thầm của mọi người, sắc mặt Lâm Bắc Phàm cũng biến thành cổ quái.
Sao hắn cứ cảm thấy trên người tên này có một Hệ thống Thổ Hào?
Hệ thống Thổ Hào, chỉ cần tiêu tiền sẽ biến cường biến soái, cần gì có đó, quả thật là hệ thống khiến người sảng khoái nhất!
Chẳng nhẽ tiểu bàn tử xấu xí trước mắt này mới thật sự là nhân vật chính?
Lúc này Kim Bất Hoán cũng rất kích động.
Một tháng trước, hắn ta vẫn chỉ là một tu luyện giả bình thường, thành thật yên phận tu luyện.
Nhưng bỗng nhiên một ngày trời giáng kỳ duyên, hắn ta mở được Hệ thống Thổ Hào.
Hệ thống Thổ Hào này rất trâu bò, tận lực bồi dưỡng thần hào vừa có phẩm vị vừa có phong cách, chỉ cần tiêu tiền thôi sẽ trở nên mạnh mẽ.
Kim Bất Hoán rất kích động, tiêu tiền ai mà không biết?
Chỉ cần hắn ta hứa hẹn bao hết phí ở khu học nhân, chắc chắn thực lực của hắn ta sẽ tăng lên vèo vèo.
Nhưng cái hệ thống này lại rất tận lực bồi dưỡng một thổ hào vừa có phẩm vị vừa có phong cách, không cho hắn ta dùng tiền tùy tiện, muốn dùng phải thoả mãn hai điều kiện: Một là hắn ta cần, hai là đáng giá.
Hai điều kiện này làm khó hắn ta.
Hắn ta là một kẻ độc thân, chi tiêu vốn không nhiều, có thể xài bao nhiêu tiền?
Có thể mua bao nhiêu thứ?
Cứ coi như hắn ta thỏa mãn điều kiện một, thì cũng vướng điều kiện hai.
Nhất định phải đáng giá. Mỗi lần hắn ta mua đồ, trong Hệ thống Thổ Hào đều sẽ hiện lên giá trị thương phẩm, quy định hạn mức cao nhất, tổn hao vượt quá hạn mức cao nhất đều trở nên vô hiệu.
Ví dụ một phần thịt linh thú tứ giai có thể bán 100 tệ.
Nhưng hệ thống quy định hắn tối đa chỉ có thể thanh toán 200 linh tệ, quá mức đó sẽ vô hiệu.
Vậy nên hắn ta bận rộn hơn một tháng, đi dạo rất nhiều lần chung quanh khu học nhân, vẫn không tiêu được bao nhiêu tiền.
Nhưng hôm nay lại khác, hắn ta phát hiện một thứ mới: Linh phù của Lâm Bắc Phàm.
Hệ thống Thổ Hào đã nói cho hắn ta biết, những linh phù này đều là linh phù hoàn mỹ vô khuyết, uy lực cường đại hơn linh phù cùng cấp gấp 10 lần. Chưa hết, vì có thể ấn khắc thiên địa chân lý một cách hoàn mỹ, giá trị của chúng cao vô cùng, hạn mức cao nhất có thể đạt đến gấp 100 lần.
Chuyện này khiến hắn ta vui mừng như điên, không kịp cờ đợi đến mua phù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook