Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo
-
Chương 42: Ta Là Một Biến Số!
Cho nên kết hợp tất cả biểu hiện của nàng cùng với vô số tiểu thuyết mạng đã xem đời trước, Lâm Bắc Phàm suy đoán, tám chín phần mười nàng là một trùng sinh giả. Bởi nếu ngươi đặt nàng vào thân phận trùng sinh giả này, hết thảy hành vi đều hợp lý.
Bởi nàng là trùng sinh giả, khẳng định nàng biết trước rất nhiều chuyện sẽ phát sinh sau này.
Biết trận tai nạn này sẽ xuất hiện, sẽ mang đến gió tanh mưa máu, toàn bộ học viện không có nơi nào an toàn. Nếu không phải hắn nhanh chóng ra tay ngăn cản, rất có thể toàn bộ học viện đã bị đám yêu thú này nuốt sống, tử thương thảm trọng.
Biết được Thanh Bạch Nhân Gia có năng lực đặc thù có thể bảo hộ nàng, cho nên đến trước né tránh.
Biết đám người Lâm Vi Vi, Kim Bất Hoán tương lai sẽ quật khởi, cho nên chú ý trước.
Còn biết hắn...
"Không, An Khả Hân không biết ta." Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Nếu như biết, nàng sẽ không nhắc ta cẩn thận, bởi hẳn nàng phải biết bằng vào thực lực của ta, dù cho không giết chết hết yêu thú vẫn có thể né tránh. Ngoại trừ bại lộ mình, không có chỗ tốt nào khác. Bởi vì ta còn một thân phận tiếng xấu vang xa —— Dạ Ma!"
"Nói như vậy, ta không thuộc về tương lai, ta là một biến số."
Lâm Bắc Phàm cười cười, hắn nghĩ thông suốt điểm mấu chốt rồi.
Nguyên thần của hắn là nương theo Vô Tự Thiên Thư mà đến, ký thác Thiên Đạo, đã sớm nhảy ra khỏi tam giới, không trong ngũ hành, không có quá khứ và tương lai, ngoại nhân khó mà thăm dò.
Mà sự tồn tại của hắn lại mang đến biến số to lớn cho thế giới.
Dẫn đến trùng sinh giả An Khả Hân cũng có lúc nhìn sai.
"Lại nhiều thêm một vị bật hack! Thời đại linh khí khôi phục này càng ngày càng thú vị!"
Gói một phần đồ ăn sáng của Thanh Bạch Nhân Gia, Lâm Bắc Phàm bước nhanh trở về nhà.
Lại phát hiện Lâm Vi Vi như mèo con tội nghiệp ngồi trên ghế salon phòng khách, bị lão đầu tử Lâm Đạo Văn giáo huấn.
"Ngươi bảo ta phải nói ngươi như thế nào mới tốt đây? Nếu không phải ta nghe nói lúc đó ngươi xông vào tìm tên tiểu tử thúi kia, ta đã không biết chuyện này! Còn muốn tự sát tuẫn tình? Ngươi muốn chọc gia gia tức chết sao! Chẳng lẽ tiểu tử thúi kia quan trọng, còn ta không quan trọng sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Ta vất vả nuôi ngươi lớn, chẳng lẽ ngươi báo đáp ta như vậy? Ngươi kêu ta biết phải bàn giao thế nào với phụ mẫu ngươi dưới suối vàng?"
"Gia gia, ta biết sai rồi, gia gia tha thứ ta lần này được không?" Lâm Vi Vi giả đáng yêu cầu xin tha thứ.
Lâm Đạo Văn lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Không được, ta tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy! Nếu ngươi không cẩn thận nhận thức lại sai lầm của mình, về sau sẽ lại tái phạm! Lập tức đi diện bích hối lỗi cho ta!"
"Vâng!" Lâm Vi Vi vẻ mặt đau khổ.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng đang đi đến.
"Tiểu Phàm ca, ca trở về rồi!" Lâm Vi Vi kinh hỉ, ba chân bốn cẳng chạy tới.
Lâm Đạo Văn lập tức đen mặt, cảm giác vừa rồi bản thân nói nhiều như vậy đều là vô ích.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, quen thuộc vươn tay sờ đầu Lâm Vi Vi, nói: "Đây là đồ ăn ta lấy từ Thanh Bạch Nhân Gia về cho muội, ăn từ từ!"
"Tiểu Phàm ca, ca thật tốt!" Lâm Vi Vi vui mừng khấp khởi.
Thấy cảnh này, Lâm Đạo Văn tức đến lệch mũi: "Tiểu tử thúi, ngươi còn có mặt mũi trở về sao?"
"Sao ta lại không có mặt mũi trở về?" Lâm Bắc Phàm phản bác.
"Đừng cho là ta không biết chuyện giữa ngươi và Vi Vi, hai người các ngươi đều đã lăn chung một giường, Vi Vi còn nhỏ như vậy, ngươi cũng không buông tha nàng, ngươi nói còn là người sao?" Lâm Đạo Văn là người từng trải, đã sớm nhìn ra.
Vừa nghĩ tới cải trắng mình nuôi vài chục năm bị con lợn này ủi, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Cho nên ngay cả Lâm Bắc Phàm lão vốn coi là tôn tử, nay nhìn cũng khó chịu vô cùng.
Lâm Bắc Phàm ủy khuất: "Không phải ta không buông tha Vi Vi, là Vi Vi không buông tha ta, ta đã rất khắc chế mình, thế nhưng vẫn bị Vi Vi đẩy ngược, hiện tại còn bị ngươi oan uổng, trong lòng ta có khổ mà không thể giải thích!"
Mặt Lâm Vi Vi lập tức đỏ lên, đánh yêu Lâm Bắc Phàm, ngượng ngùng nói: "Tiểu Phàm ca, ca thật xấu xa! Không để ý tới ca nữa!"
Nàng cầm đồ ăn lên chạy ngay về phòng, thật sự không có mặt mũi nào gặp người.
Nhưng nàng vẫn trốn phía sau cửa nghe lén.
Mặt Lâm Đạo Văn đen sì: "Ta mặc kệ các ngươi ai ngủ ai, tóm lại ngươi là nam nhân, nhất định phải gánh trách nhiệm này! Ta nuôi lớn Vi Vi không dễ dàng, lại chỉ có một khuê nữ là nàng, ngươi nhất định phải chăm sóc nàng thật tốt cho ta, phải cẩn thận yêu thương nàng, nhất là chuyện như ngày hôm qua tuyệt không thể để nó lại phát sinh! Nếu Vi Vi lại gặp chuyện bất trắc, ta sẽ hỏi tội ngươi!"
"Yên tâm đi, hiện tại Vi Vi là nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng cả một đời!" Lâm Bắc Phàm trịnh trọng hứa hẹn.
Lâm Đạo Văn vui mừng cười một tiếng: "Ngươi biết thế là được!"
Lâm Bắc Phàm cũng có thể tính là người mình nuôi từ nhỏ tới lớn, hiểu rõ hắn, mặc dù có đôi khi hắn không quá đứng đắn, nhưng vẫn rất đáng tin, mà Vi Vi cũng thích hắn, hai người có thể kết thành đôi là chuyện hắn vui vẻ nhìn thấy.
Lâm Đạo Văn bày ra tư thái người từng trải, nói: "Còn nữa, ta hiểu có một số cấm kỵ một khi đã mở ra, sẽ khiến người ta không nhịn được. Nhưng hai người các ngươi đều còn nhỏ, còn đang trong thời kỳ phát dục, phương diện kia phải tiết chế, vạn nhất hiện tại mang bầu sẽ không tốt!"
Lâm Bắc Phàm đổ mồ hôi như thác, gia hỏa này già mà không đứng đắn, thế mà lại nhắc cả việc này với ta, ta còn thuần khiết như vậy...
Lâm Vi Vi trốn sau cửa nghe lén xấu hổ không ngóc đầu lên được.
Tận tới đêm khuya, Lâm Vi Vi vẫn không có ý định ra ngoài.
Đến hơn 11 giờ tối, Lâm Bắc Phàm đi tới gõ cửa: "Vi Vi, chúng ta tới Thanh Bạch Nhân Gia ăn khuya!"
Lúc này Lâm Vi Vi mới xấu hổ mở cửa, rõ ràng nàng đã trang điểm nhẹ.
Trái tim Lâm Bắc Phàm lại lần nữa ngo ngoe muốn động.
"Tiểu Phàm ca, chúng ta đi thôi!" Lâm Vi Vi ôm cánh tay Lâm Bắc Phàm, cúi đầu như tiểu tức phụ.
"Chúng ta đi!" Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn nàng: "Ăn thịt trước, trở về lại ăn muội!"
"Ừm." Giọng Lâm Vi Vi nhỏ tới không thể nghe thấy tiếng.
Thật sự là một muội tử mềm manh!
Hai người dựa sát vào nhau, hệt như tình lữ dạo bước tới Thanh Bạch Nhân Gia.
Thấy cảnh này, Bạch Thanh Thanh có chút chấn kinh: "Hai người các ngươi đây là..."
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: "Trịnh trọng giới thiệu một chút, từ nay về sau, Lâm Vi Vi là tiểu tức phụ của ta."
Mặt Lâm Vi Vi ửng hồng, lên tiếng chào: "Bạch tỷ tỷ, chào buổi tối!"
"Chào… Chào hai người! Thịt yêu thú sắp làm xong, các ngươi qua bên kia chờ một lát!"
"Được thôi!" Hai người lên tiếng.
Bạch Thanh Thanh tiếp tục cúi đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, không ai chú ý tới vẻ ảm đạm trên mặt nàng.
Lại là một bữa thịt yêu thú thơm ngon, nhưng Lâm Bắc Phàm lại cảm giác được, dường như thịt yêu thú cấp chín đã không có tác dụng gì với thân thể hắn, hắn cần thịt yêu thú đẳng cấp cao hơn mới được.
Yêu thú đẳng cấp cao, chỉ có yêu quái mới phù hợp với yêu cầu của hắn.
Mà lại hắn cũng cần da yêu quái chế tác siêu linh phù.
Dường như trước đó hắn giết chết một đám yêu quái, nhưng còn chưa lấy thi thể của bọn chúng.
Trong mắt Lâm Bắc Phàm sáng tối chập chờn.
Bởi nàng là trùng sinh giả, khẳng định nàng biết trước rất nhiều chuyện sẽ phát sinh sau này.
Biết trận tai nạn này sẽ xuất hiện, sẽ mang đến gió tanh mưa máu, toàn bộ học viện không có nơi nào an toàn. Nếu không phải hắn nhanh chóng ra tay ngăn cản, rất có thể toàn bộ học viện đã bị đám yêu thú này nuốt sống, tử thương thảm trọng.
Biết được Thanh Bạch Nhân Gia có năng lực đặc thù có thể bảo hộ nàng, cho nên đến trước né tránh.
Biết đám người Lâm Vi Vi, Kim Bất Hoán tương lai sẽ quật khởi, cho nên chú ý trước.
Còn biết hắn...
"Không, An Khả Hân không biết ta." Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Nếu như biết, nàng sẽ không nhắc ta cẩn thận, bởi hẳn nàng phải biết bằng vào thực lực của ta, dù cho không giết chết hết yêu thú vẫn có thể né tránh. Ngoại trừ bại lộ mình, không có chỗ tốt nào khác. Bởi vì ta còn một thân phận tiếng xấu vang xa —— Dạ Ma!"
"Nói như vậy, ta không thuộc về tương lai, ta là một biến số."
Lâm Bắc Phàm cười cười, hắn nghĩ thông suốt điểm mấu chốt rồi.
Nguyên thần của hắn là nương theo Vô Tự Thiên Thư mà đến, ký thác Thiên Đạo, đã sớm nhảy ra khỏi tam giới, không trong ngũ hành, không có quá khứ và tương lai, ngoại nhân khó mà thăm dò.
Mà sự tồn tại của hắn lại mang đến biến số to lớn cho thế giới.
Dẫn đến trùng sinh giả An Khả Hân cũng có lúc nhìn sai.
"Lại nhiều thêm một vị bật hack! Thời đại linh khí khôi phục này càng ngày càng thú vị!"
Gói một phần đồ ăn sáng của Thanh Bạch Nhân Gia, Lâm Bắc Phàm bước nhanh trở về nhà.
Lại phát hiện Lâm Vi Vi như mèo con tội nghiệp ngồi trên ghế salon phòng khách, bị lão đầu tử Lâm Đạo Văn giáo huấn.
"Ngươi bảo ta phải nói ngươi như thế nào mới tốt đây? Nếu không phải ta nghe nói lúc đó ngươi xông vào tìm tên tiểu tử thúi kia, ta đã không biết chuyện này! Còn muốn tự sát tuẫn tình? Ngươi muốn chọc gia gia tức chết sao! Chẳng lẽ tiểu tử thúi kia quan trọng, còn ta không quan trọng sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Ta vất vả nuôi ngươi lớn, chẳng lẽ ngươi báo đáp ta như vậy? Ngươi kêu ta biết phải bàn giao thế nào với phụ mẫu ngươi dưới suối vàng?"
"Gia gia, ta biết sai rồi, gia gia tha thứ ta lần này được không?" Lâm Vi Vi giả đáng yêu cầu xin tha thứ.
Lâm Đạo Văn lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Không được, ta tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy! Nếu ngươi không cẩn thận nhận thức lại sai lầm của mình, về sau sẽ lại tái phạm! Lập tức đi diện bích hối lỗi cho ta!"
"Vâng!" Lâm Vi Vi vẻ mặt đau khổ.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng đang đi đến.
"Tiểu Phàm ca, ca trở về rồi!" Lâm Vi Vi kinh hỉ, ba chân bốn cẳng chạy tới.
Lâm Đạo Văn lập tức đen mặt, cảm giác vừa rồi bản thân nói nhiều như vậy đều là vô ích.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, quen thuộc vươn tay sờ đầu Lâm Vi Vi, nói: "Đây là đồ ăn ta lấy từ Thanh Bạch Nhân Gia về cho muội, ăn từ từ!"
"Tiểu Phàm ca, ca thật tốt!" Lâm Vi Vi vui mừng khấp khởi.
Thấy cảnh này, Lâm Đạo Văn tức đến lệch mũi: "Tiểu tử thúi, ngươi còn có mặt mũi trở về sao?"
"Sao ta lại không có mặt mũi trở về?" Lâm Bắc Phàm phản bác.
"Đừng cho là ta không biết chuyện giữa ngươi và Vi Vi, hai người các ngươi đều đã lăn chung một giường, Vi Vi còn nhỏ như vậy, ngươi cũng không buông tha nàng, ngươi nói còn là người sao?" Lâm Đạo Văn là người từng trải, đã sớm nhìn ra.
Vừa nghĩ tới cải trắng mình nuôi vài chục năm bị con lợn này ủi, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Cho nên ngay cả Lâm Bắc Phàm lão vốn coi là tôn tử, nay nhìn cũng khó chịu vô cùng.
Lâm Bắc Phàm ủy khuất: "Không phải ta không buông tha Vi Vi, là Vi Vi không buông tha ta, ta đã rất khắc chế mình, thế nhưng vẫn bị Vi Vi đẩy ngược, hiện tại còn bị ngươi oan uổng, trong lòng ta có khổ mà không thể giải thích!"
Mặt Lâm Vi Vi lập tức đỏ lên, đánh yêu Lâm Bắc Phàm, ngượng ngùng nói: "Tiểu Phàm ca, ca thật xấu xa! Không để ý tới ca nữa!"
Nàng cầm đồ ăn lên chạy ngay về phòng, thật sự không có mặt mũi nào gặp người.
Nhưng nàng vẫn trốn phía sau cửa nghe lén.
Mặt Lâm Đạo Văn đen sì: "Ta mặc kệ các ngươi ai ngủ ai, tóm lại ngươi là nam nhân, nhất định phải gánh trách nhiệm này! Ta nuôi lớn Vi Vi không dễ dàng, lại chỉ có một khuê nữ là nàng, ngươi nhất định phải chăm sóc nàng thật tốt cho ta, phải cẩn thận yêu thương nàng, nhất là chuyện như ngày hôm qua tuyệt không thể để nó lại phát sinh! Nếu Vi Vi lại gặp chuyện bất trắc, ta sẽ hỏi tội ngươi!"
"Yên tâm đi, hiện tại Vi Vi là nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng cả một đời!" Lâm Bắc Phàm trịnh trọng hứa hẹn.
Lâm Đạo Văn vui mừng cười một tiếng: "Ngươi biết thế là được!"
Lâm Bắc Phàm cũng có thể tính là người mình nuôi từ nhỏ tới lớn, hiểu rõ hắn, mặc dù có đôi khi hắn không quá đứng đắn, nhưng vẫn rất đáng tin, mà Vi Vi cũng thích hắn, hai người có thể kết thành đôi là chuyện hắn vui vẻ nhìn thấy.
Lâm Đạo Văn bày ra tư thái người từng trải, nói: "Còn nữa, ta hiểu có một số cấm kỵ một khi đã mở ra, sẽ khiến người ta không nhịn được. Nhưng hai người các ngươi đều còn nhỏ, còn đang trong thời kỳ phát dục, phương diện kia phải tiết chế, vạn nhất hiện tại mang bầu sẽ không tốt!"
Lâm Bắc Phàm đổ mồ hôi như thác, gia hỏa này già mà không đứng đắn, thế mà lại nhắc cả việc này với ta, ta còn thuần khiết như vậy...
Lâm Vi Vi trốn sau cửa nghe lén xấu hổ không ngóc đầu lên được.
Tận tới đêm khuya, Lâm Vi Vi vẫn không có ý định ra ngoài.
Đến hơn 11 giờ tối, Lâm Bắc Phàm đi tới gõ cửa: "Vi Vi, chúng ta tới Thanh Bạch Nhân Gia ăn khuya!"
Lúc này Lâm Vi Vi mới xấu hổ mở cửa, rõ ràng nàng đã trang điểm nhẹ.
Trái tim Lâm Bắc Phàm lại lần nữa ngo ngoe muốn động.
"Tiểu Phàm ca, chúng ta đi thôi!" Lâm Vi Vi ôm cánh tay Lâm Bắc Phàm, cúi đầu như tiểu tức phụ.
"Chúng ta đi!" Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn nàng: "Ăn thịt trước, trở về lại ăn muội!"
"Ừm." Giọng Lâm Vi Vi nhỏ tới không thể nghe thấy tiếng.
Thật sự là một muội tử mềm manh!
Hai người dựa sát vào nhau, hệt như tình lữ dạo bước tới Thanh Bạch Nhân Gia.
Thấy cảnh này, Bạch Thanh Thanh có chút chấn kinh: "Hai người các ngươi đây là..."
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: "Trịnh trọng giới thiệu một chút, từ nay về sau, Lâm Vi Vi là tiểu tức phụ của ta."
Mặt Lâm Vi Vi ửng hồng, lên tiếng chào: "Bạch tỷ tỷ, chào buổi tối!"
"Chào… Chào hai người! Thịt yêu thú sắp làm xong, các ngươi qua bên kia chờ một lát!"
"Được thôi!" Hai người lên tiếng.
Bạch Thanh Thanh tiếp tục cúi đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, không ai chú ý tới vẻ ảm đạm trên mặt nàng.
Lại là một bữa thịt yêu thú thơm ngon, nhưng Lâm Bắc Phàm lại cảm giác được, dường như thịt yêu thú cấp chín đã không có tác dụng gì với thân thể hắn, hắn cần thịt yêu thú đẳng cấp cao hơn mới được.
Yêu thú đẳng cấp cao, chỉ có yêu quái mới phù hợp với yêu cầu của hắn.
Mà lại hắn cũng cần da yêu quái chế tác siêu linh phù.
Dường như trước đó hắn giết chết một đám yêu quái, nhưng còn chưa lấy thi thể của bọn chúng.
Trong mắt Lâm Bắc Phàm sáng tối chập chờn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook