Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo
Chương 11: Cánh Cửa Buôn Bán Của Ta Vĩnh Viễn Mở Vì Ngươi!

"Ta có thể bồi thường tổn thất gấp 10 lần cho ngươi, bất kể thắng thua!" Huyết Sắc Vi lại nói.

"Hiện tại Phàm ca ta không thiếu tiền!" Lâm Bắc Phàm sờ túi quần, móc ra 10 tinh thể sáng lấp lánh linh khí bức người.

Đều là linh tinh phẩm chất cao, trị giá 10 vạn linh tệ.

"Nói như vậy, hôm qua ngươi quyết đấu với La Thiên Quân là vì kiếm tiền?" Đầu óc Huyết Sắc Vi vận hành thật nhanh.

"Nói nhảm! Không có tiền, ai mà muốn làm ăn buôn bán lỗ vốn?" Lâm Bắc Phàm tức giận: "Mỹ nữ, xin ngươi trước nhường đường, hiện tại ta đói bụng, cần đi tìm chút đồ ăn."

"Nếu ngươi đã không muốn quyết đấu, vậy ta muốn mua một số linh phù từ chỗ ngươi, là linh phù đã đánh bại La Thiên Quân hôm qua. Hẳn việc này ngươi sẽ không cự tuyệt ta chứ?" Huyết Sắc Vi cười cười.

"Đã bán hết rồi!" Lâm Bắc Phàm xòe tay.

"Bán hết rồi? Ta còn chưa thấy ngươi bán thế nào!" Huyết Sắc Vi tức giận.

"Thật sự đã bán hết, ngươi xem chính chủ tới rồi!"

Lúc này, chỉ thấy một quả cầu thịt đập vào mặt, sau đó một đôi tay to rộng ân cần cầm lấy bàn tay nhỏ của Lâm Bắc Phàm, nhiệt tình nói: "Lâm đồng học, có thể gặp ngươi ta thật sự rất vui!"

"Nhìn thấy Kim đồng học ta cũng rất vui!" Lâm Bắc Phàm càng thêm nhiệt tình.

"Lâm đồng học, linh phù của ngươi dùng tốt thật sự! Hôm qua có mấy người nhìn ta không vừa mắt, ước đấu với ta. Ngươi biết ta làm gì không?"

Kim Bất Hoán hớn hở nói: "Ta học phương pháp ngươi đối phó với La Thiên Quân, dùng linh phù tàn nhẫn đập bọn hắn, kết quả hiện tại tất cả bọn hắn đều phải đi gặp mục sư! Loại cảm giác này thật sự sảng khoái! Giống như dùng tiền đập lên mặt bọn hắn vậy! Thoải mái!"

"Chúc mừng Kim đồng học lĩnh ngộ được sự vui vẻ khi chiến đấu!"

"Sự vui vẻ khi chiến đấu? Chiến đấu kiểu này thật vui vẻ! Vừa có thể dùng tiền lại vừa có thể tìm thú vui, thật quá sướng!" Kim Bất Hoán rất đồng ý.

Huyết Sắc Vi đứng bên cạnh nghe được, sắc mặt co rút, đây là kiểu vui vẻ gì?

Ngay sau đó, Kim Bất Hoán tiếc nuối nói: "Thế nhưng tất cả linh phù ta đều sử dụng hết rồi, cho nên sáng sớm nay ta lại tới tìm ngươi. Lâm đồng học, ngươi chế tác linh phù thế nào rồi?"

Trên khuôn mặt to phì tràn đầy vẻ chờ mong.

"May mắn không làm nhục mệnh, tối hôm qua ta dành cả đêm, chế tác ra 100 phù, bao gồm..."

"Lâm đồng học, mấy chi tiết nhỏ kia ngươi có thể bỏ qua. Ngươi chỉ cần báo tổng số, báo giá gấp 10 lần, không cần khách khí với ta, ta có tiền!" Hơi thở thổ hào hiển thị rõ trên người Kim Bất Hoán.

"Kim đồng học thật sự sảng khoái, 100 vạn, bán rẻ cho ngươi!" Lâm Bắc Phàm không khách khí nói.

Huyết Sắc Vi bên cạnh lại một lần nữa méo mặt.



100 vạn?

Vẫn còn rẻ?

"Lâm đồng học, sảng khoái!" Kim Bất Hoán giơ ngón tay cái lên: "Lão Kim ta thích nhất là làm ăn với ngươi, ngươi là người rộng rãi, hiểu rõ ca cần gì! Cho ngươi, đây là 100 vạn, ngươi có thể đếm một chút!"

Lại là một tòa tiểu linh sơn xuất hiện trước mặt mọi người.

Lâm Bắc Phàm không chút do dự lấy đi, tốc độ cực nhanh: "Không cần đếm, Kim đồng học xuất thủ chỉ nhiều không ít! Đây là hàng của ngươi, chúc ngươi chơi vui vẻ thoải mái! Sử dụng hết lại tới tìm ta, cánh cửa buôn bán nhà ta vĩnh viễn mở vì ngươi!"

Kim Bất Hoán cười tủm tỉm tiếp nhận một xấp linh phù.

Thứ này dùng tốt thật sự, thấy người nào ngứa mắt trực tiếp nổ người đó, vừa có thể dùng tiền vừa có thể chơi thoải mái, dễ chịu!

Vừa cảm ứng thân thể một cái, thực lực lại được tăng cường thật nhiều.

Lại thêm hai lần nữa có lẽ hắn ta sẽ lại thăng cấp!

Số tiền hắn ta tiêu được hai ngày này bằng tổng số tiền tiêu trong vài ngày trước, Lâm Bắc Phàm đồng học đúng là quý nhân tri kỷ của ta!

Vừa nghĩ tới đó, Kim Bất Hoán càng thêm ân cần: "Hẳn Lâm đồng học còn chưa ăn sáng? Ta biết một cửa hàng mới mở tên Thanh Bạch Nhân Gia, đồ ăn rất ngon, mà lại rất đắt, ta muốn mời Lâm đồng học ăn một bữa, thế nào?"

"Ta đang có ý này!" Lâm Bắc Phàm cười.

Sau đó, hai người kề vai sát cánh rời đi, nhìn quan hệ có vẻ còn thân mật hơn cả huynh đệ.

"A? Ta cảm giác hình như ta không để ý tới cái gì đó?"

"Hình như ta cũng có cảm giác này... Nhưng thôi bỏ đi, trước mắt mỹ thực, hết thảy tránh qua một bên!"

"Nói cũng đúng!"

Chỉ còn lại Huyết Sắc Vi đứng xốc xếch trong gió.

Ta đường đường là một đại mỹ nữ, Hồng Anh Kỵ Sĩ Huyết Sắc Vi xếp thứ tư trên Phong Vân Bảng, lại bị các ngươi không để ý đến như vậy?

Một bên khác, tận mắt nhìn thấy hết thảy, An Khả Hân cũng đứng xốc xếch trong gió.

Vậy mà Hồng Anh Kỵ Sĩ Huyết Sắc Vi lại đi tìm Lâm Bắc Phàm?

Vậy mà Vô Địch Thần Hào Kim Bất Hoán lại chơi thân với Lâm Bắc Phàm?

Cục diện này sao lại quái dị như vậy?

Căn bản không phù hợp với lịch sử!



An Khả Hân lâm sâu vào hoài nghi, chẳng lẽ trí nhớ của ta thật sự sai lầm?

"Không được! Lâm Bắc Phàm này quá quái lạ, nhất định phải điều tra cẩn thận!" Trùng sinh giả tiểu mỹ nữ An Khả Hân kiên định nói.

Bất tri bất giác, Lâm Bắc Phàm và Kim Bất Hoán đã đi tới cửa hàng đồ ăn Thanh Bạch Nhân Gia.

Cửa hàng Thanh Bạch Nhân Gia không khác gì mấy so với nhà Lâm Bắc Phàm, cũng là một phòng nhỏ hai tầng, phía trên là người ở, phía dưới bán đồ ăn, diện tích không lớn, nhiều nhất cũng chỉ đủ cho 20 người ngồi.

Lúc này, bên ngoài Thanh Bạch Nhân Gia đã xếp một hàng dài, dài khoảng trăm thước, từ đầu đường tới cuối đường.

Lâm Bắc Phàm giật mình, tưởng như bản thân đã về tới Xuân Vận của kiếp trước.

Hắn nháy mắt, hỏi: "Nơi này mỗi ngày đều có nhiều người như vậy sao?"

"Không kém bao nhiêu, đồ ăn ở Thanh Bạch Nhân Gia rất ngon, lại thêm bà chủ rất xinh đẹp, cho nên mỗi ngày đều là khách nhiều như mây." Vừa nghĩ tới đồ ăn của Thanh Bạch Nhân Gia, Kim Bất Hoán lại không nhịn được liếm miệng.

"Thế nhưng nhiều người như vậy, chúng ta phải xếp hàng tới khi nào?" Lâm Bắc Phàm lo lắng có khi đến đêm còn chưa tới lượt mình ăn.

"Lâm đồng học, chuyện này ngươi không biết, ngươi đừng nhìn nhiều người, kỳ thật đồ ăn trong Thanh Bạch Nhân Gia rất đắt, người bình thường ăn không nổi, bọn hắn chỉ xếp hàng vào xem nữ trù thôi." Kim Bất Hoán lộ ra biểu tình ngươi hiểu mà.

"Thì ra là thế!"

Mỹ nữ dù là thời đại nào cũng sẽ có người theo đuổi.

Kim Bất Hoán dẫn Lâm Bắc Phàm đến phía sau xếp hàng, nhìn vô cùng trung thực, không phù hợp với địa vị thần hào của hắn ta.

Lâm Bắc Phàm kinh ngạc nhìn hắn ta.

Nếu là hắn, hẳn hắn đã sớm vung một cọc tiền, để người phía trước nhường đường.

Kim Bất Hoán cười khổ: "Lâm đồng học, ngươi có điều không biết, đã từng có một đại cao thủ Siêu Phàm cảnh dùng thực lực chen ngang, kết quả lại bị nữ trù xinh đẹp đánh gần chết ném ra ngoài, từ nay về sau rốt cuộc không ai dám chen ngang."

"Thì ra là thế!"

Dưới tình huống xếp hàng nhàm chán, Lâm Bắc Phàm hiếu kì hỏi: "Nếu Kim đồng học đã từng nếm thử đồ ăn nơi này, hẳn ngươi rất quen thuộc, có đề cử món nào ngon không?"

"Không có gì phải đề cử, bởi nàng chỉ cung cấp một loại đồ ăn."

"A? Chỉ có một loại? Đồ ăn gì?"

"Cơm chiên trứng."

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương