Ta Là Một Tên Trộm
-
Chương 10: Chỉ Là Vô Tâm
Mộ Dung Tiểu Thiên điên cuồng cười mãi không thôi, có chút đắc mà quên cả hình tượng, đúng là ứng với câu nói kia ---- vui quá hóa buồn, một phút không cẩn thận, bị một con ngựa quái ở đằng sau bổ cho một cái. Đã thế vận khí của hắn còn cực kỳ kém nữa, ngựa quái chỉ có một phần vạn cơ hội sinh ra hiệu quả tê liệt, thế nhưng lại hiện ra trên người hắn mới đau.
Muốn di chuyển lại không thể di chuyển, lại không có cách nào để uống thuốc. Chỉ có thể chịu đựng đau đớn xé rách tâm trí, trơ mắt mà nhìn mã đầu quái huy vũ khảm đao to lớn bổ vào trên người mình, cho đến khi yếu đuối mà chết.
Mộ Dung Tiểu Thiên buồn bực mà chạy ra khỏi điểm phục sinh của tân thủ thôn, cúi đầu nhìn hai chân nhẵn bóng, nhìn nhìn lại chỉ còn có cái cuốc chim bên trong hành trang, buồn bực múa kiếm loạn xạ.
Giày vải thì hỏng, Vô Phong cấp cho bình máu nhỏ còn không có thử qua mùi vị đã hết rồi, tiền thì tất cả dành vào mua vải trắng rồi.
“Mẹ nó, tao cũng không tin giết không nổi ngựa quái nhà mày.” Mộ Dung Tiểu Thiên hung hăng mắng ra tiếng, kích phát ác tâm, nhấc chân chạy ra khỏi tân thủ thôn.
Hai lần, ba lượt,.. tám lần. Mộ Dung Tiểu Thiên n lần chạy ra khỏi điểm phục sinh tân thủ thôn, ngơ ngác đứng bất động. Quần áo không có, kiếm gỗ cũng không có, LV cũng thành 0, chỉ còn lại có một cái quần đùi nhỏ cùng cuốc chim trong tay.
- Tặc thiên, có bản lĩnh thì lấy hết cả cái quần lót của tao đi!
Mộ Dung Tiểu Thiên giận dữ giơ cuốc chim chỉ lên trên trời, ngửa mặt hét lớn một tiếng.
- Trâu, thật là trâu bò.
- Người này tám phần là điên rồi.
- Vô đạo đức.
- Ông bạn này mệt rồi.
- Oa, ông anh này giỏi vậy ta.
Người chơi bên cạch phát ra đủ các loại nghị luận.
Mộ Dung Tiểu Thiên không nhìn thấy sự tồn tại của người khác, trong đầu chính là càng không ngừng nhớ lại hành động của Vô Phong, hành động của Sát Thủ sao lại so với người khác, suy nghĩ nguyên nhân chính mình lần lượt bị chết, dưới chân vô ý thức đi ra ngoài thôn.
“Bình”, một lần không để ý, Mộ Dung Tiểu Thiên đụng vào một góc trên tường.
“Ông nội mày, ngay cả mày cũng khi dễ ta.” Mộ Dung Tiểu Thiên phát hỏa rồi, phẫn nộ giơ cuốc chim lên cao mà hung hăng hướng góc tường bổ xuống.
- Anh gì ơi, anh đang làm gì vậy?
Một thanh âm hoạt bát đáng yêu ở phía sau vang lên.
- Đang đào tiền! ~ Mộ Dung Tiểu Thiên cũng không quay đầu lại, tức giận nói.
- Thiệt hay giả vậy?
Thanh âm êm tai như chim sơn ca.
- Tin hay không thì tùy.
Mộ Dung Tiểu Thiên phiền muộn nói ra một câu không đầy đủ, một cuốc một cuốc lại một cuốc điên cuồng phát tiết buồn phiền trong lòng.
Được nửa ngày, Mộ Dung Tiểu Thiên buồn bực trong lòng mới bình phục một chút, lại đột nhiên kinh ngạc phát giác cảnh tượng bốn phía một vùng khí thế lao động ngất trời. Hơn trăm người chơi quơ cuốc chim trong tay điên cuồng đào xuống góc tường, góc phố đã bắt đầu tổn hại nghiêm trọng. m thanh leng keng đào bới liên miên không dứt, vẫn đang không ngừng có người chơi chen chúc tới, gia nhập hàng ngũ đào bới.
Mộ Dung Tiểu Thiên buồn bực, trăm nghĩ cũng không giải được, đưa tay vỗ vỗ bên người một gã quơ cuốc chim, thân thiết kêu người chơi bên cạnh:
- Chú em Rồng Ngoan Ngoãn, mọi người đang làm gì vậy?”
- Đào tiền! ~ Rồng Ngoãn Ngoãn liếc mắt xem xét Mộ Dung Tiểu Thiên một cái, nói ra hai chữ.
Mộ Dung Tiểu Thiên sửng sốt, rồi lại phục hồi tinh thần, có chút dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn góc phố bị tổn hại không chịu nổi, trên đầu đổ mồ hôi lạnh.
- Nha, có thể mở ra một cuộc vui chơi lớn đây.
Mộ Dung Tiểu Thiên thầm kêu lên một tiếng, không dám ở lại ngây dại thêm nữa, nhanh chóng chạy đi, nhanh chóng hướng ra ngoài thôn.
Văn phòng làm việc của thôn trưởng tân thủ thôn 110, NPC thôn trưởng Brie ngồi dựa trên ghế nhàn nhã dưỡng thần.
“Thôn trưởng đại nhân.” Theo tiếng kêu, đội trưởng thủ vệ tân thủ thôn George hấp tấp chạy vào văn phòng thôn trưởng.
- Ta đã bảo với cậu rồi, George. Cậu vội vàng khẩn trương như thế làm gì? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, trước khi vào phải gõ cửa, cậu không nhớ được à.
Thôn trưởng Brie khẽ cau mày.
- Thực xin lỗi, thôn trưởng đại nhân, không phải ta nhất thời sốt ruột, mới quên mất việc này thôi.
George thật thà lấy tay gãi đầu, trên mặt có vẻ có chút ngượng ngùng.
- Nói đi, cậu tìm ta có chuyện gì.
Thôn trường Brie chậm rãi hỏi.
- Ai nha, người xem trí nhớ của ta này. Thôn trưởng đại nhân, trong thôn xảy ra chuyện lớn, có hơn trăm tên người chơi đang phá hỏng thôn, góc phố phía đông nửa phố phòng ốc đã gần như bị đám người chơi đó hủy đi.
George vỗ ót, cuống quýt nói.
- Cái gì? ~ Thôn trường Brie kinh hoảng từ trên ghế dựa nhảy dựng lên.
- Nhanh, ngươi lập tức đi tới thành gần nhất là thành Phoenix điều 500 thủ vệ lại đây.
- Được, ta đi ngay.
Đội trưởng George gật gật đầu, rất nhanh rời khỏi văn phòng, chạy tới truyền tống trận của tân thủ thôn 110.
Thôn trưởng Brie đại nhân không được hệ thống mở ra đầy đủ quyền lực điều động nhận lực trong thành, bởi vì tân thủ thôn chỉ có bốn thị vệ. Vốn dựa theo trò chơi [Vận Mệnh] đặt ra, tân thủ thôn chẳng qua chỉ là nơi người chơi tạo ra, theo lý thuyết người chơi hẳn là đều nhanh chóng luyện cấp, có thể nhanh chóng lên cấp 10 để đi đến phát triển ở thành lớn. Chỉ vì một cái trò đùa vô tâm của Mộ Dung Tiểu Thiên, mới làm ra sự tình lớn đến như vậy.
Mà làm cho mọi người không thể ngờ chính là, vốn chỉ có người chơi đạt tới cấp 10 mới có thể tự động mở ra truyền tống trận của tân thủ thôn, nhưng vì NPC thôn trưởng sử dụng trước tiên. Thế nhưng hệ thống đầu não của trò chơi [Vận Mệnh] sinh ra tiến hóa. Cũng vì thế làm cho quỹ tích vận hành của [Vận Mệnh] do nhóm người thiết kế đặt ra lúc ban đầu lệnh ra khỏi quỹ đạo.
[Vận Mệnh], lại bắt đầu xảy ra chuyện xấu mới.
Mà biến hóa lặng yên này bắt đầu, sẽ mang đến ảnh hưởng cho người chơi như thế nào? Là tốt? Là xấu? Là ánh sáng? Là đen tối? Là hy vọng vô hạn? Vẫn là tiền đồ xa vời.
Vô luận mang đến cho người chơi cái gì, có một chuyện thực tế không thể thay đổi. [Vận Mệnh] ảnh hưởng đến [Vận Mệnh].
Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 1: Thương Mang
- ---------
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử:))
Muốn di chuyển lại không thể di chuyển, lại không có cách nào để uống thuốc. Chỉ có thể chịu đựng đau đớn xé rách tâm trí, trơ mắt mà nhìn mã đầu quái huy vũ khảm đao to lớn bổ vào trên người mình, cho đến khi yếu đuối mà chết.
Mộ Dung Tiểu Thiên buồn bực mà chạy ra khỏi điểm phục sinh của tân thủ thôn, cúi đầu nhìn hai chân nhẵn bóng, nhìn nhìn lại chỉ còn có cái cuốc chim bên trong hành trang, buồn bực múa kiếm loạn xạ.
Giày vải thì hỏng, Vô Phong cấp cho bình máu nhỏ còn không có thử qua mùi vị đã hết rồi, tiền thì tất cả dành vào mua vải trắng rồi.
“Mẹ nó, tao cũng không tin giết không nổi ngựa quái nhà mày.” Mộ Dung Tiểu Thiên hung hăng mắng ra tiếng, kích phát ác tâm, nhấc chân chạy ra khỏi tân thủ thôn.
Hai lần, ba lượt,.. tám lần. Mộ Dung Tiểu Thiên n lần chạy ra khỏi điểm phục sinh tân thủ thôn, ngơ ngác đứng bất động. Quần áo không có, kiếm gỗ cũng không có, LV cũng thành 0, chỉ còn lại có một cái quần đùi nhỏ cùng cuốc chim trong tay.
- Tặc thiên, có bản lĩnh thì lấy hết cả cái quần lót của tao đi!
Mộ Dung Tiểu Thiên giận dữ giơ cuốc chim chỉ lên trên trời, ngửa mặt hét lớn một tiếng.
- Trâu, thật là trâu bò.
- Người này tám phần là điên rồi.
- Vô đạo đức.
- Ông bạn này mệt rồi.
- Oa, ông anh này giỏi vậy ta.
Người chơi bên cạch phát ra đủ các loại nghị luận.
Mộ Dung Tiểu Thiên không nhìn thấy sự tồn tại của người khác, trong đầu chính là càng không ngừng nhớ lại hành động của Vô Phong, hành động của Sát Thủ sao lại so với người khác, suy nghĩ nguyên nhân chính mình lần lượt bị chết, dưới chân vô ý thức đi ra ngoài thôn.
“Bình”, một lần không để ý, Mộ Dung Tiểu Thiên đụng vào một góc trên tường.
“Ông nội mày, ngay cả mày cũng khi dễ ta.” Mộ Dung Tiểu Thiên phát hỏa rồi, phẫn nộ giơ cuốc chim lên cao mà hung hăng hướng góc tường bổ xuống.
- Anh gì ơi, anh đang làm gì vậy?
Một thanh âm hoạt bát đáng yêu ở phía sau vang lên.
- Đang đào tiền! ~ Mộ Dung Tiểu Thiên cũng không quay đầu lại, tức giận nói.
- Thiệt hay giả vậy?
Thanh âm êm tai như chim sơn ca.
- Tin hay không thì tùy.
Mộ Dung Tiểu Thiên phiền muộn nói ra một câu không đầy đủ, một cuốc một cuốc lại một cuốc điên cuồng phát tiết buồn phiền trong lòng.
Được nửa ngày, Mộ Dung Tiểu Thiên buồn bực trong lòng mới bình phục một chút, lại đột nhiên kinh ngạc phát giác cảnh tượng bốn phía một vùng khí thế lao động ngất trời. Hơn trăm người chơi quơ cuốc chim trong tay điên cuồng đào xuống góc tường, góc phố đã bắt đầu tổn hại nghiêm trọng. m thanh leng keng đào bới liên miên không dứt, vẫn đang không ngừng có người chơi chen chúc tới, gia nhập hàng ngũ đào bới.
Mộ Dung Tiểu Thiên buồn bực, trăm nghĩ cũng không giải được, đưa tay vỗ vỗ bên người một gã quơ cuốc chim, thân thiết kêu người chơi bên cạnh:
- Chú em Rồng Ngoan Ngoãn, mọi người đang làm gì vậy?”
- Đào tiền! ~ Rồng Ngoãn Ngoãn liếc mắt xem xét Mộ Dung Tiểu Thiên một cái, nói ra hai chữ.
Mộ Dung Tiểu Thiên sửng sốt, rồi lại phục hồi tinh thần, có chút dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn góc phố bị tổn hại không chịu nổi, trên đầu đổ mồ hôi lạnh.
- Nha, có thể mở ra một cuộc vui chơi lớn đây.
Mộ Dung Tiểu Thiên thầm kêu lên một tiếng, không dám ở lại ngây dại thêm nữa, nhanh chóng chạy đi, nhanh chóng hướng ra ngoài thôn.
Văn phòng làm việc của thôn trưởng tân thủ thôn 110, NPC thôn trưởng Brie ngồi dựa trên ghế nhàn nhã dưỡng thần.
“Thôn trưởng đại nhân.” Theo tiếng kêu, đội trưởng thủ vệ tân thủ thôn George hấp tấp chạy vào văn phòng thôn trưởng.
- Ta đã bảo với cậu rồi, George. Cậu vội vàng khẩn trương như thế làm gì? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, trước khi vào phải gõ cửa, cậu không nhớ được à.
Thôn trưởng Brie khẽ cau mày.
- Thực xin lỗi, thôn trưởng đại nhân, không phải ta nhất thời sốt ruột, mới quên mất việc này thôi.
George thật thà lấy tay gãi đầu, trên mặt có vẻ có chút ngượng ngùng.
- Nói đi, cậu tìm ta có chuyện gì.
Thôn trường Brie chậm rãi hỏi.
- Ai nha, người xem trí nhớ của ta này. Thôn trưởng đại nhân, trong thôn xảy ra chuyện lớn, có hơn trăm tên người chơi đang phá hỏng thôn, góc phố phía đông nửa phố phòng ốc đã gần như bị đám người chơi đó hủy đi.
George vỗ ót, cuống quýt nói.
- Cái gì? ~ Thôn trường Brie kinh hoảng từ trên ghế dựa nhảy dựng lên.
- Nhanh, ngươi lập tức đi tới thành gần nhất là thành Phoenix điều 500 thủ vệ lại đây.
- Được, ta đi ngay.
Đội trưởng George gật gật đầu, rất nhanh rời khỏi văn phòng, chạy tới truyền tống trận của tân thủ thôn 110.
Thôn trưởng Brie đại nhân không được hệ thống mở ra đầy đủ quyền lực điều động nhận lực trong thành, bởi vì tân thủ thôn chỉ có bốn thị vệ. Vốn dựa theo trò chơi [Vận Mệnh] đặt ra, tân thủ thôn chẳng qua chỉ là nơi người chơi tạo ra, theo lý thuyết người chơi hẳn là đều nhanh chóng luyện cấp, có thể nhanh chóng lên cấp 10 để đi đến phát triển ở thành lớn. Chỉ vì một cái trò đùa vô tâm của Mộ Dung Tiểu Thiên, mới làm ra sự tình lớn đến như vậy.
Mà làm cho mọi người không thể ngờ chính là, vốn chỉ có người chơi đạt tới cấp 10 mới có thể tự động mở ra truyền tống trận của tân thủ thôn, nhưng vì NPC thôn trưởng sử dụng trước tiên. Thế nhưng hệ thống đầu não của trò chơi [Vận Mệnh] sinh ra tiến hóa. Cũng vì thế làm cho quỹ tích vận hành của [Vận Mệnh] do nhóm người thiết kế đặt ra lúc ban đầu lệnh ra khỏi quỹ đạo.
[Vận Mệnh], lại bắt đầu xảy ra chuyện xấu mới.
Mà biến hóa lặng yên này bắt đầu, sẽ mang đến ảnh hưởng cho người chơi như thế nào? Là tốt? Là xấu? Là ánh sáng? Là đen tối? Là hy vọng vô hạn? Vẫn là tiền đồ xa vời.
Vô luận mang đến cho người chơi cái gì, có một chuyện thực tế không thể thay đổi. [Vận Mệnh] ảnh hưởng đến [Vận Mệnh].
Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 1: Thương Mang
- ---------
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử:))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook