Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi
-
Chương 13: Simon trần
Ánh mắt tán thưởng của Thiên Tuyết làm người bước đến tiếu hài mỉm cười, bắt tay lịch sự với Lý Mẫn Hào, anh ta nhìn cô chăm chăm. Hào cười xả giao giới thiệu:
- Đây là vị tiểu thư xinh đẹp Hoa Thiên Tuyết, còn đây là thiếu gia Trần - Simon Trần.
- Ôi tiểu thư Hoa, cô có cái tên đẹp như người.
Nâng cánh môi Simon hôn nhẹ lên mu bàn tay Tuyết làm cô ngượng nghịu mà đỏ mặt, giọng thẹn mà ngập ngừng:
- Anh Trần hãy gọi tôi là Thiên Tuyết được rồi.
- Vậy Thiên Tuyết hãy gọi tôi là Simon nhé!.
Đá nhẹ mi mắt hớp hồn Thiên Tuyết, Simon ngồi xuống ghế cạnh Mẫn Hào không quên giữ nguyên nụ cười trên môi. Simon nhìn rất Tây lại mang theo vẻ dễ gần, ấm áp, đôi chút quyến rũ, lãng tử trêu đùa nhưng không mất đi nét chững chạc trên đôi mày thanh tú, mỗi khi anh nghe điều gì đó trong hợp đồng không thỏa sẽ cau lại. Tuyết hơi ngần ngại bởi vì đây là chuyện làm ăn của người ta mình cứ như cái bóng đèn ngồi chình ình một đống, mà cũng có gì đó lạ lạ chẳng lẽ ký hợp đồng làm ăn phải ở văn phòng chứ tại sao lại ở chốn đông người này. Thiên Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh mới hay ra mọi người từ khi nào đã đi hết chỉ còn ba người ở đây thôi, cô nuốt nước bọt xuống cuốn họng thôi không nghĩ ngợi ăn hết phần gà rồi về.
Hai người trước mặt cứ nói gì đó mà lợi nhuận với cả vốn lãi, Tuyết không hiểu nổi họ đang bàn về cái gì nữa, mà cũng đúng chuyện hợp đồng không phải chuyên môn của cô đâu nha, lắc đầu nguầy nguậy cô lại cuối xuống ăn ngon lành.
Lý Mẫn Hào tuy tay vẫn đang lật giấy, mắt nhìn vào các điều khoản nhưng tâm thì đặt trên cái miệng bé nhỏ cứ nhai nhóp nhép miếng thịt ngon lành, cậu cố gắng bỏ đi cái hình ảnh quá sức gợi cảm đó ra khỏi đầu mình để quay lại vấn đề chính. Sau một lúc bàn bạc ổn thỏa với Simon, Hào ngước mắt nhìn thiên hạ nhỏ còn chưa ăn xong, cậu cảm thấy vui vẻ lạ thường khiến khóe môi khẽ đưa lên cao, tò mò mà ngẫm không biết nãy giờ cô ăn hay là ngậm mà lâu đến thế.
Chống nhẹ tay bên má Mẫn Hào nhìn chăm chăm khuôn mặt lúc Thiên Tuyết ăn, thật giống hai năm trước khi mọi thứ vừa mới bắt đầu, năm ấy Hào - Hạo được cấp một nhiệm vụ thay phiên tiếp cận điểm yếu của Hạ Vũ, vô tình hay cố ý cả hai cùng yêu Tuyết, lúc nhận ra chính bản thân mình không thể nhìn cô tổn thương thêm nữa Hào đã cầu xin và ký tờ giấy ấy với Hạ Vũ, mọi việc xảy ra vì một phút bốc đồng lại là nước bước kế hoạch của cha. Mẫn Hào may mắn không chết, Mẫn Hạo đi theo cha để lột xác trở thành thiếu gia Lý, chủ tịch Lý đã nhiều lần bắt buộc Hào rời đi nhưng cậu không muốn. Một năm qua, Lý Mẫn Hào vẫn luôn ở gần bên Thiên Tuyết, yêu và âm thầm bảo vệ cô từ xa, cậu không thể bước lại gần được vì như thế sẽ hỏng hết kế hoạch của cha. Đến hai tháng trước Mẫn Hào hay được thằng em khốn khiếp của mình đã làm nhục Thiên Tuyết, cậu cho nó mấy cú và đến nay vẫn chưa dám ra đường. Cũng may nó không ra đường được nên Hào mới có thể đi ký hợp đồng và bắt gặp Tuyết nơi đây.
Nước sốt dính bên má Thiên Tuyết làm Mẫn Hạo phì cười quẹt nhẹ ngón tay lau sạch vết dơ, giọng ôn nhu:
- Cậu cứ như mèo ăn vụng vậy.
Hoa Thiên Tuyết giật bắn chộp nhanh lấy cánh tay Mẫn Hào, đôi mắt trừng to ngạc nhiên lẫn nghi ngờ những gì mình mới nghe được:
- Anh vừa nói cái gì? Tại sao?.
Biết mình lỡ miệng nên Hào giật lại tay đứng dậy cuối đầu chào tạm biệt Thiên Tuyết cùng Simon Trần, cậu co chân chạy như ma đuổi không kịp quay đầu, lúc nãy loạn trí hay sao mà lại nói những lời như thế chứ.
Thiên Tuyết vẫn giữ nguyên một bộ dạng ngẩn ngơ nhìn bóng dáng quýnh quáng khuất dần sau cánh cửa thang máy, đôi tay cô cấu chặt vào tấm khăn ăn nhàu nát, bặm chặt môi cùng mâu quang đảo quanh mớ suy nghĩ, hồi ức ngày ấy đan xen cùng hình ảnh hiện tại, câu nói hai năm trước lại vang trong đầu:" Hoa Thiên Tuyết, cậu cứ như mèo ăn vụng vậy, dính tùm lum hết rồi này". Câu nói đó là của Tuấn Kiệt lần nào đi ăn gà cậu cũng đều mắng cô như vậy, sao có thể trùng hợp đến thế, những ngón tay trở nên trắng bệch tê cứng, lòng bàn chân nóng rát khiến cô cảm thấy toàn thân phừng cháy như ngồi trên đống than.
Đứng phắt dậy cô quẳng chiếc khăn sang một bên định đuổi theo nhưng có bàn tay ai đó thật to nắm chặt lấy cổ tay cô:
- Cả tiểu thư cũng muốn bỏ trốn sao?.
Thiên Tuyết quay đầu nhìn mới sực nhớ ra còn một kẻ ngồi đây nữa, ôi trời cô không biết nên khóc hay cười khi nhìn vẻ mặt ngây dại như cầu xin đừng bỏ đi của Simon.
- Xin lỗi Simon, hiện tại tôi cần về gấp lần khác chúng ta gặp lại tôi sẽ mời anh đi ăn.
Simon mím môi lắc đầu, giọng đượm buồn:
- Cô chạy theo cũng không kịp đâu, theo tôi biết thì thiếu gia Lý giờ đã gần tới sân bay để đến London tham gia buổi ra mắt sản phẩm của mình rồi.
Thiên Tuyết thất vọng ngồi sụp xuống ghế, đôi mắt buồn bã vô hồn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ nơi khoảng không được trải dài bởi màu xanh biển tươi mát, chiếc máy bay xa xa trên vờm trời làm lòng cô chùng xuống, sao có thể đi nhanh như thế chứ. Thở dài Tuyết chớp nhẹ mi tiệp rũ bỏ những phiền muộn, thời gian còn dài cô sẽ còn cơ hội gặp lại nhưng khi đó mong kẻ cô gặp không phải Lý Mẫn Hạo.
- Vâng, cảm ơn anh vậy tôi sẽ ở lại.
Cong nhẹ khóe môi cô cười xả giao đôi chút cho phải phép. Simon đưa đề nghị dạo phố nhưng cô vội từ chối bởi lẽ cái chân này rất không được siêng, anh hiểu ý mà cười bởi sự đáng yêu thật thà của Thiên Tuyết, cô ăn xong cùng Simon và rời đi nhưng chỉ dạo vài vòng trong trung tâm. Anh có hỏi vài vấn đề như: bạn trai, việc học,... Hỏi cô có bạn trai không? Cô không trả lời chỉ cười trừ vì Hạ Vũ chưa từng nói yêu cô cả, hỏi cô việc học? Cô buồn bã lắc đầu. Sau một lúc nói chuyện chán chê cô tự động khai rằng mình đang có thai, đứa bé cũng tầm hai tháng rưỡi và nó không có cha bởi vì cô đi thụ tinh nhân tạo. Dù là viễn vông và nói dối nhưng không lẽ ngồi khai cha nó là tên ác ma Dương Hạ Vũ và cô bị cưỡng bức mà có bé? Thôi thì nói thế cho lành.
Simon Trần vỗ tay khen Thiên Tuyết rất giỏi không cần dựa dẫm vào đàn ông muốn tự thân nuôi con, lại nói cô xinh đẹp như hoa nhưng không hề kiêu kì. Thật thì cho Tuyết xin cô mà không có Hạ Vũ nuôi chắc sẽ chết đói mất, đúng là nữ cường bình đẳng nhưng thử hỏi không công ăn việc làm gặp thêm con cái nữa, thực tế chút đi. Bẻn lẻn cười xòa, Thiên Tuyết nhìn đồng hồ định từ chối khéo lời mời ăn tối thì màn hình tivi trong gian hàng điện tử chuyển kênh.
Dừng điệu bộ, Thiên Tuyết nhìn và bị thu hút bởi những ly rượu sang trọng, ngàn bộ cánh đắc tiền hay những quý ông quý bà choàng tay nhau dạo bước. Ánh mắt chợt ngưng trọng về phía cuối màn hình, nơi thân ảnh to cao, tráng lệ, bộ vest đen lịch thiệp, mái tóc undercut bảnh bao, cái dáng vẻ ấy sao lại quá thu hút thế này. Khuôn mặt dần hiện rõ hơn khi máy quay tiến đến gần Dương Hạ Vũ, hắn đứng bên cạnh chủ tịch Dương - Dương Tính, những người xung quanh dường như tản ra dần. Hoa Thiên Tuyết tặt lưỡi khen ngợi đúng là dân có tiền lại khác, đến cả máy quay cũng giành riêng cho mình.
Vỗ nhẹ vai Thiên Tuyết, Simon cũng ngẫng đầu khen ngợi hắn, anh nói thật chứ không tâng bốc chi cho mệt, thật ra thần tượng của Simon là cha con Chủ tịch Dương, tập đoàn Dương có mặt trên thương trường hơn trăm năm nay và các nhà lãnh đạo đều là người tài giỏi, Dương Tính nắm vững công ty sau bốn mươi năm và khi Dương Hạ Vũ tròn hai mươi ông sẽ giao lại toàn bộ cho hắn. Mẹ của Hạ Vũ là Hạ Lan, ngoài cái tên thì chẳng ai biết được mặt mũi của bà cả, có người nói Hạ Lan đã chết, có kẻ lại bảo bà không được khỏe nên được Dương Tính yêu thương, chăm sóc và cất giấu trong nhà như thượng bảo. Hồ sơ của vị Chủ tịch hoàn toàn sạch sẽ không gái gú, hay dính đến các vấn đề pháp luật nào cả nên cũng không ai nghi ngờ khi bảo Hạ Lan được ông cưng như bảo bối.
Nghe lời diễn thuyết của Simon mà Thiên Tuyết ngộ ra rất nhiều, trước giờ ngoài biết hắn tên Dương Hạ Vũ, gia đình hắn rất giàu ra thì mọi thứ cô đều mù tịt, không ngờ cha hắn lại là người tài giỏi vẹn toàn và hết mực chung thủy như thế, còn mẹ hắn, cô có nên hỏi khi hắn trở về không nhỉ?.
Miên man suy nghĩ bỗng điện thoại vang lên giai điệu nhẹ nhàng, Tuyết tỉnh mộng lục trong túi, bật lên và áp vào tai nghe:
- Em đang ở đâu? - Hạ Vũ bình thản nói:
- Em đang ở nhà - Nói dối trắng trợn:
- Anh đang ở nhà và không thấy em - Hắn nhếch mép cười qua điện thoại:
- Dạ, em...em...em.... - Lắp bắp vì bị bại lộ:
- Anh đến rước - Rằn giọng:
- Thôi...
Tút Tút Tút
Điện thoại đã bị dập, Thiên Tuyết nhảy dựng xoay người vòng tròn như con cún đuổi theo cái đuôi, đầu quanh quẩn hình ảnh tức giận của Hạ Vũ, kì này cô chết là cái chắc. Bỗng bàn tay ai đó đặt lên vai Tuyết làm cô phản ứng dữ dội la toán nhưng mọi âm thanh đều bị người đối diện nuốt lấy. Ôi trời, đây là nơi công cộng nha, Hạ Vũ hắn đang ngấu nghiến đôi môi cô một cách nóng bỏng chết người, hai má Thiên Tuyết ửng hồng ngượng ngùng nhắm chặt mí mắt, những người xung quanh ngừng lại hoạt động nhìn chăm chăm hai kẻ gây sự chú ý giữ trung tâm.
Dương Hạ Vũ tức giận bởi cái tính không nghe lời của Thiên Tuyết, sau khi buổi lễ xong xuôi hắn liền lên trực thăng trở về nhưng lại không thấy mèo ngốc đâu, qua GPS hắn mới biết con mèo chạy loạn đến đây. Đến nơi thì thấy Thiên Tuyết ngây người nhìn hình ảnh hắn trên tivi. Điều đó làm Hạ Vũ tự dương tự đắc mà cười nhưng khi chuyển chế độ quan sát sang một tên con trai cao to lại mang thêm nét lai Pháp làm hắn ứ họng, nuốt nước bọt không trôi, cổ họng đắng nghét. Liếc xéo Thiên Tuyết, Hạ Vũ gọi cho cô muốn xem cô nói gì ai ngờ đâu con mèo ngốc cư nhiên dám nói dối hắn.
Thiên hạ trong lòng run rẩy, má ửng hồng gợi tình đáng yêu, vạt áo mỏng phong tình đoạt chủng làm hắn mủi lòng đưa môi lướt nhẹ lên xương quai xanh cô, nhẹ nhàng trêu đùa nơi gáy tay làm Thiên Tuyết phản ứng rên nhẹ.
- Anh là...
Simon gặp được thần tượng nên đứng như trời trồng nhìn Hạ Vũ nãy giờ, sau khi tỉnh khỏi sự phấn khích thì anh có vẻ không hài lòng khi giữa chốn đông người mà hắn thản nhiên ăn con gái người ta sao? Thấy Thiên Tuyết không từ chối nên Simon Trần tò mò bước lại gần kéo hai người khỏi sự dục vọng không nên giải quyết tại đây.
Hạ Vũ ngước mặt nhìn qua khe mắt, hắn đứng thẳng người tay vẫn ôm khư khư Thiên Tuyết thẹn thùng trong lòng, tim cô đập loạn xạ khiến nhịp thở hỗn độn và không thể bình thường được nữa.
- Bạn trai của cô ấy.
Hắn chính thức nói quyền sở hữu và câu nói ấy lại khiến lòng Tuyết lâng lâng vui sướng, khóe môi giật giật nâng cao mãn nguyện, áp chặt khuôn mặt vào lòng ngực thơm tho của Vũ.
- Ồ, ổ, chào tôi là Simon Trần, tôi vừa mới biết Thiên Tuyết.
- Chào Simon, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói đâu nhỉ? Bạn gái tôi đang mang con của chúng tôi, cô ấy mệt rồi.
Simon Trần bật cười vang, anh hiểu được ngay Dương Hạ Vũ đương ăn giấm chua nha, thôi thì không nói nữa, anh gật đầu chào tạm biệt Hạ Vũ, lần đâu tiên được gặp mặt ngoài đời nên Simon vui đến nhảy dựng, có ai biết chăng mẫu người yêu lý tưởng của anh là Hạ Vũ nha:
"Anh ấy thật đẹp trai và phong độ mà".
- Đây là vị tiểu thư xinh đẹp Hoa Thiên Tuyết, còn đây là thiếu gia Trần - Simon Trần.
- Ôi tiểu thư Hoa, cô có cái tên đẹp như người.
Nâng cánh môi Simon hôn nhẹ lên mu bàn tay Tuyết làm cô ngượng nghịu mà đỏ mặt, giọng thẹn mà ngập ngừng:
- Anh Trần hãy gọi tôi là Thiên Tuyết được rồi.
- Vậy Thiên Tuyết hãy gọi tôi là Simon nhé!.
Đá nhẹ mi mắt hớp hồn Thiên Tuyết, Simon ngồi xuống ghế cạnh Mẫn Hào không quên giữ nguyên nụ cười trên môi. Simon nhìn rất Tây lại mang theo vẻ dễ gần, ấm áp, đôi chút quyến rũ, lãng tử trêu đùa nhưng không mất đi nét chững chạc trên đôi mày thanh tú, mỗi khi anh nghe điều gì đó trong hợp đồng không thỏa sẽ cau lại. Tuyết hơi ngần ngại bởi vì đây là chuyện làm ăn của người ta mình cứ như cái bóng đèn ngồi chình ình một đống, mà cũng có gì đó lạ lạ chẳng lẽ ký hợp đồng làm ăn phải ở văn phòng chứ tại sao lại ở chốn đông người này. Thiên Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh mới hay ra mọi người từ khi nào đã đi hết chỉ còn ba người ở đây thôi, cô nuốt nước bọt xuống cuốn họng thôi không nghĩ ngợi ăn hết phần gà rồi về.
Hai người trước mặt cứ nói gì đó mà lợi nhuận với cả vốn lãi, Tuyết không hiểu nổi họ đang bàn về cái gì nữa, mà cũng đúng chuyện hợp đồng không phải chuyên môn của cô đâu nha, lắc đầu nguầy nguậy cô lại cuối xuống ăn ngon lành.
Lý Mẫn Hào tuy tay vẫn đang lật giấy, mắt nhìn vào các điều khoản nhưng tâm thì đặt trên cái miệng bé nhỏ cứ nhai nhóp nhép miếng thịt ngon lành, cậu cố gắng bỏ đi cái hình ảnh quá sức gợi cảm đó ra khỏi đầu mình để quay lại vấn đề chính. Sau một lúc bàn bạc ổn thỏa với Simon, Hào ngước mắt nhìn thiên hạ nhỏ còn chưa ăn xong, cậu cảm thấy vui vẻ lạ thường khiến khóe môi khẽ đưa lên cao, tò mò mà ngẫm không biết nãy giờ cô ăn hay là ngậm mà lâu đến thế.
Chống nhẹ tay bên má Mẫn Hào nhìn chăm chăm khuôn mặt lúc Thiên Tuyết ăn, thật giống hai năm trước khi mọi thứ vừa mới bắt đầu, năm ấy Hào - Hạo được cấp một nhiệm vụ thay phiên tiếp cận điểm yếu của Hạ Vũ, vô tình hay cố ý cả hai cùng yêu Tuyết, lúc nhận ra chính bản thân mình không thể nhìn cô tổn thương thêm nữa Hào đã cầu xin và ký tờ giấy ấy với Hạ Vũ, mọi việc xảy ra vì một phút bốc đồng lại là nước bước kế hoạch của cha. Mẫn Hào may mắn không chết, Mẫn Hạo đi theo cha để lột xác trở thành thiếu gia Lý, chủ tịch Lý đã nhiều lần bắt buộc Hào rời đi nhưng cậu không muốn. Một năm qua, Lý Mẫn Hào vẫn luôn ở gần bên Thiên Tuyết, yêu và âm thầm bảo vệ cô từ xa, cậu không thể bước lại gần được vì như thế sẽ hỏng hết kế hoạch của cha. Đến hai tháng trước Mẫn Hào hay được thằng em khốn khiếp của mình đã làm nhục Thiên Tuyết, cậu cho nó mấy cú và đến nay vẫn chưa dám ra đường. Cũng may nó không ra đường được nên Hào mới có thể đi ký hợp đồng và bắt gặp Tuyết nơi đây.
Nước sốt dính bên má Thiên Tuyết làm Mẫn Hạo phì cười quẹt nhẹ ngón tay lau sạch vết dơ, giọng ôn nhu:
- Cậu cứ như mèo ăn vụng vậy.
Hoa Thiên Tuyết giật bắn chộp nhanh lấy cánh tay Mẫn Hào, đôi mắt trừng to ngạc nhiên lẫn nghi ngờ những gì mình mới nghe được:
- Anh vừa nói cái gì? Tại sao?.
Biết mình lỡ miệng nên Hào giật lại tay đứng dậy cuối đầu chào tạm biệt Thiên Tuyết cùng Simon Trần, cậu co chân chạy như ma đuổi không kịp quay đầu, lúc nãy loạn trí hay sao mà lại nói những lời như thế chứ.
Thiên Tuyết vẫn giữ nguyên một bộ dạng ngẩn ngơ nhìn bóng dáng quýnh quáng khuất dần sau cánh cửa thang máy, đôi tay cô cấu chặt vào tấm khăn ăn nhàu nát, bặm chặt môi cùng mâu quang đảo quanh mớ suy nghĩ, hồi ức ngày ấy đan xen cùng hình ảnh hiện tại, câu nói hai năm trước lại vang trong đầu:" Hoa Thiên Tuyết, cậu cứ như mèo ăn vụng vậy, dính tùm lum hết rồi này". Câu nói đó là của Tuấn Kiệt lần nào đi ăn gà cậu cũng đều mắng cô như vậy, sao có thể trùng hợp đến thế, những ngón tay trở nên trắng bệch tê cứng, lòng bàn chân nóng rát khiến cô cảm thấy toàn thân phừng cháy như ngồi trên đống than.
Đứng phắt dậy cô quẳng chiếc khăn sang một bên định đuổi theo nhưng có bàn tay ai đó thật to nắm chặt lấy cổ tay cô:
- Cả tiểu thư cũng muốn bỏ trốn sao?.
Thiên Tuyết quay đầu nhìn mới sực nhớ ra còn một kẻ ngồi đây nữa, ôi trời cô không biết nên khóc hay cười khi nhìn vẻ mặt ngây dại như cầu xin đừng bỏ đi của Simon.
- Xin lỗi Simon, hiện tại tôi cần về gấp lần khác chúng ta gặp lại tôi sẽ mời anh đi ăn.
Simon mím môi lắc đầu, giọng đượm buồn:
- Cô chạy theo cũng không kịp đâu, theo tôi biết thì thiếu gia Lý giờ đã gần tới sân bay để đến London tham gia buổi ra mắt sản phẩm của mình rồi.
Thiên Tuyết thất vọng ngồi sụp xuống ghế, đôi mắt buồn bã vô hồn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ nơi khoảng không được trải dài bởi màu xanh biển tươi mát, chiếc máy bay xa xa trên vờm trời làm lòng cô chùng xuống, sao có thể đi nhanh như thế chứ. Thở dài Tuyết chớp nhẹ mi tiệp rũ bỏ những phiền muộn, thời gian còn dài cô sẽ còn cơ hội gặp lại nhưng khi đó mong kẻ cô gặp không phải Lý Mẫn Hạo.
- Vâng, cảm ơn anh vậy tôi sẽ ở lại.
Cong nhẹ khóe môi cô cười xả giao đôi chút cho phải phép. Simon đưa đề nghị dạo phố nhưng cô vội từ chối bởi lẽ cái chân này rất không được siêng, anh hiểu ý mà cười bởi sự đáng yêu thật thà của Thiên Tuyết, cô ăn xong cùng Simon và rời đi nhưng chỉ dạo vài vòng trong trung tâm. Anh có hỏi vài vấn đề như: bạn trai, việc học,... Hỏi cô có bạn trai không? Cô không trả lời chỉ cười trừ vì Hạ Vũ chưa từng nói yêu cô cả, hỏi cô việc học? Cô buồn bã lắc đầu. Sau một lúc nói chuyện chán chê cô tự động khai rằng mình đang có thai, đứa bé cũng tầm hai tháng rưỡi và nó không có cha bởi vì cô đi thụ tinh nhân tạo. Dù là viễn vông và nói dối nhưng không lẽ ngồi khai cha nó là tên ác ma Dương Hạ Vũ và cô bị cưỡng bức mà có bé? Thôi thì nói thế cho lành.
Simon Trần vỗ tay khen Thiên Tuyết rất giỏi không cần dựa dẫm vào đàn ông muốn tự thân nuôi con, lại nói cô xinh đẹp như hoa nhưng không hề kiêu kì. Thật thì cho Tuyết xin cô mà không có Hạ Vũ nuôi chắc sẽ chết đói mất, đúng là nữ cường bình đẳng nhưng thử hỏi không công ăn việc làm gặp thêm con cái nữa, thực tế chút đi. Bẻn lẻn cười xòa, Thiên Tuyết nhìn đồng hồ định từ chối khéo lời mời ăn tối thì màn hình tivi trong gian hàng điện tử chuyển kênh.
Dừng điệu bộ, Thiên Tuyết nhìn và bị thu hút bởi những ly rượu sang trọng, ngàn bộ cánh đắc tiền hay những quý ông quý bà choàng tay nhau dạo bước. Ánh mắt chợt ngưng trọng về phía cuối màn hình, nơi thân ảnh to cao, tráng lệ, bộ vest đen lịch thiệp, mái tóc undercut bảnh bao, cái dáng vẻ ấy sao lại quá thu hút thế này. Khuôn mặt dần hiện rõ hơn khi máy quay tiến đến gần Dương Hạ Vũ, hắn đứng bên cạnh chủ tịch Dương - Dương Tính, những người xung quanh dường như tản ra dần. Hoa Thiên Tuyết tặt lưỡi khen ngợi đúng là dân có tiền lại khác, đến cả máy quay cũng giành riêng cho mình.
Vỗ nhẹ vai Thiên Tuyết, Simon cũng ngẫng đầu khen ngợi hắn, anh nói thật chứ không tâng bốc chi cho mệt, thật ra thần tượng của Simon là cha con Chủ tịch Dương, tập đoàn Dương có mặt trên thương trường hơn trăm năm nay và các nhà lãnh đạo đều là người tài giỏi, Dương Tính nắm vững công ty sau bốn mươi năm và khi Dương Hạ Vũ tròn hai mươi ông sẽ giao lại toàn bộ cho hắn. Mẹ của Hạ Vũ là Hạ Lan, ngoài cái tên thì chẳng ai biết được mặt mũi của bà cả, có người nói Hạ Lan đã chết, có kẻ lại bảo bà không được khỏe nên được Dương Tính yêu thương, chăm sóc và cất giấu trong nhà như thượng bảo. Hồ sơ của vị Chủ tịch hoàn toàn sạch sẽ không gái gú, hay dính đến các vấn đề pháp luật nào cả nên cũng không ai nghi ngờ khi bảo Hạ Lan được ông cưng như bảo bối.
Nghe lời diễn thuyết của Simon mà Thiên Tuyết ngộ ra rất nhiều, trước giờ ngoài biết hắn tên Dương Hạ Vũ, gia đình hắn rất giàu ra thì mọi thứ cô đều mù tịt, không ngờ cha hắn lại là người tài giỏi vẹn toàn và hết mực chung thủy như thế, còn mẹ hắn, cô có nên hỏi khi hắn trở về không nhỉ?.
Miên man suy nghĩ bỗng điện thoại vang lên giai điệu nhẹ nhàng, Tuyết tỉnh mộng lục trong túi, bật lên và áp vào tai nghe:
- Em đang ở đâu? - Hạ Vũ bình thản nói:
- Em đang ở nhà - Nói dối trắng trợn:
- Anh đang ở nhà và không thấy em - Hắn nhếch mép cười qua điện thoại:
- Dạ, em...em...em.... - Lắp bắp vì bị bại lộ:
- Anh đến rước - Rằn giọng:
- Thôi...
Tút Tút Tút
Điện thoại đã bị dập, Thiên Tuyết nhảy dựng xoay người vòng tròn như con cún đuổi theo cái đuôi, đầu quanh quẩn hình ảnh tức giận của Hạ Vũ, kì này cô chết là cái chắc. Bỗng bàn tay ai đó đặt lên vai Tuyết làm cô phản ứng dữ dội la toán nhưng mọi âm thanh đều bị người đối diện nuốt lấy. Ôi trời, đây là nơi công cộng nha, Hạ Vũ hắn đang ngấu nghiến đôi môi cô một cách nóng bỏng chết người, hai má Thiên Tuyết ửng hồng ngượng ngùng nhắm chặt mí mắt, những người xung quanh ngừng lại hoạt động nhìn chăm chăm hai kẻ gây sự chú ý giữ trung tâm.
Dương Hạ Vũ tức giận bởi cái tính không nghe lời của Thiên Tuyết, sau khi buổi lễ xong xuôi hắn liền lên trực thăng trở về nhưng lại không thấy mèo ngốc đâu, qua GPS hắn mới biết con mèo chạy loạn đến đây. Đến nơi thì thấy Thiên Tuyết ngây người nhìn hình ảnh hắn trên tivi. Điều đó làm Hạ Vũ tự dương tự đắc mà cười nhưng khi chuyển chế độ quan sát sang một tên con trai cao to lại mang thêm nét lai Pháp làm hắn ứ họng, nuốt nước bọt không trôi, cổ họng đắng nghét. Liếc xéo Thiên Tuyết, Hạ Vũ gọi cho cô muốn xem cô nói gì ai ngờ đâu con mèo ngốc cư nhiên dám nói dối hắn.
Thiên hạ trong lòng run rẩy, má ửng hồng gợi tình đáng yêu, vạt áo mỏng phong tình đoạt chủng làm hắn mủi lòng đưa môi lướt nhẹ lên xương quai xanh cô, nhẹ nhàng trêu đùa nơi gáy tay làm Thiên Tuyết phản ứng rên nhẹ.
- Anh là...
Simon gặp được thần tượng nên đứng như trời trồng nhìn Hạ Vũ nãy giờ, sau khi tỉnh khỏi sự phấn khích thì anh có vẻ không hài lòng khi giữa chốn đông người mà hắn thản nhiên ăn con gái người ta sao? Thấy Thiên Tuyết không từ chối nên Simon Trần tò mò bước lại gần kéo hai người khỏi sự dục vọng không nên giải quyết tại đây.
Hạ Vũ ngước mặt nhìn qua khe mắt, hắn đứng thẳng người tay vẫn ôm khư khư Thiên Tuyết thẹn thùng trong lòng, tim cô đập loạn xạ khiến nhịp thở hỗn độn và không thể bình thường được nữa.
- Bạn trai của cô ấy.
Hắn chính thức nói quyền sở hữu và câu nói ấy lại khiến lòng Tuyết lâng lâng vui sướng, khóe môi giật giật nâng cao mãn nguyện, áp chặt khuôn mặt vào lòng ngực thơm tho của Vũ.
- Ồ, ổ, chào tôi là Simon Trần, tôi vừa mới biết Thiên Tuyết.
- Chào Simon, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói đâu nhỉ? Bạn gái tôi đang mang con của chúng tôi, cô ấy mệt rồi.
Simon Trần bật cười vang, anh hiểu được ngay Dương Hạ Vũ đương ăn giấm chua nha, thôi thì không nói nữa, anh gật đầu chào tạm biệt Hạ Vũ, lần đâu tiên được gặp mặt ngoài đời nên Simon vui đến nhảy dựng, có ai biết chăng mẫu người yêu lý tưởng của anh là Hạ Vũ nha:
"Anh ấy thật đẹp trai và phong độ mà".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook