Tôi đang chú ý đám người nước ngoài thì bị ai đó đánh cho một cái, quay lại hóa ra là mẹ tôi, theo sau mẹ là Tứ Mao, Tiểu Thúy, Ngô Đại Thành và Ngô Tiểu Nguyệt đều có mặt.

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao mọi người ở đây cả thế này?”

Mẹ bảo: “Hôm đó con đi rồi mẹ càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, mẹ đến hỏi chú Bảy con và chú ấy đã kể hết cho mẹ nghe chuyện con đi tìm Tiểu Huy.”

Chú Bảy lại bán rẻ tôi, thật chẳng giữ chữ tín chút nào.

Mẹ bảo: “Con cũng đừng ngạc nhiên, con là do mẹ đẻ ra, mấy thủ đoạn của con mẹ hiểu hơn ai hết, con làm cách nào để chú Bảy nói với con chuyện Tiểu Huy thì mẹ cũng có thể làm chú ấy nói với mẹ như thế.”

Đánh giá thấp ai thì được, chứ sao dám đánh giá thấp mẹ tôi, mà Tứ Mao, Tiểu Thúy và Tiểu Nguyệt bọn nó cũng biết cả rồi nên tôi chẳng giấu nổi chúng.

Chú Bảy đang thương đụng phải mẹ con tôi cũng coi như không gặp may. Tôi hỏi mẹ: “Thế mọi người đến đây bằng cách nào ạ?”

Mẹ kể: “Hôm đó Tiểu Huy về thị trấn bảo chú Bảy tổ chức một đoàn người vào thành phố tố cáo Trưởng phòng Lưu hủ bại. Cái thằng Tiểu Huy đó cũng không phải tốt đẹp gì, mẹ nghe nói lần trước nó cũng thuê chú Bảy chụp ảnh giả mạo để hãm hại giám đốc Lâm ở công ty con.”

Mẹ nói bằng một giọng hết sức bình tĩnh: “Chúng ta cũng biết tên Tiểu huy này định giở trò gì, nhưng chắc chắn không phải việc tốt nên mọi người bảo chú Bảy không nên đến.”

Tôi hỏi mẹ: “Chú Bảy có đồng ý không ạ?” tuy người ta mời chú Bảy nhưng về lý mà nói là sẽ trả thù lao cho chú Bảy.

Mẹ bảo: “Mẹ đồng ý trả chú ấy 10.000 tệ, chú người ta còn đồng ý trả cho chú ấy 20.000 tệ cơ.”

Tôi thấy buốt ruột quá, 10.000 tệ đã ra đi như vậy sao? Tôi muốn khóc, nhưng đây có lẽ là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Người ta đã đồng ý trả chú Bảy 20.000 tệ, như vậy là chú ấy cũng đã vì chúng tôi chịu tổn thất khá nhiều, tôi không thể trách chú được.

Tôi vẫn thấy kỳ lạ nên hỏi mẹ: “vậy tại sao mọi người còn đến đây? Như thế lại càng tốn kém hơn à?”

Mẹ bảo tôi: “Chú Bảy nói là nhận tiền của chúng ta cũng ngại nên phải vào thành phố giúp chúng ta một tay.”

Tôi hơi ân hận về chuyện hôm trước đã ép cung chú Bảy, thực ra chú Bảy đối xử rất tốt với tôi.

Lưu Dĩnh nãy giờ đứng bên cạnh nghe, nhưng trên quảng trường vẫn hơi nhốn nháo nên đồng sự gọi chị ta đi. Tôi rời quảng trường cùng mẹ và mọi người quay trở về nhà.

Tứ Mao cứ trách tôi: “Tiểu Cường, sau này có chuyện gì đừng có một mình xoay sở nữa đấy, bọn mình đều là bạn cậu nên chẳng bao giờ muốn cậu gặp phải chuyện gì và cũng không muốn cậu một mình đơn thương độc mã.”

Tôi cười bảo: “Không phải là mình sợ mọi người làm lỡ việc đâu.”

Có thể vì tôi chưa gặp phải nguy hiểm nên tôi nghĩ tôi vẫn cứ chọn cái cách chiến đấu đơn thương độc mã này.

Hóa ra, chúng tôi vẫn còn duyên nợ chưa cắt đứt được với thành phố này mặc dù chúng tôi mãi mãi không thuộc về nơi đây.

Thời gian của chúng tôi cứ thế ảm đạm trôi. Bên phía Lưu Dĩnh vẫn chưa có tiến triển gì mới, còn chị Hân vẫn tích cực đi tìm manh mối. Do sai lầm của chị mà tiếng tăm của công ty bị tổn thất rất nhiều, tuy vậy chị đã dần hồi phục trở lại. Mỗi lần tôi gặp chị là lại thấy tinh thần chị chuyển biến theo hướng tốt hơn. Có lần còn gặp chị và Tần Hạo Vĩ bên nhau, tuy hai người đã đi đến bàn chuyện cưới hỏi nhưgn tôi vẫn cảm thấy tình cảm của họ không toại nguyện đến thế. Tôi biết sự việc xảy ra lần này đã tạo ra một khoảng cách vô hình giữa họ, chỉ mong thời gian sẽ xóa đi tất cả.

Lúc nào không có việc gì cần thiết là tôi cũng không dám đi lại lung tung ngộ nhỡ bị hội của Lý Dương phát hiện ra thì nguy to. Lúc không có việc gì, tôi chỉ đứng trước cửa sổ ngắm nhìn người qua lại trên phố xem có ai ngã xe, có ai cãi lộn không. Mỗi ngày của tôi trôi qua trong vô vị, đợi thêm một thời gian nữa nếu mọi chuyện yên ả trở lại, tôi sẽ lại có thể ra ngoài đi tìm việc.

Mấy hôm nay, lúc nào tôi cũng cảm thấy có người ở bên dưới theo dõi, nhưng tôi vẫn nghĩ là mình đa nghi quá, nếu là người của bà Lý phát hiện ra chúng tôi chắc chắn chúng sẽ xông lên bắt người ngay.

Tối hôm đó, tôi xuống dưới nhà mua ít đồ bỗng nghe có người gọi tên mình, tôi quay lại và ngạc nhiên vô cùng, người gọi tôi chính là Tiểu Huy. Tôi vội chạy đến túm lấy hắn, hắn không hề có ý phản kháng, chỉ ngượng ngùng cười với tôi.

Tôi hỏi: “Tên khốn, lần này đừng hòng chạy thoát!” Tôi ướm thực lực giữa tôi và hắn, chắc chắn phải nghĩ cách lôi Tứ Mao xuống đây rồi lấy đông áp đảo ít.

Tiểu Huy nói: “Anh cũng hết đường chạy rồi mới tìm đến các chú.”

Tôi yêm tâm hơn, dù sao hắn cũng hết đường chạy rồi chắc sẽ không ra tay với chúng tôi.

Tôi hỏi hắn: “Sao thế?”

Hắn kể: “Lần trước tôi ngồi củng các cậu bị người của Hội Tam Hòa nhìn thấy, nhưng sau khi tôi giải thích với sếp Lý, bà ấy đã tha thứ cho tôi.”

Tôi hỏi: “Sếp Lý? Có phải là Lý Dương không?”

Hắn khẽ gật đầu.Tôi cười bảo: “Lý Dương quả là tín nhiệm anh. Nhưng bây giờ anh sao vậy?”

Tiểu Huy lại kể: “Lần trước tôi mời chú Bảy giúp tôi đóng một vở kịch, đến quảng trường biểu tình tố cáo Trưởng phòng Lưu hủ bại. Kết quả là phút cuối thì họ giở quẻ, sếp Lý không bao giờ tin tưởng tôi nữa, bà ta còn cho người xử lí tôi, tôi đành phải chạy đến đây.”

Tôi hỏi Tiểu Huy: “Bọn chúng định xử lí anh thế nào?”

Tiểu Huy thở dài trả lời: “Bọn chúng định giết người diệt khẩu.”

Tôi thất thần vội vàng ngó quanh, cũng may là không có ai. Đã có kẻ săn lùng giết Tiểu Huy để diệt khẩu thì hắn cũng nên thật thà một chút, chạy ra xa cho người ta thanh toán, nhưng đằng này tên ăn hại lại chạy đến chỗ chúng tôi, thế này không phải là hại người ta sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương