Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long
Chương 4-1: Con rồng ngu si/Phi Cương! Đừng đụng tới chủ nhân/nương tử của ta! (thượng)

“Ưm.” Thanh Phong giãy khỏi bàn tay đang bịt miệng mình, “Không phải! Ung Hoài chỉ đi nhầm đường mà thôi.”

“Đầu óc của heo đúng là ăn hại.”

Thanh Phong nổi giận, “Phi Cương! Dù tụi mình là hàng xóm rất lâu rất lâu năm nhưng ngươi không được nói xấu y!”

Phi Cương nói: “Vẻ mặt của ngươi cứ như giẫm vào cái chân đau của ngươi không bằng.”

Giẫm vào cái chân đau?

Thanh Phong vừa ngẫm nghĩ ý tứ của câu nói vừa cấp tốc đáp trả: “Vẻ mặt của ngươi hệt như giẫm phải phân heo ấy!”

Phi Cương vươn tay trái ra, ánh lửa từng đốm bập bùng trong lòng bàn tay gã, “Địa vị của hắn trong lòng ta còn chưa cao đến thế.” Nói xong, gã lạnh lùng xoay đi, hai dải tua vàng rũ xuống từ kim quan khẽ lay động, vẽ nên những đường cung ánh vàng, tay áo thùng thình trắng tuyết quạt nên làn gió, thổi tung vài sợi tóc của Thanh Phong.

Thanh Phong rón rén lùi lại phía sau, vừa lùi được hai bước đã nghe giọng nói lạnh băng của Phi Cương ông ông vang vọng bên tai, “Lùi thêm bước nữa ngươi sẽ thành kẻ góa vợ (quan phu).”

Góa vợ? Góa vợ? Góa vợ sao? Là người chồng (phu) bị nhốt (quan) lại ấy hả?

Thanh Phong ngờ nghệch đứng yên tại chỗ.

Một ống tay áo trắng muốt lặng lẽ phóng tới, hệt như rắn nước mà quấn quanh eo của nó rồi thình lình giật mạnh một cái. Thanh Phong mất thăng bằng, ngã dập mặt xuống đất. Chủ nhân tay áo không chỉ dừng lại ở đó, ống tay áo trên lưng quấn vào nách nó và kéo nó về phía trước.

Sợ gã kéo hỏng quần áo, Thanh Phong vội vàng khôi phục hình rồng, dùng đuôi ôm lấy quần áo rơi trên mặt đất rồi mặc cho ống tay áo kéo nó về thạch thất và quẳng nó vào tường.

Phi Cương thu hồi tay áo, lạnh lùng lườm Thanh Phong đang viện cớ ăn vạ khóc lóc lăn lộn dưới đất, lấy trong tay áo ra một cây sáo bằng xương, “Ồn ào nữa là ta giết hắn.”

Thanh Phong thôi không lăn lộn nữa, nó nghiêng đầu, đôi mắt rồng to tròn ngấn nước nhìn chằm chằm vào gã, cái bụng tròn xoa ưỡn ra phía trước, cái đuôi se sẽ quét trên mặt đất, như khó chịu lại như đang làm nũng, “Y sẽ khuyên những người khác rời đi, ngươi tha cho bọn họ một con đường sống nha?”

Phi Cương mặc kệ nó, đưa sáo lên thổi.

Âm điệu của sáo rất kỳ quặc, không thể xem như êm tai nhưng lại hết sức lảnh lót, tựa như xuyên qua lăng mộ mà vút lên tận trời cao.

Thanh Phong biến trở về hình người, trần truồng chạy tới cạnh gã và hồi hộp hỏi: “Tại sao lại phải triệu tập mọi người?” Lẽ nào định liên kết tấn công Ung Hoài? Ôi chao, nhà mẹ Ung Hoài toàn lũ vô dụng, cơ bản không có phần thắng. Lo lắng một chốc nó bỗng trở nên hớn hở. Những kẻ khác vô dụng thì càng làm tôn lên sự anh dũng khí phách của nó! Như vậy Ung Hoài mới biết vào thời khắc quan trọng chỉ mỗi Thanh Phong là đáng tin cậy nhất thôi! Tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích nhàm chán cuối cùng cũng dùng được rồi!

Thanh Phong kích động nắm lấy tay áo của Phi Cương và nói: “Có thể trói Ung Hoài vào cột rồi đứng cách đó khoảng hơn mười mét và phóng tên không?”

“…”

Thanh Phong ôm mặt, nói trong ngây ngất: “Ta sẽ đứng bên cạnh Ung Hoài, chờ lúc mũi tên lao tới thì ta sẽ lấy thân mình làm lá chắn!”

Phi Cương hỏi: “Tại sao không cõng cả cây cột đi luôn?”

Thanh Phong ngẩn ra, mặt mày nghiêm túc gật đầu, “Ừ, đúng, cây cột đó không thể dễ dàng bị nhổ ra được, ngươi nhớ ghim cột sâu sâu tí xíu.”

“Ngươi có thể cởi trói.”

“…Vậy ngươi đứng khoảng năm mét thôi, như vậy ta sẽ không mở trói kịp.” Thanh Phong nắm tay, tình tiết lấy thân chắn tên nhất định phải có, “Còn nữa, trước khi bắn ngươi nhớ rống lên mấy câu người xấu thường nói nhé.”

“Cái tên xấu xí nhà ngươi?”

“Không được! Không được bảo Ung Hoài là tên xấu xí.” Thanh Phong chắp tay sau lưng, đuôi nhè nhẹ vỗ đầu, vắt óc nghĩ cả nửa ngày cuối cùng cũng tìm ra một biện pháp, “Ngươi cứ nói ‘Ha ha ha, ngươi sẽ bị tên khốn nạn ta đây giết chết!’.”

“Tốt lắm, ta sẽ giết hắn.”

Thanh Phong lại căng thẳng hẳn lên, “Đừng giết Ung Hoài thật chứ! Ngươi chỉ vờ như muốn giết y mà thôi. Đợi ta chắn tên xong thì ngươi kêu lên thất thanh một tiếng: ‘Thanh Phong quả nhiên là anh hùng, anh hùng, thật sự là anh hùng, ngươi có phúc lắm đấy!’ rồi rút lui. Sau đó Ung Hoài sẽ lệ rơi đầy mặt mà ôm chân ta và nói: ‘Thanh Phong, ngươi đáng tin cậy thật đấy!’.”

Phi Cương mặt không biểu cảm cắt đứt suy nghĩ lung tung của nó, “Mơ cũng đẹp đó, tiếc rằng ta không có tên.”

“Ta có!” Thanh Phong hớn hở chạy đến bên tường, nương theo ánh sáng nhặt lên những cây tên vung vãi trên mặt đất và dâng lên cho Phi Cương như dâng bảo vật.

Mắt Phi Cương lóe lên, giọng điệu mất hứng, “Ai chạm vào cơ quan?”

Thanh Phong đáp: “Là cái tên thích cột một nút thắt ở trước đũng quần í.”

“Nghe có vẻ khá dễ tìm.”

Thanh Phong dùng sức gật đầu, “Nhìn là biết ngay.”

“Nhỡ hắn tháo nút thắt ra thì sao?”

“…Quần áo sẽ nhăn?”

Phi Cương nhìn nó một cách kinh ngạc, “Não của ngươi phát triển từ lúc nào thế nhỉ?”

Oa! Con rồng anh tuấn vĩ đại lại bị khinh bỉ nữa rồi! Không tha thứ được mà!

Thanh Phong trừng mắt Phi Cương, để rồi bị gã hờ hững trừng lại. Hu hu! Nó xông tới bên tường, dùng móng cào cào mấy vết hằn do tên bắn để xả giận.

Người thứ nhất hưởng ứng lệnh triệu tập chạy tới lại là Bạch Cương giữ ở tầng thứ nhất. Ả nhanh chóng vọt vào, mở cơ quan chiếu sáng thạch thất, lúc nhìn thấy rõ chỉ có Phi Cương và Thanh Phong thì ánh mắt tràn ngập vẻ thất vọng vô cùng. Ả bất mãn chào hỏi.

“Con người đâu?”

Bạch Cương oan khuất đáp: “Chả có ma nào cả! Nếu để tôi biết là thằng khốn nào bất cẩn chạm vào chuông cảnh báo thì tôi nhất định bắt nó nuốt hết lông của Nhị Mao!”

Thanh Phong len lén đồng tình cho tên nuốt lông cũng như chủ nhân của mớ lông đó.

Phi Cương nhìn thoáng qua Thanh Phong, “Hắn gặp rồi.”

Bạch Cương ngạc nhiên hỏi: “Con người? Ngươi dám chắc ngươi gặp được con người? Biết đi? Bằng xương bằng thịt?”

Phi Cương vươn ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy mũi tên Thanh Phong đang cầm, dùng tên lướt qua mặt Thanh Phong rồi vuốt dọc từ vai xuống lớp vảy trên mu bàn tay, thong thả gảy ngược lên vài miếng vảy, “Hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm, sắp bàn chuyện hôn sự.”

Thanh Phong giấu tay ra sau lưng, “Ung Hoài không xấu xa đâu, thật mà.”

Bạch Cương hết biết nói gì, “Bắt đầu từ lúc nào chúng ta lại phải tơ tưởng mấy chuyện như thế?”

Thanh Phong vội vã làm sáng tỏ, “Tơ tưởng xong ta còn chịu trách nhiệm nữa.”

Bạch Cương hỏi: “Tức là lăng mộ sẽ nhiều thêm một tiểu long nhân?”

Phi Cương lắc đầu đáp: “Không có khả năng.”

“Ngài không đồng ý cho bọn chúng ở bên nhau?”

“Đồng ý hay không cũng chả có.” Phi Cương tiếp, “Cô có thấy gà trống đẻ trứng bao giờ chưa?”

Bạch Cương ngẩn người.

Hành lang bên ngoài dần dần truyền vào tiếng bước chân, tốc độ nhanh như gió lướt. Chỉ vừa chớp mắt, người đến đã xông vào thạch thất.

Thanh Phong vừa nhìn thấy khuôn mặt lông lá xồm xoàm của Nhị Mao đã nghe thấy phía sau vang lên một tiếng quát to, “Tặc cương! Hãy ăn một cước của tao!”

Nhị Mao nghe thấy tiếng nói nhưng không hề quay lại mà chỉ “lả lơi” lắc mông. Động tác lắc mông này có thể phân tích ra thành lắc trái, lắc phải, lắc trái, lại lắc phải… Nhị Mao chỉ kịp hoàn thành ba cú lắc đã bị đá ngã sóng soài.

Đường nhìn của Thanh Phong và Bạch Cương phối hợp di chuyển theo gã, từ trái, sang phải, rồi xuống đất.

“Đau!”

Tiếng kêu phát ra từ hướng của Nhị Mao nhưng không phải do hắn phát ra. Một cánh tay trơ trọi từ ngực Nhị Mao thò ra một cách khó khăn, năm ngón tay quơ quào trong không trung như muốn bắt lấy sợi rơm cứu mạng nhưng lại thất bại.

Thanh Phong nhìn bóng người quen thuộc trong lòng Nhị Mao, hoài nghi hỏi: “A Tư? Hay A Tưởng?”

Bàn tay vừa thất thểu rũ xuống chớp mắt lại hớn hở ngoi lên, “Thanh Phong… Sư tẩu?”

Thanh Phong vừa định trả lời thì Bạch Cương đã nổi hứng chạy tới bên cạnh Nhị Mao giẫm gã vài cú, “Con người? Tìm đâu ra thế?”

“Hắn là của tao!” Lục Cương đánh lén thành công nhưng vẫn chưa hết giận, gã túm gáy ném mạnh Nhị Mao vào tường!

Sau khi đập vào tường, Nhị Mao nhanh chóng đứng dậy vặn cổ, nhẹ nhàng nắn lại cổ tay bị trật rồi mới bực bội lải nhải: “Đồ keo kiệt! Chẳng phải mày còn giữ hai tên nữa sao?”

Lục Cương nói: “Mấy tên cũng là do tao cực khổ tích cóp được!”

“Ồn đủ chưa?” Phi Cương lạnh lùng hỏi.

Lục Cương và Nhị Mao lập tức im bặt.

Phi Cương nói: “Rốt cuộc có bao nhiêu tên nhân loại đột nhập?”

Nhị Mao nhìn Thanh Phong và đáp: “Bốn.”

Thanh Phong thầm phản bác trong lòng: Làm gì mà chỉ có bốn!

Phi Cương hỏi: “Bao gồm cả tên thắt nút trước đũng quần?”

Nhị Mao ngạc nhiên hỏi lại: “Ai cơ?”

Phi Cương lườm Thanh Phong một cách sâu xa, “Vậy đâu phải chỉ có bốn.”

Thanh Phong cúi đầu.



Sư tẩu, chú ý bên đây tí xíu được không?

A Tưởng đáng thương nằm dài trên đất giả chết. Gã trộm hé mắt một con mắt ra liếc về phía Thanh Phong, để rồi sốc nặng với phong cách hào phóng khoe thân của nó. Bất thình lình, một gương mặt trắng bệch lọt vào đường nhìn của gã, gã muốn nhắm mắt cũng đã không kịp. Bạch Cương xách gã lên như xách một miếng thịt heo và mang đến trước mặt Nhị Mao, Lục Cương. “Bán sao đây?”

A Tưởng bị siết cổ đến không thở được bèn vừa vùng vẫy vừa kêu: “Ặc, ặc, ặc, ặc..” Sư tẩu ơi, cứu mạng…

Nhị Mao nói: “Tao khoái ngọc!”

Lục Cương nói: “Hắn là của tao! Không bán!”

Bạch Cương nói: “Hai đáp án đều không vừa ý, hắn thuộc về tao.”

Lục Cương, Nhị Mao: “…” Tặc cương!

Thấy A Tưởng ho sù sụ, Thanh Phong quay sang nói với Bạch Cương: “Hình như hắn có lời muốn nói.”

Bạch Cương thả A Tưởng xuống đất.

A Tưởng ôm cổ gắng sức ho khan.

Bạch Cương lại xách gã lên, “Ta không mấy hứng thú với những gì hắn nói.”

Đôi mắt ứ máu của A Tưởng dán chặt về phía Thanh Phong, con tim phát ra tiếng gào thét cuối cùng: Sư tẩu…

Thanh Phong ngơ ngác nhìn gã, “Ngươi muốn nói gì vậy?”

Chân A Tưởng duỗi ra, duỗi ra, duỗi ra…

“Ta hứng thú,” Phi Cương tiến đến gần, “thả hắn ra.”

Bạch Cương bực bội thả người xuống đất.

Lần này A Tưởng rất biết nắm bắt thời gian, gã tranh thủ ho một trận hoành tráng.

Phi Cương hỏi: “Các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người?”

A Tưởng hổn hển thở dốc, nhớ lại cuộc đối thoại của họ rồi cẩn thận đáp: “Năm, năm người.”

“Bốn tên Nhị Mao nói cộng thêm tên thắt nút ở đũng quần?” Phi Cương từng bước từng bước đến gần A Tưởng.

A Tưởng đột nhiên thoát được sự kiềm chế của Bạch Cương và trốn ra sau lưng Thanh Phong, định ôm Thanh Phong tăng chút cảm giác an toàn nhưng lại không thể nào xuống tay với cơ thể không mảnh vải che thân của nó, cuối cùng chỉ đành nắm nhẹ mái tóc Thanh Phong và không ngừng nói khẽ: “Sư tẩu cứu mạng sư tẩu cứu mạng sư tẩu cứu mạng…”

Phi Cương nói: “Còn không trả lời thì thần tiên cũng khó cứu.”

A Tưởng nghẹn họng, nửa buổi sau mới lấy hết can đảm thò đầu ra khỏi lưng Thanh Phong, “Không sai, là năm người.”

Phi Cương nói: “Được, năm tên. Nể tình Tiểu Long, ta thả năm tên các ngươi ra ngoài. Sau khi các ngươi ra ngoài không được nhắc với bất luận kẻ nào về việc này.”

A Tưởng sửng sốt hỏi lại: “Thả bọn tôi ra ngoài?”

Phi Cương đưa tay đẩy Thanh Phong đang chắn trước mặt gã sang một bên và liếc xuống gã, “Tiểu Long bảo các ngươi sẽ rời khỏi, là nói dối sao?”

“Đương nhiên không phải!” A Tưởng nắm mớ tóc trắng của Thanh Phong giơ lên trời thề thốt, “Tôi thật lòng muốn rời khỏi!” Ừm, nếu có thể vác theo ít đồ liệm đi thì càng tốt.

Phi Cương nói: “Tìm bốn tên đồng bọn của ngươi ra đây.”

Bốn tên đồng bọn?

A Tưởng lúng túng. Ban nãy nói năm vì để bảo vệ các vị sư phụ, sư thúc, nhưng giờ đây tình huống thay đổi, năm cái tên rõ ràng không đủ dùng, muốn nói thật xin tha lại không biết có phải đám cương thi đang gài mình hay không…

Chẳng cần A Tưởng mở miệng, Nhị Mao và Thanh Phong đã giành điểm danh trước gã. Một người nói: “Lục Cương còn giữ hai tên.” Một bảo: “Ung Hoài tính vào một tên!”

“Còn lại một chính là tên thắt nút trước đũng quần ư?” Phi Cương quan sát sắc mặt A Tưởng, thản nhiên ngắm nhìn mặt gã chuyển màu từ trắng sang xanh. “Là thế à?”

A Tưởng đối diện với quyết định quan trọng nhất trong đời mình: Rốt cuộc có nên khai sư phụ, sư thúc ra không? Nếu bọn cương thi thật lòng muốn tha cho bọn họ, gã không nhắc đến sư phụ thì chính là gián tiếp giết thầy; Còn nhỡ bọn chúng gạt mình, gã lại khai ra sư phụ thì vẫn là gián tiếp giết thầy. Ai nói gã biết tên cương thi đó đang nghĩ cái quái gì với?

Nhìn sắc mặt Thanh Phong thì thấy chẳng đoán được gì, A Tưởng phiền muộn giật giật lọn tóc đang nắm trong tay.

Bị giật đau, Thanh Phong vô thức vẫy đuôi đánh tay gã ra.

Phi Cương thấy A Tưởng chỉ lo giật tóc thì mất kiên nhẫn hỏi gặn: “Suy nghĩ xong chưa?”

A Tưởng xoa xoa mu bàn tay bị quất trúng, đắn đo nói: “Ờ thì, hình như còn mấy người tiến vào cùng bọn tôi nữa.”

Phi Cương nói: “Không có quan hệ thì không tính.”

A Tưởng nói: “Mọi người đều là nhân loại, ngước mặt không gặp thì cuối mặt gặp, có quan hệ hay không không quan trọng, quan trọng là khi có lợi phải thông báo mọi người một tiếng. Nhân loại bọn tôi rất biết đùm bọc đồng bào.”

Bạch Cương bĩu môi nói: “Con người chẳng phải thích phát động chiến tranh tự giết lẫn nhau nhất sao?”

A Tưởng cảm thán: “Đấy là yêu quá sâu đậm, tình cảnh mãnh liệt quá nên tuôn trào.”

Phi Cương hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”

“Hơ, hai, ba người.” A Tưởng nói một cách qua loa.

Phi Cương phất tay, một luồng gió nổi lên cuốn A Tưởng bay đến chân Lục Cương, “Tổng cộng tám tên, đào xuống ba tấc đất cũng phải tìm ra cho bằng được!”

Nghe giọng điệu của gã mang đầy ác ý, A Tưởng ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải ông bảo thả bọn tôi sao? Ông muốn nuốt lời?”

“Ta trước giờ luôn giữ lời.” Phi Cương liếc gã, “Có điều ta chưa nói lúc thả các ngươi, các ngươi còn có tay chân bò ra hay không.”

Mặt A Tưởng trắng bệch.

Thanh Phong la lên: “Không được đụng tới Ung Hoài!”

Phi Cương nói: “Ngươi là rồng đực, hắn là nam nhân, thứ cần giống lại không giống, thứ không cần giống lại giống, không có kết quả đâu.”

Thanh Phong vội vàng hỏi lại: “Là sao?”

Bạch Cương ha hả cười bảo: “Ý là các ngươi khác chủng tộc nhưng lại cùng giới tính. Vợ chồng phải là một nam một nữ, một cái một đực, một trống một mái, mà hai người các ngươi lại cùng giống đực. Ngươi có thấy hai con gà trống ở cùng nhau lại đẻ ra trứng chưa?”

“Cả gà trống ta còn chưa thấy con nào.” Thanh Phong lẩm bẩm, “Đực nhất định phải sống cùng cái sao?” Nó đột nhiên bổ nhào qua nắm lấy tay A Tưởng lắc lấy lắc để như muốn bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, “Đực chỉ có thể ở cùng cái sao? Đực với đực không sống cùng được à?”

A Tưởng há mỏ, lặng lẽ lắc đầu. Gã rất muốn báo thù lời nói dối của Phi Cương ban nãy nhưng gã không muốn lừa gạt Thanh Phong.

Thanh Phong giữ lấy mặt gã để mặt gã đối diện với mình, tha thiết tìm kiếm chút đồng tình, “Ta và Ung Hoài sống chung với nhau được mà, đúng không?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng, sốt ruột của nó, A Tưởng cầm lòng không đặng bèn nhỏ giọng nói: “Giữa đàn ông và đàn ông, chính là giống đực và giống đực, cũng có thể có… Có tình bạn.”

Sức lực toàn thân Thanh Phong như bị rút đi một nửa, nó ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm tự nói với chính mình như người mất hồn: “Tức là không được?”

A Tưởng muốn vỗ vai an ủi nó nhưng tay gã vừa thò ra, Thanh Phong đã bị một ống tay áo cuốn đến trước mặt Phi Cương.

Phi Cương dùng tay vuốt ve những chiếc vảy trên người Thanh Phong, “Ngươi thích hắn lắm phải không?”

Thanh Phong gật đầu không chút do dự.

“Có một cách để ngươi không còn thích hắn nữa.”

Thanh Phong ngước lên.

Phi Cương rút tay về chắp sau lưng, “Tự tay giết hắn.”

A Tưởng muốn phản đối nhưng lại bị Lục Cương che miệng kéo sang một bên.

Nhất thời, cả gian mộ chìm trong im lặng tuyệt đối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương