Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê

•Edit: Yin

•Beta: Yu

_______

"Cậu thử gọi một câu Tiểu Hắc nữa xem?" Trên mặt Độc Nhãn không có bất kỳ biểu cảm gì. Âm thanh đặc thù của người máy EW được mô phỏng theo dạng dễ thương, thế mà từ thanh tần của nó có thể nghe ra ý lạnh khiến người run lẩy bẩy.

Lục Béo không thuần thục khống chế người máy EW đi một đoạn về phía trước, khoát cánh tay máy lên vai Độc Nhãn: "Gọi Tiểu Hắc thì làm sao? Cậu vốn dĩ là màu đen nhá!"

Ầm--

Vừa bị ăn một cái tát từ Độc Nhãn, Lục Béo cũng không cam lòng yếu thế: "Ái chà, đánh nhau? Ai sợ ai chứ? Đều là EW, xem ai ngon hơn?"

Một bên, hai người máy EW cao không đến cẳng chân con người đánh nhau, bên khác Dịch Trinh yên lặng quay đầu, nghiên cứu xem người máy EW có công năng network không. Hiện giờ hắn cần lên mạng để thu được càng nhiều thông tin tương lai càng tốt. Người máy EW có công năng khống chế tầm xa, được bố trí kết nối internet bên trong, Dịch Trinh nhanh chóng truy cập mạng tinh tế.

Trái Đất lịch tinh tế năm 3017, nội dung khoa học viễn tưởng chỉ có trong phim ảnh đã lần lượt biến thành hiện thực. Nhân loại tiến vào thời kỳ đại vũ trụ hàng hải, người máy thay thế nhân loại làm những công việc tự động không cần kĩ thuật con người và những phép toán phức tạp. Công trình xây dựng bằng máy móc được ứng dụng rộng rãi. Về mặt quân sự, cơ giáp được sử dụng phổ biến làm hàng phòng ngự cuối cùng của một tuyến binh lính.

Sau khi tìm tòi rất nhiều sự kiện tương quan, Dịch Trinh xác định đây là một tinh cầu hoặc có thể nói là vũ trụ hoàn toàn khác hẳn thế giới của hắn! Ở quốc gia của hắn, bọn họ không cần thiết phát triển người máy gia đình làm bảo mẫu theo quy mô nhỏ. Bọn họ chủ yếu phát triển bước nhảy không gian, kỹ thuật khống chế trí não siêu cấp. Một cái trí não được phân công quản lý một khu vực lớn. Chủ tinh chỗ hắn có mười ba khu, ứng với mười ba trí não. Mười ba trí não này giúp nhân loại hoàn thành việc vặt thông thường, nhân loại chỉ có hai loại lựa chọn: ăn no chờ chết, hoặc là nỗ lực cống hiến cho quốc gia.

Sau khi đã hiểu biết thông tin của thời không này, Dịch Trinh từ thế giới Internet trở lại trong cơ thể EW. Hắn tiến lên phía trước một bước thì nghe thấy một tiếng răng rắc. Cúi đầu xuống, vừa thấy hắn lập tức nhận ra, cái vòng màu trắng trên cổ tay người máy EW đã bị hắn đạp vỡ. Độc Nhãn và Lục Béo đồng thời quay đầu nhìn về phía Dịch Trinh, một trong đó chán nản nhìn nhìn tay mình: "Tiểu Hồng, cậu đạp vỡ vòng tay của tôi... Tôi vừa được ra ngoài thì biến thành thứ phẩm... Sao tôi lại đáng thương như vậy... Lại sắp phải trở về xưởng..."

(silveryfan2482.wordpress.com)

Nghe xưng hô này, không cần nghĩ cũng biết đang nói chính là Lục Béo.

Độc Nhãn đánh nhau với Lục Béo cũng không chiếm được lợi thế, trên mặt EW chồng chất vết trầy. Dựa theo tiêu chuẩn nghiệm thu người máy hợp lệ, hai cái đứng trước mặt Dịch Trinh đều đã là thứ phẩm.

Toàn thân người máy của Lục Béo đều thấy không tốt, ngồi dưới đất vẻ mặt tuyệt vọng: "Tiểu Hắc, đều là cậu! Đều là cậu sai, hu hu hu... Muốn chết..."

Độc Nhãn nghe thấy xưng hô của Lục Béo, tuy rằng cực kỳ tức giận, nhưng EW không có hệ thống biểu tình dư thừa, trước sau vẫn duy trì biểu cảm moah moah ta, chỉ có thể nghe thấy nó dùng âm thanh mềm mại nói ra lời nói chẳng ra gì: "Nếu là trước kia, tôi đã sớm xé nát cậu!"


Lục Béo ngồi dưới đất đang ủ rũ cụp đuôi hừ một tiếng: "Hứ, trước kia? Làm ơn đi, bây giờ cậu chỉ là một cái EW, còn muốn xé tôi?"

Độc Nhãn: "Tôi là cơ giáp trí năng! Cậu chỉ là bảo mẫu quản gia chết tiệt!"

Lục Béo: "Đều là từ trên một tuyến sinh ra, ai sang hơn ai?"

Độc Nhãn: "Ôi, ngại quá, tôi và cậu không phải được sinh ra từ cùng một tuyến, tôi được công nghiệp quân sự chế tạo. Theo tôi biết thì công nghiệp quân sự chế tạo quý hơn dân dụng rất nhiều."

Lục Béo: "... Hu hu hu, Tiểu Hồng, cậu nhìn cậu ta đi, nhìn xem cái tên Tiểu Hắc này, cậu ta bắt nạt tôi! Cậu cũng mặc kệ à?! Hu hu hu, tôi muốn về lại xưởng..."

Dịch Trinh im lặng đi đến trước mặt một người máy EW mới tinh chưa được mở ra, không hiểu Lục Béo này đang nghĩ cái gì. Hắn nghe thấy từ bộ phận thanh tần của mình truyền ra thanh âm mềm mại, hỏi: "Rốt cuộc cậu khóc cái gì? Đổi thân thể không phải là được rồi à, nơi này có nhiều như vậy, cậu có thể tùy tiện chọn."

(silveryfan2482.wordpress.com)

Lục Béo đang ủ rũ cụp đuôi nháy mắt từ trên mặt đất nhảy lên: "Đúng nhờ! Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ? Bây giờ tôi đã không còn người máy bảo mẫu định chế! Đây kia đều có thể là thân thể của tôi!"

Lục Béo ôm chầm lấy Dịch Trinh vui vẻ: "Tiểu Hồng, cậu thật sự quá thông minh, chắc chắn cậu cũng là một người máy cao cấp giống tôi!" (●-●)!

Độc Nhãn: "Ha ha, thiểu năng."

Còn may những lời này của Độc Nhãn Lục Béo không nghe thấy, vì Lục Béo dưới sự trợ giúp của Dịch Trinh đang đổi thân thể, tạm thời đóng nguồn điện.

"Hai người các cậu không được đánh nhau. Nếu đánh nữa tôi sẽ không giúp các cậu đổi xác ngoài, để cho các cậu trở lại xưởng." Sau khi Dịch Trinh giúp hai vị đồng bạn đổi thân thể, Độc Nhãn và Lục Béo lại lần nữa mới tinh như lúc ban đầu.

Độc Nhãn, Lục Béo: "..."

Ban đêm, trong kho hàng, ba người máy nằm ở trên kệ hàng nói chuyện phiếm.

Lục Béo: "Các cậu nói lần này chúng ta sẽ có chủ nhân như thế nào?"

"Không biết." Thanh âm Độc Nhãn bình đạm không gợn sóng, nhưng trong phút chốc lại suy sút trong lòng. Chủ nhân tiền nhiệm của nó là quân nhân Liên Bang, trước đây không lâu chết ở trên chiến trường.


Dịch Trinh không trả lời, bởi vì hắn đang lướt internet.

Trong bóng tối, Lục Béo dùng tay đâm đâm cánh tay Dịch Trinh, hỏi: "Tiểu Hồng, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."

Dịch Trinh tùy ý nói: "Tôi là của bản thân mình."

"Nhưng cậu không bao giờ có thể là của cậu, người máy đều có chủ nhân." Lục Béo nghiêng đầu, nhìn phía Dịch Trinh.

(●-●) đột nhiên xuất hiện trước mặt một cái mặt như cái bánh lớn, Dịch Trinh: "..."

Cứ như vậy ở trên kệ hàng nói chuyện phiếm, một tháng trôi qua--

"Doanh số công ty này thật quá kém, tôi sắp ở trong kho hàng mốc meo rồi! Khi nào bọn họ mới có thể bán chúng ta đi?!"

Một người máy phát điên dựa vào lan can kệ hàng, tự thương xót bản thân, còn có vài phần u oán nhìn lên trên cao nơi một đám người máy cao cấp định chế đang được đóng gói. Nếu không phải chiều cao không cho phép, Dịch Trinh thật muốn đổi thân thể rời đi cái kho hàng chỉ có người máy này. Nhưng mà hiện giờ hắn quá lùn.

"Tiểu Hồng, bình tĩnh! Đừng kích động! Dù có rời khỏi kho hàng, chúng ta còn phải ở kệ hàng trên thị trường để chờ chủ nhân mới mang chúng ta về nhà nữa."

Dịch Trinh ngồi trên kệ hàng, một bàn tay chống gương mặt, ai oán mà nhìn cửa lớn của kho trước sau chưa từng mở ra.

Thời gian một tháng cũng đủ để hắn thăm dò trình tự công ty này. Dịch Trinh tiến vào hệ thống theo dõi của công ty, ngồi xổm ở bộ phận tiêu thụ nhìn nhân viên tiêu thụ không ngừng gọi điện thoại đẩy mạnh tiêu thụ, ngay cả hắn cũng sốt ruột thay những người này.

...

"Đương nhiên rồi. Chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ tốt nhất, xin hãy tin tưởng thực lực công ty chúng tôi!"

"Không thành vấn đề!"

Sau những đối thoại rải rác, một cô gái trẻ tuổi mới tới rốt cuộc buông máy truyền tin bên tay xuống.

Đồng nghiệp cùng tổ đều khẩn trương nhìn về phía cô: "Thế nào? Thành công không?"


Cô gái chán nản lắc đầu...

"Ài..." Mấy nhân viên kỳ cựu nhìn thế cũng thấy thương. Cô gái nhỏ này khá giỏi. Đáng tiếc, thời gian thử việc sắp hết rồi, một đơn cũng không thành công... Chỉ sợ sắp phải nghỉ việc.

Dịch Trinh thông qua hệ thống theo dõi thấy tên công ty cô gái liên hệ cùng - Happy Everyday.

Nếu không phải là vì không muốn làm cho người khác chú ý mà hợp lý rời đi kho hàng, Dịch Trinh đã sớm hack hệ thống rồi chạy trốn. Nhưng mà nếu bắt hắn tiếp tục ngốc tại kho hàng bên cạnh Lục Béo, hắn sẽ phát điên mất!

Nửa giờ sau --

Cô nhân viên mới đang ủ rũ khổ sở vì mình không thể vượt qua kỳ khảo hạch, lúc này máy truyền tin của cô đột nhiên vang lên -

"Alo, xin chào, cho hỏi là công ty Cách Mạng Người Máy đúng không? Tôi đến từ Trung tâm thương mại Happy Everyday. Bây giờ tôi muốn đặt hàng các loại người máy của bên cô."

"Cái gì? Nhưng mà vừa mới..."

"Vừa mới làm sao vậy?"

"Không... Không... Không có gì, tôi lập tức cho người mang hàng cho ngài đánh giá!"

Buông điện thoại xuống, cô gái ôm ngực, tuy rằng thấy rất kỳ quái vì sao đối phương lại đột nhiên đáp ứng đặt hàng máy móc, nhưng điều đó không quan trọng!

"Thật tốt quá! Tôi có thể được ở lại rồi!" Một tiếng cười như muốn kinh thiên địa khiếp quỷ thần để cảm tạ vang vọng trong văn phòng.

Trước kho hàng, một người đàn ông trung niên làm quản lý kho, mặc đồng phục kiểm kê đơn đặt hàng, hướng đến máy bay vận tải thiết lập nhiệm vụ, thanh âm dừng một chút nói: "Kỳ quái, thế mà lại đặt nhiều hàng kích cỡ EW như vậy?"

Bởi vì người máy quản gia có bao gồm công năng bảo mẫu và vệ sinh dọn dẹp, nhiều gia đình đều lựa chọn sử dụng người máy quản gia. Lượng tiêu thụ EW giảm xuống thẳng tắp. Đã từng là người máy có lượng tiêu thụ tốt nhất, EW cam chịu thành hàng ế không ai mua.

Dịch Trinh thuận tay hack máy tính Tổng giám đốc Trung tâm thương mại Happy Everyday, nhập vào mệnh lệnh mua sắm. Tổng giám đốc của Happy Everyday thấy đơn đặt hàng của mình, im lặng một lúc. Hình như mình hơi sai lầm rồi, thôi, không quan trọng, loại EW nhiều thì cùng lắm bán một thời gian thôi.

Kho hàng, Dịch Trinh dùng tay gõ gõ Lục Béo và Độc Nhãn bên cạnh mình, phát ra tiếng vang giòn giã leng keng, "Chúng ta sẽ được vận chuyển ra ngoài, đừng lộn xộn, phủ bao bì lên."

"Nhưng mà EW nhiều như vậy, sao cậu dám chắc chúng ta được đưa ra kho hàng chứ?" Lục Béo tuy rằng nghi hoặc hỏi Dịch Trinh, nhưng mà thân thể lại càng thành thật lựa chọn tin tưởng lời Dịch Trinh (●-●) [ Chờ mong xoa tay ]

Dịch Trinh: "Sao cậu không đẩy chúng nó ra, đặt mình lên trên?"

Lục Béo: (●-●)?


Quả nhiên không quá ba giây, cửa lớn chuyên chở hàng hoá ra kho mở ra. Máy bay vận tải bắt đầu kiểm kê đơn hàng trên người máy, tiến hành đóng gói. Máy bay vận tải α phụ trách kiểm kê người máy EW dùng camera quét xuống kệ hàng thấp nhất ở dưới, bắt đầu gom hàng lại để đóng gói.

Lục Béo: "Hu hu hu, thật xa, chắc chắn sẽ không đóng gói chúng ta cùng nhau!"

Độc Nhãn: "Thật sự..."

Trên kệ hàng, Dịch Trinh từ tư thế nằm đứng lên, bỏ qua bao bì trên người, "Đi theo tôi!"

Độc Nhãn Lục Béo liếc nhau, sau đó lập tức chạy như điên đuổi kịp bước chân Dịch Trinh. Ba người máy EW trong kho hàng to lớn đi thẳng tới đích.

Máy bay vận tải α phải lập tức hoàn thành nhiệm vụ đóng gói hôm nay của nó. Lúc sắp đóng gói mấy người máy EW cuối cùng, đột nhiên có ba người máy nho nhỏ vọt tới trong tầm tay nó. Dịch Trinh tiến một bước về phía trước, đứng thẳng thân thể.

Sau khi α rà quét xong Dịch Trinh và các tiểu đồng bọn, lập tức tránh khỏi ba bọn hắn--[ Không có bao bì, không phù hợp tiêu chuẩn. ]

Dịch Trinh thấy bọn hắn bị làm lơ thì nghĩ ngay ra nguyên nhân: "Độc Nhãn, lấy ba cái bao bì lại đây!"

"Được!"

Ba người máy lấy túi bao bì che trên người mình, lại xuất hiện lần nữa ở bên tay phải máy bay vận tải α. Lúc này đây bọn họ chuẩn xác không có sai sót rơi vào đúng giữa kho đóng gói.

[ Phù hợp tiêu chuẩn, đóng gói --]

[ Đóng gói hoàn thành. ]

[ Đưa ra kho hướng tới địa điểm – Happy Everyday ]

Trong hộp đóng gói, mỗi người máy đều ở trong giấy gói thuộc về mình, qua màng plastic trong suốt có thể thấy ngoại hình đáng yêu của chúng.

Trong rương tối này có ba người máy đột nhiên mở mắt.

"Tiểu Hồng! Tôi yêu cậu chết đi được! Thế mà còn có loại thao tác chen ngang này!"

Lục Béo ở trong hộp nên không thể nhúc nhích, nhưng Dịch Trinh vẫn có thể nghe thấy cái xưng hô chết tiệt kia - Tiểu Minh và Tiểu Hồng... nghe chẳng khác nào tên nhân vật nam và nhân vật nữ kinh điển được các đề toán Tiểu học hay sử dụng...

(Giống kiểu mấy sách Tiếng Anh ngày xưa toàn Linda, Peter, Mai, Nam á:v)

Hết chương 2.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương