Sinh Tồn Thời Tận Thế
-
C24: Thiên tai tận thế 11
Edit: Trang Nguyễn
Anh đi theo Trang Tiểu Yến chọn bát đũa, những chén đũa tinh mỹ kia một cái anh đều không cầm, lấy đều là chén inox, đều là bát to lớn, cầm sáu cái, lại nhìn trúng một chiếc thau inox lớn đặt ở nơi hẻo lánh: "Tôi có thể lấy cái này không?"
Trang Tiểu Yến liếc một cái, đó là thau rửa rau. Trong lòng xem thường, nói: "Lấy đi."
Du Hành liền sui sướng đặt chén bát đãu vào trong thau lớn kia, trước cầm đồ đạc đem lên lầu, lại gọi Trương Thao xuống lầu hỗ trợ bưng đồ đạc.
Lúc xuống lầu, Liễu Quốc Huy đã đem hai thùng cồn khô và ba lô cồn nước và nồi lẩu phân chia chuyển lên đây, thoạt nhìn là vừa lấy ra từ nhà kho đấy, vẫn còn đóng gói đầy đủ.
Trương Thao thả gạo xuống, một phát nhấc lên hai thùng cồn khô.
"Cảm ơn chị Ngô, nếu không có chị chăm sóc, cuộc sống của chúng tôi cũng không biết trở nên thế nào nữa." Du Hành thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn, Ngô Xuân Nghiên trên cơ sở bảo hộ người của chính mình, đã tận lực công chính, điều này cũng rất không dễ dàng. Trần Xảo không xuất hiện, chắc là bị dạy dỗ rồi, không ra được.
Ngô Xuân Nghiên cũng cười cười: "Trao đổi công bằng, cùng có lợi cùng có lợi."
Du Hành nở nụ cười, chuyển những vật khác đi theo Trương Thao lên trên lầu.
Trở lại gian phòng của mình, Trương Thao cùng Ngũ Thường Hân đi nghiên cứu cách dùng thùng cồn lô kia, Du Hành đi vào nơi đặt đồ đạc, mở hai thùng nhựa để sửa bột, thiếu đi một hộp sữa bột.
Dù dù một bao gạo đổi được nhiều đồ cần thiết như vậy, nhưng Du Hành vẫn không vui. Lúc này Trần Xảo chịu dạy dỗ dừng tay cũng còn may, bằng không anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Du Hành nói chuyện này với Trương Thao cùng Ngũ Thường Hân, bảo bọn họ sau này cẩn thận người dưới lầu, phòng này nhất định phải lưu lại người, trừ người của mình ra không thể mở cửa đơn giản.
"Anh nói nhiều thứ như vậy làm sao dễ dàng đổi được, đó là đồ ăn của đứa nhỏ đấy, tại sao lại có người phụ nữ không tích đức như thế chứ!" Trương Thao rất phẫn hận: "Anh đi lấy sữa bột về!" Ngũ Thường Hân giữ chặt anh, nhìn về phía Du Hành: "Anh Trương, không nên kích động, có lẽ anh trai có sắp xếp khác rồi." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Nói liền làm ngay. Du Hành lấy công cụ từ trong hộp công cụ, đinh đinh đang đang bắt đầu làm, lại đem chìa khóa sửa lại. Đút chìa khóa cũ vào ổ khóa mới, sau đó khiến chìa khóa cũ bị kẹt ở bên trong, ổ khóa này liền bị phá hư. Đến lúc đó để lại vật chứng, có thể tìm Ngô Xuân Nghiên phân xử. Lúc này Du Hành lại hy vọng Trần Xảo đến trộm một lần nữa.
Sau khi chuẩn bị tốt, ba người đều yên tâm hơn nhiều. Mà nguồn năng lượng mới cồn khô này quả thật rất dễ dùng, so với đốt củi còn thuận tiện hơn không chỉ nửa điểm. Nhưng tâm tình tốt đẹp đến ban đêm đã không còn sót lại một chút gì. Ngoài cửa sổ mưa đêm rả rích rất lớn, tiếng gió vù vù, nhiệt độ lại hạ xuống nữa, trực tiếp rơi thẳng xuống 0 độ. Ban đêm lạnh nhất có lẽ hạ thêm ba độ nữa.
Bọn họ sinh sống ở chỗ này, trưởng thành ở đây, mùa đông hằng năm lạnh nhất cũng chỉ bảy tám độ, hoàn toàn không thích ứng nhiệt độ thấp như vậy. Hơn nữa trải qua hai năm nhiệt độ cao, thân thể càng thêm không quen chịu được nhiệt độ thấp nữa.
Ba người đều lạnh đến không ngủ được, bàn chân đều lạnh như băng đấy. Trong đó, Ngũ Thường Hân không thoải mái nhất, cô có bầu không tệ, chân bị rút gân đều ít có, đêm nay lạnh đến mức quất thẳng đến chân cô, đứng lên cũng không nổi. Cô cường ngồi xuống, tự mát xa cho chính mình.
Trương Thao thật lo lắng, không ngừng hỏi cô: "Có đỡ hơn không? Còn đau hay không?"
Ngũ Thường Hân đau đến mức nước mắt đều chảy xuống. Nhưng không có cách nào khác, cô gắng gượng chịu đựng, xoa nhẹ hồi lâu, Du Hành nấu nước nóng cũng nhanh, lấy khăn mặt thấm ướt để cô chườm nóng. Như vậy qua một giờ mới từ từ bình phục lại.
Nhiệt độ thấp nương theo mưa to, càng rét lạnh thâm nhập tim phổi. Hoàn toàn ngủ không được. Nước ấm cũng rất nhanh biến lạnh, che tay đều không dùng được. Du Hành nghĩ nghĩ, nhớ đến trong hành lang khách sạn đều có bồn hoa, tuy hoa trong bồn đều cết hết, nhưng đá cuội chồng chất bên trong vẫn còn. Anh vội vàng vén chăn lên, vén chăn đi ra cửa, quả nhiên tìm được hai mươi viên đá cuội.
Ném đá vào trong nồi nấu, đợi đến sau khi nước sôi, đá cuội cũng vô cùng nóng hổi. Anh lấy thêm ba cái khăn mặt, phân chia mỗi khăn bảy tám viên đá cuội, mỗi người một khăn.
"Thật ấm áp, Hằng Nhạc thật thông minh, vậy mà nghĩ ra được cách này hắc hắc." Trương Thao đem khăn mặt che trong chăn, chăn mền rất nhanh đã ấm lên. Sắc mặt Ngũ Thường Hân cũng tốt hơn nhiều.
Đã có đá cuội tiếp tục phát nhiệt, rốt cuộc Du Hành cũng ngủ được. Vào lúc anh đi gặp chu công, không thấy sau khi yên tĩnh, Trương Thao xột xoạt đứng lên, đem khăn mặt của chính mình nhét vào bên trong chăn của Ngũ Thường Hân, lại cẩn thận từng li từng tí đi trở về ổ chăn của mình.
Dưới lầu phòng 612, Liễu Quốc Huy chịu đựng mệt mỏi bắt đầu nấu nước, pha sữa bột cho Trần Xảo uống. Hắn ngáp dài nói: "Đây là sữa của trẻ con, em lớn đầu rồi còn uống thứ này sao, sao lại đi trộm? Còn bị chị Ngô mắng cho một trận." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Trần Xảo cuộn mình trong chăn, nghe xong lại tức giận, một cước đạp qua, suýt chút nữa khiến mặt Liễu Quốc Huy tiến luôn vào trong nồi.
"Đéo biết nói chuyện à? Làm sao bảo là trộm? Bọn hắn ở trong khách sạn của chúng ta, cho chút chỗ tốt thì đã làm sao? Ngô Xuân Nghiên chính là ngu ngốc! Còn tốn không một thùng cồn khô, hai bếp lò, hai nồi lẩu, dựa vào cái gì chứ! Ngũ Hằng Nhạc kia không nói gì, em thấy hắn không có chứng cứ không dám nói em lấy sữa bột, chị ta còn ba ba trên mặt đất cho không tặng không đồ..."
Còn nói không phải trộm, phía sau lại thừa nhận.
Haiz tâm phụ nữ thật như kim đáy biển mà. Tóm lại là người phụ nữ của mình, bao dung là được rồi.
"Ừ, uống đi." Liễu Quốc Huy đưa chăn cho Trần Xảo, nhìn bộ dáng cô từ từ uống say mê, khó hiểu hỏi lại lần nữa: "Thứ này, ngon lắm à?" Sữa bột của trẻ sơ sinh, người hơn hai mươi còn yêu thích thế cơ à, hắn thật sự không cách nào hiểu nổi.
Trần Xảo liếc mắt: "Đương nhiên dễ uống rồi." Chỉ cần là sữa bột, cho dù là sữa bột của trẻ sơ sinh hay sữa bột của người trưởng thành, cô đều muốn. Mỗi ngày đều ăn cháo loãng với dưa muối không thì phải gặm cơm khô, một chút dinh dưỡng đều không có. Thời điểm cô soi gương đã phát hiện mặt mình không còn thủy nộn như trước nữa rồi.
Hiện tại mới uống một ngày, cô đã cảm thấy làn da đều thay đổi tốt hơn.
"Những sữa này uống hết sẽ không còn nữa, làm sao đây." Cô lại còn cảm thấy rất phiền não. Liễu Quốc Huy đều không muốn để ý đến cô, tiến vào trong chăn híp mắt muốn ngủ.
"Ai! Em nói thật với anh đấy! Em thật sự nhìn thấy, trên lầu nhà kia, sữa bột có hai thùng lớn đấy! Sớm biết sẽ bị Ngô Xuân Nghiên mắng như vậy, em lấy nhiều thêm một chút. Lấy nhiều cũng bị mắng, như vậy em không chịu thiệt rồi."
Liễu Quốc Huy mê mẩn trừng to mắt nghĩ, nếu cô lấy nhiều hơn, người nhà họ Ngũ có thể bỏ qua cho cô à? Phải thấy đủ chứ... nghĩ xong liền ngủ mất.
Trần Xảo uống xong, cuộn vào chăn, phát hiện Liễu Quốc Huy ngủ rồi, tức giận đẩy đẩy hắn vài cái, dưới sự tức giận cũng nằm xuống. Tròng mắt cô ta lại loạn chuyển vài vòng: hay là lấy thêm vài hộp để dành. Xem người phụ nữ kia lớn bụng như vậy, đợi đến lúc đứa nhỏ được sinh ra, sữa bột tiêu hao nhanh chóng rồi còn đâu? Thoáng cái đã dùng hết. Quyết định xong chủ ý, cô ta yên tâm đi ngủ.
Nhưng Trần Xảo vẫn luôn không đợi được cơ hội. Theo nhiệt độ không ngừng hạ thấp, mực nước lại không ngừng dâng lên. Nửa tháng sau, mực nước bên ngoài đã bao phủ mái nhà tầng một của nhà dân bình thường rồi, từ từ dâng lên lầu hai.
Sáng sớm đã không có ít người gần đó phá cửa, muốn vào khách sạn trốn lũ.
Trần Xảo rất tức giận mắng to: "Đây là trộm cướp hả! Đây không phải công viên miễn phí muốn đến là đến, chị Ngô! Bọn hắn muốn phá hỏng cửa cổng chúng ta rồi!"
Nhà cửa lầu một dân cư kế bên này đều bị chìm trong nước rồi, người lầu một lầu hai đành phải tranh thủ thời gian tìm nơi đặt chân, dù sao hôm nay lạnh như vậy, trốn trên cầu thang cũng không phải kế lâu dài. Khách sạn năm sao trước mặt này vừa nhìn chính là nơi để đi. Vì vậy rất nhiều người cuốn gói gia sản mang theo người thân đến đây.
Đóng cửa rồi hả? Không sao, trực tiếp phá cửa. Giờ đây pháp luật không thể quản được dân chúng mà!
Ngô Xuân Nghiên cũng nhanh chóng nâng cao tinh thần, ló đầu hô xuống dưới lầu: "Các vị! Các vị! Hiện khách sạn đã ngừng kinh doanh rồi! Xin đừng phá hư cửa của chúng tôi!"
"Đây không phải có người ở đây sao? Chị ơi, chị có thể mở cửa không? Chị xem nước lạnh thế này, con cái chúng tôi đều sắp không chịu nổi rồi!"
"Mở cửa mở cửa!"
Mọi người thấy có người ra mặt, ngược lại càng thêm kích động lên.
Ánh mắt Ngô Xuân Nghiên rơi vào những đứa trẻ được cõng trên bả vai cha mẹ, miệng mấp máy, còn có trẻ nhỏ đặt trong thau, người lớn bên cạnh vịn thau tha thiết nhìn cô.
Trên đường nước ngập, mực nước đã đến ngực người trưởng thành rồi, có thể thấy sâu đến cỡ nào.
"Quốc Huy, cậu đi mở cửa."
Trần Xảo nói: "Chị Ngô, nhiều người như vậy? Khách sạn sẽ rối loạn đấy!"
"Chẳng lẽ lại nhìn bọn hắn tiếp tục phá cửa bên ngoài kia? Cô không biết giá trị cánh cửa kia bao nhiêu hả? Cho dù không mở, bọn hắn sẽ không vào được sao?"
Liễu Quốc Huy liền xuống mở cửa, rầm rầm một đám người liền vào được. Đám người xa xa cũng đang trông qua xem thế nào, nếu tầng trệt trong nhà không quá cao, người ta cũng suy nghĩ cách dời qua. Dù sao cả nhà người ta đều tị nạn, thời gian ngắn cũng may, một lúc sau, đối với người hai nhà đều bất tiện.
Ngày hôm nay mực nước lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trướng cao lên, từ từ cao đến gần lầu hai, trên đường không ngừng có người kêu to, lái xe không được, đa phần mọi người bơi nước mà qua, hướng về các kiến trúc cao cao, mà khách sạn này nổi tiếng chiếm diện tích rất lớn đã trở thành mục tiêu của nhiều người. Trước đó hạn hán, mọi người đều co đầu rút cổ ở nhà, bây giờ ào ào xuất động, nhân số rất nhiều.
Du Hành bọn họ từ tầng mười một nhìn thấy rất rõ ràng, anh nói: "Mấy ngày nay tốt nhất chúng ta đừng ra ngoài, cũng đừng xuống lầu, nhiều người tiến vào như vậy, chắc chắn phải loạn một thời gian ngắn."
Trương Thao liền đi ra ngoài chuyển củi gỗ nhà mình vào trong hết, bây giờ vật tư thiếu thốn, cái gì cũng không thể lãng phí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook