Edit + Beta: Vịt

*** Ủa wattpad dạo này lại bị lỗi à các thím =.= tui reply comment không được ý, cứ rep xong là bị mất

Phòng bao này còn xa hoa hơn của bọn họ, ghế sofa bằng da thật một màu, thảm lông dê, trên bàn đặt đĩa trái cây ly rượu, đèn treo bằng thủy tinh khiến cho trong phòng phủ kín một lớp màu xa hoa lãng phí. Hai bên sofa ngồi các ông chủ lớn tây trang giày da, Tạ Kế Hiên ở bên trong cùng.

Thẩm Gia Ngôn kiên trì đi theo Tôn Cường đi vào, mấy nam nữ bồi rượu ở đây Thẩm Gia Ngôn đều nhìn rất quen mắt, toàn là mấy gương mặt thân quen trên TV gần đây.

Tôn Cường cúi đầu khom lưng, đáng tiếc không ai chú ý tới hắn, Thẩm Gia Ngôn bị đẩy tới bên cạnh một người đàn ông trung niên ngồi xuống.

"Đây là Trương tổng, cậu chăm sóc cẩn thận."

"Anh Tôn, em —" Thẩm Gia Ngôn cho dù ngốc nữa cũng biết hiện tại xảy ra chuyện gì, nhận lỗi mà Tôn Cường nói chính là để cậu tới bồi rượu. Thẩm Gia Ngôn trước kia không phải chưa từng bồi người uống, nhưng đều là tính chất tụ tập, loại riêng tư này thật sự chưa từng có, bằng không cậu cũng sẽ không chen chân trong giới thảm như vậy.

Tôn Cường hung ác lườm cậu một cái, Thẩm Gia Ngôn lại nuốt lời xuống, thầm mắng một tiếng khốn kiếp, cậu biết ngay Tôn Cường sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy, quả nhiên không bình yên! Cái hố này e là đã sớm đào xong chờ cậu tới nhảy.

Tôn Cường rời đi, Thẩm Gia Ngôn ngồi trong đầm rồng hang hổ, cực kỳ cảm thấy cô độc vô trợ, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, một vòng ông chủ lớn, tùy tiện động đầu ngón tay cũng có thể làm cho cậu không sống tốt được.

"Cậu đi vào chính là vì ngồi không sao?" Trương tổng vểnh chân, ánh mắt dầu mỡ quét khuôn mặt Thẩm Gia Ngôn.

Thẩm Gia Ngôn vội vàng rót đầy chén rượu rỗng cho Trương tổng, cẩn thận đưa tới.

Trương tổng ung dung nhận lấy, uống một hớp, "Cậu tên là gì?"

"Thẩm Gia Ngôn." Đi một bước nhìn một bước thôi, Thẩm Gia Ngôn ứng phó, uống rượu cũng không phải chuyện sỉ nhục, hơn nữa cái cấp bậc này của cậu, người ta e rằng còn chướng mắt đấy.

"Tên không tệ."

Lúc không biết làm phản ứng gì, Thẩm Gia Ngôn chỉ cười khan, cậu nhìn vị Trương tổng này, mặc dù người mỡ màng chút, nhưng nói chuyện cảm giác vẫn rất tốt, thật sự cũng không có cảm giác bài xích như vậy.

Thẩm Gia Ngôn ngồi cách Tạ Kế Hiên khá xa, cậu lặng lẽ nhìn Tạ Kế Hiên một cái. Tạ Kế Hiên ngồi một mình, đường cong gò má sắc bén giống như lưỡi dao đã tuốt khỏi vỏ vậy, dáng vẻ lạnh lẽo không phục tùng cực kỳ khó trị. Phú gia công tử ca đối diện nói chuyện với anh ôm một nữ minh tinh, Thẩm Gia Ngôn nhìn một cái, nước trong miệng thiếu chút nữa phun ra.

Vị thiếu gia có tiền này đói khát khó nhịn, trước mặt nhiều người như vậy liền xoa nắn nguyệt câu (*), nữ minh tinh cũng không phản kháng, lấy lòng ôm lấy cổ gã.

((*) chỗ này chỉ sờ zú)

Nữ minh tinh này còn là sư tỷ của Thẩm Gia Ngôn. Thẩm Gia Ngôn không phục, đều là nghệ sĩ của Tân Nguyên, sao cậu ngay cả lô kéo làm quen cũng không được, sư tỷ và ảnh đế Tần có thể thoải mái quy tắc ngầm, Tạ Kế Hiên sao lại phân biệt đối xử như vậy.

Không hổ là cha của tiểu bại hoại, không phải bại hoại không vào cùng một nhà!

"Sao lại chỉ uống nước, tới, rượu uống ngon hơn." Trương tổng hu tôn hàng quý rót đầy rượu, nhét vào trong tay Thẩm Gia Ngôn.

(hu tôn hàng quý: Người có địa vị cao cúi đầu trước người có địa vị thấp)

Lúc này, âm nhạc vang lên, trong phòng trở nên có chút ồn ào. Thẩm Gia Ngôn uống không được mà không uống cũng không xong, trong chén là rượu đỏ thượng hạng. Thẩm Gia Ngôn trước kia muốn uống đều không uống được, nhưng hiện tại đưa tới bên miệng cậu, cậu lại nuốt không trôi, chỉ cần một chút, nhãi con trong bụng liền có thể làm cho cậu ói ào ào.

"Tôi bị dị ứng cồn." Thẩm Gia Ngôn cầm trà làm rượu: "Thật sự xin lỗi Trương tổng, tôi dùng trà thay rượu, tự phạt 3 chén!"

"Tiểu Thẩm đã mỏng manh như vậy, nơi này cũng không thích hợp với cậu." Sắc mặt Trương tổng nói đổi liền đổi, lập tức ném cái chén, không để cho Thẩm Gia Ngôn một chút đường lui, bình dị gần gũi gì đó đều là giả dối, hồ ly mặt cười mà thôi, đều là khốn kiếp ăn người.

Thẩm Gia Ngôn bị ép bất đắc dĩ, nghĩ uống một ngụm ứng phó là được rồi, không nghĩ tới rượu đỏ uống vào trong miệng không đợi nuốt xuống đã ói, vừa vặn ói trên đùi Trương tổng.

"Xin lỗi xin lỗi." Thẩm Gia Ngôn sợ tới luống cuống tay chân, túm khăn giấy lau quần cho Trương tổng. Trương tổng một phát túm lấy tay Thẩm Gia Ngôn, trong mắt lóe dâm quang: "Nơi này không tiện, vào WC làm tiếp đi."

Thẩm Gia Ngôn sao có thể đi vào cùng gã, lão hồ ly này khẳng định không nghĩ chuyện gì tốt. Thẩm Gia Ngôn không muốn, nhưng mà Trương tổng cũng không phải dễ chọc, lập tức dặn dò cấp dưới không nói hai lời lôi Thẩm Gia Ngôn vào WC, người trong phòng bao thấy kỳ quái nhưng lại không kỳ quái, ngay cả mí mắt cũng không ngẩng.

Trời ạ, lão nam nhân này cư nhiên muốn Bá Vương ngạnh thượng cung, trong lòng Thẩm Gia Ngôn chửi đệt mẹ, lúc bị ném vào trong phòng vách WC thiếu chút nữa lại ói ra.

"Rượu mời không uống uống rượu phạt." Trương tổng cười kéo cà vạt xuống, nhìn ánh mắt hỗn loạn của Thẩm Gia Ngôn cảm giác quái lạ liên tục, gã thích ánh mắt nhỏ e ngại thế này, lại kêu hai tiếng, gã có thể tại chỗ chụp ảnh!

"Không phải tới bán sao, đã vào cửa này, còn giả bộ thuần." Trương tổng tiến lên một tay xé áo sơ mi Thẩm Gia Ngôn, cảm giác thô bạo làm cho sắc mặt hưng phấn của Trương tổng đỏ bừng, biểu tình tức giận của Thẩm Gia Ngôn làm cho gã cực kỳ hưởng thụ, sảng khoái thở dốc mãi.

Thẩm Gia Ngôn lúc này vừa sợ vừa tức, trong dạ dày một trận sôi trào, đồ vừa nãy ăn vào toàn bộ phun ra, Trương tổng tránh không kịp, bị ói đầy người.

"Mày con mẹ nó lá gan đủ lớn! Ói nghiện rồi phải không" Trương tổng còn chưa hưởng thụ đủ đâu, bị Thẩm Gia Ngôn chọc giận sôi máu, xắn tay áo lên liền muốn động thủ, lúc này, Tạ Kế Hiên xách một bình rượu đi tới, dừng ở trước mặt Trương tổng.

Trương tổng thấy là Tạ Kế Hiên nhanh chóng muốn nhường đường, Tạ Kế Hiên ra hiệu không cần, đưa rượu đỏ trong tay cho Trương tổng: "Anh tiếp tục."

Anh đứng đó không có ý tứ rời đi, hiển nhiên là muốn đứng xem kịch vui, Thẩm Gia Ngôn khó có thể tin nhìn chằm chằm Tạ Kế Hiên, Trương tổng cũng không có ép cậu tới tâm sinh ác ý, Tạ Kế Hiên ngược lại làm được.

"Kỳ thực chai đầy rượu đánh người tổn thương nhỏ hơn chai rượu rỗng, có thể dưới tình huống không tổn thương tính mạng làm cho người ta thống khổ, là công cụ để ngược không tệ." Tạ Kế Hiên bình tĩnh như thường truyền thụ thủ pháp ngược cho Trương tổng, quả nhiên kẻ hâm mộ yêu thích Ace như Trương tổng nghe vậy mắt phát sáng, Thẩm Gia Ngôn nhìn thật sự tức chết, chửi ầm lên: "Đồ chó con anh chờ đó cho tôi!"

Tạ Kế Hiên nhìn cậu: "Cứ đầu hung hăng mà đánh."

Trương tổng theo tiếng, giơ tay liền đi về phía Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn dưới bước đường cùng, andrenalin tăng vọt, mặc kệ khống chế, túm lấy chai rượu trở tay cho Trương tổng một cái. Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, chai rượu vỡ tan, dịch rượu màu đỏ sậm như trút nước mà xuống, tưới đầy mặt Trương tổng, bắn đầy người Thẩm Gia Ngôn.

Cái đệt......

Thẩm Gia Ngôn tự phòng vệ đánh không chút do dự, nhưng sau khi đánh xong lại dọa chính mình. Chỉ thấy chất lỏng màu đỏ đầy mặt đầy đầu Trương tổng, cũng không biết là rượu đỏ hay là máu, nhìn cực kỳ dọa người.

Thẩm Gia Ngôn sợ, hai tên cấp dưới cũng sợ ngây người.

Tạ Kế Hiên lúc Trương tổng gào lên thì xoay người, Thẩm Gia Ngôn hoang mang lo sợ Tạ Kế Hiên đi cậu cũng đi theo, hai người một đường xuống lầu, ngồi lên xe, Thẩm Gia Ngôn vẫn chưa phục hồi tinh thần.

"Gã sẽ không chết chứ?" Thẩm Gia Ngôn lúng ta lúng túng.

Tạ Kế Hiên khởi động xe, đưa khăn lông cho cậu, Thẩm Gia Ngôn tỉnh táo lại chút, nhưng vẫn sợ: "May mà không phải chai rỗng hẳn không chết được."

Tạ Kế Hiên nhìn thẳng phía trước: "Cũng có thể đánh chết người như chai đầy đấy."

???

"Anh không phải nói đánh không chết sao?" Thẩm Gia Ngôn sụp đổ.

"So với cái đó thôi." Tạ Kế Hiên giương mắt đối diện Thẩm Gia Ngôn trong gương chiếu hậu: "Đồ chó con là ai?"

Thẩm Gia Ngôn: "......"

Thẩm Gia Ngôn giả chết, "Tôi nói chính là Trương tổng."

"Vậy sao lại nhìn tôi?"

Xem ra không giải thích rõ ràng Tạ Kế Hiên sẽ không bỏ qua cho cậu, đầu óc Thẩm Gia Ngôn dính nhão thành một nùi, thật sự không nghĩ ra chiêu hay, "Tướng mạo gã xấu quá cay mắt......"

Ánh mắt Tạ Kế Hiên lóe lên một cái, hất hàm, lãnh khốc nói: "Ý cậu là tướng mạo tôi đẹp?"

Ham muốn mưu sinh của Thẩm Gia Ngôn cực mạnh, vội vàng vỗ mông ngựa: "Tôi chưa từng gặp ai đẹp trai như ngài!" Nói xong Thẩm Gia Ngôn lại hận không vả miệng mình, vỗ mông ngựa quá giả rồi, khuyết tật trí tuyệt mới sẽ tin lời cậu, khẳng định vỗ lên đùi ngựa Tạ Kế Hiên rồi.

"Hừ." Tạ Kế Hiên thỏa mãn không tiếp tục hỏi nữa.

"......"

Thật là cho chút ánh nắng liền xán lạn, nhìn dáng vẻ muốn cười lại không cười của Thẩm Gia Ngôn, Tạ Kế Hiên hết sức nghiêm túc: "Đừng tưởng vỗ mông ngựa thì sẽ không sao." Nhớ ăn không nhớ đánh, ắt phải để Thẩm Gia Ngôn nhớ lâu một chút.

Thẩm Gia Ngôn cạn lời, là cậu vỗ không đủ lực sao?

Xe rất nhanh đến công ty, hai người xuống xe, thư ký ở dưới lầu chờ bọn họ, Tạ Kế Hiên lạnh mặt, phân phó thư ký nói: "Lương cơ bản tháng này của Thẩm Gia Ngôn không có."

Thư ký nói: "Vâng, tôi biết rồi."

Thẩm Gia Ngôn hãi, lương cơ bản sao có thể nói trừ là trừ, cậu vừa nãy không có làm sai chuyện lớn gì, mới vừa rồi đánh Trương tổng không tính, trên thực tế đó là Tạ Kế Hiên xúi giục. Thẩm Gia Ngôn hiện tại nghĩ chút vẫn trong lòng sợ hãi, ánh mắt Tạ Kế Hiên lúc ấy nhìn cậu khiến cậu động thủ, cậu thật sự bị xúi giục, vô trợ và khốn cảnh làm cho cậu không có lựa chọn, đại não trong thời gian rất ngắn lựa chọn tin Tạ Kế Hiên.

Nhưng Thẩm Gia Ngôn không hối hận, không phải anh chết chính là tôi mất, là Trương tổng động thủ trước, cậu không làm sai.

"Tại sao trừ lương tôi?" Thẩm Gia Ngôn quấn thảm, nút áo sơ mi thất linh bát lạc, trên người còn dính vết bẩn rượu đỏ, một thân mùi rượu, vừa nhìn đã biết từ đâu về.

Chung quanh đồng nghiệp lui tới, đều nghe thấy Tạ Kế Hiên nói muốn từ lương cậu, thầm nghĩ Thẩm Gia Ngôn đây là sắp lạnh rồi, cũng không biết ở bên ngoài làm chuyện gì xấu xa bị Tạ tổng bắt được, muốn tóm cậu giết gà dọa khỉ.

Thẩm Gia Ngôn vốn ở Tân Nguyên đã không được coi trọng, gần đây lại đắc tội Tôn Cường. Bình thường khinh thường cậu lúc này lại không chút kiêng kỵ, trào phúng, chế nhạo, xem kịch vui, cũng không sợ để cậu biết, chờ nhìn cậu xấu mặt.

Thẩm Gia Ngôn cũng không cần mặt, lương cơ bản đối với cậu mà nói rất quan trọng, mặc dù mấy ngàn đồng này ngay cả số lẻ thu nhập của Chu Tầm Chi cũng không đủ, nhưng đối với cậu mà nói chính là tiền chính.

"Tôi từng nói Tân Nguyên không cho phép nghệ sĩ lén lút làm bất kỳ giao dịch bẩn thỉu nào, cậu đây là phạm tội lần 2, tôi không khai trừ cậu đã coi như là nhân từ rồi." Tạ Kế Hiên nói rõ không thương lượng, một chút cũng không có ý định nghe Thẩm Gia Ngôn giải thích.

Đây chính là bản mặt đáng ghê tởm của nhà tư bản a! Thẩm Gia Ngôn tức giận không thôi: "Tôi cái gì cũng không làm!"

"Cùng người ta lôi kéo làm quen không phải cậu sao?"

"......" Thẩm Gia Ngôn liều mạng giãy chết đánh cược một lần: "Vậy ảnh đế Tần và Trần Mỹ Như giải thích thế nào?"

Tạ Kế Hiên vào thang máy: "Bọn họ đã sớm không cần lương cơ bản."

"......" Tạ Kế Hiên một chiêu liền đâm trúng chỗ đau của cậu, làm cho cậu á khẩu không trả lời được.

Cửa thang máy ở trước mặt Thẩm Gia Ngôn tàn nhẫn khép lại, không cần phí sức, dưới lôi kéo của thang máy, nhẹ nhàng có thể đi đến tầng cao, đó là độ cao Thẩm Gia Ngôn chỉ có thể nhìn lên.

"Ư!" Dường như ngại cậu còn chưa đủ bi thảm, bụng dưới đột nhiên đau đớn khó nhịn, Thẩm Gia Ngôn thoáng chốc tái mặt, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, cứ như vậy ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Tầng cao nhất tòa nhà Tân Nguyên, thư ký gõ cửa vào phòng làm việc, Tạ Kế Hiên đang cúi đầu đọc văn kiện, thư ký nhìn thấy trên cặp văn kiện viết bốn chữ "Kiếm huyết phong hầu".

"Tạ tổng, Thẩm Gia Ngôn —"

"Chuyện của cậu ấy không cần nói, tôi không có thời gian."

"Thẩm Gia Ngôn vừa được xe cứu thương chở đi."

______________

Các thím đừng vội chửi anh Hiên =)))) ảnh cưng vcđ ý =)))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương