Siêu Cấp Thư Đồng
-
Chương 396: Uy phong của Kỵ binh đoàn
Binh mã lao tới, đứng đầu trong đó chính là Điền Hổ, Điền đại tướng quân. Khuôn mặt của đại tướng quân đỏ bừng một mảng, có thể là do quá gấp gáp lao tới.
Đoàn trưởng của Kỵ binh đoàn bị vây trong đại quân, nguy hiểm ở trong sớm tối, ai mà chẳng nóng nảy. Chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn đều cau mày, quất mạnh roi ngựa, lao thẳng về phía đại tướng quân.
Hai nghìn con chiến mã hung hãn lao tới, sĩ khí ngất trời. An vương hiểu rõ tuyệt không thể để cho kỵ quân này xông vào giữa trận nếu không nhất định sẽ bị đánh bại bởi thiết kỵ này.
Nhất định phải lấy được mạng của Triệu Tử Văn trước khi kỵ binh đoàn này xông vào. An vương sốt ruột gầm lên, sau đó hét lớn một tiếng:
- Giết, mau vây giết Triệu Tử Văn cho ta.
Chúng tướng sĩ nghe thấy mệnh lệnh thì nhất tề động thủ. Chỉ thấy Triệu Tử Văn hét lớn một tiếng, Hổ đầu thương trong tay hắn vung ra, hắn lạnh lùng nói:
- Bá vương nhất xuất, thiên hạ thuần phục.
Tất cả chúng tướng sĩ nghe thấy tiếng hét này tựa hồ như đều chết lặng. Câu "Bá vương nhất xuất, thiên hạ thuần phục" này của Triệu tướng quân làm sao bọn họ có thể quên được. Năm đó Hạng Vũ, tổ tiên của nhà họ Hạng chính là dùng thanh thương này tiếu ngạo quần hùng, trăm người không địch nổi.
Mọi người ngơ ngác nhìn thanh hổ đầu thương trong tay Triệu Tử Văn. Thanh thương này toàn thân ngăm đen, đường kính to bằng miệng chén ăn cơm, đầu thương lóe ra từng luồng hàn mang. Nhìn thấy thanh thương trong tay Triệu tướng quân bọn họ đều kinh hãi, tất cả đều hét lớn:
- Bá vương thương.
Bá vương thương, thần binh khai quốc đệ nhất của Đại Kinh. Thái tổ hoàng đế chính là dùng thanh thần binh này bách chiến bách thắng, lập nên vương triều Đại Kinh. Sau khi đã trôi qua nhiều đời, Bá vương thương trong mắt nhân thế vẫn không hề giảm xuống, ai cũng không quên được thanh thương oai hùng này.
Mặc dù biết Triệu Tử Văn đã kiệt lực, nhưng khi nhìn thấy thanh thương này trong tay của hắn thì chúng tướng sĩ vẫn cảm thấy một cảm giác kinh sợ khó hiểu. Đây chính là thanh thần binh của Hạng Vũ đại tướng quân.
Giờ phút này, không còn có binh lính nào dám tiến lên phía trước. Bởi vì bọn họ hiểu rõ, Bá vương thương cũng giống như là ngọc tỷ truyền quốc, ai mà dám nghịch lại, huống hồ là động thủ?
Khuôn mặt tuyệt mỹ của La Thanh Yên nở ra một nụ cười. Nàng nhìn Triệu Tử Văn, trong lòng thầm nghĩ:
- Không ngờ hắn còn biết tác dụng của thanh thương này.
Hạng Long Uyên không lường trước được Triệu Tử Văn lại đột nhiên xuất ra thanh thương này, trong lòng y cảm thấy sốt ruột, bất chấp tất cả hét lớn:
- Chúng tướng sĩ đừng nghe lời hắn, thanh thương trong tay hắn không phải là Bá vương thương, mau xông lên giết.
Hoài vương mở to mắt, trừng trừng nhìn Hạng Long Uyên:
- Hạng Long Uyên, ngươi dám cả gan phạm thượng, còn không mau quỳ xuống.
- Thế tử nói không sai, thanh thương trong tay Triệu Tử Văn không phải là Hổ đầu thương, cũng không phải là Bá vương thương, mọi người không nên cả tin.
Hạng Tử Hiên biết rõ nếu mình không cất tiếng, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được. Khuôn mặt hắn tràn đầy lo lắng cất tiếng:
- Mau giết tên nghịch tặc tử này.
Chúng tướng sĩ đều là võ tướng nhưng chưa nhìn thấy Bá vương thương bao giờ, chỉ đọc thư tịch mà biết thanh thương trong tay Triệu Tử Văn chính là Bá vương thương trong truyền thuyết.
Tuy nhiên, cũng không phải tất cả mọi tướng sĩ đều do dự. Hơn phân nửa người đều chuyên tâm vào việc chính, bọn họ đẩy những người ngăn ở phía trước ra, vung đao sáng loáng đánh về phía Triệu Tử Văn và La Thanh Yên.
Thế công vừa rồi vô cùng hung mãnh, mấy trăm người hiệp lực công kích về phía Triệu Tử Văn và La Thanh Yên đã cạn kiệt sức lực.
- Giết!
Binh linh xông tới, vung mũi đao sắc nhọn đâm thẳng tới phía Triệu Tử Văn. Nhìn thấy Bá vương thương trong tay hắn, trên mặt bọn họ hiện lên một lòng tham.
Triệu Tử Văn làm sao không biết bọn họ chính là phản quân ở trận chiến Giang thành chứ? Những người này đa phần chính là cường đạo sơn tặc lập thành mà nên, đám người này đối với tổ tiên của Đại Kinh không hề có sự kính sợ.
Điều An vương không muốn chính là, kỵ binh đoàn với tốc độ thần kỳ đã phóng ngựa lao tới, trong nháy mắt lao vào giữa đại quân. Hạng Tử Hiên thấy nguy nhưng vẫn không loạn, hắn vung tay lên:
- Tiễn thủ, mau bắn tên!
Đại quân trong nháy mắt đã xuất ra Gia Cát liên nỗ, chuẩn bị vọt lên bắn cùng một lượt. Thế nhưng điều không thể tưởng tượng được chính là, tướng sĩ kỵ binh đoàn trong tay cũng đồng thời xuất ra một loạt liên nỗ, hơn nữa liên nỗ cả hai bên đều giống nhau như đúc.
Hạng Tử Hiên cũng không kinh ngạc. Lúc trước khi Triệu Tử Văn chế tạo liên nỗ chính là vì kỵ binh đoàn, vũ khí lợi hại này lẽ nào kỵ binh đoàn lại không xuất ra lúc này?
Lúc này, Gia Cát liên nỗ đối đầu với Gia Cát liên nỗ, đến tột cùng ai thua ai thắng khó có thể đoán trước được. Các binh sĩ trong nháy mắt đã bắn ra tên nỏ, điều quan trọng hơn là không hề nghe thấy tiếng bọn họ kéo lẫy. Từng loạt từng loạt tên phóng tới.
Tên bắn ra không hề mang theo một tiếng động, thế nhưng thanh âm thảm thiết lại vang lên bốn phía. Hạng Tử Hiên thấy binh lính bị bắn chết hơn một nửa thì không thể chấp nhận, hắn không thể nào thừa nhận được sự thật, lẩm bẩm nói:
- Không thể, không thể nào.
Ánh mắt Hạng Long Đào trở nên ngẩn ngơ, rõ ràng hai bên đều là liên nỗ, tại sao bên mình lại không chịu nổi một đợt tấn công của địch? Hạng Long Đào tối sầm hai mắt, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Là hắn, nhất định là hắn! Sắc mặt Hạng Tử Hiên trở nên tái nhợt, y nhìn sang phía Triệu Tử Văn đang đứng xa xa, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa. Xem ra bản vẽ mà hắn lấy được là giả, không phải là bản vẽ thật của Gia Cát liên nỗ.
Hạng Tử Hiên làm sao ngờ đến được. Bản vẽ mà hắn lấy được trong tay Triệu Tử Văn chính là bản vẽ chế tạo Gia Cát liên nỗ lần đầu. Tô Uyển Nhu quả không hổ danh là tài nữ, không ngừng cải tiến, khiến cho Liên Nỗ trong tay kỵ binh đoàn có tầm bắn xa hơn, tốc độ nhanh hơn, uy lực mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Quan trọng hơn là…
Hạng Tử Hiên không thể lĩnh ngộ được chân lý của liên nỗ. Gia Cát liên nỗ chính là một vũ khí cơ động, rất thích hợp để kỵ binh sử dụng. Vừa rồi kỵ binh đoàn dùng liên nỗ tấn công thế tựa như thủy triều đã cho thấy bộ binh sử dụng không thể nào sánh được với kỵ binh.
- Hạng Tử Hiên cuối cùng trộm gà đã không được lại còn mất nắm gạo.
La Thanh Yên than khẽ, tựa hồ như tiếc hận cho Chính Nam vương thông minh tính toán nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi kết cục thất bại.
Trong lòng Triệu Tử Văn cũng thầm thở dài, thần sắc hắn thay đổi nói:
- La tỷ tỷ từ lúc nào trở nên đa sầu như vậy?
Nhìn dáng vẻ cười cưởi của hắn, La Thanh Yên trừng mắt lên không nói gì nữa bởi vì lúc này thuộc hạ của An vương cùng với Chính Nam vương đã lao tới trước mặt bọn họ.
Không thể nhượng bộ, phải có một trận chiến! Triệu Tử Văn biến sắc, thanh Bá vương thương trong tay vung lên, trong nháy mắt đã đánh chết một người. Hắn dùng hết sức lực công kích hy vọng có thể kịp thời lao tới gần kỵ binh đoàn.
La Thanh Yên múa kiếm, tư thế vẫn xinh đẹp động lòng người. Thế kiếm như chẻ tre khiến cho người khác phải sợ hãi, vài phát kiếm xuất ra đã nhanh chóng lấy đi tính mạng của một số người.
Nếu vừa rồi không phải Triệu Tử Văn dùng Bá vương thương làm chấn động tinh thần mọi người thì sẽ không có tình huống kỵ binh đoàn xông vào như vậy, chỉ sợ hai người đã sớm bị vạn quân giết chết.
Tận dụng thời cơ, nội ứng ngoại hợp thì tuyệt đối sẽ có khả năng phá được vòng vây. Lúc này quân lính Hàng Châu cũng đã xông lên, nâng cao thuẫn, song phương mãnh liệt xông tới, phát ra những tiếng nổ vang ầm ầm.
Chiến sự trong nháy mắt đã phát sinh. Kỵ binh đoàn hung mãnh nhất, chỉ thấy kỵ binh thiết huyết đoàn xông lên không kẻ nào có thể ngăn cản được. Chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn đã sớm mang theo Gia Cát liên nỗ trong người, hai tay nắm lấy ngân thương, từng tướng sĩ ở trên chiến mã dùng thương sắc vung lên khiến mọi người phải sợ hãi. Thế công của kỵ binh đoàn như trẻ che, những người ngăn cản bọn họ đều bị chiến mã dẫm nát dưới chân.
Chỉ có hai nghìn người mà có được sức chiên đấu kinh hãi như vậy khiến cho tất cả phải mở to mắt, bọn họ có cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Đôi mắt của kỵ binh đoàn đỏ rực cả lên, ngân thương và Gia Cát liên nỗ thay đổi sử dụng liên tục, không người nào có thể ngăn cản.
Thử hỏi, các binh lính bình thường, ai có thể sống sót dưới tay bọn họ?
Sắc mặt An vương trở nên tái nhợt. Ông không lường trước được rằng kỵ binh đoàn lại lợi hại như vậy, vừa huy động Gia Cát liên nỗ vừa sử dụng thương. May mà bọn họ chỉ có hai nghìn người, nếu như mà có nhiều hơn nữa thì liên quân hai bên chẳng phải đã tan tác dưới tay bọn họ sao?
- Sở vương, lúc này ngươi không ra tay thì còn đợi khi nào!
An vương hướng về phía bầu trời hét to một tiếng đầy tức giận.
- Hắc hắc, An vương chớ sốt ruột.
Một thanh âm đầy yêu mị vang lên truyền đến từ trong đại quân. Triệu Tử Văn và La Thanh Yên đều chấn động, Sở Thăng tại sao lại ẩn náu ở trong đại quân?
Hai nghìn tướng sĩ tựa như lùi sang hai bên, từ giữa xuất hiện một bóng người đầy yêu mị đi tới, không phải Sở Thăng thì còn ai vào đây?
Triệu Tử Thăng vung thương lên ép người lui về rồi cũng lùi về phía sau hai bước. Nhìn Sở Thăng tiến tới cười nói:
- Sở vương tại sao có thời gian rỗi rãi đi dạo trong đại quân vậy?
Sở Thăng âm lãnh cười nói:
- Hôm nay ta muốn đến thăm ngươi một chút, xem ngươi chết như thế nào.
Cừu nhân tương kiến, La Thanh Yên đỏ bừng cả hai mặt, nàng rút kiếm sau lưng ra, bước chân nhẹ nhàng tấn công về phía Sở Thăng. Triệu Tử Văn không làm gì được, đành phải ngăn trở thế công đằng sau La Thanh Yên, để nàng không phải lo lắng tới sự uy hiếp từ đằng sau.
- Keng!
Một tiếng vang lên sau đó tia lửa tóe ra. La Thanh Yên lùi lại hai bước mới đứng vững được thân hình, sắc mặt nàng hơi ửng hồng, hô hấp trở nên dồn dập.
Nụ cười âm hiểm của Sở Thăng đột nhiên nở ra. Vừa rồi hắn ẩn náu ở trong quân đã thấy đúng là La Thanh Yên và Triệu Tử Văn bị tiêu hao không ít sực lực. Đến lúc này hắn mới lao ra, một chiêu đánh chết.
Hắc võ sĩ ở đằng sau lưng Sở Thăng cũng không ngồi chờ chết, bọn họ đánh về phía kỵ binh đoàn, hy vọng có thể ngăn cản sự tiếp viện của đoàn kỵ binh này.
La Thanh Yên không dễ dàng chịu thua như vậy. Sau khi hít một hơi sâu, nàng lại múa kiếm tấn công về phía Sở Thăng.
Đối với La các chủ đã sắp cạn kiệt hết sức lực, Sở Thăng hoàn toàn chẳng thèm ngó tới. Thế nhưng hắn cũng không dám chủ quan, bởi vì bên cạnh La Thanh Yên còn có một vị cao thủ tuyệt đỉnh. Hắn không thể khinh thường mà để mất Kinh Châu được.
Đoàn người kỵ binh đoàn đi tới đâu không ai có thể ngăn cản được. Quân sĩ đối với bọn họ vô cùng sợ hãi, không ai dám tiến lên chịu chết, ngân thương loang loáng, tên nỏ tung tóe, thật khiến cho bọn họ khó chống đỡ. Hơn nữa, kỵ thuật của họ cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, vó ngựa thỉnh thoảng lại phóng ra, đá chết mấy người, thật sự bộ binh không thể ngăn cản nổi.
Trong liên quân không thiếu những binh sĩ đã từng đánh nhau với binh lính Hung Nô. Bọn họ nhìn Kỵ binh đoàn này thì cũng không khiếp hãi mà tràn đầy lệ quang. Bởi vì lúc trước thiết kỵ Hung Nô mạnh hơn bọn chúng, đối với Đại Kinh là một nguy cơ lớn, nếu bọn họ có một kỵ binh đoàn như vậy, thì còn sợ gì đại quân Hung Nô?
Hắc võ sĩ được huấn luyện rất nghiêm chỉnh nên cũng không e ngại kỵ binh đoàn. Khi kỵ binh đoàn sắp đến, bọn họ đều vung cương đao, ngăn cản thế công như thủy triều của họ.
Điền Hổ nhìn đám Hắc võ sĩ thủ hạ của Sở Thăng cười lạnh một tiếng rồi hạ mệnh lệnh:
- Không cần phải cận chiến, mau bắn tên.
Trong mắt chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn bắn ra một tia hàn mang. Chỉ nghe một tiếng xé gió vang lên, vô số mưa tên phóng tới Hắc võ sĩ.
Chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn bắn thẳng về phía trước.
- Phập, phập phập. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://qtruyen.net
Mưa tên cắm vào da thịt vang lên những thanh âm rét lạnh. Điền Hổ lạnh lùng nói:
- Thật là ngoan độc.
Sở Thăng không để ý tới chiến cuộc của Kỵ binh đoàn và Hắc võ sĩ bởi vì gã tự tin rằng Hắc võ sĩ có thể ngăn cản được thế công cho nên chuyên tâm đánh nhau với La Thanh Yên.
Một hồi ác chiến vô cùng căng thẳng trôi qua. Chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn đổi qua dùng ngân thương, lao tới đám Hắc võ sĩ. Chỉ thấy kỵ binh đoàn mỗi người đều giơ cao ngân thương lên, sau đó đánh thẳng tới Hắc võ sĩ.
Tất cả mọi người đều thấy bất ngờ. Tướng sĩ Hắc võ sĩ đều cảm thấy kinh ngạc. Đôi mắt bọn họ trợn lên, lộ ra một vẻ hoảng sợ. Nhìn ngân thương lao tới, bọn họ chỉ có hể đem những thi thể đã dính tên nỏ chắn trước mặt.
Nhưng mà một hi thể làm lá chắn làm sao có thể ngăn cản được kỵ binh đoàn. Từng nhát thương tựa như là mãnh hổ dữ tợn, cắn thẳng về phía Hắc võ sĩ.
Những thanh âm rên rỉ thảm thiết vang lên. Ngân thương xuyên mạnh qua từng thi thể, đâm trúng chỗ hiểm của Hắc võ sĩ khiến cho lực lượng của bọn họ bị tổn thất hơn một nửa. An vương, Hạng Tử Hiên, Hạng Long Uyên, Hạng Long Đào đểu rét lạnh. Đại kinh không ngờ lại có kỵ binh lợi hại như vậy, quả thật là không người nào địch nổi.
Thấy thế cục trên chiến trường trong lòng Sở Thăng như chảy máu. Hắn khôn ngờ đám Hắc võ sĩ mà hắn kiêu ngạo này lại trong nháy mắt bị kỵ quân đoàn của Triệu Tử Văn làm tổn thất hơn một nửa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi kinh ngạc, hơi sợ hãi đối với kỵ quân này. Tựa hồ như thiết kỵ Hung Nô cũng không thể ngăn cản lại được bọn họ.
Thế nhưng Triệu Tử Văn lại cười khổ:
- Điền Hổ này tại sao lại lộ chiêu thức này ra sớm như vậy, từ nay về sau còn gì là bí mật nữa.
La Thanh Yên cũng không quá kinh ngạc bởi vì nàng biết rằng Triệu Tử Văn có năng lực. Nàng đã sớm hiểu rõ cho nên khẽ than:
- Không biết rằng trên đời này có ai có thể địch nổi tên tiểu tử này nữa đây!
Hạng Tử Hiên đã biết kết cục của trận chiến này ra sao nên thần sắc trở nên ảm đạm, hắn nhìn Hoàng thành sâm nghiêm than khẽ:
- Chẳng lẽ lão thiên cũng không muốn cho ta đoạt được thiên hạ hay sao?
Hạng Long Uyên cũng trở nên âm trầm, hắn vẫn không cam lòng nhìn thấy thất bại. Giờ phút này xem ra chỉ có thể đánh chết được Triệu Tử Văn mới có thể phân thắng hạ trận này.
Chúng tướng sĩ Hàng Châu nhìn thấy kỵ binh đoàn oai hùng như vậy thì sĩ khí lại càng tăng lên. Hung mãnh đánh về phía liên quân, hy vọng có thể đưa Triệu tướng quân ra ngoài.
Khuôn mặt già nua của Hoài vương trở nên đỏ bừng, bởi vì ông cũng hiểu chỉ cần Triệu tướng quân được cứu ra thì với sự trợ giúp của kỵ binh đoàn thì thắng lợi là điều chắc chắn. ông giận dữ gầm lên mốt tiếng, dẫn đầu binh lính lao về phía trước.
Bỗng nhiên, trong đám binh lính vây công Triệu Tử Văn, một người thủ lĩnh lớn tiếng nói:
- Chúng ta cùng tiến lên, ta không tin hắn có ba đầu sáu tay.
Bọn họ không như binh lính khác, nhiệm vụ của bọn họ là giết Triệu tướng quân. Tất cả đều lớn tiếng kêu lên
- Giết.
Sau đó tất cả đều đánh tới phía Triệu Tử Văn.
- Keng keng keng.
Đao quang kiếm ảnh tựa như bài sơn đảo hải đánh úp lại. Triệu Tử Văn cho dù võ công cao cường nhưng sức lực đã cạn kiệt, nhìn thấy tình huống trước mắt cũng không khỏi cảm thấy cả kinh.
Hắn lùi lại mấy bước, bộ pháp linh hoạt không ngừng trốn tránh. Tướng sĩ cứu viện Triệu tướng quân đã không thể kịp đến, bọn họ ở phía xa lo lắng, hận không thể mọc cánh mà lao tới.
- Xoẹt!
Cương đao xẹt qua trường sam của Triệu Tử Văn, tạo thành một lỗ hổng thật dài trên tay áo của hắn. Nếu như Triệu Tử Văn mà không tránh kịp thời, chỉ sợ cánh tay áo của hắn cũng bị thích khách tiện đứt mất.
Trán Triệu Tử Văn đã ứa ra mồ hôi lạnh, hắn thở hổn hển. Giờ phút này, hắn thật muốn nghỉ ngơi một chút, thế nhưng địch nhân sẽ không để cho hắn có cơ hội này.
Một người lại lao đến, Triệu Tử Văn khẽ thoát qua đao chém ngang đỉnh đầu của hắn. Đột nhiên trước mắt một binh lính đã lao tới, đồng tử người này co rút, dùng cương đao bổ thẳng xuống đầu Triệu Tử Văn.
Lúc cận chiên, Triệu Tử Văn không thể nào dùng thương một cách linh hoạt được. Hắn xuất một quyền, đập thẳng xuống đầu tiểu binh lính này.
Binh lính nhìn thấy Triệu Tử Văn vọt tới thì làm sao không biết rằng võ công mà Triệu Tử Văn đang sử dụng là Bá vương quyền.
Triệu Tử Văn dùng "Bá vương cử đỉnh" một quyền, đánh tới huyệt Thái Dương của người tấn công. "Rắc rắc"một tiếng vang lên, chỉ thấy dầu của binh lính này đã xoay một vòng tròn, âm thanh xương gãy vang lên hết sức đáng sợ, sau đó đầu của y rơi xuống đất, khiến cho chúng tướng sĩ bị dọa lùi lại mấy bước.
Bá vương quyền vung ra khiến cho chúng tướng sĩ càng kính sợ Triệu tướng quân hơn nữa. Bọn họ biết rằng Bá vương thương và bá vương quyền này vô cùng bá đạo, không thể không sợ hãi.
Đoàn trưởng của Kỵ binh đoàn bị vây trong đại quân, nguy hiểm ở trong sớm tối, ai mà chẳng nóng nảy. Chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn đều cau mày, quất mạnh roi ngựa, lao thẳng về phía đại tướng quân.
Hai nghìn con chiến mã hung hãn lao tới, sĩ khí ngất trời. An vương hiểu rõ tuyệt không thể để cho kỵ quân này xông vào giữa trận nếu không nhất định sẽ bị đánh bại bởi thiết kỵ này.
Nhất định phải lấy được mạng của Triệu Tử Văn trước khi kỵ binh đoàn này xông vào. An vương sốt ruột gầm lên, sau đó hét lớn một tiếng:
- Giết, mau vây giết Triệu Tử Văn cho ta.
Chúng tướng sĩ nghe thấy mệnh lệnh thì nhất tề động thủ. Chỉ thấy Triệu Tử Văn hét lớn một tiếng, Hổ đầu thương trong tay hắn vung ra, hắn lạnh lùng nói:
- Bá vương nhất xuất, thiên hạ thuần phục.
Tất cả chúng tướng sĩ nghe thấy tiếng hét này tựa hồ như đều chết lặng. Câu "Bá vương nhất xuất, thiên hạ thuần phục" này của Triệu tướng quân làm sao bọn họ có thể quên được. Năm đó Hạng Vũ, tổ tiên của nhà họ Hạng chính là dùng thanh thương này tiếu ngạo quần hùng, trăm người không địch nổi.
Mọi người ngơ ngác nhìn thanh hổ đầu thương trong tay Triệu Tử Văn. Thanh thương này toàn thân ngăm đen, đường kính to bằng miệng chén ăn cơm, đầu thương lóe ra từng luồng hàn mang. Nhìn thấy thanh thương trong tay Triệu tướng quân bọn họ đều kinh hãi, tất cả đều hét lớn:
- Bá vương thương.
Bá vương thương, thần binh khai quốc đệ nhất của Đại Kinh. Thái tổ hoàng đế chính là dùng thanh thần binh này bách chiến bách thắng, lập nên vương triều Đại Kinh. Sau khi đã trôi qua nhiều đời, Bá vương thương trong mắt nhân thế vẫn không hề giảm xuống, ai cũng không quên được thanh thương oai hùng này.
Mặc dù biết Triệu Tử Văn đã kiệt lực, nhưng khi nhìn thấy thanh thương này trong tay của hắn thì chúng tướng sĩ vẫn cảm thấy một cảm giác kinh sợ khó hiểu. Đây chính là thanh thần binh của Hạng Vũ đại tướng quân.
Giờ phút này, không còn có binh lính nào dám tiến lên phía trước. Bởi vì bọn họ hiểu rõ, Bá vương thương cũng giống như là ngọc tỷ truyền quốc, ai mà dám nghịch lại, huống hồ là động thủ?
Khuôn mặt tuyệt mỹ của La Thanh Yên nở ra một nụ cười. Nàng nhìn Triệu Tử Văn, trong lòng thầm nghĩ:
- Không ngờ hắn còn biết tác dụng của thanh thương này.
Hạng Long Uyên không lường trước được Triệu Tử Văn lại đột nhiên xuất ra thanh thương này, trong lòng y cảm thấy sốt ruột, bất chấp tất cả hét lớn:
- Chúng tướng sĩ đừng nghe lời hắn, thanh thương trong tay hắn không phải là Bá vương thương, mau xông lên giết.
Hoài vương mở to mắt, trừng trừng nhìn Hạng Long Uyên:
- Hạng Long Uyên, ngươi dám cả gan phạm thượng, còn không mau quỳ xuống.
- Thế tử nói không sai, thanh thương trong tay Triệu Tử Văn không phải là Hổ đầu thương, cũng không phải là Bá vương thương, mọi người không nên cả tin.
Hạng Tử Hiên biết rõ nếu mình không cất tiếng, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được. Khuôn mặt hắn tràn đầy lo lắng cất tiếng:
- Mau giết tên nghịch tặc tử này.
Chúng tướng sĩ đều là võ tướng nhưng chưa nhìn thấy Bá vương thương bao giờ, chỉ đọc thư tịch mà biết thanh thương trong tay Triệu Tử Văn chính là Bá vương thương trong truyền thuyết.
Tuy nhiên, cũng không phải tất cả mọi tướng sĩ đều do dự. Hơn phân nửa người đều chuyên tâm vào việc chính, bọn họ đẩy những người ngăn ở phía trước ra, vung đao sáng loáng đánh về phía Triệu Tử Văn và La Thanh Yên.
Thế công vừa rồi vô cùng hung mãnh, mấy trăm người hiệp lực công kích về phía Triệu Tử Văn và La Thanh Yên đã cạn kiệt sức lực.
- Giết!
Binh linh xông tới, vung mũi đao sắc nhọn đâm thẳng tới phía Triệu Tử Văn. Nhìn thấy Bá vương thương trong tay hắn, trên mặt bọn họ hiện lên một lòng tham.
Triệu Tử Văn làm sao không biết bọn họ chính là phản quân ở trận chiến Giang thành chứ? Những người này đa phần chính là cường đạo sơn tặc lập thành mà nên, đám người này đối với tổ tiên của Đại Kinh không hề có sự kính sợ.
Điều An vương không muốn chính là, kỵ binh đoàn với tốc độ thần kỳ đã phóng ngựa lao tới, trong nháy mắt lao vào giữa đại quân. Hạng Tử Hiên thấy nguy nhưng vẫn không loạn, hắn vung tay lên:
- Tiễn thủ, mau bắn tên!
Đại quân trong nháy mắt đã xuất ra Gia Cát liên nỗ, chuẩn bị vọt lên bắn cùng một lượt. Thế nhưng điều không thể tưởng tượng được chính là, tướng sĩ kỵ binh đoàn trong tay cũng đồng thời xuất ra một loạt liên nỗ, hơn nữa liên nỗ cả hai bên đều giống nhau như đúc.
Hạng Tử Hiên cũng không kinh ngạc. Lúc trước khi Triệu Tử Văn chế tạo liên nỗ chính là vì kỵ binh đoàn, vũ khí lợi hại này lẽ nào kỵ binh đoàn lại không xuất ra lúc này?
Lúc này, Gia Cát liên nỗ đối đầu với Gia Cát liên nỗ, đến tột cùng ai thua ai thắng khó có thể đoán trước được. Các binh sĩ trong nháy mắt đã bắn ra tên nỏ, điều quan trọng hơn là không hề nghe thấy tiếng bọn họ kéo lẫy. Từng loạt từng loạt tên phóng tới.
Tên bắn ra không hề mang theo một tiếng động, thế nhưng thanh âm thảm thiết lại vang lên bốn phía. Hạng Tử Hiên thấy binh lính bị bắn chết hơn một nửa thì không thể chấp nhận, hắn không thể nào thừa nhận được sự thật, lẩm bẩm nói:
- Không thể, không thể nào.
Ánh mắt Hạng Long Đào trở nên ngẩn ngơ, rõ ràng hai bên đều là liên nỗ, tại sao bên mình lại không chịu nổi một đợt tấn công của địch? Hạng Long Đào tối sầm hai mắt, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Là hắn, nhất định là hắn! Sắc mặt Hạng Tử Hiên trở nên tái nhợt, y nhìn sang phía Triệu Tử Văn đang đứng xa xa, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa. Xem ra bản vẽ mà hắn lấy được là giả, không phải là bản vẽ thật của Gia Cát liên nỗ.
Hạng Tử Hiên làm sao ngờ đến được. Bản vẽ mà hắn lấy được trong tay Triệu Tử Văn chính là bản vẽ chế tạo Gia Cát liên nỗ lần đầu. Tô Uyển Nhu quả không hổ danh là tài nữ, không ngừng cải tiến, khiến cho Liên Nỗ trong tay kỵ binh đoàn có tầm bắn xa hơn, tốc độ nhanh hơn, uy lực mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Quan trọng hơn là…
Hạng Tử Hiên không thể lĩnh ngộ được chân lý của liên nỗ. Gia Cát liên nỗ chính là một vũ khí cơ động, rất thích hợp để kỵ binh sử dụng. Vừa rồi kỵ binh đoàn dùng liên nỗ tấn công thế tựa như thủy triều đã cho thấy bộ binh sử dụng không thể nào sánh được với kỵ binh.
- Hạng Tử Hiên cuối cùng trộm gà đã không được lại còn mất nắm gạo.
La Thanh Yên than khẽ, tựa hồ như tiếc hận cho Chính Nam vương thông minh tính toán nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi kết cục thất bại.
Trong lòng Triệu Tử Văn cũng thầm thở dài, thần sắc hắn thay đổi nói:
- La tỷ tỷ từ lúc nào trở nên đa sầu như vậy?
Nhìn dáng vẻ cười cưởi của hắn, La Thanh Yên trừng mắt lên không nói gì nữa bởi vì lúc này thuộc hạ của An vương cùng với Chính Nam vương đã lao tới trước mặt bọn họ.
Không thể nhượng bộ, phải có một trận chiến! Triệu Tử Văn biến sắc, thanh Bá vương thương trong tay vung lên, trong nháy mắt đã đánh chết một người. Hắn dùng hết sức lực công kích hy vọng có thể kịp thời lao tới gần kỵ binh đoàn.
La Thanh Yên múa kiếm, tư thế vẫn xinh đẹp động lòng người. Thế kiếm như chẻ tre khiến cho người khác phải sợ hãi, vài phát kiếm xuất ra đã nhanh chóng lấy đi tính mạng của một số người.
Nếu vừa rồi không phải Triệu Tử Văn dùng Bá vương thương làm chấn động tinh thần mọi người thì sẽ không có tình huống kỵ binh đoàn xông vào như vậy, chỉ sợ hai người đã sớm bị vạn quân giết chết.
Tận dụng thời cơ, nội ứng ngoại hợp thì tuyệt đối sẽ có khả năng phá được vòng vây. Lúc này quân lính Hàng Châu cũng đã xông lên, nâng cao thuẫn, song phương mãnh liệt xông tới, phát ra những tiếng nổ vang ầm ầm.
Chiến sự trong nháy mắt đã phát sinh. Kỵ binh đoàn hung mãnh nhất, chỉ thấy kỵ binh thiết huyết đoàn xông lên không kẻ nào có thể ngăn cản được. Chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn đã sớm mang theo Gia Cát liên nỗ trong người, hai tay nắm lấy ngân thương, từng tướng sĩ ở trên chiến mã dùng thương sắc vung lên khiến mọi người phải sợ hãi. Thế công của kỵ binh đoàn như trẻ che, những người ngăn cản bọn họ đều bị chiến mã dẫm nát dưới chân.
Chỉ có hai nghìn người mà có được sức chiên đấu kinh hãi như vậy khiến cho tất cả phải mở to mắt, bọn họ có cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Đôi mắt của kỵ binh đoàn đỏ rực cả lên, ngân thương và Gia Cát liên nỗ thay đổi sử dụng liên tục, không người nào có thể ngăn cản.
Thử hỏi, các binh lính bình thường, ai có thể sống sót dưới tay bọn họ?
Sắc mặt An vương trở nên tái nhợt. Ông không lường trước được rằng kỵ binh đoàn lại lợi hại như vậy, vừa huy động Gia Cát liên nỗ vừa sử dụng thương. May mà bọn họ chỉ có hai nghìn người, nếu như mà có nhiều hơn nữa thì liên quân hai bên chẳng phải đã tan tác dưới tay bọn họ sao?
- Sở vương, lúc này ngươi không ra tay thì còn đợi khi nào!
An vương hướng về phía bầu trời hét to một tiếng đầy tức giận.
- Hắc hắc, An vương chớ sốt ruột.
Một thanh âm đầy yêu mị vang lên truyền đến từ trong đại quân. Triệu Tử Văn và La Thanh Yên đều chấn động, Sở Thăng tại sao lại ẩn náu ở trong đại quân?
Hai nghìn tướng sĩ tựa như lùi sang hai bên, từ giữa xuất hiện một bóng người đầy yêu mị đi tới, không phải Sở Thăng thì còn ai vào đây?
Triệu Tử Thăng vung thương lên ép người lui về rồi cũng lùi về phía sau hai bước. Nhìn Sở Thăng tiến tới cười nói:
- Sở vương tại sao có thời gian rỗi rãi đi dạo trong đại quân vậy?
Sở Thăng âm lãnh cười nói:
- Hôm nay ta muốn đến thăm ngươi một chút, xem ngươi chết như thế nào.
Cừu nhân tương kiến, La Thanh Yên đỏ bừng cả hai mặt, nàng rút kiếm sau lưng ra, bước chân nhẹ nhàng tấn công về phía Sở Thăng. Triệu Tử Văn không làm gì được, đành phải ngăn trở thế công đằng sau La Thanh Yên, để nàng không phải lo lắng tới sự uy hiếp từ đằng sau.
- Keng!
Một tiếng vang lên sau đó tia lửa tóe ra. La Thanh Yên lùi lại hai bước mới đứng vững được thân hình, sắc mặt nàng hơi ửng hồng, hô hấp trở nên dồn dập.
Nụ cười âm hiểm của Sở Thăng đột nhiên nở ra. Vừa rồi hắn ẩn náu ở trong quân đã thấy đúng là La Thanh Yên và Triệu Tử Văn bị tiêu hao không ít sực lực. Đến lúc này hắn mới lao ra, một chiêu đánh chết.
Hắc võ sĩ ở đằng sau lưng Sở Thăng cũng không ngồi chờ chết, bọn họ đánh về phía kỵ binh đoàn, hy vọng có thể ngăn cản sự tiếp viện của đoàn kỵ binh này.
La Thanh Yên không dễ dàng chịu thua như vậy. Sau khi hít một hơi sâu, nàng lại múa kiếm tấn công về phía Sở Thăng.
Đối với La các chủ đã sắp cạn kiệt hết sức lực, Sở Thăng hoàn toàn chẳng thèm ngó tới. Thế nhưng hắn cũng không dám chủ quan, bởi vì bên cạnh La Thanh Yên còn có một vị cao thủ tuyệt đỉnh. Hắn không thể khinh thường mà để mất Kinh Châu được.
Đoàn người kỵ binh đoàn đi tới đâu không ai có thể ngăn cản được. Quân sĩ đối với bọn họ vô cùng sợ hãi, không ai dám tiến lên chịu chết, ngân thương loang loáng, tên nỏ tung tóe, thật khiến cho bọn họ khó chống đỡ. Hơn nữa, kỵ thuật của họ cũng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, vó ngựa thỉnh thoảng lại phóng ra, đá chết mấy người, thật sự bộ binh không thể ngăn cản nổi.
Trong liên quân không thiếu những binh sĩ đã từng đánh nhau với binh lính Hung Nô. Bọn họ nhìn Kỵ binh đoàn này thì cũng không khiếp hãi mà tràn đầy lệ quang. Bởi vì lúc trước thiết kỵ Hung Nô mạnh hơn bọn chúng, đối với Đại Kinh là một nguy cơ lớn, nếu bọn họ có một kỵ binh đoàn như vậy, thì còn sợ gì đại quân Hung Nô?
Hắc võ sĩ được huấn luyện rất nghiêm chỉnh nên cũng không e ngại kỵ binh đoàn. Khi kỵ binh đoàn sắp đến, bọn họ đều vung cương đao, ngăn cản thế công như thủy triều của họ.
Điền Hổ nhìn đám Hắc võ sĩ thủ hạ của Sở Thăng cười lạnh một tiếng rồi hạ mệnh lệnh:
- Không cần phải cận chiến, mau bắn tên.
Trong mắt chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn bắn ra một tia hàn mang. Chỉ nghe một tiếng xé gió vang lên, vô số mưa tên phóng tới Hắc võ sĩ.
Chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn bắn thẳng về phía trước.
- Phập, phập phập. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://qtruyen.net
Mưa tên cắm vào da thịt vang lên những thanh âm rét lạnh. Điền Hổ lạnh lùng nói:
- Thật là ngoan độc.
Sở Thăng không để ý tới chiến cuộc của Kỵ binh đoàn và Hắc võ sĩ bởi vì gã tự tin rằng Hắc võ sĩ có thể ngăn cản được thế công cho nên chuyên tâm đánh nhau với La Thanh Yên.
Một hồi ác chiến vô cùng căng thẳng trôi qua. Chúng tướng sĩ kỵ binh đoàn đổi qua dùng ngân thương, lao tới đám Hắc võ sĩ. Chỉ thấy kỵ binh đoàn mỗi người đều giơ cao ngân thương lên, sau đó đánh thẳng tới Hắc võ sĩ.
Tất cả mọi người đều thấy bất ngờ. Tướng sĩ Hắc võ sĩ đều cảm thấy kinh ngạc. Đôi mắt bọn họ trợn lên, lộ ra một vẻ hoảng sợ. Nhìn ngân thương lao tới, bọn họ chỉ có hể đem những thi thể đã dính tên nỏ chắn trước mặt.
Nhưng mà một hi thể làm lá chắn làm sao có thể ngăn cản được kỵ binh đoàn. Từng nhát thương tựa như là mãnh hổ dữ tợn, cắn thẳng về phía Hắc võ sĩ.
Những thanh âm rên rỉ thảm thiết vang lên. Ngân thương xuyên mạnh qua từng thi thể, đâm trúng chỗ hiểm của Hắc võ sĩ khiến cho lực lượng của bọn họ bị tổn thất hơn một nửa. An vương, Hạng Tử Hiên, Hạng Long Uyên, Hạng Long Đào đểu rét lạnh. Đại kinh không ngờ lại có kỵ binh lợi hại như vậy, quả thật là không người nào địch nổi.
Thấy thế cục trên chiến trường trong lòng Sở Thăng như chảy máu. Hắn khôn ngờ đám Hắc võ sĩ mà hắn kiêu ngạo này lại trong nháy mắt bị kỵ quân đoàn của Triệu Tử Văn làm tổn thất hơn một nửa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi kinh ngạc, hơi sợ hãi đối với kỵ quân này. Tựa hồ như thiết kỵ Hung Nô cũng không thể ngăn cản lại được bọn họ.
Thế nhưng Triệu Tử Văn lại cười khổ:
- Điền Hổ này tại sao lại lộ chiêu thức này ra sớm như vậy, từ nay về sau còn gì là bí mật nữa.
La Thanh Yên cũng không quá kinh ngạc bởi vì nàng biết rằng Triệu Tử Văn có năng lực. Nàng đã sớm hiểu rõ cho nên khẽ than:
- Không biết rằng trên đời này có ai có thể địch nổi tên tiểu tử này nữa đây!
Hạng Tử Hiên đã biết kết cục của trận chiến này ra sao nên thần sắc trở nên ảm đạm, hắn nhìn Hoàng thành sâm nghiêm than khẽ:
- Chẳng lẽ lão thiên cũng không muốn cho ta đoạt được thiên hạ hay sao?
Hạng Long Uyên cũng trở nên âm trầm, hắn vẫn không cam lòng nhìn thấy thất bại. Giờ phút này xem ra chỉ có thể đánh chết được Triệu Tử Văn mới có thể phân thắng hạ trận này.
Chúng tướng sĩ Hàng Châu nhìn thấy kỵ binh đoàn oai hùng như vậy thì sĩ khí lại càng tăng lên. Hung mãnh đánh về phía liên quân, hy vọng có thể đưa Triệu tướng quân ra ngoài.
Khuôn mặt già nua của Hoài vương trở nên đỏ bừng, bởi vì ông cũng hiểu chỉ cần Triệu tướng quân được cứu ra thì với sự trợ giúp của kỵ binh đoàn thì thắng lợi là điều chắc chắn. ông giận dữ gầm lên mốt tiếng, dẫn đầu binh lính lao về phía trước.
Bỗng nhiên, trong đám binh lính vây công Triệu Tử Văn, một người thủ lĩnh lớn tiếng nói:
- Chúng ta cùng tiến lên, ta không tin hắn có ba đầu sáu tay.
Bọn họ không như binh lính khác, nhiệm vụ của bọn họ là giết Triệu tướng quân. Tất cả đều lớn tiếng kêu lên
- Giết.
Sau đó tất cả đều đánh tới phía Triệu Tử Văn.
- Keng keng keng.
Đao quang kiếm ảnh tựa như bài sơn đảo hải đánh úp lại. Triệu Tử Văn cho dù võ công cao cường nhưng sức lực đã cạn kiệt, nhìn thấy tình huống trước mắt cũng không khỏi cảm thấy cả kinh.
Hắn lùi lại mấy bước, bộ pháp linh hoạt không ngừng trốn tránh. Tướng sĩ cứu viện Triệu tướng quân đã không thể kịp đến, bọn họ ở phía xa lo lắng, hận không thể mọc cánh mà lao tới.
- Xoẹt!
Cương đao xẹt qua trường sam của Triệu Tử Văn, tạo thành một lỗ hổng thật dài trên tay áo của hắn. Nếu như Triệu Tử Văn mà không tránh kịp thời, chỉ sợ cánh tay áo của hắn cũng bị thích khách tiện đứt mất.
Trán Triệu Tử Văn đã ứa ra mồ hôi lạnh, hắn thở hổn hển. Giờ phút này, hắn thật muốn nghỉ ngơi một chút, thế nhưng địch nhân sẽ không để cho hắn có cơ hội này.
Một người lại lao đến, Triệu Tử Văn khẽ thoát qua đao chém ngang đỉnh đầu của hắn. Đột nhiên trước mắt một binh lính đã lao tới, đồng tử người này co rút, dùng cương đao bổ thẳng xuống đầu Triệu Tử Văn.
Lúc cận chiên, Triệu Tử Văn không thể nào dùng thương một cách linh hoạt được. Hắn xuất một quyền, đập thẳng xuống đầu tiểu binh lính này.
Binh lính nhìn thấy Triệu Tử Văn vọt tới thì làm sao không biết rằng võ công mà Triệu Tử Văn đang sử dụng là Bá vương quyền.
Triệu Tử Văn dùng "Bá vương cử đỉnh" một quyền, đánh tới huyệt Thái Dương của người tấn công. "Rắc rắc"một tiếng vang lên, chỉ thấy dầu của binh lính này đã xoay một vòng tròn, âm thanh xương gãy vang lên hết sức đáng sợ, sau đó đầu của y rơi xuống đất, khiến cho chúng tướng sĩ bị dọa lùi lại mấy bước.
Bá vương quyền vung ra khiến cho chúng tướng sĩ càng kính sợ Triệu tướng quân hơn nữa. Bọn họ biết rằng Bá vương thương và bá vương quyền này vô cùng bá đạo, không thể không sợ hãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook