Sau Ly Hôn Tôi Trở Thành Tiểu Phú Bà
-
Chương 10
Cố Hoài Sâm đến gặp tôi trong bệnh việc, có lẽ An Noãn đã nói với anh ta.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta ngỏ ý sẵn sàng nhận chăm sóc cả tôi và đứa bé nêu tôi đồng ý quay lại với anh ta.
Nhưng tôi đã từ chối mà không cần suy nghĩ.
“ Dao Dao, em thật sự không muốn tha thứ cho anh sao?”
Cố Hoài Sâm đứng bên cạnh giường đau lòng nói.
“ Cố Hoài Sâm, khi đó tôi đã nói với anh, trong cuộc đời này tôi ghét nhất bị phản bội và bỏ rơi. Khi anh lén lút qua lại với Giản Lan sau lưng tôi, anh cũng nên biết sẽ có ngày này”
“ Dao Dao, những năm nay, anh thực sự rất hối hận”
Tôi lắc đầu: “ Trở về đi, Cố Hoài Sâm,chúng ta thực sự không thể”
Cố Hoài Sâm từ từ đưa tay lên che mặt.
Anh ấy biết tính tình của tôi, tôi không thể chấp nhận một hạt cát lọt trong mắt nên đây cũng là lý do tôi ly hôn với Từ Tĩnh Châu.
Cố Hoài Sâm rời đi không bao lâu, cửa phòng bệnh lại mở ra.
Tôi không mở mắt ra, mệt mỏi nói “ Cố Hoài Sâm, tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa, tôi không thể quay lại với anh..”
Nhưng không ai trả lời, cửa phòng đóng lại.
Tôi chợt mở mắt và nhìn về phía cửa.
Từ Tĩnh Châu đang đi tới, anh ấy vẫn mặc bộ vest đẹn, chiếc áo sơ mi, chiếc cà vạt hay chiếc thắt lưng tôi đã chọn.
Anh ấy vẫn đeo kính, có lẽ vừa về từ công ty, trên gương mặt vẫn còn chút mệt mỏi.
Anh ấy dường như gầy hơn, quầng thâm dưới mắt cũng đậm hơn.
Tôi quay mặt đi, tôi biết chắc anh lại thức khuya và cuộc sống của anh cũng không còn theo quy luật.
“ An Noãn nói em bị ốm phải nhập viện”
Anh đến ngồi xuống nắm tay tôi một cách tự nhiên
Tôi đang được truyền dịch bàn tay cắm kim tiêm rất lạnh.
Anh ấy nắm chặt tay tôi, cau mày lại “ Sao lại lạnh như vậy”
Tôi nhắm mắt lại muốn rút tay ra nhưng anh ấy lại nắm chặt lại
“ Dao Dao”
Anh ấy gọi tên tôi, sống mũi tôi chợt cảm thấy ê ẩm, ngay cả khi tôi nhắm mắt lại nước mắt vẫn không chịu khống chế muốn trào ra.
“ Công ty đang rất bận rộn trong thời gian này em biết đó”
Tôi không trả lời, anh ấy vẫn tiếp tục nói “ Nhưng anh luôn không có tâm trạng làm việc, Dao Dao, mấy hôm nay anh không đến tìm em vì anh đang suy nghĩ xem lý do vì sao em muốn ly hôn”
Tôi vẫn không muốn nói, nước mắt cứ trào ra.
“ Lúc đàu tôi nghĩ do Cố Hoài Sâm nên em muốn ly hôn nên trong lúc tức giận tôi đã đồng ý”
Trọng giọng nói anh ấy thậm chí còn có chút áy náy, tôi không khỏi mở to hai mắt nhìn “ Từ Tĩnh Châu...”
“ Anh biết, Dao Dao, là lỗi của anh, là anh đã không hiểu rõ vẫn đề” Anh ấy nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Tôi lắc đầu nguây nguẩy, anh không hiểu, và cũng sẽ không biết lý do thật sự tôi muốn ly hôn.
Tôi đúng là một người cố chấp, càng không thể chịu đựng nổi một hạt cát trong mắt, tôi thà phá bỏ chứ không chấp nhận sống tạm bợ với loại chuyện này.
“ Hai năm kết hôn, anh đã bỏ bê em, bỏ bê nhiều thứ”
Tôi vẫn lắc đầu, không phải vì công việc, tôi không phải đứa ngốc làm sao có thể không hiểu sự nghiệp quan trọng như thế nào với người đàn ông.
“ Anh đã cử người đưa Từ Cảnh Hiên đi du học. Mỗi tháng trong tài khoản con bé chỉ được 500USD, số còn lại con bé phải tự đi làm để trang trải các chi phí còn lại”
Tôi sửng sốt, Từ Cảnh Hiên là đứa em gái duy nhất của anh ấy, quan hệ anh em hai người rất tốt và anh ấy cũng rất cưng chiều em gái.
500 USD là một số tiền có thể đủ cho sinh viên bình thường trang trải cuộc sống, nhưng đối với thói tiêu xài xa hoa của Từ Cảnh Hiên còn không đủ mua một cái váy.
“ Nếu em không ly hôn với anh, có lẽ anh vẫn còn đang bị giấu giếm”
Vẻ mặt Từ Tĩnh Châu rất nghiêm túc, nhưng anh ấy nhìn tôi tràn đầy áy áy và đau lòng.
Thực ra chuyện này tôi cũng không thể trách anh ấy, chỉ cần có mặt Từ Tĩnh Châu ở nhà thì Từ Cảnh Hiên sẽ diễn kịch đối xử với tôi như chị em thân thiết.
Còn tôi vì không muốn anh ấy phân tâm việc trong gia đình, nên cũng chưa bao giờ kể về thái độ hai mặt của Từ Cảnh Hiên.
Suy cho cùng những hành động trẻ con đó cũng không mất miếng thịt nào nên tôi vẫn nhẫn nhịn.
Thời điểm tôi khăng khăng đòi ly hôn, thì có lẽ lúc đó việc giả vờ của Từ Cảnh Hiên cũng không cảm thấy cần diễn nữa, cô ấy đã quá tự mãn mà bộc lộ bản chất thật trước mặt anh trai mình.
“ Con bé đã trở nên không hiểu chuyện và tôn trọng chị dâu mình từ khi nào? Em có thể nói cho anh biết”
“ Anh không cần phải vậy đâu, cô ấy chỉ không thích tôi là chị dâu, và đó cũng không phải chuyện gì lớn”
“ Không thích cũng phải thích, không nhận cũng phải nhận, vợ anh chỉ có em thôi...”
“ Từ Tĩnh Châu, nhưng Lâm Bạch Lộ, không phải anh luôn thích cô ấy sao?”
“ Ai nói với em anh thích cô ấy”
Anh nhíu mày, không nhịn được đưa tay búng vào giữa lông mày tôi “ Em nghe mấy thứ nhảm nhí này đâu ra vậy?”
“ Nhưng... anh không những lưu ảnh cô ấy trong máy tính, thậm chí là giúp cô ấy lo liệu vụ ly hôn.
Năm ngoái khi tổ chức sinh nhật em anh còn đi công tác, nhưng chiều lại uống trà cùng cô ấy.
Anh thậm chí còn không nhắn chúc mừng sinh nhật em.Em còn không nhận được....”
Khi tôi nói, giọng nghẹn lại
Sự tự trọng và kiêu hãnh của tôi không cho phép tôi hỏi những điều như vậy.
“ Ảnh tập thể?”
“ Phải, đó là bức ảnh anh lưu trong mục yêu thích trên máy tính, cô ấy nhìn anh với nụ cười ngọt ngào...”
“ Ý em là cái này?”
Anh ấy giơ điện thoại di động ra và bấm vào một bức ảnh cho tôi xem, Đó chính là bức ảnh được lưu trong máy tính anh ấy.
Tôi gật đầu lia lịa “ Chính là cái này”
Từ Tĩnh Châu thực sự bật cười.
Anh ấy rất ít khi cười, anh ấy cổ hủ, nghiêm túc và lãnh đạm, tôi lấy anh ấy trong hai năm, số lần nhìn thấy anh ấy cười cũng rất ít.
Tôi cảm thấy có chút choáng váng.
Từ Tĩnh Châu tháo mắt kính ra, cười lắc đầu, sau đó đưa tay vuốt những sợi tóc trên trán tôi
“ Đồ ngốc”
Những câu mắng ngốc của anh cùng với những lời nói sau đó khiến tôi choáng váng.
“ Hãy nhìn kỹ bức ảnh này lần nữa, ai ở đằng sau, góc bên trái”
Khi nghe điều đó, tôi vội lau nước mắt và mở to mắt ra để xem.
Ở góc trên bên trái, hình như có một cặp đôi chụp ảnh, cô gái nhuộm tóc xanh đen, mặc áo vest và váy xếp ly, trông rất nóng bỏng, chàng trai bên cạnh thì cao ráo, đẹp trai và rất hợp thời trang. hai người họ trông rất dễ thương, xứng đôi.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là...
“ Đó là em?”
Tôi sững sờ, sao có thể có tôi trong bức ảnh này?
Đợi đã, người bên cạnh tôi hình như là Cố Hoài Sâm.
Đây hẳn là khoảng thời gian tôi học đại học và hẹn hò với Cố Hoài Sâm.
Tôi bàng hoàng và ngạc nhiên: " Từ Tĩnh Châu... chuyện gì đang xảy ra thế này. "
" Anh về trường có chút việc vặt. Lúc đi dạo ngang qua sân chơi.Anh nhìn thấy em, định qua chào hỏi, nhưng bạn trai của em đã tới. "
Giọng anh rất nhỏ nhưng tôi có thể nhận ra sự chua xót trong đó.
“ Anh đừng nói nhảm, em khi đó không có quen biết anh, chúng ta chỉ biết nhau vào thời điểm xem mắt, anh đừng có mà định lừa gạt em...”
Từ Tĩnh Châu đột nhiên nhìn tôi chằm chằm “ Giang Dao, là em thất hứa trước, là em đã quên anh”
Tôi hoàn toàn hoang mang
Nhưng sự tức giận của Từ Tĩnh Châu chỉ thoáng qua rồi lại trở về sự lãnh đạm thường ngày “ Không nhớ cũng không sao, em nghỉ ngơi cho tốt đi”
“ Từ Tĩnh Châu..”
Khi nhìn thấy tôi, anh ta ngỏ ý sẵn sàng nhận chăm sóc cả tôi và đứa bé nêu tôi đồng ý quay lại với anh ta.
Nhưng tôi đã từ chối mà không cần suy nghĩ.
“ Dao Dao, em thật sự không muốn tha thứ cho anh sao?”
Cố Hoài Sâm đứng bên cạnh giường đau lòng nói.
“ Cố Hoài Sâm, khi đó tôi đã nói với anh, trong cuộc đời này tôi ghét nhất bị phản bội và bỏ rơi. Khi anh lén lút qua lại với Giản Lan sau lưng tôi, anh cũng nên biết sẽ có ngày này”
“ Dao Dao, những năm nay, anh thực sự rất hối hận”
Tôi lắc đầu: “ Trở về đi, Cố Hoài Sâm,chúng ta thực sự không thể”
Cố Hoài Sâm từ từ đưa tay lên che mặt.
Anh ấy biết tính tình của tôi, tôi không thể chấp nhận một hạt cát lọt trong mắt nên đây cũng là lý do tôi ly hôn với Từ Tĩnh Châu.
Cố Hoài Sâm rời đi không bao lâu, cửa phòng bệnh lại mở ra.
Tôi không mở mắt ra, mệt mỏi nói “ Cố Hoài Sâm, tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa, tôi không thể quay lại với anh..”
Nhưng không ai trả lời, cửa phòng đóng lại.
Tôi chợt mở mắt và nhìn về phía cửa.
Từ Tĩnh Châu đang đi tới, anh ấy vẫn mặc bộ vest đẹn, chiếc áo sơ mi, chiếc cà vạt hay chiếc thắt lưng tôi đã chọn.
Anh ấy vẫn đeo kính, có lẽ vừa về từ công ty, trên gương mặt vẫn còn chút mệt mỏi.
Anh ấy dường như gầy hơn, quầng thâm dưới mắt cũng đậm hơn.
Tôi quay mặt đi, tôi biết chắc anh lại thức khuya và cuộc sống của anh cũng không còn theo quy luật.
“ An Noãn nói em bị ốm phải nhập viện”
Anh đến ngồi xuống nắm tay tôi một cách tự nhiên
Tôi đang được truyền dịch bàn tay cắm kim tiêm rất lạnh.
Anh ấy nắm chặt tay tôi, cau mày lại “ Sao lại lạnh như vậy”
Tôi nhắm mắt lại muốn rút tay ra nhưng anh ấy lại nắm chặt lại
“ Dao Dao”
Anh ấy gọi tên tôi, sống mũi tôi chợt cảm thấy ê ẩm, ngay cả khi tôi nhắm mắt lại nước mắt vẫn không chịu khống chế muốn trào ra.
“ Công ty đang rất bận rộn trong thời gian này em biết đó”
Tôi không trả lời, anh ấy vẫn tiếp tục nói “ Nhưng anh luôn không có tâm trạng làm việc, Dao Dao, mấy hôm nay anh không đến tìm em vì anh đang suy nghĩ xem lý do vì sao em muốn ly hôn”
Tôi vẫn không muốn nói, nước mắt cứ trào ra.
“ Lúc đàu tôi nghĩ do Cố Hoài Sâm nên em muốn ly hôn nên trong lúc tức giận tôi đã đồng ý”
Trọng giọng nói anh ấy thậm chí còn có chút áy náy, tôi không khỏi mở to hai mắt nhìn “ Từ Tĩnh Châu...”
“ Anh biết, Dao Dao, là lỗi của anh, là anh đã không hiểu rõ vẫn đề” Anh ấy nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Tôi lắc đầu nguây nguẩy, anh không hiểu, và cũng sẽ không biết lý do thật sự tôi muốn ly hôn.
Tôi đúng là một người cố chấp, càng không thể chịu đựng nổi một hạt cát trong mắt, tôi thà phá bỏ chứ không chấp nhận sống tạm bợ với loại chuyện này.
“ Hai năm kết hôn, anh đã bỏ bê em, bỏ bê nhiều thứ”
Tôi vẫn lắc đầu, không phải vì công việc, tôi không phải đứa ngốc làm sao có thể không hiểu sự nghiệp quan trọng như thế nào với người đàn ông.
“ Anh đã cử người đưa Từ Cảnh Hiên đi du học. Mỗi tháng trong tài khoản con bé chỉ được 500USD, số còn lại con bé phải tự đi làm để trang trải các chi phí còn lại”
Tôi sửng sốt, Từ Cảnh Hiên là đứa em gái duy nhất của anh ấy, quan hệ anh em hai người rất tốt và anh ấy cũng rất cưng chiều em gái.
500 USD là một số tiền có thể đủ cho sinh viên bình thường trang trải cuộc sống, nhưng đối với thói tiêu xài xa hoa của Từ Cảnh Hiên còn không đủ mua một cái váy.
“ Nếu em không ly hôn với anh, có lẽ anh vẫn còn đang bị giấu giếm”
Vẻ mặt Từ Tĩnh Châu rất nghiêm túc, nhưng anh ấy nhìn tôi tràn đầy áy áy và đau lòng.
Thực ra chuyện này tôi cũng không thể trách anh ấy, chỉ cần có mặt Từ Tĩnh Châu ở nhà thì Từ Cảnh Hiên sẽ diễn kịch đối xử với tôi như chị em thân thiết.
Còn tôi vì không muốn anh ấy phân tâm việc trong gia đình, nên cũng chưa bao giờ kể về thái độ hai mặt của Từ Cảnh Hiên.
Suy cho cùng những hành động trẻ con đó cũng không mất miếng thịt nào nên tôi vẫn nhẫn nhịn.
Thời điểm tôi khăng khăng đòi ly hôn, thì có lẽ lúc đó việc giả vờ của Từ Cảnh Hiên cũng không cảm thấy cần diễn nữa, cô ấy đã quá tự mãn mà bộc lộ bản chất thật trước mặt anh trai mình.
“ Con bé đã trở nên không hiểu chuyện và tôn trọng chị dâu mình từ khi nào? Em có thể nói cho anh biết”
“ Anh không cần phải vậy đâu, cô ấy chỉ không thích tôi là chị dâu, và đó cũng không phải chuyện gì lớn”
“ Không thích cũng phải thích, không nhận cũng phải nhận, vợ anh chỉ có em thôi...”
“ Từ Tĩnh Châu, nhưng Lâm Bạch Lộ, không phải anh luôn thích cô ấy sao?”
“ Ai nói với em anh thích cô ấy”
Anh nhíu mày, không nhịn được đưa tay búng vào giữa lông mày tôi “ Em nghe mấy thứ nhảm nhí này đâu ra vậy?”
“ Nhưng... anh không những lưu ảnh cô ấy trong máy tính, thậm chí là giúp cô ấy lo liệu vụ ly hôn.
Năm ngoái khi tổ chức sinh nhật em anh còn đi công tác, nhưng chiều lại uống trà cùng cô ấy.
Anh thậm chí còn không nhắn chúc mừng sinh nhật em.Em còn không nhận được....”
Khi tôi nói, giọng nghẹn lại
Sự tự trọng và kiêu hãnh của tôi không cho phép tôi hỏi những điều như vậy.
“ Ảnh tập thể?”
“ Phải, đó là bức ảnh anh lưu trong mục yêu thích trên máy tính, cô ấy nhìn anh với nụ cười ngọt ngào...”
“ Ý em là cái này?”
Anh ấy giơ điện thoại di động ra và bấm vào một bức ảnh cho tôi xem, Đó chính là bức ảnh được lưu trong máy tính anh ấy.
Tôi gật đầu lia lịa “ Chính là cái này”
Từ Tĩnh Châu thực sự bật cười.
Anh ấy rất ít khi cười, anh ấy cổ hủ, nghiêm túc và lãnh đạm, tôi lấy anh ấy trong hai năm, số lần nhìn thấy anh ấy cười cũng rất ít.
Tôi cảm thấy có chút choáng váng.
Từ Tĩnh Châu tháo mắt kính ra, cười lắc đầu, sau đó đưa tay vuốt những sợi tóc trên trán tôi
“ Đồ ngốc”
Những câu mắng ngốc của anh cùng với những lời nói sau đó khiến tôi choáng váng.
“ Hãy nhìn kỹ bức ảnh này lần nữa, ai ở đằng sau, góc bên trái”
Khi nghe điều đó, tôi vội lau nước mắt và mở to mắt ra để xem.
Ở góc trên bên trái, hình như có một cặp đôi chụp ảnh, cô gái nhuộm tóc xanh đen, mặc áo vest và váy xếp ly, trông rất nóng bỏng, chàng trai bên cạnh thì cao ráo, đẹp trai và rất hợp thời trang. hai người họ trông rất dễ thương, xứng đôi.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là...
“ Đó là em?”
Tôi sững sờ, sao có thể có tôi trong bức ảnh này?
Đợi đã, người bên cạnh tôi hình như là Cố Hoài Sâm.
Đây hẳn là khoảng thời gian tôi học đại học và hẹn hò với Cố Hoài Sâm.
Tôi bàng hoàng và ngạc nhiên: " Từ Tĩnh Châu... chuyện gì đang xảy ra thế này. "
" Anh về trường có chút việc vặt. Lúc đi dạo ngang qua sân chơi.Anh nhìn thấy em, định qua chào hỏi, nhưng bạn trai của em đã tới. "
Giọng anh rất nhỏ nhưng tôi có thể nhận ra sự chua xót trong đó.
“ Anh đừng nói nhảm, em khi đó không có quen biết anh, chúng ta chỉ biết nhau vào thời điểm xem mắt, anh đừng có mà định lừa gạt em...”
Từ Tĩnh Châu đột nhiên nhìn tôi chằm chằm “ Giang Dao, là em thất hứa trước, là em đã quên anh”
Tôi hoàn toàn hoang mang
Nhưng sự tức giận của Từ Tĩnh Châu chỉ thoáng qua rồi lại trở về sự lãnh đạm thường ngày “ Không nhớ cũng không sao, em nghỉ ngơi cho tốt đi”
“ Từ Tĩnh Châu..”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook